Bhtt Edit Lam Xac Song Trong Tro Choi Sinh Ton Tieu Diem Quat
LÀM XÁC SỐNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN - Chương 25
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Doanh trại của Thẩm Húc nằm hoàn toàn ngược hướng với thành phố Y. Lần trước, khi chạy trốn xuyên đêm, ba người không kịp quan sát rõ tình hình chung quanh. Lần này, Đường Dư đã lưu ý, ghi nhớ bảy tám phần địa hình ngọn núi.
Nhóm người đang tụm lại một chỗ này, ai cũng bị thương không nhiều thì ít, nhưng cũng không trí mạng. Một người cầm súng đang lớn tiếng răn đe: "Đứa nào cũng muốn chạy, chạy rồi ai làm việc?! Còn mang ý đồ rời khỏi doanh trại thì tao lập tức đánh gãy chân tụi mày."Những người trên mặt đất lập tức co rúm. Hiển nhiên, lời hắn nói không chỉ đe dọa suông.Đường Dư chau chặt mày. Khi trước Giản Ngũ nói Bắc Doanh không yên ổn thì cô còn chưa nhận ra, vì khi ấy còn có người mạnh nhất trấn giữ. Một khi người này không còn, những u nhọt khảm sâu trong cốt tủy kia sẽ trồi ra ngoài.Đám đào binh bị bắt lại kia không bị lấy mạng, sợ là doanh trại đang thiếu người. Cả cái doanh trại to lớn này, ăn uống, điện đóm gì cũng yêu cầu sức lao động. Người mà chết sạch thì ôm cái doanh trại này cũng chẳng để làm gì.Một người cầm súng khác thì đang buộc đám bệnh tật ốm yếu này chọn phe. Đường Dư dừng bước lắng nghe một lúc, thăm dò được tình hình hai bên.Một phe có thủ lĩnh là quân nhân, tên là Bát gia gì gì đó, hiện là người có điểm tích lũy cao nhất cũng như năng lực mạnh nhất Bắc Doanh.Phe còn lại thì thủ lĩnh là mưu sĩ, nhiều mưu mẹo, đối xử với người khác cũng hiền lành hơn một chút, từng là đàn em trước mặt Thẩm Húc, được người ta gọi là thầy Cố.Sau khi hiểu biết đại khái, Đường Dư đã mất hứng thú. Người mà chẳng màng quan tâm sống chết của thành viên thì chẳng phải thủ lĩnh gì tốt.Ánh mắt cô ngừng trên người một cô gái. Cô gái ấy mang mắt kính, mặc áo blouse trắng tới lui trong đám người bệnh.Là Chu Châu.Chu Châu đang băng thuốc cho người bị bỏng kia.Gã cầm súng nhắc nhở cô ta: "Giáo sư Chu, băng đại ít thuốc để nó đừng chết là được rồi.""Được." Chu Châu đáp lời, mặt không đổi sắc, không rõ là bị ép hay tự nguyện đồng ý.Đường Dư dời mắt, nhấc chân rời khỏi quảng trường, đi về phía dãy nhà ở rìa phía Tây của hàng đầu tiên, nơi đó đang phát ra tiếng ầm ầm của máy phát điện. Nếu không lầm thì đó là phòng điện.Lúc bước qua trại lính tiên phong, Đường Dư liếc nhìn vào trong qua song sắt.Chính cái liếc ấy lại giúp cô có thêm được một ít thông tin.Trước bàn gỗ trong trại có bốn người đang ngồi đối diện nhau, sắc mặt nghiêm túc, hình như đang đàm phán.Cửa phòng khóa, Đường Dư không có năng lực xuyên tường, chỉ có thể tựa vào song sắt mà lắng nghe, nhưng phần lớn thanh âm đã bị lớp kính chặn lại. Đường Dư nghe ngóng suốt nửa ngày, chỉ nghe được mấy chữ "thay phiên", "một năm",...Ngồi hai bên bàn chính là Bát gia và thầy Cố. Hay. Hai người này đánh tới giờ, thế mà lại đang đàm phán việc thay phiên quản lý Bắc Doanh.Trong bụng Đường Dư thầm hừ một tiếng khinh thường. Hai lãnh đạo mặt bất hòa, tâm bất hòa, quan điểm cũng bất hòa thay phiên mang binh, chỉ nghĩ thôi cũng biết người bên dưới sẽ thảm thế nào. Hai kẻ này sớm muộn gì cũng đánh nhau nữa cho xem.Đường Dư nghĩ, hay là ra tay giúp bọn họ chút nhỉ?Cái "giúp" mà cô nói hoàn toàn không phải "giúp" theo nghĩa đen.Đường Dư ghi nhớ diện mạo hai người nọ rồi rời khỏi trại lính tiên phong. Đầu tiên, cô đánh một vòng ra phía sau Bắc Doanh, sau đó quay lại dãy nhà đầu tiên.Đúng như Đường Dư dự đoán, phòng điện quả nhiên nằm ở rìa phía Tây, hơn nữa còn khóa bằng khóa sắt. Đường Dư giơ Kinh Long lên vung thử vài cái, nghĩ thầm: "Chém ổ khóa chắc không tính là tấn công đâu nhỉ? Sẽ không bại lộ đấy chứ?"Lòng nghĩ thế nhưng dao đã bổ xuống. Đường Dư vươn tay đón lấy ổ khóa sắt, ổ khóa cũng lập tức biến mất giữa không trung.Trên quảng trường đang giằng co gay gắt cũng chẳng có ai chú ý thấy cửa phòng điện bị đẩy ra một khe hở rồi nhẹ nhàng khép lại.Công tác quản lý trong doanh trại lớn rất phức tạp, vì thế trên mỗi thiết bị đều có dán giấy để người trực ban dễ phân biệt. Điều đó lại tiện cho Đường Dư.Trong phòng điện không ai, chỉ có máy móc hoạt động rầm rầm. Ngón tay Đường Dư lướt trên thiết bị, nhanh chóng tìm được cầu dao hàng rào điện. Cô nhếch môi, nhẹ nhàng kéo cầu dao, thấy đèn chỉ thị trên đó từ xanh lục chuyển sang đỏ."Leo vào từ lưới sắt khu cuối. Tôi tắt cầu dao rồi, giờ tất cả mọi người đang tập trung ở quảng trường, đằng sau không có ai." Đường Dư báo với Tiểu Li và Kim Diệp trong nhóm.Lưới sắt bị âm thầm cắt điện, Bắc Doanh không ai phát hiện. Bọn họ còn mải chìm trong cuộc đấu tranh phe phái, không biết ngư ông giảo hoạt Đường Dư đã viếng nhà họ.Đường Dư chạy ra phía sau gặp các đồng đội. Đầu tiên là giải thích tình hình hiện tại của Bắc Doanh cho Kim Diệp và Tiểu Li nghe, sau đó ỷ vào kỹ năng tàng hình mà táo bạo dạo trong doanh trại, chẳng kiêng dè chi.Cô thăm dò vị trí nhà kho chứa lương thực và vũ khí, rồi dẫn hai người kia dọn đi mười khẩu súng ngắn, ba túi gạo, năm túi bột mì, mười cân khoai tây, còn có hai bọc hạt giống nhỏ chẳng biết là hạt gì.Thường người ta sử dụng dị năng tàng hình để đánh lén, chỉ có Đường Dư dùng để ăn trộm.Qua tường bao đằng sau doanh trại, ba người dời hết vật tư trộm được ra ngoài.Súng đạn thì các cô chỉ trộm được súng ngắn dự phòng, cấp bậc thoạt trông cũng không cao. Một số vũ khí cấp tương đối cao hiện đã bị người Bắc Doanh nắm trong tay hết, tạm thời Đường Dư không lấy được. Ngoài ra, máy phát điện mà các cô ước ao có kích thước quá lớn, trọng lượng quá nặng, giờ cũng vô phương kéo đi.Đến khi trộm đã hòm hòm, Đường Dư lại nghĩ đến Chu Châu. Cô nhớ Giản Ngũ từng nói phòng nghiên cứu của Chu Châu ở phía bên phải doanh trại, ngay sau quảng trường ngoài trời.Phòng nghiên cứu thì hẳn là có thuốc men, hoặc tệ lắm thì cũng phải có mấy thứ dụng cụ phẫu thuật như dao mổ, ống tiêm, băng cầm máu, thuốc sát trùng, thuốc mê gì gì đó. Dù sao thì lúc trước, khi đội trưởng Lương bắt các cô, hắn từng nói qua mấy chữ "Để Chu Châu mổ đầu nghiên cứu".Đó đều là thứ mà hiện bọn Đường Dư đang thiếu thốn nhất. Dù trong doanh trại không ai biết sử dụng nhưng thật sự tới lúc cần lại chẳng biết đi đâu mà tìm.Tuy nhiên, phòng nghiên cứu ở ngay trong tầm mắt của mọi người. Trộm thế nào là cả một vấn đề.
_____________
Lời tác giả:Trái đắng phải chịu ở Bắc Doanh khi trước, giờ Đường Dư tới trả.
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com