TruyenHHH.com

Bhtt Edit Mat The Co Luyen


"Đi! Đi mau!" .

Tiếng hét của Tần Chí Cương thức tỉnh mọi người, Ngụy Tố Khiết xem như phản ứng nhanh nhất , đem tiểu An đang ôm trong lòng đưa cho An Lâm xong, liền bỏ chạy về phía Tần Chí Cương, An Lâm tiếp được đứa nhỏ nên cũng bỏ lỡ cơ hội ngăn cản , còn chưa tới kịp kêu Hạ mẫu hỗ trợ ngăn cản, đã bị người nọ một phen ngăn lại .

Nhận được ánh mắt khẩn cầu của Hạ mẫu , trong lòng nhất thời có một lại dự cảm không ổn , phản thủ nắm chặt đối phương, liên tục lắc đầu phủ quyết.

"Gặp lại Tần Nam, nói cho nàng, phải sống sót, vô luận như thế nào cũng phải sống sót." Vỗ nhẹ lấy bàn tay đang nắm chặt của An Lâm, Hạ mẫu có vẻ dị thường bình tĩnh.

Nghe nói như thế, An Lâm biết dự đoán của chính mình rất nhanh sẽ trở thành sự thật, cường lưu vô hiệu, cùng với Hạ mẫu giằng co, chỉ có thể cuống quýt hô lên một cái tên.

*cường lưu vô hiệu:cứng rắn cũng vô dụng

"Hạ Diệp! Ngài mặc kệ Hạ Diệp sao ? ! Nàng vẫn chờ các ngươi, ngài không thể không quan tâm nàng!"

Hạ Diệp -cái tên này- cũng quả thật khiến Hạ mẫu nháy mắt dừng lại bước chân, xoay người, cả khuôn mặt đều đã đầy nước mắt.

"Hạ Diệp. . . Nàng liền giao cho ngươi . . . Nhất định phải hảo hảo sống sót. . . . . ."

"Ta không thể ! Nàng là nữ nhi của ngươi ! Ngươi phải tự mình quản!"

Mắt thấy Hạ mẫu không chút chần chờ, An Lâm buông đứa nhỏ liền đứng dậy xuống giường, động đến xương sườn chưa lành , cả người bởi vì đau đớn mà vô lực ngã trên mặt đất.

Hoa Thắng Hàm đang canh giữ ở bên cạnh, lúc tiếp nhận đứa nhỏ chỉ biết đã xảy ra sự, trong cơn cuống quít, một bàn tay ôm đứa nhỏ nhanh chóng tiến lên, lại vẫn là không thể đỡ lấy An Lâm.

Mắt thấy An Lâm té ngã trên đất, Hạ mẫu mặc dù tâm sinh không đành lòng, vẫn là cắn răng một cái quay đầu chạy đến nơi xảy ra chiến sự, mà bởi vì vội vàng An Lâm càng thêm giãy dụa, khiến Hoa Thắng Hàm lựa chọn đem con người nâng dậy , cũng ngăn lại hành động của đối phương .

Bị Hoa Thắng Hàm cản trở, cảm giác vô lực tận đáy lòng cùng lửa giận rốt cuộc không thể ức chế, vô luận là đối với thế giới này , hay là đối với người khác , hoặc là đối với chính mình. . . . . .

"Buông tay! Ngươi *** mau buông tay!"

Một tiếng rống giận mang theo khóc nức nở khiến Hoa Thắng Hàm cả người run lên, có lẽ là chưa bao giờ gặp qua An Lâm tức giận, có lẽ là đối diện đôi mắt gắn đầy tơ máu của An Lâm , đáy lòng thế nhưng sinh ra một tia khiếp sợ,

mãi sau khi thấy trên quần áo An Lâm thấm ra vết máu mới hồi thần, cắn răng, cưỡng chế đem người trói chặt ở trên giường, vội vàng mang người ra xe rất nhanh rời khỏi phòng.

Trước khi rời khỏi, hắn quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy Hạ phụ bị xác sống tiến hóa nhấc lên, tiếp theo đó,

Một cái tát vỗ bay đầu. . . . . . . . .

Đầu của Hạ phụ liền giống như một trái bóng rổ, bị tát bay đến một bên cửa cuốn, không đành lòng lại nhìn, liền nhanh hơn bước chân.

Mà này một màn đương nhiên cũng bị An Lâm hoàn toàn xem vào trong mắt, chẳng sợ chỉ là liếc mắt một cái, cũng đủ để cho thế giới của nàng ầm ầm sụp đổ, trong khoảnh khắc, nàng đã mất đi thính giác.

Không có tiếng gào khóc, không có tiếng rên xiết, không có tiếng thi rống. . . . . .

Không có không có. . . . . . Cái gì cũng đều không có!

Trời đất tối sầm, những gì nàng có thể nghe thấy chỉ có tiếng gào khóc cùng thống khổ của chính mình . . . . . .

Này một tiếng gào khóc quen thuộc mà dị thường , khiến Tần Nam cả người cứng đờ, dự cảm bất hảo trong lòng bộc phát mãnh liệt, cùng với tới cảm giác sợ hãi bắt đầu không ngừng tăng lên, thúc đẩy tốc độ dưới chân của nàng không ngừng tăng lên, nháy mắt liền biến mất ở trước mắt Tần Diệp.

Rướn người nhảy đến trước cửa của cửa hàng, tình cảnh cạnh cửa khiến nàng cả người đều bất động.

Chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ. . . . . .

Nàng mở to mắt, cau mày, tận khả năng khiến chính mình thấy rõ ràng cái đầu người đang nằm cạnh cửa , lật lại kí ức, đối chiếu với sự thật trước mắt, nhưng vô luận nàng cố gắng hồi ức như thế nào đi nữa, trong đầu vẫn trống rỗng.

hồi tưởng: nhớ lại

Không thể nào~! Đó là cha nàng! Nàng như thế nào có thể quên được diện mạo chứ ?

Không phải như vậy. . . . . . Không phải như vậy. . . . . . Đó là cha nàng a ~!

Một lần lại một lần lắc đầu phủ quyết, tầm mắt bởi vì nàng liên tục lắc đầu đã trở nên càng ngày càng mơ hồ. . . . . .

Không biết khi nào bắt đầu, cổ bắt đầu trở nên toan đau, sau đó nàng không thể hô hấp .

Nàng há mồm, hô hấp dồn dập , nhưng không cách nào đem không khí đưa vào trong phổi, tựa hồ đám không khí chính là vừa tới được miệng nàng, liền lại bị ai hút ra.

Thế giới của nàng bắt đầu trở nên vỡ tan thành trăm nghìn mảnh. . . . . . . . . . . .

Tần Diệp theo sau đuổi tới cũng bị tình cảnh trước cửa kinh chấn đến ngây người, tiện đà đôi mắt đỏ bừng, lệ không tiếng động chảy xuống, không chút chần chờ liền vọt vào phòng, vừa vặn thấy được mẫu trùng bên chân, cha mẹ sớm đã hôn mê, này một màn đã đâm thật sâu vào trong lòng Tần Diệp , chỉ cảm thấy trời đất mù mịt, cả người mềm nhũn, cảm thấy chính mình thật nhỏ bé.

Sau đó, không có sợ hãi cũng không có đau xót, mắt thấy mẫu trùng giơ lên móng vuốt, ngay sau đó hắn cũng đã cùng mẫu trùng đối mặt nhìn nhau, móng vuốt xỏ xuyên qua lồng ngực , hắn mới phát hiện con mẫu trùng xấu xí trước mắt lại khiến người ta căm hận đến vậy!

Sự kích thích của máu, khiến cho mẫu trùng rụt tay lại, thế nhưng Tần Diệp đột nhiên nhanh chóng chụp được cánh tay , ra sức một kích, cánh tay nhỏ bé liền vang lên tiếng gãy.

Cánh tay vừa gãy, mẫu trùng lập tức bứt ra một khoảng cách, tiện đà vây quanh Tần Diệp bắt đầu không ngừng phát ra tiếng kêu the thé.

Mà Tần Diệp dị thường bình tĩnh rút ra cánh tay trước ngực , ném xuống đất, mãnh liệt sát ý cùng hận ý khiến Tần Diệp đã quên cái gì gọi là sợ hãi, giống như một con chó điên nhằm vào mẫu trùng đuổi theo không bỏ.

Mỗi một lần công kích đều là điên cuồng mà bất kể hậu quả , giết người một mạng tự tổn hại ba nghìn, mặc dù có thể làm bị thương xác sống lại không thể đạt tới trí mạng, lý trí càng lúc càng lu mờ, bản năng điên cuồng chém giết bắt đầu lộ ra, thế cho nên , tiếng rống giận bao hàm hận ý cùng sát ý đều trở nên không còn rõ ràng, trầm thấp khàn khàn giống như dã thú.

* nguyên văn: sát nhân nhất mệnh tự tổn tam thiên. Quân địch chết ba quân ta chết sạch :))

Sau một hồi chiến đấu, Tần Diệp dần dần bị vây hoàn cảnh xấu, tuy rằng vẫn đuổi theo không bỏ, chiêu chiêu ngoan độc, nhưng có thể làm bị thương đến xác sống không bao nhiêu, ngược lại là xác sống cảm nhận được Tần Diệp nhược thế, phòng ngự ngày càng biến hóa , chuyển thủ vi công, không ra mấy chiêu đã đem Tần Diệp đánh đến thất điên bát đảo.

Mắt thấy xác sống nhào đến trước mặt, Tần Diệp cắn chặt quai hàm, không hiện chút sợ hãi, nhưng móng vuốt lúc đi tới trước mắt lại đột nhiên ngừng lại, mà mặt xác sống cũng lộ vẻ hoảng sợ quay đầu nhìn về phía cửa chính.

Người chậm rãi bước đến gần, không phải ai khác chính là Tần Nam.

Giờ này khắc này, trên mặt Tần Nam vẫn là nước mắt, mặt không chút thay đổi, trong mắt nhìn như bình tĩnh, sát ý ẩn giấu đã khiến mẫu trùng theo bản năng cảm nhận được, càng là tức giận dâng cao, càng là sát ý ngoan độc, Tần Nam lại càng phát ra vẻ lãnh đạm bình tĩnh.

Sự xuất hiện của Tần Nam chẳng những hấp dẫn mẫu trùng, cũng khiến lý trí của Tần Diệp hồi phục, thừa dịp này, chạy tới bên cạnh cha mẹ, lúc này mới chú ý tới Tần Chí Cương cùng Ngụy Tố Khiết vẫn còn một chút hơi thở, tuy rằng mỏng manh, nhưng giờ này khắc này, cũng đủ để tính trên một cái kinh hỉ , lập tức lệ rơi đầy mặt.

*nguyên văn: thiên đại đích hỉ tấn: tin vui to lớn, bất ngờ

Mà mặt khác, mẫu trùng quả thật cũng cảm nhận được sự uy hiếp, muốn chạy trốn lại bởi vì bản năng mà bước không nổi chân, vì thế con mẫu trùng lúc trước còn kiêu ngạo đến cực điểm , giờ này khắc này cuốn lui một đoàn mà run lẩy bẩy.

Mà Tần Nam từ lúc vào cửa cũng không có xem qua mẫu trùng liếc mắt một cái, chính là ôm lấy đầu của Hạ phụ chậm rãi đi về phía thi thể, đem thi thể đầy đủ đặt ở cùng nhau xong, lại lần nữa rơi xuống một giọt lệ. . . . . .

Sửa sang lại một chút thi thể của Hạ phụ , tầm mắt lại một lần nữa mơ hồ, ở trong lòng hô một tiếng.

"Cha. . . . . ."

Đáng tiếc, đối phương đã nghe không thấy, cũng vô pháp đáp lại.

Theo nước mắt một giọt tích chảy xuống, thế giới nháy mắt sụp đổ, nàng khóc đến tê tâm liệt phế, hối hận dâng tràn, tại đây một khắc khuynh dũng mà ra chính là ———— hận!

Xoay người lao xuống, năm ngón tay thành chộp, cấp tốc mang nước mắt lau khô, nghênh diện mà cấp ra liên tiếp một loạt sát chiêu.

Mẫu trùng thấy vậy vội vàng lắc mình lẩn trốn, lại không nghĩ rằng né tránh không kịp, bị Tần Nam tóm được đôi cánh, đôi cánh sắc bén liền phá nát bàn tay, lại không nghĩ đến cái kẻ đau đến nhe răng trợn mắt ngược lại là con mẫu trùng.

So với máu của Tần Diệp , máu của Tần Nam tựa hồ càng có lực sát thương.

Dòng máu đen sẫm theo đôi cánh thong thả chảy ra, chảy đến chỗ nào chỗ đó bốc lên nhàn nhạt khói trắng, mẫu trùng từ đầu không chút cảm giác , giờ này khắc này lại đau đến gào khóc rên rỉ.

"Kẽo kẹt "

Tần Nam lần lượt dùng sức, đôi cánh bắt đầu bị bẻ gẫy, máu nhỏ xuống liền giống như dầu chiên nóng bỏng , dính đến một giọt nào liền khiến cho mẫu trùng kêu rên một tiếng, thống khổ đến cực điểm.

"Tê ~ cáp ~~!"

Mẫu trùng quay đầu phẫn nộ ,không cam lòng mà nhìn về phía Tần Nam, ánh mắt oán độc cực kỳ, lại không thể khiến Tần Nam có một tia dao động, mặt vẫn không chút thay đổi, chính là che dấu dưới khuôn mặt không chút thay đổi này có bao nhiêu áp lực, bi phẫn cùng thống khổ chỉ có Tần Nam tự mình biết.

Xác sống ăn đau, khàn khàn kêu một tiếng, rướn người bẻ gẫy đôi cánh, biểu tình ngày càng biến hóa , cúi người lại lần nữa tấn công, lại không nghĩ đến Tần Nam không tránh không né, lợi dụng chênh lệch về thân hình , trực tiếp đưa đôi cánh còn lại trong tay hung hăng đâm về phía mẫu trùng, còn không kịp phản ứng, cả gương mặt nháy mắt bị đoạn cốt xỏ xuyên qua, ngay sau đó đã bị Tần Nam dùng năm ngón tay bóp cổ, một nhát bẻ gãy, đầu rơi xuống đất.

Một màn chém giết lưu loát cũng đã bị Long Ngải cùng Liễu Diệp từ sau đuổi tới nhìn thấy toàn bộ, hai người đều bị hình ảnh trong phòng chấn kinh đến ngây người.

Chỉ thấy Tần Nam cầm cái đầu tiện tay ném về phía một cái giá ở bên cạnh , loảng xoảng một tiếng, ngay sau đó một tiếng thét chói tai, một bóng người vọt ra, này một nháo, đã thu hút được tầm mắt mọi người.

Người chạy ra không phải ai khác, chính là Tư Đồ Uyển.

Tần Diệp nhìn lướt qua Tư Đồ Uyển, chú ý tới trên người đối phương dính máu, lập tức trong mắt tràn ngập sát ý.

Mà Tư Đồ Uyển lúc nhìn thấy mẫu trùng, đã sợ tới mức run rẩy không thôi, nhìn đến một màn chém giết vừa rồi Tần Nam, sát phạt vô tình, lạnh lùng tựa như Diêm Vương chốn địa ngục , chiêu chiêu ngoan tuyệt, hung tàn ngoan tuyệt lại giống như quỷ dạ xoa Tu La !

Này một màn khiến Tư Đồ Uyển trong lòng run sợ, thêm vào đó là bộ dáng của Tần Nam người không ra người quỷ không ra quỷ , càng dọa người tới mức hoang mang lo sợ.

Sợ hãi thúc đẩy Tư Đồ Uyển theo bản năng lùi bước, từng bước lui về phía sau mãi sau khi đụng vào cái gì, sợ tới mức lập tức xoay người lại, nhìn thấy là Tần Diệp chẳng những không có thả lỏng, ngược lại càng thêm khủng hoảng, liên tục lui về phía sau.

"Ai cho ngươi động vào bình huyết kia ? !"

"Ta. . . . . ."

Đối diện với ánh mắt của Tần Diệp một bộ muốn giết người, Tư Đồ Uyển sợ tới mức không ngừng run rẩy, mồm miệng không rõ.

"Ngươi đáng chết!"

Không muốn cho Tư Đồ Uyển một chút thời gian, nói xong nhấc tay liền định giải quyết Tư Đồ Uyển.

Lại không dự đoán được một thân ảnh đột ngột xuất hiện, Liễu Diệp chắn trước mặt, đỡ lấy công kích.

Nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của Tần Diệp , Liễu Diệp cưỡng chế nỗi sợ hãi trong lòng, sắc mặt trắng bệch đối diện với đôi mắt Tần Diệp đã che kín tơ máu , lớn tiếng khuyên nhủ:

"Ngươi trước chậm đã, sự tình gì đều phải điều tra xong mới nói !"

"Tra? !"

Gạt bỏ ngăn cản của Liễu Diệp , hung tợn trừng mắt nhìn Tư Đồ Uyển, lạnh lùng nói:

"Không cần tra! Từ giờ trở đi ngươi liền cút đi cho ta, cút đi xa được thì xa cho ta !"

Nhìn thấy Tư Đồ Uyển không có hành động gì, lửa giận trong lòng Tần Diệp lại bùng lên, đôi mắt đỏ rực trợn to mà giận dữ hét lên:

"Cút!"

Bị Tần Diệp dọa sợ tới mức từng bước lui về phía sau , Tư Đồ Uyển trừ bỏ run rẩy cùng rơi lệ, không nói gì cãi lại.

Liễu Diệp thấy vậy lập tức chắn giữa hai người, nhìn đến Tần Diệp thản nhiên nói:

"Ngươi trước bình tĩnh một chút đi!"

Nói xong lôi kéo Tư Đồ Uyển ra khỏi cửa hàng.

Cũng đúng lúc này, Long Ngải kinh hô.

"Mau tới đây! Nơi này còn có người còn sống! Mau!"

Này một câu khiến, Tần Nam đang ngồi yên ở bên cạnh Hạ phụ, nháy mắt hồi phục lý trí, vội vàng vọt qua.

Người đang nằm hôn mê bất tỉnh ở góc tường đổ nát chính là Hạ mẫu, tuy rằng trên mặt đầy máu tươi nhưng vẫn có hơi thở.

Cùng lúc đó Tần Chí Cương cũng hừ nhẹ một tiếng, khiến Tần Diệp đang chau mày chuyển ưu vi hỉ, nhìn thấy Tần Chí Cương cùng Ngụy Tố Khiết khẽ mở mắt, một thân nam nhi bảy thước mới oa oa khóc rống lên.

* chuyển ưu vi hỉ=đang buồn bã tột cùng đột ngột vui đến cực điểm

Biết được Hạ mẫu vẫn còn sống, đối với Tần Nam mà nói không thể nghi ngờ là một cái kinh hỉ, một giây trước, nàng còn là một ác quỷ Tu La khiến kẻ khác sợ hãi , tại đây một khắc lại trở nên yếu ớt, mỏng manh.

Chăm chú nhìn đến tóc mai của Hạ mẫu có chút tán loạn, tin rằng chính mình đã nghe thấy được một tiếng lại một tiếng tim đập khe khẽ xong, mới chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ở trong lòng yên lặng hô một tiếng:

". . . Mẹ. . . . . ."

Trong lúc nhất thời, tiếng khóc tràn ngập trong căn phòng đổ nát, Long Ngải nhìn đến mọi người trong phòng, tim đập thình thịch, mũi đau xót, hầu gian nghẹn ngào.

Sâu kín mà nhìn đến Tần Nam cùng Tần Diệp liếc mắt một cái, nói không nên lời chính là sự áy náy cùng hối hận, cuối cùng tất cả điều này lặng lẽ mà hóa thành một câu 'thật có lỗi' âm thầm chôn vùi trong trái tim.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com