[BHTT] (Edit Hoàn) Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện
001-Tiền Kiếp
------//------
"Tiểu ca ca....ta là Duyệt Duyệt." "Tiểu ca ca....khi ta trưởng thành có thể gả cho huynh không?" "Quân Nhụy...Nàng có thể...thích ta không?" "Đi đi, Quân Nhụy, nhanh lên! Mau đi!"------//------
Nàng có dung nhan xinh xắn hiền hòa tuy rằng không tuyệt đẹp nhưng rất dịu dàng và điềm tĩnh. Tô Quân Nhụy không gặp Thuế Tử Duyệt nhiều nhưng cô vẫn nhớ khi nàng cười, mi mắt sẽ cong cong, nụ cười nhạt, đôi mắt trong trẻo tĩnh lặng như mặt nước mùa thu. Cô nghe nói, Thuế Tử Duyệt văn võ song toàn, tinh thông cầm kỳ thi họa nhưng người trước mặt cô lúc này... Người này...... "Nhanh lên! Nhanh lên!" Nếu lúc trước cô không đi! Nếu cô không đi có phải...! "Tiểu ca ca...sao nàng lại...khóc" Thuế Tử Duyệt khàn giọng nói.Tô Quân Nhụy ngẩng đầu, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt đầy sẹo của Thuế Tử Duyệt. Nàng đang mỉm cười nhìn cô, cái miệng chúm chím thốt ra những lời nghẹn ngào: "Đừng khóc...đừng khóc...." Trái tim của Tô Quân Nhụy như bị ngàn mũi tên nhọn cắm vào, đau đớn rỉ máu. Mộ Dung Lam đẩy Thuế Tử Duyệt xuống đất, cặp mắt chứa đầy hận ý. Ả hỏi Tô Quân Nhụy: "Ngươi đã nói rằng ngươi không yêu cô ta? Ngươi chỉ yêu một mình ta thôi mà? Tướng công! Tại sao bây giờ ngươi lại khóc vì cô ta? Ngươi không có tư cách để khóc! Không có tư cách gì để khóc!" Tô Quân Nhụy tức giận quát: "Im miệng! Ta không cho phép ngươi xưng hô như thế!" "Được được! Đúng là kẻ bạc tình!" Tay Mộ Dung Lam tức tốc cầm một cây chủy thủ đâm tới Tô Quân Nhụy. Tô Quân Nhụy nhanh nhẹn tránh thoát, vung kiếm chém thẳng vào lưng ả. Mộ Dung Lam bị thương lảo đảo lùi về sau. Ả không ngờ sẽ có ngày Tô Quân Nhụy đả thương mình. Mộ Dung Lam khiếp sợ và kinh ngạc."Quân Nhụy!" Tiếng thét khàn khàn vang bên tai, Tô Quân Nhụy bị một người ôm chặt. Thuế Tử Duyệt nhào vào người cô. Một mũi tên nhọn cắm vào lưng nàng. "Thuế Tử Duyệt?!" Tô Quân Nhụy sợ hãi kêu lên. Cô thấy một tên cung thủ núp gần đó. "Khốn kiếp!" Tô Quân Nhụy ôm Thuế Tử Duyệt, phóng Hồng Chương vào giữa ngực tên cung thủ. Hắn chết ngay tại chỗ.Mộ Dung Lam cười nói: "Tô Quân Nhụy! Những thứ đã thuộc về Mộ Dung Lam, dù cho ta không cần thì người khác cũng đừng mong có được!" Ả cuồng tiếu, sau đó bất thình lình nhảy xuống tường thành tự sát. Đúng như lời ả từng nói: Việc sống chết của ả chỉ có mình ả mới có quyền định đoạt. Tô Quân Nhụy ôm Thuế Tử Duyệt vào lòng. Cô cảm giác tay mình đang run rẩy nhưng vẫn cố ôm chặt người con gái đang bất động trong vòng tay. Thuế Tử Duyệt đã vô cùng suy yếu. "Vậy...cũng tốt..." tiếng nói khàn khàn của Thuế Tử Duyệt lại văng vẳng bên tai. Nàng nói: "Ta cũng... không biết nên làm sao... làm sao đối mặt với nàng...Vậy...cũng tốt..." Quá oán hận, quá đau khổ, quá tuyệt vọng, không cam lòng. Thật may, tất cả đã kết thúc. Dù là oán hận, đau khổ, không cam lòng hay tuyệt vọng thì tất cả đều đã chấm dứt. Vậy...cũng tốt. "Đừng nói nữa." Tô Quân Nhụy bế Thuế Tử Duyệt và nói: "Ta đưa nàng đi tìm quân y...Nàng sẽ khỏe lại...nhất định sẽ khỏe lại." "Tiểu ca ca...ta đau quá..." Thuế Tử Duyệt nghẹn ngào nói với Tô Quân Nhụy: "Nàng...nàng có thể...ôm ta...ôm ta thật chặt một lần được không?" Tô Quân Nhụy ôm chặt Thuế Tử Duyệt, nghẹn ngào đáp lại "Được". Cô cúi đầu mới phát hiện nàng đã tắt thở. Tô Quân Nhụy dừng bước. Bá tánh dưới thành hoan hô. Mộ Dung Lam nhảy thành tự sát. Cuộc chiến kết thúc thắng lợi. Rất nhanh sau đó, tân hoàng đăng cơ. Kinh thành điêu tàn trong khói lửa sau mấy năm đã khôi phục vẻ náo nhiệt phồn hoa ban đầu. Trải qua mấy tháng tranh đấu, bên Tô Quân Nhụy thắng cuộc. Sau khi thắng trận, Tô Quân Nhụy chợt nhận ra cô đã trở thành người tứ cố vô thân. Người con gái mà cô đang ôm vào lòng...chính là người cuối cùng đối xử tốt với cô trên thế gian này. Tô Quân Nhụy đánh vào kinh đô với một mục đích duy nhất, kết quả, nàng vẫn ra đi. Cô đã từng nghĩ, dù cho Thuế Tử Duyệt biến thành bộ dạng gì, cô đều sẽ đối xử tốt với nàng. Chỉ cần Thuế Tử Duyệt đồng ý, cô sẽ mang kiệu đến rước nàng về nhà một lần nữa, cả đời sẽ bên cạnh nàng. Thế nhưng...cô vẫn chưa làm được gì cả. Người con gái điềm tĩnh này đã dùng cái chết để nói cho cô biết: Một khi đã bỏ lỡ, muốn bù đắp cũng không được. Bao năm qua, Tô Quân Nhụy để lại cho Thuế Tử Duyệt vĩnh viễn là bóng lưng xa xăm. Đây là lần đầu tiên hai nàng chính thức gặp nhau, thế mà sơ kiến lại trở thành tử biệt. Tô Quân Nhụy quỳ gối ôm thi thể của Thuế Tử Duyệt, khóc trên tường thành.-------60 năm sau--------
Tô Quân Nhụy ngồi bên cửa sổ đùa nghịch cây đèn kéo quân. "Quận chúa....." Nha hoàn cẩn thận tiến đến khuyên bảo:"Đêm đã khuya, người cũng nên nghỉ ngơi sớm." Tô Quân Nhụy vẫn tiếp tục chơi đèn kéo quân. Cô hỏi nha hoàn: "Ngươi nhìn thử xem, có phải nó đã quá cũ rồi không?" Tiểu nha hoàn nhìn đèn kéo quân rồi trả lời: "Không, thưa Quận chúa, đèn vẫn còn mới." Cặp mắt của Tô Quân Nhụy dần thả lỏng không còn nheo lại nữa. Cô giơ đèn kéo quân lên cẩn thận nhìn rồi nói: "Già rồi...đôi mắt kém đi nhiều...nhìn không rõ...Phu nhân thật khéo tay, cây đèn cũ này, không biết bây giờ có ai làm được một cái y như vậy..." Cô nhìn đèn kéo quân, từng nhân vật trên đèn, từng nét vẽ vẫn rõ ràng như thuở ban đầu. Thế mà, người vẽ nó đã rời đi 60 năm. "Quận chúa....nếu Phu nhân biết Quận chúa như vậy, bà ấy sẽ đau lòng." Tô Quân Nhụy đặt chiếc đèn xuống, đứng dậy chuẩn bị đi ngủ. Cô ngạc nhiên khi thấy mình trong gương, một mái đầu đã bạc trắng. Nhiều năm sinh tử đôi đường,Chẳng cần nhắc tự khắc sâu vào lòng.
Cô đơn ngàn dặm mình ta,
Thê lương khôn xiết ai nào biết chăng.
Bụi đầy mặt, tóc pha sương,
Cố nhân gặp lại cũng nhìn không ra.Đêm mơ trở về cố hương
Mái hiên cửa sổ, bàn ghế năm nào.
Đôi bên giáp mặt nao nao
Nghẹn ngào cảm xúc, lệ tuôn thành hàng.
Nhưng khi trở lại chốn xưa,
Đêm trăng một bóng cùng đồi thông hoang. Gạt bản thân các người vẫn còn,
Gạt chính mình các người chỉ mới rời đi.
Thế nhưng vừa quay đầu ngoảnh lại,
Chợt phát hiện, các người đi tự bao giờ. Hiện tại, ta đứng trước mặt người, người còn nhận ra ta?
----------//----------
Lạc: Các bạn đừng bị nỗi chua xót của chương này gạt. Ai thích ngọt cũng đừng hoang mang mà bỏ cuộc chơi quá sớm. Qua mấy chương sau sẽ dần ngọt lên. Bảo đảm tác giả sẽ phát nước mía ngọt cho các bạn uống dài dài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com