TruyenHHH.com

Bhtt Edit Hoan Sau Khi Chia Tay Dai Tieu Thu Nha Giau Nhat Chi Hoa Giap Tu

Không phải là ba năm, sáu năm, hay thậm chí bao lâu cũng được như Đàm Vân Thư đã khóc nói vào đêm đó, mà tất cả đã bị nén lại chỉ còn ba tháng.

Bây giờ họ đã 27 tuổi, nếu làm đúng theo những gì Đàm Vân Thư nói thì khác gì việc ở bên nhau mãi mãi?

Ở bên Đàm Vân Thư mãi mãi sao?

Có lẽ Phương Du trước kia đã từng nghĩ đến điều đó nhưng Phương Du hiện tại không nghĩ vậy, hoặc nói chính xác không muốn nghĩ đến nữa.

Cô chỉ biết rằng ba tháng là đủ. Đủ để cô và Đàm Vân Thư thanh toán hết những nợ nần của những năm qua, không ai nợ ai, sau đó đường ai nấy đi.

Quảng trường có một bồn hoa, còn có những chiếc ghế dài để mọi người ngồi nghỉ ngơi. Phương Du ngồi xuống ghế dài, nhìn lên bầu trời đen kịt, chậm rãi thở ra một hơi nặng nề.

Phía bên kia điện thoại không có phản hồi, nhưng cô cũng không vội vàng đòi câu trả lời, vì quyền chủ động nằm trong tay cô. Nếu Đàm Vân Thư không đồng ý, cô có thể dừng lại ngay lập tức.

Người muốn níu giữ mối quan hệ này không còn là cô nữa.

Gió đêm lùa qua thổi nhẹ đuôi tóc của Phương Du, cô khép mắt lại, tách mình khỏi những ánh sáng rực rỡ xung quanh. Hai phút sau, cô nghe thấy giọng nói của Đàm Vân Thư vang lên: "Được."

Phương Du bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm, cô đáp một tiếng "Ừm" rồi dứt khoát ngắt điện thoại mà không báo trước.

Làm thế nào để tiêu khiển chơi đùa một người? Cô thử nhớ lại những gì Đàm Vân Thư từng làm với mình, cảm thấy tốt hơn là nên về nhà lập một danh sách.

Ngay lúc cô định đứng dậy, Tiết Dịch bước ra từ studio.

Khu vực này đầy các studio trang điểm, ngoài "Nửa Que Kem" không mở cửa tối nay, hầu hết các cửa hàng khác vẫn sáng đèn. Quảng trường vẫn tấp nập người qua lại, nhưng so với ban ngày, không gian có chút huyền bí hơn, đủ để Tiết Dịch không dễ bị nhận ra.

Tiết Dịch ngồi xuống bên cạnh Phương Du, hai người cách nhau nửa thân người.

"Trước đây tôi từng đến đây." Tiết Dịch mở lời, phá vỡ bầu không khí vốn có chút gượng gạo giữa họ.

Phương Du không đáp, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Tiết Dịch tiếp tục nói: "Trong hai ba năm hát rong trên phố, tôi đã đi không ít quảng trường khắp cả nước. Có những nơi không cho phép, vừa đặt mic và loa xuống là bị bảo vệ đuổi đi ngay. Tôi nhớ là quảng trường này từng cho phép hát, nhưng tối nay lại không có ai cả." Cô quay sang nhìn Phương Du, cười nhẹ, "Được rồi, tôi đang kể khổ, chắc Tiểu Du cũng nghe ra rồi."

Phương Du cũng nhìn cô, bình tĩnh hỏi: "Vậy cô Tiết còn chuyện gì muốn nói không?"

Tiết Dịch tiếp nối câu chuyện họ nói lúc ở trong phòng: "Tôi không thiếu trâm cài, Tiểu Du à." Cô thở dài, ngước nhìn bầu trời đêm, giọng nói đặc trưng của cô giờ trầm xuống, "Từ khi vào nghề, tôi luôn khao khát tự do. Tôi là một người đầy mâu thuẫn, tôi muốn có tất cả, vừa không nỡ từ bỏ danh tiếng và thành công hiện tại, vừa lại mong mọi người đừng quá chú ý đến mình, cho mình chút không gian. Nhưng sếp tôi nói không được, khi đứng trước tiền bạc những thứ này đều không quan trọng."

"Hôm đó, tôi hỏi cô xem chiếc trâm này có mang ý nghĩa tự do như những đám mây không, và cô nói có. Thực ra lúc đó tôi đã nghĩ sẽ về mua một cái tương tự, nhưng tôi đã ích kỷ cài nó lên ngực mà không xin phép cô."

"Đó là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, Tiểu Du."

Tiết Dịch nói với giọng đầy chân thành, nhận hoàn toàn lỗi về mình.

"Nhưng mà..." Tiết Dịch đổi giọng, lại nhìn Phương Du và mỉm cười, "Quan trọng hơn cả là, chiếc trâm này là của cô, Tiểu Du. Tôi chưa bao giờ chủ động như thế với ai khác. Cô có hiểu ý tôi không? Tất cả những suy nghĩ nhỏ nhặt của tôi bắt nguồn từ điều gì, Tiểu Du? Cô nhất định phải bắt tôi nói thẳng ra sao?"

Phương Du nhìn chăm chú người trước mặt. Nếu chỉ muốn làm bạn thì những lời này đã vượt qua ranh giới của tình bạn rồi.

"Xin lỗi, làm cô sợ phải không."

Tiết Dịch ra vẻ thoải mái cười cười: "Nhưng Tiểu Du à, chẳng lẽ cô muốn kết tội tôi chỉ vì điều này sao? Tại sao chứ? Chẳng lẽ chiếc trâm này còn mang ý nghĩa nào khác đối với cô sao? Nếu đúng là như vậy, thì tôi..."

"Không." Phương Du cắt ngang lời cô, mỉm cười, "Không có gì đâu."

Đúng vậy, Tiết Dịch không biết gì về mối quan hệ giữa cô và Đàm Vân Thư, không hiểu được ý nghĩa đặc biệt của chiếc trâm này đối với cô.

Mọi thứ chỉ là một sự hiểu lầm.

"Vậy... cô có chút cảm giác nào vượt qua tình bạn với tôi không, Tiểu Du?" Tiết Dịch hỏi.

Phương Du bình thản lắc đầu: "Xin lỗi."

"Không cần xin lỗi, sắp đến Tết Đoan Ngọ rồi, trước đây coi còn nói sẽ tặng tôi vài cái bánh ú, tôi vẫn đang đợi đấy." Tiết Dịch lại chuyển sang chủ đề khác.

"Thế cô Tiết thích ăn bánh ú nhân gì?" Phương Du hỏi tiếp, thay đổi cách xưng hô, quay về cách gọi "cô Tiết".

"Tôi thuộc phe ăn bánh ú ngọt."

Chủ đề thành công được đổi, họ trò chuyện thêm một lúc thì Phù Sương bước ra gọi họ, nói rằng bên trong sắp cắt bánh kem và chụp ảnh chung.

Sau khi chụp ảnh, Đường Bán Tuyết bảo Phương Du và những người ngày mai đi làm có thể về trước, dù gì cũng đang là giữa tuần, vẫn chưa được nghỉ lễ. Những người khác nếu muốn ở lại có thể tiếp tục vui chơi.

Mọi người lần lượt tạm biệt nhau, số lượng người giảm đi đáng kể.

Khi rời khỏi studio thì đêm đã khuya, nhiều cửa hàng xung quanh đã tắt đèn đóng cửa, cả một vùng trở nên tối đen.

Phương Du đêm qua đã uống nhiều rượu, còn tối nay thì không có tâm trạng đó. Về phần Tiết Dịch, cô phải giữ giọng hát và còn phải lái xe nên không đụng đến giọt rượu nào. Chỉ có Phù Sương là người uống nhiều nhất, cô ôm lấy cánh tay của Phương Du, miệng vẫn lẩm bẩm: "Thêm nữa đi!"

Điều buồn cười là, một vài người bạn say xỉn khác của Đường Bán Tuyết nghe thấy liền nắm tay lại làm động tác nâng cốc, hùa theo: "Thêm đi! Không say không về!"

Mọi người bật cười lớn, tiếng cười lan tỏa vang lên trong không trung.

Tiết Dịch đứng bên cạnh, quan tâm hỏi: "Để tôi đưa các cô về nhé, xe tôi đỗ ở bãi xe ngầm."

"Không cần đâu." Phương Du đáp, "Từ đây về khá xa, đợi cô đi lấy xe rồi mới về nhà sẽ rất tốn thời gian, bọn tôi tự gọi xe về được rồi."

"Vậy để tôi xem các cô lên xe đã."

"Cũng không cần, cô Tiết, bọn tôi ổn mà."

"... Được rồi."

Thang máy dẫn xuống bãi xe ngầm không cùng hướng với nơi Phương Du và mọi người đi. Tiết Dịch hiểu rõ sự kiên quyết của Phương Du nên cũng không ép buộc nữa. Sau khi chúc họ "ngủ ngon", cô quay đi theo hướng ngược lại, dần dần khuất xa.

Phù Sương vẫn bên cạnh Phương Du, miệng líu lo không ngừng, lúc thì phàn nàn về sếp, lúc lại trách đồng nghiệp, nói mãi không thôi.

Phương Du dẫn bạn qua quảng trường, ấn cô ngồi xuống ghế dài, rồi lấy điện thoại ra để gọi xe.

Nhưng ngay giây sau, màn hình điện thoại của cô nhảy từ giao diện ứng dụng sang hiển thị cuộc gọi đến.

Là Đàm Vân Thư gọi.

Phương Du giữ chặt người bạn đang lắc lư của mình, tay kia vuốt màn hình để nghe máy. Cô còn chưa kịp nói gì thì đã nghe giọng Đàm Vân Thư vang lên: "Nhìn sang trái đi, Phương Du."

*Nghe câu Nhìn sang trái tbật ngay bài Bước Qua Nhau của Vũ đi mấy bạn. "Dòng người vội vàng bước qua..."

Cô làm theo, liền thấy Đàm Vân Thư đang tiến lại gần mình.

Đàm Vân Thư không tắt máy, cô nói: "Tình cờ đi ngang qua, cậu tin không?"

"......" Có lẽ lại thấy được bài đăng trên Weibo của Đường Bán Tuyết.

"Tôi đưa các cậu về." Đàm Vân Thư nói xong liền tắt điện thoại, và cũng đã đến trước mặt Phương Du.

Phù Sương nheo mắt lại, cố nhìn rõ người trước mặt, nhưng Phương Du khẽ che mắt cô ấy, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu: "Tài xế đến rồi, đi thôi Tiểu Sương."

Đàm Vân Thư biết hành động của Phương Du là để không cho Phù Sương nhận ra mình.

Cô mím môi một chút, sau đó đi lên dẫn đường.

Rất nhanh, Phương Du và Phù Sương đã ngồi vào ghế sau.

Con gấu trúc bông lớn được cài dây an toàn, ngồi ngay cạnh Phương Du ở giữa.

Phương Du muốn xoa đầu nó như trước, nhưng ngại vì có Đàm Vân Thư ở đó nên cô đành nhịn, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ một cách thản nhiên.

Chiếc xe đã lăn bánh, Phù Sương cảm thấy hơi buồn ngủ, không gian hoàn toàn im lặng.

Một lát sau, Phương Du khẽ quay đầu, nhìn về phía Đàm Vân Thư đang lái xe phía trước. Tay áo của Đàm Vân Thư được xắn lên một đoạn, lộ ra cổ tay trắng ngần, trên đó không đeo vòng mà là một chiếc đồng hồ nữ trông có vẻ lạnh lẽo, cứng cáp.

Phương Du lại vuốt ve chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, không thể tránh khỏi việc nhớ lại chuyện tối qua, khi Đàm Vân Thư giúp cô tháo đồng hồ.

"......" Phương Du im lặng.

Đường đi rất thông thoáng, số lần phải chờ đèn đỏ cũng rất ít.

Khi sắp đến khu chung cư, Phương Du gọi bạn mình đang ngủ bên cạnh: "Tiểu Sương, sắp đến rồi."

"Hả?"

Phù Sương ngơ ngác mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại nhìn quanh trong xe, ánh mắt dừng lại ở con gấu bông bên cạnh Phương Du, bối rối hỏi: "Tại sao con gấu của mìnb lại ở đây? Tiểu Du, mình mang nó theo lúc ra ngoài sao?"

"Đây không phải của cậu." Phương Du bất đắc dĩ, "Đây là của cô tài xế."

Phù Sương xoa đầu: "Nhưng nó giống hệt con mà tớ bốc thăm được từ cô Tiết mua cho... Thật trùng hợp quá..."

Đàm Vân Thư nghe vậy, suýt chút nữa thì đạp phanh gấp.

Cô và Tiết Dịch đã mua cùng một loại gấu trúc ôm măng giống hệt nhau, và Phù Sương vừa mới nói "rút thăm trúng của cô Tiết"...

Hôm đó vì quá buồn nên cô không chú ý kỹ bức ảnh, đương nhiên cô cho rằng con gấu bông đặt trong phòng khách là của Phương Du. Nhưng khi cô đến nhà Phương Du lại không thấy con gấu đó ở phòng khách, cô nghĩ rằng nó đã được Phương Du mang vào phòng ngủ.

Nhưng mà...

Hóa ra con gấu bông đó lại ở chỗ Phù Sương sao?

Niềm vui như cơn sóng tràn ngập trái tim Đàm Vân Thư. Cô cố gắng hết sức để nén môi mình đừng cong lên, nhưng dù thế nào cũng không được.

Nghĩ lại, cô đã bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời để làm sáng tỏ chuyện này.

Nếu sáng hôm đó cô theo lời vào phòng ngủ của Phương Du, thì ngay lúc đó cô đã biết được kết quả rồi.

Có điều cũng không phải quá muộn, lúc này chính là thời cơ thích hợp.

Hai phút sau, chiếc xe đỗ vào bãi đỗ bên lề đường. Ánh đèn đường đối với Đàm Vân Thư giờ đây không còn vắng lặng nữa, nhìn qua có vẻ dịu dàng hơn nhiều.

Phương Du dẫn Phù Sương xuống xe, vừa đặt chân xuống đất thì thấy cửa xe bên ghế lái mở ra. Cô tài xế mỉm cười bước xuống đứng bên kia chiếc xe, cách nhau khoảng một chiều xe rộng, để gió đưa lời nhắn qua: "Ngủ ngon, Phương Du."

Phù Sương còn chưa kịp nhìn rõ mặt Đàm Vân Thư thì đã bị Phương Du quay người lại, hướng về phía cổng khu chung cư.

Phương Du không đáp lại lời "Chúc ngủ ngon" mà chỉ xoay người vẫy tay, xem như là lời chào.

Đàm Vân Thư đứng tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng Phương Du cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, nụ cười của cô mới nở rộng hơn một chút. Sau đó, cô mở cửa ghế sau, cúi người nhẹ nhàng xoa đầu con gấu bông, nói: "Mặc dù cậu ấy không nhận cậu, nhưng cậu ấy cũng không cần cái khác."

Tin tức này đủ khiến cô vui đến mức tối nay giấc ngủ cũng bị trì hoãn thêm một chút.

Khi cô đóng cửa ghế sau và đứng thẳng dậy, cô thấy Phương Du, người vốn đã quay về lại xuất hiện trong tầm mắt của mình.

Hai người cách nhau khoảng hơn mười mét, Phương Du đứng dưới ánh sáng rực rỡ hơn, bóng dáng cô im lìm kéo dài trên mặt đất.

Đàm Vân Thư hơi ngẩn người, không ngờ rằng Phương Du sẽ quay lại.

Cô nhanh chóng bước vòng qua đầu xe, tiến về phía Phương Du, nhưng chưa kịp đứng vững trước mặt Phương Du thì đã bị cô ấy nắm lấy cổ tay kéo vào bên trong.

Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra, chỉ biết rằng cứ đi theo Phương Du là được.

Tối nay Ngũ Ca đang trực, khi nhìn thấy họ còn chào một tiếng.

"Bạn của cậu đâu?" Đàm Vân Thư nhìn Phương Du đang nắm cổ tay mình, cảm nhận được lực giữ trên cổ tay, khóe miệng cong lên hỏi.

Phương Du liếc nhìn cô một cái: "Cậu ấy vù cái biến mất rồi, câu trả lời này có làm cậu hài lòng không?"

Đàm Vân Thư rõ ràng là hỏi một câu thừa, nếu Phù Sương không về nhà thì cô ấy còn có thể đi đâu?

"Phương Du." Đàm Vân Thư lại nói, "Con gấu trúc bông đó, cậu không nhận của cô ấy à."

"Không liên quan đến cậu."

Đàm Vân Thư khẽ đáp: "Ừ."

Cô nhướng mày một chút, không cảm thấy buồn vì câu nói này, bởi cô đã biết rõ sự thật.

Lần này khi tỉnh táo bước đi trong khu chung cư, cảm giác hoàn toàn khác hẳn so với trước. Mọi thứ từ cây cỏ đến cảnh vật đều trở nên đáng yêu.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã vào phòng của Phương Du.

Cửa vừa khép lại, Phương Du nhìn người trước mặt, tiến tới hôn nhẹ lên môi Đàm Vân Thư rồi lập tức dời ánh nhìn, nói: "Được rồi, bây giờ cậu có thể đi."

Nụ cười của Đàm Vân Thư đông cứng lại.

Faye: Ai kêu hỏi lắm, hỏi lắm nên bị hôn cái rồi đuổi về 😅😅😅

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com