[BHTT][Edit] Ôn Nhu Đồng Thoại
13.
Buổi sáng cuối tuần, bầu không khí ở phòng khách Bùi gia có chút tĩnh mịch. Ánh mắt sắc bén của Bùi Thiên Thành thẳng tắp dừng ở trên người Bùi Tùng Khê, hắn cau mày quát: "Làm càn!"Úc Miên đang cùng Bùi Chi Viễn chơi đùa ở ngoài khuôn viên nên Bùi Tùng Khê nói chuyện cũng chẳng cố kỵ gì."Gia đình nhận nuôi kia không tử tế thì con mang nàng về có sao."Tính cách cô ấy luôn lạnh nhạt cùng tự chủ, việc muốn làm chưa từng phải thương lượng cùng bất kì ai khác. Bùi Thiên Thành cũng lực bất tòng tâm. Từ khi vợ qua đời, trong lòng hắn luôn thấy có chút hổ thẹn đối với con gái. Vì thế mà lúc ban đầu, hắn giao mấy công ty nhỏ cho cô ấy xử lý. Không nghĩ tới, chỉ trong vòng một hai năm, nội bộ công ty tất cả đều đã người của cô ấy.Đứa nhỏ này tâm tư quá sâu, có đôi khi hắn cũng nhìn không thấu được. Bùi Thiên Thành kiềm chế cơn giận, tỏ ý khuyên nhủ:"Tùng Khê, con là một cô gái trẻ, nếu mang theo một đứa bé ra sống riêng thì không thích hợp."Bùi Tùng Khê biểu tình lạnh lùng:"Nhưng con vốn dĩ phải dọn ra ở riêng cho gần công ty, chuyện này bà nội cũng biết. Người trong nhà quá nhiều, con ngại náo nhiệt, luôn cảm thấy đau đầu."Bùi Thiên Thành muốn nói rồi lại thôi: "Con..."Đinh Mân thấy thế liền đi lên hoà giải:"Được rồi, cha. Người cũng biết Tùng Khuê không thích náo nhiệt, người cứ cho phép em ấy dọn ra ngoài ở đi.""Như vậy sao được! Con bé một mình ra ngoài ở còn mang theo một đứa nhỏ, người khác sẽ nghĩ như thế nào!""Sẽ không nghĩ như thế nào. Cứ bảo là con cái họ hàng gởi nuôi nhờ một thời gian, đâu phải là chuyện gì to tát."Đinh Mân thuộc dạng mạnh miệng mềm lòng. Cô ấy cũng cảm thấy Úc Miên rất đáng thương. Nếu con bé còn ở lại ngôi nhà này thì chỉ có thể là ngọn cỏ dại lớn lên mà không ai quan tâm. Đinh Mân không có tinh lực để chăm sóc Úc Miên, nhưng cô vẫn hy vọng con bé có người chiếu cố.Bùi Thiên Thành "hừ" một tiếng. Hắn không tỏ ý kiến, cũng chẳng nói gì tiếp nữa. Bùi Lâm Mậu thì ngay lập tức xụ mặt với vợ hắn:"Em xen vào chuyện này làm cái gì?"Đinh Mân bất mãn nhướng mày:"Anh hung dữ cái gì? Anh cho rằng phụ nữ chúng ta ý chí sắt đá giống các người sao? Đứa bé kia còn nhỏ như vậy, đáng thương biết mấy chứ."Bùi Tùng Khê khẽ nhăn mày:"Cha, con muốn đổi trường học cho Úc Miên. Người để cho chú Trung hỗ trợ sắp xếp một chút.""Vậy còn con? Con không muốn đi Bắc Mỹ nữa?""Ừm, không đi."Tâm tư của Bùi Lâm Mậu khẽ chuyển. Hắn còn đang lo lắng cô em gái này nếu đi Bắc Mỹ khai thác thị trường ở nước ngoài thì tập đoàn nhà mình chưa biết chắc sẽ do ai kế thừa. Hiện tại cô ấy chọn ở lại trong nước, trên tay chỉ có mấy công ty nhỏ thì cũng chẳng thể làm ra nổi sóng gió gì. Phụ nữ sao... Đều là lòng dạ đàn bà, mềm yếu, không đáng để lo ngại.Nghĩ vậy, hắn liền hướng ba mình gật đầu một cái:"Cha, người đồng ý đi. Tùng Khê muốn ở lại trong nước cũng tốt. Em ấy nếu như xuất ngoại thì bà nội cũng sẽ nhớ mong."Mi tâm Bùi Thiên Thành lúc này mới giãn ra, ánh mắt sắc bén dần thu liễm lại:"Chuyện này đến đây thôi! Tùng Khê, cha chỉ cho phép con tuỳ hứng lần này, về sau không thể lại tự ý quyết định như thế!"Bùi Tùng Khê qua loa gật đầu rồi vẫy tay gọi Úc Miên. Đứa bé hệt như làn gió chạy xuyên qua phòng khách đi đến trước mặt cô: "Dì Bùi!""Đi lên lầu cùng bà cố nội chào hỏi thôi nào.""Được ạ!"Đinh Mân nhìn bóng dáng của hai người kia nhịn không được tươi cười:"Quả nhiên phụ nữ ai ai cũng thích các bé gái ngoan ngoãn, xinh đẹp lại mềm mại. Ngay cả Bùi Tùng Khê cũng thế."Bùi Lâm Mậu có chút câm lặng:"Phụ nữ các người chính là kỳ lạ."Bùi Thiên Thành trầm mặc nhìn thoáng qua. Hắn không có cách nào lý giải lòng dạ đàn bà của các nàng, nhưng hắn cũng không muốn chỉ vì cô bé kia mà khiến nhà mình náo loạn đến tình cảnh gà chó không yên. Bởi thế mà hắn quyết định mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này.......Trên lầu, máy hát đĩa cũ kỹ truyền ra tiếng ngân nga của một khúc ca Giang Nam.Chu Như Vân dựa vào trên ghế bập bênh. Tóc mai của bà nay đã trắng như tuyết, mỗi một nếp nhăn trên mặt đều hằn sâu dấu vết của năm tháng. Thấy Bùi Tùng Khê gõ cửa tiến vào, bà cười nói:"Nguyệt Nguyệt, hôm qua sao con không trở về nhà?""Có chút việc chậm trễ ạ... Bà nội, con muốn dọn ra ngoài ở.""Ừm? Đã quyết định rồi?""Vâng. Miên Miên cũng sẽ qua ở cùng con."Bà ấy nghe vậy thì gật đầu, đưa tay xoa đầu Úc Miên:"Được, đây là chuyện tốt. Con phải chú ý chiếu cố chính mình và đứa bé mạnh khoẻ."Úc Miên cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên đỉnh đầu... Nàng còn tưởng rằng bà cố nội sẽ không đồng ý đâu, chưa từng nghĩ mọi chuyện lại dễ dàng như thế.Bùi Tùng Khê mím môi cười cười:"Miên Miên, đi phòng khách chờ dì đi, dì muốn ở đây một lúc."Úc Miên nghiêm túc gật đầu:"Được, con chờ người."Chờ cô bé đi rồi, Chu Như Vân mới thở dài một tiếng:"Cũng không biết cha của con lại gây ra nghiệp gì, hậu quả còn để con phải tới gánh."Bùi Tùng Khê đem thảm lông đắp kín cho bà rồi tiếp lời:"Cùng hắn không có quan hệ, đây là quyết định của con."Chu Như Vân không tiếp tục dò hỏi, biểu cảm có chút buồn bã cầm tay cô ấy. Đứa nhỏ này tính cách quá cô độc, luôn luôn không muốn cùng bất kì ai thân cận. Hiện tại vậy mà học được cách chiếu cố người khác, kỳ thật mọi chuyện cứ như thế cũng tốt.Khi Bùi Tùng Khê quay về phòng, Úc Miên đang ngồi ở trên giường, đầu gối thì kê một cuốn truyện tranh. Cả người nàng không nhúc nhích, giống hệt một pho tượng nhỏ. Đến lúc nghe được tiếng bước chân của cô thì đứa bé mới ngẩng đầu."Dì Bùi! Người đã trở lại rồi!"Ánh mắt Bùi Tùng Khê trở nên mềm mại. Lần trước cũng giống như thế này, cô kêu nàng chờ, nàng liền chờ ở trên hành lang đến ngủ thiếp đi. Lần này nàng cũng là an tĩnh đợi chính mình. Bùi Tùng Khê thoáng thu thập một ít quần áo rồi gọi người làm đưa xuống lầu. Lúc cô mang theo Úc Miên lên xe, Bùi Chi Viễn nhịn không được oà khóc:"Dì, người có phải không thích con hay không?""Không phải.""Vậy vì cái gì..."Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn:"Bởi vì dì không thích ngôi nhà này, khi nào lớn lên con sẽ hiểu."Bùi Chi Viễn mờ mịt nhìn cô cô mình. Bùi Tùng Khê lau khô nước mắt cho hắn."Bà cố nội còn ở nhà, dì sẽ còn thường xuyên trở về. Con không được khóc nữa, Bùi Chi Viễn.""Vâng..."Úc Miên ghé vào trên cửa sổ, khe khẽ nhăn mày. Nàng lần đầu tiên kêu Bùi Chi Viễn bằng hai tiếng "anh trai" rồi vẫy tay chào hắn.Mặt mày Bùi Chi Viễn treo đầy nước mắt nước mũi nhìn xe dần dần đi xa.Úc Miên quay lại nhìn xem thì thấy hắn vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ, nàng lại nhìn Bùi Tùng Khê:"Dì Bùi...""Làm sao vậy?""Không có gì ạ..."Úc Miên nhào vào lòng ngực cô. Từ khi Bùi Tùng Khê dung túng cho sự tiếp cận của nàng, nàng liền đặc biệt quyến luyến cái ôm ấp của người kia, tựa như đây là một loại dựa dẫm trong âm thầm.Lúc về đến nhà đã là bốn giờ chiều. Nguỵ Ý đang chờ ở trong sân, cô ấy thấy Úc Miên thì mỉm cười:"Nhóc con, còn nhớ rõ cô sao."Úc Miên đương nhiên nhớ rõ. Cô ấy chính là người đưa nàng đi... Nàng sợ hãi lui về sau một bước, Bùi Tùng Khê lập tức nắm lấy tay nàng."Không có việc gì. Đừng sợ, Miên Miên."Úc Miên ngẩng đầu lên nhìn cô và gắt gao nắm chặt bàn tay kia rồi khẽ "ừ" một tiếng. — Nàng muốn ở bên cạnh dì Bùi cả đời, ai cũng không thể mang nàng đi!Nguỵ Ý nhận thấy ánh mắt mang theo địch ý của cô bé thì có chút buồn cười, nhưng vẫn phải hoàn thành chức trách của mình, báo cáo công tác:"Bùi tổng, tài xế đã được thu xếp xong xuôi, người kia là chú của tôi, tính tình thành thật. Còn người giúp việc, tôi đã liên hệ dì Đổng- người hộ lý cũ của Bùi gia. Nếu ngài cảm thấy đã ổn thoả thì từ ngày mai họ sẽ bắt đầu làm việc."Bùi Tùng Khê có chút ấn tượng đối với người giúp việc kia. Năm đó tựa hồ là dì Trương giới thiệu cho người đó làm hộ lý chiếu cố bà nội. Cô gật đầu:"Bà ấy chỉ cần nấu cơm là chủ yếu. Nếu có thể thì ở nhà làm bạn, chơi đùa với đứa bé một chút."Nguỵ Ý gật đầu:"Ngài yên tâm, tôi đã xác nhận lại với bà ấy rồi.""Được rồi. Cô đi về trước đi."Nguỵ Ý vừa muốn nói gì thì ngoài cổng liền có chiếc xe Maserati màu đen dừng lại. Cửa sổ xe hạ xuống để lộ một gương mặt lạnh lùng:"Tùng Khê?"Người mới đến vừa là bạn vừa là đối tác của Bùi Tùng Khê- Minh Châm. Cô ấy cũng ở lân cận đây.Bùi Tùng Khê hướng về phía cô ấy gật đầu:"Đi ngang qua?""Ừ. Cô trộm đứa bé này ở đâu thế?"Nguỵ Ý thoáng liếc xéo cô ấy rồi lại gần chiếc xe kia:"Minh tổng, ngài nói chuyện chú ý một chút.""Liên quan gì đến cô chứ." Minh Châm xụ mặt ngay tức thì.Nguỵ Ý hướng về phía cô ấy tươi cười xán lạn, không chút khách khí mở cửa xe rồi vẫy tay với Bùi Tùng Khê:"Bùi tổng, tôi đi nhờ xe của Minh tổng về trước đây."Bùi Tùng Khê gật đầu rồi ôm Úc Miên trở về. Úc Miên ghé vào vai cô, thấy Minh Châm vẻ mặt ghét bỏ kêu Nguỵ Ý xuống xe, lại thấy Nguỵ Ý cười rất vui vẻ, ánh mắt đều giống như đang sáng lên, còn... còn hôn trán cái dì xa lạ kia nha."Các nàng hình như là bạn tốt... Lại giống như không phải nha. Thật kỳ quái!"Bùi Tùng Khê cười cười:"Không phải là bạn. Tính là... người yêu đi""Người yêu là cái gì đâu?""...Bạn bè có tình yêu với nhau... thì được gọi là người yêu?". Bùi Tùng Khê bị nàng hỏi thì lập tức có chút khó xử, nhưng cô không thích lừa trẻ con, cũng không thích qua loa cho có lệ với nàng nên vẫn đưa ra câu trả lời."Là như vậy sao." Úc Miên non nớt hỏi:"Vậy dì có yêu con không?"Bùi Tùng Khê nhịn không được khẽ cười:"Không có."Bé hồ ly nhỏ lúc này ghé vào đầu vai cô rồi cười ngây ngô:"Con có tình yêu đối với dì, vậy con đã là người yêu nhỏ của dì rồi!"— Ai làm nàng thích được dì Bùi ôm ấp đến thế đâu! Thơm tho, mềm mại lại thật thoải mái nha!"Miên Miên..." Bùi Tùng Khê có chút câm lặng. "Con biết tình yêu là cái gì sao?""Không biết nha. Nó là cái gì vậy?"Bùi Tùng Khê ôm nàng tiến vào trong nhà. "Phịch", cửa nhà đóng lại đem thanh âm ồn ào náo động ngăn cách ở bên ngoài. Lúc này, ngữ điệu nhàn nhạt bao hàm vài phần ý cười bất đắc dĩ của cô truyền tới bên tai Úc Miên."Thật ra dì cũng không biết."......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com