TruyenHHH.com

[BHTT] [EDIT-HOÀN] Tôi đem ngôn tình viết thành bách hợp làm sao bây giờ

Chương 56: Quà tặng

scarletletter0001

Sinh nhật hôm đó cô ấy thực sự vui vẻ nhất, huống chi Kiều Ngộ từ trước đến nay chưa bao giờ từ chối Lâm Khuynh.

Cô ngoan ngoãn lấy ra que diêm đưa cho Lâm Khuynh, bản thân cũng lấy ra một que. Hai người đối diện không nói gì, nhìn những tia lửa nhỏ bé nở rộ rồi chảy xuống trong đêm tối.

"Cảm ơn cậu về pháo hoa."

"... Ừm."

Đối mặt với lời cảm ơn không đầu không đuôi của Lâm Khuynh, Kiều Ngộ biết chắc Tòng Diệp lại không giữ được bí mật. Lúc này nói thêm gì cũng là thừa thãi, chỉ có thể ngậm miệng không nói, mượn bóng đêm nơi bờ biển che giấu một đoạn tâm sự lạnh lẽo.

"Kiều Ngộ - sắp phải thu dọn đồ đạc để về rồi -"

Xung quanh pháo hoa dần dần kết thúc, trên bãi biển có bóng người vẫy tay về phía họ, nghe giọng là Tòng Diệp. Kiều Ngộ cũng vẫy tay đáp lại.

Thế là mọi người bắt đầu dọn dẹp hiện trường, không còn pháo hoa bãi biển rất tối, phải bật đèn xe để chiếu sáng.

Sau khi dọn xong khu vực của mình, Kiều Ngộ đứng trên bãi biển, nhìn mặt biển phẳng lặng, hồi lâu không có động tĩnh.

Ánh đèn thật sáng a, an toàn, vững chắc, sẽ không tắt.

Trong đầu cô liên tục nhớ về những tia sáng chói lòa chỉ lóe lên trong chớp mắt đó, những pháo hoa vì một khoảnh khắc rực rỡ mà từ bỏ cả sinh mệnh.

Cuối cùng cô cũng không hiểu tại sao lúc nãy Lâm Khuynh lại đột nhiên đến bên cạnh mình, đáng lẽ cô chỉ nên là phông nền cho câu chuyện tình cảm của nam nữ chính nơi bờ biển, vậy mà lại theo bước chân không nên có của Lâm Khuynh bước lên sân khấu.

Nếu thế giới này đang xảy ra những biến động không ai muốn biết, và tất cả những gì cô làm đều là công cốc, vậy cô nên làm thế nào đây.

Kiều Ngộ cuối cùng nhìn sâu vào mặt biển một lần nữa, rồi quay đầu đi.

Sau khi lái xe về khách sạn, một bữa tối phong phú đang chờ đợi họ.

So với những buổi tiệc sinh nhật đông người trước đây, Kiều Ngộ thích kiểu tụ họp nhỏ này hơn. Cảm xúc của mọi người vẫn còn cao từ màn pháo hoa, nên không khí tiệc sinh nhật rất sôi nổi. Ăn được nửa chừng, Kiều Ngộ đã bị người cha vô lương lừa uống một ly rượu gạo, ho sặc sụa.

"Ồ, xem ra Ngộ Ngộ không thích loại này, vậy thử loại này xem, đây là rượu ngọt!"

Kiều Ngộ mơ mơ hồ hồ, trong lúc nửa tin nửa ngờ đã mất cảnh giác, lại uống thêm một ly nữa.

Lần này ông Kiều không lừa cô, đúng là rượu ngọt thật. Kiều Ngộ chưa thỏa mãn nếm đi nếm lại, cảm thấy hương vị cũng không tệ.

Đến khi Lâm Khuynh phát hiện có gì không đúng thì cha con họ đều đã say khướt.

Bà Kiều bất đắc dĩ nắm tai ông Kiều mắng, ông Kiều chỉ ú ớ cười ngô nghê. Kiều Ngộ mắt lờ đờ chống cằm trên bàn, thấy Lâm Khuynh lo lắng ghé lại gần, liền ngước mắt mông lung nhìn qua.

"Sao thế...?"

Giọng cô mềm mại, trong trẻo hơn ngày thường nhưng lười biếng hơn, kéo dài âm cuối, đôi mắt sáng long lanh, như một chú chó con vô tội.

"Còn hỏi tôi sao thế..." Lâm Khuynh không biết nên khóc hay cười, "Lần trước uống đồ có cồn đã say, lần này còn dám uống rượu trực tiếp."

Miệng Lâm Khuynh cười cô nhưng tay không nhàn rỗi, lấy khăn ấm lau nhẹ mặt Kiều Ngộ.

"... Ừm."

Kiều Ngộ rất ngoan ngẩng đầu lên phối hợp, môi mím lại, dường như vẫn không phục. "Bởi vì tôi... không có trí nhớ."

Kết quả lại thành thật chê trách chính mình, Lâm Khuynh bị cô chọc cười, dịu dàng hỏi. "Chưa cắt bánh kem đâu, cô ma men không có trí nhớ còn muốn ăn bánh kem không?"

"Muốn ăn, muốn ăn."

Kiều Ngộ lập tức vội vàng ngồi thẳng dậy, đi nắm tay Lâm Khuynh, không nắm được khoảng cách đúng nên tiến thẳng đến trước mặt Lâm Khuynh. Đồng tử màu nhạt của cô mờ mịt che một tầng sương, cố gắng phát âm cho rõ ràng.

"Bánh sinh nhật của Khuynh Khuynh, tôi muốn ăn."

"... Biết rồi."

Lâm Khuynh đối với sự tiếp cận bất ngờ này hơi đỏ mặt, may mà được câu trả lời khẳng định nên Kiều Ngộ hài lòng nghiêng người sang một bên, không còn tiến gần nữa.

"Khuynh Khuynh đừng để ý đến nó." Bà Kiều thu xếp xong ông Kiều, lại xắn tay áo hướng về phía đứa con gái say khướt, "Đâu có đạo lý để người sinh nhật phải lo cho con mèo say này, ném nó vào phòng ngủ một giấc là xong. Ai, đứa nhỏ này thật là..."

"Không sao đâu."

Thấy bà Kiều định xách Kiều Ngộ đang lầm bầm, Lâm Khuynh vội ngăn lại.

"Kiều Ngộ vừa nói muốn ăn bánh kem mà, ăn xong con sẽ đưa cô ấy về."

Bà Kiều ngượng ngùng từ chối vài lần nhưng Lâm Khuynh đều nói không phiền toái, thấy Lâm Khuynh kiên trì như vậy, bà Kiều trong lòng cũng đỡ lo, cảm thán hai đứa quan hệ tốt thật, may mà Ngộ Ngộ có con làm bạn tốt.

Lâm Khuynh thầm nghĩ mình đối với cô ấy không chỉ là bạn tốt, nhưng trên mặt vẫn lịch sự mỉm cười như thường.

Khi rượu đã qua ba tuần trong bữa tiệc, mẹ Lâm bưng bánh sinh nhật lên. Lâm Khuynh đàng hoàng vỗ tay ước nguyện rồi thổi tắt nến, chia bánh cho mọi người.

"Khuynh Khuynh ước gì vậy?"

Kiều Ngộ lần này say rượu ngoan ngoãn, bánh đưa đến trước mặt thì tự mình ăn ngoan ngoãn, ngoại trừ tay không ổn định làm dính kem bơ bên miệng ra thì đều rất nghe lời không làm người khác phải lo.

Lúc này tiệc đã về cuối, người lớn đều uống ít nhiều, ai cũng có vẻ say. Tòng Diệp cũng bị rót rượu đã gục xuống bàn ngủ từ lâu.

Chỉ còn mỗi Lâm Khuynh là người tỉnh táo nhất trên bàn vì chưa uống rượu, cô nhìn Kiều Ngộ chăm chú ăn bánh kem không đợi cô trả lời dường như vừa hỏi đã quên, đột nhiên đưa tay lau đi kem bơ bên khóe miệng cô, sau khi rút tay về như không có chuyện gì liếm nhẹ đầu lưỡi.

"... Bí mật."

Có lẽ là bị mùi rượu hun say rồi, Lâm Khuynh nghĩ. Cô cảm thấy mình hình như cũng hơi say.

Sau khi bữa tối kết thúc, Lâm Khuynh đưa Kiều Ngộ về phòng.

Có lẽ là đã có kinh nghiệm từ lần uống rượu thứ hai, tình trạng của Kiều Ngộ tốt hơn lần trước, không vồ vập ôm người, thậm chí còn có thể ngồi ngoan trên giường ngước nhìn Lâm Khuynh, đôi mắt đẹp to tròn ngoan ngoãn chớp chớp.

"Có chỗ nào khó chịu không?"

Lâm Khuynh ngồi xuống bên cạnh dịu dàng hỏi, thấy Kiều Ngộ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, thành thật lắc đầu.

Bộ dáng này cứ khiến Lâm Khuynh có cảm giác như mình đang dụ dỗ một thiếu nữ ngây thơ, cô lặng lẽ liếc nhìn cái giường, quyết định tạm thời không đề cập đến chuyện này.

... Cũng không có cách nào, Kiều Ngộ đã say, nếu cô không ở lại qua đêm, vạn nhất Kiều Ngộ tỉnh dậy khó chịu thì sao?

Lâm Khuynh cảm thấy lý do rất chính đáng, nhưng vẫn hơi áy náy.

Cô tạm gác lại chuyện có pha lẫn tình cảm này, chuyển chủ đề sang sinh nhật. "Cậu có phải quên gì không?"

Lâm Khuynh cười tươi, nhướng mày với Kiều Ngộ.

Kiều Ngộ ngây ngô, nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của Lâm Khuynh, Lâm Khuynh thấy cô có vẻ đầu óc không đủ tỉnh táo nên cũng không trêu chọc nhiều, nói thẳng: "Quà sinh nhật của tôi."

"À, đúng rồi, quà."

Kiều Ngộ bừng tỉnh hiểu ra, bực bội vỗ vỗ trán mình, đứng dậy đi về phía bàn trong phòng. "Tôi đã chuẩn bị trước khi đi du lịch rồi, ở đây này -"

Cô kéo ngăn kéo ra, lấy ra một hộp quà hình chữ nhật, vui vẻ phấn khởi xoay người đi về phía Lâm Khuynh, trong đầu bỗng vang lên giọng nói khẩn trương của hệ thống.

"Không đúng, ký chủ! Không phải cái này!"

"... Ừm...?"

Kiều Ngộ chậm chạp, đầu óc không thể lập tức hiểu được ý tứ của câu nói, lông mày nhíu lại giữa chừng. Lâm Khuynh thấy cô ấy dừng lại cũng không cho là lạ, tự mình tiến đến gần.

"Tôi có thể mở ra ngay bây giờ không?"

Cô nhận lấy hộp dài từ tay Kiều Ngộ đang ngớ ngẩn, hỏi dò khi nhìn Kiều Ngộ.

"À, nói tiếp, món quà của Tòng Diệp là cậu giúp cậu ấy chọn đúng không, cái vòng cổ đó thật đẹp, tôi rất thích -" "!"

Kiều Ngộ đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng giật lại món quà trên tay Lâm Khuynh, hai tay giấu ra sau lưng. Gáy cô toát mồ hôi lạnh, cơn say bị nỗi sợ hãi suýt gây ra sự cố khiến cô tỉnh táo hẳn. "Xin lỗi, cái này không phải, tôi lấy nhầm rồi."

Cô lắp bắp giải thích với Lâm Khuynh đang cảm thấy bối rối, vội vàng lui về phía ngăn kéo lấy ra một hộp nhỏ tinh xảo đưa cho Lâm Khuynh.

"... Là cái này, đây mới là quà của tôi."

"Chúc mừng sinh nhật, có thể mở ra ngay bây giờ cũng được."

Kiều Ngộ bình tĩnh hơn một chút, không biết mình có thể qua ải này không, sau khi trao quà thì cúi đầu xuống.

Lâm Khuynh trong lòng nghi hoặc, nhìn món quà trên tay, ánh mắt lén lút quét qua hộp dài lộ ra phía sau Kiều Ngộ. Mắt khẽ lóe, trước hết mở hộp trên tay ra.

"Là bông tai à."

Trong hộp có một đôi bông tai nhỏ xinh, nhìn là biết giá không hề rẻ.

"Ừm, khi đi cùng Tòng Diệp chọn quà thì thấy, chắc sẽ rất xứng với cái vòng cổ cậu ấy tặng." Kiều Ngộ liếm môi, cảm thấy hơi khô.

"Bây giờ có lẽ chưa có cơ hội đeo, nhưng đợi đến khi có thể đeo... Tôi nghĩ chắc chắn sẽ rất hợp với cậu."

"Ừm, thật đẹp, cảm ơn cậu."

Lâm Khuynh cười, ngay khi Kiều Ngộ trong lòng thở phào cho rằng đã vượt qua ải khó, lại nghe thấy giọng Lâm Khuynh vang lên lần nữa.

"Cậu nói đây là khi đi cùng Tòng Diệp chọn quà thì thấy?"

Cô đóng sập hộp lại, ngước đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía Kiều Ngộ.

"... Nhưng tôi nhớ, cậu vừa mới nói - cậu đã chuẩn bị xong trước khi đi du lịch?"

Ánh mắt Lâm Khuynh chậm rãi rơi xuống góc hộp lộ ra sau lưng Kiều Ngộ, trong lòng khó hiểu và mơ hồ, nhíu mày hỏi.

"Câu nào mới là thật? Món quà kia tại sao lại lấy nhầm? Kiều Ngộ?" "..."

Câu nào cũng là thật.

Kiều Ngộ nắm chặt hộp dài trong tay, lòng đau như cắt.

Tất cả là vì cô uống rượu quên chuyện, mới dẫn đến tình cảnh này. Hôm nay là sinh nhật Lâm Khuynh, làm sao cô có thể để Lâm Khuynh không vui chứ?

Nhưng cô có thể giải thích không? Có thể giải thích thế nào? Nên giải thích ra sao?

Hàng ngàn hàng vạn lý do hiện lên trong đầu cô, nhưng không có cái nào có thể nói ra miệng. Từ khi cô hứa với Lâm Khuynh sẽ không nói dối với cô ấy, đã định sẵn có rất nhiều chuyện cô không thể mở miệng.

... Có lẽ không phải không thể mở miệng, chỉ là cô không muốn nói. Căn phòng rơi vào im lặng kéo dài.

Trong bầu không khí tĩnh lặng, Kiều Ngộ không dám nhìn biểu cảm của Lâm Khuynh, vô thức vuốt ve đường nối của hộp trong tay.

Chưa kịp phản ứng, hộp đột nhiên bật mở.

Vật trong hộp rơi xuống đất, Kiều Ngộ kinh hoàng quay người lại nhanh chóng nhặt lên, nhưng không nhanh bằng tốc độ của đôi mắt Lâm Khuynh.

"Vòng cổ?"

Lâm Khuynh không buông tha cô, bước một bước dài về phía trước nắm lấy tay Kiều Ngộ đang cầm vật vừa nhặt, ép cô mở lòng bàn tay ra.

Quả nhiên, giống như cô vừa thấy, là một sợi dây chuyền tinh xảo sáng bóng, có hai chiếc vòng đan vào nhau. Cô cầm lại xem kỹ, trên một chiếc vòng rõ ràng có khắc 【LQ】.

Lâm Khuynh nhìn với vẻ mặt lạnh nhạt, tay dần siết chặt.

"... Vậy, ở Nhật Bản cậu còn có người bạn nào khác có tên viết tắt là LQ sao." Giọng cô bình thản, như dòng nước đêm tối.

"..."

Kiều Ngộ chỉ cúi đầu không dám nhìn cô, Lâm Khuynh liền nói hết tất cả cho cô nghe.

"Tại sao đã chuẩn bị quà xong, lại đổi vào phút chót?"

"Tại sao cậu đã tự chọn vòng cổ, lại đi chọn cùng món quà đó cho Tòng Diệp?"

"... Tại sao rõ ràng là cậu muốn bắn pháo hoa, lại bảo Tòng Diệp nói là cậu ấy muốn?"

Những câu hỏi dồn dập ném về phía Kiều Ngộ, khiến cô không còn sức để chống đỡ.

Tại sao?

Ngày đó khi Tòng Diệp đột nhiên chọn vòng cổ trong tiệm trang sức, cô cũng muốn hỏi tại sao.

'Tôi cũng muốn tặng Lâm Khuynh vòng cổ, nên cậu chọn cái khác đi'. Nói ra câu này là chuyện rất dễ dàng, Kiều Ngộ cũng tin Tòng Diệp sẽ không để ý, chỉ cười hì hì đổi lựa chọn khác.

Nhưng cô có tư cách gì, có thể yêu cầu nam chính của thế giới này nhường đường cho cô chứ. Kiều Ngộ mệt mỏi nhắm mắt lại.

"... Vì tôi thấy hai người rất xứng đôi."

Giọng cô vững vàng cất lên, như đang kể một chuyện không đâu. "Ngay từ lúc đầu gặp cậu, tôi đã cảm thấy vậy."

"Nên muốn... đẩy hai người lại gần nhau." Nói ra rồi, không giấu được nữa.

Dù sao Lâm Khuynh hẳn là thích Tòng Diệp, khoảnh khắc nhỏ ở suối nước nóng cô có thể bỏ qua không quan tâm, những việc làm lúc đầu óc quá nóng vốn là không hợp logic, phải không?

Nhưng cô thật không muốn nói ra.

Như dùng dao cắt đứt trái tim vậy, những lời này vừa trái với lương tâm lại không trái, cô là người nên ủng hộ họ nhất trên đời này, lại cũng là người không nên ủng hộ họ nhất, chỉ nói ra thôi mà như xé người thành hai nửa.

"Nói lại lần nữa."

Yêu cầu sao mà tàn nhẫn.

Kiều Ngộ cắn chặt môi, nhìn về phía Lâm Khuynh đang lên tiếng. "... Nói lại lần nữa."

Ở đó không phải Lâm Khuynh với vẻ mặt ngượng nghịu như cô tưởng tượng.

Khác với giọng nói nhạt nhẽo, vẻ mặt bình thản của Lâm Khuynh đã sụp đổ, đôi mắt trong veo dần chìm xuống, mất đi ánh sáng.

"Cậu nói... cậu thấy tôi và Tòng Diệp rất xứng đôi?"

Cuối cùng cô không thể giữ giọng vững vàng nữa, cuối câu run rẩy. "Tôi không nghe nhầm đấy chứ, Kiều Ngộ?"

"..."

Dù Kiều Ngộ có vụng về đến mấy, lúc này cũng nhận ra Lâm Khuynh không ổn. Cô hoảng loạn đè nén nỗi đau trong lòng, lúng túng tiến về phía Lâm Khuynh, nhưng đối phương đột ngột đứng dậy.

"... Tôi còn một câu hỏi."

Lâm Khuynh không nhìn Kiều Ngộ, ánh mắt vô định nhìn vào khoảng không. "Lúc đó cậu nói với dì Tòng, cậu có mục đích với tôi... là muốn cho tôi hạnh phúc."

"Mục đích đó, chính là muốn tác hợp tôi với... Tòng Diệp sao?"

Thì ra cô ấy đã nghe thấy.

Nỗi đau âm ỉ trong lòng Kiều Ngộ dần trở nên tê dại, môi lưỡi cô như dính chặt vào nhau, tựa hồ mở ra mạnh sẽ phun ra tiếng lòng đẫm máu, nên chỉ im lặng gật đầu.

Lâm Khuynh hít vào một hơi thật nhẹ, đột nhiên cười tự giễu.

Cuối cùng cô nhìn về phía Kiều Ngộ, trong đôi mắt đen nặng trĩu, giọng lạnh lẽo và mệt mỏi. "Trả lại cậu."

Cô đặt vòng cổ trong tay lên bàn, xoay người rời khỏi phòng, không nhìn Kiều Ngộ lấy một cái.

Đồng hồ vào lúc này điểm 12 giờ.

Phép màu đã hết, tất cả trở về như cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com