TruyenHHH.com

Bhtt Edit Khong Lam The Than Nghich Thiem

Sàn nhà kho rất cứng, Trình Nặc ngã mạnh mông xuống đất, muốn nói không đau là không thể, nhưng chút đau đớn này vào khoảnh khắc Lâm Diệc Ngôn kéo nàng lên đã bị bỏ qua.

Nàng kinh ngạc nhìn Lâm Diệc Ngôn ngay trước mắt, chậm chạp chớp mắt, cảm thấy hình như có gì đó không đúng, rũ mắt xuống, nhìn thấy một cánh tay mảnh khảnh, ngón tay thon dài, xương  tay cô lộ ra gợi cảm mê người, đang ôm chặt eo nhỏ của nàng......

Đầu óc Trình Nặc "ong" một tiếng, muộn màng nhận ra tư thế hai người ái muội đến mức nào, vội đẩy Lâm Diệc Ngôn ra.

Không gian phòng kho nhỏ hẹp, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ, "thình thịch", vừa nhanh vừa loạn.

Trình Nặc hoảng loạn lùi lại mấy bước.

Lần này lùi lại, nàng chú ý nhìn xuống chân, cuối cùng thấy rõ vật liên tục vướng chân mình —— là một cái nắp chai nước.

Trình Nặc khom lưng nhặt nắp chai lên, nhân lúc ngồi xổm xuống, nhờ mái tóc xõa xuống che khuất ánh mắt Lâm Diệc Ngôn dừng trên người mình, dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh lại tâm trạng có chút rối loạn, khi đứng dậy, trên mặt đã không nhìn ra vẻ hoảng hốt nào.

Nàng dường như không có chuyện gì nhìn về phía Lâm Diệc Ngôn đang đứng ở cửa, nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn.

Lâm Diệc Ngôn nhíu mày, không biết là vì nàng quá khách sáo với mình, hay là vì nàng cố ý lảng tránh không trả lời câu hỏi của mình, ánh mắt lo lắng quét tới quét lui trên người nàng, dường như muốn dùng ánh mắt phán đoán xem nàng có bị thương ở đâu không.

"......" Trình Nặc không chịu nổi ánh mắt quá nóng bỏng của cô, lặng lẽ quay đầu đi.

Trong tình cảnh này, Trình Nặc cũng không rảnh hỏi Lâm Diệc Ngôn từ đâu xuất hiện, nàng cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, một nửa là vì sự tiếp xúc thân mật đột ngột với Lâm Diệc Ngôn khiến nàng trở tay không kịp, một nửa là vì vô duyên vô cớ bị người đẩy ngã mà tức giận.

Trước mắt có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết, Trình Nặc đành phải tạm thời đè nén những xao động khiến nàng hoảng hốt xuống đáy lòng, xoay người lại, ánh mắt phẫn nộ trừng mắt Tiểu Văn, giọng lạnh lùng nói: "Đây là lần cuối cùng tôi gọi cô một tiếng chị Tiểu Văn."

"Cô là tiền bối, từ ngày đầu tiên tôi vào thực tập, tôi vẫn luôn rất tôn trọng cô, nhưng hiện tại xem ra cô một chút cũng không đáng được tôn trọng." Trình Nặc chưa từng có kinh nghiệm cãi nhau với người khác, nên nàng cố gắng nói chuyện có sách mách có chứng, "Tôi còn nhớ rõ lúc ghi hình số đầu tiên, rõ ràng là chị Tô sắp xếp cô đi đón Hứa Hiểu Nghiên, cô lại nói mình rất bận không đi được, cuối cùng chị Tô chỉ có thể phái tôi đi."

"Làm chương trình TV, ai mà không hy vọng có thể tiếp xúc nhiều với nghệ sĩ để làm tốt quan hệ, Hứa Hiểu Nghiên nổi tiếng như vậy, cô thế mà nỡ nhường cơ hội tốt như vậy cho tôi? Lúc ấy tôi đã rất khó hiểu, sau này mới nghĩ kỹ, lúc đó cô đã nhắm vào tôi rồi. Chương trình quý đầu tiên các cô đã hợp tác với Hứa Hiểu Nghiên, cô biết cô ấy khó tính đến mức nào, nên mới cố ý để chị Tô phái tôi đi đúng không? Kết quả đúng như cô mong muốn, Hứa Hiểu Nghiên hất mặt không cho tôi lên xe riêng, khiến tôi một mình bị bỏ rơi ở vùng hoang vu, chân còn bị thương."

Nói đến chữ cuối cùng, Trình Nặc đột nhiên nhớ tới một hình ảnh nào đó, theo bản năng nhìn sang Lâm Diệc Ngôn đang im lặng bên cạnh.

Lâm Diệc Ngôn cũng đang nhìn nàng, dường như cũng nhớ tới đêm tối đen đó, ánh mắt sâu thẳm như biển.

Tim Trình Nặc lỡ một nhịp, vội vàng quay đầu đi, dùng vẻ mặt mà nàng cho là hung dữ nhất trừng mắt Tiểu Văn.

Chuyện đón Hứa Hiểu Nghiên đã qua rất lâu, Tiểu Văn không ngờ nàng còn nhắc lại, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ bực bội vì bị vạch trần, chột dạ liếc mắt nhìn Lâm Diệc Ngôn đột nhiên xuất hiện, chối bay chối biến: "Tôi mới không nhằm vào cô, ngày đó tôi vốn dĩ rất bận, cô đừng có ở đó vu khống tôi!"

Trình Nặc không hiểu sao cô ấy không biết xấu hổ nói ra từ "vu khống", khẽ cười một tiếng, đáp trả: "Có hay không tự cô trong lòng rõ ràng. Cô nói tôi tâm cơ sâu, vậy cô ức hiếp một người mới như tôi thì nói thế nào?"

Tiểu Văn dựng ngược lông mày, cố gắng cãi lý: "Tôi ức hiếp cô thế nào? Chẳng lẽ tôi cầm dao kề cổ bắt cô đi đón Hứa Hiểu Nghiên? Hay là tôi ném cô ở vùng hoang vu không cho cô lên xe? Chân cô bị thương cũng đổ tại tôi sao? Đừng có nói chuyện hề hước nữa! Được rồi, muốn trách thì chỉ trách cô ngu xuẩn!"

"Cô!" Trình Nặc chưa từng gặp người nào có thể trắng trợn đổi trắng thay đen như vậy, nàng giơ tay chỉ chỉ cô ấy, tức giận đến mức đầu óc trống rỗng không tìm được lời phản bác.

Tiểu Văn càng tức giận, một thực tập sinh nhỏ bé như Trình Nặc dám lớn tiếng với cô ấy thì thôi, thế mà còn dám chỉ vào mũi cô ấy mắng? Vốn dĩ cô ấy còn cố kỵ có người ngoài ở đây không tiện phát tác, nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Diệc Ngôn chẳng qua chỉ là người đại diện của Thẩm Gia Văn, mà Thẩm Gia Văn chỉ là một nghệ sĩ mới vào nghề không chút tiếng tăm, người đại diện của hắn thì có gì đáng sợ? Cô ấy lập tức lấy lại tự tin, giơ tay muốn gạt tay Trình Nặc ra, đáng tiếc còn chưa chạm vào Trình Nặc đã bị Lâm Diệc Ngôn nắm chặt.

Lâm Diệc Ngôn bắt lấy ngón tay Tiểu Văn dùng sức bẻ.

Tiểu Văn không nhịn được "a" một tiếng hét lên, đau đến nhăn cả mày.

Lâm Diệc Ngôn hung hăng ném tay Tiểu Văn ra, nửa người che chắn trước mặt Trình Nặc, đáy mắt như trộn lẫn băng tuyết, âm hàn, hung ác, giọng lạnh lẽo: "Cô nói ai ngu?"

Tiểu Văn còn muốn mắng, vừa chạm phải ánh mắt Lâm Diệc Ngôn, đột nhiên nghẹn lại.

Tuy không hiểu vì sao Lâm Diệc Ngôn không đi theo nghệ sĩ của mình mà chạy đến đây xem người ta cãi nhau, nhưng Tiểu Văn không muốn dây dưa ở đây, phòng trà ở ngay bên cạnh, lỡ bị đồng nghiệp nhìn thấy thì không hay. Cô ấy có chút kiêng kỵ nhìn Lâm Diệc Ngôn, lắp bắp nói: "Cô Lâm tôi không nói cô, tôi nói là cô ấy. Phiền cô tránh ra một chút, tôi có việc bận."

Lâm Diệc Ngôn đứng thẳng trước mặt Trình Nặc, lạnh lùng nhìn cô ấy: "Mắng người rồi đẩy người, tưởng cứ vậy mà đi được sao?"

Tiểu Văn nhìn bàn tay Lâm Diệc Ngôn đang cản đường mình, ngẩn người, chỉ chỉ mình, rồi lại chỉ về phía Trình Nặc sau lưng Lâm Diệc Ngôn, cười nhạo nói: "Cô Lâm, đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, hình như không liên quan gì đến cô......" Cô ấy định nói chuyện này không liên quan gì đến cô, nhưng nhìn thấy vẻ Lâm Diệc Ngôn che chở Trình Nặc, đột nhiên nghi ngờ, "Cô Lâm, cô và Trình Nặc rất thân quen sao?"

Trong ấn tượng của cô ta, Trình Nặc hình như không có liên hệ gì với nghệ sĩ Thẩm Gia Văn này thì phải? Cũng chưa thấy Trình Nặc và Lâm Diệc Ngôn có giao thoa gì, nhưng Tiểu Văn nhìn Lâm Diệc Ngôn che chở như vậy, giống như Trình Nặc là bảo bối gì đó vậy.

Tiểu Văn thật sự không nghĩ ra Trình Nặc có gì tốt, sao một người hai người đều che chở Trình Nặc như vậy, chị Tô đã thế, đến cả người đại diện của Thẩm Gia Văn cũng nhúng tay vào? Ánh mắt cô ấy nhìn Lâm Diệc Ngôn và Trình Nặc đột nhiên có thêm vài phần dò xét.

"Cô Lâm chỉ là thấy chuyện bất bình thôi!" Trình Nặc nhanh miệng nói trước khi Lâm Diệc Ngôn kịp mở lời, nàng vòng qua Lâm Diệc Ngôn đi lên phía trước, thái độ kiên quyết nói với Tiểu Văn: "Hôm nay cô nhất định phải xin lỗi tôi, không xin lỗi thì đừng hòng chạy."

Xin lỗi cô ấy? Tiểu Văn hoàn toàn không để lời Trình Nặc vào tai, há miệng thở dốc định cãi lại, còn chưa kịp lên tiếng đã bị một câu của Lâm Diệc Ngôn chặn họng.

Lâm Diệc Ngôn lấy điện thoại ra từ trong túi, màn hình hướng về phía Tiểu Văn, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không xin lỗi cũng được, lát nữa tôi sẽ gửi đoạn ghi âm này vào nhóm chat của tổ chương trình các cô."

"...... Ghi âm gì?" Mặt Tiểu Văn lộ vẻ cảnh giác.

Lâm Diệc Ngôn vẫy vẫy điện thoại, cười lạnh nói: "Từ lúc cô vô căn cứ chỉ trích Trình Nặc cướp suất của cô, tôi đã bật ghi âm, bây giờ vẫn chưa tắt."

Tiểu Văn tập trung nhìn vào, mới phát hiện màn hình điện thoại của cô ấy vẫn đang ở giao diện ghi âm, sắc mặt đại biến, đưa tay muốn giật lấy.

Lâm Diệc Ngôn đâu dễ dàng để cô ấy thực hiện được, nhẹ nhàng tránh đi, ngón tay khẽ chạm vào màn hình, ghi âm kết thúc.

Tiểu Văn nhìn thấy Lâm Diệc Ngôn không chút hoang mang lưu đoạn ghi âm lại, rồi đăng nhập WeChat, mở nhóm chat nhỏ mà tổ chương trình lập ra để tiện liên lạc với nghệ sĩ, làm bộ muốn gửi đoạn ghi âm đi, lúc này cô ấy mới sợ.

Bình thường Tiểu Văn có thể không sợ hãi mà chửi bới Trình Nặc, nhưng nếu đoạn ghi âm này được gửi vào nhóm, bị các nghệ sĩ và lãnh đạo khác nghe thấy, biết cô ấy ức hiếp một thực tập sinh, vậy sau này cô ấy còn mặt mũi nào ở lại đài truyền hình nữa?

Cuối cùng vì áp lực, Tiểu Văn chỉ có thể xin lỗi Trình Nặc. Cô ấy cúi đầu, vô cùng khó khăn thốt ra ba chữ: "Thực xin lỗi."

Mắt phượng Lâm Diệc Ngôn híp lại, bất mãn với thái độ qua loa của cô ấy: "Lớn tiếng lên, ngẩng đầu lên."

Tiểu Văn bị giọng nói lạnh thấu xương này làm cho vai run rẩy, không tình nguyện ngẩng đầu, đầu tiên là rụt rè nhìn mắt Lâm Diệc Ngôn, sau đó mới chuyển sang Trình Nặc, vẻ mặt nhục nhã, vừa tức giận vừa không cam lòng nói: "Thực xin lỗi! Được chưa?"

Lâm Diệc Ngôn lúc này không lên tiếng, cô chuyển ánh mắt sang Trình Nặc, thu lại vẻ sắc bén, chờ Trình Nặc lên tiếng.

Trình Nặc nhìn ra được lời xin lỗi của Tiểu Văn rõ ràng là nói một đằng nghĩ một nẻo, nhưng nàng cũng không muốn làm khó dễ người khác, bĩu môi nói: "Được rồi, cô đi đi."

Tiểu Văn không vội đi, lo sợ nhìn chiếc điện thoại trong tay Lâm Diệc Ngôn, thái độ thay đổi hẳn vẻ kiêu ngạo ương ngạnh trước đó, khẩn cầu nói: "Tôi đã xin lỗi rồi, đoạn ghi âm có thể xóa đi không?"

Lâm Diệc Ngôn nhướng mày: "Vì sao phải xóa? Xóa để sau này cô tiếp tục ức hiếp Trình Nặc sao?"

"Cô......"

Lâm Diệc Ngôn bỏ điện thoại vào túi, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn Tiểu Văn đang nghiến răng nghiến lợi, giọng lạnh nhạt tràn đầy ý cảnh cáo: "Chỉ cần sau này cô biết điều, đoạn ghi âm này sẽ không có người thứ tư biết đến."

Tiểu Văn biết mình bị người ta nắm thóp, dù trong lòng vừa tức vừa không phục, nhưng vẫn phải chịu sự uy hiếp của Lâm Diệc Ngôn mà không dám nói gì, cuối cùng căm hận trừng mắt nhìn Trình Nặc một cái, rồi xám xịt bỏ đi.

Trình Nặc nhìn bóng dáng Tiểu Văn chật vật bỏ chạy, lặng lẽ thở dài.

Nàng không muốn làm cho quan hệ trở nên căng thẳng như vậy.

Nghe Tiểu Văn hết lần này đến lần khác nói xấu mình như vậy, Trình Nặc tính tình tốt đến mấy cũng không nhịn được, nhưng ngay từ đầu nàng cũng không thực sự muốn cãi nhau với Tiểu Văn, mà là định nói chuyện tử tế với Tiểu Văn, cho rằng chỉ cần mình giải thích rõ ràng, Tiểu Văn hẳn là sẽ xóa bỏ thành kiến với nàng. Nhưng sự thật chứng minh vẫn là nàng quá ngây thơ, người lòng dạ đen tối thì không có cách nào giao tiếp, nàng nói nhiều cũng chỉ tốn nước bọt.

Bất quá vẫn là nhờ có Lâm Diệc Ngôn, nếu không có Lâm Diệc Ngôn dùng đoạn ghi âm uy hiếp, dựa vào tính cách kiêu ngạo của Tiểu Văn, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể khiến cô ấy xin lỗi mình.

Ánh mắt Trình Nặc dừng lại ở chiếc túi áo hơi phồng lên nơi Lâm Diệc Ngôn cất điện thoại, nhỏ giọng hỏi: "Chị thật sự ghi âm?"

"Ừ." Lâm Diệc Ngôn gật đầu.

Trình Nặc kinh ngạc.

"Bất quá," Lâm Diệc Ngôn lấy điện thoại ra, khi mở khóa, cô thấy khóe miệng Trình Nặc khẽ giật, động tác hơi khựng lại, chỉ rũ mắt nhìn về phía màn hình.

Trên màn hình, Trình Nặc tươi cười rạng rỡ nhìn Lâm Diệc Ngôn, còn Trình Nặc ở ngoài màn hình thì sắc mặt hơi cứng đờ.

Đối với chuyện Lâm Diệc Ngôn luôn kiên trì dùng ảnh chụp của mình làm hình nền điện thoại, Trình Nặc thật sự không biết nên nói gì, trong lòng chỉ nghĩ may mà Tiểu Văn vừa rồi không nhìn thấy.

Lòng bàn tay Lâm Diệc Ngôn nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Trình Nặc trên màn hình, ngón tay vẽ theo đường nét khuôn mặt nàng, dịu dàng lưu luyến.

Trình Nặc nghi ngờ cô cố ý, khuôn mặt dường như có thể cảm nhận được sự vuốt ve mà nóng bừng lên, không nhịn được thúc giục: "Bất quá cái gì?"

Lâm Diệc Ngôn lúc này mới chậm rì rì mở thư mục, tìm thấy đoạn ghi âm vừa lưu, rồi nhấn xóa. Cô ngước mắt nhìn Trình Nặc, tiếp tục câu nói dở dang: "Lúc em xông đến trước mặt chị, chị mới thừa lúc cô ấy không chú ý bật chức năng ghi âm, bản thân cô ấy chột dạ, có lẽ cũng không nhìn kỹ thời gian ghi âm."

Trình Nặc há hốc miệng.

Lâm Diệc Ngôn căn bản không nắm được điểm yếu của Tiểu Văn.

Nhưng khi uy hiếp Tiểu Văn, cô ấy lại có thể làm được vẻ mặt không đổi sắc, còn uy hiếp một cách hợp lý như vậy!

May mà Tiểu Văn trong tình thế cấp bách không nhìn kỹ.

Thủ đoạn tuy vụng về, nhưng lại rất hiệu quả.

Trình Nặc ngượng ngùng sờ sờ mũi, nói: "Chị...... Giỏi thật." Nếu đổi thành nàng, nàng chắc chắn không có cách nào nói dối một cách chân thật như vậy, lại còn có sức uy hiếp như thế.

Ngón tay Lâm Diệc Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp của nàng trên màn hình điện thoại, nhíu mày nói: "Loại người tâm địa bất chính như vậy, sau này em vẫn nên cố gắng tránh xa."

Trình Nặc rất khó không đồng ý: "Tôi biết."

"Biết còn lỗ mãng xông vào chặn cô ấy ở bên trong? Nếu không phải chị vào, cô ấy còn định làm gì em?" Lâm Diệc Ngôn nhớ lại cảnh Trình Nặc bị đẩy ngã liền không nhịn được tức giận, đương nhiên cô không thể nổi nóng với Trình Nặc, lời dạy dỗ cũng nói như là an ủi dịu dàng.

"Tôi là không phòng bị, chủ yếu là dẫm phải cái này mới ngã." Trình Nặc xòe lòng bàn tay cho cô xem cái nắp chai hại mình ngã, giọng không mấy tự tin phản bác: "Tôi cũng không yếu đến thế đâu được không, nếu không phải chị vào, tôi với cô ấy đã xé áo xé tóc đánh nhau rồi."

"......" Lâm Diệc Ngôn thật sự không tưởng tượng ra Trình Nặc xé áo xé tóc người khác là bộ dạng gì, đến cãi nhau còn không biết, nói gì đến xé nhau? Cô xoa xoa trán, bật cười nói: "Vậy vẫn là emlợi hại hơn."

Trình Nặc một chút cũng không nghe ra cô đang khen mình, chỉ nghe ra sự bất đắc dĩ và chế nhạo.

Kỳ thật Trình Nặc cũng chỉ là nói ngoài miệng thôi, thật bắt nàng xé áo xé tóc với Tiểu Văn, nàng tuyệt đối không làm được. Lâm Diệc Ngôn không vạch trần nàng, nàng lại tự mình xấu hổ trước.

Trình Nặc không được tự nhiên quay đầu nhìn về phía khác, miệng lẩm bẩm: "Chị cứ đi theo tôi làm gì?"

Nàng không tin là trùng hợp, cố tình lúc nàng bị người ta ức hiếp thì Lâm Diệc Ngôn lại xuất hiện, lời giải thích duy nhất là Lâm Diệc Ngôn đang theo dõi nàng.

Chị là biến thái sao? —— niệm tình Lâm Diệc Ngôn vừa giúp mình, Trình Nặc nuốt câu nói chế nhạo này trở về.

Lâm Diệc Ngôn không phủ nhận, cô quả thật là đến tìm Trình Nặc, ở lều tìm nửa ngày không thấy người, sau đó nghe phó đạo diễn nói Trình Nặc đi thúc giục khách quý, cô mới một đường tìm tới. Từ xa đã thấy Trình Nặc vào phòng chứa đồ, tiếp theo có một cô gái vẻ mặt vội vàng chạy ra, Lâm Diệc Ngôn cảm thấy kỳ lạ, nhanh chân hơn, đến cửa, nhờ khe hở không khép kín nhìn thấy cảnh Trình Nặc bị đẩy ngã, không thể nhịn được nữa xông vào.

Đối với hành vi dường như ngày càng biến thái của mình, Lâm Diệc Ngôn không hề chột dạ hay xấu hổ, ngược lại cô còn may mắn mình đã tìm tới, bằng không người tốt bụng như Trình Nặc sẽ bị người ta ức hiếp đến mức nào. Cô thản nhiên nhìn Trình Nặc, môi mỏng khẽ động, nói: "Sợ em giận chị."

Trình Nặc còn đang nghĩ Lâm Diệc Ngôn hôm nay có phải lại muốn đến tìm nàng bán đồ nhân cơ hội kiếm thêm thu nhập không, nghe vậy ngẩn ra, không hiểu nguyên do: "Tôi giận chị làm gì?"

Lâm Diệc Ngôn vẻ mặt chần chừ: "Vừa nãy ở lều......"

Trình Nặc không cần đợi cô nói xong đã hiểu, bừng tỉnh: "Chị cố ý à?"

Lâm Diệc Ngôn cong môi, cười nhạt với nàng, không phủ nhận, cũng không thừa nhận.

Trình Nặc nghiến răng.

"Thực xin lỗi." Lâm Diệc Ngôn rất thức thời nhanh chóng xin lỗi.

"......" Trình Nặc muốn trách cứ nhưng lời nghẹn lại ở cổ họng.

Ánh mắt Lâm Diệc Ngôn lướt qua khuôn mặt nàng, lướt qua đôi môi khẽ mím lại như muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng dừng lại ở chiếc áo khoác rộng thùng thình khoác trên vai nàng, ánh mắt cứng lại, giọng hơi mang u oán nói: "Chị vừa vào đã thấy Tô Uyển tự tay khoác áo cho em, trong lòng có chút không thoải mái."

Nhìn thấy Tô Uyển thân mật giúp Trình Nặc mặc áo khoác, Lâm Diệc Ngôn ghen tị đến đỏ mắt, nụ cười có chút đắc ý của Tô Uyển hung hăng kích thích cô, khiến cô tạm thời vứt bỏ lý trí, khi Tô Uyển nhắc đến vết thương ở miệng, cô mới cố ý không giải thích rõ ràng.

Lâm Diệc Ngôn quả thật muốn Tô Uyển hiểu lầm giữa mình và Trình Nặc có gì đó, tuy rằng chiêu này thành công khiến Tô Uyển bực bội, nhưng làm như vậy thật có lỗi với Trình Nặc, xong việc cô bình tĩnh lại, cảm thấy cần thiết tự mình đến xin lỗi Trình Nặc mới được.

Trình Nặc vốn nên tức giận, giận cô cố ý tạo ra sự mập mờ làm Tô Uyển hiểu lầm, nhưng nghĩ đến vừa rồi Lâm Diệc Ngôn ôm nàng vào lòng lo lắng hỏi nàng có đau không, nghĩ đến Lâm Diệc Ngôn vì bảo vệ nàng mà vi phạm đạo đức dùng đoạn ghi âm giả uy hiếp Tiểu Văn, cơn giận trong lòng nàng thế nào cũng không trút ra được.

Hai người nhìn nhau, nhất thời không nói gì.

Trình Nặc trước hết không chịu nổi quay đầu đi.

Đôi mắt Lâm Diệc Ngôn vẫn nhìn chằm chằm chiếc áo khoác quá rộng trên người nàng , càng nhìn càng thấy chướng mắt, không nhịn được hỏi: "Áo khoác của em đâu, vẫn chưa khô sao?"

Trình Nặc vặn cổ không nhìn cô, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

Lâm Diệc Ngôn chợt nảy ra ý, chỉ vào chiếc áo khoác trên người mình nói: "Cái này của chị ấm hơn cái của cô ấy, em có muốn......"

"Không cần!" Trình Nặc biết cô muốn nói gì, dứt khoát từ chối ý tốt của cô.

Lâm Diệc Ngôn cho rằng nàng tiếc chiếc áo khoác của Tô Uyển, đôi mắt tối sầm lại, nói: "Nó bẩn rồi, em vẫn muốn mặc sao?"

Bẩn rồi???!

Trình Nặc vội vàng cúi đầu kiểm tra, nhìn tay áo, rồi nhìn vạt áo, đều không phát hiện chỗ nào bẩn.

Chẳng lẽ là mặt sau?

Trình Nặc định cởi chiếc áo khoác ra, nhanh tay cởi nút, cởi được một nửa, phát hiện Lâm Diệc Ngôn đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm mình, động tác khựng lại.

Đột nhiên ý thức được hai người hình như đã ở bên trong quá lâu.

Cửa khép hờ, không biết người khác còn tưởng họ trốn ở bên trong làm chuyện gì kỳ quái......

Trình Nặc hất hất đầu, sau khi xóa sạch những hình ảnh không nên có trong đầu, ậm ừ nói: "Vẫn muốn cảm ơn chị. Tôi...... Tôi còn phải đi pha cà phê cho Hứa Hiểu Nghiên, chậm trễ cô ấy lại mắng người."

Không đợi Lâm Diệc Ngôn phản ứng, Trình Nặc vội vàng cài lại nút áo, kéo cửa nhanh chóng rời đi, rẽ vào phòng trà bên cạnh.

Nàng không biết Lâm Diệc Ngôn có còn đi theo không, vừa pha cà phê vừa dùng khóe mắt liếc nhìn ra cửa. Có bóng người lay động, nàng tưởng là Lâm Diệc Ngôn, không nhịn được nhìn sang, phát hiện chỉ là đồng nghiệp bộ phận khác.

"Pha cà phê à?" Người nọ chào nàng.

"Vâng." Trình Nặc cười cười.

Cà phê hòa tan pha rất đơn giản, Trình Nặc theo yêu cầu của Hứa Hiểu Nghiên cho thêm sữa, bưng ly cà phê thơm ngào ngạt ra khỏi phòng trà, đi ngang qua phòng chứa đồ, bước chân vô thức dừng lại một chút.

Cửa phòng chứa đồ mở ra, Lâm Diệc Ngôn đã không còn ở bên trong.

Trình Nặc hơi rũ mắt, nhẹ nhàng thở hắt ra, một lần nữa bước chân đi.

Lần này vận may không tệ, nàng vào phòng nghỉ thì Hứa Hiểu Nghiên đang thay quần áo, Trình Nặc đưa cà phê cho trợ lý của Hứa Hiểu Nghiên rồi đi.

Nàng định đi thẳng ra trường quay, đột nhiên nhớ tới Lâm Diệc Ngôn nhắc nhở áo khoác bẩn, tìm một chỗ vắng người cởi áo khoác ra, phía trước phía sau trong ngoài kiểm tra kỹ mấy lần, đều không phát hiện vết bẩn nào, nhận ra mình có lẽ đã bị Lâm Diệc Ngôn lừa.

"......"

Người này sao lại nói dối giỏi hơn cả mình, đến chớp mắt cũng không thèm chớp một cái.

Trình Nặc cầm chiếc áo khoác của Tô Uyển trong tay, trong đầu hiện lên vẻ mặt khó chịu của Lâm Diệc Ngôn khi nói thấy nàng mặc áo khoác của Tô Uyển mà trong lòng không thoải mái, tâm trạng có chút khó tả.

Lừa nàng, chỉ vì không muốn nàng mặc áo khoác của Tô Uyển sao?

Trình Nặc cắn cắn môi, cất cẩn thận chiếc áo khoác của Tô Uyển, trở lại văn phòng, đổi chiếc áo bông vẫn chưa khô hẳn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com