TruyenHHH.com

[BHTT][EDIT] Kết Cục Trêu Chọc Mỹ Nhân Điên

Chương 6

JKJayecko2406


Hoắc Quân Nhàn vẫn không nhúc nhích, Cổ Tư Ngọc khẽ rời môi nàng, chỉ cách một sợi tóc, nhẹ nhàng nói lại: "Trả lời tôi"

Hoắc Quân Nhàn ngoan ngoãn làm theo, mạnh mẽ đáp trả, hàm răng cắn nhẹ lên môi Cổ Tư Ngọc. Cổ Tư Ngọc cảm thấy đau, nhưng không bận tâm, tay giữ chặt gáy Hoắc Quân Nhàn, tiếp tục hôn. Môi lưỡi quấn quýt, khiến Hoắc Quân Nhàn không có cách nào tránh thoát, bật ra một tiếng rên khẽ.

Ngay khi khoảng cách vừa được tách ra để lấy hơi, Hoắc Quân Nhàn liền giơ tay tát thẳng vào mặt Cổ Tư Ngọc.

Tiếng tát vang lên dứt khoát. Cái tát đó làm Cổ Tư Ngọc ngẩn người, nhất thời quên mất nên giữ thể diện hay tiếp tục nụ hôn dang dở.

Cơn đau ngày càng rõ, Cổ Tư Ngọc dần tỉnh táo lại, phát ra một tiếng tê, nhớ lại chuyện vừa xảy ra và bật cười đầy quái lạ.

Hoắc Quân Nhàn chống tay lên sofa, nhíu mày, hơi thở càng lúc càng nặng nề, lồng ngực phập phồng dữ dội, trên môi vẫn còn cảm giác ướt át.

Một lát sau, nàng liếc nhìn ra ngoài cửa, ngón tay siết chặt đệm ghế sofa, như đang cố gắng trấn tĩnh sau nụ hôn mãnh liệt, hoặc sợ ai đó bên ngoài phát hiện ra.

Bên ngoài, người phụ nữ kia đứng trong sân, đôi mắt khẽ trợn lên, liên tục bấm chuông cửa như điên, cố gắng ngăn cản chuyện bên trong.

Tiếng chuông vang dội khắp căn phòng, làm cho buổi sáng hôm đó trở nên vô cùng náo động.

Bất chợt, Cổ Tư Ngọc nhớ lại cảnh khi nàng vừa đến đây. Nàng đi cùng Cận Viễn Sâm, anh ta bấm chuông, còn nàng thì đứng cạnh, cầm chiếc ô đen, xoay cán ô một cách nhàm chán.

Người đầu tiên nghe tiếng chuông là chú chó Teddy, nó lao như tên bắn đến cửa, đứng sau cổng sắt sủa inh ỏi về phía nàng. Con chó ngu ngốc đó ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không ưa nàng.

Hoắc Quân Nhàn có lẽ nghe thấy tiếng chó sủa nên bước ra. Mặc dù dáng người đầy đặn, nhưng bước đi của nàng nhẹ nhàng uyển chuyển. Nàng bế chú chó lên, không hề liếc mắt nhìn người bên ngoài.

Cận Viễn Sâm vội vàng nói: "Quân Nhàn, trời đang mưa, tôi đưa người đến đây để tránh mưa, mau mở cửa cho chúng tôi vào."

Bước chân Hoắc Quân Nhàn khựng lại, nàng nhìn bọn họ qua camera giám sát, thần sắc lạnh nhạt.

Nói trời mưa quả thật là bịa đặt, hôm đó chỉ có vài giọt mưa lác đác, trên mặt đất chỉ có vài vệt nước lẻ tẻ. Trong tay Cổ Tư Ngọc vẫn là chiếc ô, nhưng là ô che nắng.

Cổ Tư Ngọc một cách tùy tiện, tay nghịch cây dù, cô cố tình dùng dù ấn nhẹ vào nút chuông cửa, âm thanh ấy lập tức thu hút sự chú ý của Hoắc Quân Nhàn. Nàng ngẩng đầu nhìn, còn Cổ Tư Ngọc lười biếng tựa vào tường, chờ đợi bị ai đó mắng.

Hoắc Quân Nhàn đưa tay chạm vào nút điều khiển, cánh cửa lớn từ từ mở ra trước sự ngạc nhiên của hai người đứng ngoài. Cổ Tư Ngọc không ngần ngại theo sau Cận Viễn Sâm bước vào nhà. Vừa đi, cô vừa nghĩ thầm, có lẽ Hoắc Quân Nhàn không điên, nhưng thực sự nàng đã mở cửa cho mình vào.

Lúc đó, Cổ Tư Ngọc không chú ý nhiều đến biểu cảm của Hoắc Quân Nhàn, nhưng giờ thì cô chăm chú nhìn. Hoắc Quân Nhàn cúi đầu, giấu đi mọi cảm xúc trong đáy mắt.

Chú chó nhỏ Teddy chạy đến, cái đuôi nhỏ vẫy không ngừng. Nó dữ dằn sủa vài tiếng về phía Cổ Tư Ngọc, nhưng đã quá muộn, nụ hôn đã xảy ra rồi.

Hoắc Quân Nhàn ngồi xuống xoa đầu Teddy, nói nhẹ nhàng, "Ngoan." Sau đó, nàng đứng dậy và bước vào bếp. Bữa sáng vẫn chưa được chuẩn bị, và nàng hành động như thể chuyện vừa xảy ra chẳng là gì cả, không hề quan tâm đến người ngoài cửa.

"Chó ngốc, lại đây," Cổ Tư Ngọc nói với Teddy.

Teddy không hiểu cô muốn gì, thậm chí không thèm phản ứng. Cổ Tư Ngọc đùa, "Bên ngoài có người bắt nạt chủ của mày như thế, mày không định báo thù cho chủ mày sao?"

Teddy gật gù cái đầu nhỏ, có vẻ chú chó quá thông minh khiến Cổ Tư Ngọc cảm thấy mình như đang dạy hư một đứa trẻ.

Cổ Tư Ngọc bắt chước động tác vỗ tay của Hoắc Quân Nhàn, nhưng thay vì nhẹ nhàng như Hoắc Quân Nhàn, động tác của cô có vẻ khoe khoang, đắc ý. Teddy bị cô ôm, dù có phần miễn cưỡng.

"Ngoan nào," Cổ Tư Ngọc ôm Teddy đến trước cửa. Hôm nay không còn mưa phùn, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ trên cao.

Người phụ nữ bên ngoài đã ngừng bấm chuông, cô ấy cắn môi, cố tỏ ra bình tĩnh. Cổ Tư Ngọc vuốt ve đầu Teddy rồi hỏi, "Tìm ai vậy?"

Ánh mắt của người phụ nữ dán chặt vào Cổ Tư Ngọc, ngón tay nắm chặt hàng rào sắt, nhìn cô một hồi lâu mới trả lời, "Tôi tìm Hoắc Quân Nhàn, phiền cô mở cửa, cô là ai?"

Thực ra, người phụ nữ này không xa lạ gì. Hôm trước dưới tán cây, cô ấy đã cố gắng theo đuổi Hoắc Quân Nhàn, cố làm ra vẻ tình cảm. Cổ Tư Ngọc khi đó cố tình huýt sáo trêu chọc, làm cô ta giật mình quay đầu nhìn, rồi hoảng hốt ôm chó chạy đi. Buổi hẹn hò hôm đó kết thúc sớm hơn dự kiến.

Cổ Tư Ngọc bế chú chó lên, vỗ nhẹ vào mông nó.

Teddy lập tức sủa ầm ĩ về phía người hàng xóm. Cô ta giật mình lùi lại một bước, không thể tin vào mắt mình, "Tiểu Ngọc..."

"Gâu gâu gâu!" Teddy trở nên bất an, nhảy khỏi vòng tay của Cổ Tư Ngọc và sủa về phía người phụ nữ. Chú chó chạy vòng quanh cửa, trông như đang bị kích động mạnh.

Người hàng xóm mặt tái mét, không dám tiến thêm một bước. Teddy lao tới cổng sắt, như muốn chui qua khe hở để cắn cô ta.

Cổ Tư Ngọc đứng bên cạnh cười, thấy việc huấn luyện chó cũng không khó lắm.

Cổ Tư Ngọc ngồi xổm xuống, xoa đầu Teddy và nói: "Ngoan lắm." Cô không thể bắt chước cách nói dịu dàng của Hoắc Quân Nhàn, mà dùng biểu cảm và hành động của chính mình, tràn đầy tự tin và đắc ý, nói: "Xin lỗi, chó nhà tôi không nghe lời."

Người hàng xóm bị dọa, cố gắng giữ bình tĩnh, cô ta cũng ngồi xổm xuống nhìn Teddy và nói: "Tiểu Ngọc, đừng sợ. Đi nói với Quân Nhàn rằng tao đã về, ngoan nhé."

Teddy vẫn tiếp tục nhìn cô ta đầy căm tức, nhe răng trợn mắt. Người phụ nữ lấy từ túi ra một hộp quà nhỏ, vẫy vẫy trước mặt Teddy rồi nhét qua khe cửa, "Đây, món quà riêng cho ngươi."

Teddy chẳng màng đến, lập tức nhào lên cắn nát một góc hộp.

Người phụ nữ nhìn Cổ Tư Ngọc với ánh mắt tràn đầy giận dữ. Mặc dù mặc váy trắng trông dịu dàng, nhưng lúc này cô ta hận không thể ăn tươi nuốt sống Cổ Tư Ngọc. Một lát sau, cô đứng dậy, thu dọn túi và lái xe rời đi.

Cổ Tư Ngọc khoanh tay cười vui vẻ. Cô liếm đôi môi vừa bị cắn, cảm giác đau nhói lan khắp cơ thể mang lại cho cô một sự thỏa mãn kỳ lạ.

Khi quay lại, cô thấy Hoắc Quân Nhàn đang đứng ở cửa, mỉm cười nhạt với mình.

Cổ Tư Ngọc bước đi thong thả, không vội vàng, tự nhiên tiến đến bên cạnh Hoắc Quân Nhàn. Cô không hề cảm thấy mình vừa rồi có hành động gì quá đáng, mà nói một cách tự nhiên: "Cô đối với tôi thì hung dữ như vậy, nhưng sao lại dịu dàng với người khác thế?"

Hoắc Quân Nhàn chớp chớp mắt, nhìn chú chó Teddy đang lộn xộn trong lòng Cổ Tư Ngọc, rồi nhẹ nhàng nói: "Tiểu Ngọc, ngoan nào."

Chú Teddy vốn đang kích động lập tức ngoan ngoãn nhìn Hoắc Quân Nhàn.

Cổ Tư Ngọc đưa chú chó cho cô, nói: "Lần sau cô ta đến, cô cứ tát thẳng vào mặt cô ta, giống như cô đã đánh tôi vậy."

Hoắc Quân Nhàn đang định đón lấy chú chó, nhưng động tác khựng lại, ngạc nhiên trước lời nói của Cổ Tư Ngọc, trên mặt hiện rõ vẻ khó hiểu.

Cổ Tư Ngọc hỏi: "Không dám hay là không nỡ?"

"Ơ?"

Cổ Tư Ngọc nói tiếp: "Tôi cắn cô một phát, cô liền tát tôi. Còn cô ta thì sao? Cô ta tổn thương cô nhiều như thế, nhưng cô vẫn xem cô ta như bảo bối à? Hay cô chỉ là một con chó ngoan ngoãn nghe theo lời cô ta, cô ta kêu gì làm nấy? Nếu cô muốn buông bỏ một người, thì phải học cách làm chủ, không phải con chó. Huấn luyện chó không khó đâu, cô có thể làm được mà?"

"Gâu!" Teddy chen vào cuộc trò chuyện.

Cổ Tư Ngọc liếc nhìn Teddy, nói: "Không nói mày."

Hoắc Quân Nhàn gật đầu đồng ý.

Cái tát vừa rồi rơi xuống, Cổ Tư Ngọc không hề tức giận. Dù sao, cô cũng không tính toán quá nhiều, nhưng cô không muốn bị đánh mà không thu lại được gì. Cô muốn Hoắc Quân Nhàn học được điều gì đó, đúng hơn, là cô muốn lấy lại một chút gì từ cái tát đó.

Không lâu sau, người hàng xóm quay lại, chỉ mất chưa đến ba phút. Lần này cô ta ôm theo một chú Teddy màu nâu trong lòng. Chú chó đó vừa thấy sân đã kêu lên một tiếng.

Chú Teddy của Hoắc Quân Nhàn nghe thấy tiếng kêu lập tức kích động, chạy thẳng ra khỏi phòng khách, thò lưỡi về phía chú chó bên ngoài, nhưng không di chuyển chân.

Cổ Tư Ngọc cảm thấy lời dạy bảo của mình chưa đến nơi đến chốn, có lẽ cô nên truyền đạt cho Hoắc Quân Nhàn thêm một chút về quan niệm yêu đương đúng đắn, không thể giống như một con chó ngốc, cứ thấy con chó khác là lao tới.

Chú Teddy từ tay người hàng xóm cũng nhảy xuống, hai con chó kêu lớn qua cánh cửa.

Một điều đặc biệt khiến Cổ Tư Ngọc để ý, chú Teddy màu nâu đó mặc một chiếc váy nhỏ, trên tai còn đeo một cái kẹp tóc đỏ.

Cổ Tư Ngọc nhìn Teddy Tiểu Ngọc quay đầu chạy về, định chạy đến tìm Hoắc Quân Nhàn. Cô liền đứng chắn trước mặt nó, chặn đường đi.

"Chó ngốc, mày là chó đực hả?" Cổ Tư Ngọc vừa nói vừa nhấc hai chân Teddy lên, nhìn xuống dưới, rồi khẽ hừ: "Mày chỉ là một tiểu thái giám thôi."

Teddy dường như hiểu được mình đang bị chửi, liền sủa một tiếng phản kháng, rồi vặn mông chạy vào trong phòng, tiếp tục cắn lấy ống quần của Hoắc Quân Nhàn, muốn lôi kéo cô ra ngoài.

Hoắc Quân Nhàn bị chú chó lôi ra khỏi phòng. Lần này, Cổ Tư Ngọc không cản cô lại. Hoắc Quân Nhàn cứ thế bị kéo thẳng đến cửa.

"Một cái chó đực lại mang tên Tiểu Ngọc?" Cổ Tư Ngọc không nhịn được cười thầm, cảm thấy mọi thứ thật vô lý. Nhưng ngay khi cô còn đang nghĩ điều đó thật vô lý, cánh cửa bật mở. Ánh mắt Cổ Tư Ngọc lập tức dõi theo, chờ đợi xem liệu Hoắc Quân Nhàn có tát người phụ nữ đứng ngoài hay không.

Hoắc Quân Nhàn mở cửa sắt, cô nhẹ nhàng dỗ dành Teddy ở dưới chân mình: "Ngoan, không được sủa, phải ngoan một chút."

Hai chú chó không hiểu gì về chuyện tình cảm rối rắm của con người, khi cửa sắt vừa mở, chúng liền lăn vào nhau, quấn quýt cọ xát, đuôi thì vẫy liên tục. Đặc biệt, chú "tiểu thái giám" Teddy cứ điên cuồng liếm chú chó còn lại, trong khi chú kia thì chẳng hề để tâm, chỉ lơ đãng mà Teddy vẫn không ngừng xum xoe, bám theo.

Người phụ nữ hàng xóm nhanh chóng nắm lấy tay Hoắc Quân Nhàn, khuôn mặt hoảng sợ, đôi mắt đầy nước như sắp khóc. Chỉ vài giây trôi qua, nước mắt đã chảy ròng ròng.

"Xin lỗi, Quân Nhàn, tôi muốn đến tìm cô, nhưng... ngươi biết mà." Nước mắt của người phụ nữ rơi xuống không ngừng, cô vén tay áo lên, để lộ cánh tay đầy vết bầm tím, như thể bị ai đó ngược đãi.

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..." Cô ta khóc nức nở, nước mắt cứ thế tuôn rơi, "Tôi không phải cố ý không đến tìm  cô."

Chú Teddy màu nâu cũng chạy đến bên chân cô, cắn váy, làm lộ ra cổ chân đầy vết bầm tím, như thể bị ai đó buộc chặt, để lại dấu vết.

Người phụ nữ hàng xóm trông thật nhu nhược, đáng thương, thê thảm đến đáng ngại.

Hoắc Quân Nhàn từ từ nâng tay lên, chạm nhẹ vào mặt người phụ nữ, lau đi những giọt nước mắt của cô ta, và khẽ "ừ" một tiếng.

Người phụ nữ hàng xóm đi theo sau Hoắc Quân Nhàn, bước vào trong nhà.

Hai người từ từ đi ngang qua Cổ Tư Ngọc, cô ta nói: "Hoắc Quân Nhàn, nếu tôi là chó, tôi sẽ cắn chết cô."

Nghe vậy, bước chân của nữ hàng xóm hơi chững lại. Cô ngước mắt nhìn về phía Cổ Tư Ngọc, đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt còn đọng lại ánh lệ chưa kịp rơi, ánh mắt nhìn Cổ Tư Ngọc đầy vẻ khinh thường.

Người phụ nữ này trông rất đẹp, kiểu vẻ đẹp cổ điển, khuôn mặt thanh tú, như ánh trăng trong sáng, là hình mẫu lý tưởng của nhiều chàng trai thời còn đi học.

Cô ta theo Hoắc Quân Nhàn, đưa tay lên lau nước mắt.

Khi đến ghế sô pha trong phòng khách, cô ấy liền kéo tay Hoắc Quân Nhàn.

Cổ Tư Ngọc rút điện thoại ra ngồi trên sô pha, chơi điện thoại, gương mặt phản chiếu trên màn hình lộ vẻ lạnh lùng, đầy tức giận.

Cô mở điện thoại ra, tỏ vẻ lười biếng lướt tin tức. Nào là ngôi sao này yêu đương để tạo sự chú ý, ngôi sao kia ngoại tình, đủ loại tin tức hỗn độn. Cô chỉ nhìn lướt qua rồi rời khỏi ứng dụng. Dừng lại một chút, cô nhìn thấy tin về một viện sĩ quốc gia vừa qua đời, tin tức ngắn vài giây lướt qua nhanh chóng, cô nhấn biểu tượng khuôn mặt khóc ở phía dưới.

Bên cạnh, hai người vẫn đang nói chuyện, phần lớn là Du Uyển Nguyệt đang nói. Giọng cô ấy rất nhỏ, không rõ là vì đau hay không muốn để Cổ Tư Ngọc nghe được.

"Hắn đánh tôi, nhốt tôi lại, tôi sợ lắm."

"Rất đau, tôi muốn tìm cô, tôi đã chịu đựng rất nhiều."

"Quân Nhàn, xin lỗi, cô có chờ tôi không?"

Hoắc Quân Nhàn nói: "Có."

Đôi mắt ngấn nước của Du Uyển Nguyệt khẽ chớp, cô đưa tay kéo tay Hoắc Quân Nhàn, nhưng Hoắc Quân Nhàn chậm rãi rút tay ra.

"Trên người cô nhiều vết thương quá, tôi không muốn làm cô đau thêm." Hoắc Quân Nhàn nhẹ giọng nói, "Cô đừng chạm vào tôi."

"Được." Du Uyển Nguyệt buông tay, cô kéo lại tay áo để che đi những vết thương trên cơ thể.

Hoắc Quân Nhàn nhìn cô, nói: "Nếu không, báo nguy đi."

Du Uyển Nguyệt lắc đầu thật mạnh: "Không, không cần."

"Không đau sao?" Hoắc Quân Nhàn hỏi.

Du Uyển Nguyệt cúi mắt: "Tôi có thể chịu được."

Hoắc Quân Nhàn nhìn cô một lúc lâu, rồi nói: "Tôi đi lấy hòm thuốc."

"Được." Nữ hàng xóm ngồi xuống.

Chiếc sô pha dài, nàng và Cổ Tư Ngọc mỗi người chiếm một đầu. Cổ Tư Ngọc vẫn không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, chỉ chơi điện thoại của mình.

Du Uyển Nguyệt chủ động nói chuyện với Cổ Tư Ngọc, giọng cô rất nhẹ nhàng, khác với Hoắc Quân Nhàn. Giọng của Hoắc Quân Nhàn nhẹ nhàng nhưng có thể cảm nhận được sự dịu dàng từ trong xương tủy, còn nữ nhân này lại có chút cố tình làm ra vẻ yếu đuối.

Tất nhiên, cũng có thể là do Cổ Tư Ngọc không thích cô ta.

"Tôi tên là Du Uyển Nguyệt." Cô nói.

Cổ Tư Ngọc không thèm liếc nhìn, dường như đã biết từ lâu.

Du Uyển Nguyệt lại nói: "Vừa nãy Quân Nhàn đã đánh cô một cái tát, tôi thấy hết."

"Rất đau phải không?"

Cổ Tư Ngọc nghiêng đầu nhìn cô, cổ tay còn một vài vết đỏ, nhưng nụ cười trên môi nữ nhân này dường như không có vẻ gì là đau đớn, trái lại, Cổ Tư Ngọc cảm thấy gương mặt mình rất đau, có một cảm giác nóng rực.

Du Uyển Nguyệt ánh mắt dịu dàng, nhưng lại có phần mỉa mai dừng lại ở tai Cổ Tư Ngọc. Cổ Tư Ngọc không để ý đến cái tát đó, từ nhỏ đến lớn, cô đã bị đánh không ít, nhưng bây giờ cô lại rất để ý.

Tiểu Teddy chạy vào, cắn một quả bóng cao su đỏ, vui vẻ chơi đùa với bạn gái. Du Uyển Nguyệt không muốn ngồi trên sô pha nữa, cô vỗ tay như Hoắc Quân Nhàn: "Tiểu Ngọc, đến đây."

Teddy quay đầu về phía cô sủa, vẻ mặt hung dữ.

"Ha." Cổ Tư Ngọc bật cười.

Cô cười đến mức Du Uyển Nguyệt cũng thấy mệt, sau đó lại cười chính mình.

Cảm giác này giống như Cổ Tư Ngọc và Du Uyển Nguyệt đang tranh sủng, cả hai đều cố gắng lấy lòng tiểu thái giám trước mặt, chờ đợi Hoàng Thượng đến chọn người. Hoắc Quân Nhàn, vị hoàng đế này, cuối cùng cũng cầm hòm thuốc đến.

Du Uyển Nguyệt không còn nhút nhát như trước, cô ngồi yên lặng, nhẹ nhàng kéo áo ra. Hoắc Quân Nhàn dùng bông gòn chấm thuốc, bôi nhẹ lên cánh tay của Du Uyển Nguyệt.

Du Uyển Nguyệt khẽ kêu lên vì đau, Hoắc Quân Nhàn nói: "Cô chịu khó một chút, nếu thực sự đau, tự cô đi bệnh viện, hoặc để tôi báo nguy giúp."

Du Uyển Nguyệt vẫn còn sợ hãi và rụt rè.

Hoắc Quân Nhàn nói: "Ly hôn thì tốt rồi."

Du Uyển Nguyệt không trả lời.

Hoắc Quân Nhàn hiểu nàng đã chọn lựa, không nói nhiều cũng không khuyên nữa.

Một lát sau, Hoắc Quân Nhàn mang theo một chén nhỏ có đá lạnh đến. Nàng đến bên Cổ Tư Ngọc, người này vẫn không nhúc nhích, không biểu lộ cảm xúc gì.

Hoắc Quân Nhàn nói: "Cô mặt sưng lên kìa."

Cổ Tư Ngọc chỉ cười nhạt, cái tát đó cũng có thể quên đi, nhưng bây giờ hai người lại nhắc tới, trên mặt cô cảm thấy đau gấp bội, các loại khó chịu cũng theo đó nổi lên.

Hoắc Quân Nhàn lấy viên đá ra, dùng vải bọc lại rồi dán lên mặt Cổ Tư Ngọc. Cổ Tư Ngọc quay mặt đi, nói: "Không cần."

Bị đánh một cái tát không phải là chuyện hiếm đối với Cổ Tư Ngọc. Nếu ai dám đánh cô, cô sẽ tìm mọi cách khiến họ không sống yên ổn.

Cổ Tư Ngọc nhìn Hoắc Quân Nhàn, ánh mắt như đang nói: "Tôi đã nói cắn chết cô không phải là nói giỡn."

Hoắc Quân Nhàn nhìn cô, viên đá vẫn nằm trong tay.

Cổ Tư Ngọc ngửa đầu, nhìn thấy môi Hoắc Quân Nhàn, ướt át, như bị nhai đỏ. Hoắc Quân Nhàn nhìn cô và hỏi: "Có muốn đi bệnh viện không?"

Cổ Tư Ngọc cười nói: "Chắc chắn là chưa kịp đi thì ta đã khỏi rồi."

"Không đâu, mặt cô sưng thật sự là nghiêm trọng."

Cổ Tư Ngọc không biết nói gì.

Cô cười nhẹ, "Con người tôi khá kỳ quái, nếu ngươi vì tôi chữa thương, sau này sẽ không thể chữa cho người khác."

"Điều đó không thể xảy ra." Hoắc Quân Nhàn đáp.

Cổ Tư Ngọc nhìn Hoắc Quân Nhàn với ánh mắt nghiêm túc hơn. Hoắc Quân Nhàn tiếp tục nói: "Nếu Tiểu Ngọc bị thương, tôi vẫn muốn băng bó cho nó."

Hoắc Quân Nhàn đặt khối băng lên mặt Cổ Tư Ngọc với thái độ hơi cường thế. Cổ Tư Ngọc dùng tay chắn lại và nói: "Hoắc Quân Nhàn, con người của tôi có chút tình cảm và thói quen sạch sẽ. Cô thường đối xử lạnh lùng với tôi thì ta không sao, nhưng nếu cô lừa gạt tôi, tôi sẽ tức giận. Nói thẳng ra, tôi có chút biến thái; nếu một người rất tốt với tôi, thì người đó chỉ có thể tốt với riêng tôi."

Cô ấy cứng đầu, cường thế, và rất chiếm hữu.

Hoắc Quân Nhàn tay hơi run, nói: "Cô không phải biến thái."

"Hả?" Cổ Tư Ngọc nhướng mày, châm chọc hỏi lại. "Tôi không phải, vậy cô có phải không?"

Hoắc Quân Nhàn nắm tay Cổ Tư Ngọc, dùng chút sức để ấn tay nàng xuống sô pha, rồi cường thế đặt khối băng lên mặt nàng, nhẹ nhàng nói: "Dùng tay che một chút thôi."

Cổ Tư Ngọc không nhúc nhích, nhưng khối băng không thể để mãi ở chỗ sưng, nên Hoắc Quân Nhàn đành để tay nàng che lại, chờ một chút cho tay nàng rời đi. Cổ Tư Ngọc lập tức che mu bàn tay nàng, rồi đột nhiên nâng người, môi dựa gần vào tai Hoắc Quân Nhàn, như muốn cắn nàng. Cổ Tư Ngọc nói: "Chớ có chọc tôi."

Hoắc Quân Nhàn cảm thấy tai mình nóng lên, tay cầm khối băng lạnh, nàng lại đặt lên môi Cổ Tư Ngọc lần nữa. Cổ Tư Ngọc nói: "Môi tôi cũng bị cô cắn."

Hai người gần gũi, không gian như trở nên yên tĩnh, bên cạnh có người nhìn chằm chằm và gọi tên hai người, nhưng cả hai không nghe thấy gì.

Hoắc Quân Nhàn nhìn xuống, ánh mắt dừng lại ở môi Cổ Tư Ngọc, nói: "Môi cô không sưng."

"Nhưng tôi cảm thấy rất đau."

Hoắc Quân Nhàn rút tay về, cầm một khối băng trong chén, đè lên môi Cổ Tư Ngọc. Cổ Tư Ngọc mím môi, lưỡi nhẹ nhàng lướt qua khối băng, rồi cắn lấy nó. Cô giữ khối băng trong miệng, trong khi Hoắc Quân Nhàn vẫn đặt tay lên môi nàng, và Cổ Tư Ngọc lại liếm nhẹ lòng bàn tay Hoắc Quân Nhàn.

Sau đó, Hoắc Quân Nhàn thu hồi ngón tay, xoay người đi vào bếp. Nàng đứng trước bếp, nhìn đồ ăn đã được bày biện, nhưng không nấu ngay mà chỉ chăm chú nhìn ngón tay mình, sau đó đặt đầu ngón tay lên miệng, cảm nhận cái lạnh từ khối băng.

//muốn đổi xưng hô vì chương này toàn tôi-cô hoài thấy cấn=))mà k biết mqh, tuổi tác ra sao để đổi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com