TruyenHHH.com

[BHTT-Edit] Mỹ Nhân Câm - Đồ Nghê

C48 - Giảng dạy

ThanhThat910

Nhiễm Linh cuối cùng chọn một bộ đồ bơi hai mảnh màu xanh biển.

Phần áo ngực kiểu vỏ sò ôm trọn bộ ngực đầy đặn, dây đeo cổ được đính kim cương lấp lánh, dưới eo là chiếc váy tam giác ngắn ôm hông cũng được gắn với dây kim cương, để lộ đôi chân dài, trắng nõn, thẳng tắp.

Trong lúc Ngu Thính đợi nàng ra ngoài, mặt trời đã hoàn toàn lặn, đèn ở ban công có màu xanh đậm đầy chất thơ, phản chiếu lên mặt nước hồ bơi khiến nó trở nên xanh biếc. Những chiếc chuông gió lơ lửng rung lên trong gió biển, phát ra âm thanh kỳ ảo. Nhiễm Linh đứng đó, hơi ngại ngùng ở bên mép hồ lấp lánh ánh, khiến người ta có ảo giác rằng đôi chân dài của nàng có lẽ vốn dĩ nên là một chiếc đuôi cá.

Tóc nàng búi thành búi tròn, để lộ vầng trán sáng mịn, với dáng vẻ mộc mạc này, trông nàng trẻ trung, như một nàng tiên cá lạc vào chốn này.

Ngu Thính đang ngâm mình trong nước, lặng lẽ nhìn nàng qua mặt nước xa xôi.

Khoảng ba giây sau, Ngu Thính lật người, cúi đầu lặn xuống nước, bơi về phía nàng. Hai cánh tay khoanh trước ngực, thân hình mảnh khảnh hòa vào làn nước, uyển chuyển và duyên dáng.

Ngu Thính trông như một nàng tiên cá thực thụ, dưới ánh nhìn đầy kinh ngạc của Nhiễm Linh, cô bơi đến bên nàng, nắm lấy thành hồ, “xào xạc” một tiếng, làm những giọt nước lấp lánh bắn tung tóe.

Cô mở miệng hít thở, những hạt nước lớn trượt dài từ má xuống, lan đến cổ và xương quai xanh, rồi lại chảy xuống hồ. Cô đưa tay vuốt ngược mái tóc đen ướt đẫm, mở mắt ra, hàng mi dày còn vương vài giọt nước trong veo. Khoảnh khắc ấy, vẻ đẹp của cô thật sự khiến người ta ngỡ ngàng.

Tim Nhiễm Linh đập nhanh hơn, nàng từ từ ngồi xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cúi đầu, đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng nhìn cô.

Ngu Thính đứng trong nước, mực nước vừa đến ngang ngực, thân hình quyến rũ của cô ẩn hiện sau làn sóng nước.

Cô là chủ nhân nơi này – vẻ đẹp lạnh lùng kiêu sa, ánh mắt sắc bén và băng giá, rõ ràng không phải là kiểu người hiền lành, ý thức về lãnh thổ dường như rất mạnh, lại có phần hung hăng.

Hàng mi của Nhiễm Linh khẽ rung, nhưng nàng không hề sợ hãi. Nàng cúi xuống, dùng một tay chống lên mép hồ bơi lạnh lẽo, tay kia vuốt ve gương mặt ướt át của cô.

Thính Thính… là Thính Thính của nàng.

Đẹp quá, nàng thật sự muốn hôn cô.

Thính Thính sắp dạy nàng bơi, có phải là cô đã hết giận rồi không? Nàng có thể hôn cô được không?

Thực ra trên xe Nhiễm Linh đã rất muốn hôn Thính Thính, nhưng đèn đỏ quá ngắn, lại thêm việc hôn nhau giữa đường thật ngại ngùng, nàng không có cơ hội, cũng không dám.

Vì vậy, nàng tiên cá này đang mong ngóng một nụ hôn nhẹ nhàng liền hé môi, mang theo chút thẹn thùng từ từ cúi đầu, thử chạm nhẹ vào khóe môi của chủ nhân hồ nước, rồi hơi rụt lại, mở mắt nhìn phản ứng của cô.

Đôi mắt người phụ nữ khẽ nheo lại, ánh mắt hơi sắc bén, như thể vẫn cảnh giác với kẻ lạ xâm nhập, có khi còn định đuổi nàng đi hoặc làm điều gì đó nguy hiểm… Nhiễm Linh lập tức hôn cô lần nữa, khẽ đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ môi cô, như một sự vuốt ve dịu dàng.

Giữa những nàng tiên cá, hành động “liếm” từ lâu đã là cử chỉ chỉ dành cho những cặp đôi thân mật nhất, quý giá như sự trao đổi chân thành. Từ khi gặp nhau, Nhiễm Linh luôn vượt giới hạn, không biết đã bao lần chạm vào giới hạn của người phụ nữ sắc sảo trước mặt, khiến cô thêm phần bực bội, cánh tay ướt sũng đưa lên khỏi mặt nước, mang theo vài giọt nước, cô giữ lấy sau đầu Nhiễm Linh, mạnh mẽ kéo xuống, nghiêng đầu, hôn nàng một cách đầy chiếm hữu.

Đôi môi chạm vào nhau, như thế vẫn chưa đủ, Ngu Thính ngậm lấy môi nàng, nhẹ nhàng mút hai lần, rồi dùng đầu lưỡi linh hoạt mở cánh môi Nhiễm Linh ra, như thể muốn trả lại cho nàng cái liếm nhẹ nhàng ban nãy, cô ôm chặt lấy gương mặt nàng, đưa lưỡi sâu vào trong khoang miệng.

"Ưm......"

Ngu Thính hôn đến khi khiến Nhiễm Linh ngập trong hơi thở ẩm ướt của cô, đôi chân nàng trở nên mềm nhũn, phải chống tay lên vai cô để giữ thăng bằng. Một lúc lâu sau mới mơ hồ đáp lại, môi lưỡi của họ quấn quýt, quên cả bản thân.

Eo càng ngày càng hạ thấp xuống, Nhiễm Linh gần như nằm trên mép hồ, trao đổi một nụ hôn ướt át, đong đầy tình ý với người phụ nữ đang đứng dưới hồ.

Chỉ đến khi cảm thấy Nhiễm Linh dường như khó thở, Ngu Thính mới buông tay khỏi gáy nàng. Nhiễm Linh không chút sức lực tựa trán vào cô, khẽ nhíu mày, hơi thở dồn dập, đôi mắt đẫm nước và đỏ hồng, như vẫn chưa đủ, thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vào môi cô, thật gần gũi và luyến lưu.

Nàng dịu dàng nhìn cô.

— Thính Thính còn giận không?

— Thính Thính đừng giận nữa, được không?

Trong khoảnh khắc ấy, Ngu Thính cảm thấy nàng thực sự là một nàng tiên cá đầy mê hoặc. Nàng không cần nói những lời đường mật, chỉ cần ánh mắt ẩn chứa vẻ dịu dàng kia cũng đủ khiến người khác đắm chìm.

Ngu Thính hít sâu, cố gắng thoát khỏi sự mê hoặc ấy, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nói: "Xuống đây nào."

Mặc dù thường ngâm mình trong bồn tắm, nhưng một hồ bơi lớn và sâu thế này vẫn còn xa lạ đối với Nhiễm Linh, sự sợ hãi là khó tránh khỏi. Lại thêm tính nàng vốn nhút nhát, nàng bất giác căng thẳng.

Ngu Thính kiên nhẫn đỡ nàng xuống từ từ, làn nước dần dần ngập qua đầu gối, qua eo, cuối cùng vừa chạm đến ngực nàng. Cảm giác ngột ngạt và không thể hít thở sâu khiến nàng thêm lo lắng. Toàn thân bị nước bao quanh, nỗi bất an này thật kỳ lạ, Nhiễm Linh nắm chặt lấy cánh tay Ngu Thính, căng thẳng nhìn cô, không dám nhúc nhích.

Thấy không quen, hơi lạnh, nàng chỉ muốn bỏ trốn.

Ngu Thính để mặc nàng bám vào mình, hiếm khi dịu giọng trấn an: "Làm quen một chút sẽ ổn thôi."

"Chị có mang kính bơi và mũ bơi ra không?"

Muốn học bơi trước tiên cần luyện tập nín thở, phải đeo kính và mũ bơi. Nhiễm Linh đã mang chúng theo, để bên mép hồ, nhưng nàng lại ngăn không cho Ngu Thính với tay lấy.

Ngu Thính bối rối nhìn nàng. Nhiễm Linh lại tiến lên một bước, tiếng nước hồ vang lên, nàng vươn tay ôm lấy eo Ngu Thính, áp vào lòng cô.

Vẫn chưa hết ngẩn ngơ vì nụ hôn lúc nãy, làm sao có thể bắt đầu tập nín thở ngay được, nàng cần thời gian để ôm cô thêm chút nữa.

Trong hồ bơi, hai người ôm nhau, làn nước mát lạnh đối lập hoàn toàn với thân nhiệt ấm áp khi cơ thể họ chạm vào nhau, tạo cho nàng cảm giác an toàn. Ngu Thính cũng không đẩy nàng ra, cứ để mặc nàng ôm lấy, chiều chuộng sự nhõng nhẽo ấy.

Dần dần, Nhiễm Linh cũng thích nghi với cái lạnh của nước, từ từ rời khỏi vòng tay cô một chút, ngước lên nhìn.

Có mặt nước làm nền phía sau, đôi mắt vốn đã quyến rũ của nàng lại càng thêm phần sống động và mê hoặc, vẻ đẹp gần ngay trước mắt này khiến Ngu Thính phải cố gắng giữ vẻ nghiêm túc: "Có thể bắt đầu học rồi chưa?"

Nhiễm Linh lại lắc đầu.

Ngu Thính khẽ cười: "Thế còn muốn làm gì nữa đây?"

Nàng chỉ muốn dính lấy Thính Thính như vậy thôi, thật thích cảm giác cùng cô ngâm mình trong làn nước, không làm gì cả, trái tim nàng như được ngâm trong dòng nước ấm áp, từng tế bào trong cơ thể đều thư giãn, thoải mái vô cùng.

Chỉ một chút nữa thôi, hãy để nàng ôm thêm một chút.

Nàng cố tình ôm chặt lấy Ngu Thính không chịu buông tay. Hai người cứ thế dính lấy nhau, sau một thời gian bế tắc mới miễn cưỡng quay trở lại việc chính.

Bước đầu tiên khi học bơi là luyện tập nín thở, Ngu Thính dạy nàng cách đeo kính bơi và mũ bơi, rồi giải thích các bước: "Trước tiên hãy hít vào thật sâu bằng miệng, mở mắt ra và nín thở trong nước khoảng năm giây, rồi ngước lên và thở ra bằng miệng, như vậy sẽ không bị sặc."

Chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu, Nhiễm Linh càng tỏ ra căng thẳng, dường như trong lòng nàng luôn có nỗi e ngại khắc sâu về việc bơi lội, không ngừng đưa ánh mắt cầu cứu về phía Ngu Thính.

"Được rồi." Ngu Thính nói, "Đừng sợ, có tôi ở ngay bên cạnh."

Ngu Thính đã nói lời an ủi, Nhiễm Linh không còn lý do gì để chùn bước nữa. Nàng hoàn toàn tin tưởng vào Thính Thính, nghiêm túc gật đầu.

Nắm lấy cánh tay Ngu Thính, nàng hít sâu một hơi, cúi đầu úp mặt vào nước.

Mở mắt qua lớp kính bơi, mặc dù không thấy khó chịu, nhưng bóng tối sâu thẳm dưới mặt nước khiến nàng chóng mặt, mọi thứ chập chờn, cộng thêm việc không thể thở làm nàng bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi. Vừa mới nhúng xuống nàng đã lập tức muốn thoát ra.

Ngu Thính nhận thấy sự bất an của nàng, siết chặt cổ tay nàng khích lệ: "Cố gắng thêm một chút nữa."

Cô đếm ngược: "3, 2, 1… Được rồi, nổi lên, thở ra bằng miệng!"

"Ào" một tiếng, Nhiễm Linh ngẩng mặt lên khỏi nước, theo lời Ngu Thính mở miệng thở, nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị sặc nước, quay đầu đi ho dữ dội.

Ngu Thính bơi tới, vòng tay ôm lấy nàng, vỗ nhẹ lưng giúp nàng bình tĩnh lại, Nhiễm Linh liền dựa vào vòng tay cô mà thở hổn hển.

Cô nhẹ nhàng nói: "Chị làm rất tốt, lần tới sẽ còn tốt hơn."

Cơn khó chịu nơi cổ họng dần qua đi, nhưng nàng vẫn không yên lòng, siết chặt vòng tay quanh eo Ngu Thính, ôm cô thật chặt. Nàng biết rằng Ngu Thính là điểm tựa duy nhất giữa hồ bơi rộng lớn này, nàng rất cần có cô ở bên cạnh.

Cái cách Nhiễm Linh bám lấy cô như thế này, người ngoài nhìn vào không khéo còn tưởng nàng bị ai bắt nạt mà tìm đến Ngu Thính để được an ủi, rõ ràng chỉ là nín thở thôi mà, sao lại làm nũng đến thế.

"Được rồi…" Ngu Thính thì thầm, khẽ vỗ vai nàng, ra hiệu nàng rời khỏi lòng mình, "Thử lại lần nữa, nhớ phải dùng miệng thở khi nổi lên mặt nước."

Nhiễm Linh lắc đầu.

Không phải là không muốn tiếp tục, mà ánh mắt nàng vẫn dán vào đôi môi của Ngu Thính, đôi mắt sau kính bơi lấp lánh tia sáng có chút uất ức không thể nói thành lời – Ôm thế này vẫn chưa đủ, nàng đang đợi cô xoa dịu mình.

Ngu Thính cúi xuống nhìn nàng, không cưỡng lại được sự nhõng nhẽo của nàng, như thể bị dẫn dắt mà cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng.

Thì thầm: "Tiếp tục nhé."

Sáu giây, bảy giây, tám giây, chín giây, rồi mười giây… Thời gian nín thở dần tăng lên, Nhiễm Linh học rất nhanh. Nhưng không ngoại lệ, sau mỗi lần hoàn thành, nàng đều phải ôm và hôn Ngu Thính, phải dựa vào lòng cô để nghỉ ngơi một chút, hôn cô một cái mới chịu tiếp tục.

Lúc đầu Ngu Thính chiều theo nàng, vì cô biết Nhiễm Linh rất yếu đuối, nàng chưa bao giờ tiếp xúc với kiểu vận động này, cần cô chăm sóc cẩn thận và kiên nhẫn hơn.

Chỉ là, dần dần, khi Nhiễm Linh nhận ra Ngu Thính không từ chối những cử chỉ thân mật của mình, nàng lại càng thêm nhõng nhẽo. Tập nổi khó hơn nín thở, nàng lại càng làm nũng, đặc biệt sau khi bị sặc nước, nàng ôm chặt lấy Ngu Thính một lúc lâu, đòi hỏi một nụ hôn cũng không đủ. Ngu Thính vừa hôn nàng một cái, nàng liền quàng tay qua cổ cô, bám lấy đòi hôn thêm, Ngu Thính định đẩy ra thì nàng lại nũng nịu bám lấy, không chịu buông. Buổi dạy bơi dần trở nên khác hẳn dự tính ban đầu.

Giống như bây giờ —

Ngu Thính đang đỡ eo nàng, cuối cùng nàng cũng thực hiện được một lần nổi hoàn hảo, duy trì đến năm giây.

Chỉ năm giây thôi, Nhiễm Linh lại đòi phần thưởng mà không hề tính đến độ "tương xứng".

Ở góc hồ bơi, Ngu Thính không nhớ mình đã ép nàng vào thành hồ từ khi nào, cũng không nhớ mình đã hôn nàng bao lâu.

Những tiếng nước vang lên từ nụ hôn lan khắp căn biệt thự yên tĩnh, xen lẫn với những tiếng thở gấp gáp, ngọt ngào phát ra từ cổ họng người phụ nữ, đầy quyến rũ, dịu dàng, khiến người ta không thể cưỡng lại, muốn ngắm nhìn nàng bộc lộ thêm những phản ứng đáng yêu.

Ngu Thính lạc vào dòng suy nghĩ: rốt cuộc, nàng đã mất giọng như thế nào? Nếu Nhiễm Linh có thể nói chuyện, giọng nàng sẽ như thế nào......

Đang mải mê suy nghĩ, người phụ nữ trong lòng dường như không hài lòng với sự phân tâm của cô, nhẹ nhàng cắn vào môi cô một cái.

Ngu Thính bừng tỉnh, cúi xuống nhìn gương mặt của nàng, đầy vẻ khát khao chưa được thỏa mãn – Họ đã hôn nhau bao lâu rồi?

Trong hồ bơi không có đồng hồ để tham chiếu thời gian, chỉ cảm thấy lần tập luyện vừa rồi đã cách đây lâu lắm rồi. Họ ôm nhau, đắm chìm trong nụ hôn rất lâu, đến mức đầu lưỡi của Ngu Thính đã bắt đầu hơi tê.

Nhiễm Linh thực sự thích hôn đến thế sao? Có thể đắm mình trong đó như vậy, còn xem điều đó là đương nhiên. Nàng thực sự nghĩ rằng mình đã làm lành với cô sao?

Không rõ có phải đang bực bội với sự mềm lòng của bản thân, Ngu Thính chống tay lên thành hồ, dứt khỏi nụ hôn.

Ánh mắt Nhiễm Linh dần trở nên mơ hồ, đôi môi hơi hé mở, ẩm ướt và đỏ ửng.

Ngu Thính vừa lên tiếng, giọng khàn khàn: "Còn muốn hôn bao lâu nữa, không định học bơi nữa sao?"

Nhiễm Linh ngẩn ra, rồi lắc đầu.

Mỗi khi nàng dùng ánh mắt đó, Ngu Thính đều hiểu nàng đang nhõng nhẽo nói rằng: Không phải vậy đâu.

"Vậy thì là gì đây?"

Chỉ là muốn hôn thêm mà thôi.

Ngu Thính đẩy người lên, thoắt cái ngồi lên bờ, hoàn toàn rời khỏi nụ hôn nồng nàn của nàng. Cô cầm tấm khăn bên cạnh phủ lên người, cúi xuống nhìn Nhiễm Linh dưới hồ, khẽ nói: "Theo cách tôi vừa dạy, tự mình tập đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com