TruyenHHH.com

Bhtt Edit Lam Xac Song Trong Tro Choi Sinh Ton Tieu Diem Quat

LÀM XÁC SỐNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN - Chương 80
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Tiểu Thất lải nhải: "Bọn tôi đợi trong sân suốt hai ngày, không ngừng truy lùng tung tích Chủ lĩnh nhân. Tối nay nghe thấy trong tòa nhà chính có tiếng kêu thảm thiết nên vội chạy từ tòa thí nghiệm sinh học sang đây. Đúng lúc thấy xác sống A, xác sống B đang đánh nhau với người chơi. Đấy, đội của cái xác phòng kế bên đấy. Đội đó vốn có năm thành viên, lúc bọn tôi chạy tới thì đã có ba người bị đồng hóa, sau đó bọn tôi cũng bị tấn công."

Chu Châu ngắt lời: "Chờ đã, xác sống A và xác sống B? Là hai đồng đội xác sống của kẻ bí ẩn à?"

Tiểu Thất nói: "À, kẻ bí ẩn, té ra mọi người gọi như thế. Bọn tôi kêu cô ta là Chủ lĩnh nhân. Sau hai lần giao chiến, có thể thấy đội của chúng có cơ cấu khác với đội các cô, con người kia mới là thủ lĩnh, hai xác sống A, B là thuộc hạ của cô ta. Trong đó, xác sống cao gọi là A, lùn hơn chút gọi là B. Chừng nữa gặp là mọi người sẽ biết."

Chu Châu gật đầu, làm động tác mời nói tiếp.

Tiểu Thất: "Xác sống A, B đã có ý thức tự chủ. Chúng biết sử dụng vũ khí, có chiến thuật, cũng sẽ kết hợp với những xác sống lang thang khác tấn công bọn tôi. Người chơi trong đội kia không làm lại, nhoáng cái đã đi bán muối. Người chết sau cùng kia bị xác sống A mổ bụng tại chỗ, ăn sống ngay trước mặt bọn tôi."

Giờ ngẫm lại, Tiểu Thất còn thấy buồn nôn. Lúc đó các cô bị rất nhiều xác sống máu giữ chân, không thể đi cứu người khác. Xác sống A ăn tươi nuốt sống thi thể như khiêu khích. Tiếng nhóp nhép phát ra khi nhai nuốt máu thịt giáng cho Tiểu Thất một cú sốc tinh thần không hề nhẹ.

"Chỗ đánh nhau là ở một phòng khác. Đến trước khi các cô xuất hiện thì đã có ba đợt xác sống đi theo ánh đèn đến tấn công bọn tôi. Vậy nên bọn tôi mới tắt đèn pin, chuyển đến phòng họp này mười phút trước."

"Nhưng điều khủng khiếp là không biết khi nào cái xác kia lại được đặt ngay ngắn trên sô pha phòng khách. Chắc chắn là xác sống A làm. Đây là đang khiêu khích bọn tôi. Nó biết bọn tôi ở đây."

Nét mặt Chu Châu trở nên nghiêm túc: "Ý cô là hiện tại chúng nó đang ở ngay gần đây?"

"Rất có khả năng. Chẳng qua lâu rồi chúng nó không chủ động tấn công, mới rồi bọn tôi còn nghĩ là chúng không nhịn được nữa nên mới xông vào." Tiểu Thất nói.

Tiểu Li không khỏi xen miệng: "Chỉ có xác sống A, B thôi à? Không nhìn thấy Chủ lĩnh nhân sao?"

"Không có Chủ lĩnh nhân." Tống Lãnh Trúc đáp. "Mọi người thấy cô ta à?"

"Hình như... thấy được bóng dáng. Thế nên bọn tôi mới đuổi theo tới đây. Mọi người từng đụng mặt cô ta rồi mà, cô ta cao cỡ tôi đúng không?" Tiểu Li hỏi.

Tống Lãnh Trúc đánh giá chiều cao Tiểu Li rồi gật đầu: "Ừm, cao cỡ cô. Vóc người nhỏ con nhưng gương mặt trông không còn trẻ nữa, chừng bốn mươi rồi."

Cả bọn đều kinh ngạc. Do ấn tượng ban đầu nên các cô vẫn luôn cho rằng Chủ lĩnh nhân kia là người trẻ tuổi như Tiểu Li. Nếu là người chơi lớn tuổi, vậy sợ nhất chính là đối phương có kinh nghiệm và đầu óc chiến lược hơn hẳn các cô. Gặp phải đối thủ khó nhằn rồi.

Chủ lĩnh nhân cũng biến mất ở chỗ này, nghĩa là hiện tại, có khả năng cả cô ta lẫn thuộc hạ đều đang ẩn nấp gần đây.

Đường Dư nhìn sang hai cánh cửa trong phòng họp. Cặp sinh đôi để mấy cái ghế đằng sau cửa. Số ghế này chắc chắn là không cản được xác sống, chỉ dùng để báo động trước thôi. Thi thoảng lại có xác sống lang thang đi ngang qua, tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Cả hai đội đều không định hành động lỗ mãng. Nếu Chủ lĩnh nhân thật sự dẫn thuộc hạ xông vào, các cô cũng không sợ, đỡ phải đi tìm người khắp cấm địa.

Đường Dư gác lại suy nghĩ, chỉ vào quần áo của Tống Lãnh Trúc rồi co ngón trỏ, làm dấu hỏi chấm trên đầu theo bản năng. Đây là cách giao tiếp cô thường dùng khi còn trong mộ cổ, lúc này sử dụng lại như một thói quen.

Tống Lãnh Trúc cũng không ngờ mình có thể thấy Đường Dư làm động tác ấy một lần nữa, cô thoáng giật mình, sau mới mở miệng trả lời: "Đồ bảo hộ. Tòa nhà thí nghiệm sinh học phía sau có khu nguy hiểm."

Chu Châu vừa nghe thế đã vỗ bàn: "Hèn gì trên lưới sắt có kí hiệu nguy hiểm sinh học. Mức độ nguy hiểm của phòng thí nghiệm là mức mấy? Có để không?"

"Mức 2."

Chu Châu yên lòng: "Vậy còn đỡ." Nguy hiểm sinh học mức 2 thường gặp ở các cơ sở chẩn đoán sinh học sơ cấp hoặc cơ sở nghiên cứu y học. Đại đa số sẽ lây lan qua đường không khí, tiếp xúc với da hoặc niêm mạc dẫn đến bệnh cấp tính. Thế thì sẽ không trí mạng ngay, nhẹ hơn dự đoán của Chu Châu nhiều.

Đường Dư lại sực nghĩ đến một chuyện. Đội của Tống Lãnh Trúc đều quen dùng súng đạn, nhưng trong trận chiến vừa rồi lại không một ai sử dụng súng. Thắc mắc xuất hiện trong đầu thì cảm xúc cũng biểu lộ ra mặt, Đường Dư lại khép ngón tay làm thành hình cây súng.

Liếc thấy động tác của Đường Dư, Tiểu Thất cười nhạo: "Trong đội mọi người có người nói chuyện được mà đúng không? Dịch giùm đi, tôi nhìn không hiểu."

Song Tống Lãnh Trúc đã lên tiếng trả lời: "Tiếng súng quá ồn, sẽ thu hút nhiều loài biến dị tới, không chỉ riêng xác sống."

Tiểu Thất xuỳ một tiếng, hậm hực rụt đầu trở về. Đội trưởng của các cô giao tiếp được với xác sống từ khi nào thế này?

Đường Dư không để ý tới Tiểu Thất, nghe Tống Lãnh Trúc trả lời xong, cô lại sực nhớ đến lời Lê Lạc. Cô ta nói tất cả sinh vật trong cấm địa đều biến dị. Hiện tại, các cô còn may mắn, chưa đụng phải. Rốt cuộc những sinh vật ấy biến dị như thế nào, Đường Dư hoàn toàn không rõ.

May mà đồng đội cô đều có vũ khí lạnh dùng thuận tay.

"Phải rồi," Tống Lãnh Trúc đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, "dù là đêm khuya thì vẫn có một bộ phận người chơi hoạt động trong cấm địa. Tôi cảm thấy mọi người vẫn nên che giấu một chút thì hơn."

Đường Dư bĩu môi. Cô cũng muốn che giấu chứ, hơn nữa cũng giấu lắm rồi còn gì.

Đường Dư lại đội mũ lưỡi trai lên, ban nãy đánh nhau, cả mũ lẫn túi công cụ đều rớt xuống đất. Túi công cụ đã đứt, đành phải cho vào ba lô, đèn cắm trại cũng không có chỗ treo.

Lúc này, Chu Châu chợt nảy sinh ý tưởng. Cô đảo mắt qua lại giữa hai đội, hỏi: "Tôi nói này, cùng hành động không?"

Cô nghiêng người quay mặt hướng Đường Dư, thoạt trông như đang hỏi ý Đường Dư nhưng mắt thì lại nhìn Tống Lãnh Trúc. Suy cho cùng thì không phải chỉ cần một bên đồng ý là có thể cùng nhau hành động.

Đường Dư mím môi, không nói chuyện. Hành động cùng Tống Lãnh Trúc có lợi mà cũng có hại. Lợi chính là các cô xem như có chỗ dựa, sức chiến đấu tổng thể sẽ tăng lên không chỉ gấp đôi, dù gặp phải tình huống khó giải quyết thì vẫn có thể giúp nhau ứng phó. Hại chính là các cô sẽ khó có thể che giấu thân phận.

Chắc chắn phần lớn những người chơi ở đây đều biết Tống Lãnh Trúc, không ít người có quan hệ thân thiện hoặc thù oán. Ngộ nhỡ gặp phải, bốn người dư ra là các cô đây chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý. Thế thì các cô sẽ thành mục tiêu còn rõ ràng hơn so với âm thầm hành động một mình.

Với cả, chắc chắn Tống Lãnh Trúc sẽ không đồng ý. Thực lực chung của cả đội Đường Dư có phần thấp hơn, thân phận cũng nhạy cảm. Đứng ở lập trường của Tống Lãnh Trúc thì nhất định là lợi bất cập hại, đã vậy còn khẳng định lời đồn "có liên quan với xác sống" trên diễn đàn.

Lần này khác với lần buộc phải hợp tác trong Quỷ Cốc. Hiện tại đối phương có sự lựa chọn.

Còn một lí do nữa khiến Đường Dư do dự, đó là mới rồi, khi đánh nhau, cô không biết thân phận của đối phương nên đã sử dụng dị năng Dịch chuyển tức thời. Tuy khoảng cách dịch chuyển rất ngắn, tối lửa tắt đèn cũng nhìn không thấy nhưng cô vẫn lo Tống Lãnh Trúc sẽ chú ý đến điều khác thường ấy, từ đó nảy sinh suy nghĩ diệt trừ mình để nhẹ lo sau này.

Làm sao mới tốt đây?

Trong lúc Đường Dư đang đăm chiêu suy nghĩ thì Tống Lãnh Trúc lại nhìn sang Đường Dư, nhìn thẳng vào đôi mắt phản chiếu ánh đèn kia.

Từ đầu tới cuối, nét mặt của Tống Lãnh Trúc chỉ có những thay đổi cực nhỏ. Nghe thấy đề nghị của Chu Châu, cô chỉ chau mày thật khẽ, khẽ đến mức khó mà phát hiện, rồi lại âm thầm giãn ra, không có bất kì phản ứng gì dùng dằng lưỡng lự.

Đường Dư nghẹn hơi trong cổ họng. Lại là tình huống đối diện kiểu này. Lần nào Tống Lãnh Trúc cũng có thể nhìn chằm chằm vào mắt người khác một cách bình thản, trong khi người bị nhìn lại thấp thỏm trong lòng. Đây là cái nhìn chăm chú mà bản thân một kẻ mạnh không tự nhận thức được. Sự sắc bén và cảm giác áp lực trong ánh mắt ấy, e rằng chính bản thân Tống Lãnh Trúc cũng không phát hiện.

Ngay cả người hướng ngoại như Đường Dư cũng rất khó đón nhận trực tiếp ánh mắt đó.

Phòng họp nhất thời trở nên yên lặng, không ai nói một lời.

Tống Lãnh Trúc cũng không vội. Cô đang đợi Đường Dư mở miệng, chờ Đường Dư đáp trước rồi cô lại đưa ra câu trả lời.

Đồng ý hoặc từ chối.

"Ấy?" Nhưng người phá vỡ sự im lặng lại là Tiểu Li. "Sao vậy? Sao im ắng vậy?"

Tiểu Thất móc lại: "Thì không phải đang suy nghĩ đấy sao? Suy nghĩ thì im phải rồi."

"Chậc, ý tôi là trên hành lang im ắng!" Tiểu Li trợn mắt liếc Tiểu Thất một cái, lại quay đầu nhìn ra cửa phòng họp.

Bấy giờ mọi người mới giật mình nhận ra chẳng biết từ lúc nào mà hành lang đã im lặng như tờ, ngay cả những tiếng động do mấy xác sống đi tới đi lui ngoài kia cũng lặn mất tăm.

Nếu không phải phòng họp đột nhiên trở nên tĩnh lặng thì mọi người còn chưa phát hiện được sự bất thường.

Phòng họp này chỉ có một bên là cửa kính, phía hướng về hành lang là mặt tường kín. Ngoài một cánh cửa để ra vào thì căn bản không thấy được tình hình ngoài hành lang.

Tống Lãnh Trúc phản ứng rất nhanh. Cô lập tức đứng dậy, bước qua hàng ghế văn phòng, nghiêng người đứng cạnh cửa, mắt nhìn chằm chằm vào đó. Tiểu Thất và cặp sinh đôi thì nhanh nhẹn đứng bên cạnh đội trưởng, tư thế sẵn sàng tấn công.

Đường Dư không cam lòng thua kém, lập tức dẫn đồng đội sang canh ở cánh cửa thông ra phòng tiếp khách còn lại.

Một giây, hai giây, thời gian trôi qua cực kì thong thả. Hoàn cảnh này rất tra tấn tâm lí con người. Đường Dư chậm rãi thở ra một hơi, sau đó lặng lẽ kích hoạt năng lực Tiên tri.

Kì quái là trong cảnh tiên tri của cô, một phút tiếp theo sẽ không xảy ra bất kì điều gì lạ thường. Hành lang vẫn giữ nguyên trạng thái tĩnh lặng, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Từ những gì Tiểu Thất nói, Đường Dư biết hành vi của vị Chủ lĩnh nhân này cùng đội xác sống của cô ta đều cực kì quái dị. Chúng sẽ đùa giỡn người chơi, sẽ bày xác người chơi lên phiến đá để ra oai, cũng sẽ xếp thi thể nát bét ngồi ngay ngắn trên sô pha. Rõ ràng Chủ lĩnh nhân có năng lực tấn công người chơi với quy mô lớn, nhưng cô ta vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, không thấy tăm hơi, dường như chính yếu là muốn đánh vào tâm lí người khác

Một phút sau, tình hình vẫn không có gì biến đổi.

Tống Lãnh Trúc đột nhiên đẩy mấy cái ghế chặn đi, vặn tay nắm mở cánh cửa thông ra hành lang, nhoài thẳng người ra ngoài nhìn lên hành lang tối đen.

Không ai tấn công, cũng chẳng có dị biến. Hành lang vẫn im ắng như bị rút cạn không khí, âm thanh chẳng thể truyền đi.

Chu Châu nhích người tới, dùng mũ che lên cái đèn cắm trại để ánh sáng le lói chiếu lên sàn nhà chung quanh.

Trên mặt đất có dấu chân máu, còn dính cả đất nâu trong sân, hẳn là mấy xác sống lang thang để lại. Dấu máu và đất còn rất mới. Hàng loạt dấu chân chồng chéo lên nhau, không suy ra được thông tin gì.

Chu Châu đánh bạo nới lỏng cái mũ che, chiếu đèn ra xa hơn một chút. Giữa một khoảng sàn gạch sạch sẽ nổi bần bật hai dấu chân đi hướng cầu thang.
_____________
Tác giả:
Chu - chất kết dính - người đứng giữa - Châu.
_____________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com