Bhtt Edit Phuc Thuy Ninh Vien
Nhìn thấy con dao trong tay Thẩm Nhung rơi xuống, ánh mắt Thịnh Minh Trản lóe lên, cúi đầu tiếp tục chiến đấu với miếng thịt bò trước mặt, ném ra hai chữ: "Sợ à?" Thẩm Nhung "ha" một tiếng rồi lại nhặt con dao lên. "Sợ? Tại sao em phải sợ? Thịnh Minh Trản, em nói cho chị biết, em mới không sợ chị." Thịnh Minh Trản nghe cô gái nhỏ giả vờ bình tĩnh, không khỏi nhếch lên khóe miệng. Sau đó cô nghĩ tới điều gì đó, hồi phục tâm tình lại, mặc kệ Thẩm Nhung có nói gì cũng không phản ứng. Thẩm Nhung trừng mắt nhìn cái mũi cao thẳng của Thịnh Minh Trản, trong lòng mắng một tiếng. Ngày hôm sau, Thẩm Nhung vẫn dậy trước sáu giờ. Trước đây, nàng sẽ luyện thanh hoặc luyện yoga, nhưng vì tay nàng bị gãy, đừng nói dùng sức, ngay cả khi nàng nhấc lên đều sẽ gây ra một cơn đau ở vùng bị thương, lúc này không thể luyện gì được. Nhưng dù đã dậy, Thẩm Nhung cũng không muốn ngủ lại, nàng lấy sách giáo khoa ra học nửa tiếng, rồi lại học thanh nhạc, lúc này Thẩm Đại mệt mỏi bước vào phòng trong ánh bình minh. "Tối qua mẹ không về à?" Thẩm Nhung đứng sau lan can tầng hai hỏi bà. "Ừm..." Thẩm Đại có mùi thuốc lá và rượu, bà rót một cốc nước, uống một hơi, ngẩng đầu hỏi con gái: "Sao con không ngủ thêm chút nữa?" "Con quen rồi, không ngủ được." "Vậy xuống ăn sáng với mẹ đi." Thẩm Nhung nhanh chóng đi xuống lầu, khi đi đến mấy bậc thang cuối cùng, nàng liền nhảy lên lan can trượt xuống. Thẩm Đại cau mày nói: "Chậm một chút, lại không sợ ngã." "Không sao đâu, con còn một tay chưa gãy." "Đứa nhỏ này, đừng nói bậy, buổi sáng con muốn ăn gì? Con đừng quấy rầy dì Khương còn chưa dậy, mẹ nấu cho con." "Sáng sớm thế này mẹ sẽ không nấu mì gói cho con đấy chứ?" Thẩm Đại tức giận gõ vào đầu nàng. Thẩm Nhung bước tới máy pha cà phê, cũng không hỏi mà dùng một tay lấy cốc Americano cho bà. Nàng biết mẹ nàng không thích uống sữa hay ăn đường sau khi đi khuya về. Vị đắng của Americano có thể giúp bà thoát khỏi cảm giác nhờn rít trong cơ thể và tinh thần, giúp bà có được một giấc ngủ ngon. Đêm qua Thẩm Đại đi uống rượu với một nhóm tư bản, nhằm lấy những thông tin mà bà muốn biết. Bà chưa bao giờ nói cho Thẩm Nhung chuyện hỏng bét trên thương trường, Thẩm Nhung cũng không hỏi. Hai mẹ con nương tựa vào nhau nhiều năm cũng đã sớm ăn ý. Nàng biết bao năm qua mẹ nàng vô cùng căng thẳng và kiệt sức, bà đã kìm nén cơn tức giận kể từ khi ly hôn với tên khốn kia, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ. Lúc trước ly hôn làm to chuyện lại cực kỳ chật vật, Thẩm Nhung đều nhìn vào trong mắt. Nàng chưa bao giờ nói ra nhưng từ tận đáy lòng nàng cảm thấy đau lòng mẹ mình. Nàng nhớ rõ mọi chi tiết của trận ly hôn kia. Trước ngày sinh nhật thứ mười của Thẩm Nhung, Thẩm Đại phát hiện chồng mình phung phí tiền kiếm được và ngoại tình nên đương nhiên muốn ly hôn. "Được..." Nghe Thẩm Đại nói xong, tên khốn kia ngước mặt lên, dài giọng nói: "Ly hôn cũng được, tài sản trong nhà sẽ chia đều." Thẩm Đại suýt chút nữa dùng bình hoa trong tay đập vỡ đầu hắn. "Anh có ý gì? Họ Bao anh nói ra mấy lời này không thấy đau đầu lưỡi sao?! Từ khi kết hôn ngoài việc lười biếng phá hoại công ty, còn nuôi nhân tình bên ngoài, anh còn làm gì nữa? Anh làm loạn ở bên ngoài còn muốn chia tài sản của tôi sao? Ở đâu ra?" Nam nhân họ Bao vẫn đang đi giày da, nghiêng người trên ghế sô pha, vài giọt rượu từ ly rượu trên tay rơi xuống chiếc ghế sô pha sạch sẽ. Hắn bắt chéo chân trên bàn trà không tì vết, híp mắt nhìn Thẩm Đại. "Không phải ngay từ đầu là em nhất quyết muốn gả cho tôi sao, sao bây giờ lại tuyệt tình với tôi như vậy? Phụ nữ các người thật đúng là dễ thay đổi, em không có lương tâm nhưng tôi thì có. Bảo bối, làm sao tôi bằng lòng ly hôn với em? Tôi vẫn chờ em sinh một đứa con trai cho tôi mà." Thẩm Đại cảm thấy thần kinh trong đầu nhảy dựng lên. "Ai mẹ nó muốn lãng phí thời gian với anh? Tôi sẽ đâm đơn kiện đuổi anh ra khỏi cửa!" "Ra tòa cũng được thôi, tôi sẽ bồi phụng đến cùng. Nhưng nếu cuối cùng là tôi thắng thì sao?" Nam nhân họ Bao uống hết rượu trong tay, ợ hơi nói: "Em nghĩ nếu chúng ta ly hôn, em liền có thể hoàn toàn thoát khỏi tôi sao? Em, còn có..." Hắn chuyển sự chú ý sang con gái đang mang cặp sách đứng ở cửa xem trò hề gia đình này, hắn càng cười đắc ý hơn. "Còn có tiểu bảo bối Tiểu Nhung của ba, dù con sống ở đây hay chuyển đi nơi khác, chỉ cần ba còn sống, ba vẫn sẽ luôn ở bên con và mẹ." Thẩm Đại tức giận đến phát run. Bà biết tên vô lại này cái gì cũng có thể làm. Để con gái lớn lên trong môi trường lành mạnh, Thẩm Đại chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng điều kiện ly hôn của hắn. Thứ bị cắt ra chính là tài sản mà bà đã vất vả tranh đấu bao năm qua cũng như tôn nghiêm của bà trong Thẩm gia. Cha của Thẩm Đại là một nghệ sĩ piano nổi tiếng cả trong và ngoài nước, mẹ là một dịch giả nổi danh, gia phong nghiêm cẩn. Lúc trước, cuộc hôn nhân của Thẩm Đại bị phản đối kịch liệt, Thẩm Đại trẻ tuổi nóng nảy bị tình yêu làm mờ mắt, không tin vào cái tà này, còn muốn so xem ai cứng rắn hơn. Cuối cùng chính là bị hiện thực đánh đến chảy máu, sau khi ly hôn bị ba mẹ châm chọc không ít. Sau khi đuổi nam nhân kia ra khỏi nhà, Thẩm Đại thu dọn đống bừa bộn, tâm trạng vô cùng tồi tệ, bà không bao giờ dám nhắc đến chuyện ly hôn trước mặt con gái vì sợ ảnh hưởng đến việc học của con.Chỉ nói với nàng rằng từ nay nàng sẽ sống với mẹ, họ của nàng sẽ đổi thành họ của bà. Trong công việc làm ăn có rất nhiều việc cần phải giải quyết, cuộc sống vẫn còn hỗn loạn nên đương nhiên tâm trạng của Thẩm Đại rất tệ. Thẩm Đại cùng con gái đi trên đường đến trường, trên tay cầm một chiếc ô chưa mở, mưa phùn rơi xuống làm ướt tóc và quần áo, Thẩm Đại lơ đãng không để ý. Cuối cùng, Thẩm Nhung cầm ô đi tới, mở vụt một cái, kiễng chân lên che mưa che gió cho mẹ. Thẩm Đại kinh ngạc nhìn cô con gái mười tuổi của mình. Thẩm Nhung ưỡn ngực nhỏ, nhưng lại quay mặt đi, giống như không quen thể hiện tình cảm. Nàng hơi bĩu môi, bắt chước giọng điệu của mẹ khi khẳng định với cấp dưới: "Tên Thẩm Nhung thật dễ nghe." Thẩm Nhung thừa hưởng toàn bộ tính kiêu ngạo từ mẹ, nhưng mẹ nàng lại dễ chịu hơn nàng. Trong thời gian ly hôn, Thẩm Đại bị hiện thực đánh gãy răng nuốt máu. Sau khi ly hôn, bà không bao giờ trở về nhà ba mẹ đẻ, khiến ba mẹ không có cơ hội tiếp tục trào phúng bà. "Những người làm văn học cùng nghệ thuật tương đối cay nghiệt." Thẩm Đại là con gái của hai người làm nghệ thuật, cũng đánh giá như vậy. Thẩm Nhung hỏi: "Trước kia ông bà cũng như vậy sao?" Kể từ khi nàng lấy họ của mẹ mình, "ông bà ngoại" trước kia cũng đổi thành "ông bà". Trí nhớ của Thẩm Nhung rất tốt, chưa từng gọi lầm một lần - mặc dù nàng cũng chỉ gọi qua hai lần. "Không sai biệt lắm." Thẩm Đại nhớ lại nói: "Chỉ là trước đây họ thu liễm hơn. Từ khi... từ khi dì nhỏ của con qua đời, bọn họ cảm thấy giống như cả thế giới nợ bọn họ, càng già càng cáu kỉnh." Thẩm Đại suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Người làm nghệ thuật bình thường đều cay nghiệt, cũng yếu đuối hơn." Dù bị bốn bề thù địch, nhưng Thẩm Đại muốn chăm sóc tốt cho con gái, sống một cuộc sống tốt đẹp để không ai coi thường, Thẩm Đại càng ra sức làm việc hơn, càng kiếm được nhiều tiền hơn nên bà đương nhiên dành ít thời gian cho con gái hơn. Thẩm Nhung biết mẹ nàng rất mạnh mẽ, cho nên chưa bao giờ nói ra mình mệt mỏi như thế nào. "Đây là lựa chọn của mẹ, cho nên không có gì phải phàn nàn cả." Thẩm Đại thường xuyên nói câu này. Bị thế giới này đối xử tàn nhẫn đương nhiên sẽ dẫn đến chút thiện ý. Cho Thịnh Minh Trản không nơi nương tựa một mái nhà là thiện ý của Thẩm Đại. Thẩm Đại rất không thành thục chiên trứng và nướng bánh mì, sau đó rót cho con gái một cốc sữa nóng, bà vui vẻ uống Americano mà con gái chuẩn bị. Khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống mặt bàn bằng gỗ hồ đào màu đen, Thẩm Nhung hỏi Thẩm Đại: "Tại sao Thịnh Minh Trản lại chuyển trường ạ?" Thẩm Đại nghe được câu hỏi của nàng, đôi mắt đầy tơ máu dời khỏi khu vườn nhỏ, quay sang nhìn con gái mình với cảm xúc phức tạp. ... Khi Thẩm Nhung hoàn hồn lại từ ký ức, vì Tần Duẫn đưa micro cho nàng. Nàng nhìn quanh, có người chơi thua bị ép uống rượu, có người nói về những năm tháng không mấy vui vẻ của mình, làm bản thân say đến không biết gì. Còn lại thì về cơ bản không uống rượu đã hát được hai hiệp, vừa nhảy vừa hát mệt mỏi dựa vào ghế sô pha nằm đơ ra. Dù sao thì họ cũng là một đám trung niên, sau nửa hiệp về cơ bản đã ngừng ăn. Tần Duẫn nhìn Thẩm Nhung như đang nhìn vị cứu tinh. "Sao hôm nay học bá không hát nửa bài a? Nào, mau để lỗ tai mọi người hưởng chút phúc đi." Thẩm Nhung chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Thịnh Minh Trản cũng bị đưa micro sau lưng, người đầu kia hét lên: "Học tỷ nhanh lên! <Em là quý giá nhất> đi! Đây không phải là ca khúc chủ đề của chị với Thẩm Nhung nhà chị sao? Lần nào đến hai người cũng hát! Em có hiểu chuyện không? Em đã sớm chọn trước cho hai người rồi!" Thịnh Minh Trản: "..." Thẩm Nhung: "..." Không biết có hiểu chuyện hay không, nhưng xác thực là náo nhiệt không chê chuyện lớn. <Em là quý giá nhất> là bài hát hai người luôn chọn trong mỗi bữa tiệc ở thời điểm yêu nhau. Thẩm Nhung hát giọng nữ và Thịnh Minh Trản hát giọng nam. Hai tuyển thủ chuyên nghiệp cầm sắt hòa minh này đã khiến nhiều cặp đôi cuồng nhiệt. Thẩm Nhung vẫn còn nhớ, mỗi lần Thịnh Minh Trản hát câu "Cuộc sống tương lai có em mới tươi đẹp, ước mơ mới có thể thành hiện thực", hát đến đây đều nhìn về phía nàng, cố gắng tìm kiếm sự chắc chắn tương tự trong mắt nàng. Khi đó hai người đang bí mật quen nhau, Thẩm Nhung không muốn công khai, nhưng Thịnh Minh Trản cũng không phản đối, cô sẵn sàng nghe theo Thẩm Nhung mọi việc. Nhưng thỉnh thoảng tính chiếm hữu trong lòng vẫn bùng lên, có thể trút bỏ tình yêu bị kìm nén của mình qua một bài hát kéo dài chưa đầy năm phút này.Ngay khi Thẩm Nhung đang do dự, Thịnh Minh Trản lại không chút do dự mà đẩy micro trở về. "Cổ họng tôi không thoải mái, không muốn hát." Thẩm Nhung nghe Thịnh Minh Trản lãnh đạm nói. Trong lúc nhất thời, những người uống quá nhiều, những người kiệt sức, những người đang âm thâm cấu kết đều sống lại, nhìn hai người họ. Căn phòng náo nhiệt vừa rồi giống như đã bị đóng băng bởi sự từ chối trực tiếp của Thịnh Minh Trản, lặng ngắt như tờ. Nhạc của <Em là quý giá nhất> bắt đầu nổi lên, một bạn nam không thể chịu nổi cảnh tượng quẫn bách này, hắn cầm micro xung phong: "Tôi đến, tôi hát cùng Thẩm Nhung!" Thẩm Nhung trở tay chuyển bài hát. Mọi người: "..." Bữa tiệc sôi động này kết thúc bằng một tràng im lặng khó tả. Trước mười một giờ, mọi người giải tán trở về nhà của mình. Tần Duẫn muốn đến bệnh viện cùng Thẩm Nhung, nhưng Thẩm Nhung từ chối. Thẩm Nhung nói: "Yên tâm, nếu không chịu được nữa mình sẽ nói với cậu." Tần Duẫn nắm tay nàng, muốn hỏi nàng về Thịnh Minh Trản, nhưng cuối cùng cũng không có gì để hỏi mà chỉ bảo nàng nghỉ ngơi. "Cảm ơn cậu." Lúc Tần Duẫn chuẩn bị rời đi, Thẩm Nhung nhịn không được mà cảm ơn lần nữa. Tần Duẫn nhất thời cảm thấy Thẩm Nhung có chút xa lạ. Con nhím nhỏ từng được gai bao phủ giống như đã bị mài tròn các cạnh, giờ đã có thể nói lời cảm ơn. "Đừng nói cảm ơn với mình nữa, nếu không mình sẽ tức giận đấy." Tần Duẫn mỉm cười, lại chào tạm biệt rồi rời đi. Lúc này, những chiếc xe buýt xung quanh đã ngừng chạy, Thẩm Nhung đứng bên đường định đón xe. Vừa mở ứng dụng gọi taxi, nàng đã thấy Thịnh Minh Trản đang đi về phía mình. Một chiếc taxi dừng trước mặt nàng, nàng nói với Thịnh Minh Trản: "Chị đi trước đi." Thịnh Minh Trản nói: "Không cần, Thẩm tiểu thư đi trước đi, lát nữa sẽ có người đến đón tôi." Nghe được lời này, sắc mặt Thẩm Nhung cứng đờ. Thẩm tiểu thư, lần đầu tiên Thẩm Nhung nghe được cái tên xa lạ này từ miệng Thịnh Minh Trản. Trước kia Thịnh Minh Trản sẽ không bao giờ gọi nàng như vậy. Ngay cả biệt danh "Tiểu Nhung" cô đều ngại không đủ thân mật, nên cô đã gọi nàng là "ngoan ngoãn" một thời gian dài. Sau khi Thẩm Nhung phản đối, cô đổi thành "Bảo bảo", thậm chí sau này còn ghép thành "bảo bảo ngoan", Thẩm Nhung có chán ghét phản đối thế nào cũng vô ích. Những cặp đôi yêu nhau cuồng nhiệt thường cảm thấy buồn nôn cùng xa lạ sau khi chia tay. Thẩm Nhung hiểu đây là chuyện bình thường, mặc dù "Thẩm tiểu thư" này khiến toàn thân nàng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng thông tin được tiết lộ ở nửa sau khiến nàng cảm thấy như bị tát vào mặt. Vậy sao, muộn như vậy, Mâu Lê vẫn sẽ đến đón chị. Thật tốt, trước kia ở bên nhau luôn là chị hầu hạ tôi, dù là thời điểm nào chị luôn là người đợi tôi, chỉ cần tôi muốn về nhà, xe của chị sẽ đỗ ở bãi chờ tôi. Chăm sóc tôi lúc đó hẳn là rất vất vả lắm, hiện tại đã chia tay tôi liền có người khác chiều chuộng chị, thật tốt. Sau đó Thẩm Nhung bất tri bất giác nhận ra vẻ mặt của nàng lúc này nhất định là rất ngu ngốc, Thịnh Minh Trản sẽ cười nhạo nàng. Nàng lập tức mỉm cười ngọt ngào, tay phải nắm lấy cửa xe, định nhanh chóng rời đi. "Vậy tốt rồi. Thịnh tiểu thư, ngủ ngon." Đây là lần đầu tiên xưng hô "Thịnh tiểu thư" xuất hiện giữa hai người, đơn thuần là trả đũa, còn không cẩn thận dùng trọng âm, này khiến Thẩm Nhung có chút hối hận, cảm thấy cảm xúc của bản thân bị bại lộ. Điều khiến nàng bất ngờ hơn nữa là trong lúc bối rối, nàng quên mất vết thương ở tay phải, kéo tay nắm xe nhưng cửa không mở được, thay vào đó lại cảm thấy đau ở lòng bàn tay và đầu trái tim. Thẩm Nhung dư quang cảm nhận được ánh mắt của Thịnh Minh Trản. Ngay lúc nàng đang định liều mạng mở cửa lần nữa, Thịnh Minh Trản lặng lẽ đưa tay ra, từ dưới tay luồn vào, đặt đầu ngón tay lên đầu ngón tay của Thẩm Nhung, cùng nàng kéo ra, cửa liền dễ dàng mở ra. Khi Thẩm Nhung cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy Thịnh Minh Trản mở cửa cho nàng, trên tay phải không đeo trang sức. Thịnh Minh Trản đã tháo chiếc nhẫn hai người đã đeo cùng nhau suốt 8 năm. "Cảm ơn Thịnh tiểu thư." Thẩm Nhung biết giọng nói của mình có chút run rẩy, nhưng không sao, gió lạnh là nơi che chở tốt nhất của nàng. Thẩm Nhung nở một nụ cười ưu nhã rồi ngồi vào xe. Khi xe chuẩn bị rời đi, Thịnh Minh Trản đứng bên cạnh xe lại nhẹ giọng gọi nàng: "Thẩm tiểu thư." Thẩm Nhung siết chặt nắm tay. Làm sao vậy, cái xưng hô chọc tới ống phổi tới lui này phải gọi hai lần mới được à? Thẩm Nhung cố gắng khống chế cảm xúc không trào dâng, nhẹ nhàng mỉm cười với Thịnh Minh Trản ở ngoài xe: "Sao vậy? Thịnh tiểu thư?" Thịnh Minh Trản lại không hề có ý so đấu, cô chỉ im lặng chăm chú nhìn nàng. Ánh mắt nóng bỏng này khiến Thẩm Nhung có dự cảm về điều cô sắp nói. Vài giây trôi qua, cho đến khi có một lớp tuyết mỏng rơi trên lông mi của Thịnh Minh Trản, cô cũng không nói lời mà Thẩm Nhung muốn nghe, cuối cùng ở trong gió nói: "Em cũng ngủ ngon." "..." Tại thành phố N vào một đêm mùa đông, khu vực trung tâm thành phố vẫn tấp nập xe cộ và ánh đèn rực rỡ. Thẩm Nhung nhìn ra ngoài cửa sổ xe một lúc, sau đó lấy ra một chiếc vòng cổ từ chiếc áo khoác mùa đông dày của mình. Có một chiếc nhẫn bạch kim treo trên chiếc vòng cổ. Kiểu dáng đơn giản và gọn gàng, trên thế giới chỉ có hai chiếc nhẫn giống hệt nhau. Một chiếc hiện đang ở trong tay Thẩm Nhung, chiếc còn lại bao quanh ngón đeo nhẫn ở bàn tay phải của Thịnh Minh Trản cả ngày lẫn đêm. Có lẽ hiện tại Thịnh Minh Trản đã vứt đi rồi.Thẩm Nhung đau lòng cười lạnh, tháo chiếc vòng cổ ra, vo tròn trong lòng bàn tay rồi nhét vào túi áo khoác, nhắm mắt làm ngơ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com