Bhtt Edit Mat The Co Luyen
Mắt thấy trùng tử sắp vây tới, Nghiêm Nhã làm ra động tác mà ngay cả chính nàng đều cảm thấy được bất khả tư nghị, lúc cái chết sắp tới gần, nàng cơ hồ là theo bản năng mà kéo qua Tần Lệ, đem hộ trong người.Đợi cho hành động đã làm ra, mới hoàn hồn hiểu được chính mình làm cái gì! Nhất thời phiền lòng không thôi mà nhíu mày, đây là phản xạ tự nhiên từ trong đại não của nàng, cho dù hiện tại muốn ngừng cũng đã chậm.Nghĩ như thế, đơn giản đem Tần Lệ gắt gao ôm vào trong ngực, hai mắt nhắm nghiền, cam chịu số phận đã trở thành kết cục của bọn họ.Tâm hệ người trong nháy mắt liều mình hành động, khiến Tần Lệ cả người đều bất động, cả trái tim tựa như nhảy lên cổ họng, máu trên toàn thân bởi vì hành động này của đối phương , nháy mắt ngưng trọng. Thế giới trong lúc đó trở nên yên tĩnh, trừ bỏ tiếng hít thở bên tai là rõ ràng nhất , ngoài ra không còn gì khác. . . . . ."Ầm vang!"Một tiếng nổ, đánh tan sự yên tĩnh, đem cảm quan của mọi người kéo trở lại. Chỗ bức tường gần Nghiêm Nhã cùng Tần Lệ đột ngột xuất hiện một lỗ hổng lớn, gạch đá bắn tung toé khiến cho trùng tử bị bức lui, một tiếng nổ này chẳng những dọa lui trùng tử, ngay cả mọi người cũng chấn kinh mà run rẩy.Giờ này khắc này sắc trời đã sáng rõ, thân ảnh một người ở hướng ngược sáng đi vào phòng ở, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng lờ mờ, nhưng là, lúc nhìn thấy hình dáng này nháy mắt, khuôn mặt An Lâm cùng Nghiêm Nhã cơ hồ đúng lúc trắng bệch , trong đầu thoáng hiện ra một cụm từ.Xác sống biến dị !Cũng ngay lúc xác sống biến dị xuất hiện, nháy mắt, đám trùng tử bắt đầu bỏ chạy tán loạn, đám trùng tử kẹt lại ở cánh quạt lỗ thông gió lại điên cuồng vặn vẹo chỉ mong giãy thoát được.Nháy mắt, bên trong lẫn bên ngoài căn phòng không còn một con trùng tử.Xác sống biến dị cũng không có để ý ở bên chân Nghiêm Nhã cùng Tần Lệ đang ôm nhau một đoàn, quay đầu nhìn về phía An Lâm đang nằm trên giường bệnh, gầm nhẹ một tiếng, liền bước tới, đôi cánh trên lưng nhè nhẹ rung động, hành động chần chờ tựa hồ tràn đầy cảnh giác, trước khi đi về phía An Lâm còn kêu the thé một tiếng, ngẩng đầu nhe nanh cảnh cáo, tận lực khiến chính mình nhìn qua thật cường đại.Đối mặt với xác sống tiến hóa từng bước tới gần, một tiếng rít gào, An Lâm nắm chặt lấy chăn, bị sợ hãi tầng tầng lớp lớp bao vây, không còn chút lực đánh trả, cưỡng chế sợ hãi trong lòng, mới có thể không hiện ra sợ hãi mà cùng xác sống tiến hóa đối diện.Một phân sợ hãi xuất phát từ bản năng , đã ngấm vào trong máu, chính là một đòn trí mạng, mặc dù cắn chặt răng, toàn thân run rẩy cũng không có chút dấu hiệu tiêu giảm.Mỗi người đều thấy rõ hết thảy, lại đều không có lực ứng phó, chỉ là một tiếng thi rống liền sợ tới mức cả người run rẩy không ngừng, này một tiếng rống khàn khàn cất lên, thật giống như cơn gió thổi qua lòng sông khô cạn, tràn ngập mùi vị chết chóc.Giờ khắc này, mỗi người đều cảm thấy được trời đất trong lúc đó tối tăm mù mịt, cảm thấy chính mình nhỏ bé lẫn đáng thương, lúc cái chết sắp tới gần , ngay cả chuyện hèn hạ nhất là chạy trốn cũng làm không được, trừ bỏ ngồi yên tại chỗ lập cập run rẩy, cái gì cũng làm không được. . . . . . . . .Trong sự bất lực, mọi người đều lộ ra tuyệt vọng cùng không cam lòng, mà cảm giác vô lực cùng tuyệt vọng này lại bị nỗi sợ hãi vô tận trong khoảnh khắc bao phủ lấy, một phen xáo động, cuối cùng còn lại cũng chỉ là một tia bi thương.Cuối cùng, bởi vì phân bi thương này, bọn họ lại lựa chọn cam chịu số phận. . . . . . . . .Thanh âm tê rống của xác sống biến dị ngày càng phát ra bén nhọn, biểu hiện rằng trong lòng nó đang vô cùng nôn nóng lẫn bức thiết, nhìn thấy An Lâm cũng không có gì hành động, buồn bực trong lòng, vừa vỗ cánh vừa phát ra một tiếng rống bén nhọn , sau đó liền không chút do dự mà đánh về phía An Lâm.Lại không nghĩ rằng, ngay lúc nó vỗ cánh , Hạ phụ cùng Tần Chí Cương nhìn nhau, bất ngôn nhi đồng đều nhằm phía mục tiêu này, động tác như vậy tất cả mọi người đều không nghĩ tới , xác sống biến dị cũng không thể lường trước được, tránh không được sửng sờ cùng kinh ngạc, ngay sau đó liền bị Hạ phụ ở sau lưng gắt gao ôm lấy thắt lưng, cùng lúc đó, Tần Chí Cương nhằm phía An Lâm, đem giường bệnh thay đổi phương hướng, dùng sức mà đẩy hướng về phía Hoa Thắng Hàm, vừa la lớn:* bất ngôn nhi đồng: không nói mà hiểu"Đi! Đi mau!"Lời này của Tần Chí Cương giống như một tảng đá, ném xuống mặt hồ đang tĩnh lặng, bừng tỉnh hết thảy mọi người còn đang ngây ngẩn. . . . . .Mãi cho đến lúc này, Tần Lệ mới ý thức được cách đó không xa, một khuôn mặt máu thịt mơ hồ sớm phân biệt không rõ chính là Hạ phụ, nước mắt nháy mắt không ngừng chảy xuống, ngay cả gào khóc cũng làm không được.Vừa lúc nhìn thấy này một màn, Nghiêm Nhã cũng bị khuôn mặt dữ tợn đầy huyết tinh của Hạ phụ dọa sợ tới mức kinh hãi, chính là nàng rất rõ ràng hiện tại nên làm cái gì, mặc dù trong thân thể mỗi một ngóc ngách đều đang sợ hãi đến phát run , cũng cắn chặt răng mà đè ép xuống, phía sau truyền đến thanh âm gì nàng cũng mặc kệ, lúc này mới có dũng khí lôi kéo sớm ngây ngốc, sững sờ điệu Tần Lệ theo tường động rất nhanh chạy ra.Ra khỏi phòng, trùng quần từ sớm đã bỏ đi, Mãi cho đến khi lúc này Tần Lệ mới giật mình mà hoàn hồn, cơ hồ vừa mới chạy ra khỏi phòng liền giãy ra khỏi trói buộc, mà vọt trở về, bởi vì quá mức vội vàng, không quá hai bước liền đã ngã xuống đất, bị đá vụn sắc bén xẹt qua hai má, tạo ra một vết xước rướm máu.Nghĩ đến những lời của Ngụy Tố Khiết lúc trước, lại trơ mắt nhìn đến Hạ phụ liều mình hi sinh, bên tai tràn ngập tiếng thống khổ kêu rên rất quen thuộc, Tần Lệ cảm thấy được cả trái tim mình đều bị một tiếng kêu rên này phá tan thành từng mảnh.Chính là người còn chưa kịp bò dậy đã bị Nghiêm Nhã cấp kéo lại, quay đầu khóe mắt đỏ lên mà hung hăng trừng mắt Nghiêm Nhã, nước mắt vô thức đọng lại, điên cuồng mà giãy dụa:"Buông ta ra !""Ba !"Lúc ba chữ này vừa vang lên, một cái tát vang dội cũng đánh tới .Này một bạt tai khiến bàn tay của Nghiêm Nhã đau đến run rẩy, nhìn thấy Tần Lệ che lấy mặt, một đôi mắt phủ đầy tơ máu hung hăng trừng đến nàng, không biết vì cái gì trong lòng ẩn ẩn đau, dời đi tầm mắt, mày nhíu lại.Lúc Nghiêm Nhã vừa dời tầm mắt, Tần Lệ lại dùng lực giãy ra khỏi tay Nghiêm Nhã, rướn người ngồi dậy, nhưng ở giây tiếp theo đột nhiên trước mắt tối sầm, hết thảy mơ hồ. . . . . .Ném xuống mộc côn trong tay , xác định Tần Lệ cũng không có gì đáng ngại, sau đó Nghiêm Nhã mới cõng người liền hướng đến chỗ đậu xe chạy tới, mới vừa chạy đến chỗ đậu xe, liền phát hiện chiếc xe buýt lúc trước cùng mấy chiếc xe dự bị đều đã biến mất !Sao lại thế này?Không để cho Nghiêm Nhã kịp suy nghĩ, một tiếng tê rống của xác sống tiến hóa vang lên , khiến tư duy của Nghiêm Nhã lập tức hỗn loạn, ngay tức khắc liền chọn con đường gần nhất đi ra khỏi thôn trấn mà chạy .Vì phòng ngừa gặp phải đám trùng biến dị hoặc xác sống, đi được một lúc nàng lại dựa vào dị năng mà dò thám tình hình xung quanh, phạm vi rất nhỏ cho nên qua rất lâu sau, dị năng sử dụng vẫn chưa vượt quá phạm vi chịu đựng của nàng.May mà, dọc theo đường đi cũng không có gặp phải nguy hiểm.Sau khi trùng quần đi ngang qua, đám xác sống bên ngoài cơ hồ đều bị khẳng thực hầu như không còn, trên mặt đường xuất hiện rất nhiều đống hỗn độn, trong không khí tràn ngập mùi vị tanh tưởi cùng mùi huyết tinh, trên mặt đất thỉnh thoảng xuất hiện đám xương trắng lộn xộn, rải rác khắp nơi, đã phân không rõ là xương của người hay là xác sống, hoặc là động vật. . . . . .Mỗi bước chân đi tới tựa như có thể nghe được thanh âm xương cốt vỡ vụn xuyên qua màng tai, điều này làm cho thần kinh của nàng không dám có chút lơi lỏng, tiến lên trên con đường địa ngục, hình như đặt mình trong ở thật lớn nguy cơ trung, lúc nào cũng khắc khắc đều được ngay banh thần kinh, điều động cảm quan, chỉ sợ có nguy hiểm tới gần, mà chính mình không hề phát hiện.* con đường địa ngục: bởi vì cảnh vật nơi đây đã hoang tàn đáng sợ, ngập tràn hình ảnh chết chócDần dần tần suất sử dụng dị năng cũng không tự giác gia tăng, giống như chim sợ cành cong, một chút biến động nhỏ xung quanh cũng khiến nàng hoảng sợ mà nhanh hơn bước chân, cảnh giác mà nhìn quanh.Chuyển qua góc đường, nàng phát hiện trong một chiếc xe thể thao có một con xác sống, sợ tới mức nàng vội vàng dừng cước bộ, mãi sau khi xem xét kỹ càng một phen, xác định được xác sống này đã bị nhốt ở bên trong xe, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.Chìa khóa xe vẫn còn cắm ở trên cửa xe, xác sống ngồi ở phía sau, vị trí ghế phó lái có một khối hư thối tàn thi mà hộp sọ đã trống rỗng.Cân nhắc lợi hại, nàng đem Tần Lệ bỏ vào trong một chiếc xe an toàn còn trống, nhẹ nhàng lau nước mắt chưa khô trên mặt Tần Lệ .Đây là nàng lần đầu tiên như vậy lẳng lặng nhìn đến Tần Lệ, trong lòng tư vị không hiểu vì sao lại không thể lý giải được, khẽ vuốt lấy hai má gầy yếu, không tự giác nhớ lại những ấn tượng lúc trước về khuôn mặt này.Lúc ban đầu là ấu trĩ bạch mục, sau đó là ẩn nhẫn thúy nhược, và bây giờ lại là phong cuồng hòa kiên cường.Nàng không hiểu cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là trả giá, cái gì gọi là hạnh phúc.* ấu trĩ bạch mục: ngây thơ, ngốc nghếch ( lúc mới gặp, sau một màn hôn nhau và luôn như thế) (!)* ẩn nhẫn thúy nhược: thống khổ, yếu đuối ( khi Tần Lệ nói với Nghiêm Nhã, bản thân mang thai )* phong cuồng hòa kiên cường: giận dữ , điên cuồng ( khi nhìn thấy Hạ phụ vì mình mà hi sinh)Mười tám năm rồi, nàng vẫn là một người, nàng còn sống, hơn nữa có thể sống rất tốt, cho nên, nàng ai cũng đã gặp qua, bất luận kẻ nào đối nàng mà nói cũng không phải quan trọng.Mãi cho đến khi,gặp được người trước mắt này, một thiếu nữ bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, rồi lại đặc biệt đến thập phần đặc biệt , khiến nàng khi thì cảm thấy được phiền chán, khi thì đau lòng, thậm chí có khi lại cảm thấy được người này rất thiết yếu, đến bây giờ, thế nhưng lại khiến nàng phải buông bỏ quyết định của chính mình. . . . . .*nguyên văn: tất nhu, tựa như cơm ăn nước uống hằng ngày :))"Ngươi rốt cuộc đã cho ta uống loại bùa mê gì ?"Bất giác mà lẩm bẩm những chữ này, cũng không nghe được câu đáp lại của người hiện thời đang mê man , có chút thở dài một hơi, đem trên người mang theo hai khối bánh bích quy cùng nửa chai nước bỏ xuống, sau đó đem cửa xe gắt gao đóng lại.Xác định hết thảy đều an toàn, xoay người đi về phía chiếc xe thể thao ven đường, xác sống rất nhanh đã nhận ra sự tiếp cận của nàng, tiếng đập vỡ cửa sổ đột ngột vang lên, giữa không gian trống trải mà yên tĩnh có vẻ đặc biệt chói tai, tiếng thi rống mơ hồ, trầm thấp mà khàn khàn. . . . . . . . .Bàn tay nắm lấy cửa xe, thật sâu hít vào một hơi sau đó chậm rãi thở ra , yên lặng cổ vũ rằng hết thảy đều khả thi , mà nàng cũng có thể giải quyết được con xác sống này , đúng vậy ! Nàng có thể giải quyết!Nghĩ như thế , đem cửa xe chậm rãi mở hé ra, vốn nghĩ rằng vừa mở ra cửa xe sẽ liền giải quyết được con xác sống, lại không nghĩ đến khóa trên cửa xe mới vừa giải trừ, liền đã bị thật lớn va chạm, cả cánh cửa bị hoàn toàn phá tung, nàng tránh lui không kịp, lực lượng thật lớn đánh tới khiến nàng lảo đảo ngã xuống, mà tốc độ của xác sống cũng rất nhanh mà nhào tới, sợ tới mức nàng vội vàng lắc mình né tránh, vội vàng cuống quýt bò dậy liền chạy đi.Một màn vừa rồi , khiến nàng rõ ràng hiểu được chính mình đã phạm vào một sai lầm trí mạng, vốn tưởng rằng con xác sống đó bị nhốt bên trong xe lâu như vậy , hẳn là đã bị đói đến hữu khí vô lực, lại không nghĩ tới cảm giác đói khát sẽ càng khiến cho xác sống trở nên bộc phát điên cuồng cùng liều mạng.*hữu khí vô lực: yếu ớt, không còn chút sức lựcKhông hề bất ngờ, xác sống đối nàng đuổi theo không bỏ, tốc độ cũng so với xác sống khác rất nhanh, đây cũng là phán đoán sai lầm của nàng. . . . . .Xác sống đều đã tiến hóa. . . . . .Tuy có sở trường về trí lực, thế nhưng thể lực lại không tốt, đây là nhược điểm trí mạng của nàng .. Nàng biết nếu cứ tiếp tục chạy như vậy sẽ đến lúc nàng sẽ kiệt lực, đến lúc đó đừng nói đến chuyện giải quyết xác sống, liền ngay cả chuyện ẩn nấp chỉ sợ đều là chuyện xa vời.Làm sao bây giờ?Nàng làm sao mới có thể cắt đuôi xác sống, hoặc là giải quyết được. . . . . .Xác sống từng bước ép sát, hơn nữa thể lực của nàng dần dần cạn kiệt, khiến nàng càng gấp, hy vọng tìm được một biện pháp xoay chuyển được thế cục trước mắt , trước mắt mơ hồ suy nghĩ náo loạn, chỉ hy vọng có thể tìm được một con đường sống.Lại không nghĩ tới dưới chân vừa trợt, cả người liền ngửa mặt sau đó ngã xuống, mặt mũi đập mạnh xuống mặt đất, dòng máu đỏ sẫm nháy mắt tích lạc, lau qua máu trên chóp mũi, cuống quít đứng dậy, lại bị một trận đau đớn cực độ khiến cho cả người run lên, lúc này mới kinh giác mắt cá chân đã bị thương.Nhìn thấy xác sống đuổi tới, cắn răng khiếp sợ mà đứng lên, hướng về phía trước chạy, nàng biết rõ nếu chạy như vậy, không bao lâu sau ,xác sống sẽ đuổi kịp, lại thuyết phục chính mình bình tĩnh, sau đó lựa chọn chạy vào một con đường nhỏ hẹp, hy vọng không gian nhỏ hẹp này có thể giúp nàng giải quyết được xác sống.Vừa vặn phát hiện trên đường có một chiếc container, sàn xe khá rộng, cho phép một người chui lọt, liền không chút nghĩ ngợi liền chui vào sàn xe, nắm chặt chủy thủ chờ xác sống dẫn xác tới.Đây là một lần đánh bạc, xác sống không chết thì chính là nàng chết, chậm rãi nhắm mắt lại sau đó thở ra một hơi, trước mắt lại hiện lên những khuôn mặt người, từng nghĩ đến chính mình lúc đối mặt với cái chết, có thể hiện lên trước mắt sẽ chỉ là khoảng trống, lại không nghĩ đến. . . . . .Khóe miệng khinh dương, mở mắt ra, vừa lúc đối mặt với con xác sống có khuôn mặt xanh lè, cùng với một cái miệng cái miệng tanh tưởi gớm ghiếc !Đôi mắt híp lại, xem xét đúng thời cơ xác sống xuất hiện mà hung hăng đâm tới, lại không nghĩ rằng này một đao chỉ đâm trúng cánh tay xác sống , theo cánh tay vung vẩy, chủy thủ bị ném tới bên dưới bánh xe.Nghiêm Nhã trong lòng nhất thời trầm xuống, biết rõ không ổn, vội vàng lui thân né tránh, quay đầu hướng chỗ có chủy thủ bò tới, vừa lúc cầm được chủy thủ , liền bị một trận đau đớn không hề đoán trước tập kích, đau đến nàng nháy mắt chảy ra nước mắt, kêu rên thảm thiết.Ngay khi mắt cá chân bị xác sống bắt lấy , giống như bị gậy sắt hung hăng đánh trúng, nàng có thể nghe thấy tiếng xương gãy thanh thúy , liền biết tình huống không xong đến cực điểm. . . . . .Tình huống nguy cấp, kêu một tiếng xong, nàng liền cắn răng hạ quyết tâm, không quan tâm chân bị thương như thế nào, liều mạng đấm đá mà giãy dụa, mỗi một lần đấm đá, đau đớn liền kịch liệt chia ra, mặc dù cắn răng nén tiếng kêu rên, cũng vô pháp ức chế được đau đớn mà bất tri bất giác rơi lệ.Vừa được giải thoát, liền vội vàng bò ra khỏi gầm xe, nhịn đau giãy dụa tuy rằng đổi lấy tự do, nhưng là nàng nhưng không cách nào tiếp tục đứng lên, chống đỡ thân mình bò về phía trước, tuyệt vọng từ đáy lòng bắt đầu lan tràn, bởi vì nàng biết mặc dù tận lực bò đi, nàng cũng không nhanh hơn xác sống. . . . . . . . .Đối mặt xác sống nhào tới, tình huống tiến thoái lưỡng nan , cảm giác chết chóc đem nàng hoàn toàn cắn nuốt, bản năng quỳ xuống vừa vặn đạp vào bụng của xác sống , dưới áp lực này, chân vốn là có thương tích, lại một lần đau đớn khiến nàng kêu thảm liên tục.Trong cơn tuyệt vọng cùng sợ hãi, nàng nắm chặt chủy thủ bắt đầu không ngừng đâm chém, vừa nhắm chặt hai mắt vừa liều mạng gào thét, liều mạng đâm chém.Kia một khắc, nàng mặc kệ đâm trúng hay là đâm không trúng, cũng không quan tâm mình sẽ biến thành như thế nào!Thầm nghĩ hô lên tất cả nỗi tuyệt vọng dưới đáy lòng cùng nỗi sợ hãi trong lòng!Mãi cho đến khi không còn cảm nhận được sức nặng trên người, xác sống đã xụi lơ trên người, nàng mới thả lỏng cả người, dùng hết toàn lực đẩy ra thân thể của xác sống, sau đó ngửa mặt ngã xuống đất , nằm ở một bên.Nhìn đến bầu trời xanh thăm thẳm, nước mắt vô thanh vô thức chảy ra, cuối cùng, cất lên tiếng khóc. . . . . .*vô thanh vô thức : lặng yên không một tiếng độngKhóc, bởi vì đau đớn, bởi vì cao hứng, bởi vì ủy khuất, bởi vì sợ hãi. . . Bởi vì tuyệt vọng!Càng thêm bởi vì nàng. . . . . . . . . . . .. . . . . . . . . . . . . . . . . .vẫn còn sống !
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com