[BHTT][EDIT] Làm xác sống trong trò chơi sinh tồn - Tiêu Diêm Quất
Chương 67: Cứu viện núi sâu (24)
LÀM XÁC SỐNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN - Chương 67
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Đường Dư ngẫm thấy cũng phải. Tới cũng tới rồi, phải có gì đem về chứ. Huống hồ, vào căn mộ chính thì nhiệm vụ thăm dò mộ của các cô hẳn cũng sẽ tổng kết nhiều hơn chút.Đường Dư thử ngó vào hầm. Đèn pin của Tiểu Thất lúc sáng lúc tối, nhưng trong hầm lại hết sức bình tĩnh, hẳn là trong mộ chính không có bẫy rập gì.Đường Dư xá vài xá với hai con rắn khổng lồ đang quấn vào nhau liếm vết thương rồi nhờ vả, bất chấp việc đối phương có nghe hiểu hay không: "Giúp tôi trông nom đồng đội nhé, bọn tôi xuống một tí rồi lên ngay. Đội ơn hai vị."Hai con rắn không để ý đến cô.Song bầu không khí nặng nề giữa mọi người lại bị những lời này của Đường Dư xua tan.Lê Thành Giản trượt xuống theo sợi dây leo núi của Tiểu Thất trước, sau đó Đường Dư và Chu Châu cũng nhảy xuống mộ chính.Lúc này, mấy người Tống Lãnh Trúc đã cạy cái quan tài vẽ màu nền đen nặng nề kia ra. Trên quan tài được vẽ đầy hoa văn hình mây và thần quái, thoạt trông vừa hoa mỹ vừa quái dị. Lê Thành Giản đưa tay sờ thử rồi thở dài: "Bức họa phi thăng này quá tinh xảo, quan tài cũng không bị hư hại, đúng là một tác phẩm nghệ thuật."Anh ta biết hàng, khác hẳn người ù ù cạc cạc không biết thưởng thức như Đường Dư.Cách thức hạ táng của vương thất cực kì phức tạp. Bên trong cái quan màu nền đen còn một lớp quan màu nền son nữa, cuối cùng mới đến quan tài chứa xác. Cái quan nền son có màu sắc sặc sỡ, chỉ dùng những màu sáng như xanh ngọc, hồng đất, vàng chanh. Quan được trang trí hết sức nguy nga, tráng lệ, có chạm trổ tiên sơn, bạch hạc, thoạt trông có vẻ liên quan đến "trường sinh bất lão, vũ hóa thăng tiên".Tiểu Thất và cặp song sinh đang cạy nắp quan.Mục tiêu của họ hết sức rõ ràng, hình như thứ họ muốn nằm ngay trong quan tài. Chung quanh có bao nhiêu món đồ tốt mà họ chẳng mảy may nhìn lấy một cái.Đường Dư rụt đầu lại, rời xa quan tài. Cô nhìn chung quanh, đồ bồi táng chủ yếu vẫn là đồ đồng và ngọc. Cô không hứng thú với mấy thứ này, song trong góc mộ có bày một loạt binh khí, Đường Dư sáng mắt, vội bước thẳng qua kệ binh khí.Ở đây treo ngang bảy thanh kiếm đồng thau, ngoài ra còn có các loại vũ khí như mâu sắt, kích, đao, vân vân... Tiếc là những món vũ khí này đều đã rỉ sét loang lổ, chẳng biết có còn sử dụng được không.Đường Dư cầm lấy một thanh đoản kiếm đồng thau. Kiếm dài một mét, trên vỏ đã có gỉ đồng. Cô rút ra xem thử thì lưỡi kiếm đồng màu đen vẫn được bảo tồn hoàn hảo, trông còn mới toanh.Đường Dư vung thử hai cái, thân kiếm rất nhẹ, cảm giác hơi kém hơn Kinh Long một chút nhưng vẫn có thể xem như thuận tay. Chỉ là chuôi kiếm đã rỉ sét, cầm lên cũng không thoải mái.Đường Dư ngẫm nghĩ rồi gỡ hết bảy thanh kiếm đồng xuống.Một mình cầm không xuể, chia cho Chu Châu ba cây.Chu Châu ghét bỏ cầm chuôi kiếm, mắt trợn ngược. Cô chỉ xuống hóng hớt thôi mà lại bị Đường Dư xem như công nhân bốc vác.Thôi được rồi, làm khuân vác một lần vậy, chỉ một lần duy nhất.Khác với sự hàm súc của hai người, Lê Thành Giản lại thô bạo hơn nhiều. Anh ta thuần thục dọn ra ít chỗ trong ba lô, chọn một số món đồ ngọc bỏ vào.Đường Dư tò mò nhìn hành động của Lê Thành Giản, hỏi: "Mấy thứ này đâu mua bán được, lấy làm gì?"Lê Thành Giản đáp: "Mấy cái tôi chọn không phải ngọc đáng giá mà là ngọc có chất liệu đặc biệt. Thí dụ như loại hàn ngọc này, rất cứng, có thể dùng để rèn vũ khí, tăng chỉ số tấn công."Đường Dư nhạy bén bắt được từ khóa trong lời đối phương nói: "Rèn? Thế giới này có người rèn vũ khí á?""Có chứ. Mấy người chơi hay quanh quẩn trong Quỷ Cốc bọn tôi có tiếp xúc với thợ rèn. Nếu cô có nhu cầu thì tôi có thể giới thiệu cho cô.""Có, quá có đi chứ." Đường Dư phấn khởi, trong lòng đã có ý tưởng.Đương nhiên là cô không nỡ bỏ thanh Kinh Long rồi. Mấy thanh kiếm đồng thau tìm được trong mộ này tuy tốt nhưng chuôi kiếm đều hư hao ít nhiều do chất liệu và thời gian. Nếu vậy, cô có thể nung mấy thanh kiếm này cùng Kinh Long, đúc lại một thanh khác.Lê Thành Giản không từ chối: "Được, mai mốt tôi giúp cô liên hệ thử xem."Đường Dư yên lòng. Thu nạp đàn em này không bị lỗ.Trong lúc hai người xì xầm thì Chu Châu đã chạy đến phía bên phòng mộ. Cô quay đầu gọi: "Lê Thành Giản, ông lại đây ngó thử xem này là chữ gì?"Đường Dư ngẩng đầu nhìn, bấy giờ mới để ý thấy trên vách đá bốn phía toàn là bích họa. Khác với bích họa trong những căn phòng trước đó, tranh vẽ nơi này rõ ràng có ý kể chuyện. Hình ảnh tinh xảo, tỉ mỉ, xếp thành từng ô từng ô hệt như phim đèn chiếu, trong một vài ô còn có chữ viết rắn bò ghi dấu.Ánh mắt ba người lập tức bị những bức bích họa thu hút. Các cô đứng trước vách đá, xem từ đầu tới cuối, càng xem càng kinh sợ. Trong tranh chứa lượng thông tin rất nhiều và phức tạp, ghi lại cuộc đời chủ nhân ngôi mộ này.Lê Thành Giản có nghiên cứu về loại chữ viết này. Anh ta chỉ vào đoạn chữ mở đầu, thì thầm: "Tiên Kỳ Vũ Vương chào đời trong hang động, không có cha mẹ, chị em. Vốn là người trời, mười tuổi đã thông thiên hiểu địa, có thể so với thần linh, mười lăm tuổi chém giết cựu chủ bạo ngược..." Cả một đoạn dài đằng sau toàn là khen ngợi, ca tụng vị Vũ Vương này không phải người tầm thường, thoạt trông rất giống bịa ra cho quân chủ lai lịch bất chính một thân phận trời giáng điềm lành.Đường Dư nhìn cả nửa ngày vẫn không hiểu làm sao nhận ra mấy con chữ này, có điều bích họa thì lại diễn tả hết sức sinh động. Trong sơn động có một bé trai đằng vân giá vũ hệt như thần tiên. Tiếp sau nữa là kể lại quá trình trưởng thành của Tiên Kỳ Vũ Vương, đa phần là những hình ảnh ca công tụng đức, khen ngợi chiến công.Tuy nhiên, Đường Dư lại phát hiện quốc gia này rất hay tổ chức hiến tế và những nghi thức vu thuật, dường như cực kì tôn kính thần linh, thường dùng những cảnh tượng đồ sộ để diễn tả họa cảnh hiến tế hoành tráng, gần như choán cả một mặt tường.Sau đó, phong cách đột ngột thay đổi, biến thành mấy ngàn binh sĩ mặc giáp, mang kích đối đầu với hai con rắn khổng lồ. Theo bức bích họa thì cuối cùng con rắn bị Vũ Vương bắt lấy, nhổ răng nọc, giam trên đàn tế. Đàn tế khắc đầy kinh văn, hố xương bao quanh được rót độc, tạo hình giống hệt cái đàn tế trên đầu.Quả nhiên, cái người tên là Vũ Vương này chẳng có sùng bái vật tổ gì hết. Đám rắn kia là chiến lợi phẩm của hắn.Nhưng từ đó, tình tiết câu chuyện lại trở nên li kì. Lê Thành Giản nghiền ngẫm cả buổi mới chần chờ nói: "Trên này viết là Vũ Vương phát hiện trong núi sâu có Xà Quốc, cũng sinh hoạt, làm việc hàng ngày hệt như loài người. Vũ Vương mượn sức mạnh của Xà Vương, Xà Hậu để thuần phục con dân Xà Quốc...""Từ đó về sau, Xà Quốc thuần phục dưới sự thống trị của Vũ Vương thiên thu vạn kiếp. Hai tộc thậm chí còn có thể... thông hôn?! Sinh ra đời sau mình người đầu rắn, trời sinh đã có sức mạnh thần kì. Tiên Kỳ Quốc trở thành quốc gia duy nhất trên thông Tiên giới, dưới liền Địa phủ."Chu Châu bình luận: "Chơi đá hay gì?"Cả ba người đều được mở mang tầm mắt. Có điều đoạn văn tự này cũng đã giải đáp cho thắc mắc của Đường Dư. Bức bích họa mình người đầu rắn trên cửa đá lúc trước rõ ràng chính là nguyện vọng, hoặc nên nói là ảo tưởng, của vị Tiên Kỳ Vũ Vương này. Đại khái là vị Vũ Vương này xem loài mãng xà có linh trí như một sinh vật tương tự thần linh, song vị này không mang lòng kính sợ mà lại muốn thuần phục chủng tộc dũng mãnh ấy, áp đảo Xà tộc, khiến bầy rắn trở thành con dân dưới ách thống trị của mình.Trên mặt tường cuối cùng ghi lại Vũ Vương đã thu phục bầy rắn anh dũng thế nào, rồi dựa vào đàn tế mà tiêu tốn bao nhiêu nhân lực, tài lực để xây dựng địa cung, cùng với hình ảnh hắn ta mọc cánh thành tiên trong địa cung sau khi chết.Trong bức bích họa, bầy rắn thành những kẻ thần phục cam nguyện bảo vệ địa cung, cùng Vũ Vương đăng cực lạc. Nhưng sự thật hoàn toàn không phải như thế. Những bức tranh này khiến ba người các cô cảm nhận càng sâu sắc sự cuồng vọng, ngạo mạn của vị quân chủ kia.Hai con vật được gọi là Xà Vương, Xà Hậu ấy bị xích xuyên qua xương, giam dưới đàn tế, trên xích sắt còn bôi thuốc rắn, dùng trận pháp trấn áp, bị bắt trở thành thần bảo hộ cho ngôi mộ.Khác với loài rắn thông thường, bầy rắn này có ý thức quần cư rất mạnh mẽ. Sau khi Xà Vương, Xà Hậu bị giam, cả tộc nó vẫn luôn canh giữ chung quanh đại mộ, sinh con đẻ cái, cộng thêm tập tính ưa chỗ râm mát nên thường làm tổ trong mộ huyệt, thế là đến chỗ cư dân Tiên Kỳ Quốc lại thành Thần Rắn thủ mộ bị Vũ Vương thuần phục.Đường Dư nghĩ đến con rắn mẹ trước đó: "Nói vậy thì con rắn mẹ lúc đầu là con của Xà Vương, Xà Hậu à?"Chu Châu nói: "Cũng chưa chắc, có thể là đồng tộc thôi.""Thế tại sao con rắn mẹ lại tấn công tụi mình?"Có vẻ mấy người nhóm Chu Châu đã tìm được đáp án: "Trên đường tìm cửa mộ, bọn tôi thấy được xác của một con rắn khác, có thể đã bị đám người Trần Đức Minh đánh chết. Chắc con rắn kia bị chọc giận nên thấy con người là tấn công."Ngừng giây lát, Chu Châu lại bổ sung: "Với cả, rắn mẹ là cách gọi sai. Mấy con rắn nhỏ kia không phải toàn do nó sinh. Trước đó Lê Thành Giản có dịch thử ghi chép trong mộ, nói là khả năng sinh sản của loài rắn này rất cao, đại đa số cá thể có kích thước nhỏ, chúng nó giao phối, sinh sản, tạo thành đàn. Xác suất những con rắn này trở thành mãng xà khổng lồ là một phần ngàn, vì thế con rắn có hình thể lớn rất khó giao phối. Nếu tìm được một cá thể to lớn khác, chúng sẽ thành bạn đời duy nhất của nhau. Đàn rắn có tình cảm sâu đậm, xét theo mặt nào đó thì đúng là chúng rất giống loài người."Đường Dư thở dài, không nói thêm gì nữa.Cô không thấy áy náy vì đã đánh chết con rắn mẹ. Lúc đó nó rượt theo mãi chẳng tha, nếu không phải con rắn mẹ thì chính là các cô chết. Kẻ đáng hận nhất chính là Trần Đức Minh, gây họa liên lụy khiến các cô suýt chút nữa đã táng thân trong bụng rắn.Trong khi ba người chăm chú xem bích họa thì Tống Lãnh Trúc đã cạy cái nắp quan tài đóng kín trong cùng ra. Quan tài vang tiếng kẽo kẹt, một mùi gỗ đàn kì quái chợt tỏa đầy khắp căn phòng. Đường Dư lập tức ngưng thở theo phản xạ, mãi một lúc sau mới phát hiện mùi gỗ này không có độc.Hẳn là vị Tiên Kỳ Vũ Vương này cho rằng sẽ không có ai qua được cơ quan Thần Rắn nên căn mộ chính không thiết lập bất kì bẫy rập gì.Mùi hương lạ nhanh chóng tản đi trong không khí. Ba người Đường Dư tò mò bước đến gần quan tài, dò đầu ngó vào trong.Lê Thành Giản mắt sáng rỡ: "Kim Lũ Ngọc Y*." Anh ta mừng ra mặt, nhưng không động tay, vì đội của Tống Lãnh Trúc còn đứng ngay cạnh bên, đánh không lại.*Kim Lũ Ngọc Y (dây vàng áo ngọc) là cái này. Một bộ đồ phủ kín cả người từ những miếng ngọc bích nhỏ, kích thước đa dạng, kết nối với nhau bằng dây vàng.
_____________
Tác giả: Nhiệm vụ này! Cuối cùng! Cũng kết thúc rồi!Đánh dấu: Kết cấu ngôi mộ (phòng Đông Tây và phòng chứa đằng sau), đồ bồi táng (biên chung, mâu đồng các thứ) tham khảo mộ Nam Việt Vương*, quan quách tham khảo quan quách bốn tầng của Tân Truy Phu Nhân.*Nam Việt Vương này là Triệu Văn Đế, con của Trọng Thủy, cháu của Triệu Đà.Hồi nhỏ nghe Kim Lũ Ngọc Y tưởng là kiểu quần áo tơ lụa tiên khí bay bay, đi viện bảo tàng mới biết là một bộ giáp ngọc, bọc người... kín mít.
_____________
Nghĩ tới cảnh bên này đang quánh túi bụi cái xác còn hai mẻ Đường Dư Chu Châu xanh mặt lùi dính vách là thấy mắc cười. Tay mắc ôm kiếm chứ không chắc ôm nhao run r 🤣🤣
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Đường Dư ngẫm thấy cũng phải. Tới cũng tới rồi, phải có gì đem về chứ. Huống hồ, vào căn mộ chính thì nhiệm vụ thăm dò mộ của các cô hẳn cũng sẽ tổng kết nhiều hơn chút.Đường Dư thử ngó vào hầm. Đèn pin của Tiểu Thất lúc sáng lúc tối, nhưng trong hầm lại hết sức bình tĩnh, hẳn là trong mộ chính không có bẫy rập gì.Đường Dư xá vài xá với hai con rắn khổng lồ đang quấn vào nhau liếm vết thương rồi nhờ vả, bất chấp việc đối phương có nghe hiểu hay không: "Giúp tôi trông nom đồng đội nhé, bọn tôi xuống một tí rồi lên ngay. Đội ơn hai vị."Hai con rắn không để ý đến cô.Song bầu không khí nặng nề giữa mọi người lại bị những lời này của Đường Dư xua tan.Lê Thành Giản trượt xuống theo sợi dây leo núi của Tiểu Thất trước, sau đó Đường Dư và Chu Châu cũng nhảy xuống mộ chính.Lúc này, mấy người Tống Lãnh Trúc đã cạy cái quan tài vẽ màu nền đen nặng nề kia ra. Trên quan tài được vẽ đầy hoa văn hình mây và thần quái, thoạt trông vừa hoa mỹ vừa quái dị. Lê Thành Giản đưa tay sờ thử rồi thở dài: "Bức họa phi thăng này quá tinh xảo, quan tài cũng không bị hư hại, đúng là một tác phẩm nghệ thuật."Anh ta biết hàng, khác hẳn người ù ù cạc cạc không biết thưởng thức như Đường Dư.Cách thức hạ táng của vương thất cực kì phức tạp. Bên trong cái quan màu nền đen còn một lớp quan màu nền son nữa, cuối cùng mới đến quan tài chứa xác. Cái quan nền son có màu sắc sặc sỡ, chỉ dùng những màu sáng như xanh ngọc, hồng đất, vàng chanh. Quan được trang trí hết sức nguy nga, tráng lệ, có chạm trổ tiên sơn, bạch hạc, thoạt trông có vẻ liên quan đến "trường sinh bất lão, vũ hóa thăng tiên".Tiểu Thất và cặp song sinh đang cạy nắp quan.Mục tiêu của họ hết sức rõ ràng, hình như thứ họ muốn nằm ngay trong quan tài. Chung quanh có bao nhiêu món đồ tốt mà họ chẳng mảy may nhìn lấy một cái.Đường Dư rụt đầu lại, rời xa quan tài. Cô nhìn chung quanh, đồ bồi táng chủ yếu vẫn là đồ đồng và ngọc. Cô không hứng thú với mấy thứ này, song trong góc mộ có bày một loạt binh khí, Đường Dư sáng mắt, vội bước thẳng qua kệ binh khí.Ở đây treo ngang bảy thanh kiếm đồng thau, ngoài ra còn có các loại vũ khí như mâu sắt, kích, đao, vân vân... Tiếc là những món vũ khí này đều đã rỉ sét loang lổ, chẳng biết có còn sử dụng được không.Đường Dư cầm lấy một thanh đoản kiếm đồng thau. Kiếm dài một mét, trên vỏ đã có gỉ đồng. Cô rút ra xem thử thì lưỡi kiếm đồng màu đen vẫn được bảo tồn hoàn hảo, trông còn mới toanh.Đường Dư vung thử hai cái, thân kiếm rất nhẹ, cảm giác hơi kém hơn Kinh Long một chút nhưng vẫn có thể xem như thuận tay. Chỉ là chuôi kiếm đã rỉ sét, cầm lên cũng không thoải mái.Đường Dư ngẫm nghĩ rồi gỡ hết bảy thanh kiếm đồng xuống.Một mình cầm không xuể, chia cho Chu Châu ba cây.Chu Châu ghét bỏ cầm chuôi kiếm, mắt trợn ngược. Cô chỉ xuống hóng hớt thôi mà lại bị Đường Dư xem như công nhân bốc vác.Thôi được rồi, làm khuân vác một lần vậy, chỉ một lần duy nhất.Khác với sự hàm súc của hai người, Lê Thành Giản lại thô bạo hơn nhiều. Anh ta thuần thục dọn ra ít chỗ trong ba lô, chọn một số món đồ ngọc bỏ vào.Đường Dư tò mò nhìn hành động của Lê Thành Giản, hỏi: "Mấy thứ này đâu mua bán được, lấy làm gì?"Lê Thành Giản đáp: "Mấy cái tôi chọn không phải ngọc đáng giá mà là ngọc có chất liệu đặc biệt. Thí dụ như loại hàn ngọc này, rất cứng, có thể dùng để rèn vũ khí, tăng chỉ số tấn công."Đường Dư nhạy bén bắt được từ khóa trong lời đối phương nói: "Rèn? Thế giới này có người rèn vũ khí á?""Có chứ. Mấy người chơi hay quanh quẩn trong Quỷ Cốc bọn tôi có tiếp xúc với thợ rèn. Nếu cô có nhu cầu thì tôi có thể giới thiệu cho cô.""Có, quá có đi chứ." Đường Dư phấn khởi, trong lòng đã có ý tưởng.Đương nhiên là cô không nỡ bỏ thanh Kinh Long rồi. Mấy thanh kiếm đồng thau tìm được trong mộ này tuy tốt nhưng chuôi kiếm đều hư hao ít nhiều do chất liệu và thời gian. Nếu vậy, cô có thể nung mấy thanh kiếm này cùng Kinh Long, đúc lại một thanh khác.Lê Thành Giản không từ chối: "Được, mai mốt tôi giúp cô liên hệ thử xem."Đường Dư yên lòng. Thu nạp đàn em này không bị lỗ.Trong lúc hai người xì xầm thì Chu Châu đã chạy đến phía bên phòng mộ. Cô quay đầu gọi: "Lê Thành Giản, ông lại đây ngó thử xem này là chữ gì?"Đường Dư ngẩng đầu nhìn, bấy giờ mới để ý thấy trên vách đá bốn phía toàn là bích họa. Khác với bích họa trong những căn phòng trước đó, tranh vẽ nơi này rõ ràng có ý kể chuyện. Hình ảnh tinh xảo, tỉ mỉ, xếp thành từng ô từng ô hệt như phim đèn chiếu, trong một vài ô còn có chữ viết rắn bò ghi dấu.Ánh mắt ba người lập tức bị những bức bích họa thu hút. Các cô đứng trước vách đá, xem từ đầu tới cuối, càng xem càng kinh sợ. Trong tranh chứa lượng thông tin rất nhiều và phức tạp, ghi lại cuộc đời chủ nhân ngôi mộ này.Lê Thành Giản có nghiên cứu về loại chữ viết này. Anh ta chỉ vào đoạn chữ mở đầu, thì thầm: "Tiên Kỳ Vũ Vương chào đời trong hang động, không có cha mẹ, chị em. Vốn là người trời, mười tuổi đã thông thiên hiểu địa, có thể so với thần linh, mười lăm tuổi chém giết cựu chủ bạo ngược..." Cả một đoạn dài đằng sau toàn là khen ngợi, ca tụng vị Vũ Vương này không phải người tầm thường, thoạt trông rất giống bịa ra cho quân chủ lai lịch bất chính một thân phận trời giáng điềm lành.Đường Dư nhìn cả nửa ngày vẫn không hiểu làm sao nhận ra mấy con chữ này, có điều bích họa thì lại diễn tả hết sức sinh động. Trong sơn động có một bé trai đằng vân giá vũ hệt như thần tiên. Tiếp sau nữa là kể lại quá trình trưởng thành của Tiên Kỳ Vũ Vương, đa phần là những hình ảnh ca công tụng đức, khen ngợi chiến công.Tuy nhiên, Đường Dư lại phát hiện quốc gia này rất hay tổ chức hiến tế và những nghi thức vu thuật, dường như cực kì tôn kính thần linh, thường dùng những cảnh tượng đồ sộ để diễn tả họa cảnh hiến tế hoành tráng, gần như choán cả một mặt tường.Sau đó, phong cách đột ngột thay đổi, biến thành mấy ngàn binh sĩ mặc giáp, mang kích đối đầu với hai con rắn khổng lồ. Theo bức bích họa thì cuối cùng con rắn bị Vũ Vương bắt lấy, nhổ răng nọc, giam trên đàn tế. Đàn tế khắc đầy kinh văn, hố xương bao quanh được rót độc, tạo hình giống hệt cái đàn tế trên đầu.Quả nhiên, cái người tên là Vũ Vương này chẳng có sùng bái vật tổ gì hết. Đám rắn kia là chiến lợi phẩm của hắn.Nhưng từ đó, tình tiết câu chuyện lại trở nên li kì. Lê Thành Giản nghiền ngẫm cả buổi mới chần chờ nói: "Trên này viết là Vũ Vương phát hiện trong núi sâu có Xà Quốc, cũng sinh hoạt, làm việc hàng ngày hệt như loài người. Vũ Vương mượn sức mạnh của Xà Vương, Xà Hậu để thuần phục con dân Xà Quốc...""Từ đó về sau, Xà Quốc thuần phục dưới sự thống trị của Vũ Vương thiên thu vạn kiếp. Hai tộc thậm chí còn có thể... thông hôn?! Sinh ra đời sau mình người đầu rắn, trời sinh đã có sức mạnh thần kì. Tiên Kỳ Quốc trở thành quốc gia duy nhất trên thông Tiên giới, dưới liền Địa phủ."Chu Châu bình luận: "Chơi đá hay gì?"Cả ba người đều được mở mang tầm mắt. Có điều đoạn văn tự này cũng đã giải đáp cho thắc mắc của Đường Dư. Bức bích họa mình người đầu rắn trên cửa đá lúc trước rõ ràng chính là nguyện vọng, hoặc nên nói là ảo tưởng, của vị Tiên Kỳ Vũ Vương này. Đại khái là vị Vũ Vương này xem loài mãng xà có linh trí như một sinh vật tương tự thần linh, song vị này không mang lòng kính sợ mà lại muốn thuần phục chủng tộc dũng mãnh ấy, áp đảo Xà tộc, khiến bầy rắn trở thành con dân dưới ách thống trị của mình.Trên mặt tường cuối cùng ghi lại Vũ Vương đã thu phục bầy rắn anh dũng thế nào, rồi dựa vào đàn tế mà tiêu tốn bao nhiêu nhân lực, tài lực để xây dựng địa cung, cùng với hình ảnh hắn ta mọc cánh thành tiên trong địa cung sau khi chết.Trong bức bích họa, bầy rắn thành những kẻ thần phục cam nguyện bảo vệ địa cung, cùng Vũ Vương đăng cực lạc. Nhưng sự thật hoàn toàn không phải như thế. Những bức tranh này khiến ba người các cô cảm nhận càng sâu sắc sự cuồng vọng, ngạo mạn của vị quân chủ kia.Hai con vật được gọi là Xà Vương, Xà Hậu ấy bị xích xuyên qua xương, giam dưới đàn tế, trên xích sắt còn bôi thuốc rắn, dùng trận pháp trấn áp, bị bắt trở thành thần bảo hộ cho ngôi mộ.Khác với loài rắn thông thường, bầy rắn này có ý thức quần cư rất mạnh mẽ. Sau khi Xà Vương, Xà Hậu bị giam, cả tộc nó vẫn luôn canh giữ chung quanh đại mộ, sinh con đẻ cái, cộng thêm tập tính ưa chỗ râm mát nên thường làm tổ trong mộ huyệt, thế là đến chỗ cư dân Tiên Kỳ Quốc lại thành Thần Rắn thủ mộ bị Vũ Vương thuần phục.Đường Dư nghĩ đến con rắn mẹ trước đó: "Nói vậy thì con rắn mẹ lúc đầu là con của Xà Vương, Xà Hậu à?"Chu Châu nói: "Cũng chưa chắc, có thể là đồng tộc thôi.""Thế tại sao con rắn mẹ lại tấn công tụi mình?"Có vẻ mấy người nhóm Chu Châu đã tìm được đáp án: "Trên đường tìm cửa mộ, bọn tôi thấy được xác của một con rắn khác, có thể đã bị đám người Trần Đức Minh đánh chết. Chắc con rắn kia bị chọc giận nên thấy con người là tấn công."Ngừng giây lát, Chu Châu lại bổ sung: "Với cả, rắn mẹ là cách gọi sai. Mấy con rắn nhỏ kia không phải toàn do nó sinh. Trước đó Lê Thành Giản có dịch thử ghi chép trong mộ, nói là khả năng sinh sản của loài rắn này rất cao, đại đa số cá thể có kích thước nhỏ, chúng nó giao phối, sinh sản, tạo thành đàn. Xác suất những con rắn này trở thành mãng xà khổng lồ là một phần ngàn, vì thế con rắn có hình thể lớn rất khó giao phối. Nếu tìm được một cá thể to lớn khác, chúng sẽ thành bạn đời duy nhất của nhau. Đàn rắn có tình cảm sâu đậm, xét theo mặt nào đó thì đúng là chúng rất giống loài người."Đường Dư thở dài, không nói thêm gì nữa.Cô không thấy áy náy vì đã đánh chết con rắn mẹ. Lúc đó nó rượt theo mãi chẳng tha, nếu không phải con rắn mẹ thì chính là các cô chết. Kẻ đáng hận nhất chính là Trần Đức Minh, gây họa liên lụy khiến các cô suýt chút nữa đã táng thân trong bụng rắn.Trong khi ba người chăm chú xem bích họa thì Tống Lãnh Trúc đã cạy cái nắp quan tài đóng kín trong cùng ra. Quan tài vang tiếng kẽo kẹt, một mùi gỗ đàn kì quái chợt tỏa đầy khắp căn phòng. Đường Dư lập tức ngưng thở theo phản xạ, mãi một lúc sau mới phát hiện mùi gỗ này không có độc.Hẳn là vị Tiên Kỳ Vũ Vương này cho rằng sẽ không có ai qua được cơ quan Thần Rắn nên căn mộ chính không thiết lập bất kì bẫy rập gì.Mùi hương lạ nhanh chóng tản đi trong không khí. Ba người Đường Dư tò mò bước đến gần quan tài, dò đầu ngó vào trong.Lê Thành Giản mắt sáng rỡ: "Kim Lũ Ngọc Y*." Anh ta mừng ra mặt, nhưng không động tay, vì đội của Tống Lãnh Trúc còn đứng ngay cạnh bên, đánh không lại.*Kim Lũ Ngọc Y (dây vàng áo ngọc) là cái này. Một bộ đồ phủ kín cả người từ những miếng ngọc bích nhỏ, kích thước đa dạng, kết nối với nhau bằng dây vàng.
_____________
Tác giả: Nhiệm vụ này! Cuối cùng! Cũng kết thúc rồi!Đánh dấu: Kết cấu ngôi mộ (phòng Đông Tây và phòng chứa đằng sau), đồ bồi táng (biên chung, mâu đồng các thứ) tham khảo mộ Nam Việt Vương*, quan quách tham khảo quan quách bốn tầng của Tân Truy Phu Nhân.*Nam Việt Vương này là Triệu Văn Đế, con của Trọng Thủy, cháu của Triệu Đà.Hồi nhỏ nghe Kim Lũ Ngọc Y tưởng là kiểu quần áo tơ lụa tiên khí bay bay, đi viện bảo tàng mới biết là một bộ giáp ngọc, bọc người... kín mít.
_____________
Nghĩ tới cảnh bên này đang quánh túi bụi cái xác còn hai mẻ Đường Dư Chu Châu xanh mặt lùi dính vách là thấy mắc cười. Tay mắc ôm kiếm chứ không chắc ôm nhao run r 🤣🤣
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com