Bhtt Edit Nu Quan Long Ban Tay Sung
Câu này vẫn khó trả lời như những câu hỏi trước. Ngay cả Kỳ Trường Nhạc cũng trong lúc nhất thời không biết nên trả lời "được" hay "không được".Suy cho cùng, nàng và nữ quân chỉ mới tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.Thời gian quá ngắn, thế nên nàng vô pháp tổng kết kinh nghiệm, đưa ra đáp án chính xác tuyệt đối.Suy nghĩ trong đầu một lúc, không mất quá nhiều thời gian. Cuối cùng, Kỳ Trường Nhạc quyết định dựa theo trực giác của bản thân, đánh cược một phen.Nàng vẫn cung kính quỳ lạy như trước, giọng nói không lớn cũng không nhỏ, trầm ổn trật tự, không xuất hiện một chút run rẩy nào, chỉ có uyển chuyển và nhẹ nhàng."Thưa bệ hạ.... không có"."Tên này là do mẫu thân đặt cho thần nữ, tuy rằng không phải biến kê đàn tịch tên hay, nhưng lại bao hàm kỳ vọng cả đời mẫu thân dành cho thần nữ. Vậy nên, tuy rằng thần nữ không thật sự làm được hai chữ Trường Nhạc, nhưng có một phần tâm ý của mẫu thân, như vậy là đủ".(Biến kê đàn tịch: ý nói đến việc xem qua rất nhiều sách vở, câu này có nghĩa là tên của Trường Nhạc không phải được cha mẹ lật xem nhiều quyển sách, lựa chọn cái tên hay nhất đặt cho nàng.)Chung Ly Ngự nâng mí mắt, lười nhác nhìn xuống phía dưới. Sau đó khóe môi nàng cong lên, giọng nói tuy có vẻ lười biếng nhưng ngữ điệu chậm rãi của nàng lại khiến người khác vô cớ cảm thấy tim đập nhanh."Vậy ngươi lấy tên này, thiệt".Kỳ Trường Nhạc vẫn cẩn thận trả lời: "Tuy rằng đời người không ai có thể viên mãn như trăng tròn, nhưng có thể cảm nhận được tình thương của mẫu thân, với thần nữ mà nói, như vậy đã vẹn tròn".Ý nói chính là, không thiệt.Không biết câu nào của Kỳ Trường Nhạc chạm đến dây thần kinh của Chung Ly Ngự, khuôn mặt vốn còn mang theo một nụ cười lười nhác bỗng nhiên trở nên thâm trầm, hai con ngươi đen láy chứa đựng cảm xúc nặng nề cùng một màu u ám.Một lát sau, Chung Ly Ngự mới tiêu tan một hai phân cảm xúc.Nhưng cho dù như vậy, nhìn vào thần sắc của nàng lúc này cũng đủ làm người sợ hãi.Đầu ngón tay Chung Ly Ngự gõ nhẹ, sau đó nói: "Ta cũng chưa nói là ngươi thiệt". Ánh mắt nàng tối tăm, cuối cùng nhếch khóe môi, nhưng là tựa tiếu phi tiếu, trong nụ cười mang theo trào phúng."Là tên này thiệt".Đáy lòng Kỳ Trường Nhạc đột nhiên nhảy dựng, nhịn không được mà cảm thấy lo lắng.Sau đó nàng nhắm mắt lại, cực lực kiềm chế trái tim đang hoảng loạn đập nhanh, trên mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh và kiên định."Nguyện nghe bệ hạ ban danh". Nàng trả lời nữ quân."........"Biểu cảm trên mặt Chung Ly Ngự cuối cùng cũng có chút biến đổi. Nàng nhìn người đang quỳ gối phía dưới, có chút thú vị.Trong số những tú nữ tú tử vừa rồi, cho dù có người cực kỳ giữ bình tĩnh thì cũng chỉ sau vài câu nói ít ỏi của Chung Ly Ngự mà giọng nói trở nên run rẩy, tư thế quỳ bái cũng bắt đầu trở nên cứng đờ như khúc gỗ.Người biết chuyện còn hiểu được bọn họ đang tuyển tú.Người không biết chuyện, sợ là nghĩ rằng bọn họ đang tới pháp trường.Không thú vị.Nhưng người này.... lại có chút khác biệt.Chung Ly Ngự nhìn xuống, tâm trạng có chút thay đổi.Nàng không những không lộ ra bộ dạng hoảng loạn sợ hãi mà còn tiến thối có độ, tự nhiên hào phóng, trò chuyện với Chung Ly Ngự cũng có thể xem như có đối đáp qua lại.Trông giống như, không biết thanh danh bạo quân của nàng, hoặc có lẽ là, biết nhưng không quan tâm?Nghĩ đến đây, Chung Ly Ngự gợi lên một nụ cười."Sao ngươi biết ta sẽ ban danh cho ngươi? Ngươi cũng mưu toan, muốn phỏng đoán ý nghĩ của ta?"."Thần nữ không dám". Kỳ Trường Nhạc cúi đầu, "Chỉ là dựa theo những lời vừa rồi của bệ hạ, dường như bệ hạ có chút thiên vị cái tên 'Trường Nhạc', thần nữ tự biết bản thân không dám làm bẩn sự thiên vị của bệ hạ, thế nên nguyện vì bệ hạ cống hiến sức lực, chủ động từ bỏ tên này, nhưng mà.....".Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Tên này là do mẫu thân đặt cho, chứa đựng tình cảm mẫu thân dành cho thần nữ, nếu đột nhiên mất đi, trong lòng thần nữ có chút trống vắng, vậy nên...."."Muốn cầu xin bệ hạ thương mến, khát cầu bệ hạ ban danh".Cầu xin, khát cầu.Đầu ngón tay đang gõ nhẹ của Chung Ly Ngự bỗng nhiên dừng lại. Đáy mắt xẹt qua một tia tối tăm, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm người phía dưới.Trong nháy mắt, Chung Ly Ngự cũng không nói được cảm xúc vừa lướt qua trong lòng nàng là cái gì, nhưng nàng hiếm hoi mà cảm thấy.... lần tuyển tú này, cũng không nhàm chán như nàng nghĩ.Đây là lần đầu tiên nàng có chút mong chờ với việc tú nữ sắp vào hậu cung.Nhưng Chung Ly Ngự lại không dễ dàng bỏ qua như vậy, nàng nói với Kỳ Trường Nhạc: "Người chết rồi, đáy lòng sẽ không trống vắng, ngươi thấy đúng không?"."Hơn nữa, người chết rồi mới có thể chân chính đạt được Trường Nhạc"."Vậy nên, đi chết đi".Nàng nhếch khóe miệng lên, trong nụ cười mơ hồ mang theo huyết ý xen lẫn sát ý, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa mong chờ, tựa như đang chờ đợi lần này đối phương sẽ cho nàng đáp án như thế nào.Kỳ Trường Nhạc theo bản năng cuộn tròn ngón tay lại, nhưng sau đó nàng nhanh chóng ý thức được bản thân đang ở đại điện, ở trước mặt nữ quân. Nàng không được mất bình tĩnh.Hơn nữa, nàng còn chưa quên ý định ban đầu của bản thân.Nàng muốn đánh cược.Nàng muốn cược một trong một vạn khả năng.Nếu không có giác ngộ, sao có tư cách để đánh cược?Nghĩ như vậy, đáy lòng căng thẳng bỗng nhiên dịu đi.Nàng cúi đầu, không một ai nhìn rõ thần sắc của nàng, không một ai biết được đáy mắt nàng đang chứa đựng cảm xúc gì.Chỉ có Kỳ Trường Nhạc tự mình biết rõ.Giờ phút này, nàng mặt không cảm xúc, chỉ có đáy mắt mang theo đạm bạc, lạnh lẽo, hòa lẫn với một chút tàn nhẫn.Nàng từ nhỏ đã đánh cược đến tận bây giờ.Kỳ Trường Nhạc biết rõ điểm mạnh và điểm yếu của chính mình, cũng trải qua nhiều lần bị khinh nhục, bị phớt lờ mà học được cách lợi dụng sở trường của bản thân.Vậy nên nàng vô cùng rõ ràng bản thân nên làm gì tiếp theo.Kỳ Trường Nhạc hít sâu một hơi, nghe thấy chính mình nói: "Bệ hạ mong muốn, thần nữ sẽ tuân theo. Nhưng mà... Thần nữ hy vọng trước khi chết có thể trông thấy long nhan của bệ hạ, vậy cũng xem như chết không hối tiếc".Nàng nói xong, trong đại điện không xuất hiện thêm âm thanh nào khác, không gian chìm vào yên tĩnh.Thật ra là các tú nữ tú tử khác đã kinh ngạc đến ngây người, không biết đang tự hỏi cái gì.Người này, người này sao dám cả gan làm loạn đến vậy?!Chẳng lẽ nàng không sợ một chút nào sao?Nàng không sợ, không sợ giống như mấy người phía trước, bị lôi ra ngoài không thương tiếc sao....Sao nàng dám không kiêng nể như vậy, vị nữ quân ngồi ở trên kia lại không phải hiền quân. Tương phản, nàng chính là một vị bạo quân tùy ý làm xằng.Một lát sau, giọng nói của nữ quân vang lên: "Ngươi muốn nhìn ta?".Kỳ Trường Nhạc: "Đó là tâm nguyện của thần nữ".Sau đó Chung Ly Ngự nhẹ giọng cười khẩy."Cho phép ngươi ngẩng đầu lên". Giọng nói của nữ quân truyền đến, âm cuối mang theo cảm xúc khó đoán, xen lẫn một ít lười biếng, "Nhìn xong rồi thì đi chết đi". Nàng nhẹ nhàng ra lệnh.Giọng nói nhàn nhã, như thể không phải ra lệnh cho người khác đi chết mà là đang gia phong chức tước.Kỳ Trường Nhạc đã không còn hoảng sợ.Nàng đang suy tư, chờ lát nữa nên dùng cách gì để dẫn dắt ra lời muốn nói.Với cả, nên diễn như thế nào.Tú nữ đang quỳ lạy phía dưới chậm rãi đứng dậy, sau đó ngẩng đầu lên.Chung Ly Ngự cuối cùng cũng nhìn thấy diện mạo của đối phương.Thanh u tao nhã, thướt tha yêu kiều.Sau đó, đập vào mắt nàng là một đôi mắt duyên dáng đa tình, rất đẹp.Như là hoa đào mùa xuân có chút ánh đỏ, làm người khó mà quên được.Đôi con ngươi phảng phất hàm chứa thu thủy kia mang theo một loại khao khát, khó lòng kiềm nén mà nhìn lên.Đúng, không phải hoang mang sợ hãi, cũng không có hàm chứa nước mắt, chỉ có vô tận mong chờ cùng khát khao, xen lẫn là một chút tò mò.Ngón tay Chung Ly Ngự đột nhiên khựng lại.Đôi mắt kia dịu dàng nhìn về phía nàng.Sau đó, Chung Ly Ngự nhìn thấy trong đôi mắt kia hiện ra một chút thương tiếc cùng với.... đau lòng.Như là mỹ nhân đang xem hoa rơi, ánh mắt mang theo vô vàn thương tiếc.Biểu cảm trên mặt Chung Ly Ngự lập tức trở nên lạnh lùng, nhưng trong đáy lòng, một loại cảm xúc xa lạ dần xuất hiện.Cùng lúc đó, Kỳ Trường Nhạc cũng nhìn thấy diện mạo của nữ quân.Dung nhan của đối phương quả thật tinh xảo, vũ mị kiều diễm, nhưng lại không hề phù phiếm, sự tối tăm lạnh lẽo trong ánh mắt vừa lúc trung hòa nét diễm lệ trên khuôn mặt nàng, hình thành một sự tương phản cực độ khiến lòng người lay động.Hơn nữa, trong ánh mắt của nữ quân luôn chứa đựng một loại âm u khó đoán khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.Nhưng Kỳ Trường Nhạc lại không tránh né, ánh mắt mang theo sự dịu dàng cùng một chút thương xót nhìn vào nữ quân đang ngồi ngay ngắn trên đại điện.Đây là tuồng kịch chân thật nhất mà nàng từng diễn trong đời này, dường như lừa gạt luôn cả chính nàng.Nhìn thấy quầng thâm dưới mắt và đôi môi nhợt nhạt của nữ quân, Kỳ Trường Nhạc không khỏi nhẹ giọng nói: "Sắc mặt bệ hạ có vẻ... không tốt lắm". Nàng hơi nhíu mày, quan tâm hỏi, "Là do đau đầu khiến người ngủ không ngon sao?".Chung Ly Ngự ánh mắt lạnh lùng, khóe môi lại nhếch lên, "Thế nào, sợ hãi, hối hận, không muốn chết?".Kỳ Trường Nhạc nghe xong vẫn không thay đổi sắc mặt, đôi môi đỏ chậm rãi cong lên, nhẹ nhàng cười, "Bệ hạ ban cho thần nữ chết, thần nữ tự nguyện chết. Nhưng mà.... thần nữ hy vọng trước khi chết có thể làm một điều cuối cùng cho bệ hạ".Nàng tiếp tục nói: "Tuy thần nữ không biết tên của hương liệu được đốt trong điện, nhưng thần nữ lại từng ngẫu nhiên ngửi qua, biết được công dụng của chúng, vậy nên to gan suy đoán bệ hạ đang bị cơn đau đầu quấy nhiễu"."Thần nữ không có tài cán gì, chỉ biết một ít thủ pháp xoa bóp có thể giảm đau đầu. Vì thế muốn vì bệ hạ cống hiến một chút sức lực".Nàng bất đắc dĩ cười, nhưng nụ cười lại đầy dịu dàng, "Cái này... cũng xem như là tâm nguyện duy nhất của thần nữ trước khi chết, thỉnh cầu bệ hạ đáp ứng".Chung Ly Ngự vô cảm nhìn nàng, trong mắt hiện lên chút u ám. Đây là tình huống nàng chưa bao giờ gặp được.Cũng là lần đầu tiên nàng gặp được một người có phản ứng như thế này.Giờ phút này, giống như có thứ gì đó đang thoát khỏi khống chế của nàng.Chung Ly Ngự không thích loại cảm giác này, vậy nên khuôn mặt nàng càng trở nên lạnh lùng.Một lát sau, nàng nói: "Thế nào, sắp chết nên sợ hãi? Nhưng tiếc là, ta đã nói muốn ngươi chết, vậy ngươi nhất định phải chết. Bây giờ có muốn quanh co lòng vòng cũng đã muộn rồi".Nàng khẽ cười: "Nếu hận, thì nên hận chính ngươi không biết trời cao đất rộng là gì đi".Tuy nhiên, Kỳ Trường Nhạc không hề tỏ ra sợ hãi hay giãy giụa khó coi, nàng vẫn dịu dàng mà thở dài, cuối cùng nói: "Thôi được, vậy thần nữ xin thỉnh cầu bệ hạ, sau khi điện tuyển.... nghỉ ngơi thật tốt".Nàng nhẹ giọng khẩn cầu: "Thần nữ không muốn nhìn thấy bệ hạ như thế này".Sau đó, giọng nói nàng thay đổi: "Không biết... liệu thần nữ có được chết ở trước điện không, như vậy trước khi chết, thần nữ có thể nhìn thấy bệ hạ một lần cuối cùng".Người này..... không lẽ bị bệ hạ dọa điên rồi?!Nghe được một tràng thoại của Kỳ Trường Nhạc, các tú nữ quỳ gối phía dưới đều không nhịn được mà nghĩ thầm trong đầu.Cùng lúc đó, bọn họ cũng liên tưởng đến vận mệnh sắp tới của bản thân, cơ thể càng trở nên run rẩy.Biểu cảm trên khuôn mặt Chung Ly Ngự trở nên khó lường, sau đó, nàng vươn tay sờ vào bên hông, ném một thanh đoản đao về phía trước, đoản đao rơi xuống trước chân Kỳ Trường Nhạc.Kỳ Trường Nhạc mỉm cười nhặt thanh đao lên.Trọng lượng và sự lạnh lẽo của thanh đao truyền đến tay nàng.Cán đao và vỏ đao đều được khảm những viên đá quý hoa lệ, làm giảm đi hơi lạnh và sát khí của nó. Nàng chậm rãi rút đao ra, vẻ mặt bình thản, vẫn nở nụ cười dịu dàng, bình tĩnh đến khó hiểu.Chung Ly Ngự nhìn nàng chằm chằm, Chung Ly Ngự muốn nhìn xem khi nào Kỳ Trường Nhạc sẽ lộ ra bản chất dơ bẩn và nực cười của nàng.Nhưng mà biểu cảm trên khuôn mặt đối phương không hề thay đổi chút nào, dường như thứ nàng đang nhìn không phải là thanh đoản đao sẽ lấy mạng nàng, mà là một cành hoa đào.Kỳ Trường Nhạc hướng lưỡi dao vào cổ mình, sau đó ngước mắt lên nhìn nữ quân, đôi môi khẽ nhúc nhích, thì thầm một tiếng, "Bệ hạ".Sau đó nàng nhắm mắt, khóe môi vẫn mang theo nụ cười, ngón tay nắm chặt, lưỡi dao tiến sát vào cổ, cánh tay không hề run rẩy mà dùng sức."Keng...."Ngay sau đó, thanh đao trên tay nàng bị thứ gì đó va chạm, rơi xuống mặt đất.Một âm thanh lách cách vang lên, thanh đoản đao nạm đá quý và một miếng ngọc bích khắc hình rồng cùng nhau rơi xuống sàn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com