TruyenHHH.com

[BHTT][Edit] Ôn Nhu Đồng Thoại

33.

YinPungg

Mùa thu là một chương đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi, chỉ trong chớp mắt, ngày đông chí đã đến.

Úc Miên đứng ở trước gương, trên cổ mang lên chiếc khăn choàng mà dì Bùi đã mua cho nàng mấy hôm trước. Nàng thực thích những quả cầu trắng trắng tròn tròn treo ở phía dưới mấy cái tua rua dài, thiết kế này rất đáng yêu.

Tóc nàng lại dài ra, mùa thu đông cũng là mùa thích hợp để nuôi tóc. Chỉ cần qua một mùa thu nữa là tóc của nàng có thể cột lên rồi.

Dì Bùi khen nàng để tóc ngắn trông rất đẹp, nhưng nàng vẫn thích có một mái tóc dài hơn. Có đôi khi dựa vào bên cạnh Bùi Tùng Khê, Úc Miên sẽ quấn đuôi tóc của mình và Bùi Tùng Khê lại cùng nhau rồi buộc thành một nút thắt nhỏ, phảng phất như làm vậy thì giữa bọn họ sẽ có thêm một loại liên kết vô hình.

Thật là nhanh quá...

Trong chớp mắt, thời sơ trung của nàng đã đi qua một nửa.

Úc Miên có khi sẽ nhớ tới... Kì nghỉ hè vào năm mình còn tiểu học, nàng nghe thấy tin tức dì Bùi sắp đính hôn, khi đó mỗi ngày nàng đều sẽ nằm mơ thấy dòng chữ "Nhà của Bùi Tùng Khê và Miên Miên" trên biển số nhà bỗng nhiên biến thành "Nhà của Bùi Tùng Khê".

Nàng bị đuổi đi, bị vứt bỏ.

Lúc mới vừa vào sơ trung, nàng suýt chút nữa cho rằng dì Bùi muốn để cho nàng trọ lại ở trường hoặc là ở nhà thuê, cũng lo lắng hồi lâu, may mắn là điều đó đã không xảy ra.

Hiện tại thời gian trôi qua lâu như vậy rồi mà cũng không có bất kì tin tức gì, có lẽ... có lẽ là nàng đã lo lắng vô ích mà thôi.

Úc Miên ngẩn ngơ nhìn mình trong gương rồi bỗng nhiên lầm bầm lầu bầu:

"Mình còn phải mau mau lớn lên một chút."

Nói xong nàng bật cười, cũng không hiểu bản thân vì sao lại buộc miệng thốt ra những lời này.

Nàng thay đồ xong liền khoác lên người một chiếc áo khoác len cashmere màu vàng nhạt, trông khá tươi tắn và hoạt bát. Cuối cùng, nàng còn nở một nụ cười thật tươi với chính mình ở trong gương rồi mới ra cửa.

Mấy ngày gần đây, Bùi Tùng Khê đi công tác nên chỉ có một mình nàng ở nhà.

Lúc ở trên xe, nàng nhận được cuộc gọi từ Bùi Tùng Khê:

"Miên Miên đã rời giường chưa?"

Úc Miên nhìn phong cảnh đang lùi dần ở bên ngoài cửa sổ, cười nói:

"Đương nhiên là rồi, còn có nửa tiếng nữa liền đến giờ học. Con đang ở trên xe rồi, người yên tâm."

Sao cứ luôn xem nàng như đứa con nít đâu, hiện tại cũng giống hệt như trước kia, chỉ cần là dì ấy không ở nhà thì nhất định sẽ gọi điện xác nhận xem nàng đã rời giường hay chưa, có đi học muộn hay không.

"Thời gian vẫn còn sớm, ngoan lắm. Được rồi, dì cúp máy đây. Ngày mai dì sẽ trở về, ở nhà một mình phải giữ sức khỏe, biết chưa?"

"Dì sắp về tới rồi? Con chờ dì về nhà!"

Tâm tình của Úc Miên trở nên vô cùng vui sướng. Cả ngày hôm nay nàng vẫn luôn ngồi cười ngây ngô giữa tiết học ở trường, thậm chí còn dùng ngòi bút chọc cục gôm rồi thất thần, khi phát giác được trạng thái của mình thì nàng lại cảm thấy buồn cười... Hình như là những lúc dì Bùi rời nhà trước đây, nàng cũng không có nhớ dì ấy nhiều đến vậy, hiện tại tuổi càng lớn thì ngược lại càng tưởng niệm quá vãng.

Nàng cũng không hiểu, nhưng cảm xúc nhung nhớ luôn là mỗi ngày một mãnh liệt hơn.

Cửa sổ ngày mùa đông kết đầy sương mù, nàng ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngón tay bất giác đã nhẹ nhàng lướt trên mặt cửa sổ, chờ đến khi nàng định thần lại thì mới phát hiện bản thân đã viết chữ "Bùi" ra, trong lòng không hiểu sao có chút hoảng loạn, thế là bèn ngó nghiêng xung quanh, may thay không có ai chú ý tới động tác nhỏ này của nàng.

Nàng lặng lẽ xóa đi cái chữ kia rồi dùng đầu ngón tay vẽ một mặt trăng.

Mặt trăng của nàng.

Mấy ngày nay bởi vì Bùi Tùng Khê không có ở nhà, đường đi lại ngập tuyết và trơn trượt cho nên Úc Miên không có về nhà vào giữa trưa nữa mà ở tại trong trường học ăn cơm.

Hứa Tiểu Nghiên rất nghĩa khí ở lại cùng nàng, nhưng tiểu quỷ tham ăn này đòi hỏi rất nhiều, hàng ngày đều lôi kéo nàng ra phố ẩm thực ở bên ngoài trường học để mua đồ ăn. Nào là xúc xích chiên, bánh khoai tây, xiên gà nướng... Hứa Tiểu Nghiên ưa thích ăn vặt cho nên mỗi lần đều mua rất nhiều phần, Úc Miên chỉ có thể đợi nàng ở ngoài cửa hàng.

Trong lúc Hứa Tiểu Nghiên đứng xếp hàng mua trà sữa trân châu, Úc Miên có chút nhàm chán đứng chờ ở bậc thang, đôi tay đút ở trong túi quần và dõi theo đường bay trắng xóa trên bầu trời xa xa.

Nhưng khi ánh mắt loạn dạo khắp nơi... lông mày nàng đột nhiên cau lại.

Nàng thấy một bóng dáng quen thuộc ở hẻm nhỏ đối diện phố mỹ thực, người kia mặc đồng phục màu xanh trắng của trường trung học phụ thuộc... Phía sau lưng có vết máu hằn lên.

Phía trước Hứa Tiểu Nghiên còn có mười mấy người, Úc Miên đi qua nói với nàng:

"Mình đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ quay lại."

Nàng đi qua bên kia, ở trong hẻm nhỏ quanh co khúc chiết đó, nàng thấy được không ít người, cũng lén theo đuôi chúng... Chỉ là lát sau tựa hồ đã mất dấu họ.

Cho đến lúc có người bỗng giữ chặt góc áo của nàng, hạ giọng nói: "Giúp tôi một chút."

Úc Miên giật mình, vô thức gọi tên hắn:

"Đào..."

"Suỵt! Nhỏ giọng thôi!"

Đào Nhượng cởi áo khoác ra đưa cho nàng, áo len màu đen lót bên trong nên nhìn không thấy có máu hay không:

"Chờ chút nữa mang về dùm tôi... Còn nữa, giúp tôi nhìn xem có phải là có hai tên đàn ông đang ngó về phía bên này hay không?"

Úc Miên tiếp nhận cái áo khoác dính máu kia rồi liếc nhìn bốn phía và nhỏ giọng nói:

"Có, ở phía trước, đang đưa lưng về phía cậu đấy... Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"

Đào Nhượng khẽ "ừ" một tiếng:

"Tôi đi trốn một lát đây. Cảm ơn."

Hắn cứ như vậy đi rồi.

Úc Miên ôm chiếc áo khoác dính máu kia của hắn, nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã không thấy được bóng dáng hắn ở trong đám đông nữa. Chuyện bao đồng này nàng can thiệp vào được không sai biệt lắm.

Chỉ là... Nàng vẫn còn cảm thấy khá lo lắng.

Hắn chảy máu rồi... Còn bị người ta truy đuổi, hắn sẽ chết sao?

Dọc đường trở về phòng học, nàng có chút thất thần, ngay cả khi Lương Tri Hành hỏi về một đề toán trong giờ học, nàng cũng không để ý tới.

"Miên Miên, cậu làm sao thế?"

Hứa Tiểu Nghiên đánh giá nàng rồi nghiền ngẫm:

"Nàng cứ như thế kể từ khi trở về lúc giữa trưa, cũng không biết là có chuyện gì nữa?"

Cảnh Tri Ý nhướng mày: "Có ai khi dễ cậu à?"

Úc Miên lắc đầu, giọng điệu do dự nói:

"Không phải... Chỉ là mình thấy một bạn học... Hắn, trên quần áo hắn toàn là máu."

Hứa Tiểu Nghiên khiếp sợ, nàng mở to hai mắt: "Đào Nhượng!"

Úc Miên kéo ống tay áo nàng:

"Nói nhỏ một chút!"

Cảnh Tri Ý cùng Lương Tri Hành đồng thời vây lại đây:

"Tiểu Nghiên, sao cậu biết được vậy?"

Hứa Tiểu Nghiên hiếm khi trở nên nghiêm túc:

"Tiết thể dục lần trước... Chính là buổi tập kéo xà đó, mình và Miên Miên thấy được góc áo của hắn hình như có máu đỏ."

Úc Miên kể ra hết tiền căn hậu quả của chuyện này xong, tất cả đều trầm mặc... Gặp được chuyện như thế này đáng nhẽ phải tìm giáo viên giải quyết, nhưng Đào Nhượng hình như không muốn làm cho thầy cô và bạn bè biết đến; còn báo cảnh sát thì tựa hồ cũng không tìm thấy lý do thích hợp.

Nhưng Đào Nhượng không có đến lớp, điều này chứng tỏ hắn thực sự có chuyện gì đó không ổn.

Lương Tri Hành ngẫm nghĩ, cảm thấy bản thân là một nam tử hán thì tất phải có đảm đương:

"Như vầy đi, tối nay tan học mình sẽ qua bên kia nhìn xem."

Cảnh Tri Ý ghét bỏ hắn:

"Yếu đuối như cậu, thôi, mình sẽ đi chung với cậu."

Úc Miên và Hứa Tiểu Nghiên liếc nhau rồi nói:

"Tụi mình cũng đi."

Cảnh Tri Ý miễn cưỡng đáp ứng:

"Được rồi, nhưng nếu có đánh nhau thì các cậu phải tránh ra, từ đầu đến cuối đừng nhúng tay vào."

Một tiết cuối cùng trở nên có chút dài lâu và khó nhẫn nại. Vừa đến giờ tan học, Úc Miên nhanh chóng thu thập đồ đạc vào cặp sách rồi gọi điện cho tài xế bảo hắn đừng đón mình.

Bốn người đi qua chỗ hẻm nhỏ mà Úc Miên đã kể trước đó. Phố mỹ thực bấy giờ vô cùng tấp nập, có bánh bao nóng hổi mới ra lò, nơi nơi đều là người, nhưng căn bản không nhìn thấy bóng người của Đào Nhượng.

Úc Miên cau mày phân tích:

"Nếu mình là cậu ấy, mình nhất định sẽ trốn đi."

"Gần chỗ này có nơi nào để ẩn núp sao?"

"Có! Mình nhớ ra rồi, có một cái tiệm sửa xe đạp, chủ tiệm đã rời đi mấy ngày trước, nơi đó bị khóa, nhưng chìa khóa lại được giấu ở dưới chậu hoa. Rất nhiều nam sinh trong lớp mình đều biết chuyện này, trước đây còn có một số người muốn giữa trưa đi qua đó tụ tập đánh bài."

"Trời ạ, đánh bài! Lương Tri Hành, đám con trai các cậu suy nghĩ cái gì vậy?"

"Đừng nói nhảm nữa! Mau đi qua đó nhìn với mình!"

Lương Tri Hành đưa các nàng đến gần cửa tiệm, hắn xác nhận xung quanh không có người rồi mới mò lấy chìa khóa từ phái dưới chậu hoa, quả nhiên là không có gì.

Hắn đứng ở trước cửa nhìn vào bên trong, tuy không có phát hiện một bóng người nào nhưng hắn mơ hồ có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí.

"Mình đoán cậu ấy liền ở chỗ này. Chúng ta có cần đi vào xem thử không?"

"Nếu đã đến rồi thì chúng ta vào đi thôi."

Cảnh Tri Ý nhìn cái cửa sắt này, mặc dù đã bị khóa bằng then cài từ bên trong, nhưng khe hở giữa các dây thép thật ra là rất lớn. Nàng luồn tay vào, nhẹ nhàng cạy một lát, cửa liền mở ra.

Nàng to gan bước một chân vào trong, Lương Tri Hành vội vàng kéo nàng lại, yêu cầu nàng đi chậm một chút. Úc Miên và Hứa Tiểu Nghiên đi ở sau cùng... Bên trong tối đen như mực, cũng không biết đèn ở đâu. Cho đến khi có một tia sáng lóe lên trong bóng đêm, Úc Miên buộc miệng thốt ra:

"Đào Nhượng! Dừng tay!"

"Khụ khụ..."

Một trận ho khan vang lên trong bóng tối. Cảnh Tri Ý nghĩ mà sợ, nàng lui về sau một bước, bấy giờ nàng mới chợt nhận ra ánh sáng vừa rồi có lẽ đến từ một món kim loại sắc bén nào đó..

Lương Tri Hành sực nhớ bản thân có mang theo điện thoại, hắn lấy ra và bật flash lên, đập vào mắt bọn họ là hình ảnh thiếu niên với sắc mặt tái nhợt và toàn thân dính đầy máu.

Đào Nhượng cười lạnh:

"Tới đây để chê cười tôi sao?"

Lương Tri Hành có chút tức giận:

"Có cái rắm! Bọn tôi rảnh rỗi lắm à? Nếu như không phải Úc Miên nói cậu bị thương, bọn tôi cũng chẳng thèm đi tìm cậu."

Đào Nhượng sửng sốt:

"Các cậu... Đi đi thôi, chuyện này không liên quan tới các cậu."

Úc Miên lắc đầu, nàng tiến lên rồi khom lưng quan sát hắn, gương mặt của thiếu nữ ở dưới ánh đèn pin vừa mờ ảo lại xinh đẹp:

"Nhưng cậu bị thương. Đào Nhượng, chúng ta là bạn học với nhau, bọn tôi quan tâm cậu, cậu không cần phải kháng cự đến thế, được không?"

Thiếu niên mím môi không nói một lời.

Hắn không muốn nhìn thấy bọn họ... Hắn biết mối quan hệ giữa bốn người này rất khăng khít, nhân cách của mỗi người cũng thực tốt. Có đôi khi hắn âm thầm quan sát bọn họ, còn sẽ nghĩ thầm vì sao có người sinh ra đã đứng sẵn ở nơi tràn ngập ánh sáng, mà mỗi lần hắn muốn tiến lên trên một bước thì đều phải bị hiện thực tàn khốc cứng rắn kéo xuống vực. Hắn chán ghét bản thân oán trời trách đất, bởi vậy cũng chán ghét việc nhìn thấy bọn họ.

Cảnh Tri Ý tiến lên, một phen kéo Úc Miên ra:

"Tính tình của cậu quá tốt, lùi lại đi."

Nàng bước tới và đá vào chân Đào Nhượng mấy cái, giọng điệu ngạo mạn:

"Tôi nói cho cậu biết, bọn tôi nếu đã đến rồi thì cậu cũng đừng nói nhảm. Lương Tri Hành, tài xế nhà cậu có phải còn chờ ở cổng trường hay không, gọi điện làm cho chú ấy lại đây dọn người."

Đào Nhượng nổi giận: "Cảnh Tri Ý?"

Cảnh Tri Ý cười khúc khích:

"Cậu ngốc à? Nếu hiện tại cậu chết thì ba mẹ cậu chẳng phải đã tốn công vô ích khi nuôi cậu lớn đến nhường này!"

Đào Nhượng trầm mặc thật lâu, lâu đến độ Hứa Tiểu Nghiên nhỏ giọng hỏi:

"Chẳng lẽ hắn không còn hơi thở nữa?"

Lương Tri Hành hoảng hốt, nhanh chóng tiến lên sờ soạng một chút, hơi thở kia vẫn còn ấm:

"Hôn mê mà thôi, cậu ấy còn sống! Cậu làm mình sợ muốn chết!"

Tài xế rất mau đã đến, xe liền dừng ở bên ngoài phố mỹ thực, hắn và Lương Tri Hành khiêng Đào Nhượng đang hôn mê lên xe rồi đưa đi bệnh viện.

Khắp nơi trong bệnh viện đều là mùi nước sát trùng, có chút gay mũi.

Bọn họ đợi hồi lâu mới thấy bác sĩ ra tới, hắn nói người bệnh chỉ là mất máu quá nhiều và đã tỉnh lại, ngoại thương không nghiêm trọng lắm và đã được băng bó xong.

Sắc mặt Cảnh Tri Ý cực kỳ khó chịu, nàng dẫn đầu tiến vào phòng bệnh và liếc xéo Đào Nhượng: "Cậu sao rồi?"

Khuôn mặt Đào Nhượng cứng đờ:

"Tôi khỏe rồi, tôi phải về nhà."

Lương Tri Hành lại nóng nảy lên:

"Cậu ngốc à? Nghĩ sao bây giờ lại về nhà! Hiện tại cậu phải nằm ở bệnh viện, còn có gọi điện thoại cho người nhà và kêu họ tới chiếu cố cậu."

Đào Nhượng lạnh lùng nhìn hắn:

"Mẹ tôi đã chết vì bệnh tật, ba tôi thì ở bên ngoài đánh bạc, hai người bọn họ đều mắc nợ, cậu nói xem ai sẽ tới chiếu cố tôi?"

Tất cả bọn họ choáng váng, ở đây đều là những đứa trẻ mới có mười mấy tuổi nên khi đối mặt với loại tình huống này, bọn họ cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Ngay cả Lương Tri Hành cũng vậy... Tuy rằng cha hắn bạo hành mẹ hắn, nhưng trước giờ vẫn đối xử với hắn không tệ, ở phương diện tiền tài cũng chưa bao giờ để hắn thiếu thốn nửa phần. Cho nên, tình cảm mà hắn dành cho người cha này mới phức tạp đến vậy, vừa hận ông ta, lại không thể không thừa nhận rằng cha rất yêu thương mình.

Chỉ là Đào Nhượng... Đào Nhượng không giống như hắn.

Úc Miên ở bên cạnh nghe, hàng lông mày xinh đẹp chậm rãi nhăn lại, nàng cũng nghĩ không ra biện pháp.

Thấy bọn họ im lặng, Đào Nhượng lạnh lùng xốc chăn lên và chậm rãi bước xuống giường, trong tay còn đang nắm chặt một cái dây xích.

Ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối sầm. Bọn họ đều chỉ là những đứa trẻ mười mấy tuổi, nếu ở bên ngoài quá lâu, người trong nhà sẽ không yên tâm.

Hiện tại xem ra cũng không tìm được biện pháp nào khác nên bọn họ tiễn Đào Nhượng về nhà. Xe dừng ở đầu phố, hắn khập khiễng bước xuống xe, bóng lưng hiu quạnh cô đơn.

"Haizz."

Trong gió lạnh, không biết là ai lặng lẽ thở dài một tiếng.

Sinh ra và lớn lên trong tháp ngà voi, hoàn cảnh sống đơn giản tốt đẹp, những đứa trẻ luôn luôn vui sướng, vô ưu vô tư lần đầu tiên đối mặt với nhân thế tàn nhẫn.

Ngày hôm sau, Đào Nhượng tiếp tục đi học, hắn vẫn mặc áo khoác đồng phục, lúc bị giáo viên điểm danh lên bảng giải đề, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt thì hắn vẫn là cái thiếu niên ưu tú lóa mắt kia.

Trước ngày hôm qua, bọn họ sẽ giống như người ngoài, nghĩ rằng hắn lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, hắn là một thiếu niên thông minh tuấn tú... Nhưng hiện tại mới biết được, thì ra mỗi bước đi của hắn đều mang trên mình một gánh nặng to lớn.

Tiết học cuối cùng vào buổi chiều là môn thể dục. Dưới gốc cây đa lớn, Úc Miên cùng Cảnh Tri Ý ngồi trên bồn hoa, từ xa đã nhìn thấy Cảnh Tri Ý và Lương Tri Hành đang lôi kéo một người lại đây.

Mặt mày thiếu niên lạnh lùng:

"Xin hỏi, các người đây là muốn cái gì?"

Úc Miên mỉm cười với hắn, nàng cũng không để ý đến sự thô lỗ của hắn mà chỉ lo mở khóa cặp sách ra rồi cùng Hứa Tiểu Nghiên lấy ra bốn lọ tiền lẻ: "Cho cậu."

Đào Nhượng ngơ ngẩn, hắn không dám tin tưởng hỏi lại: "Cho tôi làm cái gì?"

Lương Tri Hành thở dài, một phen khoác tay lên vai hắn:

"Này, đại ca, nếu không bướng bỉnh thì cậu sẽ chết hay sao? Mọi người đều là bạn học của nhau, bọn tôi không phải khinh thường cậu mà là thực sự hy vọng cậu sẽ tốt lên."

Hứa Tiểu Nghiên nhảy xuống bồn hoa, nàng lấy một nắm kẹo sữa ra cứng rắn nhét vào túi tiền của hắn:

"Đúng vậy, Đào Nhượng, cậu có thể đừng đâm chọt người khác hay không? Sinh hoạt đã khổ như vậy, ăn một chút kẹo không tốt hơn sao?"

Úc Miên quơ quơ lọ tiền lẻ:

"Tiền mừng tuổi của mình đều gửi vào ngân hàng hết rồi, ở đây là một ít tiền lẻ, cơm trưa của cậu có thể thêm vào một cái đùi gà. Người bệnh cần phải ăn nhiều đồ có dinh dưỡng!"

Cảnh Tri Ý không quá tự nhiên gật đầu:

"Nhà tôi nghèo, tiền mà tôi góp vào không nhiều, cậu không được ghét bỏ."

Đào Nhượng không biết nên nói cái gì. Những người hắn hâm mộ từ ánh mắt đầu tiên; những người đứng ở dưới ánh mặt trời đùa giỡn và tươi cười rộng rãi; những người hắn đã từng cho rằng bản thân vĩnh viễn sẽ không tiếp xúc được... Bỗng nhiên hướng về phía kẻ đứng ở trong bóng tối như hắn, vươn tay ra.

Hắn trầm mặc, xoay người rời đi.

"Ơ? Cậu ấy sao lại không nói năng gì mà chạy đi rồi?"

"Suỵt... Mình thấy vành mắt của cậu ấy hình như đỏ lên."

Cuối cùng Đào Nhượng cũng không có nhận lấy tiền của bọn họ.

......

Buổi tối về nhà, Úc Miên mừng rỡ phát hiện đèn phòng khách sáng lên, có người đang đưa lưng về phía nàng và cởi áo khoác. Nàng hoan hô một tiếng rồi tiến lên ôm chặt Bùi Tùng Khê: "Aaaaa dì Bùi! Người đã về rồi!"

Bùi Tùng Khê bị nàng ôm choàng cổ, đành phải bất đắc dĩ khom lưng:

"Đã về rồi sao, Miên..."

... Miên Miên bây giờ đã cao hơn rất nhiều, nàng chỉ lùn hơn cô nửa cái đầu, bọn họ dựa vào nhau cực kỳ gần, gần đến cô cảm nhận được vị trí trước ngực của thiếu nữ đã hơi trập trùng, không hề còn là bộ dáng bằng phẳng... Điều này khiến cho cô cảm thấy không thích ứng lắm, cô không thể lại ôm Miên Miên như vậy nữa.

Úc Miên buông tay ra rồi xoay quanh cô hai vòng và nghiêm túc buông lời đánh giá:

"Đi công tác nửa tháng, vậy mà hình như lại gầy hơn lúc trước. Có phải dì không có ăn uống đầy đủ hay không?"

Bùi Tùng Khê xoa đầu nàng: "Không có, dì có nghiêm túc ăn cơm. Không phải dì còn chụp ảnh cho con xem à?"

"Nhỡ đâu dì không có ăn xong thì sao, đôi khi dì không nghe lời chút nào."

Bùi Tùng Khê mỉm cười nhìn bím tóc đã được thắt lên gọn gàng của nàng:

"Tóc con lại dài ra rồi."

Úc Miên cười rộ lên:

"Đúng vậy, vẫn là tóc dài đẹp! Đúng rồi, dì có mệt hay không, mau ngồi xuống đi, con sẽ mát xa bả vai cho dì!"

Tuy cô nói không cần nhưng vẫn là bị đẩy ngồi ở trên sô pha. Úc Miên cởi giày ra và đứng ở mặt sau, đôi tay ấn trên vai cô, trông cũng ra hình ra dáng mà bắt đầu xoa bóp:

"Cái này là con xem video với Tiểu Nghiên rồi học được. Lúc trước vai cổ của dì Triệu không tốt, cậu ấy nói xem cái video này mát xa rất hữu dụng, cực kỳ thích hợp để dùng cho người già và trung niên."

Bùi Tùng Khê bật cười:

"Miên Miên, ở trong lòng con, dì vậy mà đã thuộc tốp người già và trung niên rồi sao?

Động tác của Úc Miên chững lại:

"Không có! Con không có ý này! Dì Bùi, người đẹp như vậy, sao có thể gọi là già rồi, con, con..."

"Con khẩn trương như vậy làm gì? Dì chỉ đùa với con một chút."

"Ra là thế..." Úc Miên cúi đầu, tiếp tục mát xa cho cô.

"Con không có khẩn trương."

Nàng chỉ là cảm thấy cụm từ "người già và trung niên" không dễ nghe, nàng không thích một chút nào. Dì Bùi và mấy chữ này căn bản không liên quan tới nhau... Đã nhiều năm trôi qua, dì Bùi tựa hồ một chút cũng không có thay đổi... Không đúng, vẫn là có chút biến hóa. Dì ấy hình như càng ngày càng xinh đẹp... Nàng không tim được từ ngữ nào để hình dung loại cảm giác này.

Nàng đứng ở dưới ánh đèn lặng lẽ nhìn cô.

Thời gian đối đãi với dì ấy thực dịu dàng.

Bùi Tùng Khê cảm giác được động tác của nàng chợt ngừng lại, bèn cười và vỗ mu bàn tay nàng:

"Miên Miên? Nếu mệt mỏi thì không cần mát xa nữa."

Úc Miên lắc đầu:

"Không mệt không mệt... Con chỉ là mới thất thần một xíu."

"Bởi vì trong trường học có chuyện gì sao?"

"Ầy... Vừa rồi không phải... Bất quá con xác thật gặp phải một ít chuyện ở trong trường học."

Bùi Tùng Khê kéo tay nàng:

"Con ngồi xuống rồi từ từ nói."

Úc Miên lập tức đem chuyện hôm qua gặp được Đào Nhượng nói với cô, cuối cùng còn có chút thất thần cảm khái:

"Con vốn cũng không biết, có người mới chừng tuổi của chúng ta mà đã phải gánh vác nhiều như vậy, dì Bùi..."

Nếu nàng không có gặp được cô thì sao?

Nếu nàng gõ cửa phòng cô nhưng cô không mở cửa cho nàng thì sao?

Nếu dì Bùi không hề ghé qua hộ gia đình kia xem nàng đâu?

Có thật nhiều thật nhiều cái nếu, tất cả đều là những điều nàng không dám tưởng tượng.

Úc Miên nhịn không được duỗi tay ôm lấy cô, gương mặt nhẹ nhàng cọ lên trên vai cô:

"Dì Bùi... Con chỉ muốn ở bên cạnh dì cả đời."

Bùi Tùng Khê sửng sốt một lúc. Đây là câu mà Miên Miên thường hay nói hồi còn nhỏ, cô không biết tại sao nàng đột nhiên lại nói như vậy, thế là không khỏi mỉm cười:

"Lại nói lời trẻ con gì đâu. Mỗi người đều sẽ phải lớn lên, độc lập và hòa nhập xã hội. Về sau con sẽ... Có được gia đình của riêng mình."

Cô khựng lại một chút rồi mới nói ra nửa câu sau.

Mấy năm gần đây, cô vẫn luôn tìm kiếm người nhà cho Úc Miên, nhưng chuyện này quả thực giống như mò kim đáy biển. Đứa bé khi đó còn quá nhỏ, sau khi gặp phải tai nạn xe cộ thì cái gì đều không nhớ nổi, nhưng người nhà của nàng tựa hồ cũng chưa từng đăng tin tức tìm người, cứ như là... Cha cô không có lừa cô, thân nhân của Miên Miên đều đã qua đời.

Cho đến cách đây không lâu, cô mới nhận được một ít tin tức. Ngụy Ý tìm được một người thợ làm vườn, hắn đã từng nhìn thấy ảnh chụp của Úc Miên hồi còn nhỏ, còn nói đã từng gặp qua nàng. Nhưng người thợ làm vườn lớn tuổi kia đã ngoài bảy mươi, mấy chục năm qua hắn đã làm công ở không ít gia đình, trong lúc nhất thời cũng không nhớ nổi nàng là con cái nhà ai.

Sau chuyến công tác, Bùi Tùng Khê đã trực tiếp bay đến một thành phố khác, cả người phong trần mệt mỏi, tự mình đi hỏi. Đáng tiếc đây vẫn là một lần hy vọng thoáng qua rồi vụt mất.

Bao nhiêu lần ôm hy vọng đi tìm liền có bấy nhiêu lần thất vọng mà trở về.

Dù cô là người có tâm tính cứng cỏi nhưng cũng cảm thấy mất mát không ít. May thay, cô chưa từng đề cập đến chuyện này với Miên Miên, cũng miễn cho nàng khổ sở.

Mấy ngày nay Bùi Tùng Khê cứ mãi suy nghĩ, nếu thật sự không tìm thấy người nhà của nàng... Mà có lẽ, Miên Miên đã lớn, chỉ cần vài năm nữa thôi, nàng sẽ trưởng thành và có thể tổ kiến một gia đình mới cho riêng mình, sẽ có người yêu ở bên cạnh nàng cả đời, bầu bạn nàng suốt quãng đời còn lại.

Người kia nhất định sẽ không để nàng phải cô đơn một mình.

Nhưng Úc Miên nghe được những lời kia thì lại rất bất mãn nhíu mày, nàng ngẩng đầu hỏi cô:

"Còn sớm như vậy... Người liền nói con sẽ có gia đình riêng của mình. Con không cần, con sẽ không kết hôn cùng với người khác."

Không giống với dì... Dì sẽ cùng người khác kết hôn.

Bùi Tùng Khê bật cười vì tính trẻ con của nàng, lại không hề cãi cọ cùng với nàng.

"Được rồi, hiện tại nói về chuyện này xác thật là quá sớm."

Kỳ thật cô cũng không muốn nghĩ về chuyện này, nhưng Miên Miên đang lớn lên từng ngày. Lần trước nàng đưa bạn bè về nhà, mấy đứa trẻ ngồi ở phía dưới giàn nho ngắm trăng và thảo luận ầm ĩ về cuốn sách kia của Maugham. Bùi Tùng Khê nghe được, còn đứng ở bên cửa sổ thật lâu, lặng lẽ nhìn bọn họ và Úc Miên.

Nàng ở dưới lầu ngắm ánh trăng, cô ở trên lầu xem nàng.

Cô nhớ tới trước kia Úc Miên còn nho nhỏ, dịp sinh nhật hàng năm đều chỉ có hai người bọn họ ở bên nhau ăn bánh kem, mỗi lần Úc Miên đều sẽ lớn tiếng nói ra ước nguyện của mình, nguyện vọng trước sau như một, cũ kỹ lại đáng yêu:

"Con ước dì Bùi sống lâu trăm tuổi!"

Hiện tại, Miên Miên trưởng thành, còn sẽ bí mật có ước nguyện riêng của nàng.

Bạn bè của nàng đều rất tốt, ánh mắt nhìn nàng ấm áp lại chân thành. Bùi Tùng Khê cảm giác vô cùng yên tâm, những lúc cô không thể ở bên cạnh Miên Miên, nàng hẳn cũng đã sống ở phía dưới ánh mặt trời rạng rỡ.

Nàng sẽ sánh vai với bạn bè của mình, cùng bọn họ vượt qua dòng sông thời gian, băng qua đồng bằng và rừng rậm, từng bước từng bước đi đến những vùng đất cao xa hơn.

Trong hai năm qua, Bùi Tùng Khê cố tình để lại cho Úc Miên càng nhiều không gian, bởi vì cô biết rằng những gì cô cần làm bây giờ là dõi theo Úc Miên từ xa và nhìn Úc Miên từng bước từng bước đi về phía trước.

Chỉ là...

Cô vừa cúi đầu liền đụng phải ánh mắt đơn thuần sạch sẽ của Úc Miên, nghĩ đến đây, cô cảm thấy trái tim mình có chút nhức nhối.

Nỗi buồn, sự mất mát và những cảm xúc khó tả này lặng lẽ nảy lên trong lòng, âm thầm bao phủ lấy cô.

......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com