TruyenHHH.com

[BHTT-Edit] Mỹ Nhân Câm - Đồ Nghê

C13 - Dỗ ngủ

ThanhThat910

Ngu Thính đối xử rất dịu dàng với người bệnh, cô cúi xuống, vén nhẹ những sợi tóc dính trên một bên mặt của Nhiễm Linh, mỉm cười nói: "Đừng sợ, tôi sẽ lo việc đó."

Nói xong, cô cúp máy.

Nhiễm Linh khẽ chớp mắt, gật đầu nhẹ nhàng dưới lòng bàn tay của cô.

Cực kỳ phục tùng.

Ngu Thính cảm thấy Nhiễm Linh dành cho cô một niềm tin quá mức. Không chỉ là chuyện hôn nhân, nàng mang lại cho Ngu Thính cảm giác rằng nàng sẽ dâng cả hai tay bất cứ điều gì mà Ngu Thính yêu cầu. Rõ ràng hai người chỉ mới gặp nhau không lâu, rõ ràng họ đã xa cách nhiều năm như vậy, cũng như chẳng hiểu nhau bao nhiêu.

Như lúc này, rõ ràng không quá thân thiết, nhưng khi hai người ở trong cùng một không gian riêng tư và thân mật thế này, không ai cảm thấy ngại ngùng, thậm chí còn thấy thoải mái một cách kỳ lạ.

Ngu Thính đôi khi là người rất kiên nhẫn và dịu dàng, như lúc này, cô rất tận tình chăm sóc, cẩn thận đút cháo cho người bệnh từng chút một, thong thả ung dung.

Nhiễm Linh cũng rất hưởng thụ. Trừ một chút ngượng ngùng ban đầu, nàng không có ý định lấy chén cháo từ tay Ngu Thính để tự mình ăn, mỏng manh yếu ớt, dường như nàng không thể tự chăm sóc bản thân.

Tuy nhiên, vì đang bị bệnh nên Nhiễm Linh ăn không ngon miệng. Nàng chỉ ăn được khoảng một phần ba chén cháo rồi nhẹ nhàng đẩy tay Ngu Thính, ra hiệu rằng nàng không thể ăn thêm được nữa.

Ngu Thính quay người rót một ly nước nóng để chuẩn bị cho nàng uống thuốc. Nước vừa rót rất nóng, chưa thể uống ngay, cũng như không thể uống thuốc sau khi ăn, nên cô đặt ly nước lên bàn cạnh giường để chờ nguội. Thần sắc của Nhiễm Linh có vẻ đã khá hơn một chút, nhưng nàng vẫn lộ rõ sự mệt mỏi và khó chịu vì bệnh, tinh thần không được tốt.

Cơn sốt khiến đầu đau nhức và mệt mỏi, chỉ muốn nằm xuống và nhắm mắt ngủ. Nhưng có lẽ vì Ngu Thính đang ở trước mặt Nhiễm Linh, nàng có vẻ miễn cưỡng, dù có khó chịu đến đâu, vẫn cố gắng ngồi mà không chịu nằm xuống nghỉ ngơi, chăm chú nhìn Ngu Thính không rời. Nàng muốn nghe giọng nói của Ngu Thính, muốn cảm nhận ánh mắt của Ngu Thính, khát khao được ở chung, khát khao được giao tiếp, khát khao Ngu Thính.

Nàng rất ngạc nhiên khi Ngu Thính đến tìm mình, nàng không biết Ngu Thính sẽ ở lại bao lâu. Có thể đoán được, sau khi nàng uống thuốc, cô sẽ không ở lại thêm nữa. Ngu Thính sẽ sớm rời đi, sự hiện diện trong thời gian này chỉ trong nháy mắt, giống như vì sốt mà thiếp đi, rồi có một giấc mơ chân thật và nồng nhiệt.

Sự khao khát và trân trọng hiện rõ trong đôi mắt đỏ hồng vì sốt của Nhiễm Linh, sống động và mong manh. Nàng không muốn Ngu Thính cảm thấy buồn chán trong thời gian này, cảm thấy buồn chán khi phải ở bên một người câm. Tay nàng siết chặt tấm ga trải giường, do dự một lúc rồi thả lỏng, như thể đã tìm ra đề tài. Nàng đưa tay định nắm lấy tay Ngu Thính, nhưng ngay khi chạm vào đầu ngón tay cô, cổ tay nàng đã bị Ngu Thính nắm và kéo lại gần, nàng đắm mình vào sự ấm áp của mùi hương tuyết tùng — trong vòng tay của Ngu Thính.

Nhiễm Linh ngơ ngác, cứng đờ tựa vào Ngu Thính.

Ngu Thính buông cổ tay nàng ra, ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng và vai, cúi đầu xuống, thì thầm bên tai nàng: "Vừa ăn no mà nằm xuống ngay có thể sẽ gây khó chịu cho dạ dày. Dựa vào tôi một lát nhé, chờ nước nguội bớt rồi uống thuốc."

Nhiễm Linh hiếm khi ra nắng, cũng không có thói quen tập thể dục, da nàng rất trắng và mỏng, chỉ cần bóp nhẹ cũng để lại dấu hằn đỏ. Giống như cổ tay vừa bị Ngu Thính nắm lấy, giống như đôi tai đang đỏ lên chỉ vì Ngu Thính vừa nói khẽ từng từ vào tai nàng.

Nàng siết chặt vạt áo của Ngu Thính, cô có thể cảm nhận nàng đang dùng lực, cố gắng kiềm chế sự run rẩy của mình. Nàng quá nhạy cảm.

"Được không?" Ngu Thính nhẹ nhàng cười hỏi nhỏ.

Nhiễm Linh không dám ngẩng đầu nhìn cô, hít một hơi sâu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, thả lỏng cơ thể, buông vạt áo của Ngu Thính ra, vòng tay ôm lấy eo cô. Nàng từ từ dựa vào vai Ngu Thính.

Nàng khẽ gật đầu, sự ma sát giữa tóc và lớp vải phát ra tiếng động nhẹ, ấm áp và mập mờ.

Nhịp tim của nàng rối loạn, đập mạnh như tiếng bước chân của chú nai nhỏ, không thể kiểm soát.

Nhiễm Linh cuộn tròn đôi vai trần của mình, cảm thấy quá nóng, cơ thể Ngu Thính rất nóng, rất thơm. Thậm chí, ấm hơn cả trong chăn, rất thoải mái...

Nàng không kiềm chế được, lại siết chặt lớp vải ở eo Ngu Thính, rồi từ từ thả lỏng, nhắm mắt lại.

Nhiễm Linh thở rất nhẹ, chậm rãi, có lẽ nàng đã ngủ thiếp đi, nàng ngã vào vòng tay Ngu Thính trong tư thế mềm mại như nước, tưởng chừng như đã hòa quyện vào nhau, khoảng cách được lắp đầy hoàn hảo.

Ngay cả Ngu Thính cũng cảm thấy khó tin.

Họ đã trải qua hơn mười phút lặng lẽ và ấm áp như thế này.

Ly nước trên bàn chắc đã nguội, mang theo một chút nuối tiếc, Ngu Thính nhẹ nhàng vỗ về đánh thức nàng. Nhiễm Linh mở đôi mắt mơ màng vì còn ngái ngủ.

"Uống thuốc hạ sốt nào, chị đang nóng lắm rồi."

"Ưm..."

Lần đầu tiên Ngu Thính nghe thấy âm thanh của Nhiễm Linh, đó là một tiếng rên rỉ vô thức phát ra từ cổ họng, âm cuối mềm mại, giống như bọt biển chỉ cần chạm vào là tan. Ngu Thính sững lại một chút, cúi xuống nhìn nàng.

Nhiễm Linh ôm chặt Ngu Thính hơn, cau mày, toàn bộ gương mặt nàng đều rúc vào xương quai xanh của cô, chỉ để lộ mái tóc đen và đôi vai trắng mịn nhấp nhô theo từng hơi thở.

Là do tâm trạng khi vừa tỉnh dậy, nhưng có vẻ giống làm nũng hơn.

Thất thần trong chốc lát, Ngu Thính không ép nàng phải dậy nữa, vẫn giữ nàng trong vòng tay, với tay lấy ly nước ấm và thuốc. Viên thuốc được đặt trong lòng bàn tay, Ngu Thính cúi xuống nói gì đó với người phụ nữ vẫn còn mơ màng. Nhiễm Linh lơ đãng ngẩng mặt lên, Ngu Thính lập tức đút thuốc, nàng khó chịu, khẽ "ưm" một tiếng.

"Uống nước rồi nuốt đi."

Ngu Thính cố tình hạ thấp giọng nhưng ẩn chứa sự kiên quyết, đôi mắt sắc bén của nhìn chằm chằm vào Nhiễm Linh, nhìn nàng nhăn mặt uống nước rồi nuốt viên thuốc, cô mới mỉm cười.

Nhiễm Linh quay mặt sang một bên ho khẽ vài tiếng, đôi mắt nhuốm chút hơi nước.

Ngu Thính vuốt nhẹ tóc nàng để an ủi, sau đó từ từ đỡ nàng ra khỏi vòng tay, đặt nàng nằm xuống gối và kéo chăn đắp kín cho nàng.

Nhiễm Linh mở mắt nhìn cô, như thể biết rằng Ngu Thính sắp rời đi, ánh mắt tràn đầy sự lưu luyến.

Ở bên Nhiễm Linh, bầu không khí giữa họ lúc nào cũng mềm mại và ngọt ngào, mập mờ không rõ ràng.

Ngu Thính nói: "Ngủ một giấc sẽ hạ sốt thôi."

Hiểu rõ sự không muốn rời xa của nàng, Ngu Thính đặt tay lên mắt nàng, Nhiễm Linh khép mắt lại. Trong đầu Ngu Thính hiện lên một suy nghĩ, muốn vượt quá giới hạn mà không cần lý do, tay cô bắt đầu vuốt ve gương mặt của nàng.

Rõ ràng là rất gần, Ngu Thính dường như đang làm một việc bình thường một cách thành thục và trong sáng vô tư. Giống như cái ôm vừa rồi, cô rất giỏi kéo người khác vào vòng tay của mình.

Bị Ngu Thính bất ngờ vuốt ve, Nhiễm Linh vô thức nhíu mày chịu đựng cảm giác tê dại, nhưng dần dần, sự tê dại ấy khiến nàng cảm thấy an tâm.

"Nghỉ ngơi thật tốt nhé, chị Linh." Ngu Thính rút tay về.

Cảm giác như vừa kết thúc một trò chơi mà cô làm chủ, khiến cô thoải mái, cô thấy tâm trạng mình hiện tại rất tốt.

Cô rời khỏi phòng, đi thẳng qua cửa phòng Nhiễm Tuyết xuống tầng dưới. Xe đậu ngay dưới nhà, vừa lái xe đi chưa xa, Tề Mẫn gọi điện đến.

Ngu Thính tấp xe vào lề đường để nghe điện thoại.

Tề Mẫn hỏi: "Cậu đi đâu vậy? Sao bỏ đi nhanh thế?"

Ngu Thính đáp: "Nhiễm gia."

"Nhiễm gia? Cậu tìm Nhiễm Tuyết để quay lại à?"

Ngu Thính thản nhiên nói: "Tìm Nhiễm Linh."

"Tìm Nhiễm Linh... là chị gái hôm đó đến đón cậu về à?" Tề Mẫn tỏ vẻ hứng thú, "Cậu tìm chị ấy làm gì?"

"Kết hôn chứ còn gì nữa." Ngu Thính nói một cách thẳng thắn.

Kết hôn...

Tề Mẫn ngẩn người trong vài giây, rồi bật cười: "Ngu Thính, cậu đúng là không làm tôi thất vọng. Quả nhiên không từ thủ đoạn. Chị ấy trông có vẻ dễ xử lý hơn Nhiễm Tuyết nhiều."

Ngu Thính hỏi: "Tôi cũng tò mò, Thời Nghi đã cho cậu lợi ích gì?"

Tề Mẫn cười: "Haha, làm người mẫu cho tôi có được tính không?"

"Tính chứ." Ngu Thính đáp, "Dù sao thì cô ấy cũng rất khó hẹn."

Tề Mẫn hỏi: "Vậy thì sao?"

"Sao là sao?"

"Thời Nghi không thể hiện chút ý tứ gì với cậu à? Không định quay lại với cậu sao?"

Ngu Thính lười biếng nói: "Cô ấy nói muốn bù đắp cho tôi."

"Thế cậu nghĩ sao?"

"Còn tùy tâm trạng."

Tề Mẫn bật cười: "Cậu không phải sắp kết hôn rồi sao, mà còn tùy tâm trạng cái gì?"

Ngu Thính nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chỉ là hôn nhân hình thức thôi."

"À, đúng rồi ~ chỉ là hình thức."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com