TruyenHHH.com

[BHTT - Edit Hoàn] Tiểu Thái Giám Của Yêu Hậu - Lý Phù An

Chương 61

hathu410

Ngày hôm qua Long Nghi tiễn Lan quý nhân đi xong liền vội vàng đi qua suối nước, đến cung điện của Thái Hậu, kết quả cung nữ nói rằng Thái Hậu vừa uống rượu với Diêu Hỉ xong, đã nghỉ ngơi rồi. Nàng đành phải về cung trước, sáng sớm ngày hôm sau lại đi.

"Bẩm trưởng công chúa, nương nương đã đến Càn Thanh cung." Cung nữ trong cung của Thái Hậu đang quỳ gối dùng bàn chải cọ mặt sân, thấy nàng liền đứng dậy đáp như thế.

"Vậy Diêu Hỉ đâu?" Long Nghi lại hỏi.

"Diêu công công hình như đã đến nha môn của Tư Uyển Cục."

Người trong cuộc đều không ở đây, Long Nghi chỉ có thể hậm hực đi về.

Từ đầu đến cuối, nàng thật sự không có ý muốn làm hại Diêu Hỉ. Cho dù Diêu Hỉ không phải đệ đệ của Lan quý nhân, nàng cũng có hai phần thích đối với hài tử Diêu Hỉ, nếu không sau khi hiểu lầm mối quan hệ giữa Lan quý nhân và Diêu Hỉ, nàng sẽ không chỉ đẩy Diêu Hỉ vào lòng Vạn Tất, .

Với nàng mà nói, diệt trừ một tên thái giám dễ dàng hơn nhiều so với việc giật dây bắc cầu cho thái giám đến với Thái Hậu.

Thậm chí nàng còn không cảm thấy Diêu Hỉ đi theo Vạn Tất là chủ ý xấu gì. Vạn Tất trẻ tuổi xinh đẹp, quyền khuynh thiên hạ, Diêu Hỉ có chỗ dựa như Vạn Tất, cả đời này ngoại trừ việc lấy lòng Vạn Tất ra, hắn sẽ không phải sầu lo vì chuyện gì khác. Sau khi nàng biết Diêu Hỉ thật ra là Diêu Hiển, nàng càng cảm thấy chủ ý này không xấu, Diêu Hiển là kẻ có tội, có thể leo lên chỗ của Vạn Tất, cho dù có bị người khác biết được thân phận thì cũng sẽ không bị mất mạng.

Đáng tiếc đây chỉ là nàng cảm thấy, Lan quý nhân thì không nghĩ như vậy.

Đối với ý nghĩ của Lan quý nhân, nàng nghĩ như thế nào cũng không quan trọng nữa.

***

Diêu Hỉ hỏi thăm chuyện của Diêu gia xong, lúc rời khỏi Tư Uyển Cục, tâm tình của nàng có chút trầm trọng.

Nàng đoán không sai, phụ thân của Lan quý nhân đã từng làm quan trong triều, giữ chức Tả Thiêm Đô Ngự Sử. Năm đó đã xảy ra một đại án chấn động toàn kinh thành, Diêu gia vì vụ án kia mà bị đương kim hoàng thượng sung quân đến Nam Cương, trong đó đương nhiên bao gồm đệ đệ của Lan quý nhân - nhi tử duy nhất của Diêu đại nhân, cũng là người mà nàng phải thay thế để vào cung — Diêu Hiển.

Nói cách khác, Diêu Hiển vốn là người phải sung quân đến Nam Cương. Nhưng không biết vì sao lại vào cung làm thái giám, lại còn xảy ra chuyện bất đắc dĩ, khiến nàng – người có dung mạo vài phần tương tự phải vào cung thay.

Chuyện này rất nghiêm trọng.

Thật ra phạt đến Nam Cương không phải là một sự trừng phạt quá nghiêm trọng. Họ cũng không thật sự phải sung quân, Nam Cương chỉ hơi xa xôi một chút mà thôi, không tính là nơi cực khổ hay lạnh lẽo gì. Lạc quan một chút mà nghĩ, đó chẳng qua chỉ là rời xa kinh thành phồn hoa ầm ĩ, nghỉ phép đến nơi núi non hoang dã, trải nghiệm phong tục dân gian mà thôi.

Người bình thường có ai lại không đi nghỉ phép mà chạy vào cung làm thái giám? Cho nên chuyện Diêu Hiển vào cung không thể là tự nguyện. Nàng không biết vì sao Diêu Hiển lại bị người ta ép vào cung, vì sao nhất định phải để nàng thay thế vị trí của Diêu Hiển, nàng cũng không biết.

Nhưng Diêu Hỉ biết, bây giờ trên đầu nàng lại có thêm một thanh đao.

Bị người ta phát hiện là nữ tử, nàng sẽ chết.

Bị người ta phát hiện là Diêu Hiển, nàng cũng sẽ chết!

Cứ như vậy, việc xuất cung càng cấp bách giống như nước đã tới cổ họng rồi, trước khi rơi vào hiểm cảnh, nàng phải nhanh chóng nghĩ cách thoát thân. Ra khỏi hoàng cung rồi, nàng phải tìm một góc xó xỉnh nào đó, thay tên đổi họ bắt đầu lại từ đầu. Có lẽ không chờ được đến Tết Đoan Ngọ để hốt bạc nữa rồi, bây giờ phải nhanh chóng mang theo gia sản chạy trốn thôi! Trong cung thật sự quá hung hiểm.

Diêu Hỉ lo sợ mà ôm đồ vào trong cung, cái nàng đang ôm là trái cây phải đưa đến cung của Lâm chiêu nghi.

Chuyện này thật ra là nhiệm vụ của lão thái giám trong Tư Uyển Cục. Lão thái giám đã lớn tuổi, chân không còn nhanh nhẹn, quản sự luôn thích chèn ép những người này, chuyên phái họ đi làm những việc vừa xa vừa nặng lại không thể lấy lòng ai. Vốn dĩ việc tặng đồ cho chủ tử các cung là chuyện rất vui vẻ nhàn hạ, nhưng Lâm chiêu nghi đang mang thai long tự, giờ là lúc tính khí của nàng ấy khó chiều nhất, đám nô tài đều không muốn xuất hiện trước mặt nàng ấy.

Cung điện của Lâm chiêu nghi cách chỗ ở của Long Nghi công chúa không quá xa, Diêu Hỉ đã hỏi thăm lão thái giám chuyện về Diêu gia nửa ngày, để báo đáp, nàng liền nhận công việc tặng đồ thay ông ấy. Nàng dám nhận công việc như vậy, là vì nàng được hầu hạ bên cạnh Thái Hậu nương nương, cho dù Ninh An Cung đã bị ngọn lửa thiêu huỷ hoại, nhưng ba chữ kia đối với mọi người trong hoàng cung, lực uy hiếp chỉ có tăng chứ không giảm.

Nàng ôm đồ đến trước cửa cung của Lâm chiêu nghi, cười nói với thái giám canh gác: "Ta tới đưa đồ của Tư Uyển Cục theo phân lệ hôm nay, giao cho Chiêu nghi."

Thái giám canh gác nhìn y phục Thiếu giám trên người Diêu Hỉ, trong lòng không khỏi nói thầm: Phân lệ của Tư Uyển Cục? Rõ ràng Tư Uyển Cục không có Thiếu giám mà!

"Xin hỏi công công là?" Thái giám canh gác không dám chậm trễ, sợ vị trước mắt này chính là công công hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, thứ hắn cầm chính là hoa quả ngự tứ của Hoàng Thượng.

"Chắc là ngươi chưa từng nghe nói đến ta. Diêu Hỉ của Ninh An Cung." Khi Diêu Hỉ nói ra ba chữ Ninh An Cung, trên mặt không giấu được sự tự hào. Nàng hầu hạ bên cạnh Thái Hậu nương nương chưa được bao lâu, người trong cung vẫn chưa thể nhận ra nàng, có điều chỉ cần nhận ra là người của Ninh An Cung là đủ rồi.

"Công công bên cạnh Thái Hậu nương nương? Tiểu nhân lập tức bẩm báo Chiêu nghi, mời công công!" Tiểu thái giám dẫn Diêu Hỉ vào trong.

Diêu Hỉ ôm đồ đứng trong sân chờ, một lát sau, tiểu thái giám chạy ra nói: "Mời công công đến phòng trà ở hậu viện nghỉ tạm một lát, Chiêu nghi vẫn chưa dậy. Chiêu nghi chưa xem qua hoa quả, chúng tiểu nhân không dám tự tiện nhận lấy......" Tiểu thái giám nói xong liền nhận lấy đồ trong tay Diêu Hỉ, dẫn Diêu Hỉ đến phòng trà ở hậu viện ngồi nghỉ.

Lúc Diêu Hỉ ở Tư Uyển Cục, nàng cũng đi theo quản sự vào cung tặng đồ vài lần, nhưng lúc ấy nào có đãi ngộ như bây giờ? Nàng thường đứng ở cửa chờ thái giám canh gác đi vào bẩm báo, một khi đã chờ là chờ nửa ngày. Nhất là vào mùa hè oi bức, người bị nóng như nhảy vào nồi hấp cũng không sao, sợ nhất là hoa quả bị héo khô, lúc mang đến trước mặt các chủ tử mà nhìn chúng không tươi ngon, đừng nghĩ đến chuyện được thưởng bạc, còn phải chịu đựng một đống quở trách.

Từ lúc đến hầu hạ bên cạnh Thái Hậu nương nương, tuy rằng nương nương hai ngày lên một cơn điên nhỏ, ba ngày lên một cơn điên to, nhưng nàng chưa từng phải chịu uất ức từ bên ngoài, ai thấy nàng cũng phải cung cung kính kính hòa hòa khí khí.

Tiểu thái giám làm việc trong phòng trà vừa cười vừa dâng điểm tâm lên cho nàng, Diêu Hỉ cũng cười nói cảm ơn.

Trong lúc ở phòng trà chờ Lâm chiêu nghi gọi đến, Diêu Hỉ bỗng nhiên nghe thấy hai tiểu thái giám đang ngồi ở góc phòng trà cười nói thầm vài câu, xô đẩy lẫn nhau, dường như nói chuyện gì đó thú vị. Ngoại trừ tiếng cười của hai người, Diêu Hỉ còn nghe được vài câu đứt quãng: Cái gì? Không tin thì ngươi đi xem đi! Mọi người đều ở đó! Nếu tắm xong rồi thì không có phần cho ngươi nữa đâu gì đó......

Diêu Hỉ đã lăn lộn trong đám thái giám hơn một năm, nghe được vào câu là đoán được có chuyện gì ngay. Nàng cười hỏi: "Nhị vị nói chuyện gì thế? Có phải có chuyện tốt gì đó, không muốn nói cho bổn thiếu giám nha?"

Một tên thái giám trong đó đứng lên rũ tay xuống, lấy lòng mà nói với Diêu Hỉ: "Không phải chuyện gì lớn đâu. Các huynh đệ lén ở đằng sau, nhìn một cung nữ tắm rửa để tìm niềm vui thôi!" Nói xong hắn liền nở một nụ cười rất đáng khinh.

Quả nhiên nàng đoán không sai! Những người này không sợ Lâm chiêu nghi biết sẽ tức giận sao? Hơn nữa bất luận là ở trong cung nào, phòng tắm của cung nữ và thái giám đều cách xa nhau, đang giữa ban ngày mà chúng lại làm vậy, thật là vô pháp vô thiên.

"Ồ? Vậy ta cũng đi xem một chút." Diêu Hỉ lạnh mặt đứng lên, đi đến chỗ bọn thái giám đã nói.

Hai tên thái giám cũng cười rồi đi theo, họ cho nhau một ánh mắt: Xem ra vị Diêu công công này cũng là một kẻ háo sắc.

Phòng tắm ở phía nam của giếng nước, Diêu Hỉ vừa đến liền nhìn thấy ở cửa sổ có vài tên thái giám đang vây quanh. Nàng không khách khí, tiến lên đá thật mạnh vào mông của mấy tên háo sắc: "Các ngươi là một đám dơ bẩn! Đã nhìn đủ hay chưa? Có tin gia gia sẽ lột sạch các ngươi, ném ra đường cái không!"

Chuyện này nháo đến trước mặt Lâm chiêu nghi cũng là nàng có lý, nháo đến trước mặt Thái Hậu và Hoàng Thượng cũng là nàng có lý. Hơn nữa nàng là một Thiếu giám tứ phẩm, còn đám thái giám này, người có phẩm giai cao nhất cũng chỉ là Giám thừa.

Những tên thái giám đó đang nhìn đến hăng say, bỗng nhiên bị người ta đá mạnh một cái, bọn chúng liền xoay người định đánh lại Diêu Hỉ. Nhưng khi bọn chúng nhìn thấy y phục của Diêu Hỉ xong liền ngây ngẩn cả người, tiểu thái giám ở phòng trà sợ mọi người gây hoạ, đắc tội với vị lão tổ tông ở Ninh An Cung kia, liền vội vàng giới thiệu: "Vị này chính là Diêu công công hầu hạ bên cạnh Thái Hậu nương nương, mang đồ đến cho Chiêu nghi của chúng ta."

"Chúng tiểu nhân khấu kiến Diêu công công." Mấy tên thái giám cười cười, chạy trốn đi khắp nơi.

Tiếng nước trong phòng dừng lại, rồi tiếp tục vang lên.

"Hai ngươi cũng cút đi!" Diêu Hỉ giận dữ hét với đám thái giám trong phòng trà: "Chiêu nghi truyền thì đến gọi ta." Nàng sợ lại có người tới nhìn lén nữa, định ở lại đây canh gác cho cung nữ đáng thương ở bên trong một lát.

Diêu Hỉ ngồi xuống ghế đá bên cạnh giếng, nàng mới vừa ngồi xuống không lâu, cửa phòng tắm liền mở ra, cung nữ với mái tóc ướt sũng rối tung liền đi ra. Cung nữ cúi đầu, nói với Diêu Hỉ đang ngồi bên cạnh giếng: "Tạ ơn ân cứu giúp của công công."

"Chỉ là vừa khéo đi ngang qua. Tỷ tỷ đừng sợ, chuyện này cứ để Lâm chiêu nghi làm chủ cho các ngươi, những tên bẩn thỉu đó sẽ không dám nữa." Diêu Hỉ đứng lên nói.

"Lâm chiêu nghi?" Cung nữ cúi đầu nói: "Không có Chiêu nghi đồng ý, bọn họ làm sao dám chứ?" Nói xong, nàng ngẩng đầu rưng rưng nhìn về phía Diêu Hỉ, muốn nhìn dáng vẻ của ân nhân một cái rồi rời đi.

Lúc này Diêu Hỉ mới nhìn thấy vệt đỏ trên mặt nữ tử: "Mặt của ngươi......"

Sau khi truy hỏi, Diêu Hỉ mới biết được, cung nữ này tên là Vân Hương, lúc hầu hạ bên cạnh Lâm chiêu nghi thì được Hoàng Thượng nói mấy câu, cho nên đã đắc tội Lâm chiêu nghi. Một khi chủ tử đã nhìn không vừa mắt một tên nô tài nào, đám nô tài phía dưới sẽ ức hiếp nô tài đó để chủ tử được vui vẻ. Vết thương trên mặt Vân Hương là do cô cô bên cạnh Lâm chiêu nghi đánh, nàng đã chịu đủ ức hiếp rồi, vốn định hôm nay tắm rửa sạch sẽ một chút rồi sẽ lên đường.

"Ai cũng có lúc muốn kết thúc mọi chuyện." Diêu Hỉ đối với phương diện tìm chết rất có kinh nghiệm: "Nếu Hoàng Thượng thích ngươi, cho dù phải dùng một chút thủ đoạn để làm được tiểu chủ tử thì có sao đâu? Dù sao cũng mạnh mẽ hơn tìm đến cái chết nhiều!"

Vân Hương lắc đầu nói: "Hoàng Thượng sao có thể thích ta được? Chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi mấy câu mà thôi. Tóm lại cảm tạ công công vì đã trượng nghĩa trợ giúp ......"

Vân Hương xoay người rời đi, Diêu Hỉ biết nàng muốn tìm đến cái chết, liền vội vàng duỗi tay ra ngăn cản đường đi của nàng rồi nói: "Ta trở về sẽ cầu xin Thái Hậu nương nương, xem có thể điều ngươi đến chỗ của chủ tử khác hay không. Nếu thật sự không được, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác được không?"

"Vì sao công công lại giúp ta?" Vân Hương cảm động, trong lúc nói chuyện còn mang theo tiếng nghẹn ngào. Thời gian nàng vào cung không ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên có người chịu giúp nàng như vậy.

"Mọi người đều không dễ dàng, có thể giúp thì sẽ giúp." Diêu Hỉ xác nhận một lần nữa rằng Vân Hương sẽ không tìm đến cái chết rồi mới trở về phòng trà.

Chờ Lâm chiêu nghi trang điểm chậm rì rì, gọi nàng vào nhìn trái cây xong, Diêu Hỉ liền chạy vội về chỗ ở của Thái Hậu nương nương.

Nàng đã trì hoãn rất lâu rồi, vốn dĩ chỉ muốn đến Tư Uyển Cục hỏi thăm chút chuyện, thuận tiện giúp lão thái giám đưa chút đồ vào cung, ai biết Lâm chiêu nghi lại chậm như vậy, lúc nhận trái cây còn bắt bẻ: "Quả vải này không phải hàng mới! Thôi, nể mặt Diêu công công tự mình đi một chuyến, bổn chiêu nghi không so đo nữa."

Ý gì vậy chứ! Vì chuyện của Vân Hương, Diêu Hỉ đã rất chán ghét Lâm chiêu nghi rồi. Bây giờ mới chỉ đang mang thai, nếu thật sự sinh hạ được một tiểu hoàng tử, Lâm chiêu nghi sợ là sẽ bay lên tới tận trời.

***

Vạn Tất chờ đến mức có chút không kiên nhẫn, vốn dĩ nàng cho rằng vừa trở về là có thể nhìn thấy Tiểu Yêm Lư, kết quả nghe nói hắn ta đã đến Tư Uyển Cục. Đang yên đang lành, tự nhiên chạy về Tư Uyển Cục làm gì?

Có điều nghĩ đến Tiểu Yêm Lư trở về, nghe được tin vui sẽ cao hứng đến mức trào nước mắt, tâm tình của nàng lại khá lên.

Lúc Vạn Tất tràn đầy tươi cười ngồi trong đại điện chờ đợi, Diêu Hỉ thở hồng hộc đi vào. Diêu Hỉ vừa trở về liền thấy trong đại điện bày vài rương đồ vật, xem ra lại có việc để làm rồi, lại có vài thứ phải ghi chép nhập kho.

Diêu Hỉ tránh khỏi cái rương, nở nụ cười quỳ xuống trước mặt Thái Hậu nương nương: "Nương nương thứ tội, nô tài có việc trì hoãn nên về muộn."

"Chuyện gì đó?" Vạn Tất rũ mắt nhìn Diêu Hỉ. Nàng cảm thấy nên xác lập một chút quy củ cho Tiểu Yêm Lư, ví như không có ý chỉ của nàng, không được rời khỏi cung điện này, cho dù chỉ đi suối nước đến chỗ của Long Nghi bên kia cũng không được! Nếu không cả ngày nàng cũng không tìm được người.

Diêu Hỉ nói hết những chuyện đã xảy ra trong cung của Lâm chiêu nghi, nàng đã anh dũng cứu Vân Hương như thế nào, lấy một địch mười đánh đuổi thái giám như thế nào. "Nô tài muốn xin nương nương một ân điển, ngài có thể điều Vân Hương đến cung của một chủ tử khác được không......" Diêu Hỉ nâng khuôn mặt nhỏ lên, mở to hai mắt lòng đầy mong đợi nhìn Thái Hậu.

"Ngươi đúng là một kẻ thương hương tiếc ngọc!" Trong lòng Vạn Tất lại hơi chua chua. "Đứng lên đi!" Nàng bỗng nhiên không biết nên nói với Diêu Hỉ quyết định thu nhận hắn làm nam sủng như thế nào, chuyện này nếu nói quá trực tiếp thì có vẻ nàng quá thèm khát, không đủ rụt rè.

"Các ngươi đi ra ngoài hết đi." Vạn Tất bảo tất cả cung nữ đi ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa, sau đó ngoắc ngón tay với Diêu Hỉ: "Tiểu Diêu tử, ngươi lại đây!"

Diêu Hỉ tươi cười quyến rũ dán đến, cẩn thận hỏi: "Chuyện của Vân Hương ......" Nương nương ngài hãy nói một lời chắc chắn đi! Mạng người quan trọng nha!

Vạn Tất sắc mặt lạnh lẽo nói: "Dán lỗ tai đến đây!"

Diêu Hỉ tránh cái bàn, đi đến cạnh ghế của Thái Hậu nương nương, khom người xuống chờ nương nương phân phó.

Vạn Tất quay đầu qua đúng lúc đối diện với Diêu Hỉ, nàng giơ tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Diêu Hỉ, vất vả lắm mới lấy hết can đảm, khắc phục chướng ngại trong tâm lý, đang đinh nói ra chuyện thu nhận Diêu Hỉ làm nam sủng. Nhưng một chuyện khác với nàng tưởng tượng đã xảy ra......

Diêu Hỉ bỗng nhiên lui ra phía sau vài bước, vẻ mặt chính khí nói: "Nương nương xin hãy tự trọng!"

Lần này hẳn là thông qua khảo nghiệm rồi chứ? Diêu Hỉ cười trộm trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com