[BHTT - Edit Hoàn] Tiểu Thái Giám Của Yêu Hậu - Lý Phù An
Chương 12
Diêu Hỉ cảm thấy Đại Hưng sắp toang. Cả một hoàng cung rộng lớn, khu vực nào không có người ở là một ngọn đèn đường cũng không thèm thắp, lần trước nàng lạc đường là vì trời tối đen như mực, tối nay Cảnh Linh Cung cũng giống như thế. Thuế má của bá tánh họ thu không ít, mấy năm nay lại không phải đánh giặc, thế thì tiền đâu! Tiền đâu rồi! Hoàng gia nghèo đến mức không có một chút tiền để thắp đèn sao?Diêu Hỉ lau sạch nước mắt, nàng vịn vào tường đứng lên. Nhìn từ cửa cung vào trong, đèn trong tiền viện đã tắt hết rồi, khắp cả Cảnh Linh Cung chỉ có gian phía tây là còn ánh sáng.Diêu Hỉ vỗ hai chân đang run đến lợi hại, nàng vịn vào khung cửa hít sâu một hơi, định đi vào lần nữa, cho đến khi tìm được bức họa kia. Nàng đúng là rất sợ ma, nhưng nàng còn sợ vị chủ tử ở Ninh An Cung hơn.Đã nếm qua hai lần thua thiệt ở ngoài cửa, lần này Diêu Hỉ không lỗ mãng như vậy nữa, nàng vịn vào cửa cung, thò một cái chân lên trước để dò đường, chịu đựng cảm giác sởn tóc gáy, khi dò đường đến chỗ mềm như bông kia, nàng nhanh chóng nhảy lên một cái, bước lên chỗ đất có lát đá rắn chắc trên mặt đất.Diêu Hỉ nỗ lực để bản thân giữ vững sự tỉnh táo, cho dù lại có chuyện quỷ quái gì xảy ra nữa, chỉ cần nàng kiên định mục tiêu là có thể không sợ gì cả. Nàng nghĩ kỹ rồi, nàng sẽ đến gian phía tây lấy đèn trước, sau đó tìm kiếm mỗi gian nhà theo thứ tự, nàng tự nói với mình: mình chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lí, cũng chưa từng có khúc mắc gì với các vị nương nương đã qua đời trong cung, nàng không cần sợ.Oan có đầu nợ có chủ, quỷ cũng phải nói đạo lý chứ, đúng không?Sờ thấy cửa vào chính điện, Diêu Hỉ không cẩn thận liền đụng vào, cửa hé ra một nửa, nàng lại nghe thấy tiếng lục lạc vang lên trên đỉnh đầu, cả người nàng sợ tới mức giật mình, thét chói tai chạy một mạch đến chỗ gian phía tây có ánh sáng."Aaaaaaaaa——" Diêu Hỉ thét chói tai chạy vội vàng, giống như đằng sau có vô số lệ quỷ đang truy đuổi nàng vậy.Gian phía tây treo đèn trên chiếc gương bằng đồng thau. Rốt cuộc lần thứ hai nhìn thấy ánh sáng, lúc này trái tim hỗn loạn lo lắng tới cực điểm của Diêu Hỉ mới bình phục một chút, nàng đi đến trước mặt chiếc gương đồng, đang muốn cầm lấy đèn......"A a a a a a a a a a a a a a a a a a a ————————"Diêu Hỉ hét vang trời, nàng lui vài bước ra đằng sau, ngã thật mạnh dưới mặt đất.Nàng không thể tin được mình đã nhìn thấy gì, nàng không thể tin được. Nàng nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương rất rõ ràng, cả mặt nàng toàn là máu, đèn chiếu sáng gương mặt máu me nhầy nhụa của nàng, thế giới phía sau là một mảnh đen nhánh.Diêu Hỉ hoàn toàn hoảng loạn. "Hu hu hu ——————"Nàng cảm thấy trái tim mình sắp rơi ra, cả người mềm như bông không nghe lời sai khiến, nàng cúi đầu, không dám nhìn bất cứ thứ gì trong phòng.Minh Thành Đế bị tiếng hét thảm thiết bất thình lình truyền đến làm cho khiếp sợ, hắn bưng rượu lên đang muốn uống, tay liền run rẩy, rượu bắn ra ngoài.Vạn Tất đưa khăn cho Minh Thành Đế, để hắn tự lau. "Lãnh cung bên kia hình như đã xảy ra chuyện." Minh Thành Đế không đến vùng lân cận Cảnh Linh Cung bao giờ. Đối với nữ nhân trong lãnh cung, hắn nhiều ít có chút áy náy. Tuy rằng nữ nhân phải vào lãnh cung đều là trừng phạt đúng tội, nhưng người xưa nói rằng một ngày phu thê tình nghĩa trăm năm, hắn chỉ coi những nữ nhân vào lãnh cung đã chết, không muốn biết những người đã từng ân ân ái ái với hắn sống như thế nào.Vạn Tất nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Diêu Hỉ liền có chút vui vẻ. Sự vui vẻ này khác với sự vui vẻ khi xem náo nhiệt lúc nãy, đây giống như cảnh tượng mẫu thân sinh ra một đứa bé không khóc lóc nỉ non, vì thế mẫu thân liền nôn nóng đánh mông đứa bé, vất vả lắm mới nghe thấy tiếng khóc vang của đứa trẻ, cho nên mới cảm thấy vui vẻ.Trong sự vui sướng còn có chút an lòng.Lúc nãy nàng vừa nói chuyện với Minh Thành Đế, tâm tư vừa để ở Cảnh Linh Cung, hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì, Vạn Tất thật sự lo lắng Tiểu Yêm Lư kia đã bị hù chết. khi nghe thấy tiếng hét thảm thiết quen thuộc kia, nàng đột nhiên cảm thấy yên tâm, người còn sống, hơn nữa nghe tiếng hét đó, tinh thần của Tiểu Yêm Lư cũng không tệ lắm."Không xảy ra chuyện gì đâu. Ta phạt một tiểu thái giám đến canh gác ở lãnh cung, phỏng chừng là bị thứ gì đó dọa rồi." Vạn Tất cười nói."Ồ? Tên thái giám kia đã đắc tội Thái Hậu à?" Minh Thành Đế dùng khăn của Vạn Tất lau rượu dính trên xiêm y, không chút để ý hỏi.Vạn Tất không thể nói là tên tiểu thái giám kia ghét bỏ nàng. Vì thế nàng nói: "Đi muộn trực cả canh giờ, liền trừng phạt cho hắn nhớ."Khoé miệng đang giương lên của Vạn Tất đột nhiên trở nên cứng đờ, bởi vì tiếng hét thảm thiết trong Cảnh Linh Cung đã biến thành tiếng khóc."Tên thái giám kia thật là nhát gan, canh gác ở lãnh cung mà thôi, thế mà cũng bị dọa khóc." Minh Thành Đế không hài lòng mà lắc đầu. Hắn không thích nô tài quá nhát gan, cung nữ nhát gan một chút thì đáng thương, nhưng thái giám nói cho cùng thì vẫn là nam tử, nếu là nam tử thì nên có khí khái của nam nhi.Vạn Tất rất muốn nói cho Minh Thành Đế biết: Không thể trách tên thái giám kia nhát gan, nếu để ngươi đi, ngươi cũng sẽ khóc. Nói không chừng ngươi còn khóc thảm hơn tên thái giám kia.Lúc này Vạn Tất vẫn chưa ý thức được, mình đã biện giải thay một tiểu thái giám ở trong lòng, nàng chỉ cảm thấy tâm tình của mình hỏng bét. Nàng bận rộn nửa ngày là để xem trò vui, nhưng lại nghe thấy tiếng khóc nức nở không ngừng truyền đến từ Cảnh Linh Cung, Vạn Tất không cao hứng nổi.Đình ngắm sen ở rất gần Cảnh Linh Cung, tiếng khóc rống kêu rên của Diêu Hỉ lúc ban đầu biến thành nỉ non nức nở, Vạn Tất đều nghe thấy rõ ràng. Dung mạo của Tiểu Yêm Lư giống một nha đầu, hành động cũng giống nha đầu, ngay cả tiếng khóc cũng uất ức giống nha đầu.Vạn Tất cảm thấy tiếng khóc kia vừa ồn ào vừa khiến người ta đau lòng, nhưng rất xứng với khuôn mặt nhỏ thanh lệ xinh đẹp của tiểu thái giám, khiến Vạn Tất chùn bước. Nàng không phải người máu lạnh vô tình, chỉ muốn dạy dỗ tiểu thái giám, tìm một chút việc vui và hóa giải cơn tức giận mà thôi."Hoàng Thượng vẫn chưa về sao? Đêm đã đen như vậy, sáng sớm ngày mai còn phải thượng triều." Vạn Tất không muốn chịu thua một tiểu thái giám trước mặt Minh Thành Đế, nàng định chờ Minh Thành Đế đi rồi, nàng sẽ đến Cảnh Linh Cung bảo Diêu Hỉ cầu xin mình tha tội, việc này cứ thế bỏ qua.Sao Minh Thành Đế có thể không nghe hiểu ý muốn đuổi khách của Vạn Tất. Buổi tối mà ngồi ven hồ, vốn dĩ gió lạnh đã thổi vù vù, hắn cũng có chút mệt nhọc, nhưng Vạn Tất càng muốn hắn đi, hắn càng phải chết dí ngồi ở đây thêm một lát nữa."Trẫm trò chuyện với Thái Hậu." Minh Thành Đế rót một ly trà cho Vạn Tất, rồi rót cho mình một ly rượu: "Thái Hậu vì chuyện của trẫm mà rơi vào hiểm cảnh, mấy năm nay Ninh An Cung luôn không yên ổn, tuy rằng trẫm đã hạ lệnh cho đội cấm vệ chi nhiều quân hơn đến bảo vệ, nhưng bất đắc dĩ ám tiễn khó phòng! Ly rượu này trẫm kính ơn Thái Hậu đã ra tay tương trợ!"Minh Thành Đế nhớ tới hai năm nay Vạn Tất đã trải qua đủ chuyện, lệ nóng doanh tròng uống ly rượu lạnh.Vạn Tất liếc mắt nhìn Minh Thành Đế đang cảm động vô cùng một cái, nội tâm nàng không hề dao động, qua loa uống hết ly trà. Minh Thành Đế vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ với những gì nàng nói năm đó sau khi tự tay đâm chết quan ngự sử, cho rằng nàng làm những chuyện đó đều là vì Minh Thành Đế hắn.Nhưng sao nàng có thể là một người vô tư vĩ đại như vậy được?Tiên Đế gia không còn, Minh Thành Đế đăng cơ. Tuy rằng Tiên Đế gia đã để lại cho nàng một chiếu thư bảo đảm nàng bình an cả đời, nhưng người đi trà lạnh, bản chiếu thư được coi như bùa hộ mệnh ấy chỉ là một tờ giấy vô dụng mà thôi. Tất cả đều phụ thuộc vào một câu nói của Minh Thành Đế. Minh Thành Đế lại không phải do nàng sinh ra, lúc thái phi còn sống từng có không ít xích mích với nàng, trưởng công chúa Long Nghi vì chuyện tiên hoàng hậu mà hận nàng thấu xương.Sau khi Tiên Đế gia băng hà, Vạn Tất không nói gì trong suốt nhiều ngày. Khổ sở là có, nhưng nàng càng lo lắng cho tương lai hơn. Tiên Đế gia từng vì nàng mà phế hậu, nàng sớm đã bị áp đặt tiếng xấu họa loạn triều cương. Quả nhiên, Minh Thành Đế vừa đăng cơ xong, liền có quan ngự sử can gián, để Minh Thành Đế phế bỏ ngôi vị Thái Hậu của nàng.Nhà mẹ đẻ của nàng chết trong tay đám Yêm đảng*, Tiên Đế gia vừa mất, nàng lại không có ai để làm chỗ dựa. Cho nên nàng mới vọt vào triều đình, giết tên ngự sử hãm hại nàng, rồi công khai nói với Minh Thành Đế: "Lúc vào cung thanh danh của ai gia đã hỏng rồi, cùng lắm thì tiếng xấu hơn một chút mà thôi. Sau này chuyện gì khiến Hoàng Thượng khó xử, ai gia sẽ làm thay ngươi, coi như báo đáp ân tình tiên đế đã chăm sóc ta nhiều năm."*Yêm đảng: đám đồng đảng bị thiến, ám chỉ thái giámCũng may tên quan ngự sử kia là một kẻ mua danh chuộc tiếng, Minh Thành Đế tin tưởng lời nói của nàng, nàng mới có thể tiếp tục sống những ngày tháng tiêu dao, hô mưa gọi gió, không sợ trời không sợ đất. Để củng cố sự cảm kích Minh Thành Đế dành cho nàng, sau này Vạn Tất thật sự đã giúp Minh Thành Đế giải quyết không ít phiền toái, dù sao có Minh Thành Đế làm chỗ dựa, lại có di chiếu của Tiên Đế gia giữ bên mình, không có gì là nàng không dám làm.Ngoại trừ đám Yêm đảng.Mối thù Vạn gia bị diệt môn là chiếc gai nhọn trong lòng nàng, rất lâu rồi không thể nhổ đi! Đáng tiếc, nàng không thể diệt trừ toàn bộ Yêm đảng, Hoàng Thượng căn bản không thể rời xa Tư Lễ Giám và Đông Xưởng để xây dựng thế lực. Cho dù là Tiên Đế gia yêu nàng như tâm can bảo bối, ngài ấy cũng sẽ không hồ đồ đến mức vì một nữ tử hắn yêu thương mà từ bỏ không dùng Yêm đảng."Hoàng Thượng không cần nói cảm ơn, đều là việc ai gia nên làm. Thiên hạ là của Phùng gia, ta đã gả làm người của Phùng gia, đương nhiên phải tận tâm phân ưu cho Hoàng Thượng." Vạn Tất không nghe thấy động tĩnh trong Cảnh Linh Cung nữa, tâm tư vừa mới bình phục lại trở nên lo lắng.Chẳng lẽ hắn thật sự bị hù chết rồi? Rõ ràng trong lòng nàng hận thái giám, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng cho sự sống chết của Tiểu Yêm Lư trong Cảnh Linh Cung.Diêu Hỉ không chết, nàng đang quỳ rạp dưới mặt đất thở phì phò. Nàng cảm thấy mình cách cái chết rất gần rồi, trái tim nhảy lên đùng đùng, nàng cảm thấy trái tim nhỏ bị làm việc quá sức, một lát nữa thôi sẽ ngừng đập.Nàng cố gắng can đảm lên, quỳ bò lên trước, ngoan cường bò đến chỗ án thư. Diêu Hỉ không dám nhìn cái gương nữa, nàng chỉ có thể quỳ rạp dưới mặt đất, vươn tay cầm lấy ngọn đèn. Sau khi với được đèn, nàng không ngừng niệm "A di đà phật", tìm một vòng trong gian nhà phía tây.Dưới ngọn đèn, cảnh vật vẫn đen sì. Nàng nâng đèn lên chỉ nhìn thấy những đồ vật ngay trước mắt, chỗ khác còn đen tối hơn lúc nãy, giống như một đống mực đặc sệt. Như vậy cũng tốt, cho dù trong phòng thực sự có đồ vật kỳ quái gì đó, nàng cũng sẽ không nhìn thấy, Diêu Hỉ nỗ lực ngăn cản trí tưởng tượng của mình, một lòng nghĩ đến bức họa.Bức họa có một dây lụa màu đỏ cột lên...... Trong nháy mắt, Diêu Hỉ đã tìm sang gian phía đông. Không có dưới mặt đất! Không có trên giường! Không có trên bàn!Không có dưới gầm giường!Chỗ mà nàng chưa tìm kiếm, chỉ có tủ quần áo. Diêu Hỉ có một cảm giác bất an mơ hồ, nàng luôn cảm thấy sẽ có thứ gì đó đột nhiên nhảy ra. Nàng hít sâu một hơi, một, hai, ba! Trong nháy mắt khi cửa mở ra, Diêu Hỉ sợ hãi mà dời tầm mắt đi, nàng bình phục lại tâm tình rồi từ từ quay đầu lại......"A a a a a a a a a a a a a a a a ——————————"Một con quỷ mặc váy trắng tóc tai bù xù đang đứng trong ngăn tủ, tuy rằng tóc đã che khuất mặt, nhưng Diêu Hỉ vẫn mơ hồ nhìn ra.Mặt của con quỷ kia trụi lủi, không có ngũ quan! Không có ngũ quan! Không có ngũ quan!"Huhuhu————————" Diêu Hỉ điên rồi. Nàng nhắm hai mắt, muốn che lại tất cả những gì nàng nhìn thấy trước mắt, liên tục phải chịu đựng sự kinh hoàng, Diêu Hỉ đã không còn sức chạy trốn, nàng quỳ gối trước tủ quần áo, khóc rống nói: "Nô tài không cố ý quấy rầy nương nương. Ngài có thù oán thì hãy oán hận người đã bắt ngài vào lãnh cung, ngàn vạn lần đừng so đo với nô tài! Oan có đầu nợ có chủ, nô tài chỉ vô tình xâm nhập bảo địa của nương nương, nô tài lập tức đi ngay! Lập tức đi ngay!"Diêu Hỉ khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc.Vạn Tất có chút không đành lòng nghe hết.Nhưng tiếng khóc đang không ngừng truyền đến, một lát sau lại biến thành tiếng thét chói tai, sau đó là tiếng khóc xen lẫn tiếng thét chói tai.Từ phản ứng của Diêu Hỉ, Vạn Tất có thể đại khái đoán ra hắn đã đến nơi nào. Lúc này hắn mới chỉ tìm ở tiền viện xong, trên cây hòe già ở hậu viện còn treo một "người" nữa! Vạn Tất lo lắng nghe ngóng động tĩnh, rõ ràng là nàng trừng phạt Tiểu Yêm Lư kia, không biết từ khi nào liền biến thành nàng tự dày vò mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com