TruyenHHH.com

Bhtt Edit Lam Xac Song Trong Tro Choi Sinh Ton Tieu Diem Quat

LÀM XÁC SỐNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN - Chương 25
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Doanh trại của Thẩm Húc nằm hoàn toàn ngược hướng với thành phố Y. Lần trước, khi chạy trốn xuyên đêm, ba người không kịp quan sát rõ tình hình chung quanh. Lần này, Đường Dư đã lưu ý, ghi nhớ bảy tám phần địa hình ngọn núi.

Dãy núi chạy từ đông sang tây, các cô một đường đi hướng bắc, từ thung lũng băng qua đỉnh núi. Ngoái đầu nhìn lại nhân lúc mặt trời mọc, doanh trại nhỏ tọa lạc ở chân núi của các cô đã khuất trong rừng rậm, gần như không thể nhìn thấy.

Những ngọn núi ở đây đều khá cao, từ giữa sườn núi đi lên mọc đầy cây lá kim. Tùng, sa mu, bách gì cũng có một ít. Đường Dư ghi nhớ đặc điểm ấy, hưng phấn mường tượng cảnh tương lai cùng các đồng đội. Nếu sau này dân cư trong doanh trại nhiều lên, cần xây thêm nhà cửa thì những loại gỗ ấy đều là lựa chọn khá tốt.

Đi suốt bảy tám tiếng đồng hồ, dấu chặt cây và dấu vết của con người dần xuất hiện nhiều hơn. Các cô đã đến rất gần doanh trại Thẩm Húc. Tiểu Li nói cho hai cô nàng còn lại biết doanh trại của Thẩm Húc có tên là Bắc Khê, trực tiếp gọi bằng tên con sông bên dưới doanh trại. Người trong trại thường gọi tắt là Bắc Doanh. Đó là những thông tin cô vô tình nghe được lúc bị bắt.

Càng đến gần Bắc Doanh, Đường Dư lại càng cảm thấy không thích hợp.

Từ rất xa thì các cô đã thấy trên không Bắc Doanh bốc khói. Thứ khói màu đen thế này không giống khói bếp sinh ra khi nấu ăn.

Ba người lập tức cất cái tâm trạng dạo chơi ngoại thành đi, đưa độ cảnh giác lên mức cao nhất.

Đến gần Bắc Doanh, các cô cúi rạp người nấp trong cánh rừng đằng sau doanh trại, âm thầm quan sát tình hình.

Bên kia lưới sắt vang tiếng ồn ào và xô xát đánh nhau, nhưng tầm nhìn bị tường bao chặn lại nên ba người không thấy rõ lắm bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Có bóng người tháo chạy từ lối ra duy nhất. Theo sát ngay sau lưng hắn là hai ba quả bom xăng.

Gã đào binh kia bị bom xăng ném trúng, người lập tức cháy bùng lên. Hắn nhanh chóng lăn mấy vòng trên mặt đất, nhưng quần áo và da đã dính xăng, có lăn thế nào cũng vô dụng.

Lát sau, hai người đàn ông một cao một thấp từ doanh trại bước ra, kéo gã đào binh bị bỏng nặng trở về.

"Chậc, thật sự bắt đầu nội chiến rồi." Đường Dư nhỏ giọng nói thầm.

Từ đầu cô đã có suy đoán ấy. Thẩm Húc và phần lớn lính tiên phong có lực chiến cao đều chết ở thành phố Y, Bắc Doanh nhất định sẽ xảy ra dị biến. Những người còn lại hoặc là tan rã, mọi người chia tay hòa bình, hoặc là có người lãnh đạo mới xuất hiện ổn định cục diện.

Rõ ràng Bắc Doanh là trường hợp thứ hai. Suy cho cùng thì doanh trại này không được hòa bình lắm, chuyện hảo tụ hảo tán không mấy gì khả thi.

Nhưng thời khắc chuyển giao từ cũ sang mới thường sẽ có xung đột bùng nổ, đặc biệt là với hoàn cảnh quản lý dựa vào cường quyền như Bắc Doanh đây. Mọi người sẽ trở nên cực kì tôn sùng quyền lực.

Đường Dư đoán quá nửa là người sống sót có chút thực lực muốn cứng rắn tiếp quản doanh trại nhưng có người không phục, dẫn đến tranh đấu phe phái.

Chẳng qua cô không ngờ doanh trại này vẫn giữ lại quy định rời đi là phải giết mà Giản Ngũ từng nói.

Thật là thối nát, Đường Dư thầm nghĩ, vẫn là Người một nhà tương thân tương ái tốt hơn, thành viên nào cũng đáng yêu cả.

Tiểu Li hạ giọng nói: "Tụi mình làm sao đây? Giờ bên trong đang lộn xộn, không mót được gì đâu."

Đường Dư nói trong nhóm: "Không, không. Lộn xộn mới dễ mót hơn ấy. Em xem, giờ ngay cả người tuần tra bên ngoài cũng chẳng có, tất cả dồn vô canh gác ở trong hết rồi."

Trai cò đánh nhau gì gì đó là màn cô thích xem nhất.

Đường Dư nhìn về phía lưới sắt. Mấy con chim lại treo trên lưới, thậm chí còn có một số xác sống bị giật chết. Chẳng biết có phải vì Bắc Doanh quá lộn xộn, không thể cử người ra dọn sạch đám xác thối đó hay không. Chúng nó cứ treo như thế, nhân tiện nhắc nhở Đường Dư rằng lưới này vẫn còn có điện.

Vậy thì dễ!

Lần đầu tiên tới, cả Đường Dư lẫn Kim Diệp đều là thân thể nguyên thủy ban đầu, hoàn toàn bó tay với hàng phòng ngự này.

Nhưng giờ cô đã có dị năng rồi!

Đường Dư dặn dò trong nhóm một phen rồi chớp mắt người đã biến mất tại chỗ.

Có lẽ đã hạ quyết tâm không cho người trong doanh trại chạy trốn nên lối ra vào duy nhất bị chặn bởi rào gỗ gai. Nhưng lúc này, hàng phòng ngự ấy đã bị gã đào binh ban nãy mở ra một phần, trống một lỗ. Có hai lính canh đang dựng đám rào gai ấy lại.

Đường Dư kích hoạt dị năng tàng hình, nhẹ nhàng lách người len vào qua lỗ thủng. Cô không xuống tay với lính canh, bởi hễ xuống tay là sẽ lập tức bại lộ hành tung. Cô có cách hay hơn để mang đồng đội vào.

Đường Dư dạo bước trong doanh trại như đi giữa chốn không người. Cô quan sát tình hình Bắc doanh. Cảnh tượng bên trong còn tệ hơn cô nghĩ.

Toàn bộ doanh trại bị chia làm hai nửa. Hai hàng rào gai dựng ngay chính giữa, đâu đâu cũng là tàn lửa do bom xăng để lại. Khói đen mà Đường Dư nhìn thấy trước đó bốc lên từ chính những đám lửa này.

Trước hàng rào gai mỗi bên có một nhóm người cầm súng trợn mắt hằm hè nhìn nhau, nhưng hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu muốn động thủ, hẳn là vẫn đang trong trạng thái kiềm chế lẫn nhau. Nhưng xét theo tình hình của Bắc Doanh thì trạng thái kiềm chế này e là đã giằng co được nửa tháng. Hiện tại, bất kì một chuyện cỏn con nào cũng có thể trở thành mồi lửa châm ngòi cho bom nổ.

Chỉ là so với lính tiên phong mà Đường Dư từng thấy trước đó thì những người này yếu hơn không chỉ một cấp.

Quảng trường từng là nơi phát cháo giờ biến thành chỗ tập trung người bị thương. Một đám người mặt xám mày tro chen chúc bên nhau, bị người ta chỉa súng vào, thoạt trông có vẻ là kẻ yếu ở tầng dưới chót của Bắc Doanh. Gã đào binh vừa bị bắt trở lại hiện cũng đang ngồi trong đó, người ướt đẫm.

Đường Dư đi vòng qua nhóm lính gác hai bên, đến trước quảng trường, quan sát ở cự li gần một phen.
Nhóm người đang tụm lại một chỗ này, ai cũng bị thương không nhiều thì ít, nhưng cũng không trí mạng. Một người cầm súng đang lớn tiếng răn đe: "Đứa nào cũng muốn chạy, chạy rồi ai làm việc?! Còn mang ý đồ rời khỏi doanh trại thì tao lập tức đánh gãy chân tụi mày."

Những người trên mặt đất lập tức co rúm. Hiển nhiên, lời hắn nói không chỉ đe dọa suông.

Đường Dư chau chặt mày. Khi trước Giản Ngũ nói Bắc Doanh không yên ổn thì cô còn chưa nhận ra, vì khi ấy còn có người mạnh nhất trấn giữ. Một khi người này không còn, những u nhọt khảm sâu trong cốt tủy kia sẽ trồi ra ngoài.

Đám đào binh bị bắt lại kia không bị lấy mạng, sợ là doanh trại đang thiếu người. Cả cái doanh trại to lớn này, ăn uống, điện đóm gì cũng yêu cầu sức lao động. Người mà chết sạch thì ôm cái doanh trại này cũng chẳng để làm gì.

Một người cầm súng khác thì đang buộc đám bệnh tật ốm yếu này chọn phe. Đường Dư dừng bước lắng nghe một lúc, thăm dò được tình hình hai bên.

Một phe có thủ lĩnh là quân nhân, tên là Bát gia gì gì đó, hiện là người có điểm tích lũy cao nhất cũng như năng lực mạnh nhất Bắc Doanh.

Phe còn lại thì thủ lĩnh là mưu sĩ, nhiều mưu mẹo, đối xử với người khác cũng hiền lành hơn một chút, từng là đàn em trước mặt Thẩm Húc, được người ta gọi là thầy Cố.

Sau khi hiểu biết đại khái, Đường Dư đã mất hứng thú. Người mà chẳng màng quan tâm sống chết của thành viên thì chẳng phải thủ lĩnh gì tốt.

Ánh mắt cô ngừng trên người một cô gái. Cô gái ấy mang mắt kính, mặc áo blouse trắng tới lui trong đám người bệnh.

Là Chu Châu.

Chu Châu đang băng thuốc cho người bị bỏng kia.

Gã cầm súng nhắc nhở cô ta: "Giáo sư Chu, băng đại ít thuốc để nó đừng chết là được rồi."

"Được." Chu Châu đáp lời, mặt không đổi sắc, không rõ là bị ép hay tự nguyện đồng ý.

Đường Dư dời mắt, nhấc chân rời khỏi quảng trường, đi về phía dãy nhà ở rìa phía Tây của hàng đầu tiên, nơi đó đang phát ra tiếng ầm ầm của máy phát điện. Nếu không lầm thì đó là phòng điện.

Lúc bước qua trại lính tiên phong, Đường Dư liếc nhìn vào trong qua song sắt.

Chính cái liếc ấy lại giúp cô có thêm được một ít thông tin.

Trước bàn gỗ trong trại có bốn người đang ngồi đối diện nhau, sắc mặt nghiêm túc, hình như đang đàm phán.

Cửa phòng khóa, Đường Dư không có năng lực xuyên tường, chỉ có thể tựa vào song sắt mà lắng nghe, nhưng phần lớn thanh âm đã bị lớp kính chặn lại. Đường Dư nghe ngóng suốt nửa ngày, chỉ nghe được mấy chữ "thay phiên", "một năm",...

Ngồi hai bên bàn chính là Bát gia và thầy Cố. Hay. Hai người này đánh tới giờ, thế mà lại đang đàm phán việc thay phiên quản lý Bắc Doanh.

Trong bụng Đường Dư thầm hừ một tiếng khinh thường. Hai lãnh đạo mặt bất hòa, tâm bất hòa, quan điểm cũng bất hòa thay phiên mang binh, chỉ nghĩ thôi cũng biết người bên dưới sẽ thảm thế nào. Hai kẻ này sớm muộn gì cũng đánh nhau nữa cho xem.

Đường Dư nghĩ, hay là ra tay giúp bọn họ chút nhỉ?

Cái "giúp" mà cô nói hoàn toàn không phải "giúp" theo nghĩa đen.

Đường Dư ghi nhớ diện mạo hai người nọ rồi rời khỏi trại lính tiên phong. Đầu tiên, cô đánh một vòng ra phía sau Bắc Doanh, sau đó quay lại dãy nhà đầu tiên.

Đúng như Đường Dư dự đoán, phòng điện quả nhiên nằm ở rìa phía Tây, hơn nữa còn khóa bằng khóa sắt. Đường Dư giơ Kinh Long lên vung thử vài cái, nghĩ thầm: "Chém ổ khóa chắc không tính là tấn công đâu nhỉ? Sẽ không bại lộ đấy chứ?"

Lòng nghĩ thế nhưng dao đã bổ xuống. Đường Dư vươn tay đón lấy ổ khóa sắt, ổ khóa cũng lập tức biến mất giữa không trung.

Trên quảng trường đang giằng co gay gắt cũng chẳng có ai chú ý thấy cửa phòng điện bị đẩy ra một khe hở rồi nhẹ nhàng khép lại.

Công tác quản lý trong doanh trại lớn rất phức tạp, vì thế trên mỗi thiết bị đều có dán giấy để người trực ban dễ phân biệt. Điều đó lại tiện cho Đường Dư.

Trong phòng điện không ai, chỉ có máy móc hoạt động rầm rầm. Ngón tay Đường Dư lướt trên thiết bị, nhanh chóng tìm được cầu dao hàng rào điện. Cô nhếch môi, nhẹ nhàng kéo cầu dao, thấy đèn chỉ thị trên đó từ xanh lục chuyển sang đỏ.

"Leo vào từ lưới sắt khu cuối. Tôi tắt cầu dao rồi, giờ tất cả mọi người đang tập trung ở quảng trường, đằng sau không có ai." Đường Dư báo với Tiểu Li và Kim Diệp trong nhóm.

Lưới sắt bị âm thầm cắt điện, Bắc Doanh không ai phát hiện. Bọn họ còn mải chìm trong cuộc đấu tranh phe phái, không biết ngư ông giảo hoạt Đường Dư đã viếng nhà họ.

Đường Dư chạy ra phía sau gặp các đồng đội. Đầu tiên là giải thích tình hình hiện tại của Bắc Doanh cho Kim Diệp và Tiểu Li nghe, sau đó ỷ vào kỹ năng tàng hình mà táo bạo dạo trong doanh trại, chẳng kiêng dè chi.

Cô thăm dò vị trí nhà kho chứa lương thực và vũ khí, rồi dẫn hai người kia dọn đi mười khẩu súng ngắn, ba túi gạo, năm túi bột mì, mười cân khoai tây, còn có hai bọc hạt giống nhỏ chẳng biết là hạt gì.

Thường người ta sử dụng dị năng tàng hình để đánh lén, chỉ có Đường Dư dùng để ăn trộm.

Qua tường bao đằng sau doanh trại, ba người dời hết vật tư trộm được ra ngoài.

Súng đạn thì các cô chỉ trộm được súng ngắn dự phòng, cấp bậc thoạt trông cũng không cao. Một số vũ khí cấp tương đối cao hiện đã bị người Bắc Doanh nắm trong tay hết, tạm thời Đường Dư không lấy được. Ngoài ra, máy phát điện mà các cô ước ao có kích thước quá lớn, trọng lượng quá nặng, giờ cũng vô phương kéo đi.

Đến khi trộm đã hòm hòm, Đường Dư lại nghĩ đến Chu Châu. Cô nhớ Giản Ngũ từng nói phòng nghiên cứu của Chu Châu ở phía bên phải doanh trại, ngay sau quảng trường ngoài trời.

Phòng nghiên cứu thì hẳn là có thuốc men, hoặc tệ lắm thì cũng phải có mấy thứ dụng cụ phẫu thuật như dao mổ, ống tiêm, băng cầm máu, thuốc sát trùng, thuốc mê gì gì đó. Dù sao thì lúc trước, khi đội trưởng Lương bắt các cô, hắn từng nói qua mấy chữ "Để Chu Châu mổ đầu nghiên cứu".

Đó đều là thứ mà hiện bọn Đường Dư đang thiếu thốn nhất. Dù trong doanh trại không ai biết sử dụng nhưng thật sự tới lúc cần lại chẳng biết đi đâu mà tìm.

Tuy nhiên, phòng nghiên cứu ở ngay trong tầm mắt của mọi người. Trộm thế nào là cả một vấn đề.
_____________
Lời tác giả:

Trái đắng phải chịu ở Bắc Doanh khi trước, giờ Đường Dư tới trả.
_____________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com