TruyenHHH.com

Bhtt Edit Lang Nhang Khong Phai Benh Lac Duong Bibi

Giọng nói này...

Vệ Mãn đứng đó suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng không thể nhớ được cái tên nào trong đầu, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại cho nàng, nàng liền mở miệng nói: "Gần đây bận quá không có thời gian!"

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, không hề có chút ý thức nào của một người đã kết hôn: "Tôi cũng nhớ cô, tối nay có thời gian đi uống rượu không?"

Đầu dây bên kia đồng ý.

"Vậy được, tôi bên này còn có chút việc gấp, chúng ta liên lạc qua Wechat nhé." Nói xong, Vệ Mãn lập tức cúp điện thoại.

Thông thường, những cuộc gọi không có ghi chú trong danh bạ thì trên Wechat cũng sẽ có.

Vệ Mãn cúp điện thoại xong không nghĩ nhiều, nàng lấy trong túi ra chiếc thẻ từ mà Thi Thu Vũ vừa đưa, nhìn tên khu dân cư in trên đó, mở ứng dụng gọi xe đặt một chiếc taxi rồi đi thẳng đến nơi đó.

Trên hợp đồng ghi rõ sau khi kết hôn phải sống chung, việc đi xem xét nơi mình sẽ sống trong hai năm tới cũng là lẽ thường tình.

Lâm Gia Biệt Uyển.

Một khu biệt thự nổi tiếng ở Quang Thành, mỗi năm chỉ riêng phí quản lý đã tốn không ít tiền rồi.

Dù phấn đấu cả đời cũng không mua nổi nhà ở đây nhưng Vệ Mãn cũng từng nghe nói đến danh tiếng của khu dân cư này, tài xế taxi khi vào khu dân cư còn phải trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của bảo vệ ngay cả khi có thẻ ra vào.

Vệ Mãn ngồi trong xe nghe thấy giọng bảo vệ cầm điện thoại liên lạc với Thi Thu Vũ để xác minh, nàng bĩu môi.

Hay lắm, ngay cả bảo vệ cũng nhìn ra nàng không có tiền.

"Cô Vệ, chủ nhà bảo cô nghe điện thoại." Bảo vệ bước ra đưa điện thoại cho Vệ Mãn.

Vệ Mãn áp điện thoại vào tai--

"Tôi đã nói với bảo vệ rằng em là vợ mới cưới của tôi, em xem cần mang gì đến thì tìm người chuyển đến."

Thi Thu Vũ nói rất nhanh như thể đang chạy đua với thời gian: "Đồ dùng sinh hoạt cơ bản trong nhà đều có, thiếu thứ gì thì nói với dì giúp việc trong nhà là được."

Nói xong, không đợi Vệ Mãn trả lời liền cúp điện thoại.

Vệ Mãn: ?

Nàng đưa điện thoại cho bảo vệ, bỗng buột miệng: "Có tiền ghê gớm lắm sao?"

Anh bảo vệ thành thật trả lời: "...Đúng là ghê gớm thật."

Được.

Vệ Mãn cảm thấy câu hỏi này của mình hơi thừa thãi, trong chốc lát, thanh chắn trước xe đã được nâng lên, xe từ từ tiến vào. 

Tiêu chuẩn của một căn biệt thự sang trọng là gì?

Câu trả lời đã rõ ngay khi Vệ Mãn quẹt thẻ mở cổng.

Lâm Gia Biệt Uyển được thiết kế chủ yếu là các căn hộ cao cấp tầng cao, mặc dù có thể gọi là hàng xóm với nhau nhưng hàng xóm ở đây chỉ có tầng trên tầng dưới, không có nhà bên cạnh. Bởi vì mỗi tầng được bán riêng.

Vệ Mãn đã gặp được dì mà Thi Thu Vũ nhắc đến, sau khi tự giới thiệu bản thân và tham quan một vòng 'Đại Quan Viên', nàng không chút khách sáo nói với dì về những vật dụng sinh hoạt còn thiếu.

Sau khi dặn dò xong xuôi, nàng tìm vài góc đẹp để chụp ảnh rồi gửi vào nhóm nhỏ của mình.

[??? Cái gì đây?]

[Ảnh ăn cắp ở đâu đấy?]

[Vệ Mãn làm thêm môi giới nhà đất hả?]

Vệ Mãn hừ lạnh một tiếng, chậm rãi gõ vài chữ lên màn hình: [Đây là nhà của vợ tôi.]

Mọi người: ?

...

"Khai mau, cậu lén lút cặp kè với phú bà sau lưng tụi này đúng không?"

Trong một câu lạc bộ nào đó, Chung Ý đột nhiên xông tới túm lấy cổ áo của Vệ Mãn, rồi...

"Hu hu hu, mình đánh cậu chớt, có phú bà mà lại ăn một mình!"

Vệ Mãn ghét bỏ đẩy cô nàng, chỉnh lại cổ áo: "Thì sao hả, cậu muốn chơi 3P à? Người ta cũng không thèm cậu đâu."

Sau khi chụp ảnh xong, nàng không ở nhà lâu mà ra ngoài tìm hội chị em thân thiết của mình.

"Sao cậu biết người ta không thèm mình, biết đâu người ta thích kiểu như mình..."

Nói đến đây Chung Ý dừng lại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Không đúng, trong điện thoại cậu nói với mình là đang trên đường đi kết hôn?"

"Ừm hứm." Vệ Mãn nheo mắt, cong môi, vui vẻ đáp lại bằng giọng mũi, rồi lấy giấy đăng ký kết hôn trong túi ra ném trước mặt hội chị em.

Mặt mọi người đều có vẻ: 'Thật hay giả vậy?', 'Mua 5 hào ở ngoài đường phải không?', 'Lại nghĩ ra chiêu trò mới để tránh đào hoa rồi?', nhưng vẫn tò mò vây lại xem.

Chung Ý cẩn thận lật cuốn sổ nhỏ trong tay--

"Để mình sờ xem...có dấu chạm nổi này!'

"Cả đời chưa thấy giấy đăng ký kết hôn nóng hổi bao giờ."

"Cô gái này đẹp quá, sao lại nhìn trúng Vệ Mãn hay vậy?"

"A!" Tiếng hét chói tai của Chung Ý đã chấm dứt cuộc nói chuyện ồn ào của mọi người, mọi người bất mãn nhìn cô nàng lên cơn.

"Thi Thu Vũ!"

Chung Ý như gặp ma, cô nàng nhìn Vệ Mãn rồi chỉ vào tên trên giấy đăng ký kết hôn.

"Vãi, cậu vậy mà kết hôn với Thi Thu Vũ!"

Vệ Mãn cười tươi hơn.

"Hèn gì cậu nói phú bà không thèm mình." Chung Ý giả vờ lau khóe mắt khô khốc, vừa lau vừa hát.

"Cậu đã làm tổn thương mình, rồi cười bỏ đi."

"Cậu tham lam yêu còn dẫn theo cả phú bà ~"

Vệ Mãn: ...

-

Chuyện Thi Thu Vũ kết hôn vốn không định nói cho ai biết, sau khi kết thúc cuộc họp khẩn cấp, cô định đi gặp một khách hàng ở ngoài nhưng đột nhiên nhớ lại lời của thầy bói.

Việc cô kết hôn vốn là để xung hỷ, niềm vui này càng nhiều người biết thì càng có lợi.

Thế là đi được giữa chừng, cô dừng lại, quay đầu dặn trợ lý phía sau, "Tiểu Lưu, lát nữa cô gọi điện đặt một ít kẹo cưới và ít sô-cô-la về phát cho mọi người."

"Phải mua loại tốt một chút, bao bì cô tự quyết định."

Trợ lý hiển nhiên đã quen với lối suy nghĩ nhảy vọt và phong cách làm việc hối hả của sếp, cô ấy gật đầu đáp: "Vâng Thi tổng, có phải khách hàng hợp tác có tin vui không?"

Đột nhiên phát kẹo cưới thì cũng phải có một lý do nghe hợp lý.

"Không phải." Thi Thu Vũ suy nghĩ một chút, dường như cảm thấy chuyện mình kết hôn cũng chẳng có gì phải giấu giếm.

"Là tôi vừa mới đăng ký kết hôn với người yêu, muốn chia sẻ niềm vui với mọi người, cô nhanh đi xử lý đi."

Trợ lý nghe tin này xong thì não bộ đã ở trạng thái ngừng hoạt động. Chỉ biết trả lời một cách máy móc: "Vâng, Thi tổng."

"Thi tổng đi cẩn thận."

Cho đến khi Thi Thu Vũ đi xa rồi cô ấy vẫn chưa hoàn hồn.

Cô ấy nghĩ, tin tức bùng nổ này chắc chắn sẽ đẩy độ hóng hớt trong công ty lên một tầm cao mới và cũng sẽ khiến nhiều người theo đuổi Thi Thu Vũ tan nát cõi lòng.

Nhưng những điều này rõ ràng không nằm trong phạm vi cân nhắc của Thi Thu Vũ.

Sau một ngày bận rộn, tài xế đón cô từ một bữa tiệc về, cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi.

Quang Thành là một thành phố phồn hoa không kém gì thủ đô, cũng có thể gọi là thành phố không ngủ.

Nghênh đón màn đêm buông xuống không phải là sự yên tĩnh và nghỉ ngơi chốc lát mà là sự ồn ào hoàn toàn trái ngược với ban ngày. Những ánh đèn neon đầy màu sắc trên các tòa nhà cao tầng và những gương mặt khác nhau trong thành phố đều rực rỡ theo cách riêng.

Khi Thi Thu Vũ về đến nhà đã là tám giờ, vì đã kết hôn, Thi Thu Vũ đương nhiên nghĩ rằng mình sẽ được chào đón bởi một ngôi nhà sáng đèn.

Nhưng không...

Thực tế luôn có chút khác biệt so với dự đoán.

Căn nhà trống trải không một bóng người, dì giúp việc cũng đã dọn dẹp xong và về nhà từ sớm, đừng nói là người, ngay cả một bóng ma Thi Thu Vũ cũng không thấy.

Có lẽ là tăng ca hoặc có việc gì đó khác nên sẽ về muộn, Thi Thu Vũ không nghĩ nhiều, dù sao bây giờ cũng còn sớm.

Cô tự đi tắm rửa sau đó ngồi trên sofa mở máy tính trả lời email chưa kịp xử lý ban ngày, bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc.

Thời gian cứ thế trôi qua đến khi cô kết thúc công việc và đóng máy tính lại đã là mười giờ rưỡi tối.

Thi Thu Vũ vươn vai, quay đầu nhìn quanh căn nhà trống trải, Vệ Mãn vẫn chưa về.

Chuyện này hơi quá đáng rồi.

Cô lấy chiếc điện thoại bị vứt gần đó, tìm thấy tên của Vệ Mãn vừa mới kết bạn hôm nay.

...

Trong quán bar ồn ào, nam thanh nữ tú đang thỏa sức tiêu hao năng lượng và cảm xúc của mình, lúc này Vệ Mãn đang dựa vào ghế sofa bị hai cô gái khác vây quanh chuốc rượu.

"Vệ Mãn, cô đã trốn mấy ly rồi đó."

"Mãn Tử Tử, ly này cô phải uống đó nha!"

"..."

Màn hình điện thoại trên bàn trước mặt đột nhiên sáng lên khi nhận được thông báo tin nhắn, không ai nhận ra.

Vệ Mãn bị chuốc rượu đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, mãi mới lấy cớ đi vệ sinh để chuồn đi nghỉ ngơi một chút, khi trở lại không biết ai đó đưa điện thoại cho nàng.

"Vệ Mãn, điện thoại của cậu đã đổ chuông mấy lần rồi, một người phụ nữ nói là 'vợ hợp pháp' của cậu hỏi sao cậu chưa về nhà."

Bạn bè nói câu này với giọng cười rõ ràng, hiển nhiên không coi là chuyện to tát gì.

"Điện thoại quấy rối của mấy kẻ lừa đảo ấy mà." 

Vệ Mãn say đến mức lảo đảo, vung tay làm rơi điện thoại xuống sofa, nàng lớn tiếng đáp lại với bạn: "Mình lấy đâu ra vợ chứ, nhà nước cấp cho à?"

Nói xong, cả người nàng lảo đảo dựa vào người Chung Ý. Vệ Mãn nhắm mắt, dù đầu óc còn choáng váng nhưng lời nói khá rõ ràng: 

"Thời buổi này, thủ đoạn của bọn lừa đảo vẫn chưa được nâng cấp."

Chung Ý vừa định phụ họa nói đúng vậy, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo của cô nàng đã phát hiện ra điều bất thường trước, thế là quay đầu lại, đẩy cô bạn đang dựa vào mình.

"Không đúng, vợ cậu không phải Thi Thu Vũ sao?"

"Cuộc gọi vừa rồi có phải Thi Thu Vũ gọi không?"

Vệ Mãn đột nhiên mở to mắt nhìn Chung Ý khoảng một giây, cái tên này đã đánh thức ý thức còn sót lại của nàng.

Nàng với lấy chiếc điện thoại bị đánh rơi, mở khóa.

Ngoài cuộc gọi nhỡ lạ vừa rồi còn có mấy tin nhắn Wechat chưa đọc đều đến từ Thi Thu Vũ, Vệ Mãn cố gắng tập trung tinh thần để đọc rõ chữ trên đó.

[Em tăng ca à? Khi nào về?]

[Nếu hôm nay không tiện thì có thể nói với tôi.]

Nàng đang xem thì một tin nhắn mới hiện lên, vẫn là từ Thi Thu Vũ, người vừa bị cúp điện thoại.

[Em vi phạm hợp đồng rồi, hẹn gặp nhau ở tòa.]

Vệ Mãn: ...

Không nghi ngờ gì nữa, Thi Thu Vũ đã tức giận vì cuộc điện thoại vừa rồi.

Nàng lập tức nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là hết một ngày.

Vẫn còn cứu được! Mình làm được!

Vệ Mãn tiện tay lấy áo khoác rồi rời đi, Chung Ý ở phía sau hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

"Về nhà!"

Chung Ý cảm thán: Người đã kết hôn có khác, chén rượu tình này, ai uống vào cũng say.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com