Bhtt Edit Nu Quan Long Ban Tay Sung
Chung Ly Ngự có chút khựng lại.Không phải nàng chưa từng thấy người khác khóc lóc trước mặt mình.Chi bằng nói, nàng gặp qua rất nhiều lần.Có người khóc lóc vì sợ hãi, có người quỳ khóc xin tha, thậm chí có người khóc vì oán hận. Quá nhiều, quá nhiều lần.Nhưng mà như Kỳ Trường Nhạc lúc này, khóc như hoa lê đái vũ, ôn nhu đa tình, chuyện này.... chưa từng xuất hiện.(Hoa lê đái vũ – 梨花带雨: câu thành ngữ dùng để miêu tả dáng vẻ của Dương quý phi – một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc khi bà khóc. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người phụ nữ khi khóc)Khi đôi mắt đào hoa chứa đầy nước mắt mơ màng nhìn về phía này, dường như trong ánh mắt mang theo cơn mưa nhỏ ở Giang Nam, sương mù bao phủ, hòa quyện vào không khí tạo nên một cảm giác ẩm ướt như làn nước mùa thu.Lần đầu tiên Chung Ly Ngự gặp được loại nước mắt này.Giọng nói mềm mại của nàng, từng câu từng chữ đều chứa đựng tình cảm và nỗi lòng.Uyển chuyển yểu điệu.Ngay lúc này, Chung Ly Ngự thậm chí quên đi những điều đang suy nghĩ trước đó, bỗng nhiên nàng có chút bối rối.Chung Ly Ngự khẽ mấp máy môi, tuy trong mắt có vẻ u tối, nhưng thật ra tâm trí lại đang rối bời.Thậm chí có chút không biết làm gì để ứng phó tình huống này.Đây là.... lần đầu tiên nàng tiếp xúc với tình ý như thế này.Trước kia, trong hậu cung cũng có kẻ diễn loại kịch này trước mặt Chung Ly Ngự, nhưng những kẻ đó thật ngu xuẩn, đến cả diễn kịch cũng không nên hồn. Miệng thì nói "Ái mộ bệ hạ", nhưng khi va phải ánh mắt dò xét và nụ cười khinh miệt của Chung Ly Ngự, tất cả bọn họ đều hoảng sợ né tránh.Chưa từng có ai như Kỳ Trường Nhạc, từ đầu đến cuối, ánh mắt dành cho nàng đều hàm chứa nhu tình và sự ngưỡng mộ.Có lẽ một vài người có thể che giấu cảm xúc, nhưng Chung Ly Ngự chỉ mới trêu đùa bọn họ một chút, những người đó liền lộ rõ trò hề, khóc đến giàn giụa nước mắt nước mũi, thật đáng ghê tởm......chỉ có Kỳ Trường Nhạc.Thời khắc này, Chung Ly Ngự đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trên đại điện, thiếu nữ mặc một chiếc váy hồng nhạt, dịu dàng mỉm cười cầm thanh đoản đao.Lưỡi đao lạnh băng kề sát cổ, nhưng nàng lại tươi cười tựa như gió xuân tháng ba.Tình ý lưu luyến.......Chung Ly Ngự khẽ thở dài một hơi, khép mắt lại, che giấu tất cả cảm xúc. Sau đó tiến lên một bước, nâng cằm Kỳ Trường Nhạc lên.Kỳ Trường Nhạc mím môi nhìn đối phương.Chung Ly Ngự giúp nàng lau khô nước mắt, cuối cùng cũng nở một nụ cười, một nụ cười không mang theo bất kỳ sự u ám nào. Nàng nhẹ giọng mỉm cười, trong giọng nói hiếm hoi mang theo sự nhẹ nhàng thoải mái: "Thích khóc như vậy, sau này ta không dỗ được đâu".Kỳ Trường Nhạc hơi giật mình, dường như hiểu ra điều gì đó."Bệ hạ....".Chung Ly Ngự giả vờ không nhận ra vừa rồi bản thân có một thoáng mềm lòng và sững sờ, cũng xem như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, chỉ lau khô nước mắt cho Kỳ Trường Nhạc rồi ngồi xuống, vẫy tay với nàng.Kỳ Trường Nhạc hơi chần chờ một chút, sau đó đưa tay qua.Chung Ly Ngự nắm tay nàng, cánh tay hơi dùng sức, ra hiệu cho nàng ngồi xuống chỗ cũ. Đợi Kỳ Trường Nhạc ngồi xuống rồi Chung Ly Ngự mới buông tay.Nàng dùng một tay chống cằm, chăm chú nhìn Kỳ Trường Nhạc.Mà sau khi khóc thút thít xong, Kỳ Trường Nhạc như thể cảm thấy ngượng ngùng, không tiếp tục làm loạn.Ngay lúc này, nàng cúi đầu, nhìn những món ăn tinh xảo đã nguội lạnh trên bàn, vành tai đỏ ửng.Nhưng do dự được một lúc, Kỳ Trường Nhạc vẫn mở miệng nói: "Vừa nãy tần thiếp.... có phải quá tùy hứng không?".Nàng sẽ không dùng những từ như càn rỡ hay là vượt phép để mô tả bản thân, mà dùng một từ vừa rất thân mật vừa ái muội.... tùy hứng.Suy cho cùng, giữa phi tần và quân vương là không thể tùy hứng. Nhưng Kỳ Trường Nhạc và nữ quân lại có thể.Quả nhiên, Chung Ly Ngự không hề sửa lại cách nói của nàng, cũng không để ý sự mạo phạm của nàng, trái lại còn cười tươi hơn: "Đúng vậy, tùy hứng đến cả ta cũng không thể làm gì được".Lông mi Kỳ Trường Nhạc run rẩy, nàng cắn nhẹ môi."Nhưng mà.... Nhưng mà tần thiếp không muốn vì chuyện này mà xin lỗi tạ tội". Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Chung Ly Ngự, lại "tùy hứng" một lần nữa."Tần thiếp có thể vì thái độ không đúng mà xin lỗi, cũng có thể vì lời nói và hành động mạo phạm mà tạ tội, nhưng duy nhất, duy nhất không muốn vì nói sai mà tạ tội". Giọng nàng nhỏ xuống, "Bởi vì tần thiếp không nói sai".Chung Ly Ngự nhìn nàng thật sâu, sau đó khẽ cong môi."Ta đâu có nói ngươi nói sai".Kỳ Trường Nhạc ngẩn ra, chợt ngước mắt lên."Vậy bệ hạ.....".Chung Ly Ngự nâng ngón trỏ lên, đặt trước môi mình."Suỵt". Đáy mắt nàng vẫn mang theo ý cười, "Trường Nhạc, không cần nhiều lời"."Ngươi có thể làm như vậy".Bốn mắt nhìn nhau, sợi dây căng chặt trong lòng Kỳ Trường Nhạc cuối cùng cũng có thể thả lỏng.Nàng ấy đồng ý, đồng thời dung túng cho nàng.Đồng ý Kỳ Trường Nhạc có thể "nhận ra" cảm xúc và suy nghĩ trong lòng nàng.Dung túng Kỳ Trường Nhạc thể hiện sự ngưỡng mộ và tình yêu dành cho nàng.Các ngón tay đang siết chặt được che giấu dưới mặt bàn dần buông lỏng, khớp ngón tay cứng đờ, những vết hằn hình vòng cung nhợt nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay.Phần lưng Kỳ Trường Nhạc thả lỏng một chút.Trước đó.....Kỳ Trường Nhạc suýt nữa nghĩ rằng lưng mình sẽ toát mồ hôi lạnh.Vừa rồi nàng bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, cuối cùng cũng vượt qua cửa ải này.Cửa ải này không chỉ đơn giản là làm hạ lửa giận của nữ quân, khiến nữ quân không tiếp tục truy cứu việc nàng tự ý phỏng đoán tâm tư của nàng ấy.Nếu nàng muốn làm như vậy, ngay từ đầu sẽ không cố ý "chọc giận" Chung Ly Ngự.Hiện tại, điều quan trọng là từ nay về sau, hình tượng của nàng trước mặt Chung Ly Ngự xem như đã hoàn toàn được thiết lập.Kỳ Trường Nhạc chưa từng bước vào hậu cung, sự hiểu biết và kinh nghiệm của nàng về những mưu mô tranh đấu đều đến từ chính hậu viện nhà nàng.Nếu muốn chiến thắng, đầu tiên, điều quan trọng nhất.... đương nhiên là quyền lực.Thứ hai là sủng ái, và cả sự tin tưởng của người có địa vị cao.Hiển nhiên, Kỳ Trường Nhạc không hề có quyền lực, cho dù có, thì cũng không có cách nào so sánh với nữ quân. Vậy nên nàng chỉ có thể lựa chọn con đường thứ hai. Sủng ái, và cả sự tin tưởng.Khi nàng đã đạt được hai thứ này, đời sống trong hậu cung sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều.Bàn về hiện tại, sủng ái đối với nàng còn hơi xa vời, nhưng ít nhất, nàng đã đạt được một ít tín nhiệm, như vậy đã đủ rồi.Nếu sau này nàng muốn tranh sủng, vậy sẽ không lộ ra sự mưu cầu công danh lợi lộc, vì dù sao nàng cũng "thâm ái" nữ quân.Nếu nàng muốn làm gì đó cho nữ quân, ở trong mắt Chung Ly Ngự, hành động đó sẽ không quá chói mắt, bởi vì, nàng cũng chỉ vì "khuynh mộ" nữ quân mà thôi.Chiêu này, không lỗ được.Suy cho cùng, muốn có được sự tin tưởng của nữ quân là việc vô cùng khó khăn. Nhưng mà, nó thập phần đáng giá. Kỳ Trường Nhạc thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: "Cơn đau đầu của bệ hạ đã đỡ hơn chút nào chưa? Có muốn dùng thêm chút chè không?".Kỳ Trường Nhạc kéo cuộc trò chuyện quay về chủ đề ban đầu.Chung Ly Ngự liếc nhìn chén chè đã nguội, khẽ nhíu mày, càng cảm thấy không muốn ăn. Nhưng nhìn thấy Kỳ Trường Nhạc ở bên cạnh lo lắng nhíu mày, hết lời khuyên nhủ, Chung Ly Ngự cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý."Làm lại một chén khác bưng đến đây đi".Lúc này Kỳ Trường Nhạc mới nở nụ cười, đôi mắt cong lên, như thể việc Chung Ly Ngự có thể ăn thêm một chén chè là chuyện rất tốt đẹp."Vâng, bệ hạ thích đồ ngọt sao? Nếu thích, có thể bảo Ngự Thiện Phòng cho thêm một ít đường". Nàng đề nghị.Chung Ly Ngự lại không để ý lời đề nghị của nàng, chỉ nói: "Không cần".Vì thế trong lòng Kỳ Trường Nhạc đã có ý tưởng.Dùng bữa tối xong, Chung Ly Ngự muốn trở về, Kỳ Trường Nhạc cũng không cố ý làm gì thêm. Vừa mới vào cung, còn chưa nắm rõ tình hình nơi này, nàng không muốn trở thành cây cao đón gió lớn.Tất nhiên, điều quan trọng nhất chính là, khi nàng còn chưa nắm chắc tình hình hiện tại của Chung Ly Ngự và phi tần trong hậu cung, Kỳ Trường Nhạc sẽ không vội vàng lựa chọn thị tẩm.Việc này quá mạo hiểm. Hơn nữa, đây là một loại mạo hiểm hoàn toàn khác biệt so với những lần mạo hiểm trước đó.Vậy nên khi Chung Ly Ngự muốn rời đi, Kỳ Trường Nhạc không níu kéo đối phương.Cũng may, nhìn qua thì nữ quân cũng không có vẻ gì là muốn thị tẩm nàng. Đối phương chỉ khẽ cười, sau đó bảo Kỳ Trường Nhạc miễn lễ đứng lên rồi lập tức rời đi.Nhìn theo đoàn nghi trượng của nữ quân dần đi xa, biểu cảm trên khuôn mặt Kỳ Trường Nhạc không hề thay đổi, chỉ là cảm xúc trong đáy mắt từ từ phai nhạt.Nhưng đó chỉ là trong chốc lát, ngay sau đó, nàng lại trở về vẻ ngoài trước đó.Kỳ Trường Nhạc quay vào trong điện, khóe môi vẫn còn ý cười, "Mang đài sen đến đây đi, trời còn sớm, ta muốn tiếp tục bóc hạt sen".Tố Tích không nói gì thêm, chỉ khụy gối xuống: "Vâng".Trong lúc bóc hạt sen, biểu cảm trên khuôn mặt Kỳ Trường Nhạc mới từ từ thu lại, cúi đầu xuống, che giấu cảm xúc lạnh lẽo trong đáy mắt.Có một việc, nàng nhất định phải nghĩ cách giải quyết.Nếu không giải quyết, việc này không khác gì cái gai ghim vào cổ họng, nếu không cẩn thận, có thể sẽ trở thành điểm yếu để người khác khống chế nàng........Đó chính là, nàng không phải là đích nữ chân chính của Kỳ gia.Cái được gọi là báo danh, được tuyển, chẳng qua chỉ là thế thân cho Kỳ Thiên Hương mà thôi.Ban đầu Kỳ Trường Nhạc còn không hề để tâm đến chuyện này, thậm chí suýt chút nữa đã quên mất. Nhưng hôm nay, khi nói về chuyện đói bụng với nữ quân, nàng suýt nữa đã lộ ra chuyện bản thân là thứ nữ không được sủng ái, vậy nên mới bị đối xử lạnh nhạt.Cho dù sau đó Kỳ Trường Nhạc đã dùng lý do khác để lừa gạt qua chuyện, nhưng mà chuyện này xem như một hồi chuông cảnh báo dành cho nàng.Nàng cũng sẽ có lúc sơ suất.Vì vậy, Kỳ Trường Nhạc nhất định phải giải quyết triệt để chuyện này.Bằng không, nếu chuyện này bị người nào đó có ý đồ, cố tình vạch trần ra trước mặt nữ quân, vậy thì không ổn một chút nào.Bị phạt cũng không phải là vấn đề, nếu có được sủng ái, việc này cũng chỉ là chuyện nhỏ.Nhưng vấn đề quan trọng nhất hiện tại là, chuyện này..... có thể sẽ làm lung lay sự sủng ái và tín nhiệm nữ quân dành cho nàng.Kỳ Trường Nhạc không cho phép bất kỳ hạt giống hoài nghi hay dao động nào được gieo vào lòng nữ quân.----Sáng sớm hôm sau, Kỳ Trường Nhạc tiếp đón nội thị bên cạnh nữ quân.Phía sau đối phương có vài tiểu thái giám đi theo, trên tay nâng những phần thưởng vô cùng chói lọi.Kỳ Trường Nhạc ngẩn ra, "Đây là?".Kỳ Trường Nhạc không quen biết vị nội thị dẫn đầu lần này, nhưng nhìn trang phục, hẳn là phẩm cấp không thua kém gì Hoàng Trung Cẩn.Đối phương cười hì hì tiến lên hành lễ, "Thỉnh an quý nhân, nô tài Vương thị, phụng theo ý chỉ của bệ hạ, đặc biệt đem ban thưởng đến U Hương Các".U Hương Các chính là tên của Đông Trác Điện nơi nàng đang ở.Kỳ Trường Nhạc thoáng nhìn qua những phần thưởng trên tay thái giám, trong lòng sơ lược tính toán, sau đó hỏi: "Vương công công, những phần thưởng này.... có phải đã vượt qua phẩm cấp của quý nhân rồi không?".Vương nội thị vội vàng nói: "Quý nhân tiểu chủ quá khách khí rồi, ngài cứ yên tâm, đây là phần thưởng do bệ hạ đích thân ban xuống, sẽ chẳng có ai không có ánh mắt mà dám nghị luận, ngài cứ việc nhận lấy".Hắn nhanh chóng liếc mắt nhìn Kỳ Trường Nhạc, rồi cười tủm tỉm nói: "Dù sao thì, đây đều là sủng ái của bệ hạ, đúng không?".Trên mặt Kỳ Trường Nhạc mang theo nụ cười ôn hòa, sau đó bảo Tố Tích dẫn người đến tiếp nhận phần thưởng."Nếu vậy, ta xin nhận lấy, mong rằng công công có thể thay ta cảm tạ bệ hạ".Vì nàng không phải chủ vị của một cung, cũng không phải nương nương có phẩm vị cao nên không thể tự xưng là "bản cung", mà phải dùng "ta" hoặc "bổn tiểu chủ".Kỳ Trường Nhạc không quen dùng từ sau, vậy nên trực tiếp xưng là "ta"."Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi". Vương công công nịnh nọt nói, "Quý nhân tiểu chủ hiện tại được bệ hạ sủng ái, sau này nhất định sẽ phất lên như diều gặp gió, được sủng ái nhất hậu cung".Kỳ Trường Nhạc hơi nhướng mày, khóe mắt liếc nhìn hắn một cái, không hiểu người này đang có ý gì. Nhưng nàng cũng không để tâm lắm, chỉ cười tủm tỉm nói: "Bệ hạ sủng ái, ta vô cùng vui mừng".Khóe mắt nàng hiện lên ý cười rõ ràng, khuôn mặt vô cùng vui vẻ.Rốt cuộc, đây là ban thưởng đến từ người mà nàng thích, không phải sao.Vương công công dẫn người lui xuống.Chưa đến buổi trưa, chuyện Kỳ Trường Nhạc được ban thưởng đã được lan truyền khắp hậu cung.Tất cả phi tần trong hậu cung đều biết chuyện này.Kỳ quý nhân mới vào cung chẳng những được dùng bữa tối cùng với nữ quân, mà ngày hôm sau còn được nữ quân ban thưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com