TruyenHHH.com

[BHTT - Edit Hoàn] Tiểu Thái Giám Của Yêu Hậu - Lý Phù An

Chương 131

hathu410

Diêu Hỉ vẫn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong sự khiếp sợ. Nàng nhớ tới ngày ấy khi ở Ninh An Cung, Thái Hậu nương nương chỉ vào biển lửa trước mắt mà cười hỏi nàng, nàng đã từng nhìn thấy trận hỏa hoạn lớn như vậy hay chưa...... Trong nháy mắt, nàng thật sự có ảo giác mình là Bao Tự, còn nương nương là hôn quân Chu U Vương phong hỏa đốt chư hầu.

Nhưng dù sao trận hỏa hoạn ấy cũng không phải là nương nương đốt vì nàng, nhưng con phố trước mắt nhìn một cái mà không thấy nổi cuối phố này, thật sự là do nương nương cố ý chuẩn bị vì nàng. "Nhưng vì sao chứ?" Diêu Hỉ rất khó hiểu. Nếu nương nương chỉ vì muốn đi dạo phố mới tạo nên con phố này, thì chắc chắn sẽ không nói là làm cho nàng.

"Bởi vì." Vạn Tất đứng trên con phố dài đèn đuốc sáng trưng, nhìn khuôn mặt nhỏ của Diêu Hỉ bị ngọn đèn ánh lên ửng hồng, nàng do dự hồi lâu mới nói: "Ai gia thật sự không thể rời xa ngươi, một khắc cũng không thể rời xa, ngươi không biết khi ngươi xuất cung hai canh giờ, ai gia đã trải qua khoảng thời gian đó gian nan đến mức nào đâu. Nếu ngươi thích sự náo nhiệt của phố xá ngoài cung, vậy thì chúng ta xây dựng một con phố ở trong cung là được. Nếu ngươi thích kể chuyện, sau này hãy kể chuyện ở trong cung, ai gia có thể xây dựng cho ngươi một trà lâu lớn nhất ở trong cung, dù sao những người sống trong cung cũng thật sự cảm thấy nhàm chán ......"

Vạn Tất là người có tính tình quật cường, nàng tuyệt đối sẽ không chịu rơi vào thế yếu trước mặt người khác. Nhưng ở trước mặt Diêu Hỉ, nàng không muốn giấu giếm sự yếu ớt của mình. Nàng chẳng qua chỉ là một con người bình thường, cũng biết đau khổ, thương tâm, tức giận hay mất mát, trước kia nàng là kẻ giết người phóng hỏa mà mặt không đổi sắc, gần đây không biết như thế nào, càng ngày nàng càng trở nên đa sầu đa cảm.

Nghe hết những lời này, Diêu Hỉ không nhịn được khóc lóc nhào vào lòng Thái Hậu nương nương. Nàng xuất cung không phải vì tham luyến sự náo nhiệt ở ngoài cung, cũng không phải vì muốn kể chuyện, mà thật sự chỉ muốn kiếm được rất nhiều tiền bằng bản lĩnh của mình, sau đó giao bạc cho nương nương, nàng thật sự ngây ngốc, nàng muốn dùng cách của thế tục để chịu trách nhiệm với nương nương, người vốn không cần nàng chịu trách nhiệm.

Nàng không ngờ rằng mình chỉ xuất cung hai canh giờ ngắn ngủi, mà lại khiến nương nương khó chịu như vậy, càng không ngờ rằng, để ngăn cản nàng xuất cung, nương nương tình nguyện nháo ra động tĩnh lớn như vậy. Người nàng yêu dù sao cũng là Thái Hậu nương nương! Rõ ràng nương nương chỉ cần một đạo ý chỉ là có thể giữ nàng lại bên cạnh.

"Ta không đi nữa, từ nay về sau, nửa khắc ta cũng không rời xa nương nương." Diêu Hỉ khóc rống, dựa vào lòng Thái Hậu nương nương nói. Tất cả những sự kiên trì nhỏ bé của nàng, đứng trước sự đau lòng của nương nương đều không đáng giá được nhắc tới, yên tâm để nương nương sủng ái thì có gì không tốt chứ? Nàng luôn muốn tự lập, nói đến cùng thật ra là vì nàng tự ti. Có thể làm chim hoàng yến của nương nương, đó là phúc đức mà nàng đã tích cóp ba đời!

"Khóc cái gì chứ?" Vạn Tất lấy khăn ra, lau nước mắt cho Diêu Hỉ.

Diêu Hỉ khóc lóc, dùng giọng mũi vô cùng nặng để nói: "Vui vẻ." Khóc một lát rồi nàng đột nhiên ngẩng đầu nói: "Nhưng nương nương làm như vậy thật sự không sao chứ? Hoàng Thượng và các đại thần trong triều ......"

Vạn Tất cười lạnh một tiếng, ôm Diêu Hỉ vào trong lòng, trấn an nàng nói: "Đừng nói tất cả những thứ trên con phố này đều dùng bạc của ai gia để làm, cho dù không dùng bạc của ai gia để làm, bất kỳ ai cũng không dám nói gì đâu." Hoàng Thượng sẽ không nói gì cả, đám quan lại cũng không dám nói gì đâu, trừ phi có tên nào chán sống, muốn dẫm vào vết xe đổ của Chu Hướng Xương.

Ách...... Diêu Hỉ ngừng khóc, nàng đứng dậy chui ra khỏi lồng ngực của Thái Hậu nương nương, đưa mắt nhìn bốn phía để đánh giá. Tất cả đồ vật trên con phố này đều do nương nương chi bạc ra sao? Cho nên các nàng đang chuyển nhà hay đi dạo phố đây?

"Đi. Đi dạo cùng ai gia đi, thích cái gì cũng có thể mua hết." Vạn Tất nắm tay Diêu Hỉ rồi nói.

Diêu Hỉ thấy Thái Hậu nương nương khó có dịp được vui vẻ như vậy, nàng không muốn nói những câu mất hứng đen đủi. Haizz, chuyển nhà thì chuyển nhà đi!

"Nương nương, ta nhớ rõ mấy cung thất này vốn có người ở rồi mà, hình như là Tần mỹ nhân và Lý quý nhân các nàng ấy?" Diêu Hỉ theo Thái Hậu nương nương đi vào xưởng đồ gỗ do Ngự Dụng Giám mở, nàng không nhịn được hỏi.

"Ồ. Ai gia bảo các nàng ấy dọn đi suốt đêm, dù sao ở trong cung có nhiều cung thất để trống lắm." Vạn Tất cầm lấy một cái khay gỗ đựng điểm tâm, đặt nó ngang đầu Diêu Hỉ rồi so sánh, nàng cười nói: "Tiểu Diêu tử, cái khay này to như mặt ngươi vậy, xem ra rất có duyên, chi bằng chúng ta mua nó đi?"

"Vâng." Diêu Hỉ cười rồi gật đầu. Thật ra nàng có chút xấu hổ, nói như thế nào nàng cũng đã ở Tư Uyển Cục một hai năm, cũng quen biết rất nhiều người trong 24 nha môn, hôm nay trên con phố này, nàng không hề nói khoa trương một chút nào, nàng đã nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc. Thấy các nhân vật có uy tín danh dự trong nha môn đều ở đây đóng giả làm chưởng quầy tiểu nhị, nàng thật sự rất khó "diễn"! Mọi người chẳng khác nào người một nhà.

"Nô tài thỉnh an Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương vạn phúc kim an." Người của cửa hàng đồ gỗ nhìn thấy Thái Hậu nương nương dẫn Diêu công công tới, liền nhanh chóng tiến lên quỳ xuống đất hành lễ.

Sắc mặt của Vạn Tất lạnh lùng, nàng nhìn xuống đám thái giám rồi nói: "Không ai nói với các ngươi sao? Vào con phố này, không có chủ tử nô tài. Các ngươi mở cửa hàng, ai gia là người mua hàng, có chút việc thế này thôi mà cũng không làm được đúng không?"

Đám thái giám hai mặt nhìn nhau, chuyện này thật là tiến thoái lưỡng nan! Bất kính với nương nương là tội chết, kháng lệnh không tuân theo cũng là tội chết......

Thấy mọi người đang khó xử không biết làm sao, Diêu Hỉ liền khuyên nhủ: "Nương nương nói cái gì mọi người cứ làm theo là được."

"Nô tài cẩn tuân ý chỉ của Thái Hậu nương nương." Mọi người đứng dậy tiếp tục diễn những nhân vật do mình thủ vai.

"Cái khay này bao nhiêu bạc?" Vạn Tất hỏi chưởng quầy. Nàng không xấu hổ một chút nào, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ mới mẻ. Nàng sinh ra trong gia đình giàu có, trước khi xuất giá chưa từng tự mình đi mua đồ, sau khi vào cung thì đừng nói nữa, hôm nay đúng lúc nàng mua sắm cho đỡ ghiền.

Chưởng quầy chính là thái giám chưởng ấn của Ngự Dụng Giám, hắn nghe Thái Hậu nương nương hỏi như vậy, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Đồ vật trong các nha môn đều là hàng làm riêng cho hoàng cung, làm gì có ai định giá? Nhưng Thái Hậu nương nương hỏi, hắn lại không dám không trả lời, đành phải nói: "Ngài trả bao nhiêu cũng được."

Vạn Tất đặt cái khay sang một bên, sắc mặt hơi khó chịu nói: "Có ai buôn bán mà làm giống như ngươi? Trả bao nhiêu cũng được? Vậy ai gia trực tiếp lấy đi, không trả tiền cũng được sao?"

"Được được được." Chưởng quầy bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh toàn thân. Hắn không nên tới, nếu không phải các chưởng ấn nha môn khác đều tới, thì dù thế nào hắn cũng sẽ không đến đây tự tìm đường chết.

"Được cái đầu nhà ngươi!" Vạn Tất bị phá hỏng hứng thú, nàng lớn tiếng phân phó "Tiểu nhị" trong tiệm: "Truyền ý chỉ của ai gia, tất cả mọi người mở cửa hàng trên con phố này đều phải diễn thật tốt cho ai gia, nếu ai còn dám làm mất hứng thú của ai gia một lần nữa, thì thức thời tự mình kết liễu đi!" Nói xong nàng lạnh mặt, tiện tay cầm lấy khay gỗ rồi hỏi chưởng quầy: "Cái này bao nhiêu bạc?"

"Hai...... Hai lượng?" Chưởng quầy sợ tới mức giọng nói cũng run rẩy. Hắn chẳng qua chỉ thuận miệng nói mà thôi, nếu xét theo giá thị trường, chiếc khay được làm từ gỗ hương, điêu khắc tỉ mỉ thế này, trên thị trường ít nhất cũng có giá mười mấy lượng bạc. Hắn không sợ giá cả chênh lệch với sổ sách trong nha môn, tuy rằng tính tình của Thái Hậu nương nương rất nóng nảy, nhưng ngài ấy vẫn rất săn sóc thuộc hạ, tất cả đồ vật trên con đường này đã được nương nương trả tiền, đưa bạc cho các nha môn hết rồi. Thật ra nương nương có thể không cho, nói đến cùng, tất cả đồ vật trong cung không phải đều là "đồ trong nhà" của Thái Hậu nương nương và Hoàng Thượng sao?

Vạn Tất đang muốn lấy bạc ra trả, nàng bỗng nhiên phát hiện mình đã đi tay không tới đây......

Nàng ở trong cung không có việc gì làm thì giữ bạc trong người để làm gì? Đừng nói là bạc, để tiện nói chuyện với Diêu Hỉ, ngay cả người hầu hạ nàng cũng không dẫn theo.

Không khí lập tức trở nên xấu hổ, Vạn Tất muốn trả tiền nhưng không thể trả được, chưởng quầy đã nhìn ra Thái Hậu nương nương quẫn bách nhưng hắn không dám không thu.

"Bỗng nhiên không muốn nữa!" Vạn Tất đập cái khay "bùm" một tiếng xuống quầy, rồi dắt Diêu Hỉ đi ra ngoài: "Chúng ta đi xem nhà khác đi."

Ra khỏi cửa hàng đồ gỗ, bên ngoài có một cửa hàng bán tranh bên đường.

Diêu Hỉ vui vẻ kéo tay Thái Hậu nương nương tiến lên rồi nói: "Nương nương, chúng ta mua một bức đi?"

Vạn Tất đang rầu rĩ. Trên người nàng thật sự không có một đồng nào! Lại không dẫn theo người hầu hạ, nếu nàng dẫn theo, hạ nhân hầu hạ nàng sẽ mang theo một chút bạc để thưởng, tiện cho nàng ban thưởng bất kỳ lúc nào.

"Mua!" Vạn Tất cười nói với Diêu Hỉ: "Vậy ngươi ở đây chọn tranh, ai gia vào cửa hàng đồ gỗ một chuyến, mua cái khay lúc nãy chúng ta nhìn trúng."

Thái giám chưởng ấn của Ngự Dụng Giám thấy Thái Hậu nương nương đi rồi, hắn liền cho rằng mình đã thành công tránh thoát một kiếp. Ai mà ngờ được chỉ trong nháy mắt, Thái Hậu nương nương lại về rồi...... Vị cô nãi nãi (bà nhỏ =))))) này về đây làm gì? Trái tim của thái giám chưởng ấn đã lạnh như băng.

Vạn Tất tới để cướp. Nàng không muốn vì mình không mang theo bạc mà làm hỏng tâm tình của Diêu Hỉ, nếu đã đi dạo phố thì phải trông ra dáng là đang đi dạo phố, nàng tuyệt đối sẽ không nuốt lời, lấy đồ mà không trả tiền. Nhưng sai người trở về lấy bạc cũng phải mất một hồi lâu, nàng không thể cứ để Diêu Hỉ chờ mãi được?

"Ngươi lại đây!" Vạn Tất gọi chưởng quầy đến trước mặt.

"Dạ dạ." Chưởng quầy nhanh chóng bước từ sau quầy ra.

Vạn Tất thấp giọng phân phó: "Bây giờ trên người ngươi có bao nhiêu bạc, lấy hết ra đây cho ta!"

"Bây giờ ngài...... Là Thái Hậu nương nương hay là khách mua hàng vậy?" Chưởng quầy như bị phân liệt, hắn thật sự không rõ Thái Hậu nương nương dùng thân phận gì để nói chuyện với hắn. Nương nương không mang theo bạc thì sai người trở về lấy là được, sao lại tìm hắn đòi bạc? Hắn sợ nương nương đang thử xem hắn có diễn nhập tâm hay không.

"Thái Hậu!" Vạn Tất không kiên nhẫn xòe tay ra nói: "Nhanh lên."

"Nô tài tuân chỉ!"

Diêu Hỉ nhìn sư phụ vẽ tranh hết sức chăm chú, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Thái Hậu nương nương: "Chọn mấy bức thế?"

"Hai bức. Đã vẽ xong một bức." Diêu Hỉ đưa bức họa đã vẽ xong cho Thái Hậu nương nương xem.

"Sao không lấy luôn mỗi loại một bức?" Mới cướp được bạc của chưởng ấn Ngự Dụng Giám xong, Vạn Tất cực kỳ tự tin mà nói.

Diêu Hỉ dán người đến, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Thái Hậu nương nương rồi nói: "Không dùng hết nhiều như vậy!"

Mua tranh xong, hai người tiếp tục đi dạo vui vui vẻ vẻ. Vạn Tất đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nàng hỏi Diêu Hỉ: "Mua đồ thì phải cò kè mặc cả, chúng ta có nên tìm một nhà mặc cả thử không?"

Diêu Hỉ liếc mắt nhìn Thái Hậu nương nương một cái. Nương nương ngây thơ đáng yêu của ta ơi, ai dám thật sự cò kè mặc cả với ngài chứ? Không phải ngài nói gì thì chính là cái đó hay sao?

Vì thế, Diêu Hỉ bị bắt phải chứng kiến cảnh mặc cả xấu hổ nhất một lần trong đời.

Vạn Tất cầm lấy một hộp phấn thơm trong cửa hàng son phấn, nàng hỏi: "Cái này bao nhiêu bạc?"

Lê Thượng Phục của Thượng phục cục cung cung kính kính nói: "Hộp phấn thơm này giá mười lượng bạc." Người của Ngự Dụng Giám đã tới truyền đạt ý chỉ, nàng đành phải định giá tất cả các loại cống phẩm trân quý. Một hộp phấn thơm hơn trăm lượng bạc, nhưng nàng nhảy lầu bán phá giá, chỉ cần mười lượng bạc.

Vạn Tất nhìn Diêu Hỉ cười, quay đầu lại hỏi Lê Thượng Phục: "Hai lượng bạc có bán không?" Nàng muốn đưa ra giá cực kỳ thấp, sau đó hưởng thụ niềm vui khi từ từ tăng giá lên.

Lê Thượng Phục ngây ngẩn cả người. Thái Hậu nương nương đang chơi trò gì mới đây?

"Bán!" Đừng nói là hai lượng, cho dù hai đồng xu nàng cũng không dám không bán nha!

"......" Vạn Tất lạnh mặt nói: "Vậy nếu một lượng thì sao? Một lượng thì sao?"

Diêu Hỉ biết Thái Hậu nương nương lại sắp tức giận, nàng liền vội vàng lấy hai lượng bạc mà nương nương cho nàng để mua đồ ra, đưa cho Lê Thượng Phục rồi nói: "Chúng ta có lấy hộp phấn này. Làm phiền ngài gói lại."

***

Trời đã dần dần sáng, phố xá cũng càng ngày càng náo nhiệt.

Trong cung vốn không có nhiều chuyện vui vẻ, thấy nơi này náo nhiệt, các cung phi và công chúa liền tới đây. Các hoàng tử công chúa nhỏ tuổi chạy nhanh vui đùa ầm ĩ, chưởng quầy nghe theo ý chỉ của Thái Hậu nương nương, họ bắt đầu chính thức kinh doanh, dần dần giống như một con phố thật sự.

Minh Thành Đế mới lâm triều xong cũng tới, có điều hắn không tới để đi dạo phố xem náo nhiệt. Trong cung nháo ra động tĩnh lớn như vậy, từ đêm hôm qua đám quan lại đã nghe được tiếng gió, có mấy vị trung thần một lòng vì nước đã liều chết can gián, khuyên hắn không thể tiếp tục dung túng yêu hậu. Di chiếu của Tiên Đế gia cũng bị mang ra, thậm chí có người còn nói, nếu tiên đế trên trời có linh thiêng, biết được Vạn Thái Hậu họa quốc đến mức này, chắc chắn sẽ không giữ lại bản chiếu thư kia.

Hắn muốn thương lượng với Vạn Tất một chút về chuyện này, vẫn nên dẹp bỏ con phố này thì hơn, tránh bị tai tiếng.

Vào trong phố, Minh Thành Đế dừng lại ở một cửa hàng nhỏ bán kim chỉ và mấy đồ lặt vặt, hắn muốn hỏi xem Thái Hậu đang ở đâu.

"Khách quan mua món gì ạ?" Chủ cửa hàng làm hết trách nhiệm mà diễn nhân vật cực kỳ ngọt. Thái Hậu nương nương hạ chỉ bảo bọn họ phải diễn, hắn không dám từ chối đâu!

Khách quan? Minh Thành Đế cho rằng mình đã nghe lầm. "Ngươi không quen biết trẫm sao?"

Trong cung chỉ có một mình hắn là nam tử thành niên, rất khó nhận ra sao?

Chủ cửa hàng nhỏ giọng giải thích: "Xin Hoàng Thượng thứ tội, Thái Hậu nương nương đã hạ chỉ, nô tài chỉ có thể làm theo." Nói xong hắn chỉ về phía đằng sau Minh Thành Đế. Giữa Thái Hậu nương nương xấu tính và Hoàng Thượng tốt tính, hắn tình nguyện cả gan đắc tội Hoàng Thượng.

Minh Thành Đế quay đầu nhìn lại, Thái Hậu đang nắm tay tiểu nam sủng Diêu Hỉ của nàng ấy, đi ra khỏi cửa hàng trang sức.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com