Bhtt Edit Phuc Thuy Ninh Vien
Cuối năm trời giá rét, tuyết rơi dày đặc hai ngày liên tiếp, thành phố N bị lớp màu xám bạc bao trùm. Giống như thân thể lạnh lẽo của một mãnh thú sau khi chết. Một chiếc ô tô chạy trên con đường phủ đầy tuyết. Có một nữ nhân với mái tóc đen dài ngồi ở ghế phó lái. Ánh đèn thành phố lốm đốm chảy qua đôi mắt lạnh lùng của cô, là niềm hân hoan bất diệt từ Trường Nhai, là dòng máu lạnh còn sót lại trong cỗ thi thể. "Nếu không xảy ra tai nạn giao thông ở Cổ Lâu thì mình đã không đi con đường này". Lâm Chỉ đang lái xe nhìn người bên cạnh, cảm thấy cần phải giải thích. Thịnh Minh Trản vén vài sợi tóc rơi trên kính gọng vàng ra sau tai, rời mắt khỏi tấm biển chói lóa của Trường Nhai. "Không sao, hôm nay không đi thì ngày mai cũng phải đi." "Lần này cậu định ở lại bao lâu?" Lâm Chỉ bị Thịnh Minh Trản đóng băng suốt đoạn đường, cuối cùng cũng nói được một câu, nàng nhanh chóng nói tiếp. Người bạn cũ này biến mất ở nước ngoài hai năm, quả thực đã thay đổi rất nhiều. Trước khi ra nước ngoài, Thịnh Minh Trản có người kia ở bên cạnh còn sẽ cười. Sau biến cố kia, cả người liền trở nên u ám. "Một tháng." Thịnh Minh Trản tích chữ như vàng. "Chỉ một tháng thôi sao? Lúc trước cậu vội vã rời đi mà không thèm chào hỏi một tiếng, ra nước ngoài hai năm cũng không có tin tức gì, tất cả mọi người còn tưởng cậu sẽ không bao giờ trở về nữa." "Nếu không phải vì công việc, tôi thực sự sẽ không có ý định trở về." Đôi mắt phượng ẩn sau cặp kính của Thịnh Minh Trản điềm tĩnh, mí mắt mỏng khiến cô trông thờ ơ không thể tiếp cận. Lời nói của cô lập tức khiến Lâm Chỉ nhớ đến những chuyện cũ đáng sợ kia. Những chuyện long trời lở đất liên quan mà nàng tận mắt chứng kiến cũng nóng lòng từ trong nấm mồ ký ức hiện ra, gợi lên làm nàng giật mình. Lâm Chỉ: "..." Bầu không khí trong xe trở nên đông cứng hơn một chút. Hôm nay Lâm Chỉ đến sân bay đón Thịnh Minh Trản, để tránh xảy ra sự cố nên nàng chỉ có thể lựa chọn đi qua Trường Nhai. Ban đầu nàng định lao qua với tốc độ nhanh, kết quả là người tính không bằng trời tính mà bị kẹt ở đây. Ánh đèn rực rỡ của Trường Nhai tràn ngập toàn bộ toa xe, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc trong rạp hát. Lâm Chỉ biết Trường Nhai có ý nghĩa như thế nào đối với Thịnh Minh Trản, đó là nguồn gốc mọi thống khổ của cô. Nhưng cô đã trở về. Trường Nhai là vùng nội địa náo nhiệt của thành phố N, đồng thời cũng là trái tim của nó. Vui vẻ ngại đêm ngắn, dù gió và tuyết có mạnh đến đâu cũng không thể ngăn được phồn hoa náo nhiệt trên mảnh đất này. Trường Nhai nằm ở trung tâm của quảng trường ZM, địa danh quan trọng của Thành phố N. Con đường này có tổng chiều dài mười km, là nơi tập trung nhiều nhà hát nổi tiếng, đã sản sinh ra vô số vở kịch nổi tiếng, còn là nơi chứng kiến những huyền thoại phòng vé của thế hệ này qua thế hệ khác. Vô số diễn viên nhạc kịch coi việc bước vào Trường Nhai là vinh dự cao nhất và là mục tiêu theo đuổi cả đời. Vô số vở nhạc kịch kinh điển đã được trình diễn tại đây, được mài giũa theo thời gian và trở thành dấu ấn của thời đại, trở thành kỷ niệm khó quên đối với mọi người. Ngay cả khi tuyết rơi, những biển hiệu lớn nhỏ ở Trường Nhai vẫn sáng rực rỡ và mê người. Những khuôn mặt xinh đẹp và trương dương đó là biểu tượng của Trường Nhai, họ là những nhân vật được yêu thích của thời đại. Có một số vở nhạc kịch được trình diễn rất lâu và đã được trình diễn tới 30 năm, với hơn 10.000 suất diễn liên tiếp. Thịnh Minh Trản có thể nhắm mắt đếm tất cả các chi tiết trong tấm áp phích cổ điển. Tuy nhiên, có một số vở kịch đã bị đóng lịch, chưa có lịch chiếu lại. Vở nhạc kịch mà Thịnh Minh Trản quen thuộc nhất, vở nhạc kịch chứa đựng tất cả tâm huyết và tuổi trẻ của cô đã bị chôn vùi trong ánh hào quang của Trường Nhai, cùng với lúc cô rời đi năm đó. ... Cuối cùng con đường xui xẻo này cũng được thông. Lâm Chỉ nhanh chóng lái xe đến ngoại ô thành phố N, đỗ xe trước club tư nhân của nàng. Khi Lâm Chỉ bung dù bước xuống xe thì Thịnh Minh Trản đã bất chấp gió tuyết xách vali bước lên bậc thang của club.Giống như gió tuyết lớn hơn nữa cũng không thể gây thương tổn cho cô. Khuôn mặt của Thịnh Minh Trản còn muốn lạnh hơn tuyết, trong cặp kính gọng vàng và chiếc áo khoác đen dài đến đầu gối lại càng sắc bén hơn. Hai người bước vào cửa club, Lâm Chỉ còn đang đóng ô thì trong phòng vang lên giọng nói hưng phấn của một nữ nhân. "Lâm Chỉ! Tin tức lớn nhất trong năm đây! Nhà hát An Chân sắp đổi chủ rồi!" Nữ nhân này là bạn của Lâm Chỉ, Tiểu Quân - một nhà biên kịch vừa chuyển từ phim truyền hình sang nhạc kịch. Vốn dĩ tối nay Lâm Chỉ và Tiểu Quân có hẹn cùng nhau xem kịch bản. Không nghĩ tới Thịnh Minh Trản đột ngột trở về, dù thế nào cũng phải đón nên nàng bảo Tiểu Quân đợi ở club, muốn uống gì trong tủ rượu thì uống. Cầm ly rượu trên tay, Tiểu Quân cứ tưởng người vào trước là Lâm Chỉ. Sau khi kiềm chế suốt một đêm, cuối cùng người cũng đến, nàng lập tức lao ra tuyên truyền về tin đồn chấn động mà nàng vừa biết được. Không nghĩ tới người tới lại cao hơn Lâm Chỉ 1m7 tận mấy centimet. Tiểu Quân cao hơn 1m6 một chút, ngẩng đầu lên, liền giật mình khi nhìn thấy đôi mắt và ngũ quan sắc bén của Thịnh Minh Trản sau cặp kính. Máy sưởi trong nhà hòa tan hạt tuyết bao phủ trên hàng mi mảnh mai của Thịnh Minh Trản, cuối cùng cũng khiến cô nhiễm chút nhân khí hơn một chút, đôi môi có chút câu lên lay động cả khuôn mặt của cô, "Chào." "Chào, chào chị..." Tiểu Quân không nghĩ tới một người áp bức như vậy lại có giọng nói thật êm tai. Chẳng trách tối nay Lâm Chỉ thả bồ câu nàng, thì ra là đi đón đại mỹ nhân. Nàng tự hỏi hình như đã gặp nữ nhân trước mặt ở đâu rồi, trông cô rất quen mắt. Hồi lâu nàng cũng không thể nhớ ra được, còn bị khí chất của cô làm hoảng thần. "Đây là ai vậy chị?" Tiểu Quân hỏi Lâm Chỉ. Lâm Chỉ đang định giới thiệu thì thấy Thịnh Minh Trản quăng tới ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Thịnh Minh Trản: "Nhà hát An Chân sắp bán sao?" "Mình cũng không biết." Lâm Chỉ vừa cởi áo khoác dính đầy nước vừa quay đầu hỏi Tiểu Quân: "Em nghe tin đồn này ở đâu thế?" "Thông tin nội bộ không thể sai." Tiểu Quân uống hết rượu trong tay rồi quay lại mang theo hai ly rượu, rót rượu cho chủ club Lâm Chỉ và một vị khách khác. "Thẩm Nhung tự bán đi." Lâm Chỉ tỏ ra hoảng sợ khi nghe thấy cái tên "Thẩm Nhung" đột nhiên xuất hiện này. "Cái này, Nhà hát An Chân là huyết mạch của Thẩm Nhung, Thẩm gia đã vất vả điều hành hơn mười năm, sao có thể bán được? Em đừng có nói bậy." Nói xong, Lâm Chỉ lén nhìn về phía Thịnh Minh Trản. Nhìn thấy cô một tay đặt vali lên quầy, bóng lưng tĩnh mịch. "Biên kịch Lâm, em đừng lướt 2G nữa." Tiểu Quân rót rượu vào ly. "Chị cũng biết trước khi mẹ của Thẩm Nhung nhập viện đã nợ 500 triệu mà. Bản thân Nhà hát An Chân, bao gồm tất cả các trang thiết bị, trị giá không đến 200 triệu, đây là sau khi Thẩm Nhung tiếp rượu mấy ngày mới miễn cưỡng có được cái giá này. Còn lại, nếu cô ấy bán toàn bộ tài sản đoán chừng có thể thêm 100 triệu, vẫn còn nợ 200 triệu. 200 triệu a, nửa đời sau sẽ không làm gì khác ngoài trả nợ." Thẩm Nhung mà Tiểu Quân nói đến là một huyền thoại ở Trường Nhai, còn là một trong những nữ chủ của vở nhạc kịch <Nhữ Ninh>. Nàng diễn <Nhữ Ninh> tại Nhà hát An Chân ở tuổi 22. Năm sau, <Nhữ Ninh> được đề cử 16 giải Kim Thạch, cuối cùng giành được 11 giải trong đó có Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Mọi người đều nghĩ rằng <Nhữ Ninh> có thể diễn đến mười năm, hai mươi năm... Vạn lần về sau vẫn có thể trình diễn vở nhạc kịch lịch sử kinh tâm động phách đó tại Nhà hát An Chân. Vô số khán giả đều mơ ước <Nhữ Ninh> có thể trở thành vở nhạc kịch dài nhất và có ảnh hưởng nhất ở Trường Nhai. Đáng tiếc, vở nhạc kịch <Nhữ Ninh> lại nhiều thăng trầm như vận mệnh của nữ đế trẻ tuổi trong lời kể, không hiểu sao chỉ diễn ra được ba năm thì đã bị đóng lịch. Cho đến nay, nguyên nhân thực sự khiến <Nhữ Ninh> bị đóng lịch vẫn là điều bí ẩn đối với thế giới bên ngoài. Tiểu Quân nói mẹ của Thẩm Nhung đã chuyển công ty cho Thẩm Nhung vào năm ngoái, dự định an nhàn mà nghỉ hưu. Không nghĩ tới hơn nửa đời xuôi gió xuôi nước cuối cùng lại mắc phải một sai lầm lớn. Bà trực tiếp giúp Thẩm Nhung trở thành con nợ, bị 500 triệu đập cho còng lưng. Điều đáng tiếc hơn nữa là mẹ của Thẩm Nhung được chẩn đoán mắc bệnh ung thư ruột giai đoạn ba, Thẩm Nhung vừa chăm sóc bà trong phòng bệnh vừa cầu xin giúp đỡ để trả nợ. Nhắc đến Thẩm Nhung và tin tức lớn nhất trong giới sân khấu nhạc kịch gần đây, khuôn mặt hơi ngà ngà say của Tiểu Quân tràn ngập tiếc thương thay người trong cuộc. "Trước kia Thẩm Nhung là dạng thiên chi kiều nữ gì? Ngoài khả năng ca hát ra, cô ấy chỉ có đắc tội người khác. Không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cao lĩnh chi hoa cứ như vậy mà rơi xuống mặt đất. Vì để trả nợ sợ là sẽ trở thành món đồ chơi trong vòng tròn, nghĩ thật đáng thương." Lâm Chỉ bị Tiểu Quân làm cho da đầu tê rần, nàng không dám nhìn Thịnh Minh Trản ở bên cạnh. Ngược lại Thịnh Minh Trản không biểu lộ bất kỳ cảm xúc dư thừa nào. Sau khi cất vali đi, cô ngồi cạnh Lâm Chỉ, nhận rượu từ tay Tiểu Quân, lễ phép nói "Cảm ơn". "Không có gì." Tiểu Quân mỉm cười ngọt ngào. Ba người ngồi quanh chiếc ghế sô pha hình bán nguyệt trong phòng khách, bầu không khí trong chốc lát mới ổn định lại. Ánh mắt của Tiểu Quân chuyển từ khuôn mặt của Thịnh Minh Trản đến quần áo rồi đến đôi giày của cô. Với nhãn lực được rèn luyện qua nhiều năm, nàng đánh giá người trước mặt nhất định là một vị đại gia nhiều tiền. Tiểu Quân đang định bảo Lâm Chỉ giới thiệu thì lại nghe Thịnh Minh Trản hỏi: "Thẩm Nhung tiếp rượu ai?" Có vẻ như với sự nổi tiếng của Thẩm Nhung, mọi người đều rất có hứng thú với biến cố của nàng. Tiểu Quân vui vẻ trả lời mọi câu hỏi cho Thịnh Minh Trản. "Là Dương lão bản thuộc bất động sản Vạn Gia, cũng là chủ nợ của cô ấy. Trước đây Dương lão bản cao điệu theo đuổi Thẩm Nhung, thế nhưng Thẩm Nhung đều không thèm nhìn một cái, nhưng lần này lại nợ đối phương cả trăm triệu, bây giờ còn không cúi đầu trở về cầu cứu người ta sao?" "Ồ?" Thịnh Minh Trản ngồi trên ghế sô pha, đạm mạc nói chuyện. "Em còn nghe nói gì nữa không?" "Khụ khụ khụ——" Lâm Chỉ đặt nắm tay lên môi, ho khan chớp chớp mắt, mí mắt đều sắp bị chuột rút. Đáng tiếc là Tiểu Quân đang nói chuyện hăng say, căn bản không phát hiện ra nàng có gì khác thường, cho nên không giữ mồm giữ miệng mà tiếp tục nói. "Không phải Thẩm Nhung tới tới lui lui đều có hai chuyện sao, xui xẻo gần đây cũng giống scandal trước kia." Thịnh Minh Trản hỏi: "Scandal?" Tiểu Quân nói: "Em mới vào nên chưa biết nhiều về sân khấu nhạc kịch, chuyện của Thẩm Nhung đều là Biên kịch Lâm nói với em." Sắc mặt Lâm Chỉ đang ngồi cạnh Thịnh Minh Trản trắng bệch, nàng nghiêng người về phía trước muốn biện hộ cho mình, nhưng Thịnh Minh Trản đã đè đầu gối của nàng, ấn trở về. Tiểu Quân nâng cằm nhìn Lâm Chỉ, "Này, người mà trước đây chị đã kể cho em nghe ấy, hình như CP diễn cùng cô ấy trong <Nhữ Ninh> cũng là nữ nhân giống cô ấy. Nghe nói nữ nhân đó yêu Thẩm Nhung đến chết đi sống lại, khi hai người chia tay là một chuyện kinh thiên động địa. Người chưa bao giờ lên weibo như Thẩm Nhung lại đăng tám bài liên tiếp, em chưa bao giờ thấy cô ấy điên cuồng như vậy. Chân ái là đây chứ đâu, người kia tên là gì nhỉ, biến mất một thời gian rồi, cái gì Thịnh nhỉ?" Thịnh Minh Trản nhắc nhở nàng: "Tên là Thịnh Minh Trản." "Đúng rồi đúng rồi." Tiểu Quân vỗ đùi một cái, nhớ ra rồi. "Không sai, đối tượng scandal đồng tính của Thẩm Nhung tên là Thịnh Minh Trản!" Lâm Chỉ thống khổ che mặt lại. Tiểu Quân một ngụm uống hết rượu trong tay, không đợi Lâm Chỉ lên tiếng mà hỏi. "Nhân tiện, chúng ta trò chuyện lâu như vậy còn chưa biết tên họ của chị." Thịnh Minh Trản hơi dựa lưng vào ghế sô pha nói: "Tôi họ Thịnh." Tiểu Quân: "?" Nụ cười ôn hòa của cô lộ ra chút quỷ dị. "Thịnh Minh Trản, là đối tượng yêu Thẩm Nhung đến chết đi sống lại." Tiểu Quân: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com