TruyenHHH.com

Bhtt Edit Hoan Thinh Than Ca Muoi Khong An Rau

Chương 120. Khúc nhạc dạo 12

Editor: Lăng

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc Cố Trọng có chút mơ hồ. Cô nằm mơ... mơ thấy mình hôn Lâm Thương Từ.

Không nhịn được, cô đưa tay nhéo nhéo môi mình một cái, cảm giác chân thực đến mức khiến cô nhất thời phân không rõ đâu là mơ, đâu là thật. Cúi đầu nhìn xuống, quần áo trên người vẫn là bộ váy cô mặc dự tiệc tối qua.

Cô bước xuống giường, mở cửa phòng ra. Trong nhà yên tĩnh, ngay cả Sếp Tổng cũng đang tựa vào cửa sổ sát đất, lười biếng phơi nắng. Thế nhưng trên bàn ăn lại có đồ ăn được chuẩn bị sẵn, gồm cháo trắng và vài món ăn kèm đơn giản, còn có cả canh giải rượu. Dưới chiếc bát là một tờ giấy, viết vài dòng ngắn gọn: Nếu em dậy muộn thì hâm nóng lại rồi hãy ăn nhé.

Cố Trọng mở cửa phòng ngủ phụ, thấy ga giường có dấu vết nhăn nhúm, xem ra tối qua Lâm Thương Từ không rời đi, đã ngủ lại ở đây.

Cũng không phải lần đầu Lâm Thương Từ ngủ lại đây. Thường thì mỗi lần cô cao hứng, nghiên cứu ra hương vị cocktail mới đều sẽ lôi cô ấy ra làm "chuột bạch". Tửu lượng của Lâm Thương Từ lại không tốt, uống vài ly là đã say khướt. Mỗi lần như vậy, cô đều dứt khoát để Lâm Thương Từ ngủ lại trong phòng ngủ phụ.

Không phải chưa từng nghĩ đến chuyện mời cô ấy ngủ chung giường... Nhưng mỗi lần tưởng tượng tới cảnh hai người nằm cạnh nhau, cô lại thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác chắc chắn là cả đêm không ngủ nổi. Nghĩ tới đó, cuối cùng vẫn phải từ bỏ.

"Meo ~"

Không biết từ lúc nào, Sếp Tổng đã đi tới bên chân cô, cọ cọ làm nũng rồi ngửa cổ kêu một tiếng mềm nhũn. Cố Trọng bật cười, mở tủ lấy một hộp thức ăn mèo ra đút cho nó.

Cô cúi người kiểm tra chân bị thương của nó, nhẹ nhàng nhéo thử một cái. Sếp Tổng chẳng có phản ứng gì, không kêu cũng không rút chân lại, có vẻ như đã khỏi hẳn. Trước đó, chỉ cần cô chạm vào một chút là nó đã trốn mất rồi.

"Ngoan quá."

Cố Trọng xoa nhẹ đầu Sếp Tổng một cái. Nhưng con mèo chẳng buồn để ý đến cô, chỉ tập trung cúi đầu liếm phần thịt trong hộp, dáng vẻ vô cùng chăm chú.

-----

Lúc mở hộp tài liệu, Lâm Thương Từ có hơi thất thần. Cô không ngừng nhớ lại chuyện tối qua, nụ hôn trong mơ, hay... không phải mơ? Dù là gì, chỉ cần nghĩ đến thôi, lòng cô lại dậy lên một cảm giác xao động mơ hồ, chính cô cũng không lý giải được.

Phòng Giai Nhuế cúi đầu xem văn kiện, miệng gọi một tiếng: "Lâm Thương Từ."

Không nghe thấy ai đáp, bà ngẩng đầu lên thì thấy đối phương đang thẫn thờ, ánh mắt dại ra, trên môi còn vương một nụ cười ngốc nghếch.

Gặp ma rồi.

Bà giơ tay huơ huơ trước mặt Lâm Thương Từ, như muốn "gọi hồn" về lại trần gian, rồi bật cười hỏi: "Em làm gì đó? Đang mộng xuân à?"

Lâm Thương Từ có chút lúng túng, ho nhẹ một tiếng để che giấu sự bối rối:
"Không có..."

Phòng Giai Nhuế không truy hỏi nữa, nghiêm túc kéo lại đề tài: "Vậy thì bàn việc chính đi. Mấy vấn đề em nói hôm trước cô xem sơ qua rồi, cô thấy studio mình nên đẩy dự án này. Dù có phải bồi thường vi phạm hợp đồng cũng không sao."

Nói xong, bà đứng dậy đến giá tài liệu lục tìm hợp đồng, muốn xem lại điều khoản bồi thường được ghi cụ thể là bao nhiêu.

"Sợ là phải bồi không ít đấy cô à." Lâm Thương Từ khẽ thở dài.

Lúc phòng làm việc nhận dự án này, bọn họ chỉ biết nguyên tác ở trên một trang văn học khá nổi, lượt đánh giá không tệ. Nhưng lại không kiểm tra quá kỹ các mặt khác. Tối hôm qua, Lâm Thương Từ vào khu bình luận của nguyên tác định xem phản ứng độc giả thì tình cờ phát hiện vài bình luận nói truyện này có dấu hiệu đạo văn.

Cô bán tín bán nghi, lần theo đầu mối tìm kiếm trên mạng, không ngờ lại thật sự tra được là có bản gốc. Ngoài ra còn so sánh đối chiếu, cả bảng màu chi tiết từng đoạn, từng câu. Đối chiếu xong, gần như không thể chối cãi.

Chỉ là không hiểu vì lý do gì mà cả tác giả lẫn trang web đăng truyện đều không có phản hồi chính thức. Tác giả còn âm thầm xóa sạch những bình luận cáo buộc đạo văn.

Tác phẩm bị cho là bị đạo có lượng lưu trữ rất ít, chỉ vài trăm lượt đọc. Tác giả đó cũng không rõ đã rút khỏi giới viết lách hay vì lý do gì mà suốt bốn, năm năm qua không ra thêm bất kỳ tác phẩm nào. Không ai biết thông tin liên lạc của người này, vì thế nên cáo buộc đạo văn vẫn cứ lơ lửng, chẳng có kết luận gì.

"Shhhh..." Phòng Giai Nhuế nhìn khoản tiền phạt được ghi trong hợp đồng, rùng mình, "Thật sự không ít chút nào." Bà cau mày rồi cương quyết nói: "Nhưng mà, loại tác phẩm dính nghi vấn đạo văn thế này, chúng ta tuyệt đối không làm. Dù bên chính quyền chưa có kết luận rõ ràng, thì nguyên tắc vẫn phải giữ. Những người này... có biết tôn trọng nguyên tác là gì không chứ..."

Phòng Giai Nhuế vẫn đang ở bên kia vò đầu vắt óc, còn Lâm Thương Từ thì vừa cúi đầu đã thấy tin nhắn mới từ Cố Trọng trên WeChat: "Từ có muốn cùng ăn tối không? Bù lại tối qua."

"Chị muốn ăn lẩu."

Lâm Thương Từ gửi xong, chưa đầy một phút sau, Cố Trọng phía bên kia đã phản hồi: "Vậy tụi mình ăn ở nhà. Em đặt nguyên liệu online, lúc Từ qua nhớ ghé mua thêm ít bánh hoa quế ở tiệm hôm trước nha."

"Chị nhớ rồi nè."

Bên này, Cố Trọng tắt màn hình điện thoại, đứng dậy vào phòng thay đồ. Bình thường cô rất ít ăn đồ dầu mỡ, nhưng chỉ cần là Lâm Thương Từ muốn ăn, cô đều có thể chiều theo. Thế nên hôm nay cô dự định sẽ ghé qua phòng gym của công ty, tranh thủ tiêu hao bớt calo trước. Buổi tối ăn lẩu vào, như vậy mới xem như triệt tiêu lẫn nhau. Cùng lắm thì coi như vận động vài tiếng không công thôi.

Buổi tối, Lâm Thương Từ xách theo một túi bánh hoa quế trở về. Vừa bước vào cửa, đã nghe thấy tiếng huýt sáo quen thuộc của Cố Trọng vang lên từ trong bếp. Sếp Tổng lập tức hớn hở chạy ào ra, lượn quanh chân cô mấy vòng như chào đón.

"Chào Sếp Tổng, sếp ăn cơm chưa?"
Lâm Thương Từ nói chuyện với Sếp Tổng luôn không tự chủ được mà chuyển sang tông nhẹ, hơi kéo âm cuối, kiểu giọng chuyên dùng để nói chuyện với mèo.

Thật ra cô không hề ý thức được việc này, mãi đến một hôm bị Cố Trọng phát hiện và chỉ ra mới biết mình có thói quen đó.

"Meo ~"

Sếp Tổng kêu một tiếng rồi quay người chạy biến đi đâu mất.

Cố Trọng đang bận rộn trong bếp, Lâm Thương Từ đặt túi bánh hoa quế xuống rồi bước lại xem thử. Cô ấy đang tháo bao bì đủ loại nguyên liệu.

"Em mua nhiều thế?" Lâm Thương Từ nhìn mấy đĩa đồ bày kín bàn, số lượng rõ ràng đã vượt xa khẩu phần cho hai người.

"Cái này Từ thích ăn, cái kia Từ cũng thích ăn, nên em mua hết." Cố Trọng trả lời mà không hề cảm thấy có gì không ổn.

"Được rồi em ơi, mấy cái còn lại để dành, chúng ta ăn không hết đâu."
Lâm Thương Từ ngăn lại hành động định mở thêm đồ mới của Cố Trọng.

Lâm Thương Từ đi đổ nước vào nồi. Cái nồi này là vừa mới mua, vì cô ăn được cay, còn Cố Trọng thì không, nên đã mua nồi lẩu chia ngăn. Một bên cho gia vị cay, một bên là nước dùng thanh. Cô khuấy nhẹ vài cái rồi đậy nắp lại.

"Thời gian tới chắc chị sẽ rảnh hơn một chút." Lâm Thương Từ vừa bày hai bộ chén đũa lên bàn vừa nói.

Cố Trọng bưng đĩa ra, hỏi: "Không phải gần đây Từ có dự án mới nhận à?"

Lâm Thương Từ nhận lấy đĩa và xếp gọn lên bàn, đáp: "Bỏ rồi. Nguyên tác dính nghi vấn đạo văn, sư phụ bảo đợi xem có dự án nào phù hợp rồi phân lại cho chị."

Hai người ngồi đối diện nhau vừa ăn vừa trò chuyện, dưới chân còn có mèo chạy qua chạy lại. Cố Trọng nhìn làn hơi nước bốc lên trước mặt, thấy Lâm Thương Từ cúi đầu nói mấy câu với Sếp Tổng, bỗng nhiên cảm thấy thật ấm áp.

Dường như đã rất lâu rồi cô không trải qua một buổi tối như thế này. Khi còn nhỏ, nhà cô ăn lẩu cũng giống thế, đặc biệt vào dịp Tết thường có mấy đứa trẻ nhà họ hàng đến chơi. Bây giờ lớn rồi, làm diễn viên, ngày nào cũng bận rộn với việc thử vai, tham gia lịch trình, hoặc những buổi tiệc xã giao để tranh thủ dự án. Những thông báo đột xuất như hôm qua vốn chẳng thiếu. Người làm như cô, luôn phải xoay quanh thời gian của người khác, mà có được dự án hay không còn phải xem đối phương có đồng ý không. Vì thế, dù ba mẹ chỉ sống cách thành phố Nam Minh vài tiếng lái xe, cô cũng không thể tùy tiện về thăm, vì rất có thể chỉ cần rời đi là sẽ bỏ lỡ một cơ hội.

Cô đương nhiên có thể đón ba mẹ lên sống cùng, nhưng họ không chịu. Họ nói ở quê có họ hàng, có bạn bè, sống quen rồi nên thoải mái hơn. Vì vậy, Cố Trọng chỉ có thể sống một mình trong căn nhà lớn này. Thỉnh thoảng ba mẹ vẫn đến thăm cô, nhưng ở chưa được mấy hôm đã đòi về.

Mẹ cô từng nói, căn nhà này chẳng khác gì một nhà tù sang trọng, không có giao tiếp, không có bạn bè, chỉ có sự nhàm chán và chính bản thân làm bạn. Còn ở quê, chỉ cần bước ra khỏi cửa là có thể trò chuyện với hàng xóm, có khi rủ nhau đi dạo, nhảy quảng trường, hoặc nói chuyện xem cá với gà nên nấu thế nào thì ngon.

Thế hệ của ba mẹ không kết nối qua chiếc điện thoại lạnh lẽo, mà bằng lời nói ấm áp có cảm xúc con người.

Cho nên đôi khi Cố Trọng cũng cảm thấy cô đơn. Nhưng từ sau khi ở bên Lâm Thương Từ, thời gian cô đơn đó dần ít đi. Cô biết Lâm Thương Từ không thể lúc nào cũng ra ngoài, nên hễ có thời gian là cô sẽ tới nhà ở cùng cô ấy. Có khi chỉ đơn giản là ngồi yên một góc sofa viết kịch bản, có khi là cùng nhau xem một bộ phim, hoặc ăn một bữa cơm.

Vậy là trong ngôi nhà này đã bắt đầu có hơi người.

"Em cười gì vậy?" Lâm Thương Từ ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp Cố Trọng đang nhìn mình mỉm cười.

"Không có gì, em thấy Từ đẹp." Cố Trọng cúi đầu, gắp hai con tôm đã chín trong nước lẩu thanh thả vào bát Lâm Thương Từ.

"Trời ơi..." Lâm Thương Từ cúi đầu cười khẽ, bắt đầu bóc vỏ tôm, bóc xong lại thả ngược vào bát Cố Trọng.

"Em là muốn Từ ăn mà, đâu phải để Từ bóc cho em ăn đâu."

Ban đầu Cố Trọng chỉ định để Lâm Thương Từ thử thử tôm luộc trong nước lẩu thanh, nhưng xem ra, cô phải ném nhiều tôm hơn vào phần nước lẩu cay rồi, như vậy thì tôm sẽ không bị quay trở lại bát mình nữa.

"Nhưng mà, Từ thích em khen Từ đúng không?"

Lâm Thương Từ lắc đầu, lại bất chợt nhớ đến bộ dạng say khướt của Cố Trọng tối qua.

"Không phải, chị cười là vì tối qua em cũng nói giống vậy."

"Lúc nào cơ?"

"Lúc em say."

Cố Trọng không nhớ rõ lúc đó, thứ duy nhất cô còn nhớ là cảnh mình hôn Lâm Thương Từ.

Cô khẽ ho một tiếng rồi nói: "Không nhớ gì hết, ăn mau đi!"

Lâm Thương Từ nhìn theo Cố Trọng đứng dậy đi tới tủ lạnh, lấy ra một lon Coca lạnh, bèn nói: "Buổi tối em đâu có uống mấy thứ đó."

"Giờ em đột nhiên muốn uống mà, dù sao hôm nay em cũng vận động rồi."

Quả nhiên, chẳng ngoài dự đoán của Lâm Thương Từ, Cố Trọng uống hai ngụm rồi đẩy lon nước sang cho cô.

Ăn tối xong, Cố Trọng đề nghị xem phim, thế là hai người cùng ngồi trên ghế sofa chọn phim. Lâm Thương Từ không có yêu cầu gì đặc biệt nên đều để Cố Trọng chọn. Sếp Tổng thì cuộn tròn nằm giữa hai người, cùng xem luôn.

Cố Trọng cúi đầu nhìn vào đôi mắt sáng rực của Sếp Tổng, "Nó nhìn sao mà giống như hiểu thật ấy nhỉ?"

"Biết đâu nó thật sự hiểu cũng không chừng." Lâm Thương Từ như nhớ ra gì đó, ghé sát tai Cố Trọng thì thầm vài câu.

Cố Trọng trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn chị: "Chuyện đó người ta không làm được đâu!"

Thì ra Lâm Thương Từ đề nghị mở cho Sếp Tổng xem phim tài liệu về triệt sản cho mèo.

"Từ có tin là lát nữa nó đuổi theo cắn Từ cho không?"

Lâm Thương Từ bật cười, xoa đầu Sếp Tổng: "Mà khi nào em định dẫn nó đi làm?"

Cố Trọng ghé sát tai cô ấy, hạ thấp giọng đến mức Sếp Tổng không thể nghe thấy: "Vài bữa nữa là đi."

Lâm Thương Từ cảm thấy vành tai ngưa ngứa vì hơi thở của Cố Trọng phả vào lúc nói chuyện, nhưng cô làm như không có chuyện gì, cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm, rồi tiếp tục xem phim.

Xem xong phim thì trời cũng đã khuya, Lâm Thương Từ thôi không về nữa, quyết định ngủ lại một đêm.

Cố Trọng tắm xong nói chúc ngủ ngon với Lâm Thương Từ rồi nằm lên giường chơi điện thoại. Cô chơi hơn một tiếng, cảm thấy trên mạng chẳng có gì thú vị, nhưng dù thấy chán vẫn không hề buồn ngủ. Thỉnh thoảng bên ngoài truyền đến tiếng mở đóng cửa của Lâm Thương Từ, còn có cả tiếng bước chân của cô ấy nữa.

Ngay lúc Lâm Thương Từ lần thứ ba bước ra khỏi phòng chuẩn bị quay về, thì Cố Trọng cũng mở cửa phòng.

"Hử? Vẫn chưa ngủ à em?" Lâm Thương Từ hỏi, khóe miệng cô hơi ướt.

Cố Trọng nhìn chằm chằm vào mặt cô, trong chốc lát lúng túng không biết làm gì, khẽ nói: "Em nghe Từ đi ra đi vào mấy lần rồi... Từ cũng không ngủ được à?"

"Ừ, chị ra uống nước." Lâm Thương Từ không nói ra lý do thật sự khiến chị uống nước liên tục.

Cố Trọng trợn mắt. Nửa tiếng mà Lâm Thương Từ đã uống ba ly nước rồi, chẳng lẽ bị giun sán ký sinh rồi sao?

"Mà em hỏi có chuyện gì không?"

"À..." Cố Trọng cắn môi dưới, lúng túng nói: "Em chỉ là... có chuyện này không chắc lắm, muốn hỏi Từ một chút... vì em thật sự không xác định được... chắc cũng có thể là do mơ thôi..."

"Em hỏi đi." Lâm Thương Từ tuy tỏ ra rất bình thản, nhưng dường như mơ hồ cũng đoán được Cố Trọng muốn hỏi gì.

Cố Trọng hít sâu một hơi, cuối cùng cũng hỏi ra: "Hôm qua sau khi em uống say... em có làm gì thất lễ với Từ không?"

Lâm Thương Từ suýt thì bật cười, nhưng chị cố nín lại, còn cố ý đùa dai một chút, hỏi ngược lại: "Thất lễ là chỉ cái gì cơ?"

"Ờm..." Cố Trọng như bị nghẹn, cứ "ờm" mãi mà không thốt được hai chữ "hôn môi".

Cuối cùng vẫn là Lâm Thương Từ không chịu nổi nữa, nói: "Nếu hôn chị là điều em cho là thất lễ, thì đúng là em có làm thật."

Cố Trọng sững người, đầu óc như trống rỗng. Miệng lưỡi cô vốn dẻo ngọt trong những bữa tiệc đầy rẫy các ông lớn giờ lại hoàn toàn vô dụng trước mặt Lâm Thương Từ, một chữ cô cũng không nói nổi.

"Tối nay chị cứ không kiềm được mà cứ nghĩ mãi đến cảnh tượng tối qua, nên mới ra ngoài uống nước." Lâm Thương Từ thở ra một hơi, nói: "Rồi bây giờ, chị chuẩn bị đi uống ly nước thứ tư."

Cố Trọng bước lên một bước, ôm lấy Lâm Thương Từ, nói nhỏ: "Đừng uống nước nữa."

"Vậy không uống thì chị biết làm gì đây?"

Cô phải làm gì ngoài uống nước để xoa dịu cái cảm giác khô rát trong cổ họng mỗi khi nghĩ đến Cố Trọng? Làm sao để trấn áp được ham muốn muốn đi xa hơn sau nụ hôn đêm qua?

"Đừng uống nữa." Cố Trọng nghiêng mặt qua, hôn lên chiếc cằm của cô.

Lâm Thương Từ cảm nhận được hơi thở của Cố Trọng phả lên cổ mình, nóng hổi. Những cái hôn của cô ấy rơi xuống từng chỗ, cằm, cằm dưới, khóe môi... Cô cúi đầu xuống, giữ lấy đôi môi đang định rời đi của Cố Trọng.

Trái tim đập mạnh vì nụ hôn, đầu ngón tay khẽ run lên vì đang nâng khuôn mặt mềm mại kia, không biết ai là người bước đi trước, chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa, sau đó là âm thanh từ giường vang lên khe khẽ.

Lâm Thương Từ siết chặt tay phải, đan mười ngón tay với Cố Trọng. Cô nhắm mắt lại, hôn lên đôi môi mềm mại của cô ấy, bàn tay trái theo bản năng luồn vào trong áo em, chạm đến vòng eo.

Cố Trọng khẽ bật ra một hơi thở ngắn từ mũi, khiến Lâm Thương Từ mới sực tỉnh lại, vội kết thúc nụ hôn đó.

Cố Trọng hỏi, giọng hơi khàn: "Từ sao vậy?"

Lâm Thương Từ chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng bừng, cô hơi thẹn, nhỏ giọng nói: "Chị chưa từng thử... nên không biết phải làm sao..."

Cố Trọng hơi sững người, nhưng lại cảm thấy nàng như vậy thật đáng yêu, không nhịn được bật cười khẽ, nói: "Vậy Từ không biết, sao lại dám chủ động đè em xuống thế?"

"Chị... chị cũng không rõ nữa..." Lâm Thương Từ lúng túng đáp.

Cố Trọng suy nghĩ vài giây, rồi nghiêng đầu đề nghị: "Hay là... bây giờ Từ giả vờ bị m đè xuống đi?"

"Giả vờ kiểu gì?" Lâm Thương Từ bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, trong đầu lướt qua mấy kiểu "giả vờ": có cần diễn như trong phim không? Hay là... cứ nằm xuống là được?

Nhưng Cố Trọng không chờ cô nghĩ xong. Cô ấy lại cúi xuống hôn cô, từng nụ hôn nhẹ nhàng phá vỡ những dòng suy nghĩ còn chưa kịp hoàn chỉnh. Từng chút một, cô từ từ xoay chuyển tình thế, đẩy Lâm Thương Từ ngã xuống giường.

Lâm Thương Từ chỉ cảm thấy bản thân như đang tan chảy, giống như dòng tuyết tan báo hiệu mùa đông sắp qua đi. Cố Trọng đón lấy mọi âm thanh thổn thức của cô, dịu dàng nâng niu từng khoảng yếu mềm, đáp lại toàn bộ khát khao lần đầu tiên dâng trào mãnh liệt.

"Thương Từ... nhanh quá... lại thêm một lần nữa, được không?"

Không có cách nào trả lời bằng lời, cô chỉ có thể cúi đầu xuống, một lần nữa dùng môi đáp lại nụ hôn của Cố Trọng, để hành động lên tiếng thay mình.

Trước khi những vì sao tan biến, trước khi thế giới thức dậy, cô đều có thể, một lần nữa, lại yêu Cố Trọng như thế.

----

Đăng trên điện thoại ứ đăng ảnh mèo được, quá buồn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com