TruyenHHH.com

Bhtt Edit Hoan Sau Khi Chia Tay Dai Tieu Thu Nha Giau Nhat Chi Hoa Giap Tu

Cửa hàng lưu niệm gấu trúc này là cửa hàng được cấp phép bởi Sở Văn hóa và Du lịch Dung Thành, có diện tích rộng lớn, với hai tầng lầu, trang trí rất sang trọng và mở cửa đến 10 giờ tối.

Móc chìa khóa, nam châm tủ lạnh, thú bông, xếp gỗ, băng đô, túi đan len, đồ trang trí...

Mọi sản phẩm liên quan đến gấu trúc mà bạn có thể tưởng tượng đều có ở đây, sắp xếp bắt mắt.

Phần lớn khách đến đây là du khách và rõ ràng là số lượng sản phẩm phong phú này khiến nhiều người rơi vào tình trạng khó lựa chọn. Có người còn kéo theo xe đẩy của cửa hàng, thấy gì thích thì bỏ vào, chất đầy ắp.

Tại khu vực thú bông, Đàm Vân Thư thực sự bối rối.

Về gấu trúc, cô không hiểu biết nhiều lắm, và ngoài một số con trông đặc biệt dễ nhận biết, những con còn lại đối với cô chẳng khác nhau là mấy, cứ như thể bị copy paste.

Những con thú bông này cũng vậy, nhưng cho dù là thú bông, chúng vẫn có thể thể hiện sự đáng yêu của gấu trúc.

Điều khiến cô bối rối là không biết nên mua con nào cho Phương Du.

Lấy con đang ăn táo? Hay con đang ôm măng? Hay là con đang cầm cà rốt?

Đứng bên cạnh cô là một bé gái cũng đang do dự, thi thoảng lại ngoái đầu nhìn mẹ, tỏ ý rằng mình muốn mua tất cả, nhưng người mẹ trông có vẻ nghiêm khắc nói: "Chỉ được lấy một con thôi."

Cuối cùng, bé gái chọn con gấu trúc đang ăn táo.

Đàm Vân Thư khẽ mím môi.

Vài năm trước, cô từng nghĩ phòng của Phương Du trông quá đơn giản, trên giường không có một con thú bông nào. Tuy nhiên, sự đơn giản cũng có mặt tốt của nó, đó là không gây cản trở khi họ làm những việc cần phải đóng kín cửa. Còn giờ thì sao, trên giường của Phương Du có còn đơn giản như thế không?

Đàm Vân Thư không biết, nhưng cô biết nơi Phương Du đang sống và biết rằng thú bông không nhất thiết phải đặt trên giường.

Cũng có thể đặt trên sofa mà, đúng không?

Phòng của Phương Du bây giờ rộng hơn trước, chắc chắn có chỗ để đặt.

Đàm Vân Thư nhìn chăm chú vào những con thú bông trước mặt mình một lúc lâu, và ngay khi cô chuẩn bị đưa ra quyết định, một bàn tay thon dài đã vươn tới trước và lấy mất con gấu trúc ôm măng. Đồng thời, một giọng nữ quen thuộc vang lên: "Đàm tổng, lại gặp cô rồi."

Đàm Vân Thư quay đầu lại, đập vào mắt cô là một đôi mắt sáng rực.

Mắt của Tiết Dịch rất thu hút, đuôi mắt vốn hơi xếch lên, và lúc này trong đôi mắt ấy còn ánh lên chút ý cười, làm giảm bớt vẻ sắc bén thường ngày.

"Tiết tiểu thư." Đàm Vân Thư khẽ nhướng mày, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, "Không ngờ Tiết tiểu thư lại có thể nhận ra tôi khi tôi đang đeo khẩu trang."

Nếu cô không nhớ nhầm, cô và Tiết Dịch chỉ chính thức gặp nhau một lần.

Lần trước khi cô đi xem buổi hòa nhạc thì không tính, cũng như lần chạm mặt ở bên ngoài nhà vệ sinh không tính, vậy thì lần gặp tiếp theo chính là vào buổi biểu diễn đường phố tổ chức tại trung tâm thương mại "Lâm Lý". Tối hôm đó, vì dị ứng trên mặt chưa hoàn toàn khỏi, nên cô đã đeo khẩu trang suốt.

Trong tình huống như thế mà Tiết Dịch vẫn nhận ra cô.

"Thật không giấu gì, ngay từ đêm hòa nhạc tôi đã có ấn tượng rất sâu sắc với Đàm tổng. Cô cùng với Thẩm tổng xuất hiện cùng nhau, hơn nữa cô cũng có mặt ở bên ngoài nhà vệ sinh lúc ở nhà hàng. Tôi còn nhớ Đàm tổng cũng đã tham dự sự kiện từ thiện trên du thuyền."

Tiết Dịch dừng lại ở đây một chút, rồi chậm rãi nói tiếp: "Với một khuôn mặt như của Đàm tổng, muốn người khác nhớ kỹ không khó, quên đi mới khó."

"Tiết tiểu thư quá khen rồi."

Ánh mắt của Đàm Vân Thư khẽ hạ xuống, liếc nhìn con gấu trúc ôm măng trong tay Tiết Dịch, bình thản nói: "Xem ra tôi và Tiết tiểu thư có gu giống nhau, tôi cũng vừa định lấy con gấu trúc ôm măng này."

"Nhưng tôi thấy Đàm tổng đứng đây do dự khá lâu rồi." Tiết Dịch khẽ cười, "Là thật sự thích sao?"

Đàm Vân Thư cũng lấy một con gấu trúc ôm măng khác vào lòng. Cô tin rằng mình không cảm nhận nhầm, lời nói của Tiết Dịch luôn ẩn chứa chút gai góc, vì thế cô cười mỉm đáp lại: "Không sao đâu, Tiết tiểu thư. Sau khi xem qua các mẫu khác, tôi lại càng thấy thích mẫu này hơn."

Dòng người trong cửa hàng hết đợt này đến đợt nọ, có người kéo xe đẩy qua trước và sau lưng họ.

Hai người nhìn nhau, nụ cười của cả hai đều không chạm đến đáy mắt.

"Vậy Đàm tổng còn muốn mua thêm gì nữa không?" Tiết Dịch ngỏ ý mời, "Cửa hàng này lớn như vậy, sao chúng ta không cùng đi dạo một vòng?"

Đàm Vân Thư mắt cong cong, giọng điệu vẫn như cũ: "Xin lỗi, Tiết tiểu thư, tôi nghĩ tôi cần phải về trước, vẫn còn việc cần giải quyết." Cô nói, "Hẹn gặp lại vào Chủ Nhật nhé."

"Được."

"Hẹn gặp lại vào Chủ Nhật."

Cuộc đối thoại của họ ngắn gọn nhưng sắc bén, Đàm Vân Thư nhanh chóng vượt qua những người khác, tiến đến quầy thanh toán.

Cửa hàng có cung cấp dịch vụ gửi hàng, và Đàm Vân Thư không ngần ngại chọn phương án gửi tại chỗ, điền vào đơn.

Từ góc cầu thang không xa, Tiết Dịch lạnh lùng nhìn Đàm Vân Thư trao con gấu trúc trong lòng cho nhân viên. Khóe môi Tiết Dịch ẩn sau lớp khẩu trang khẽ nhếch lên một chút, rồi cô tiếp tục bước lên cầu thang.

Công việc của Phương Du bắt đầu bận rộn.

Tháng Năm sắp kết thúc, và doanh thu tháng này đã có những cải thiện rõ rệt so với tháng trước. Sau khi Tiết Dịch biểu diễn tại trung tâm thương mại Lâm Lý ở Kinh Thành, các trung tâm Lâm Lý trên khắp cả nước đã dành một khu vực cho các ca sĩ mạng hoặc streamer khác. Những người này thường không quá nổi tiếng, nhưng cũng có vài người hát hay, họ có thể thu hút một số khán giả dừng lại và cũng giúp tăng danh tiếng của bản thân.

Một số người khi chán nản sẽ đến quảng trường để xem, và tất nhiên sẽ có lúc vào trung tâm thương mại để mua sắm.

Các bộ phận đều đang báo cáo tiến độ công việc cho Phương Du, cô phải tổng hợp và tinh gọn lại trước khi gửi cho Thẩm Ánh Chi.

Thẩm Ánh Chi còn nhiều việc khác để lo, không thể từng bước theo dõi tất cả.

Tháng 6 sắp đến, và doanh thu của quý hai này sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào Thẩm Ánh Chi. Cô đã ký thỏa thuận với gia đình rằng nếu doanh thu của công ty không đạt như kỳ vọng, vị trí tổng giám đốc này sẽ không còn thuộc về cô nữa.

Anh chị họ của cô vẫn đang nhòm ngó vị trí này, không ai muốn từ bỏ.

Cả công ty đều bận rộn, niềm vui khi vừa nhận lương cách đây không lâu đã bị áp lực làm thêm giờ làm tan biến.

Đúng vậy, Phương Du và mọi người đều phải làm thêm giờ.

Mọi người liên tục họp, làm bài thuyết trình PPT, gặp gỡ khách hàng, đến mức trong ba ngày liên tiếp, khi Phương Du về nhà thì trạm chuyển phát nhanh đã đóng cửa.

Tuy nhiên, cường độ công việc như vậy không phải là khó khăn đối với cô, và cô cũng không than phiền gì.

Giờ đây, đó là giai đoạn mà cuộc sống của cô đã tương đối dễ thở hơn.

May mắn là cuối tuần cô chỉ phải làm việc thêm buổi sáng thứ Bảy, sau đó về nhà.

Hôm nay đã là ngày 1 tháng 6.

Khi còn nhỏ, Phương Du cũng từng đón Tết Thiếu nhi. Khi đó, cha cô vẫn còn sống, ông và Phương Cần sẽ mua cho cô một số món ăn vặt mà cô thích, và tặng cô những chiếc dây buộc tóc màu sắc rực rỡ, đeo lên đầu trông như một bông hoa. Tuy nhiên, những ký ức này đã quá xa xôi, trở nên mờ nhạt, không còn rõ ràng nữa.

Trước đây cô không có thời gian để đón bất kỳ ngày lễ nào, huống chi là Tết Thiếu nhi khi cô đã lớn, cho đến những năm gần đây dưới ảnh hưởng của Phù Sương và Đường Bán Tuyết, cô mới cảm thấy người lớn cũng có thể đón ngày này.

Người lớn cũng có thể tự thưởng cho bản thân vào ngày này.

Sau vài ngày bận rộn, bây giờ Phương Du mới có thời gian đến lấy một kiện hàng bị mắc kẹt ở trạm chuyển phát nhanh.

Cô đã kiểm tra trên ứng dụng, kiện hàng này được gửi từ cửa hàng quà lưu niệm gấu trúc lớn ở Dung Thành, nên phần lớn khả năng là do Tiết Dịch đã gửi từ chuyến công tác ở Dung Thành.

Phương Du nhận gói hàng.

Đó là một chiếc hộp không nhỏ, nhưng lại rất nhẹ. Cô mang nó về nhà, chụp ảnh và gửi cho Tiết Dịch kèm theo câu hỏi: 【Đây là món quà cô chuẩn bị để tối nay trao đổi phải không?】

Chuyến bay của Tiết Dịch đến Kinh Thành lúc 7 giờ tối, nên cô ấy dự kiến sẽ đến khoảng hơn 8 giờ.

【Không phải.】

Tiết Dịch trả lời: 【Đây là món tôi mua riêng cho cô, tôi thấy nó rất dễ thương.】

Phương Du mím môi.

Thành thật mà nói, việc mối quan hệ với Tiết Dịch nhanh chóng trở nên gần gũi như thế khiến cô vẫn cảm thấy có chút không quen.

Việc Phù Sương và Đường Bán Tuyết tự ý mời Tiết Dịch tham gia sự kiện của họ mà không hỏi ý cô trước, Phương Du đã tìm ra lời biện minh cho họ. Chỉ lần này thôi, và Tiết Dịch trước đây đã tặng cho họ những món đồ rất đắt tiền, nhiệt tình một chút cũng không sao.

Nhưng giờ Tiết Dịch lại "riêng" mua đồ tặng cô.

Phương Du ngồi trên ghế sofa, nhìn tin nhắn của Tiết Dịch, theo thói quen vuốt nhẹ trán mình. Vài giây sau, cô lại nhận được tin nhắn từ Tiết Dịch: 【Nếu cô thấy ngại, tối nay khi tôi đến, tôi sẽ xem có món gì tôi có thể lấy lại được, có được không?】

【Được.】

Phương Du mở gói quà ra, bên trong là một con gấu trúc ôm một cây măng trông rất ngộ nghĩnh, đáng yêu.

Cô đặt nó lên ghế sofa và chụp một bức ảnh.

Ban đầu cô định đăng lên trang cá nhân, nhưng lại nghĩ rằng Tiết Dịch có thể hiểu lầm, nên cuối cùng cô không đăng nữa.

Đúng lúc này, tin nhắn của Đàm Vân Thư cũng gửi đến.

Hai ngày nay cả hai đều bận, nên không trò chuyện nhiều.

【Chúc mừng Tết Thiếu nhi, Phương Du.】

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com