TruyenHHH.com

Bhtt Edit Hoan Xa Xoi Thoi Khong Bay Toi Mot Canh Hoa

Hoa Nhược chia hạt giống thành hai nhóm: một nhóm được phát cho dân làng để bắt đầu gieo trồng, nhóm còn lại được giao cho Cùng chưởng quầy để ông mang đi phân phối khắp cả nước, xem như một cách để xây dựng danh tiếng.

Ngoài việc phát triển lúa nước, Hoa Nhược còn trồng thử nghiệm nhiều loại giống mới như khoai lang đỏ và ngô trên nền đất đã cải tạo.

Hai loại cây trồng mới là khoai lang đỏ và ngô so với lúa nước có sức sống bền bỉ hơn, thích hợp để dự trữ trong trường hợp thiên tai. Chúng còn có thể tự phát triển mầm trong môi trường ẩm ướt, tạo ra nguồn cung ổn định.

Hoa Nhược áp dụng chiến lược tương tự như trước: bắt đầu từ quy mô nhỏ trong thôn, sau đó mở rộng dần ra. Chưởng quầy rất ủng hộ mô hình kinh doanh này, thậm chí tự đảm nhiệm nhiệm vụ phân phối ra bên ngoài. Việc quản lý kho hàng và vận chuyển gần như hoàn toàn giao cho Chưởng quầy xử lý.

Nhiệm vụ giao tiếp và đối ngoại thì Hoa Nhược chuyển giao cho Trần Tâm phụ trách để tránh rắc rối không cần thiết.

Nhờ sự phát triển nông nghiệp, số lượng dân cư đến và đi trong thôn ngày càng tăng, thậm chí khiến triều đình chú ý và cử người đến điều tra. Tuy nhiên, Hoa Nhược không phải lo lắng về việc này. Trong thôn đã có thôn trưởng đón tiếp, còn khi vào thành thì có huyện lệnh đứng ra giải quyết.

Lúc này, Hoa Nhược đang tranh thủ thời gian rảnh để cho gà và vịt ăn. Con lừa mà cô nuôi vẫn giữ thái độ khó chịu, tỏ vẻ khinh thường như ngày đầu tiên gặp cô.

"Nghe nói người của triều đình sẽ đến vào ngày kia," Tần Thư nói khi đang cho con lừa ăn. Dù cô làm việc cẩn thận, con lừa vẫn không ưa Hoa Nhược, từ ngày đầu đã bày ra thái độ ghét bỏ rõ ràng.

“Tới thì tới thôi, chúng ta chỉ là nông dân bình thường, có gì mà lo lắng,” Hoa Nhược nhẹ nhàng nói, như thể chẳng bận tâm đến chuyện triều đình.

“Phu nhân Trưởng thôn đến tìm ta, nói hy vọng ta khuyên nàng đi một chuyến,” Tần Thư kể lại, ánh mắt thoáng lo lắng.

“Đi làm gì? Không cần đi đâu cả. Thân phận ta vốn nhạy cảm, lỡ bị ai tinh mắt nhìn ra thì rắc rối to" Hoa Nhược từ chối thẳng thừng.

“Vậy để ta từ chối thay nàng" Tần Thư đồng ý.

Nàng cũng không muốn Hoa Nhược phải mạo hiểm. Hiện tại, cuộc sống của các nàng đã ổn định, đủ ăn đủ mặc, mỗi tháng đều có thêm thu nhập, thế là đủ mãn nguyện rồi.

“Người nghèo mới nghĩ cách phát đạt, còn chúng ta chỉ cần giữ lấy những gì đang có, sống yên ổn là được,” Hoa Nhược vỗ tay, nhấn mạnh quan điểm.

Dù bây giờ trong tay các nàng đã có đủ tiền để thuê người làm, nhưng Tần Thư vẫn giữ ý kiến rằng mọi thứ nên tự tay làm lấy, không nên quên gốc rễ lao động.

“Trong thôn bây giờ mọi người đều gọi nàng là địa chủ đấy,” Tần Thư nói, không giấu nổi nụ cười khi nhắc đến sự sùng bái của dân làng dành cho Hoa Nhược.

“Địa chủ thì địa chủ, miễn họ vui là được. Chúng ta vẫn là nông dân thôi, đừng để danh xưng làm rối loạn tâm trí” Hoa Nhược cười xòa, không chút để tâm đến lời đồn đại.

"Ta đi tìm phu nhân thôn trưởng một chút, còn nàng thì nhớ đi tư thục đón Bưởi Bưởi về" Tần Thư dặn dò rồi rời đi.

Hoa Nhược nhìn quanh sân vườn, trong lòng bỗng cảm thán. Đã ba năm kể từ khi cô đến đây. Tần Dữu Dữu giờ cũng đã vào học tại tư thục trong thôn, còn ngôi nhà của các nàng thì thay đổi hoàn toàn, không còn chút nào giống những ngày đầu tiên nữa.

Từ một cái sơn động đơn sơ, giờ đây mọi thứ đều đã ổn định, coi như cô cũng đạt được thành tựu rồi. Hoa Nhược đứng trong sân, bất giác ngây ngô mỉm cười. Nhưng chưa kịp tận hưởng lâu, phía sau bỗng một cú đá bay tới, làm cô ngã chúi xuống đất.

"Ta đây! Ai đó?!" Hoa Nhược nhặt cây chổi lên định đánh trả.

"Khoan đã! Nhìn rõ ràng đã!" Người vừa đá cô lên tiếng, giọng điệu đầy tự đắc.

Hoa Nhược dụi mắt nhìn rõ, cú đá này không hề nhẹ, khiến cô hoa cả mắt. "Vân Nhiễm!" Hoa Nhược bật cười lớn, vứt cây chổi sang một bên rồi lao tới ôm chầm lấy Vân Nhiễm, vỗ mạnh vào lưng nàng. "Ngươi sao lại trở về! Ngươi còn biết đường trở về à?"

"Khụ khụ... Ngươi quan báo tư thù! Ta không có bằng chứng mà..." Vân Nhiễm bị vỗ mạnh đến ho khan.

Hoa Nhược trả được "món nợ" cú đá, liền buông Vân Nhiễm ra, kéo nàng vào đình hóng gió, vui vẻ mời trà, tiếp đón nhiệt tình.

"Ta không tới để trò chuyện phiếm với ngươi." Vân Nhiễm đẩy ly trà sang một bên, nghiêm túc nói, "Ta đến đòi cái cơ quan mà ta giao ngươi làm."

Nghe thấy câu này, lòng Hoa Nhược như có tiếng "lộp bộp", mặt mày giả vờ bình tĩnh nhưng chân thì lén lút dịch ra ngoài, chuẩn bị chạy. Tuy nhiên, Vân Nhiễm đã quá hiểu tính cô, liền nhanh chóng đè cô lại.

"Ngươi ngăn ta làm gì, ta đây không phải đang định mang ra cho ngươi sao?" Hoa Nhược cười gượng, cố xoa xoa trán để giấu đi mồ hôi lạnh.

Vân Nhiễm không nói một lời, trực tiếp lấy một cơ quan từ trong lòng ném lên bàn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn ra hiệu.

"Ai da! Ngươi lại làm thêm một cái hả? Tốt quá, vừa đúng lúc cái kia của ta không biết đã ném đi đâu rồi. Cảm ơn nha~" Hoa Nhược cười cợt, đưa tay định lấy.

Đang!

Một lưỡi chủy thủ sắc bén chuẩn xác cắm xuống bàn, chỉ cách đầu ngón tay Hoa Nhược chưa đến một centimet.

"Ta khinh! Vân Nhiễm, có cần phải như vậy không? Chỉ chút chuyện nhỏ mà ngươi đã định dùng dao chọc ta rồi hả?" Hoa Nhược hoảng hốt, mồ hôi lạnh toát ra, vội vàng rụt tay lại.

"Ngươi đưa cơ quan này cho ai?" Vân Nhiễm nhướng mày, chất vấn.

"Nói bậy nói bạ! Ta rõ ràng là làm rơi thôi, có khả năng... có khả năng bị nàng nhặt được!" Hoa Nhược vừa nói vừa cố giữ vững lập trường, dù sao cũng phải "vịt chết vẫn cứng mỏ".

"Ngươi không muốn nói thật!" Vân Nhiễm vung tay định đánh.

Hoa Nhược đã chuẩn bị từ trước, nhanh nhẹn né sang một bên, đang đắc ý thì bất cẩn trượt chân, ngã thẳng xuống sông bên cạnh.

"Ha ha ha! Báo ứng! Báo ứng rồi!" Vân Nhiễm đứng trên bờ, ôm bụng cười không ngừng.

"Đừng cười nữa! Kéo ta lên nhanh!" Hoa Nhược chìa tay, nhờ Vân Nhiễm kéo lên.

Nhìn bộ dạng lôi thôi của mình, Hoa Nhược nhíu mày lẩm bẩm, "Tần Thư mới vừa làm cho ta bộ đồ mới, giờ thế này thì chết chắc rồi."

"Xứng đáng! Ai bảo ngươi lúc nào cũng chơi ta! Ngươi có biết ta bị ngươi hại thảm đến mức nào không?" Vân Nhiễm lườm cô vẻ mặt đầy bất mãn.

"Kể nghe xem nào, để ta coi chút nữa có phải ta còn thảm hơn không." Hoa Nhược vừa vắt nước ra khỏi quần áo, vừa tò mò hỏi.

"Cơ quan vang lên khi ta đang biểu diễn ở hoàng thành. Ta lúc đó liền sốt ruột, nghĩ là nàng ấy tìm không thấy ta liền đem ngươi trói lại!" Vân Nhiễm càng nói càng tức giận, mặt đỏ bừng.

“Ai nha, nói tiếp đi, chuyện này thú vị mà.” Hoa Nhược cảm thấy như đang thiếu một đĩa hạt dưa để nhấm nháp.

“Ta vừa tới hoàng thành, còn chưa kịp thở đã bị… bị vây chặt lại, sau đó bị giam lỏng suốt bốn tháng!” Vân Nhiễm giơ bốn ngón tay, ánh mắt như muốn đâm vào Hoa Nhược để xả giận.

“Có chuyện gì thì từ từ nói, vị hảo hán này.” Hoa Nhược nắm lấy tay nàng, nở một nụ cười làm lành. “Rồi sao, ngươi thoát ra kiểu gì?”

“Nói rõ ràng thì được thả thôi.” Vân Nhiễm nhắc đến chuyện này mà mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.

“Vị hảo hán này nói rõ cái gì?” Hoa Nhược chẳng quan tâm nàng thoát thế nào, chỉ tò mò chuyện “nói rõ”.

“Chỉ là…” Vân Nhiễm nghĩ đến điều gì đó, càng đỏ mặt, lí nhí nói, “Dù sao cũng giải thích rõ ràng rằng đời này có duyên không phận, thế là xong.”

“Hóa ra vẫn kết thúc?” Hoa Nhược nghe xong mà thấy hơi thất vọng.

“Chứ còn sao nữa? Ở lại để nàng tục huyền phò mã chắc?” Vân Nhiễm hớp một ngụm trà, cố làm nguội bản thân.

“Tục huyền? Thế ra lão công nàng đã… ch·ết?” Hoa Nhược cảm giác mình vừa nghe được tin động trời.

“Lại đây, lại đây~” Vân Nhiễm thần thần bí bí vẫy tay, Hoa Nhược lập tức ghé tai sát vào. “Muốn biết không?” Vân Nhiễm hỏi, Hoa Nhược gật đầu như gà mổ thóc.

Vân Nhiễm nhếch môi, vẻ mặt giảo hoạt: “Không nói cho ngươi đâu ~”

Hoa Nhược sững sờ, như bị sét đánh. Đến khi hoàn hồn, đã thấy Vân Nhiễm ung dung uống trà, mặt đầy vẻ đắc ý.

“Chuyện nói một nửa! Đồ…” Hoa Nhược định mở miệng mắng, lại nhìn cái cơ quan trong tay Vân Nhiễm, bỗng ngậm miệng.

“Không rảnh đùa với ngươi, lần này về nhà của ta bị ai phá tan hoang rồi, ngươi cho ta một phòng ở nhà ngươi đi.” Vân Nhiễm nói.

“Ta nợ ngươi sao, sao phải cho ngươi chỗ ở?” Hoa Nhược tức đến giậm chân.

“Ngươi nói lại xem, có nợ hay không?” Vân Nhiễm lại nghịch cơ quan trong tay, cười đầy khiêu khích.

Hoa Nhược lập tức biến sắc, vội nở nụ cười làm lành, đi sắp xếp phòng cho nàng.

“Đồ không biết xấu hổ! Lão không biết xấu hổ!” Vừa sửa sang giường đệm, Hoa Nhược vừa lẩm bẩm cho đỡ tức.

Vân Nhiễm dựa vào khung cửa, nhìn Hoa Nhược bận rộn, lại liếc quanh căn nhà mới của cô, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác thân thuộc khó tả.

Hoa Nhược dọn xong, đi tới bên cạnh Vân Nhiễm: “Buổi tối muốn ăn gì?”

"Đối xử tốt với ta vậy sao? Không mắng ta không biết xấu hổ à?" Vân Nhiễm cười hỏi.

"Ngươi cút đi! Mau nói, ta đi mua đồ chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần cho ngươi." Hoa Nhược vừa cười vừa mắng.

"Đi khắp nơi gần một năm, quả nhiên vẫn là nơi này thoải mái nhất, ăn uống không còn quan trọng nữa." Vân Nhiễm vỗ vai cô, cười nói: "Ta đã trở về, nhưng uống rượu được chứ?"

"Đợi đấy, đúng là không biết xấu hổ!" Hoa Nhược vừa quay người vừa bật cười, tung tăng đi chuẩn bị đồ ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com