TruyenHHH.com

Bhtt Edit Lam Xac Song Trong Tro Choi Sinh Ton Tieu Diem Quat

LÀM XÁC SỐNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN - Chương 104
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Đường Dư gật đầu cực kì chậm rãi.

Tống Lãnh Trúc cong khóe môi: "Vậy đi tiếp thôi, vừa đi vừa nói." Cô vịn lan can gỗ trên cầu thang, tay dùng lực, bước lên một bậc trông khá thoải mái.

Thấy thế, Đường Dư cũng không tiện nấn ná mãi, đành phải ôm một bụng thắc mắc mà quay người đi lên trên.

"Rất đơn giản, bởi vì tôi không ghét cô." Giọng Tống Lãnh Trúc vang lên từ phía sau, nhẹ hẫng, lời ra khỏi miệng lại thấp dần đi.

Tim Đường Dư đánh dồn như nổi trống. Cô lập tức ưỡn thẳng lưng, cứng đờ bước lên một bước, cuối cùng cũng đặt chân lên sàn lầu ba. Cái cầu thang này dài hơn cô nghĩ.

Tống Lãnh Trúc nói thế là sao? Không ghét là ý gì? Chẳng hiểu sao Đường Dư lại không dám nghĩ sâu xa, vừa nghĩ là lỗ tai đã nóng bừng.

Nếu là Kim Diệp hoặc Chu Châu nói những lời ấy, nhất định cô đã tự luyến đáp ngay: "Không ghét chính là thích rồi. Tôi đáng yêu vậy mà, quả nhiên không ai trốn khỏi sức hút nhân cách của tôi đây."

Nhưng hiện tại, cô muốn bông đùa như thế mà đầu óc lại rối tung, như bị người ta bỏ một viên thuốc sủi vào, kêu ùng ục khiến cô không tài nào suy nghĩ được.

Rồi sao nữa? Tống Lãnh Trúc còn định nói gì? Sao không nói tiếp?

Đường Dư muốn quay người nhưng lại sợ phải trực tiếp đối mặt với Tống Lãnh Trúc. Hiện tại đối phương đang mang nét mặt gì? Có khi nào là trêu mình, chỉ chờ xem mình xấu mặt hay không?

Đường Dư đành phải cúi đầu, tiếp tục tiến về phía trước, đánh một vòng, bước lên cầu thang dẫn đến lầu bốn. Im lặng, nhưng lại không hề bình tĩnh, chờ Tống Lãnh Trúc nói tiếp.

Mãi một lúc sau, Tống Lãnh Trúc mới lên tiếng như vừa điều chỉnh xong nhịp thở: "Không ghét, thậm chí có thể nói là rất hứng thú. Thấy hoàn cảnh cô khó khăn nên muốn giúp cô một phen."

Giúp cô một phen, có thêm vài năng lực lận lưng thì có thể sống lâu hơn một chút. Nửa câu sau, Tống Lãnh Trúc không nói ra miệng.

"Giúp tôi á?" Đường Dư lại dừng bước ngay trên cầu thang. Cô nhận ra sự nghiêm trọng trong giọng Tống Lãnh Trúc, không phải giọng điệu nên có khi bày tỏ thiện cảm như trong suy nghĩ của cô.

Lại một lần nữa, Đường Dư quay người, đúng lúc thấy Tống Lãnh Trúc buông bàn tay che miệng. Cái đèn pin được đối phương cầm trong một tay khác. Nương ánh sáng, Đường Dư thấy trên kẽ ngón tay của Tống Lãnh Trúc có vết máu mới.

Hình như Tống Lãnh Trúc lại ho ra máu.

Thảo nào im lặng lâu thế mới nói chuyện.

Đường Dư giậm chân mạnh một cái, chẳng biết là bực bản thân vừa suy nghĩ lung tung hay là bực vì Tống Lãnh Trúc đã hộc máu mà vẫn không rên một tiếng. Cô lập tức bước xuống cầu thang, đưa tay toan đỡ lấy cánh tay Tống Lãnh Trúc.

Nhưng khi sắp chạm đến đối phương thì Đường Dư lại do dự. Sự do dự ấy ập đến một cách khó hiểu, đi cùng nó còn có một chút thấp thỏm, lo âu.

Nhỡ đâu Tống Lãnh Trúc không muốn cô đỡ thì sao? Thật ra đối phương cũng không cần lắm, cô chủ động như thế có hơi vồ vập quá không? Dù gì cũng còn nguy cơ lây nhiễm.

Nhỡ đâu vì thế mà Tống Lãnh Trúc ghét cô, câu mới nói ban nãy không tính nữa thì làm sao giờ?

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu đã toát ra vô số ý niệm. Đường Dư thấy bực bội, sao tối nay cái đầu cô cứ nghĩ đông nghĩ tây miết. Trước kia Đường Dư cô đâu phải người cả nghĩ như thế.

Giờ tay đã chìa ra rồi, rụt lại không được, mà không rụt cũng không được. Quê quá.

Thấy Đường Dư đứng im ngẩn người, Tống Lãnh Trúc bèn đặt cánh tay lên lòng bàn tay cô nàng một cách hết sức tự nhiên. Nhóc xác sống hơi căng cơ, cách tay áo vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể rất cao của đối phương.

Thì ra nhiệt độ của xác sống cao hơn người bình thường một chút? Tống Lãnh Trúc khá nghi hoặc, hình như đâu nghe nói nhỉ.

Trái tim treo ngược cành cây của Đường Dư được hạ xuống. Cô hít sâu mấy hơi, che giấu sự xấu hổ, sau đó cẩn thận đỡ Tống Lãnh Trúc bước lên trên. May mà cầu thang của thư viện rất rộng, hai người đi song song hoàn toàn không thành vấn đề.

Không khí lại trở nên im ắng, chỉ còn tiếng bước chân của hai người.

Đường Dư hãy còn suy ngẫm về mấy câu của Tống Lãnh Trúc, lật qua lật lại nghiệm mấy lần vẫn không nghiệm ra rốt cuộc Tống Lãnh Trúc có ý gì. Cô là người muốn hỏi cho ra nhẽ, nhưng cũng là cô hỏi rồi lại không hiểu câu trả lời.

Mãi đến khi ngẫm đến lần thứ tư, Đường Dư mới đặt trọng tâm vào câu cuối cùng mà Tống Lãnh Trúc nói. Tống Lãnh Trúc nói muốn giúp cô.

Cái này không hợp lí. Bằng vào những gì cô biết về Tống Lãnh Trúc thì đối phương không phải người thích làm việc thiện. Hơn nữa, bộ trông cô thảm đến mức cần người khác cứu giúp à? Vậy sao Tống Lãnh Trúc không đi giúp Kim Diệp, giúp Tiểu Li?

Mấy lần gặp nhau trước đó, Tống Lãnh Trúc muốn giết cô còn không kịp.

Giờ chẳng những không giết mà còn năm lần bảy lượt ra tay giúp đỡ?

Đường Dư cẩn thận ngẫm nghĩ. Nhắc mới nhớ, hình như từ sau khi đoán được mình là người chơi thì Tống Lãnh Trúc không xuống tay với cô nữa.

Là do thân phận của cô ư? Nghĩ đến đấy, bàn tay đang đỡ Tống Lãnh Trúc lại bất giác siết nhẹ.

Hai người đã đi hết cầu thang, đứng ngay lối vào khu sách báo lầu bốn. Đường Dư thả tay Tống Lãnh Trúc, lấy giấy bút ra tựa trên lan can, nhanh chóng viết một câu.

"Mấy người biết bao nhiêu về tôi?"

Tống Lãnh Trúc nhìn tờ giấy Đường Dư đưa qua, bất giác cười khẽ. Cô không ngờ nhóc xác sống chau mày nhăn nhó suốt đường đi để rồi cuối cùng lại viết xuống những lời này.

"Tôi hỏi thân phận, cô không chịu nói, sao giờ lại hỏi ngược lại tôi biết bao nhiêu về cô?" Tống Lãnh Trúc thu lại nét cười, như thể nụ cười vừa rồi chỉ là ảo giác của Đường Dư.

Đường Dư cắn môi, hơi khó xử. Cô lại quay người, nhanh chóng viết câu mới.

"Thì mấy người cũng đoán được rồi mà, không phải sao?"

Kim Diệp còn có thể đoán ra thân phận của Đường Dư ngay, Tống Lãnh Trúc sao lại không biết. Trước đó, lúc ở cấm địa, Đường Dư đã lờ mờ nghi ngờ, cho đến vừa rồi Tống Lãnh Trúc nói "thấy hoàn cảnh cô khó khăn".

Nói thật, thân là xác sống, tình cảnh của Đường Dư đã có thể xem như cực kì may mắn. Cô có dị năng Sao chép, có bạn bè tương thân tương ái. Có thể nói ngoại trừ việc thi thoảng bị người chơi đuổi giết ra thì cuộc sống của cô vẫn khá là dễ chịu.

Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng Tống Lãnh Trúc tận mắt chứng kiến cô biến thành xác sống chúa nên mới đưa ra kết luận ấy. Vậy nên Đường Dư muốn mượn cơ hội này thử đối phương một phen.

Tống Lãnh Trúc cụp mắt: "Nhưng suy đoán của tôi... cô không chính miệng xác nhận." Không xác nhận thì suy đoán vẫn chỉ là suy đoán. Một việc, bất luận khả năng chính xác có cao cỡ nào đi chăng nữa thì trước khi triệt để xác nhận, nó vẫn không thể nào chắc chắn một trăm phần trăm.

Đường Dư cắn răng, xé thêm tờ giấy ghi chú khác, viết: "Nói suy đoán của mấy người xem."

Dù sao ở đây cũng chỉ có hai người các cô. Không bằng cứ nhân cơ hội này phân tích, lí luận với Tống Lãnh Trúc một phen.

Tống Lãnh Trúc liếc nhìn tờ giấy rồi lại dời mắt: "Đứng đây nói chuyện mệt quá, tìm chỗ nào ngồi đi."

Đường Dư "à" một tiếng. Cũng phải, Tống Lãnh Trúc còn đang bị thương cơ mà, cô sơ suất quá.

Thế là cô lại đỡ Tống Lãnh Trúc đi vào trong. Tề Cẩm Nhân nói lúc trước các cô cư trú trong phòng đọc lầu bốn, Đường Dư bèn đi theo bảng hướng dẫn, tìm được nơi có bàn ghế.

Có thể nhìn ra dấu vết từng có người sinh hoạt ở đây. Giữa các kệ sách, hai hàng bàn rộng được kê sát vào nhau, trên phần sàn trống còn có bao bì đồ ăn và một cái thảm bạc cách nhiệt, cả mấy món linh tinh khác.

Đường Dư kéo cái ghế cho Tống Lãnh Trúc ngồi xuống, mình cũng kéo một cái khác ngồi ngay chỗ quẹo, tay ôm giấy bút, nét mặt như đang nói "Mấy người nói đi, tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi".

Tống Lãnh Trúc lại cười.

Ánh mắt cô nhìn Đường Dư long lanh sóng nước, nét cười nhẹ nhàng.

Nhịp tim Đường Dư lại bất giác lên cao. Tối nay Tống Lãnh Trúc nhiều biểu cảm thế, là do không có đồng đội ở đây nên xõa à?

Nụ cười của Tống Lãnh Trúc rất nhạt, không hề rõ ràng, từ xa gần như không nhận ra cô đang cười. Chỉ có khóe môi giương nhẹ cùng đôi mắt hơi nheo là bộc lộ cảm xúc.

Đường Dư không nhớ Tống Lãnh Trúc là người thích cười như thế. Rõ ràng đối phương giết người không chớp mắt, lúc nào cũng lạnh như cục nước đá.

Tại cô buồn cười quá hay sao? Đường Dư hơi thả lỏng bả vai, để mình trông tự nhiên hơn một chút.

Không thể không thừa nhận rằng đúng là cô có hơi căng thẳng.

Chỉ vài ba câu nói của Tống Lãnh Trúc đã khiến cô bồn chồn đến thế.

"Rồi." Tống Lãnh Trúc quay lại với vẻ mặt vốn dĩ. Cô thả lỏng cơ thể, tay trái chống đầu, nghiêng đầu xem tờ giấy của Đường Dư.

"Tôi không chơi game nhiều nhưng cũng biết mấy năm nay có chuyện hành hình trong trò chơi. "Địa cầu tăm tối" không phải trò đầu tiên làm chuyện đó, nhưng hẳn là trò có nhiều tội phạm được thả vào nhất. Trong hơn một năm qua, tôi từng gặp trong đây rất nhiều lần... những người chơi đặc biệt... tự dưng xuất hiện, còn bị người chơi khác đuổi giết." Tống Lãnh Trúc châm chước tìm từ, có vẻ như lời muốn nói sẽ rất dài.

"Thường thì họ sẽ có hai đặc điểm. Một là thân phận đặc biệt, cơ bản đều là nhân vật mang tính chủ chốt trong nhiệm vụ nào đó, có thể là người chơi, cũng có thể là NPC. Tóm lại là sẽ khiến những người chơi khác săn đuổi, cuối cùng kết thúc bằng cái chết."

"Giống Lý thị vậy á?" Đường Dư viết roẹt roẹt mấy chữ.

"Kiểu thế." Tống Lãnh Trúc nghiêng đầu nhìn rồi tạm dừng để trả lời. "Đặc điểm thứ hai chính là trò chơi của họ có độ khó cực lớn. Để thu hút người xem, trò chơi cũng sẽ sắp đặt cơ chế thăng cấp và hệ thống nhiệm vụ, nhưng không phải cùng bộ với người chơi bình thường. Điểm Thể lực cực kì hạn chế. Quan trọng nhất là sinh mệnh của họ liên kết với đời thực."

Nói đến đây, Tống Lãnh Trúc lại ngừng, xem phản ứng của Đường Dư.

Đường Dư chớp chớp mắt. Được rồi, quả nhiên Tống Lãnh Trúc đã đoán được thân phận của cô. Tâm trạng cô hơi phức tạp, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tống Lãnh Trúc nhẹ giọng lên tiếng: "Vậy nên cô cũng chỉ có một mạng thôi đúng không?"

Đường Dư bắt đầu lầm bầm: "À... cái này ấy hả... khó nói lắm... nói sao giờ ta... ờ thì..."

Thấy cô nàng không viết chữ mà ánh mắt lại né tránh, Tống Lãnh Trúc bèn chủ động nói tiếp: "Nhưng mà trước giờ chưa từng xuất hiện người chơi hay tội phạm có thân phận là xác sống, ít nhất là tôi chưa từng thấy. Thế nên lúc đầu tôi không biết cô là người thật."

Cảnh tượng lần đầu hai người gặp mặt chợt thoáng qua tâm trí Tống Lãnh Trúc. Lúc ấy, tính cả lần sau và sau sau đó nữa, cô đều có ý định giết Đường Dư. Nói thật, khi đó cô sẽ chẳng mảy may bận tâm suy ngẫm xem đối phương là số liệu hay người thật, cứ giết là xong.

Nhưng hiện tại, Tống Lãnh Trúc bắt đầu cảm thấy ngẫm lại mà sợ hãi.

"Xin lỗi." Cô nói ra hai chữ rất khẽ, cực kì khẽ.

Hở? Đường Dư không nghe rõ, nghiêng đầu nhìn Tống Lãnh Trúc. "Mấy người nói gì hở?" Cô viết trên giấy.

"Không có gì." Tống Lãnh Trúc mặt không đổi sắc.

Đường Dư cúi đầu, tiếp tục viết: "Vậy sau này làm sao mà mấy người biết?"

"Phản ứng của cô." Tống Lãnh Trúc đáp. "Cô rất giống người, giống người hơn NPC."

Đường Dư nghĩ thầm, đó là đương nhiên, tôi vốn chính là người mà.

"Giống người hơn cả đại đa số người chơi." Tống Lãnh Trúc nhìn Đường Dư rồi bổ sung một câu. Hình ảnh Đường Dư bảo vệ hai NPC trước mặt cả một đoàn người chơi, thi thoảng Tống Lãnh Trúc vẫn hồi tưởng lại. Cũng chính là sau nhiệm vụ lần đó, cô mới bắt đầu tìm hiểu cô nàng Đường Dư này.

Suy cho cùng thì Đường Dư quá mức đặc biệt. Yếu ớt như đom đóm le lói ánh sáng nhưng lại khiến người ta không cách nào bỏ qua.

"Sau này tôi nghĩ thân phận của cô đặc biệt như thế, lại còn năm lần bảy lượt bị người chơi đuổi giết, phù hợp với hai đặc điểm kia." Tống Lãnh Trúc nói một cách từ tốn.

Thật ra Tống Lãnh Trúc đã có suy đoán ấy từ lâu, nhưng mãi sau khi nhiệm vụ ở cấm địa bắt đầu, cô mới hoàn toàn chắc chắn. Cô và Đường Dư từng hợp tác với nhau, biết năng lực cơ sở của Đường Dư rất mạnh nhưng thể lực lại cực kì hạn chế cô nàng phát huy khả năng, lại vô số lần bị người chơi đuổi giết, ngẫm lại không khó để đoán ra.

Riêng đến tìm Đường Dư xác nhận cũng chỉ vì muốn nói chuyện với chính chủ thôi.

"Vậy nên, cô phạm tội gì?" Tống Lãnh Trúc suy ngẫm rồi vẫn hỏi thẳng.

Ừm, câu này thì dễ trả lời. Đường Dư đổi tờ giấy ghi chú mới không chút do dự, ngoáy lên giấy bốn chữ rồng bay phượng múa: "Tôi không biết nữa."

Tống Lãnh Trúc chau mày: "Nếu không muốn nói thì xem như tôi chưa hỏi vậy."

"Tôi không biết thiệt. Tôi mất trí nhớ." Đường Dư đổi giấy rồi viết tiếp, sau đó chỉ vào đầu mình. Ngay cả việc trò chơi này tên "Địa cầu tăm tối" cô cũng mới vừa biết ban nãy.

"Tại sao lại thế?" Tống Lãnh Trúc không hiểu. Bình thường tội phạm sẽ không bị xóa kí ức. Họ phải mang theo cảm giác tội lỗi và sợ hãi mà trả giá đắt cho những gì đã làm. Xóa kí ức là chuyện dễ dàng hơn cho họ.

Nhưng ánh mắt Đường Dư lại sạch sẽ, tinh khôi, không hề giống như đang nói dối.

Đường Dư lại cầm tờ giấy "Tôi không biết nữa" lên trả lời câu hỏi của Tống Lãnh Trúc.

Cái này tiện ghê, từ giờ cô sẽ mang theo bên người.

Tống Lãnh Trúc gật đầu, tỏ vẻ mình tin, không hỏi nữa.

Đường Dư ngẫm nghĩ rồi cắn môi dưới, chủ động viết lên giấy mấy chữ: "Nếu tôi làm chuyện gì đó thương thiên hại lí thì câu mấy người nói ban nãy còn tính không?"

Nói gì? Tống Lãnh Trúc ngẫm mãi vẫn không ra. Từ nãy đến giờ cô nói rất nhiều câu.

Đường Dư ngượng ngùng xoắn xít, viết ra mấy chữ nhỏ xíu, nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy: "Hồi nãy mấy người nói không ghét tôi đó."

Thấy rõ hàng chữ ấy, Tống Lãnh Trúc im lặng. Cô rút tay lại, chống người, ngồi thật ngay ngắn.

Câu hỏi này rất khó trả lời. Cô không biết Đường Dư đã làm chuyện gì thì sao có thể nói là ghét hay không? Ngộ nhỡ Đường Dư giết ai hoặc là làm chuyện gì đó bất lợi cho Tổng Phủ của Hành tinh Chính, sao cô có thể hứa hẹn một cách dễ dàng cho được?

Tống Lãnh Trúc vươn tay, chậm rãi gõ lên tờ giấy chưa kịp cất ban nãy. Nét chữ trên giấy bay múa, viết một câu vạn năng.

"Tôi không biết nữa."
_____________
Tác giả:

Mụt xíu chems chua chua ngọt ngọt.
_____________
LÀM XÁC SỐNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN - Chương 105
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Không biết, đó là câu trả lời của Tống Lãnh Trúc.

Ánh mắt Đường Dư dừng tại đầu ngón tay đối phương. Không nhận được sự đáp lại nên có, bao nhiêu chờ mong vừa mới nhen nhóm lại bị cô lặng lẽ đè xuống.

Tống Lãnh Trúc rất khó xử, Đường Dư có thể nhìn ra điều đó. Có lẽ cô không nên hỏi câu ấy.

Vốn cơ thể Tống Lãnh Trúc đang thả lỏng nghiêng một bên, ánh mắt cũng nhẹ nhàng, mềm mại, nhưng hiện tại, Tống Lãnh Trúc đã ngồi thẳng, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc, đầu ngón tay chỉ vào tờ giấy ghi chú màu vàng kia, ánh mắt nhìn cô chăm chú, không nói một lời.

Đường Dư không cách nào xem nhẹ phản ứng của Tống Lãnh Trúc. Phản ứng ấy khiến trong lòng cô hụt hẫng, trống rỗng, không tìm được chỗ tựa. Đường Dư từng hỏi Kim Diệp câu tương tự, Kim Diệp tiếp nhận rất nhanh, cũng cho cô đáp án rõ ràng.

Nhưng Tống Lãnh Trúc lại không.

Thôi. Đường Dư bực bội nghiêng người ra trước, vươn tay đè lấy góc còn lại của tờ giấy ghi chú, dùng lực rút nó ra khỏi đầu ngón tay Tống Lãnh Trúc.

Cô chẳng nói chẳng rằng, chỉ cúi đầu xếp tờ giấy làm đôi, rồi lại xếp thêm lần nữa, sau đó cất vào túi quần.

"Ờ thì..." Tống Lãnh Trúc lên tiếng, ngón tay vẫn đặt trên bàn, không rút về.

Đường Dư đành phải ngẩng đầu nhìn đối phương.

"Khụ... không có gì." Như sực nhớ ra điều gì đó, Tống Lãnh Trúc lại thôi không nói. Cô rút tay về, hai tay đan vào nhau trên bàn, siết chặt. "Nét chữ của cô cũng đẹp lắm."

Tống Lãnh Trúc chuyển chủ đề, có vẻ cố tình kiếm chuyện để nói.

Đường Dư mím chặt môi, không biết giận dỗi cái gì mà nhất thời không muốn phản ứng đối phương cho lắm.

Tống Lãnh Trúc nghẹn một hơi trong cổ họng, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Có thể thấy nhóc xác sống không được vui. Cô chỉ thành thật trả lời câu hỏi thôi, không ngờ cô nàng lại để ý chuyện này đến vậy.

Đây là chuyện rất quan trọng sao? Tống Lãnh Trúc gác ngón tay cái lên nhau, bất giác vuốt nhẹ.

Song, thứ cảm xúc chẳng mảy may che giấu của nhóc xác sống lại khiến cô cảm thấy khá là vui vẻ, một sự vui vẻ đáng ra không nên có.

Tống Lãnh Trúc dịu giọng đi, một lần nữa tìm chủ đề bắt chuyện: "Cô sẽ ở lại thư viện bao lâu?"

Đường Dư không nói một lời.

Như đoán trước được điều đó, cảm xúc Tống Lãnh Trúc vẫn ổn định, cô tiếp tục nhẹ giọng hỏi: "Đồng đội của cô đâu? Chu Châu ấy, cả xác sống và cô nhóc kia nữa."

Cô thả hai bàn tay đan cài ra, thu lại vẻ nghiêm túc, nghiêng người về phía Đường Dư, chờ nhóc xác sống nói chuyện với mình.

Sự bất quá tam, nếu còn im lặng không trả lời nữa thì hơi bất lịch sự.

Hơn nữa, Tống Lãnh Trúc đã xuống giọng đến mức đó rồi, người ta còn bị thương, Đường Dư cứ làm hũ nút mãi cũng không hay.

Thế là cô thu hồi thái độ, cuối cùng cũng cầm chiếc bút bên cạnh lên.

Vừa định đặt bút thì lại nhìn thấy hàng chữ nhỏ vừa viết ban nãy rành rành trên tờ giấy: "Hồi nãy mấy người nói không ghét tôi đó."

A, quê quá đi. Đường Dư hơi xấu hổ, cộng thêm một chút chột dạ mà xé tờ giấy ghi chú ấy xuống, vò lại thành cục ném qua một bên, đổi tờ khác.

"Họ đi rồi." Đường Dư dùng ngòi bút gõ cộc cộc, trả lời câu hỏi sau cùng của Tống Lãnh Trúc. Cô đẩy cho Tống Lãnh Trúc xem rồi lại nhanh chóng rút về, viết thêm bên cạnh mấy chữ "Kim Diệp, Tiểu Li".

Hình như Tống Lãnh Trúc vẫn chưa biết tên đồng đội của cô, cứ dùng "xác sống kia" để chỉ Kim Diệp.

Quá thảm! Kim Diệp không xứng có được họ tên sao?

Tống Lãnh Trúc cúi người đọc chữ: "Kim Diệp, là xác sống kia à? Thì ra cô ấy tên này."

"Ừa." Đường Dư nhìn lọn tóc buông lơi của Tống Lãnh Trúc, phát ra một âm tiết đơn giản.

"Tôi nhớ lúc trước có giao chiến với cô ấy rồi, khi đó cô ấy vẫn là con người. Vậy nên cô ấy biến thành người chơi xác sống là vì cô, đúng không?" Tống Lãnh Trúc dời mắt khỏi tờ giấy, nhìn sang bàn tay đang cầm bút của Đường Dư. Đôi tay ấy xương xương, móng tay không cắt ngắn, hẳn là để cào cho tiện.

"Đại loại vậy." Giải thích chi tiết quá phiền, Đường Dư bèn viết mấy chữ.

"Để tôi đoán nhé, trò chơi cập nhật thêm cơ chế nào đó để cô có thể làm người chơi khác ở lại với thân phận xác sống, nhưng cơ chế này không phải do cô quyết định, hơn nữa người chơi cũng phải đánh đổi gì đó." Tống Lãnh Trúc suy tư. Cô từng thấy Đường Dư đánh chết người chơi khác, không phải ai bị cô nàng cào cũng ở lại trò chơi. Sau khi biến thành xác sống, sức tấn công của Kim Diệp kém hơn trước rất nhiều.

Đường Dư không khẳng định, cũng không phủ nhận. Tống Lãnh Trúc rất thông minh, tuy không nói đúng hoàn toàn nhưng cũng đã đại khái.

Cô ngước mắt nhìn Tống Lãnh Trúc, lòng thầm cảm thán cái người này đã mạnh rồi sao còn thông minh thế? Mà tức nhất là còn đẹp nữa chứ. Đường nét gương mặt góc cạnh, đẹp một cách sắc sảo. Vốn là bản mặt lạnh khiến người ta sinh lòng khiếp đảm, không dám mạo phạm nhưng hiện tại, cố tình trong đôi mắt kia lại dập dìu vẻ nhu hòa, gần gũi.

Dưới ánh mắt ấy, chút dỗi hờn trong lòng Đường Dư gần như biến mất chẳng còn gì. Cô không dám nhìn thêm, sợ nhìn nữa thì sẽ chìm trong đó. Đột nhiên cô nổi ý nghịch ngợm, vùi đầu viết mấy chữ lên giấy.

"Làm xác sống vui lắm, mấy người muốn thử hông?"

Tống Lãnh Trúc cười tươi: "Phải xem cô có bản lĩnh đó không đã." Vừa trả lời, trong lòng cô vừa đưa ra kết luận, cảm xúc của nhóc xác sống đến nhanh mà đi cũng nhanh, khá dễ dỗ.

Đường Dư bĩu môi, buông bút. Thôi được rồi, cô giờ đúng là không có bản lĩnh đó thật.

Trong lúc im lặng, Tống Lãnh Trúc lại bất chợt vươn tay, với lấy cục giấy vừa bị Đường Dư vo tròn.

Lấy cục giấy đó làm gì? Chữ viết trên đó quê muốn chết. Đường Dư chột dạ, vội xua tay cản lại, hất cục giấy bay vèo xuống đất.

Tống Lãnh Trúc cười nói: "Sao vậy? Tôi xem lại cũng không được à?"

Không được! Sợ Tống Lãnh Trúc đi nhặt, Đường Dư quyết định đánh phủ đầu. Cô rời khỏi vị trí, quay người nhặt cục giấy màu vàng kia lên.

Cục giấy lăn vào góc kệ sách, Đường Dư nắm chặt nó trong tay. Lúc đứng dậy, mắt cô chợt liếc thấy có thứ gì đó là lạ nằm ở hàng sách dưới cùng trên kệ.

Í? Đường Dư quay người lấy cái đèn pin, chiếu vào hàng sách kia.

"Sao vậy?" Tống Lãnh Trúc không đứng dậy mà cúi người nhìn Đường Dư ngồi xổm cạnh cái kệ sách qua gầm bàn.

Hàng sách ấy màu mè lòe loẹt, trên bìa sách vẽ mấy thiếu nữ hút mắt, tựa cũng để lại ấn tượng khó phai. Tống Lãnh Trúc đứng dậy, thấy kệ dán nhãn "Tiểu thuyết mạng", rồi lại cúi đầu nhìn Đường Dư. Đường Dư ngồi trước một quyển có tựa là "Hoa khôi lạnh lùng yêu tôi", chẳng biết đang lục cái gì.

"Thì ra cô... thích loại này?" Tống Lãnh Trúc nhả từng chữ với biểu cảm hết sức ba chấm.

"Hở?" Đường Dư quay đầu nhìn Tống Lãnh Trúc, rồi lại quay sang kệ sách theo tầm mắt của đối phương.

"Không! Không phải!" Đường Dư vội lắc đầu, ư ư phủ nhận. Cô giơ món đồ trong tay, vội né khỏi hàng sách kia.

Một xấp giấy ghi chú màu vàng được Đường Dư đặt lên bàn. Xấp giấy này nhét trong hàng dưới cùng của kệ sách, vì quá nhỏ nên bị mấy quyển bên cạnh che khuất. Nếu không đi nhặt cục giấy thì vốn Đường Dư đã chẳng để ý thấy.

Xấp giấy ghi chú rất dày, lớp keo mỏng phía trên không có dấu hiệu như đã xé. Đường Dư lật trang đầu tiên, hé lộ chữ viết bên trong.

Trên tờ này chỉ có ba chữ: "Nhà vệ sinh."

Nét chữ rất quen, ngòi bút sắc bén, bay vút lên trên trông hết sức phóng khoáng.

Tống Lãnh Trúc nghi hoặc nhìn Đường Dư, nét mặt cũng dần trở nên nghiêm túc: "Chữ của cô." Tống Lãnh Trúc nói, "Viết khi nào?"

Lúc rời khỏi chỗ ngồi, rõ ràng Đường Dư đã đặt bút trên bàn.

Hẳn là... sáu bảy tháng trước? Đường Dư thầm trả lời trong lòng, nhưng ngoài miệng lại không nói một câu. Cô lật sang trang sau, phát hiện trên đó vẫn là một từ ngắn gọn.

"Điểm neo."

Lật tiếp nữa là một hình kì lạ. Trên hình vẽ bảy đa giác bất quy tắc giao nhau, trông như bản đồ nhưng hoàn toàn không nhìn ra thông tin gì. Trong hình đa giác phía dưới có một chấm đen, viết hai chữ thư viện, ngoài ra không còn bất kì thông tin nào khác.

Đây là gì? Nhìn không hiểu.

Đường Dư tiếp tục lật trang, nhưng tất cả nội dung phía sau đều bị bôi đi hết, như dính mực vậy, một cục đen thùi, căn bản không đọc được chữ viết ở trên, mà trang giấy phía dưới cũng không có vết hằn. Ai đó đã xóa dấu vết rất kĩ.

Chỉ ba trang đầu là có thông tin.

Đường Dư lật trở lại trang đầu tiên, nhà vệ sinh. Cô nhớ Tề Cẩm Nhân cũng từng nhắc đến nhà vệ sinh, nói cô trước kia từng nhìn gương trong nhà vệ sinh mà lẩm bẩm, ắt hẳn chính là gương trong thư viện này đây.

Nhưng "điểm neo" thì Đường Dư lại không hiểu. Thường thì chỗ nào có thuyền mới có neo để cố định thân thuyền. Vậy điểm neo trong trò chơi ám chỉ thứ gì?

Đường Dư ngẫm nghĩ rồi đẩy cho Tống Lãnh Trúc xem. Cô chỉ vào từ ấy, vẽ một dấu chấm hỏi bên cạnh.

Tống Lãnh Trúc còn mù mờ hơn cả cô. Chỉ riêng mấy chữ tự dưng xuất hiện thôi cũng đã vượt quá phạm vi lí giải của cô rồi.

Tống Lãnh Trúc đẩy xấp giấy ghi chú ra, nhìn thẳng vào mắt Đường Dư, hỏi: "Cô từng đến đây rồi?"

"Chắc vậy?" Đường Dư viết lên xấp giấy ghi chú ban đầu. Sẵn tiện thì cô đúng là thích giấy ghi chú màu vàng thật.

Tống Lãnh Trúc nhìn dấu chấm hỏi với nét mặt quái lạ: "Chắc vậy là sao?" Rồi cô tạm dừng, "Ý cô là cô không chỉ mất trí nhớ về chuyện ngoài đời mà cả chuyện trong trò chơi cũng không nhớ ư?"

Nói thế cũng không sai. Đường Dư nhoài người lên bàn, viết: "Tôi cũng hông hiểu lắm." Cô đang ngẫm xem nên giải thích chuyện này cho Tống Lãnh Trúc kiểu gì.

Cuối cùng, cô viết lên giấy mấy từ mấu chốt "Lần thứ hai vào trò chơi?", rồi lại gạch bỏ chữ "hai", viết thành "ba". Sau mỗi câu, cô đều viết dấu chấm hỏi.

Chính cô cũng không biết rốt cuộc là lần thứ mấy.

Ánh mắt Tống Lãnh Trúc trầm hẳn. Cô nhanh chóng nghiệm ra được ý của Đường Dư, bèn thấp giọng nói như suy tư: "Có cả chuyện đấy cơ à..." Trong trò chơi chưa bao giờ xuất hiện tình huống này, ít nhất là cô chưa từng nghe nói. Bất kì người chơi nào, hễ đã rời khỏi trò chơi thì không cách nào vào lại được nữa.

Tống Lãnh Trúc lắc đầu: "Tôi cũng không biết điểm neo có ý nghĩa gì."

Rất có thể đó là một từ do Đường Dư tự nghĩ ra, dùng để chỉ đồ vật hoặc địa điểm nào đó mang tính then chốt.

Đường Dư thở dài. Cô chưa bỏ cuộc mà đứng dậy tìm hết những kệ sách gần đó một lượt. Ngay cả cái thảm cách nhiệt cùng đống bao bì đồ ăn cũng bị lục tung.

Tiếc là ngoài xấp giấy ghi chú kia ra, không tìm được thông tin đáng ngờ nào khác.

Hẳn là cô từng dùng giấy bút nói chuyện với Tề Cẩm Nhân, nhưng không biết mấy thứ đó đã bị Tề Cẩm Nhân mang đi hay bị tiêu hủy mất rồi, không thể tìm thấy.

Đường Dư đưa mắt trở lại với xấp giấy ghi chú. Có lẽ cô nên vào nhà vệ sinh xem thử.
_____________
Hự, đã nói là mập mờ này quắn quéo mà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com