Bhtt Edit Nu Ngo Tac Thinh Quan Mac Tieu
Sau khi ăn xong bữa sáng, Ngô Úy đến nghĩa trang chặt hai cây trúc ở phía trước mang về, ngồi trong sân đan thành sọt tre. Cô tính toán lại cách đan sọt tre, kỹ năng này là do Ngô Úy tự học sau khi đến đây. Vì muốn đào và dự trữ đất vàng, cũng như bảo quản một số vật dụng qua mùa đông, sọt tre quả thật là vật đựng tốt nhất.Cách nghĩa trang không xa có một khu rừng trúc. Tuy rằng tay nghề đan sọt của Ngô Úy vẫn cần cải thiện, may mắn là cây trúc có tính dai và chắc, có thể bù đắp cho những thiếu sót trong kỹ thuật chế tác.Ngô Úy đã đến nơi này hơn hai tháng. Sau khi rời xa các thiết bị điện tử, cô phát hiện ra rằng trong một ngày có thể làm được rất nhiều việc. Quá trình cai nghiện các sản phẩm điện tử thật sự đau khổ, nhưng khi đã quen, ngược lại sẽ cảm thấy tâm hồn phong phú hơn nhiều. Không còn cảm giác trống rỗng và lo lắng như khi nằm trên giường trong phòng ngủ lướt điện thoại cả ngày, đến khi nhìn ra ngoài trời đã tối đen.Ngô Úy vừa đan sọt vừa hỏi chuyện: "Này, Tú Nương?""Vâng.""Ta nhớ vị hôn phu không thành của ngươi cũng họ Ngô như ta phải không?""Vâng, đúng vậy.""À, vậy... Ngươi có thể kể cho ta nghe về chuyện đó được không?""Chuyện gì cơ?""Chuyện giữa ngươi và công tử họ Ngô ấy."Tú Nương im lặng một lát, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt, thành thật đáp: "Chúng ta chưa từng gặp mặt, ta thậm chí không biết hắn trông như thế nào.""À." Câu trả lời của Tú Nương bước đầu xác nhận suy đoán của Ngô Úy, vị công tử họ Ngô bí ẩn này phù hợp với những gì Ngô Úy điều tra được.Ngô Úy sắp xếp lại lời nói, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi có thể kể cho ta nghe về nguồn cơn của sự việc không? Nếu ngươi không muốn thì thôi."Tú Nương cúi đầu may đế giày, bình tĩnh đáp: "Cũng chẳng có gì quan trọng, thực ra đến giờ ta vẫn còn mơ hồ về chuyện này. Ta nhớ là một ngày sau tiết Mang chủng, đột nhiên có bà mối đến nhà. Hôm đó mẹ đi chợ, trong nhà chỉ có mình ta. Ta liền ra đồng gọi cha và đại tỷ về. Chuyện được cha, đại tỷ và bà mối bàn bạc trong phòng, đóng cửa lại. Ta vẫn ở ngoài sân băm cỏ cho heo ăn, chẳng mấy chốc bà mối vui vẻ ra về, nắm tay ta nói: Sau này sẽ hưởng phúc, là người có phúc. Sau đó đại tỷ gọi riêng ta lên phòng nàng..."Nói đến đây, Tú Nương mím môi, Ngô Úy nhạy bén nhận ra, so với vị công tử họ Ngô đã qua đời kia, Tú Nương dường như càng không muốn nhắc đến đại tỷ của mình.Sau một hồi im lặng, Tú Nương thở dài, tiếp tục kể: "Đại tỷ kéo ta vào phòng, hỏi ta... làm sao đáp ứng với công tử họ Ngô. Ta không trả lời được... Tỷ ấy liền véo thịt ta."Ngô Úy cảm thấy một luồng nhiệt nóng dâng lên tận đỉnh đầu, nắm chặt tay lại. Câu nói "Đại tỷ như mẹ, trưởng huynh như cha" văng vẳng bên tai. Đây là kiểu trưởng tỷ gì chứ? Chẳng lẽ cô ta không biết danh tiết quan trọng thế nào đối với một cô gái thời đại này sao, chẳng lẽ cô ta không hiểu em gái mình là người như thế nào? Cứ thế hắt nước bẩn lên đầu em gái ruột của mình? Rốt cuộc là thù hận gì, oán hận gì?Ngô Úy không chen ngang, cô cảm thấy người đơn thuần và chỉ biết làm việc như Tú Nương, căn bản không hiểu được những uẩn khúc bên trong. Chờ có cơ hội sẽ hỏi Nhị tỷ nhà họ Liễu.Tú Nương tiếp tục kể: "Sau đó cha gọi chúng ta từ bên ngoài vào, Đại tỷ mới thôi. Buổi tối ăn cơm cha mới nói hôm nay đã nói chuyện hôn nhân cho ta, đối phương là con trai út của chủ trang trại tơ lụa trong huyện, hơn ta hai tuổi, chờ lễ vấn danh xong sẽ định ngày.""Rồi sau đó thế nào?"Tú Nương lắc đầu: "Sau đó hắn qua đời, gia đinh nhà họ Ngô đến đưa sính lễ, bị Đại tỷ cầm đòn gánh đánh chạy mất mấy chuyến. Sau nữa cha cũng ngã bệnh, rồi... Lý chính đến, ta sợ quá trốn vào chuồng bò, chỉ nghe thấy lý chính gầm lên một câu: Sính lễ và người, nhà các ngươi không thể giữ cả hai. Đại tỷ khóc lóc một hồi, lý chính mang sính lễ đi, cha bệnh nặng hơn, không qua khỏi."Ngô Úy nghe Tú Nương kể lại nỗi bất hạnh lớn nhất đời mình bằng giọng điệu bình thường nhất, chỉ cảm thấy ngực đau nhói. Trong cái gọi là gia đình ấy, trong cuộc hôn nhân ấy, Tú Nương không có chút quyền tự chủ nào, tất cả đều do người khác sắp đặt, không được nếm trải chút hạnh phúc nào, cô đơn gánh chịu mọi đau khổ.Tú Nương không khóc, vẫn làm việc trên tay, nhưng Ngô Úy cảm thấy khóe mắt mình hơi ươn ướt. Ngô Úy cũng từng xem qua đủ loại bất hạnh trên mạng, trong sách, trong tin tức, nhưng những gì Tú Nương trải qua đã chạm thẳng vào trái tim Ngô Úy.Ngô Úy kết hợp thông tin mình nghe được ở chợ với lời kể của Tú Nương, dần dần sự việc trở nên rõ ràng.Đặc biệt là câu: "Sính lễ và người, nhà các ngươi không thể giữ cả hai." Như chìa khóa mở ra căn phòng bí mật, giúp Ngô Úy kết nối tất cả manh mối lại với nhau.Nếu Ngô Úy đoán không sai, diễn biến đầy đủ của sự việc hẳn là như sau...Trong huyện Thanh Lư có một nhà họ Ngô, tổ tiên vốn làm nghề nuôi tằm. Đến đời Ngô lão gia, cũng chính là ông nội hụt của Tú Nương, chuyển sang kinh doanh tơ lụa và làm giàu.Sau khi có của ăn của để, nhà họ Ngô dần dần mở rộng kinh doanh, phạm vi bao gồm nhưng không giới hạn ở: nuôi tằm, tơ lụa, vải vóc, may mặc.Rõ ràng đây là hai dây chuyền sản xuất từ nguyên liệu đến thành phẩm, mà công đoạn có thể nâng cao giá trị sản phẩm tơ lụa nhất chính là - thêu thùa.Vị Ngô lão gia này là một thương nhân rất khôn khéo, ông ta nhắm vào tay nghề của Tú Nương. Và cách hoàn hảo nhất, cũng là chắc chắn nhất để thu tay nghề của Tú Nương về mình chính là: Biến Tú Nương thành người nhà họ Ngô.Nhưng ông ta lại không ưa dòng dõi nhà họ Liễu, nên để cho đứa con trai út vốn luôn ốm yếu, không đủ sức quản lý gia nghiệp cưới Tú Nương. Về vị công tử họ Ngô này, Ngô Úy không tìm hiểu được nhiều thông tin, người ở chợ biết rất ít về anh ta, trong khi họ có thể kể vanh vách về các công tử khác trong nhà họ Ngô. Kết hợp với lời kể của Tú Nương, Ngô Úy đoán rằng vị tiểu công tử họ Ngô này có sức khỏe rất kém, nên mới suốt ngày ru rú trong nhà.Cuộc hôn nhân mang tính thương mại này kết thúc rất bất hạnh... Công tử họ Ngô qua đời vì bệnh vào đêm trước ngày cưới, Tú Nương vô cớ mang tiếng "khắc phu".Tuy công tử họ Ngô đã mất, nhưng có lẽ Ngô lão gia vẫn muốn Tú Nương về nhà họ Ngô. Nhưng nhà họ Liễu tiếc rẻ Tú Nương - cây hái tiền này, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng cha mẹ Tú Nương không muốn con gái qua đó thủ tiết. Hành vi không chịu gả người cũng không trả lại sính lễ của nhà họ Liễu đã chọc giận nhà họ Ngô.Có lẽ cha Tú Nương cũng bị những chuyện liên tiếp này làm cho tức giận mà ngã bệnh, lại bị dọa bởi mấy đợt người của nhà họ Ngô và lý chính, rồi nuốt hận qua đời.Nhà họ Ngô là chủ nhân lớn của các cửa hàng may mặc và vải vóc thượng nguồn, gần như độc quyền ở huyện Thanh Lư. Những người ở chợ đồng lòng một cách quá đáng, họ tuyệt đối không mua lấy bất cứ thứ gì của Tam nương nhà họ Liễu, có lẽ đây cũng là do nhà họ Ngô ra lệnh.Ngô Úy nghĩ: Việc nhà họ Liễu khó sống chỉ là một mặt, lý do căn bản khiến nhà họ Ngô làm chuyện đến mức tuyệt tình như vậy vẫn là ham muốn tay nghề tinh xảo của Tú Nương. Họ muốn thông qua cách này để cuối cùng buộc nhà họ Liễu phải nhượng bộ, đưa Tú Nương đến nhà họ Ngô. Đáng tiếc là vị Ngô lão gia khôn khéo ấy đã đánh giá quá cao chỉ số thông minh của người nắm quyền nhà họ Liễu, Đại tỷ của Tú Nương sau khi xác định Tú Nương không còn giá trị lợi dụng nữa đã trực tiếp đuổi nàng ra khỏi nhà.Còn Tú Nương thì sao? Cũng là kẻ thật thà ngốc nghếch, sau khi mang tiếng "sao chổi" trên lưng, đành từ bỏ luôn kỹ năng mưu sinh của mình.Theo Ngô Úy thấy: Cách tốt nhất để phá vỡ thế bí này là chuyển nhà, rời khỏi huyện Thanh Lư.Tú Nương có tay nghề, dọn đến nơi xa hơn một chút, chỉ vài năm là có thể gây dựng được một cửa hàng bán lẻ.Nhưng hiện tại Ngô Úy chưa thể đưa ra ý kiến này cho Tú Nương. Ngô Úy không có cách nào đi cùng Tú Nương, mà Tú Nương lại thiếu kinh nghiệm. Nàng ấy như một cây tiền biết đi, một mình thì không an toàn, vạn nhất bị kẻ xấu theo dõi... hậu quả không dám tưởng tượng.Dù sao thì ở huyện Thanh Lư, Tú Nương vẫn an toàn hơn, nhà mẹ đẻ ở đây, có Nhị tỷ và chồng Nhị tỷ chăm sóc, lý chính cũng biết nàng ấy, ít nhiều cũng được bảo vệ phần nào.Hơn nữa... Ngô Úy còn chưa hiểu rõ luật pháp ở đây, không biết thủ tục chuyển nhà cần những gì, nếu sơ ý làm Tú Nương trở thành người không có hộ khẩu như mình thì sẽ rất phiền phức."Tú Nương!""Vâng?""Huyện Thanh Lư cách huyện thành giáp ranh bao xa?""Không biết, nhưng ta nghe người già trong làng nói, huyện Thanh Lư của chúng ta tuy không giàu có nhưng là huyện lớn, phạm vi mấy trăm dặm. Đi về phía đông là kinh thành, về phía tây là đất phong của Yến Vương, nơi này của chúng ta là đất phong thủy bảo địa!""...À!" Ngô Úy kêu lên, hy vọng vừa nhen nhóm đã tan biến. Phạm vi mấy trăm dặm? Không có phương tiện giao thông thì mình đi đến bao giờ? Xem ra trong thời gian ngắn không thể thực hiện được cách mang sản phẩm của Tú Nương đi bán ở nơi khác."Tú Nương, từ đây đến nhà Nhị tỷ và nhà chồng Nhị tỷ xa bao nhiêu?""Nếu đi xe bò thì chưa đến nửa ngày là tới.""Vài ngày nữa chúng ta đến nhà Nhị tỷ một chuyến nhé, ngươi nhớ tỷ ấy không?""Thật sao?" Mắt Tú Nương sáng lên, nhưng rồi lại lo lắng hỏi: "Liệu có làm chậm trễ việc cung cấp củi cho Bách Vị Lâu không?""Thật đấy, sẽ không đâu. Ta sẽ bán trước mấy bó củi, mua ít bông về may cho ngươi một chiếc áo bông, rồi đục băng ở hồ bắt vài con cá mang cho Nhị tỷ và tỷ phu... Ôi chao! Sao ta lại quên mất chuyện này nhỉ?""Sao thế?" Tú Nương hỏi."Ngươi nói xem Bách Vị Lâu có nhận món ăn hoang dã không? Lần sau ta có nên mang vài con cá đến thử không?""Ta còn đang thắc mắc đây, trời băng đất tuyết thế này, ngươi làm sao bắt được cá?"Nụ cười của Ngô Úy dần trở nên rạng rỡ, cô cảm thấy mình như vừa tìm ra một cách kiếm tiền mới...Quả nhiên học giỏi toán lý hóa, xuyên không cũng không sợ!Ngô Úy dùng ba ngày làm cho Tú Nương một chậu ngải cứu, những cây ngải đó được phơi trên giường sưởi mấy ngày để loại bỏ hơi ẩm dư thừa. Ngô Úy và Tú Nương cùng nhau chế biến ngải thành bột, rồi cho vào ống tre ép chặt định hình, tháo khuôn, cắt lát, đơn giản là "điếu ngải" đã làm xong.Trời thật chiều lòng người, hôm nay bên ngoài lại là một ngày đẹp trời. Ngô Úy đốt lò thật to, dặn dò Tú Nương quấn chăn kỹ ngồi trên chậu ngải cứu để xông, còn mình thì mang theo công cụ ra ngoài.Nhân lúc lớp băng trên hồ chưa quá dày, Ngô Úy định vớt nhiều cá lên. Gần đây có thể làm đồ ăn đông lạnh dự trữ, thứ hai là có thể mang đến Bách Vị Lâu thử vận may, còn thứ ba... cũng coi như thỏa mãn một ước nguyện nhỏ của Tú Nương là đi thăm người thân. Có đi có lại mới phải đạo, lần trước Nhị tỷ mang đồ đến thăm Tú Nương, giờ cuộc sống của Tú Nương đã dần đi vào nề nếp, cũng nên đi thăm Nhị tỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com