TruyenHHH.com

Chương 59

Nguyên Thiến cô cô không ở đây, lần này rốt cục Diêu Hỉ không cần dùng chén lớn để uống rượu với Thái Hậu nương nương nữa.

Chỉ là nàng đã uống ba ly rượu xuống bụng, Thái Hậu nương nương lại chưa từng động vào một giọt rượu nào. Nếu nàng nhớ không lầm, nguyên bản lời nói của Thái Hậu nương nương là: Ghi chép xong thì uống với ai gia hai chén!

Nếu là uống rượu với ngài, vậy thì ngài phải uống mới đúng chứ!

Hơn nữa đã nói chỉ uống hai chén, thêm một chén hay bớt một chén thì còn gì gọi là uống hai chén nữa. Nàng đã uống ba chén rồi.

Diêu Hỉ lén chế giễu ở trong lòng, tốc độ uống rượu cũng chậm lại. Nàng không dám uống quá nhanh, uống nhanh rất dễ say, lúc đang uống thì không cảm thấy gì, chờ khi rượu ngấm vào thì đã say rồi. Lần trước uống say nếu không phải hạt tiêu dọa cho nàng tỉnh táo, sau đó thích khách lại tới, nàng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì trước mặt Thái Hậu nương nương đâu.

Nàng sợ nhất chính là uống say rồi cảm thấy vải quấn ngực quá bức bối, theo bản năng sẽ làm trò ảo thuật trước mặt mọi người, bàn tay mò vào ngực mân mê một lúc....tiếp theo chính là một khắc chứng kiến kỳ tích!

Từ trong ngực nàng, mọi người có thể nhìn thấy đống vải cuồn cuộn không ngừng mà xả ra bên ngoài, cuối cùng giống như một vở kịch lớn, keng keng keng, một đôi đại bạch thỏ nhảy ra. Vẽ rồng phải vẽ thêm mắt nha! Giống như con chim bồ câu trắng xuất hiện từ trong mũ của ảo thuật gia vậy.

Nghĩ thôi đã thấy rất khủng rồi, lúc uống say ai mà biết sẽ làm ra chuyện gì không thể tưởng tượng chứ.

Diêu Hỉ dự định sẽ lề mà lề mề ngồi uống với Thái Hậu nương nương một lát, sau đó giả vờ say gục xuống bàn ngủ ngon, chờ nương nương gọi người vào khiêng nàng về phòng, coi như đã tránh thoát một kiếp này.

"Sao không uống nữa? Rượu này nhạt quá không hợp khẩu vị sao?" Vạn Tất thấy Diêu Hỉ uống ba chén liền dừng, không khỏi thúc giục nói.

Diêu Hỉ chấn kinh. Rượu này mà còn nhạt? Rõ ràng là giống rượu ở Ninh An Cung lần trước! Rượu mạnh như cồn mà!

Nghe ý tứ trong lời nói của Thái Hậu nương nương là, nếu nàng không diễn ra dáng vẻ say sưa tận hứng, thì sẽ có những loại rượu mạnh dữ dội hơn đang chờ nàng. Dưới sự sợ hãi, Diêu Hỉ bưng chén rượu lên uống thêm một ngụm, vừa uống vừa ấp ủ kỹ thuật diễn.

Nàng phải say đến mức hơi lơ đãng một chút, bắt đầu từ việc không cầm nổi chén rượu cho tử tế, sau đó lải nhải nói mê sảng, vừa nói mê sảng vừa bò ra bàn, cuối cùng nàng sẽ nhắm mắt lại ngủ. Lúc ngủ hơi thở phải trở nên nặng nề, tứ chi phải thả lỏng hoàn toàn, chờ người đưa về phòng là được giải thoát rồi!

Diêu Hỉ diễn thử trong đầu một loạt động tác phải làm sau khi say, cảm thấy không thành vấn đề, ngón tay nàng liền buông lỏng, để chén rượu rỗng rơi xuống bàn, chén rượu lăn hai vòng rồi rơi xuống đất.

Bước tiếp theo là nói mê sảng, càng nói hươu nói vượn thì càng giống như đã say thật.

"Chuyện lãnh cung có ma ngươi không biết chứ gì?" Ngón trỏ và ngón giữa của Diêu Hỉ khép lại rồi gõ lên mặt bàn, bày ra tư thế kể chuyện với người ta: "Đừng có không tin. Là thật đấy. Ta tận mắt nhìn thấy. Nấc ——" nói xong nàng còn nấc một cái, cái nấc này đúng là gãi đúng chỗ ngứa, nàng diễn cảnh say vô cùng sống động.

Ngươi? Say rồi à? Vạn Tất không xác định, nàng ngồi đối diện Diêu Hỉ lẳng lặng quan sát. Thật ra trái tim nàng đã vọt lên tới cổ họng, nàng đang vô cùng hồi hộp và chờ mong với tất cả những gì mình phải làm tiếp theo.

"Đêm hôm đó ở Cảnh Linh Cung, trên trời dưới đất toàn là ma thôi!" Diêu Hỉ vừa nói vừa nằm sấp lên bàn.

Được rồi, nói thầm thêm vài câu rồi ngủ, nàng nhỏ giọng lầu bầu: "Cũng may một mình ta đánh lại mười con ma, nếu không đã chết ở trong đó rồi......"

Vạn Tất nghe được liền bật cười. Trên trời dưới đất tất cả đều là ma? Rõ ràng chỉ có hai "con ma" trong ngăn tủ và trên cây hòe già mà thôi, vốn dĩ nàng định nhét mèo đen trong ngăn tủ, nhưng trong chốc lát không tìm được, nàng đành lấy quả bưởi và váy trắng để giả làm ma. Còn một mình đánh mười con ma? Cứ làm như ngươi có năng lực lắm vậy!. Ngươi thật sự cho rằng ai gia không nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào của ngươi?

Diêu Hỉ gục đầu xuống bàn, hai tay rũ xuống, tiếng hít thở càng ngày càng nặng, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm một tiếng, tiếng lẩm bẩm có chút lười nhác, người nghe được sẽ cảm thấy lỗ tai như bị mèo cào, ngưa ngứa.

"Tiểu Diêu tử?" Vạn Tất gọi. Diêu Hỉ nằm ngáy o o, không đáp lại nàng.

"Diêu công công?" Vạn Tất lại gọi thêm một tiếng. Diêu Hỉ vẫn không phản ứng lại nàng.

Ngủ thât rồi? Vạn Tất đứng dậy đi đến phía sau Diêu Hỉ, dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay hắn.

Diêu Hỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân đang đi tới của Thái Hậu nương nương, có thể cảm nhận được Thái Hậu nương nương đang chọc chọc tay nàng. Nàng không thể tỉnh, nếu tỉnh lại nói không chừng nương nương lại muốn chuốc rượu cho nàng tiếp, hơn nữa nếu tỉnh lại mà không đủ tự nhiên, bị phát hiện là giả vờ say thì không xong.

Lúc này đã là ban đêm, Vạn Tất phân phó người không được tiến vào, điện thất trống rỗng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng hít thở của Diêu Hỉ và tiếng tim đập cuồng loạn của nàng. Vạn Tất đứng phía sau Diêu Hỉ, đặt tay lên ngực để lấy lại bình tĩnh, đôi mắt nhìn chằm chằm cái quần màu lam trên người Diêu Hỉ, chỉ nhìn chằm chằm quần thôi đã khiến mặt nàng đỏ bừng.

Đi tới bước này, Vạn Tất bỗng nhiên lại do dự.

Cởi quần thái giám xem chỗ đó? Hành động này quả thực không thể chấp nhận nổi, quá biến thái.

Cũng may trong cuộc đời của nàng, chưa từng có chuyện nên làm hay không, chỉ có chuyện nàng muốn làm hay không. Nàng có muốn cởi quần Diêu Hỉ không? Muốn chứ!

Ra quyết định xong Vạn Tất lại có sự lo lắng mới.

Nếu đã cởi quần ra, thì sau khi xem xong sẽ phải mặc quần vào, đây là động tĩnh không nhỏ, vạn nhất đang làm được nửa đường thì đánh thức Tiểu Yêm Lư, Tiểu Yêm Lư bỗng nhiên mở mắt ra, mông trần trụi, hai người bốn mắt nhìn nhau thì quá xấu hổ.

Chắc chắn vẻ mặt của Tiểu Yêm Lư sẽ rất khiếp sợ hỏi: Nương nương ngài đang làm gì vậy?

Nàng có thể nói như thế nào? Chẳng lẽ nàng giả vờ bình tĩnh nói: Không có gì. Ai gia chỉ tùy tiện xem mà thôi.

Tiểu Yêm Lư không cảm thấy nàng là kẻ biến thái mới là lạ!

Trước khi ra tay, nàng phải thử xem Tiểu Yêm Lư say đến mức nào, bị người tác động liệu có tỉnh hay không.

Vạn Tất nhìn quanh khắp cả điện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc chùy gõ mõ bằng gỗ trên hương án, nàng không tin thần phật, cái mõ kia là đồ có sẵn trong cung của Long Nghi. Vạn Tất cầm lấy cây chùy, đi ra phía sau Diêu Hỉ, gõ nhẹ một cái lên đầu Diêu Hỉ, sau đó xoay qua nhìn xem Diêu Hỉ có phản ứng hay không.

Diêu Hỉ vẫn không nhúc nhích, nhưng trong lòng nàng tất cả đều là dấu chấm hỏi. Tình huống này là như thế nào? Thái Hậu nương nương gõ đầu nàng làm gì?

Thấy Diêu Hỉ không có động tĩnh, Vạn Tất lại tăng thêm khí lực gõ liên tiếp vài cái. Nếu đến mức này mà còn không tỉnh lại, vậy Tiểu Yêm Lư thật sự là ngủ say như chết rồi, nàng có thể yên tâm to gan mà nhìn trộm.

Tất cả dấu chấm hỏi trong lòng Diêu Hỉ đã biến thành lời thô tục. Chẳng lẽ Thái Hậu nương nương ngài có bệnh? Cứ thấy người uống say là sẽ coi đầu người ta là mõ để gõ chơi à? Hay là ngài đang chọn dưa hấu? Gõ một cái để nghe tiếng vang, nhìn quả dưa kiêm cái đầu của nàng có đặc ruột hay không?

Nương nương ra tay rất mạnh, Diêu Hỉ đau đến mức cắn chặt răng. Nàng đang do dự hay là cứ tỉnh lại rồi tính tiếp? Tiếp tục giả vờ ngủ nữa, không biết Thái Hậu nương nương sẽ chơi đùa nàng như thế nào đâu! Diêu Hỉ đang suy nghĩ tới kỹ thuật diễn sau khi tỉnh lại, Thái Hậu nương nương ở sau lưng lại có động tác mới.

Diêu Hỉ cảm nhận được hai cánh tay của Thái Hậu nương nương đang luồn vào nách nàng, kéo nàng từ ghế kéo ra mặt đất.

Động tác đột nhiên xuất hiện này đã cắt ngang dòng suy nghĩ về kỹ thuật diễn của Diêu Hỉ, nương nương lại muốn làm gì nữa? Ngồi chơi ngài ấy không đã ghiền, còn muốn nằm chơi?

Diêu Hỉ quyết định tỉnh lại, nàng không chơi nổi. Khi ngươi nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ, có một vị Thái Hậu tính cách quỷ dị coi ngươi như thú bông mà bài bố đùa bỡn, cảm giác này quá đáng sợ và cực kỳ không có cảm giác an toàn. Nàng thậm chí còn nghi ngờ Thái Hậu nương nương có đam mê giống như đam mê nghịch xác chết, chỉ là nương nương không thích chơi đùa với thi thể, mà là chơi đùa với người đang hôn mê hoặc đã ngủ say.

Diêu Hỉ lén mở mắt ra, định giả vờ bất ngờ tỉnh lại, nàng liền nhìn thấy một cảnh tượng còn quỷ dị hơn......

Thái Hậu nương nương đang ngoan ngoãn ôm đầu gối ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào bụng của nàng? Thân dưới? Nhìn chằm chằm.

Trời ơi cái quần què gì vậy!!!!! Nương nương ngài nhìn chằm chằm chỗ đó là muốn chơi cái gì?

Sợ bị nương nương phát hiện, nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng trong lòng càng ngày càng bất an. Chỉ cần nương nương chạm nàng một cái, nàng sẽ lập tức tỉnh lại. Nhưng phải tỉnh lại như thế nào ...... Ngáp một cái? Hay là xoay mình một cái?

Vạn Tất lại do dự.

Tiểu Yêm Lư ngủ như chết rồi, bây giờ nàng chỉ cần động ngón tay cởi bỏ quần là có thể biết được kết quả, nàng có bài xích thân thể của Tiểu Yêm Lư hay không, chỉ cần nhìn một cái là biết.

Nhưng nàng đột nhiên không dám nhìn. Không phải vì sợ Diêu Hỉ tỉnh lại, cũng không phải nàng cảm thấy hành vi này quá mức không chịu nổi. Mà là nàng lo lắng cho mình, vạn nhất nàng thật sự không tiếp nhận được thì làm sao bây giờ? Nếu đã nhìn rồi thì sẽ không thể quên được, sau này mỗi lần nàng nhìn thấy Tiểu Yêm Lư thì sẽ nhớ đến vết thương đáng sợ của hắn. Đừng nói là thị tẩm, cho dù chỉ nắm tay Tiểu Yêm Lư, nàng cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Chỗ đó trông như thế nào thật sự quan trọng đếm vậy sao? Tiểu Yêm Lư là một thái giám, không thể thật sự làm chuyện nam nữ với nàng. Nếu nàng có ham muốn, thì có xem chỗ đó hay không Tiểu Yêm Lư đều có thể cho nàng. Vậy thì không xem chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Dù sao nàng cũng không biết chỗ dưới của thái giám trông như thế nào, chỉ cần không biết thì sẽ không sợ hãi.

Ánh mắt của Vạn Tất dời về phía gương mặt của Diêu Hỉ, dáng vẻ của Tiểu Yêm Lư khi ngủ say thật là đẹp, nhìn mặt là đủ rồi, hà tất phải tự tìm phiền não chứ? Nàng đứng lên, nhìn xuống Diêu Hỉ rồi đưa ra quyết định.

Ngày mai nàng sẽ thông báo với Hoàng Thượng một tiếng, thuận đường đi đến nhà kho của Ninh An Cung tự mình chọn cho Tiểu Yêm Lư một chút quà, coi như chính thức thu Tiểu Yêm Lư làm nam sủng. Thái giám không thể so với nam tử, không có nhiều kiêng kị như vậy, cũng có thể nuôi ở trong cung.

Tiểu Yêm Lư ngay cả y mộng cũng dùng rồi, tâm ý muốn làm sủng hầu cho nàng đã rõ như ban ngày. Vậy thì nàng sẽ thành toàn cho Tiểu Yêm Lư! Vạn Tất nhìn người đang nằm trên mặt đất, nàng nở một nụ cười tươi.

Không biết ngày mai sau khi đạt được ước nguyện rồi, Tiểu Yêm Lư sẽ cao hứng đến mức nào.

"Người đâu! Đỡ Diêu Hỉ về phòng riêng của hắn đi."

Diêu Hỉ nghe thấy nương nương gọi người đỡ nàng về phòng, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn không biết gì về quyết định đáng sợ của Thái Hậu nương nương.

***

Diêu Song Lan đến nói lời cảm tạ với Long Nghi vì chuyện buổi sáng.

"Hoàng huynh không cần ngươi ở cùng sao? Hai ngày nay ngươi đến thật thường xuyên." Long Nghi vẫn đang tức giận vì chuyện giữa Lan quý nhân và Diêu Hỉ, cho nên cũng không lĩnh tình.

Diêu Song Lan ngồi xuống cạnh Long Nghi, nói với giọng vô cùng ôn hòa: "Ngươi sắp về đất phong rồi đúng không? Ta nghĩ những ngày tháng sau này có thể gặp mặt sẽ càng ngày càng ít, cho nên có thể ở bên ngươi lúc nào thì hay lúc đó. Chuyện buổi sáng, cảm ơn ngươi."

"Tới thăm ta hay đến để gặp ai, trong lòng ngươi tự hiểu rõ." Long Nghi lạnh mặt nói: "Ta thật sự không nhớ rõ quý nhân để ý đến ta như vậy, trước kia nói không để ý là thật không thèm để ý. Bây giờ Thái Hậu đưa Diêu Hỉ đến đây ở, bỗng nhiên ngươi cũng thích tới đây. Ta khuyên ngươi hãy có chừng mực một chút, lần này ta có thể giấu giếm cho ngươi, lần sau thì chưa chắc."

"Long Nghi, cai rượu đi." Diêu Song Lan khuyên nhủ. Long Nghi không kiêng rượu, chuyện của đệ đệ nàng thật sự không dám nói, bị người ta biết đệ đệ không đi Nam Cương mà ở trong cung, đó là tội kháng chỉ đấy! Sẽ bị chém đầu.

"Rượu và người, ta chỉ có thể cai một trong hai. Giúp ta chọn đi!" Long Nghi yên lặng nhìn về phía Lan quý nhân, trong mắt đong đầy lệ. Nếu không phải ngày đêm tơ tưởng đến người này, nàng cần gì phải dùng rượu để làm tê liệt chính mình chứ?

Diêu Song Lan nhìn Long Nghi, mũi liền chua xót: "Vẫn chưa hết hy vọng sao?"

"Ngươi sinh cho ta một đứa cháu trai hoặc cháu gái đi, ta sẽ lập tức hết hy vọng." Long Nghi quay mặt đi, lén lau sạch nước mắt bỗng nhiên rơi xuống. Nói ra lời này xong nàng liền hối hận, nàng sợ Lan quý nhân cương lên với nàng, sẽ thật sự đồng ý thị tẩm. Rõ ràng là để ý như vậy, nhớ nhung như vậy, nhưng vì sao mỗi lần gặp mặt nàng đều nói những lời giận dỗi?

"Ừ. Cai rượu đi." Diêu Song Lan thản nhiên nói.

Long Nghi sửng sốt hồi lâu, nàng muốn xác định mình không hiểu lầm ý tứ của câu nói này, thấy trên mặt Lan quý nhân chậm rãi hiện lên vẻ xấu hổ, Long Nghi nín khóc mỉm cười: "Đây là do ngươi chọn đấy, ta không có ép ngươi."

"Ừ." Diêu Song Lan nhẹ nhàng gật đầu. Nàng rời khỏi lãnh cung là để tìm đệ đệ, bây giờ đã tìm được đệ đệ rồi, chỉ cần đưa đệ đệ xuất cung, nàng có thể kê cao gối mà ngủ. Đệ đệ đi rồi, nàng phải dồn toàn lực bắt được hung thủ đã hãm hại Diêu gia, đó là một con đường đầy bụi gai, lúc nào nàng cũng có thể bỏ mạng.

Con người khi ý thức được cái chết đang đến gần, họ cũng nhận ra người mình để ý nhất là ai.

Nàng để ý phụ thân, mẫu thân, đệ đệ. Còn có Long Nghi.

Long Nghi có cảm giác giống như đã chờ đợi rất nhiều năm, cuối cùng cũng chờ được ngày mây tan thấy trăng sáng, nàng đứng dậy đi đến trước mặt Lan quý nhân, nâng mặt nàng ấy lên, hôn xuống từng li từng tí.

Lúc này Long Nghi hôn rất lâu, cũng hôn rất nhiệt liệt, rất nhiều lần Diêu Song Lan cho rằng mình sẽ không thở nổi. Một bàn tay của Long Nghi ôm lấy eo nàng, một bàn tay vịn lấy ngực nàng, hô hấp càng ngày càng dồn dập. Diêu Song Lan nhẹ nhàng đẩy Long Nghi ra, dùng tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Long Nghi, dịu dàng nói: "Trong cung không có bức tường nào không lọt gió, có một số chuyện chúng ta không làm được, nàng biết tâm ý của ta là đủ rồi."

"Được." Long Nghi khắc chế chính mình, nàng suy xét cho sự an nguy của Lan quý nhân và người của Diêu gia. "Sao nàng lại đột nhiên thay đổi chủ ý? Chuyện với Diêu Hỉ là như thế nào?"

"Hắn là đệ đệ của ta Diêu Hiển." Diêu Song Lan chỉnh lại y phục, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Long Nghi nghe. Chuyện đệ đệ vào cung làm thái giám đã giúp cho Diêu Song Lan tỉnh táo nghĩ ra một chuyện. Số người phụ thân đắc tội quá nhiều không đếm xuể, nhưng nếu luận thái giám mà phụ thân đắc tội, thì chỉ có một mình xưởng công của Đông Xưởng - Mạnh Đức Lai.

Nhi tử Mạnh Quảng Thâm của Mạnh Đức Lai chết rồi, Mạnh gia tuyệt hậu.

Đệ đệ vào cung làm thái giám, Diêu gia cũng tuyệt hậu.

Ít nhất nàng đã biết nên bắt đầu tra xét từ ai.

"Diêu Hỉ là Diêu Hiển? Ta nhớ rõ khi còn nhỏ đệ đệ của nàng từng vào cung chơi, dung mạo đúng là rất giống, có điều tướng mạo đã thay đổi rất nhiều." Long Nghi bỗng nhiên nhớ tới đồ vật lúc nãy nàng đã đưa cho Diêu Hỉ, liền xấu hổ cúi đầu nói với Lan quý nhân: "Cái đó...... Nàng có để ý đến chuyện đệ đệ của nàng là sủng hầu của Thái Hậu không......"

"Cái gì?" Diêu Song Lan không thể tin bản thân nàng vừa nghe được cái gì.

"Ta đã đưa một hộp y mộng hương cho Diêu Hỉ, bảo hắn tặng cho Thái Hậu. Mùi hương kia rất nồng, mặc kệ hắn có tặng hay không, chỉ cần hắn mở ra thì trên người sẽ bị dính mùi hương. Ngươi cũng biết ở trong cung, khi đám thái giám cung nữ tìm người yêu, rất nhiều người không muốn lộ ra, bọn họ sẽ cố ý mang theo mùi hương này đi tìm người mình thích......" Long Nghi giống như một kẻ tội đồ, nàng cúi đầu không dám nhìn Lan quý nhân: "Thái Hậu có lẽ đã được ám chỉ. Nàng cũng biết, nàng ta rất coi trọng đệ đệ của nàng, dung mạo của đệ đệ nàng lại tuấn tú, nói không chừng......"

"Sao nàng lại làm loạn như vậy?" Diêu Song Lan gấp đến mức đứng lên: "Ta vốn dĩ định tìm cơ hội để đưa đệ đệ xuất cung. Nếu đệ ấy thật sự bị Thái Hậu nương nương thu nạp, nương nương có thể cho đệ ấy xuất cung hay sao? A Hiển bị kẻ xấu hại phải vào cung làm thái giám đã rất đáng thương rồi, nàng còn đẩy đệ ấy cho Thái Hậu nương nương nữa, Thái Hậu nương nương là người có tính tình như thế nào, nàng không biết sao?"

Lần đầu tiên, Long Nghi nhìn thấy người có tính cách chậm chạp như Lan quý nhân cấp bách đến mức như vậy, nàng sợ Lan quý nhân vì chuyện này mà bực bội không thèm để ý đến nàng nữa, nàng liền vội vàng nói: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Ta cho rằng nàng có ý đó với hắn...... Đừng lo lắng, chuyện đưa đệ đệ của nàng xuất cung, ta sẽ giúp nàng. Hơn nữa tuy rằng Vạn Tất là người hung ác, miệng độc tâm địa xấu, nhưng chưa từng làm gì có lỗi với Tiên Đế gia." Long Nghi áy náy kéo Lan quý nhân vào trong lòng, nàng thật sự sợ người nàng yêu vừa mới ôm được tới tay đã bị nàng làm cho tức giận mà chạy mất.

Faye: Cười chảy cả nước mắt!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com