TruyenHHH.com

[BHTT - Edit] Không làm thế thân - Nghịch Thiêm

Chương 80: Chị phân biệt rõ cái gì là day dứt, cái gì là rung động

_imhine_

Nói đến việc vì Thẩm Gia Văn từ bỏ chuyên ngành, từ bỏ công ty nhà mình để chuyển nghề làm người đại diện, Lâm Diệc Ngôn dừng lại.

Trình Nặc đợi rất lâu vẫn không nghe thấy cô nói tiếp, ý thức được câu chuyện dài và nặng nề này cuối cùng đã kết thúc.

Trong xe lập tức trở nên rất yên tĩnh, tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.

Trình Nặc nhìn dòng người và xe cộ nối dài bất tận ngoài cửa sổ, trên mặt một vẻ lặng lẽ, nhưng nội tâm đã dậy sóng.

Cửa sổ xe không biết từ khi nào hé ra một khe nhỏ, gió thu lạnh lẽo theo khe hở chui vào, thổi đến đáy lòng Trình Nặc một mảnh lạnh lẽo.

Câu chuyện này Trình Nặc đã từng nghe Lê Mạn kể, chỉ là Lê Mạn kể vắn tắt, đến hôm nay, nàng mới hoàn chỉnh nghe được đầu đuôi câu chuyện, hiểu rõ các chi tiết bên trong.

Thật lòng mà nói, câu chuyện này mang đến cho nàng sự chấn động lớn hơn nhiều so với nàng tưởng tượng.

Lúc trước Trình Nặc bị Lê Mạn khích bác, buộc phải nghe câu chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm giữa Lâm Diệc Ngôn và mối tình đầu Thẩm Thư Di, nàng đã bàng hoàng, cũng ghen tị. Thậm chí có một khoảng thời gian nàng đánh mất chính mình, ảo tưởng nếu mình là Thẩm Thư Di thì tốt rồi, như vậy nàng có thể vĩnh viễn chiếm giữ vị trí quan trọng nhất trong lòng Lâm Diệc Ngôn, khiến Lâm Diệc Ngôn yêu nàng đến không thể kiềm chế......

Nhưng sau đó, sự thích, nhiệt tình và ảo tưởng của nàng đều bị sự im lặng và câu "Thực xin lỗi" của Lâm Diệc Ngôn hoàn toàn phá hủy.

Nàng từng cho rằng Lâm Diệc Ngôn im lặng không nhắc đến Thẩm Thư Di, cũng không giải thích với nàng về mối quan hệ giữa mình và Thẩm Thư Di, là vì yêu Thẩm Thư Di quá sâu đậm, cảm thấy người khác không xứng hiểu biết câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp của họ. Lại chưa bao giờ nghĩ tới, hóa ra trước khi Thẩm Thư Di qua đời, tình cảm giữa Lâm Diệc Ngôn và Thẩm Thư Di đã biến chất.

Thẩm Thư Di đích xác là mối tình đầu của Lâm Diệc Ngôn, nhưng Lâm Diệc Ngôn lại nói, lúc đó cô đã đề nghị chia tay với Thẩm Thư Di.

Thật là như vậy sao?

Có phải là nói dối không?

Có khả năng nào là Lâm Diệc Ngôn vì lừa gạt nàng, nên mới xuyên tạc sự thật, cố ý nói với nàng rằng mình đã sớm không còn thích Thẩm Thư Di nữa?

Trình Nặc không muốn nghĩ người khác ti tiện như vậy, chỉ là đã từng ngã quá đau, chịu đựng tổn thương tình cảm quá nghiêm trọng, đáy lòng theo bản năng muốn bảo vệ mình, nên mới không phân biệt mà nổi lên lòng phòng bị.

Sự nghi ngờ của nàng đối với Lâm Diệc Ngôn vẫn không cách nào hoàn toàn tiêu trừ, đối với mỗi lời Lâm Diệc Ngôn nói, nàng vẫn theo bản năng nghi ngờ trước.

Nhưng khi ánh mắt nàng thu hồi, vô tình liếc nhìn gương chiếu hậu, nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Diệc Ngôn trong gương, những nghi ngờ vô căn cứ trong lòng nàng hoàn toàn biến mất không thấy.

Tay Lâm Diệc Ngôn đặt trên vô lăng buông thõng vô lực, mái tóc dài rủ xuống che khuất nửa bên mặt cô, lộ ra đường cong hoàn mỹ của chiếc cổ thiên nga, động mạch bên gáy khẽ đập theo nhịp thở, hàng mi rủ xuống sau một trận run rẩy nhanh chóng thì khép chặt lại, giấu đi sự nặng nề và yếu đuối thoáng hiện trong đáy mắt. Cô vẫn duy trì tư thế như vậy rất lâu không nhúc nhích, phảng phất câu chuyện này đã tiêu hao gần hết tinh lực của cô.

Cảm xúc bị đè nén của cô thấm ra từ những khớp xương trắng bệch vì dùng sức, từ đôi môi bị cắn rướm máu, chậm rãi lan tỏa khắp không gian nhỏ hẹp bên trong xe, từng chút một đè ép về phía Trình Nặc......

Trình Nặc chưa từng trải qua chuyện đau khổ như vậy, nhưng giờ phút này, nhìn Lâm Diệc Ngôn đang cố gắng kìm nén mà không thể hoàn toàn giải tỏa, nàng đột nhiên có thể đồng cảm sâu sắc, như thể chính mình cũng bị giày vò bởi sự dằn vặt và thống khổ tột cùng ấy.

Thậm chí quá khó chịu, Trình Nặc đã quên mất lúc này đáng lẽ phải dùng chủ nghĩa duy vật để an ủi Lâm Diệc Ngôn một chút, chứ không phải ngây ngốc nhìn đối phương đau khổ.

Có phải nên nói gì đó không? Trình Nặc hoàn toàn không có manh mối. Trong lòng nàng như bị đè nặng một ngọn núi lớn, nặng trĩu ép đến nàng cũng khó chịu theo, đầu óc lại trống rỗng không chứa nổi bất cứ điều gì. Nàng ngơ ngác nhìn Lâm Diệc Ngôn cúi gằm mặt, chậm rãi đưa tay lên.

Khi đầu ngón tay còn cách mái tóc một tấc, Lâm Diệc Ngôn động đậy.

Ngọn núi lớn trong lòng Trình Nặc ầm ầm đổ xuống, nàng giật mình rụt tay về.

Lâm Diệc Ngôn dường như không cảm thấy gì, cô như một con robot hỏng hóc, chậm rãi ngẩng đầu lên. Trình Nặc liếc nhìn cô bằng khóe mắt, thấy động tác cứng đờ của cô, phảng phất có thể nghe thấy tiếng "rắc rắc" cọ xát giữa các đốt sống lưng, đáy lòng đột nhiên trào dâng một cảm xúc phức tạp khó tả.

Lâm Diệc Ngôn, người vừa bị ký ức đau khổ đè gãy lưng, lại một lần nữa thẳng lưng lên, có lẽ không muốn để Trình Nặc nhìn thấy sự thay đổi trong đáy mắt mình, cô không quay đầu nhìn Trình Nặc, đôi mắt thon dài nhìn thẳng về phía trước, bóng tối dưới hàng mi cẩn thận che giấu sự yếu đuối.

Lực chú ý của Trình Nặc cũng rời khỏi gương chiếu hậu, vặn cổ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Ngón tay Lâm Diệc Ngôn run nhẹ trên vô lăng, vô thức nắm rồi thả, thả rồi nắm, phảng phất đang tìm kiếm một sức mạnh nào đó cho mình, cuối cùng nắm chặt, thở ra một hơi nặng nề, nhìn về phía trước, giọng khàn khàn: "Đây là câu chuyện của chị và Thư Di, chị đã nói xong."

Nghe xong, Trình Nặc cảm thấy mình nên có phản hồi gì đó, nhưng đại não nàng hiện tại trống rỗng, ấp ủ nửa ngày cũng không thốt ra được một câu hoàn chỉnh, mượn ánh phản chiếu trên cửa sổ xe trộm nhìn người bên cạnh, môi giật giật, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng coi như đáp lại.

Nàng nhìn thấy bóng phản chiếu của Lâm Diệc Ngôn trên cửa sổ xe rõ ràng cứng đờ một chút.

Không khí đột nhiên đóng băng.

Tiếng "Ừ" này nghe rất lạnh nhạt, nhưng chỉ có Trình Nặc rõ ràng nàng hoàn toàn không thờ ơ.

Nghe được câu chuyện như vậy, nàng cảm thấy tiếc cho Thẩm Thư Di, cảm thấy khổ sở cho Lâm Diệc Ngôn, đại khái là như vậy.

Kết quả cũng không thay đổi chỉ vì một câu an ủi hay quan tâm của nàng, Thẩm Thư Di không thể sống lại, sự day dứt trong lòng Lâm Diệc Ngôn cũng không thể xóa bỏ. Đó là câu chuyện của họ, nghiệp duyên của họ, nàng chỉ là một người ngoài cuộc, nàng không thể làm gì cả.

Sau đó nàng nghe thấy Lâm Diệc Ngôn khẽ cười một tiếng.

Không phải nụ cười châm biếm vì sự lạnh nhạt của nàng, cũng không phải nụ cười tự giễu, mà là một nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, tuy ngắn ngủi, nhưng vẫn bị tai Trình Nặc bắt được.

Trình Nặc không khỏi quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lùng nhưng vẫn xinh đẹp của Lâm Diệc Ngôn, mím môi, chần chờ nói: "Cô...... Cô không sao chứ?"

Lâm Diệc Ngôn vẫn không nhìn nàng, chỉ là đường cong trên khuôn mặt nghiêng trông thả lỏng hơn nhiều, khóe miệng vẫn còn vương chút ý cười chưa tan, rũ mắt nhìn vô lăng, trong giọng nói mang theo một sự giải thoát thoải mái, trầm thấp nói: "Qua lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể thẳng thắn với em. Thật tốt."

Trình Nặc nhớ lại những lời cô ấy nói trước đó, khựng lại một chút.

Lâm Diệc Ngôn nói một tháng trước đã muốn thẳng thắn với nàng, chỉ là bản thân nàng không cho cơ hội.

Sự thật dường như cũng đúng là như vậy......

Sau đêm tiệc từ thiện Trung Thu, ngày hôm sau khi tỉnh dậy thấy mình ở nhà Lâm Diệc Ngôn, sự bài xích của Trình Nặc đối với Lâm Diệc Ngôn lên đến đỉnh điểm. Vết thương lòng nàng vất vả khép lại, vì hành động Lâm Diệc Ngôn thừa lúc nàng say đưa nàng về nhà mà lại bị xé toạc ra, nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ, sau đó càng trốn tránh tất cả những gì liên quan đến Lâm Diệc Ngôn, không nghe điện thoại của Lâm Diệc Ngôn, không trả lời tin nhắn của Lâm Diệc Ngôn, Lâm Diệc Ngôn đến tìm nàng, nàng nhìn cũng không muốn nhìn, càng đừng nói đến việc bình tĩnh lắng nghe Lâm Diệc Ngôn kể những câu chuyện này.

Thật ra trước khi họ chia tay, Trình Nặc đã từng mong chờ Lâm Diệc Ngôn có thể thẳng thắn với nàng, hiện tại cũng coi như là được như ý nguyện rồi.

Nhưng nàng dường như không có cảm giác trút được gánh nặng như Lâm Diệc Ngôn, trong lòng như còn đè nặng thứ gì đó, nặng nề buồn bã ép đến nàng rất khó chịu.

Rốt cuộc là cái gì đây?

Còn chờ Trình Nặc cân nhắc ra, bỗng dưng lại nghe được Lâm Diệc Ngôn nói: "Chị đưa em về trường trước đã."

Nếu cô không nói, Trình Nặc đã quên mình phải về trường......

Trình Nặc thu hồi suy nghĩ, nhìn cô vẫn bình thường mà khởi động xe, nghĩ một lát rồi nói: "Chúng ta có muốn đổi người lái không?"

Động tác chân nhấn ga của Lâm Diệc Ngôn khựng lại, cuối cùng nghiêng đầu nhìn nàng, khuôn mặt lạnh lùng phiếm ánh sáng nhu hòa, ánh mắt khó hiểu nhìn nàng: "Đổi cái gì?"

Ánh mắt Trình Nặc đảo qua vết máu nhàn nhạt bị cắn trên môi cô, ánh mắt dao động, lại liếc nhìn miếng băng cá nhân bắt mắt trên trán cô, đôi mắt hơi lóe lên, nói: "Vì sự an toàn của cả hai chúng ta, hay là để tôi lái đi...... Tôi có bằng lái."

Lâm Diệc Ngôn ngẩn người một chút, mới phản ứng lại nàng lo lắng trạng thái không tốt của mình có thể ảnh hưởng đến việc lái xe. Ngón cái cô cọ nhẹ lên môi, xóa đi vết máu trên đó, đón ánh mắt lo lắng không tự giác của Trình Nặc, Lâm Diệc Ngôn cong môi cười, giọng điệu trịnh trọng nói: "Không cần lo lắng, chị nhất định sẽ đưa em đến nơi an toàn."

Trình Nặc bị cô nhìn đến có chút mất tự nhiên, cứng đờ quay đầu đi, hắng giọng nói: "Vậy cô lái cẩn thận đấy, bằng không tôi không trả tiền đâu."

Lâm Diệc Ngôn lại cười, lần này không nói gì nữa, thu lại vẻ mặt, khởi động xe.

Trình Nặc cố ý nói vậy để giảm bớt không khí, nhưng sau khi nói xong nàng phát hiện cũng chẳng có tác dụng gì, không khí trong xe vẫn lộ ra một sự nặng nề và áp lực khó tả, họ vẫn không có chủ đề chung.

Sự im lặng lúng túng này kéo dài suốt quãng đường, cứ như thể họ thực sự chỉ là mối quan hệ giữa tài xế và hành khách bình thường, một người ngoan ngoãn ngồi, một người chăm chỉ lái xe, không cần bất kỳ giao tiếp nào.

Cho đến khi xe dừng ở dưới lầu ký túc xá nữ số bảy, cục diện bế tắc này vẫn không bị phá vỡ.

"Cạch" một tiếng nhỏ, Trình Nặc nghe thấy tiếng cửa mở khóa, ngay sau đó bên tai vang lên lời nhắc nhở dịu dàng của Lâm Diệc Ngôn: "Đến rồi."

"...... Ừ." Trình Nặc động tác chậm chạp tháo dây an toàn, tháo xong dây an toàn lấy điện thoại ra khỏi túi, nói: "Mã QR của cô đâu, để tôi quét cho cô."

Ngón tay Lâm Diệc Ngôn đặt trên vô lăng khẽ giật, không ngờ nàng còn nhớ chuyện này, có chút buồn cười: "Tiền thì không cần đâu, đoạn đường ngắn như vậy tốn bao nhiêu xăng chứ."

"Mã QR." Trình Nặc cầm điện thoại, ánh mắt kiên quyết nhìn cô.

Lâm Diệc Ngôn bất đắc dĩ, đành phải cầm điện thoại quen tay mở mã QR ra cho nàng quét.

Trình Nặc dựa theo kinh nghiệm đi xe đài truyền hình trước đây trả cho cô số tiền xe tương tự, chuyển xong cất điện thoại, kéo khóa túi, ngước mắt nhìn cô, nghiêm túc nói: "Cảm ơn."

Lâm Diệc Ngôn cũng nghiêm túc đáp lại nàng: "Không có gì. Nhớ mang đồ cẩn thận, đi thong thả."

Trình Nặc: "......"

Nhìn chung cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Trình Nặc đương nhiên không thực sự coi Lâm Diệc Ngôn là tài xế, chỉ là dù sao người ta cũng đưa nàng về, nàng nói tiếng cảm ơn cũng là điều nên làm. Chỉ là không ngờ Lâm Diệc Ngôn lại phối hợp như vậy.

Người này có phải là nghiện diễn rồi không vậy, làm như thể thật sự vì thiếu tiền mới ra ngoài chạy xe kiếm thêm thu nhập ấy......

Cái cảm giác nhập vai kỳ lạ không biết từ đâu đến này nghĩ thế nào cũng thấy gượng gạo, Trình Nặc tránh ánh mắt có chút nồng nhiệt của cô, cúi đầu tượng trưng kiểm tra túi xách, xác định không rơi đồ, khẽ nói: "Tôi đi đây."

"Ừ." Lâm Diệc Ngôn không có ý định níu kéo nàng chút nào, giống như một tài xế tận chức tận trách, mỉm cười nhìn theo khách xuống xe. Cô nhìn Trình Nặc mở cửa xe, đột nhiên vẻ mặt cứng lại, nghiêng người qua giữ chặt nàng, "Chờ một chút."

Trình Nặc một chân đã chạm đất, nửa người ra ngoài xe, bị cô kéo lại ngã trở về, nửa mông mạnh mẽ chạm vào ghế, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô: "Sao vậy?" Chẳng lẽ trả tiền chưa đủ?

Vẻ mặt Lâm Diệc Ngôn có chút kỳ lạ, ánh mắt lướt qua mặt nàng, cuối cùng dừng lại ở chỗ nàng vừa ngồi, im lặng không nói.

Ánh mắt Trình Nặc theo dõi xuống, nhìn thấy một mảng huyết hồng trên tấm đệm màu trắng, đầu óc đầu tiên là ong ong, giây tiếp theo mặt nóng bừng lên, đỏ bừng mặt xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi không cố ý."

Kinh nguyệt của nàng vậy mà nàng không hề cảm nhận được chút nào!

Tan làm lúc đó Trình Nặc đã dự cảm không ổn, nên khi lên xe nàng cũng không dám ngồi quá thẳng, có lẽ là do câu chuyện của Lâm Diệc Ngôn quá dài, nàng nghe đến nhập tâm, trên đường về tâm trạng phập phồng, hoàn toàn quên mất chuyện mình đến kỳ kinh nguyệt......

Màu trắng ghế dựa càng làm cho vệt đỏ kia thêm chói mắt, Trình Nặc vừa xấu hổ vừa lo lắng, vội vàng lấy khăn giấy trong túi ra lau. Nhưng không biết là do chất liệu đệm hay do cách lau của nàng không đúng, lau nửa ngày vẫn không sạch, ngược lại còn làm rộng diện tích ra, tấm đệm trắng tinh ban đầu tức khắc bị làm cho nham nhở khó coi.

Cuối cùng có lẽ Lâm Diệc Ngôn cũng không chịu nổi nữa, giữ tay nàng lại, nói: "Đừng lau nữa, lát nữa chị mang ra tiệm rửa xe."

Vệt máu kia thật sự chói mắt, Trình Nặc lớn như vậy chưa từng cảm thấy mất mặt như thế, xấu hổ đến không ngẩng nổi đầu lên, cắn môi lí nhí nói: "Vậy tôi trả tiền rửa xe cho cô."

Tay kia của nàng vội vàng định lấy điện thoại, lại bị Lâm Diệc Ngôn ngăn lại.

Lâm Diệc Ngôn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, nói: "Không cần."

Môi Trình Nặc khẽ động.

Lâm Diệc Ngôn dường như biết nàng muốn nói gì, giành trước cắt lời: "Chị có thẻ rửa xe miễn phí, lúc mua xe chủ tiệm tặng."

Trình Nặc đành phải nuốt những lời chưa kịp nói vào trong.

Mặc dù rửa xe không mất tiền, nhưng Trình Nặc trong lòng vẫn rất áy náy. Nàng biết Lâm Diệc Ngôn rất sạch sẽ, đối với việc chiếc xe yêu quý của mình bị máu kinh của nàng làm bẩn chắc chắn sẽ không chịu nổi đúng không? Nhưng nhìn vẻ mặt Lâm Diệc Ngôn lại giống như hoàn toàn không để ý chút nào......

Ma xui quỷ khiến, nàng đột nhiên nhớ đến lần họ còn ở bên nhau, lần nàng đến kỳ kinh nguyệt, Lâm Diệc Ngôn còn tự mình giúp nàng thay băng vệ sinh, mặt nàng nóng bừng hơn.

Nàng thậm chí không dám nhìn Lâm Diệc Ngôn, mắt loạn xạ nhìn vết bẩn lộn xộn trên đệm, càng nhìn càng chột dạ, nhỏ giọng nói thêm một câu "Thực xin lỗi".

Ngoài xin lỗi ra chỉ còn hối hận, nếu ngay từ đầu không lên xe của Lâm Diệc Ngôn, sao lại xảy ra chuyện khó xử như vậy?

Tiếng sột soạt vang lên bên tai.

Trình Nặc nghi ngờ hé mắt, phát hiện Lâm Diệc Ngôn cởi áo khoác. Nàng còn tưởng là do trong xe quá ấm, lại thấy Lâm Diệc Ngôn cầm áo khoác cúi người tới, hai tay đưa về phía eo nhỏ của nàng, theo phản xạ có điều kiện mà ngăn lại.

"...... Cô làm gì?" Trình Nặc vẻ mặt phòng bị nhìn cô.

Lâm Diệc Ngôn thở dài, kiên nhẫn nói: "Quần em bẩn rồi, em định cứ vậy đi xuống sao?"

Đệm bẩn, không hề nghi ngờ quần chắc chắn cũng bẩn. Trình Nặc nháy mắt hiểu ý cô, Lâm Diệc Ngôn muốn dùng áo khoác che quần cho nàng. Cách này tin rằng rất nhiều nữ sinh đều đã dùng qua.

Trình Nặc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặc dù trời đã hoàn toàn tối, nhưng trước cửa ký túc xá có đèn đường, học sinh qua lại có nam có nữ, nàng mặc quần dính máu như vậy chạy xuống rất khó không bị phát hiện. Nàng đương nhiên cũng có thể dùng quần áo của mình che, nhưng không khéo hôm nay nàng mặc bên ngoài là áo khoác lông, bên trong là một chiếc áo giữ ấm mỏng bó sát người. Mỏng đến mức nào ư, chính là liếc mắt một cái có thể lộ ra hình dáng nội y ấy......

Trực tiếp đi xuống chắc chắn sẽ bị người chế giễu, cởi áo khoác lông mặc áo giữ ấm cũng sẽ trở thành tâm điểm chú ý, Trình Nặc cân nhắc lợi hại, cuối cùng vẫn thỏa hiệp chọn áo khoác của Lâm Diệc Ngôn.

Nàng không để Lâm Diệc Ngôn giúp, nhận lấy áo khoác tự mình buộc ngang eo. Làm xong rồi, để đảm bảo chắc chắn, nàng còn quay người hỏi Lâm Diệc Ngôn: "Có nhìn thấy không?"

Lâm Diệc Ngôn nhìn nàng cao cao ưỡn cái mông tròn trịa quyến rũ về phía mình, im lặng dài đến năm giây, giọng hơi khàn nói: "Không nhìn thấy."

Trình Nặc thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng người, đối diện với ánh mắt có chút nóng rực của Lâm Diệc Ngôn, hậu tri hậu giác ý thức được động tác vừa rồi của mình có bao nhiêu khiêu khích, sắc mặt lập tức đỏ thêm mấy phần.

Với khuôn mặt sắp chín, nàng xấu hổ cúi đầu, nói: "Quần áo ngày mai tôi trả lại cô."

Chương trình "Lãng mạn đầy phòng" gần đây đang chạy tiến độ, một tuần quay hai số, nên ngày mai họ sẽ gặp lại.

Lâm Diệc Ngôn dường như cũng nghĩ đến điều này, ánh mắt nhìn nàng thêm vài phần chờ mong.

Trình Nặc cảm thấy không thể ở lại nữa, bằng không lát nữa máu kinh ra càng nhiều. Nàng hai tay nắm lấy vạt áo khoác của Lâm Diệc Ngôn, khép chân cẩn thận bước xuống xe.

"Nặc Nặc." Lâm Diệc Ngôn lại một lần nữa gọi nàng lại.

Trình Nặc cho rằng lại làm bẩn chỗ nào, cả trái tim đều treo lên, gắng gượng thu chân về, vén áo khoác cúi đầu kiểm tra, không phát hiện còn chỗ nào bẩn, ngẩng đầu không hiểu nhìn Lâm Diệc Ngôn.

Ánh mắt Lâm Diệc Ngôn nhìn nàng lại không giống như trước, mang theo ba phần sâu thẳm và bảy phần nghiêm túc, không chớp mắt nhìn nàng, nói: "Mặc kệ em tin hay không, chị thật sự chưa từng coi em là thế thân của ai."

Trình Nặc lập tức bị câu nói quen thuộc này làm cho sững người.

Tin nhắn Lâm Diệc Ngôn gửi cho nàng một tháng trước lại một lần nữa hiện lên trong đầu, hoàn toàn trùng khớp với những lời này.

Tin hay không tin? Trình Nặc nhất thời mất đi khả năng phân biệt thật giả, nàng có chút hoảng hốt khó hiểu.

Lần này Lâm Diệc Ngôn không kéo nàng, hai chân nàng lại phảng phất bị trói chặt không động đậy, bởi vì nàng dự cảm Lâm Diệc Ngôn còn có chuyện muốn nói.

"Về quá khứ của chị và Thư Di...... Nhiều điều chị không muốn nhắc lại." Yết hầu Lâm Diệc Ngôn nghẹn lại một chút, gằn từng chữ một nói: "Nặc Nặc, chị nói thích em, trước nay đều không phải lừa dối em. Nhìn thấy em lần đầu tiên chị đã thích, chỉ là ngay từ đầu chị không nghĩ đến chuyện lâu dài như vậy, cũng không nghĩ đến việc chịu trách nhiệm. Thực xin lỗi, chị biết chị rất khốn nạn. Nhưng sau này, mỗi một lời chị nói với em đều là nghiêm túc."

"Em trước nay không phải là thế thân của ai cả." Lâm Diệc Ngôn nhìn sâu vào mắt nàng, phảng phất muốn xuyên thấu qua đôi mắt nàng nhìn vào sâu thẳm nội tâm nàng, giọng nói dịu dàng mà có lực, "Chị phân rõ cái gì là day dứt, cái gì là rung động. Đối với Thư Di, chị vĩnh viễn không trả hết day dứt, nhưng đối với em, chị thật sự rung động."

"Cảm giác này chị chưa từng có, đối với em là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng."

......

Trình Nặc chạy lên lầu.

Đến kỳ kinh nguyệt thật khổ sở, cảm giác máu chảy thật khó chịu, nàng lại đành phải chịu đựng, chỉ muốn chạy nhanh lên, để sớm thoát khỏi ánh mắt nóng rực khiến nàng khó có thể chịu đựng kia.

Nàng một hơi chạy đến trước cửa ký túc xá, "Phanh" một tiếng đẩy cửa ra.

"Ây!" Trần Nhiễm suýt chút nữa bị cánh cửa đập vào, che mũi sợ hãi lùi lại, nhìn kỹ là nàng, nuốt xuống lời mắng chửi tục tĩu, sửa lời: "Hôm nay sao cậu về sớm vậy?"

Trình Nặc chống tay lên tường thở hổn hển, lau mồ hôi không tồn tại trên trán, cười khổ nói: "Hôm nay chị Tô cho tớ về sớm, không cần tăng ca."

Trần Nhiễm mắt láo liên, cười haha, nói: "Có phải chị Tô tự mình đưa cậu về không?" Cô bạn rướn cổ nhìn ra sau, "Chị Tô đâu, sao không lên cùng cậu?"

Trình Nặc đẩy mặt cô bạn trở lại: "...... Đừng nhìn nữa, chỉ có một mình tớ, chị Tô còn đang tăng ca, hôm nay mới vừa quay xong một số, đài rất bận."

"Đài bận mà chị ấy còn cho cậu về trước?" Trần Nhiễm tặc lưỡi, nháy mắt tinh nghịch với nàng, "Nặc Nặc, chị Tô đối với cậu thật sự rất tốt, cậu thật sự không suy xét thử hẹn hò với chị ấy xem sao?"

Khóe miệng Trình Nặc giật giật, tức giận nói: "Tớ thấy cậu tốt nghiệp xong đừng vào đài truyền hình, đi làm bà mối chuyên nghiệp đi thì hơn." Dạo này Trần Nhiễm luôn bóng gió nói tốt về Tô Uyển với nàng, thường xuyên dò xét thái độ của nàng đối với Tô Uyển, lòng Tư Mã Chiêu quá rõ ràng, Trình Nặc lười phản ứng.

Trần Nhiễm biết nàng không muốn hẹn hò với Tô Uyển cũng không miễn cưỡng, cười cợt nói: "Làm bà mối cũng được, tớ nói cậu nghe bà mối kiếm nhiều tiền lắm. Mẹ tớ thích mai mối cho người ta, mặc kệ có thành công hay không mỗi lần đều có không ít lì xì, cậu nói tớ có phải nên kế thừa tài năng này của bà không?"

Trình Nặc thầm nghĩ cậu ngay cả một mối cũng chưa thành thì lấy đâu ra tài năng, vòng qua cô bạn đi vào trong, tiện thể đổi chủ đề: "Cậu ăn tối chưa?"

"Chưa, tớ vừa định ra ngoài mua cơm thì cậu về." Trần Nhiễm sờ bụng, "Tớ cả ngày chưa ăn gì, cứ nằm xem video đến giờ. Nếu biết cậu không cần tăng ca tớ đã nhờ cậu mua về cho tớ rồi, đỡ phải tớ còn phải đi ra nhà ăn."

Trình Nặc vốn dĩ cũng định nói cho Trần Nhiễm hôm nay mình không cần tăng ca, sau lại bị Lâm Diệc Ngôn cắt ngang nên quên mất......

"Ngại ghê, tớ quên mất." Nàng xấu hổ cười cười.

Trần Nhiễm cũng không để ý, hỏi nàng: "Cậu thì sao, chưa ăn thì tớ mua cho cậu một phần nhé, muốn ăn gì?"

Trình Nặc nghĩ nghĩ, nói: "Cậu mua cho tớ một phần bún bò đi, hôm nay tớ hơi không thoải mái không muốn xuống dưới."

"Không thoải mái? Chỗ nào không thoải mái?" Trần Nhiễm đưa tay sờ trán nàng.

"Không phải sốt." Trình Nặc gạt tay bạn ra, "Chỉ là đến kỳ kinh nguyệt."

Trần Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt hạ xuống, mới chú ý đến chiếc áo khoác buộc ngang eo nàng: "Cậu làm cái trò gì vậy, quần bẩn à?"

Trình Nặc gục mặt "Ừ" một tiếng.

Nàng muốn đi thay băng vệ sinh, Trần Nhiễm lại giữ chặt hai tay áo khoác, phát hiện đại lục mới lạ lẫm nhìn đi nhìn lại, vẻ mặt cười xấu xa nói: "Áo này không phải của cậu đúng không, là của chị Tô sao?"

Vẻ mặt Trình Nặc khựng lại, theo bản năng phủ nhận: "Không phải."

"Không phải của chị Tô?" Trần Nhiễm càng tò mò, cởi áo ra cầm trên tay cẩn thận nghiên cứu, miệng lẩm bẩm: "Áo khoác này vừa nhìn đã rất giống của chị Tô rồi, không phải của chị Tô thì là của ai?"

Trình Nặc hoàn toàn có thể tùy tiện kiếm một lý do nói là đồng nghiệp mượn, dù sao nàng nhiều đồng nghiệp như vậy Trần Nhiễm cũng không quen hết, nhưng không biết có phải mất máu nhiều quá dẫn đến đầu óc chậm chạp không, đối mặt với Trần Nhiễm hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, đầu óc nàng tắc nghẽn, buột miệng thốt ra: "Là một tài xế cho tớ mượn."

"Tài xế? Tài xế gì?"

"Thì...... Tài xế taxi ấy mà."

Trần Nhiễm chớp chớp mắt: "Vừa nãy cậu đi taxi về à?"

Trình Nặc gật gật đầu.

"Tài xế vẫn là nữ?"

Trình Nặc lại gật gật đầu.

Trần Nhiễm cầm chiếc áo khoác kia nhìn lại một lần nữa, vẻ mặt không thể tin nổi kinh ngạc cảm thán nói: "Bây giờ tài xế taxi chất lượng cao quá nhỉ, thế mà lại cho cậu mượn một chiếc áo khoác tốt như vậy để che quần?!"

"Có lẽ...... vì tớ đáng yêu." Trình Nặc chột dạ giật lại áo khoác, vò lung tung thành một cục ném lên giường, quay lưng về phía Trần Nhiễm lè lưỡi.

Nếu Trần Nhiễm biết người đưa nàng về là Lâm Diệc Ngôn, chắc chắn sẽ không khen tài xế chất lượng cao như vậy.

Tối hôm qua Trần Nhiễm còn nghiến răng nghiến lợi mắng Lâm Diệc Ngôn là đồ lưu manh ấy chứ......

---------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quảng cáo một chút ~

Truyện mới vẫn đang tiếp tục, các bạn đọc truyện mau đến xem đi!

《Động Tình》của Ngư Sương

Một giấc tỉnh dậy, Khương Hàn ở tinh cầu xa xôi nhất của Ly Đế Tinh.

Nghe đồn cô không học vấn, không nghề nghiệp, ăn chơi lêu lổng, không có công việc chính thức.

Nghe đồn đời tư hỗn loạn, tình sử phong phú, bạn gái đếm không xuể.

Nghe đồn cô gia nhập tổ chức phản liên minh, giống như một con chó điên tranh giành địa bàn, không việc ác nào không làm.

Một lần ngoài ý muốn, Ôn Ức Lam cứu con chó điên này.

Sau này, Ôn Ức Lam một tay dao múa trong lòng bàn tay, cuối cùng đặt lên yết hầu Khương Hàn, tỉ mỉ đếm tin đồn, trong mắt cười như không cười: "Là thật sao?"

Khương Hàn ngồi mép giường, cam chịu mở miệng: "Thật!"

Ôn Ức Lam thu dao, nghiêng đầu hôn lên má cô.

Khương Hàn tức khắc mặt đỏ tai hồng.

Ôn Ức Lam: "Tình sử phong phú, bạn gái đếm không xuể?"

Khương Hàn nghiến răng: "Cái này là giả."

Người khác đều cho rằng những lời đồn kia là thật.

Chỉ có Ôn Ức Lam biết, đều là giả.

Những vinh quang mà em chưa từng nhớ rõ, tôi sẽ giúp em nhớ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com