TruyenHHH.com

[BHTT-Edit] Mỹ Nhân Câm - Đồ Nghê

C18 - Nhớ nhung

ThanhThat910

Du lịch từ Ý đến Bắc Ireland vào mùa hè, tháng Sáu đến đúng như dự kiến. Những ngày qua, Ngu Thính cảm thấy mình thật tự do tự tại giống ngày xưa, không dấu vết, không quan tâm đến sự đời. Điều này thật giống như chạy trốn trước đám cưới. Ngu lão gia vì hành động vô trách nhiệm này của cô mà vô cùng lo lắng, gọi nhiều cuộc điện thoại ra lệnh rằng cô nhất định phải có mặt vào ngày cưới.

Sự lo lắng của Ngu lão gia là thừa thãi, vì Ngu Thính rõ ràng hơn ai hết về tình trạng của mình. Thậm chí, cô còn về lại Vân Thành trước vài ngày.

Khi máy bay hạ cánh, cô ghé qua công ty để gặp Kim Nhã một chút, sau đó về nhà nghỉ ngơi một ngày. Sáng hôm sau, cô lên thuyền ra đảo.

Hòn đảo đó không xa, chỉ mất hơn hai giờ đi tàu từ cảng Vân Thành. Phong cảnh dọc đường rất đẹp, trời yên biển lặng, Ngu Thính đứng trên boong tàu ngắm biển một lúc lâu.

Khi đến gần bờ, cô thấy có người đến đón, xuống tàu mới nhận ra đó là người của Ngu lão gia.

"Cô Ngu, chủ tịch bảo tôi đến đón cô." Nữ thư ký trung niên với thái độ chuyên nghiệp, cung kính, vừa đi vừa cười giới thiệu lịch trình cho cô: "Địa điểm tổ chức hôn lễ đã được bố trí gần xong, cô có thể đến xem trước để làm quen, hoặc xem có cần bổ sung gì không. Cô cũng cần thử váy cưới và nhẫn cưới nữa."

Thư ký bổ sung: "Hay cô có thể về khách sạn nghỉ ngơi trước, ăn trưa xong chúng tôi sẽ cử người đưa cô đi."

Ngu Thính hỏi: "Còn Nhiễm Linh đâu?"

Thư ký cười đáp: "Cô Nhiễm đã đến đảo từ sớm, bây giờ chắc đang nghỉ ngơi ở khách sạn."

Thư ký dừng lại một chút, dường như đang đoán ý tứ của Ngu Thính: "Chủ tịch khá bảo thủ, nói rằng các cặp đôi sắp cưới không nên ở cùng phòng, nếu không sẽ xui xẻo. Nên phòng của cô tách biệt với phòng cô ấy... Cần tôi gọi cô Nhiễm xuống để đi cùng cô không?"

"Không cần."

"Vậy được, bây giờ cô muốn đi đâu...?"

"Đến xem chỗ tổ chức hôn lễ?"

"Vâng, ngay tại nhà thờ bên bờ biển phía Đông, xe điện đang đợi ở đó."

Nhà thờ và khu vực xung quanh đã được trang trí rất đẹp, giống hệt như trong tưởng tượng về một ngôi thánh đường thiêng liêng.

Nhân viên giới thiệu các ý tưởng thiết kế, chức năng, và quy trình. Thấy Ngu Thính không mấy hào hứng, nhân viên liền nói: "Chiều mai chúng ta sẽ có một buổi tổng duyệt, mọi vấn đề sẽ được giải thích rõ ràng hơn. Cô Ngu không cần lo lắng, có thể đi thử váy cưới trước, nếu không vừa thì vẫn còn kịp để chỉnh sửa."

"Được."

Váy cưới được để ở khách sạn. Trước đó, Ngu Thính chưa từng thấy qua và cũng không mong đợi gì nhiều, cô chỉ nghĩ đó như lần thử đồ bình thường khi đi mua sắm.

Nhưng khi mặc lên, cô không khỏi ngạc nhiên và bất ngờ. Váy cưới rất đẹp, kiểu dáng không quá cồng kềnh như những chiếc váy cưới truyền thống. Phần vai và lưng trần tinh tế, những đường viền lấp lánh kiểu corset và thiết kế đuôi cá nhẹ nhàng tôn lên đường cong của Ngu Thính, vừa đủ sang trọng mà không quá phô trương. Chiếc khăn voan đính hoa và cánh bướm lấp lánh, sống động như thể chúng đang bay lượn phía sau cô, càng làm tăng thêm vẻ trang trọng và mộng mơ.

Ngu Thính ngắm nhìn mình trong gương, rồi liếc qua bộ váy cưới của Nhiễm Linh được mặc trên ma-nơ-canh bên cạnh. Cùng một phong cách, cũng là váy đuôi cá, và cũng hoàn mỹ đến mức Ngu Thính không thể tưởng tượng bất cứ ai ngoài Nhiễm Linh có thể mặc vừa bộ váy đó.

Thiết kế này là của ai nhỉ? Ngu Thính vừa định hỏi.

"Thật vừa vặn, không hổ danh là do cô Nhiễm tự tay thiết kế, thật hoàn mỹ." Người trợ lý giúp Ngu Thính mặc váy không giấu nổi vẻ phấn khích, sửa sang phần đuôi váy trong khi trầm trồ khen ngợi.

Ngu Thính sững sờ, quay đầu lại hỏi: "Váy cưới là do Nhiễm Linh thiết kế?"

"Đúng vậy... Cô Nhiễm chưa nói với cô sao?" Trợ lý thắc mắc.

Ngu Thính suy nghĩ, nàng đã nói với mình chưa nhỉ?

Trợ lý ngập ngừng một lúc rồi nói: "Từ váy cưới đến nhẫn cưới, tất cả đều do Nhiễm tiểu thư tự tay thiết kế, cô ấy không cho ai can thiệp. Cô ấy đã bỏ rất nhiều công sức, nghe nói còn thức trắng vài đêm, đến mức bị ốm nhưng không đi bệnh viện, chỉ để bác sĩ riêng khám qua, sau đó lại tiếp tục thiết kế."

Thấy Ngu Thính sững sờ, vẻ mặt hiếm khi  lộ ra sự bất ngờ, trợ lý bắt đầu hoảng sợ, vội vàng nói: "Ôi trời, tôi lỡ miệng rồi. Chắc cô Nhiễm muốn cho cô một bất ngờ nên không nói với cô. Cô cứ xem như chưa nghe thấy gì nhé, đợi cô Nhiễm tự nói với cô, rồi lúc đó cô hãy tỏ ra ngạc nhiên."

Thức trắng nhiều đêm, còn bị ốm...

Tỏ ra ngạc nhiên...

Ngu Thính rời khỏi phòng trưng bày, cầm lấy chìa khóa phòng do thư ký đưa, bước vào thang máy. Cô rút điện thoại ra, mở WeChat, lướt xuống hai trang mới tìm thấy khung trò chuyện với Nhiễm Linh.

Tin nhắn cuối cùng Nhiễm Linh gửi cho Ngu Thính đã dừng lại cách đây mười lăm ngày.

[Thính Thính khi nào về?]

Và trước đó là tin nhắn vào ngày Ngu Thính ra nước ngoài: [Thính Thính có thích nàng tiên cá không?]

Nàng tiên cá...

Ngu Thính chợt nhớ đến chiếc váy cưới và chợt hiểu ra.

Cả hai tin nhắn đó Ngu Thính đều không trả lời, và Nhiễm Linh cũng không nhắn thêm, không hề làm phiền cô, cũng không nói gì về việc nàng bị bệnh.

Nàng đã mắc bệnh gì? Tình trạng ra sao? Có nghiêm trọng không?

Ngu Thính không ngờ rằng Nhiễm Linh lại tự tay thiết kế váy cưới và nhẫn cưới, không ngờ nàng lại nghiêm túc đến vậy... Ngu Thính cảm thấy như mình chẳng biết gì về nàng cả.

[2305] Ngu Thính nhìn vào số phòng trên thẻ, thang máy đang nhanh chóng đi lên, số tầng thay đổi từng giây.

—Nhiễm Linh ở phòng nào?

—2203, ngay dưới tầng của cô.

Khi thang máy dừng lại, đúng tầng 23 mà cô muốn đến, Ngu Thính đứng trước cửa thang máy chần chừ vài giây, rồi quay lại bước vào thang máy.

Thang máy hạ xuống tầng 22. Một người phụ nữ trẻ, khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc vest đơn giản bước tới, trông có vẻ là trợ lý. Thấy Ngu Thính, cô ấy hơi ngỡ ngàng, do dự rồi thăm dò hỏi: "Cô... là cô Ngu phải không?"

"Cô là ai?" Ngu Thính không biết cô ấy.

"À, tôi là trợ lý của chị Nhiễm. Cô chưa bao giờ gặp tôi, nhưng tôi đã thấy cô trong ảnh rồi. Cô muốn tìm chị Nhiễm phải không? À, ừm... chị ấy tối qua mất ngủ, sáng nay phải đến năm, sáu giờ sáng mới ngủ được. Tôi vừa vào xem, chị ấy vẫn đang ngủ."

Lúc đó còn chưa đến 12 giờ trưa, nếu Nhiễm Linh ngủ từ năm, sáu giờ thì mới chỉ ngủ được vài tiếng.

Không đợi Ngu Thính trả lời, trợ lý tiếp tục khéo léo nói: "Chỉ là... chị Nhiễm ngủ không tốt lắm, khó vào giấc, nếu tỉnh dậy rồi thì rất khó ngủ lại. Nên... nếu không có việc gì gấp, cô Ngu có thể chờ đến khi chị ấy thức dậy rồi hãy gặp chị ấy được không?"

Ngu Thính khẽ nhíu mày.

Ngủ không ngon, khó vào giấc...

Ngu Thính hỏi: "Tôi nghe nói chị ấy dạo gần đây bị bệnh, là bệnh gì vậy?"

Trợ lý trả lời: "Chị Nhiễm từ nhỏ sức khỏe đã yếu, tim cũng không tốt, rất dễ bị khó chịu trong người. Dạo gần đây chị ấy bị sốt nhẹ và ho suốt một thời gian, nhưng bây giờ thì ổn rồi."

"Vậy à."

"Để khi nào chị ấy tỉnh, tôi sẽ đến gặp chị ấy sau."

Trợ lý mỉm cười: "Vâng, cảm ơn cô Ngu đã thông cảm. Cô thật chu đáo."

Chu đáo... Ngu Thính khẽ cười. Cô biết mình đã làm gì trong thời gian qua, nên dù trợ lý không có ý đó, cô vẫn nghe ra sự châm chọc ngầm trong lời nói.

Ngu Thính hỏi: "Cô tên gì? Là trợ lý của Nhiễm Linh à?"

Ngu Thính thậm chí không biết gì về công việc của Nhiễm Linh, tại sao nàng lại cần một trợ lý và là kiểu trợ lý gì.

"Ồ, tôi tên là Triệu Hân." Triệu Hân cười nói: "Tôi là trợ lý của chị Nhiễm, thường giúp chị ấy trao đổi công việc. Chị ấy sức khỏe không tốt, nên tôi cũng hay chăm sóc chị ấy."

Rõ ràng là Triệu Hân không biết rằng Ngu Thính thậm chí còn chẳng biết Nhiễm Linh làm công việc gì, nên không nói thêm về công việc của nàng.

Ngu Thính gật đầu: "Vậy cảm ơn cô."

"Không có gì, đó là việc tôi nên làm. Vậy... tôi sẽ..." Cô ấy chỉ về phía thang máy: "Tôi xuống trước nhé?"

Ngu Thính mỉm cười: "Được."

Nhìn vào hành lang sâu thẳm, Ngu Thính đứng thêm vài giây rồi cũng quay người rời đi. Cô mở điện thoại, gửi cho Nhiễm Linh một tin nhắn:

[Chị còn thấy khó chịu không? Sao chị bệnh mà không nói với tôi?]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com