Bhtt Edit Hoan Truy Hoan Trong Nhat Thao Tuu Dich Khieu Hoa Tu
Góc tường là chỗ khuất, xung quanh đều có mái che, là nơi ánh sáng không thể chiếu tới, trong ngoài tối om, rất khó bị phát hiện.
Bất chợt đụng mặt, Kỷ Sầm An hơi sững người, đôi đồng tử màu hổ phách của cô đột ngột co lại, sửng sốt nửa giây.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hậu viện trong nháy mắt không một tiếng động, yên tĩnh đến mức không nghe tiếng động khác, ngay cả gió cũng ngừng, bỗng nhiên như bị ngăn cách.
Bộ dạng Nam Ca vẫn giống như trước khi lên lầu, không giống Kỷ Sầm An tóc có chút rối, Nam Ca mặc một chiếc váy dài màu nhạt nhẹ nhàng dài đến mắt cá chân, trang điểm quý phái khiến lúc này trông cô càng lạnh lùng hơn, biểu cảm lãnh đạm, ánh mắt u ám, không có chút dao động, mang theo cảm giác lạnh lùng.
Có lẽ đã tới đây lâu, nghe được một phần nào đó cuộc trò chuyện, nhất định nghe được đoạn cuối bọn họ tranh chấp với nhau.
Cho dù không phải, chỉ cần Kỷ Sầm An cùng Thiệu Dư Bạch một mình nói chuyện riêng, cũng có thể biết được chuyện gì xảy ra, đoán cũng biết được là chuyện gì, không cần nghe tường tận toàn bộ quá trình.Kỷ Sầm An đầu óc trống rỗng trong chốc lát, sau đó vô cớ bế tắc, lục lọi trong đầu cũng không nghĩ ra được lời giải thích thích hợp. Môi cô hé mở, cổ họng khẽ trượt, lời nói nghẹn lại trong lồng ngực, thật lâu sau, cô mới bình tĩnh lại, thu lại vẻ hoảng sợ kỳ lạ không nên có, thấp giọng nói: "Chị... tìm tôi? "Nam Ca vẫn trầm mặc, cô ấy không hề kinh ngạc trước tất cả những cảnh tượng mình đã thấy trước đó, vẻ mặt bình tĩnh đáp: "Không, không tìm em."Kỷ Sầm An quay sang hỏi: "Bàn bạc xong chưa?"Nam Ca ôn hòa nói: "Còn một lát nữa."
"Xuống dưới có việc sao?" Kỷ Sầm An làm bộ thản nhiên, áp đi cảm giác kinh ngạc khi bị bắt gặp, biết hậu viện nhà họ Tôn không phải là nơi để nói chuyện, có gì thì về rồi nói sau, cho nên coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nam Ca cũng là như vậy, so với Kỷ Sầm An ổn định bình tĩnh hơn, phảng phất không có nhìn thấy Thiệu Dư Bạch, không để ý tới một ít chói mắt hỗn độn."Không có, bọn họ còn đang nói chuyện khác, cùng bên này không có quan hệ gì, cho nên đi ra trước." Bình tĩnh trả lời, nói thật, ngữ khí cũng không có bao nhiêu thay đổi, nhìn không ra cảm xúc có thay đổi. Trước sau vẫn khắc chế, trường hợp nào nên thể hiện thế nào, tuyệt đối có phương pháp đối phó.Tuy nhiên, Kỷ Sầm An vẫn có thể cảm nhận được sự không vui của Nam Ca, tâm trạng không có thoải mái như lúc ăn, so với buổi chiều thì tạo cảm giác xa cách hơn.
Suy cho cùng thì trong lòng có bận tâm, khác xa với biểu hiện trên mặt.
Bận tâm đến sự xuất hiện của Thiệu Dư Bạch, không chấp nhận, chán ghét tình tiết không có nằm trong kế hoạch.
Nhưng điều này xuất phát từ tình cảm cá nhân, hay là do chuyện làm ăn, thì không rõ .
Quan sát gương mặt không phát hiện ra manh mối nào.
Kỷ Sầm An tự biết, biết mình làm sai, do đó do dự một chút, cũng không giải thích, một hồi sau nói tiếp: "Lát nữa đi lên?"Nam Ca không hỏi thêm câu nào, xoay người đi trước một bước về hướng tiền sảnh.Hai người bọn họ ăn ý ngầm, đi ra ngoài đều cư xử giống nhau, trời sập cũng có thể giữ được vẻ ngoài bình tĩnh.Trước đây là như vậy, trong xương cốt đã hình thành một thói quen, năm đó ở trước mặt người ngoài cũng cố ý ra vẻ, nhưng trong lòng thì nghiêng trời lỡ đất, thế nhưng nét mặt chẳng thay đổi. Bây giờ vẫn thế, cả hai tự biết nên làm thế nào.
Những người giúp việc và quản gia của Tôn gia vẫn bận rộn quét dọn, đi tới đi lui trong nhà, thỉnh thoảng có người lên lầu mang trà nước tới, nhưng không ai chú ý tới hành vi kỳ quái của ba người bọn họ.Khi quản gia nhìn thấy Nam Ca, ông ta cung kính gọi: "Nam tổng."Sau đó, lại quay sang Kỷ Sầm An: "Cô Kỷ."Nam Ca gật đầu, Kỷ Sầm An cũng gật đầu.Quản gia giơ tay dẫn đường, khom người xuống, dịu dàng nói: "Hai vị có thể ngồi xuống nghỉ ngơi ở đây, nhà bếp đang chuẩn bị bữa khuya, rất nhanh sẽ chuẩn bị xong."Họ không từ chối, cả hai đi theo quản gia.Không mất nhiều thời gian để Tôn Minh Thiên và đám người Hoàng Duyên Niên đi xuống lầu, một nhóm thương nhân vì lợi nhuận đã đạt được thỏa thuận, sau đó họ lần lượt xuất hiện.Thiệu Dư Bạch cũng ở trong đám người đó, không biết đi vào trong đó khi nào, Tôn Minh Thiên tỏ vẻ thân thiết với Thiệu Dư Bạch, những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của ông ta nhăn lại vài lần, đôi mắt hình tam giác của ông ta gần như nheo lại thành một khe hẹp.Hoàng Duyên Niên cũng mỉm cười, bộ dáng giống như vừa trúng vé số, vui mừng không thôi.
Cuộc đàm phán gần như suốt đêm đã kết thúc và kết quả như đã định làm hài lòng tất cả những người tham gia, bao gồm cả Kỷ Sầm An.Ngoài tiền bồi thường, Tôn Minh Thiên đã từ bỏ một phần lợi ích và chia chúng cho những người khác ngoại trừ Thiệu Dư Bạch, trong đó Nam Ca nhận được nhiều nhất.Nam tổng không vui vì đột nhiên Thiệu Dư Bạch chen chân vào tham gia, cắn chặt không chịu nhượng bộ, ông già Tôn đành phải nhịn đau cắt ruột từ bỏ, chảy nhiều máu mới định xong việc này.
Còn đãi ngộ cho Kỷ Sầm An vẫn như cũ.
Tôn Minh Thiên sẵn sàng từ bỏ lợi nhuận đưa cho Nam Ca, đó là bởi vì Nam Ca không dễ xoa dịu, sợ cuộc đàm phán sẽ thất bại, mà Kỷ Sầm An thì không cần quá bận tâm làm gì, cô không đủ tư cách đặt điều kiện.
Cụ thể chi tiết cuộc đàm phán ở trên lầu, ông Tôn không nói cho Kỷ Sầm An biết, những người khác cũng tự giác im miệng.
Quản gia nhà họ Tôn ra hiệu, người giúp việc bưng thức ăn khuya lên, trên bàn bày đầy những thứ như tổ yến hầm các loại.Tôn Minh Thiên cười dẫn mọi người ngồi xuống, để kết thúc cuộc tụ họp nhỏ tối nay, ông ta nói thêm vài câu khách sáo, nói "sắp xếp không chu đáo" và "hơi lơ là mọi người", thảo mai vô cùng.
Đã gần nửa đêm vẫn còn phải làm khách, làm như đi thăm người thân vậy, nhưng mà chẳng có chút không khí ấm áp nào, toàn một đám cáo già toan tính, trong bông giấu kim, mang vẻ mặt dối trá khiến người ta buồn nôn.
Kết thúc đã hơn nửa đêm.
Tôn Minh Thiên nhiệt tình khách sáo, đưa mọi người ra tận xe, còn bảo quản gia mang nhân sâm ra, đưa cho Nam Ca, bảo cô mang về thành phố Z cho mẹ Nam.
Ông già ân cần nói: "Có thời gian lại đến, lần tới đến thành phố C phải qua bên này chơi, lúc nào cũng có thể đến hết."
Nam Ca nói: "Đã làm phiền ngài rồi."
Kỷ Sầm An cũng kiềm chế bản thân nói: "Cảm ơn chủ tịch Tôn."Tôn Minh Thiên đáp lại: "Trễ vậy rồi, mọi người mau về đi, về khách sạn nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong ông ta dặn dò tài xế mấy câu. Hành xử như một người tốt bụng ân cần, giống như đối xử với người nhà, không chút mưu mô toan tính.
Kỷ Sầm An như người không xương tựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn sườn mặt người kia.
Nam Ca vẫn bất động, nhìn thẳng vào con đường tối tăm phía trước.Cơ thể vẫn chưa thả lỏng, nhưng tính tình đã thay đổi, không còn dễ gần nữa.Bàn tay của Kỷ Sầm An cọ vào mép ghế.Đi ra ngoài không đến nửa ngày, nhưng tựa hồ đã trải qua nhiều ngày, thân tâm từ trong ra ngoài đều mệt mỏi.Sau khi vào khách sạn, thư ký Tưởng và trợ lý vẫn đợi trong phòng, họ đã làm xong công việc sếp giao, đang đợi Nam Ca trở về báo cáo tiến độ.Chuyến đi này được coi là một chuyến công tác, có rất nhiều việc phải làm. Nam Ca vẫn còn việc, khi đi lên lầu bọn họ tách ra khỏi Kỷ Sầm An, đi vào phòng riêng.
Kỷ Sầm An không quấy rầy họ, trở lại phòng nghỉ ngơi, thu dọn và nằm xuống giường để hồi phục.Buổi tối hai người không ở cùng phòng, mỗi người tách ra ngủ một phòng.Phòng của Nam Gia ở bên cạnh, cũng là một dãy phòng, tương tự như phòng này, chỉ khác là nằm ở phía tây.Ở phòng bên cạnh, Nam Ca vừa vào phòng liền tập trung vào công việc, vừa nghe cấp dưới báo cáo, vừa mở máy tính xử lý công việc, trong lúc đó cô cũng vừa thực hiện một loạt ký tên.Người trợ lý có năng lực, đã sắp xếp đâu vào đó cho sếp, cố gắng giảm bớt thời gian, hiệu suất rất nhanh, đem công việc trong tay Nam Ca hoàn thành trong vòng 20 phút, để sếp có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nam Ca chống khuỷu tay lên bàn, cả người hơi nghiêm nghị, ít cười nói, có chút lỡ đãng.
Nghĩ đến những việc xảy ra đêm nay, lại cân nhắc đến chuyện khác. Lúc cùng đám cáo già kia đàm phán, Kỷ Sầm An đã gặp Thiệu Dư Bạch.... Khi đó cô ở trên nhìn thấy Kỷ Sầm An nói chuyện với Thiệu Dư Bạch mấy phút.Cũng là Thiệu Dư Bạch là người tiếp cận trước, ra vẻ thế này thế nọ, nói đủ thứ.
Khi "người tiền nhiệm" và "người kế nhiệm" gặp nhau, vốn chướng mắt lẫn nhau, cảnh tượng nhất định không mấy dễ chịu.
Ai cũng không hiểu được, chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Xoa xoa giữa mày, Nam Ca có chút khác thường, không có chú ý tới trợ lý báo cáo cái gì.Cảm nhận được sự khác thường của sếp, trợ lý và Thư ký Giang nhìn nhau, do dự không biết có nên dừng lại, để sếp nghỉ ngơi một lát, rồi lát nữa quay trở lại.
Thư ký Tưởng lắc đầu và ra hiệu cho trợ lý tiếp tục.Người trợ lý hiểu ý, cắn răng lật một trang tài liệu, đặt lên bàn để Nam Ca xem qua rồi ký tên.Mở tài liệu ra xem, Nam Ca cầm bút viết, thuận lợi hoàn thành."Còn gì nữa không?"
Trợ lý nói; "Không có."
Nam Ca mệt mỏi: "Hai người đi ra ngoài đi."
Thư ký Giang và trợ lý đáp lại, lúc đi còn đóng cửa.
Đúng là có mắt, hành động nhanh nhẹn.
Gập máy tính lại, một lúc sau Nam Ca mới thay trang phục, khoác áo choàng tắm của khách sạn lên, sau đó theo âm thanh mở cửa, để người bên ngoài đi vào.Đoán được Kỷ Sầm An sẽ đến, không muốn nói gì hết, để cho người này đi vào.
Nam Ca khá mệt, không muốn nói mấy chuyện kia vào lúc này, định tắm một cái rồi tính tiếp. Cô không thèm nhìn Kỷ Sầm An một cái nào, nói thẳng: "có chuyện gì thì nói sau, đợt một chút."
Kỷ Sầm An đáp ứng.
"Ừm."
Cửa không thèm đóng, mặc kệ Kỷ Sầm An có đi vào cùng hay không, trước mặt người ta cởi áo choàng tắm xuống.
Kỷ Sầm An nhìn nhìn, thấy được bên hông hình xăm vẫn chưa ngập hẳn vào trong nước, rồi đem mắt dời đến xương quai xanh của Nam Ca, trong chốc lát lại nhìn xuống dưới.
Nước trong suốt không màu, không thể đóng vai trò che đậy.Vóc dáng cân đối lộ ra hoàn toàn, nhìn từ góc độ này có vẻ hơi méo mó nhưng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.Đường cong trên người Nam Ca rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả các tác phẩm nghệ thuật chạm khắc, thiếu một phần nhiều hơn một phần cũng không được. Chiếc cổ trắng nõn thon thả được nâng lên, những đường gân xanh nhạt bên cổ ẩn hiện trong làn da mỏng manh, cằm hơi hếch lên, khuôn ngực đầy đặn, phập phồng theo nhịp thở cân đối.Kỷ Sầm An cụp mắt suy nghĩ, liếc nhìn những giọt nước đọng trên xương quai xanh của Nam Ca, cùng với ngọn tóc ướt.
Nam Ca làm như không có người, giống như chỉ có một mình cô ở đây, ngâm mình vài phút, lấy lại sức mới mở mắt ra, đảo mắt một cái, thấp giọng nói: "Tới đây đứng bên cạnh, còn không thì đi ra ngoài."Kỷ Sầm An đi tới, ngồi xổm xuống."Nếu không có việc gì làm thì ấn vai giúp tôi." Nam Ca, mở miệng là đã sai người ta.
Kỷ Sầm An cũng nghe theo, đặt tay lên vai, xoa ấn giúp.Thoải mái tận hưởng dịch vụ này, Nam Ca nặng nề dựa vào bồn tắm, một lúc sau lại khuỵu một chân xuống, nhúng tay trái vào nước ấm rồi lại lấy ra, khuấy đều mang ra một chút hơi ẩm."Tôn Minh Thiên sẽ lo phần còn lại, đám người Hoàng Duyên Niên là phe ông ta, nếu không có gì ngoài ý muốn, tuần sau sẽ giải quyết xong Tây Thịnh." Nam Ca nói về đàm phán hôm nay.
Kỷ Sầm An nói, "Tôi biết."
"Có lẽ sẽ phải đến đây lần nữa, Tôn Minh Thiên sẽ mang em đi gặp một người."
"Để sau rồi tính."Lực xoa bóp nhẹ hơn một chút, cũng không cảm giác bao nhiêu, Nam Ca cảm thấy không thoải mái: "Mạnh một chút, ấn phía trên bả vai."
Kỷ Sầm An nghe làm theo, rồi hỏi hành trình tiếp theo.
Nam Ca trả lời, đem những gì cô ấy biết nói ra hết, cuối cùng bỗng nhiên nói: "Còn có gì muốn hỏi không, sẵn tiện hỏi giờ luôn đi."Kỷ Sầm An hơi dừng lại, im lặng.
"Thiệu Dư Bạch đã nói rồi, trước đó em cũng điều tra qua, có cái gì không biết, có thể hỏi cho rõ." Đôi môi đỏ Nam Ca khẽ mở, vạch trần tấm giấy che cửa sổ kia.
Kỷ Sầm An dừng động tác, đầu ngón tay vẫn ngâm trong nước, im lặng một lúc. Hồi lâu, mới khô khốc mở miệng: "Đám người A Kỳ...."Ngắt lời cô, Nam Ca thẳng thắn thừa nhận, chậm rãi nói: "Tất cả đều là tôi làm, tất cả mọi thứ."
Bất chợt đụng mặt, Kỷ Sầm An hơi sững người, đôi đồng tử màu hổ phách của cô đột ngột co lại, sửng sốt nửa giây.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hậu viện trong nháy mắt không một tiếng động, yên tĩnh đến mức không nghe tiếng động khác, ngay cả gió cũng ngừng, bỗng nhiên như bị ngăn cách.
Bộ dạng Nam Ca vẫn giống như trước khi lên lầu, không giống Kỷ Sầm An tóc có chút rối, Nam Ca mặc một chiếc váy dài màu nhạt nhẹ nhàng dài đến mắt cá chân, trang điểm quý phái khiến lúc này trông cô càng lạnh lùng hơn, biểu cảm lãnh đạm, ánh mắt u ám, không có chút dao động, mang theo cảm giác lạnh lùng.
Có lẽ đã tới đây lâu, nghe được một phần nào đó cuộc trò chuyện, nhất định nghe được đoạn cuối bọn họ tranh chấp với nhau.
Cho dù không phải, chỉ cần Kỷ Sầm An cùng Thiệu Dư Bạch một mình nói chuyện riêng, cũng có thể biết được chuyện gì xảy ra, đoán cũng biết được là chuyện gì, không cần nghe tường tận toàn bộ quá trình.Kỷ Sầm An đầu óc trống rỗng trong chốc lát, sau đó vô cớ bế tắc, lục lọi trong đầu cũng không nghĩ ra được lời giải thích thích hợp. Môi cô hé mở, cổ họng khẽ trượt, lời nói nghẹn lại trong lồng ngực, thật lâu sau, cô mới bình tĩnh lại, thu lại vẻ hoảng sợ kỳ lạ không nên có, thấp giọng nói: "Chị... tìm tôi? "Nam Ca vẫn trầm mặc, cô ấy không hề kinh ngạc trước tất cả những cảnh tượng mình đã thấy trước đó, vẻ mặt bình tĩnh đáp: "Không, không tìm em."Kỷ Sầm An quay sang hỏi: "Bàn bạc xong chưa?"Nam Ca ôn hòa nói: "Còn một lát nữa."
"Xuống dưới có việc sao?" Kỷ Sầm An làm bộ thản nhiên, áp đi cảm giác kinh ngạc khi bị bắt gặp, biết hậu viện nhà họ Tôn không phải là nơi để nói chuyện, có gì thì về rồi nói sau, cho nên coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nam Ca cũng là như vậy, so với Kỷ Sầm An ổn định bình tĩnh hơn, phảng phất không có nhìn thấy Thiệu Dư Bạch, không để ý tới một ít chói mắt hỗn độn."Không có, bọn họ còn đang nói chuyện khác, cùng bên này không có quan hệ gì, cho nên đi ra trước." Bình tĩnh trả lời, nói thật, ngữ khí cũng không có bao nhiêu thay đổi, nhìn không ra cảm xúc có thay đổi. Trước sau vẫn khắc chế, trường hợp nào nên thể hiện thế nào, tuyệt đối có phương pháp đối phó.Tuy nhiên, Kỷ Sầm An vẫn có thể cảm nhận được sự không vui của Nam Ca, tâm trạng không có thoải mái như lúc ăn, so với buổi chiều thì tạo cảm giác xa cách hơn.
Suy cho cùng thì trong lòng có bận tâm, khác xa với biểu hiện trên mặt.
Bận tâm đến sự xuất hiện của Thiệu Dư Bạch, không chấp nhận, chán ghét tình tiết không có nằm trong kế hoạch.
Nhưng điều này xuất phát từ tình cảm cá nhân, hay là do chuyện làm ăn, thì không rõ .
Quan sát gương mặt không phát hiện ra manh mối nào.
Kỷ Sầm An tự biết, biết mình làm sai, do đó do dự một chút, cũng không giải thích, một hồi sau nói tiếp: "Lát nữa đi lên?"Nam Ca không hỏi thêm câu nào, xoay người đi trước một bước về hướng tiền sảnh.Hai người bọn họ ăn ý ngầm, đi ra ngoài đều cư xử giống nhau, trời sập cũng có thể giữ được vẻ ngoài bình tĩnh.Trước đây là như vậy, trong xương cốt đã hình thành một thói quen, năm đó ở trước mặt người ngoài cũng cố ý ra vẻ, nhưng trong lòng thì nghiêng trời lỡ đất, thế nhưng nét mặt chẳng thay đổi. Bây giờ vẫn thế, cả hai tự biết nên làm thế nào.
Những người giúp việc và quản gia của Tôn gia vẫn bận rộn quét dọn, đi tới đi lui trong nhà, thỉnh thoảng có người lên lầu mang trà nước tới, nhưng không ai chú ý tới hành vi kỳ quái của ba người bọn họ.Khi quản gia nhìn thấy Nam Ca, ông ta cung kính gọi: "Nam tổng."Sau đó, lại quay sang Kỷ Sầm An: "Cô Kỷ."Nam Ca gật đầu, Kỷ Sầm An cũng gật đầu.Quản gia giơ tay dẫn đường, khom người xuống, dịu dàng nói: "Hai vị có thể ngồi xuống nghỉ ngơi ở đây, nhà bếp đang chuẩn bị bữa khuya, rất nhanh sẽ chuẩn bị xong."Họ không từ chối, cả hai đi theo quản gia.Không mất nhiều thời gian để Tôn Minh Thiên và đám người Hoàng Duyên Niên đi xuống lầu, một nhóm thương nhân vì lợi nhuận đã đạt được thỏa thuận, sau đó họ lần lượt xuất hiện.Thiệu Dư Bạch cũng ở trong đám người đó, không biết đi vào trong đó khi nào, Tôn Minh Thiên tỏ vẻ thân thiết với Thiệu Dư Bạch, những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của ông ta nhăn lại vài lần, đôi mắt hình tam giác của ông ta gần như nheo lại thành một khe hẹp.Hoàng Duyên Niên cũng mỉm cười, bộ dáng giống như vừa trúng vé số, vui mừng không thôi.
Cuộc đàm phán gần như suốt đêm đã kết thúc và kết quả như đã định làm hài lòng tất cả những người tham gia, bao gồm cả Kỷ Sầm An.Ngoài tiền bồi thường, Tôn Minh Thiên đã từ bỏ một phần lợi ích và chia chúng cho những người khác ngoại trừ Thiệu Dư Bạch, trong đó Nam Ca nhận được nhiều nhất.Nam tổng không vui vì đột nhiên Thiệu Dư Bạch chen chân vào tham gia, cắn chặt không chịu nhượng bộ, ông già Tôn đành phải nhịn đau cắt ruột từ bỏ, chảy nhiều máu mới định xong việc này.
Còn đãi ngộ cho Kỷ Sầm An vẫn như cũ.
Tôn Minh Thiên sẵn sàng từ bỏ lợi nhuận đưa cho Nam Ca, đó là bởi vì Nam Ca không dễ xoa dịu, sợ cuộc đàm phán sẽ thất bại, mà Kỷ Sầm An thì không cần quá bận tâm làm gì, cô không đủ tư cách đặt điều kiện.
Cụ thể chi tiết cuộc đàm phán ở trên lầu, ông Tôn không nói cho Kỷ Sầm An biết, những người khác cũng tự giác im miệng.
Quản gia nhà họ Tôn ra hiệu, người giúp việc bưng thức ăn khuya lên, trên bàn bày đầy những thứ như tổ yến hầm các loại.Tôn Minh Thiên cười dẫn mọi người ngồi xuống, để kết thúc cuộc tụ họp nhỏ tối nay, ông ta nói thêm vài câu khách sáo, nói "sắp xếp không chu đáo" và "hơi lơ là mọi người", thảo mai vô cùng.
Đã gần nửa đêm vẫn còn phải làm khách, làm như đi thăm người thân vậy, nhưng mà chẳng có chút không khí ấm áp nào, toàn một đám cáo già toan tính, trong bông giấu kim, mang vẻ mặt dối trá khiến người ta buồn nôn.
Kết thúc đã hơn nửa đêm.
Tôn Minh Thiên nhiệt tình khách sáo, đưa mọi người ra tận xe, còn bảo quản gia mang nhân sâm ra, đưa cho Nam Ca, bảo cô mang về thành phố Z cho mẹ Nam.
Ông già ân cần nói: "Có thời gian lại đến, lần tới đến thành phố C phải qua bên này chơi, lúc nào cũng có thể đến hết."
Nam Ca nói: "Đã làm phiền ngài rồi."
Kỷ Sầm An cũng kiềm chế bản thân nói: "Cảm ơn chủ tịch Tôn."Tôn Minh Thiên đáp lại: "Trễ vậy rồi, mọi người mau về đi, về khách sạn nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong ông ta dặn dò tài xế mấy câu. Hành xử như một người tốt bụng ân cần, giống như đối xử với người nhà, không chút mưu mô toan tính.
Kỷ Sầm An như người không xương tựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn sườn mặt người kia.
Nam Ca vẫn bất động, nhìn thẳng vào con đường tối tăm phía trước.Cơ thể vẫn chưa thả lỏng, nhưng tính tình đã thay đổi, không còn dễ gần nữa.Bàn tay của Kỷ Sầm An cọ vào mép ghế.Đi ra ngoài không đến nửa ngày, nhưng tựa hồ đã trải qua nhiều ngày, thân tâm từ trong ra ngoài đều mệt mỏi.Sau khi vào khách sạn, thư ký Tưởng và trợ lý vẫn đợi trong phòng, họ đã làm xong công việc sếp giao, đang đợi Nam Ca trở về báo cáo tiến độ.Chuyến đi này được coi là một chuyến công tác, có rất nhiều việc phải làm. Nam Ca vẫn còn việc, khi đi lên lầu bọn họ tách ra khỏi Kỷ Sầm An, đi vào phòng riêng.
Kỷ Sầm An không quấy rầy họ, trở lại phòng nghỉ ngơi, thu dọn và nằm xuống giường để hồi phục.Buổi tối hai người không ở cùng phòng, mỗi người tách ra ngủ một phòng.Phòng của Nam Gia ở bên cạnh, cũng là một dãy phòng, tương tự như phòng này, chỉ khác là nằm ở phía tây.Ở phòng bên cạnh, Nam Ca vừa vào phòng liền tập trung vào công việc, vừa nghe cấp dưới báo cáo, vừa mở máy tính xử lý công việc, trong lúc đó cô cũng vừa thực hiện một loạt ký tên.Người trợ lý có năng lực, đã sắp xếp đâu vào đó cho sếp, cố gắng giảm bớt thời gian, hiệu suất rất nhanh, đem công việc trong tay Nam Ca hoàn thành trong vòng 20 phút, để sếp có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nam Ca chống khuỷu tay lên bàn, cả người hơi nghiêm nghị, ít cười nói, có chút lỡ đãng.
Nghĩ đến những việc xảy ra đêm nay, lại cân nhắc đến chuyện khác. Lúc cùng đám cáo già kia đàm phán, Kỷ Sầm An đã gặp Thiệu Dư Bạch.... Khi đó cô ở trên nhìn thấy Kỷ Sầm An nói chuyện với Thiệu Dư Bạch mấy phút.Cũng là Thiệu Dư Bạch là người tiếp cận trước, ra vẻ thế này thế nọ, nói đủ thứ.
Khi "người tiền nhiệm" và "người kế nhiệm" gặp nhau, vốn chướng mắt lẫn nhau, cảnh tượng nhất định không mấy dễ chịu.
Ai cũng không hiểu được, chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Xoa xoa giữa mày, Nam Ca có chút khác thường, không có chú ý tới trợ lý báo cáo cái gì.Cảm nhận được sự khác thường của sếp, trợ lý và Thư ký Giang nhìn nhau, do dự không biết có nên dừng lại, để sếp nghỉ ngơi một lát, rồi lát nữa quay trở lại.
Thư ký Tưởng lắc đầu và ra hiệu cho trợ lý tiếp tục.Người trợ lý hiểu ý, cắn răng lật một trang tài liệu, đặt lên bàn để Nam Ca xem qua rồi ký tên.Mở tài liệu ra xem, Nam Ca cầm bút viết, thuận lợi hoàn thành."Còn gì nữa không?"
Trợ lý nói; "Không có."
Nam Ca mệt mỏi: "Hai người đi ra ngoài đi."
Thư ký Giang và trợ lý đáp lại, lúc đi còn đóng cửa.
Đúng là có mắt, hành động nhanh nhẹn.
Gập máy tính lại, một lúc sau Nam Ca mới thay trang phục, khoác áo choàng tắm của khách sạn lên, sau đó theo âm thanh mở cửa, để người bên ngoài đi vào.Đoán được Kỷ Sầm An sẽ đến, không muốn nói gì hết, để cho người này đi vào.
Nam Ca khá mệt, không muốn nói mấy chuyện kia vào lúc này, định tắm một cái rồi tính tiếp. Cô không thèm nhìn Kỷ Sầm An một cái nào, nói thẳng: "có chuyện gì thì nói sau, đợt một chút."
Kỷ Sầm An đáp ứng.
"Ừm."
Cửa không thèm đóng, mặc kệ Kỷ Sầm An có đi vào cùng hay không, trước mặt người ta cởi áo choàng tắm xuống.
Kỷ Sầm An nhìn nhìn, thấy được bên hông hình xăm vẫn chưa ngập hẳn vào trong nước, rồi đem mắt dời đến xương quai xanh của Nam Ca, trong chốc lát lại nhìn xuống dưới.
Nước trong suốt không màu, không thể đóng vai trò che đậy.Vóc dáng cân đối lộ ra hoàn toàn, nhìn từ góc độ này có vẻ hơi méo mó nhưng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.Đường cong trên người Nam Ca rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả các tác phẩm nghệ thuật chạm khắc, thiếu một phần nhiều hơn một phần cũng không được. Chiếc cổ trắng nõn thon thả được nâng lên, những đường gân xanh nhạt bên cổ ẩn hiện trong làn da mỏng manh, cằm hơi hếch lên, khuôn ngực đầy đặn, phập phồng theo nhịp thở cân đối.Kỷ Sầm An cụp mắt suy nghĩ, liếc nhìn những giọt nước đọng trên xương quai xanh của Nam Ca, cùng với ngọn tóc ướt.
Nam Ca làm như không có người, giống như chỉ có một mình cô ở đây, ngâm mình vài phút, lấy lại sức mới mở mắt ra, đảo mắt một cái, thấp giọng nói: "Tới đây đứng bên cạnh, còn không thì đi ra ngoài."Kỷ Sầm An đi tới, ngồi xổm xuống."Nếu không có việc gì làm thì ấn vai giúp tôi." Nam Ca, mở miệng là đã sai người ta.
Kỷ Sầm An cũng nghe theo, đặt tay lên vai, xoa ấn giúp.Thoải mái tận hưởng dịch vụ này, Nam Ca nặng nề dựa vào bồn tắm, một lúc sau lại khuỵu một chân xuống, nhúng tay trái vào nước ấm rồi lại lấy ra, khuấy đều mang ra một chút hơi ẩm."Tôn Minh Thiên sẽ lo phần còn lại, đám người Hoàng Duyên Niên là phe ông ta, nếu không có gì ngoài ý muốn, tuần sau sẽ giải quyết xong Tây Thịnh." Nam Ca nói về đàm phán hôm nay.
Kỷ Sầm An nói, "Tôi biết."
"Có lẽ sẽ phải đến đây lần nữa, Tôn Minh Thiên sẽ mang em đi gặp một người."
"Để sau rồi tính."Lực xoa bóp nhẹ hơn một chút, cũng không cảm giác bao nhiêu, Nam Ca cảm thấy không thoải mái: "Mạnh một chút, ấn phía trên bả vai."
Kỷ Sầm An nghe làm theo, rồi hỏi hành trình tiếp theo.
Nam Ca trả lời, đem những gì cô ấy biết nói ra hết, cuối cùng bỗng nhiên nói: "Còn có gì muốn hỏi không, sẵn tiện hỏi giờ luôn đi."Kỷ Sầm An hơi dừng lại, im lặng.
"Thiệu Dư Bạch đã nói rồi, trước đó em cũng điều tra qua, có cái gì không biết, có thể hỏi cho rõ." Đôi môi đỏ Nam Ca khẽ mở, vạch trần tấm giấy che cửa sổ kia.
Kỷ Sầm An dừng động tác, đầu ngón tay vẫn ngâm trong nước, im lặng một lúc. Hồi lâu, mới khô khốc mở miệng: "Đám người A Kỳ...."Ngắt lời cô, Nam Ca thẳng thắn thừa nhận, chậm rãi nói: "Tất cả đều là tôi làm, tất cả mọi thứ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com