TruyenHHH.com

Bhtt Edit Nu Quan Long Ban Tay Sung

Sự việc của Triệu Lạc Ý nhanh chóng lướt qua như một tình tiết ngắn ngủi, không đáng chú ý. Cho dù là quan nội thị đang đứng ở nơi đó cũng không hề liếc mắt nhìn vào đích nữ nhà Thượng thư lệnh đang ngất xỉu, phảng phất như là chưa bao giờ để nàng vào mắt.

Càng đừng nói đến nữ quân cao quý đang ngồi ngay ngắn trên ngôi vị.

Như thể người vừa nãy bị nàng dọa ngất đi chỉ là một cung nữ bình thường chứ không phải đích nữ của Thượng thư lệnh.

Cũng đúng. Nếu là tiên đế, có lẽ ngài ấy sẽ không làm như vậy, dù sao tiên đế chiêu hiền đãi sĩ, lại cực kỳ coi trọng thanh danh, đương nhiên sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Nhưng nữ quân không giống vậy.

Nàng ấy.... chưa từng lo lắng những chuyện này, cũng không thèm để ý thanh danh. Bằng không nàng ấy cũng sẽ không làm ra nhiều chuyện bạo ngược như vậy.

Sau khi thị vệ kéo Triệu Lạc Ý xuống, quan nội thị giống như không có chuyện gì phát sinh mà mở quyển sách ra, tiếp tục tuyên người.

Nếu trước đó những người quỳ gối phía trước chỉ là khẩn trương, kính sợ và yên tĩnh, vậy hiện tại, bọn họ đều biến thành sợ hãi, hoảng loạn và tĩnh mịch đến đáng sợ.

Thân thể mọi người đều đang cứng đờ mà run rẩy, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Đương nhiên, Kỳ Trường Nhạc cũng là một trong số bọn họ.

Nàng từng thiên chân mà nghĩ rằng, dù lời đồn đãi bên ngoài có chân thật như thế nào thì đều sẽ có người thổi phồng lên. Nữ quân.... sao có thể là người như vậy?

Nếu nàng thật sự bạo ngược vô đạo, cực kỳ hung ác thì sao có thể an ổn mà ngồi ở ngôi vị hoàng đế?

Cho nên lời đồn đãi nhất định có phần khuếch đại.  

Vậy nên, dù nàng muốn sử dụng mỹ nhân kế cũng sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng chỉ cần một mình Triệu Lạc Ý đã đủ cảnh tỉnh Kỳ Trường Nhạc.

Tuy rằng câu trả lời phía sau của Triệu Lạc Ý không khiến người nghe tán thưởng, nhưng trước đó, thậm chí là tất cả lời nói của Triệu Lạc Ý đều trung quy trung củ, đáp án cũng thuộc về dạng tiêu chuẩn.

Nhưng cho dù là vậy.... Nàng cũng không lọt vào mắt xanh của nữ quân, thậm chí còn bị nữ quân bắt bẻ, cố ý làm khó, cuối cùng biến thành kết quả như hiện tại.

Hôn mê bất tỉnh, bị thị vệ kéo ra ngoài Thể Nguyên Điện, hơn nữa còn không biết bị kéo đến nơi nào, nếu chuyện như vậy bị truyền ra, thanh danh của Triệu Lạc Ý xem như bị hủy hoại mất một nửa.

Nhưng nữ quân lại không hề động dung, ngược lại còn cảm thấy Triệu Lạc Ý cũng chỉ được như vậy.

Triệu Lạc Ý là nữ nhi nhà Thượng thư lệnh, kiến thức rộng rãi, danh môn khuê tú, người như vậy đều không đạt được một chút hảo cảm nào từ nữ quân.

Mà nàng....

Thứ nữ nhà Hộ Bộ thị lang, chưa từng gặp qua sự đời, mỗi ngày đều dùng toàn bộ tâm trí để nghĩ cách lấy lòng người khác. Chỉ dựa vào năng lực của nàng, có thể giữ được mạng nhỏ dưới tay nữ quân, thậm chí là tiến thêm một bước sao?

Nếu ngay từ đầu Kỳ Trường Nhạc còn tràn ngập tự tin, thì hiện tại, nàng không dám mơ mộng hão huyền nữa.

Nàng chỉ hy vọng, có thể giữ được tánh mạng là tốt rồi.

"Nữ nhi của chính tam phẩm Trung thư lệnh Chử Cam, Chử Nhiễm".

Giọng nói có hơi chói tai đặc trưng của nội thị lại vang lên, hắn lại tuyên một người vào.

"Thần, thần nữ....".

Lần này còn chưa nói xong đã bị nữ quân cắt ngang.

Chung Ly Ngự rũ mắt, nhìn người đang run rẩy cúi đầu làm lễ bái phía dưới điện, chán nản nhếch môi, ánh mắt mất đi vẻ hứng thú. Sau đó nàng hỏi, "Vừa mở miệng đã nói lắp? Thế nào, là do đích nữ nhà Trung thư lệnh vốn sinh ra đã yếu ớt, hay là do đối mặt với ta khiến ngươi đại kinh thất sắc (cực kỳ sợ hãi), bị dọa tới mức phát âm không rõ?".

"......"

"Nữ nhi của chính tam phẩm Hình Bộ thượng thư Vi Thành Nghị, Vi Dĩ Tình".

"Thần nữ bái kiến bệ hạ".

Không nghe được câu tiếp theo, Chung Ly Ngự nâng mí mắt nhìn xuống phía dưới, nàng hơi cử động cơ thể, ngồi lùi về sau một ít.

Ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ vào thành ghế, Chung Ly Ngự đột nhiên nhếch nhẹ khóe môi, đáy mắt trở nên u ám.

"Thế nào, ngay cả câu 'vạn phúc kim an' cũng không chúc?". Giọng nói của nàng có vẻ nhẹ nhàng hơn, nhưng ngữ điệu lại càng khiến nhân tâm hoảng sợ, như là một mũi tên nhọn được bôi đầy độc dược đang nhắm thẳng vào lòng ngực người đối diện.

"Đây là muốn bạo quân như ta sớm bỏ mình để nhường lại vị trí cho kẻ khác, đúng không?".

Giọng nói của Chung Ly Ngự rất ôn hòa, người không biết rõ chân tướng chắc sẽ nghĩ rằng nàng hòa nhã thăm hỏi. Nhưng mà tất cả những người ở đây đều biết, vị nữ quân này không hề hòa nhã như giọng nói của nàng.

Lời nói càng mềm nhẹ, ẩn sâu trong đó lại là ý nghĩ càng tàn nhẫn bạo ngược.

Đáy mắt Chung Ly Ngự càng trở nên tối tăm, ngón tay nàng sờ vào ngọc bội bên hông, trong đầu toàn bộ đều là những ý nghĩ đẫm máu.

Những lời kia vừa được thốt ra, đám người phía dưới hầu như đều muốn hít sâu một hơi.

Không có lý do gì khác, đơn giản là lực sát thương.... hoặc cũng có thể nói là uy lực của những lời này thật sự quá lớn, mức độ "cấm ngôn" lớn hơn nhiều so với trường hợp của Triệu Lạc Ý.

Ngay cả Kỳ Trường Nhạc cũng vì những lời này mà biến sắc.

Câu hỏi của nữ quân làm sao trả lời, đây rõ ràng là... làm khó.

Nàng hỏi như vậy ai dám tiếp?

Vi Dĩ Tình đương nhiên cũng sợ ngây người, nhưng may mắn, nàng nhanh chóng phản ứng lại.

"Bệ hạ xin nguôi giận! Thật sự vừa rồi chỉ là....". Nằng cắn cắn môi, "Nữ nhi Thượng thư lệnh thỉnh an khiến bệ hạ tức giận, vì thế thần nữ mới, mới tự tiện bỏ qua để tránh cho bệ hạ tức giận thêm lần nữa".

Sau đó lại cuống quít bổ sung một câu: "Thần nữ chỉ cho rằng bệ hạ không thích câu nói kia nên mới lược bỏ, thần nữ không phải cố ý, mong bệ hạ thứ tội!".

Chung Ly Ngự rũ mắt, hàng lông mi dày che lấp đi cảm xúc trong mắt nàng.

"Cho rằng ta không thích nên mới lược bỏ". Trong giọng nói của nàng mang theo chút ý cười, "Vậy trong tương lai, có phải các ngươi cho rằng ta muốn thắt cổ tự vẫn nên cũng giúp đỡ đưa ta một đoạn đường không?".

Thân thể Vi Dĩ Tình lập tức mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch, "Ta, thần nữ không có....".

Không đợi nàng nói thêm cái gì, Chung Ly Ngự mỉm cười nói thêm một câu, "Ta cũng không biết ngươi có lòng trung thành đến vậy".

".........."

Chung Ly Ngự thu lại ý cười, sắc mặt bắt đầu trở nên thâm trầm, âm u.

"Chỉ tiếc là, dù ta chết, cũng sẽ chết sau các ngươi". Giọng nói của nàng trở nên nhỏ dần, tựa như chỉ đang lẩm bẩm.

Chung Ly Ngự lấy lại tinh thần, sau đó không chút để ý mà liếc nhìn Vi Dĩ Tình một cái, cười nhạo một tiếng: "Không biết nói chuyện, vậy mọc ra cái mồm có lợi ích gì".

Như thể hiểu được hàm ý trong lời nói của nữ quân, Vi Dĩ Tình mặt cắt không còn giọt máu, dường như sắp ngất đi.

Lúc này, cả người nàng bỗng nhiên run lên, sau đó liền tự tát chính mình một bạt tai.

"Đúng vậy! Là thần nữ không biết nói chuyện, khiến bệ hạ không vui, mong bệ hạ bớt giận".

Chung Ly Ngự hơi nhướng mày, nhìn vào Vi Dĩ Tình, có vẻ như có gì đó làm nàng cảm thấy lạc thú.

Một lát sau, nàng nói: "Nếu đã như vậy, kéo xuống tát hai mươi cái đi".

Vi Dĩ Tình cúi người xuống: "Thần nữ.... Tạ bệ hạ ân điển".

Kỳ Trường Nhạc cúi đầu quỳ lễ, nhìn vào mặt đất phía dưới đầu gối, nàng chỉ cảm thấy đầu gối đau đớn, cả người cứng đờ, ngay trong khí hậu nóng bức của mùa hè, nàng vậy mà cảm thấy lạnh rùng mình.

Trăm nghe không bằng một thấy.... Nàng từng nghe qua rất nhiều lời đồn đãi về nữ quân, nhưng cảm giác kinh sợ do những lời đồn đãi đó mang đến đều không nhiều bằng vài khắc ngắn ngủi hôm nay.

Chẳng trách phụ thân nàng tình nguyện mạo hiểm sử dụng chiêu trò, chủ mẫu thà rằng nhận Kỳ Trường Nhạc làm đích nữ cũng không muốn Kỳ Thiên Hương vào cung.

Cho dù nàng đã cố gắng lấy lòng phụ thân, vậy thì thế nào?

Nhìn thấy đích nữ sắp đối diện việc nguy hiểm đến tính mạng, hắn vẫn sẽ không chút lưu tình mà dùng thứ nữ để ngăn cản.

Đều là nữ nhi của hắn, nhưng thứ nữ chính là mệnh tiện, phải vì sinh mệnh của đích nữ mà ngăn chặn mọi thứ.

Nhưng mà hiện tại, Kỳ Trường Nhạc đã không còn thời gian để đau thương.

"Nữ nhi của chính tam phẩm Kim Tử Quang Lộc đại phu Lư Học Chân, Lư Hảo".

"Nhi tử của tòng tam phẩm Ngự sử đại phu Cư Phụng Chi, Cư Thâm".

"Nhi tử của tòng tam phẩm Đại Lý Tự Khanh.....".

".........."

Quan nội thị dần đọc ra ngày càng nhiều tên, đã sắp đến tên của Kỳ Trường Nhạc.

Nếu trước đó nàng còn tồn tâm tư, muốn tham khảo cuộc hội thoại giữa nữ quân và những người phía trước để tìm kiếm một ít cơ hội hay đúc kết kinh nghiệm cho bản thân thì hiện tại, Kỳ Trường Nhạc không dám chừa lại một phần tâm tư nào, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Những người phía trước, nhẹ thì bị lời nói của nữ quân dọa sợ tới mức trắng bệch mặt, hai chân run rẩy, nặng thì.....

Nghe những tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài truyền vào, Kỳ Trường Nhạc sắc mặt tái nhợt nhắm chặt hai mắt.

Nàng không thể chết ở chỗ này.

Dù cho không ai để ý, dù cho không được coi trọng, nhưng bản thân Kỳ Trường Nhạc lại rất coi trọng cái mạng quèn này của nàng.

Nếu có thể tồn tại tiến vào hậu cung.... Nói không chừng vuốt mặt phải nể mũi, mẫu thân ở trong phủ cũng có thể sống tốt hơn vài phần.

Kỳ Trường Nhạc cắn cắn đầu lưỡi, bình phục lại tâm trí đang trống rỗng cùng hoảng loạn của mình.

Vẫn chưa đến lúc sơn cùng thủy tận.

(Sơn cùng thủy tận - 山穷水尽: cùng đường bí lối, rơi vào tuyệt vọng.)

"Nữ nhi của chính tứ phẩm Hộ Bộ thị lang Kỳ Tư, Kỳ Trường Nhạc".

Đến nàng.

Kỳ Trường Nhạc hít một hơi sâu, sau đó tiến lên phía trước một bước, chậm rãi quỳ bái, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng lại đoan chính, thái độ cung kính.

"Thần nữ bái kiến bệ hạ, chúc bệ hạ vạn phúc kim an".

Xung quanh càng an tĩnh, Kỳ Trường Nhạc lại càng nghe được tiếng hít thở run rẩy của những người bên cạnh. Bọn họ cũng giống như Kỳ Trường Nhạc, bị một loạt thủ đoạn vừa nãy của nữ quân dọa mất mật.

Nói vậy, những thiếu gia tiểu thư này cũng là lần đầu tiên đối diện với nữ quân, lần đầu tiên nhìn thấy nữ quân..... tâm tình bất định, tàn khốc bạo ngược.

Trăm nghe, sao bằng một thấy.

Nhưng giờ phút này, trong lòng càng mờ mịt, đại não càng trống rỗng, Kỳ Trường Nhạc lại càng bình tĩnh lại.

Đây là đường cùng, hôm nay, ở chỗ này, cho dù như thế nào nàng đều không thể lui bước về sau, nếu đã như vậy, nàng chỉ có thể liều một lần.

Dù sao kết quả xấu nhất chính là chết, chỉ khác là... lưu loát sạch sẽ mà chết hoặc là chịu đủ tra tấn rồi chết.

Kỳ Trường Nhạc nhắm mắt, trong lòng đã có quyết định. Đến khi mở mắt lần nữa, nàng đã trở nên bình tĩnh, cảm xúc thanh lãnh nơi đáy mắt mang theo một chút cứng cỏi cùng tàn nhẫn.

Chung Ly Ngự một tay chống đầu, lông mi hơi khép lại, nhìn xuống phía dưới điện.

Vì tú nữ quỳ gối phía dưới đang rũ đầu nên không nhìn được nhan sắc như thế nào, nhưng phần da thịt lộ ra bên ngoài lại trắng như tuyết, trong ngày hè nóng bức như thế này, làn da kia tựa như ngọc bích mà ánh lên.

"Kỳ Trường Nhạc...... Nếu tên là Trường Nhạc, ngươi có thật sự làm được hai chữ Trường Nhạc?" Chung Ly Ngự giọng điệu lạnh nhạt, không mang bao nhiêu ý cười, nhưng bộ dạng không nóng không lạnh cũng không tốt hơn bộ dạng tựa tiếu phi tiếu lúc nãy được bao nhiêu, vẫn khiến người đối diện lo sợ bất an.

(Tựa tiếu phi tiếu - 似笑非笑: trông giống như đang cười, thực tế lại không phải.)

Nghe nữ quân nói xong, Kỳ Trường Nhạc rùng mình.

Tới.

----------------------

Giải thích ý nghĩa tên của Kỳ Trường Nhạc (祁长乐): Trường - có nghĩa là lâu dài, trường tồn. Nhạc - có nghĩa là vui vẻ. Đặt tên này tức là muốn con cái có được cuộc sống luôn luôn vui vẻ và hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com