TruyenHHH.com

[BHTT][Edit] Ôn Nhu Đồng Thoại

4.

YinPungg

Một hồi phong ba lúc chiều cứ thế qua đi, đến lúc dùng cơm tối không khí liền náo nhiệt trở lại.

Bùi Chi Viễn là một tiểu ma vương không sợ trời không sợ đất, là đứa con trai độc nhất của cha mẹ hắn, cũng là cháu đích tôn của Bùi gia, bao nhiêu sủng ái đều dành hết cho hắn. Hắn ở trên bàn ăn bắt đầu làm ầm ĩ:

"Mẹ, mẹ lột tôm cho con đi!"

"Được được được, tôm đã lột sạch vỏ cho con rồi đây". Đinh Mân cưng chiều đáp ứng cậu con trai mình.

Bùi Lâm Mậu xoa đầu cậu bé, khuôn mặt luôn luôn âm trầm cũng hiện lên ý cười:

"Đứa nhỏ háu ăn này, một mình ăn sạch cả đĩa tôm rồi, ông nội còn chưa ăn miếng nào".

Bùi Thiên Thành cười nói:

"Tiểu Viễn, đừng nghe lời cha con. Ông không ăn, con cứ ăn thoả thích đi".

Bùi Chi Viễn thấy thế kiêu ngạo nâng cằm, gắp lên một con tôm chiên dầu, cố ý giơ lên trước mặt Úc Miên:

"Thế nào? Muốn ăn không?"

"Người này thật là ấu trĩ". Úc Miên chớp chớp mắt thầm nghĩ, lại cũng không trả lời.

Đôi đũa hắn gắp con tôm chiên dầu ấy, cố ý ở trước mặt nàng đưa qua đưa lại vài vòng, rồi mới thu hồi tay:

"Còn lâu mới cho cậu! Đây là nhà của tôi, cha mẹ tôi! Còn có của tôi nữa, biết chưa?"

Úc Miên rũ mí mắt, trầm mặc gật đầu.

Đinh Mân nhìn vậy có chút không đành lòng, vỗ tay nhi tử:

"Ăn đi thôi! Sao con nhiều lời vậy?"

Bùi Chi Viễn nghẹn miệng, không nói nữa, một lát sau, lại gắp lên một con tôm. Cậu bé đứng lên đưa tới trong chén trước mặt Bùi Tùng Khê, lấy lòng nói: "! Người ăn tôm đi!"

Sắc mặt Bùi Tùng Khê nhàn nhạt, gật đầu với hắn một cái. Hắn nhịn không được cười, thật may là dì không có giận hắn, hắn sợ nhất là lúc dì mình tức giận. Trước đây đã có lần hắn chọc dì mình giận, cô ấy liền vài ngày đều không thèm để ý tới hắn!

Úc Miên ngẩng đầu, lặng lẽ liếc nhìn cô một cái, lại rũ mắt xuống. Úc Miên an tĩnh ngồi một bên ăn cơm, bởi vì nàng ăn rất ít đồ ăn, hầu như lúc nào cũng chỉ là ăn cơm trắng nên rất nhanh đã ăn xong.

Sau khi ăn xong, Bùi Chi Viễn quấn lấy cha mẹ đi ra ngoài tản bộ, Bùi Thiên Thành cũng đi theo bọn họ ra ngoài.

Bùi Chi Viễn có chút không hài lòng, quay đầu lại kêu Bùi Tùng Khê:

"! Người cũng cùng chúng ta ra ngoài tản bộ được không?"

"không đi". Bùi Tùng Khê xua tay biểu thị.

Bùi Chi Viễn thất vọng nghẹn miệng:

"Thôi được rồi".

Phòng khách náo nhiệt, đầy ắp tiếng nói cười trước đó yên tĩnh lại trong nháy mắt.

Bùi Tùng Khê tưới nước cho mấy chậu hoa ở bên ngoài cửa sổ. Úc Miên ngồi ở trên sofa, có khi cúi đầu nhìn mũi giày của mình, có khi ngẩng đầu nhìn cô một cái. Nàng khát khao muốn được cùng Bùi Tùng Khê nói chuyện, nhưng lại sợ quấy rầy cô nên cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi một bên. Úc Miên biết Bùi Tùng Khê không thích nói chuyện.

Bùi Tùng Khê đứng ở trong sân rất lâu, đến lúc phía chân trời mơ hồ có tiếng sấm vang lên, cô mới vào nhà. Còn Úc Miên vừa nghe thấy tiếng sấm thì giống một con mèo bị người ta giẫm phải đuôi, cả người bắt đầu nổi da gà. Nàng lập tức từ trên sofa nhảy lên, không nghĩ nhiều liền nhắm mắt theo đuôi Bùi Tùng Khê.

Bùi Tùng Khê tiến vào bếp, Úc Miên cũng đi vào bếp. Bùi Tùng Khê muốn lên lầu, Úc Miên cũng đi theo nàng đi lên. Dì Trương vì chuyện này mà phát hoảng, ngăn Úc Miên lại, nhỏ giọng nói.

"Đại tiểu thư tính tình lạnh lùng lại thích sự thanh tĩnh, con đừng tới làm phiền. Đến cha của Tiểu Viễn còn có phần sợ người ấy, con đừng chọc đại tiểu thư nổi giận."

Úc Miên quay đầu sang nhìn dì Trương, đôi mắt đen láy mở to, nghĩ thầm.

— Người ấy đâu có đáng sợ đâu. Người thực ra rất tốt mà...... Người nọ thơm, lại còn mềm mại, hơn nữa ngày hôm qua người ấy còn ôm nàng mà.

Dì Trương thấy nàng không nói lời nào, cho rằng nàng đã hiểu, liền buông lỏng tay ra.

"Con tự mình chơi đi nhé."

Úc Miên gật đầu đáp ứng, song chờ khi dì Trương vào phòng bếp, nàng lại lén chạy lên cầu thang, gõ cửa phòng Bùi Tùng Khê.

Qua một lát Bùi Tùng Khê mới mở cửa. Cô mặc một chiếc áo ngủ lụa màu trắng bạc, biểu tình quạnh quẽ như vầng trăng trên cao. Cô nhìn Úc Miên vài giây rồi mới mở miệng:

"Đi nói với dì Trương làm thêm một phần tôm chiên dầu nữa đưa đến phòng dì".

Úc Miên: "Được ạ!"

Cô bé lại hướng dưới lầu chạy, Bùi Tùng Khê bước ra khỏi phòng một bước, khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn vui vẻ của nàng thì khóe môi hơi nhấc lên.

Dì Trương mới vừa bận rộn xong, nghe được Úc Miên chuyển lời có phần hoài nghi đứa nhỏ đang nói dối. Đại tiểu thư không bao giờ chạm vào đồ ngọt, không ăn bữa ăn khuya, không thích dầu mỡ thì làm sao lại muốn người hầu đưa một phần cơm đến phòng người bây giờ đâu?

Úc Miên thấy dì Trương không tin, bắt đầu sốt ruột.

"Thật sự. Miên Miên chưa bao giờ gạt người. Dì Bùi đói bụng sẽ khó chịu!". Đôi mắt nàng sáng trong, giữa trán còn phủ một tầng mồ hôi mỏng gấp gáp nói.

Dì Trương bị bộ dáng sốt ruột của cô bé chọc cười:

"Được rồi, dì sẽ đi kêu nhà bếp chuẩn bị".

Bấy giờ Úc Miên mới hài lòng gật đầu, lập tức chạy lên lầu ba. Nàng còn chưa kịp gõ cửa thì cửa đã mở, làm nàng nhận ra cửa phòng vẫn luôn không khóa, chỉ là khép hờ.

Trong phòng như cũ chỉ mở duy nhất một chiếc đèn bàn nhỏ. Bùi Tùng Khê ngồi ở bên cửa sổ, tóc dài nhu thuận buông xuống bên vai, trên chiếc áo ngủ màu nguyệt bạch thêu hai chiếc nút áo tựa đoá cẩm tú.

Bùi Tùng Khê thoạt nhìn càng quạnh quẽ, nhưng cũng càng ôn nhu hơn so với ngày thường. Đôi mắt cô tựa mặt hồ tĩnh lặng đang phản chiếu ánh trăng trong vắt, lại vô thanh vô tức nhìn thấu kia núi non sông hồ.

Úc Miên ngây ngốc nhìn một hồi, chỉ tìm ra một từ duy nhất để miêu tả: Dì ấy thật là xinh đẹp.

Bùi Tùng Khê thấy nàng ngây ngốc đứng ở cửa, hướng nàng vẫy tay, thanh âm nhàn nhạt:

"Lại đây."

Úc Miên chạy từng bước nhỏ đến bên người cô, mồ hôi trên trán còn chưa khô đã vội hỏi:

"Dì Bùi, có phải người đói bụng lắm hay không?"

Bùi Tùng Khê lắc đầu, rồi chỉ cái chăn lông cùng hai cuốn truyện tranh trên bàn:

"Con tự chơi đi thôi".

Đối với trẻ nhỏ mà nói thì căn phòng này của cô quả thực vô vị. Cô cũng không muốn mỗi lần vừa quay đầu lại nhìn liền thấy đứa nhỏ đang nhìn lén mình nên miễn cưỡng tìm hai cuốn truyện tranh cho nàng tự giết thời gian.

Úc Miên ngoan ngoãn gật đầu, không dám làm phiền người kia.

Ngoài cửa sổ tiếng sấm không ngừng, trong phòng lại thực an tĩnh. Dù không thể kể tên được loại mùi hương dễ chịu đang toả khắp căn phòng, Úc Miên lại kỳ diệu cảm thấy an tâm và không hề sợ hãi chút nào.

Ánh sáng từ chiếc đèn bàn mờ mờ ảo ảo, hoàn toàn bao trùm lên thân thể bé nhỏ kia của Úc Miên. Nàng co người lại, bộ dáng lật xem từng trang sách trông hệt một bé động vật lông xù tí hon.

Nửa tiếng sau, dì Trương tới gõ cửa. Úc Miên khẩn trương, vội từ trên ghế nhảy xuống.

Bùi Tùng Khê nhìn nàng một cái, lướt qua nàng đi mở cửa.

Úc Miên vểnh tai nghe các nàng nói chuyện.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của dì Trương:

"Trong phòng bếp vốn dĩ có rất nhiều tôm tươi vừa mới mua, nhưng người làm mới tới lại không biết cách bảo quản nên hương vị có phần thay đổi. Tôi vừa kêu người ra ngoài mua một phần khác nên có chút chậm trễ, để tiểu thư phải đợi lâu rồi. Tiểu thư hẳn là đói bụng rồi?"

"Không sao". Vẫn là thanh âm lãnh đạm quen thuộc.

"Để tôi bưng vào trong phòng cho đại tiểu thư."

"Không cần. Không còn sớm, dì đi nghỉ ngơi đi". Bùi Tùng Khê không cho dì Trương tiến vào.

Úc Miên nhịn không được tươi cười, lại cẩn thận đem mình giấu ở trong phòng cô, không muốn để cho người khác biết.

Đây lại là một bí mật nhỏ giữa hai người các nàng. Chỉ nàng và người kia biết thôi.

"Phịch". Tiếng cửa phòng đóng lại vang lên.

Úc Miên nhanh chóng thu liễm lại ý cười, ôm chăn nhỏ cùng truyện tranh đi đến một bên, tự giác đem án thư nhường cho Bùi Tùng Khê ăn cơm.

Bùi Tùng Khê đặt khay đồ ăn xuống bàn. Cô lạnh nhạt nhìn thoáng qua, dường như có chút ghét bỏ nhíu mi: "Dì không muốn ăn."

Úc Miên chớp chớp đôi mắt nhìn nàng:

"...... Sao cơ? Thật là lãng phí nha!"

Bùi Tùng Khê đem chiếc đũa đưa cho nàng:

"Con ăn đi."

— Dì ấy làm sao mà biết được thế! Lúc dùng bữa tối, đúng là nàng có lén nhìn bộ dáng dì Bùi ăn tôm......Nhưng không lẽ lại lộ liễu đến vậy sao, thật là mất mặt quá đi thôi!

Úc Miên có điểm ngượng ngùng cúi đầu, hai má đỏ ửng cả lên.

......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com