[BHTT - EDIT HOÀN] Sau Khi Chia Tay Đại Tiểu Thư Nhà Giàu - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 56
Ánh đèn lập lòe, lá cây bị gió nhẹ rung lên, phát ra tiếng xào xạc, nhưng dường như âm thanh đó lại giống như chúng đang thì thầm bàn tán về đôi người trước mắt.Nhưng chúng có thể bàn tán được điều gì chứ? Ký ức của chúng chẳng thể quay về sáu năm trước.Riêng Phương Du thì không thể tránh né việc nhớ lại sáu năm trước. Trong ba năm ấy, có không ít đêm như thế này, hai người đối diện nhau như vậy. Thế nhưng, chưa bao giờ có lần nào giống như bây giờ, bầu không khí căng thẳng và dòng chảy ngầm như mây đen đang bao trùm khắp nơi.Không, Phương Du cẩn thận nghĩ lại, từng có một lần giống như thế này.Lần đó là vì Đàm Vân Thư nắm tay người khác, khiến hai người xảy ra mâu thuẫn lớn. Ở gần ga tàu điện ngầm của Đại học Liễu Thành, họ cũng đứng đối diện nhau như thế. Nhưng lần đó, Đàm Vân Thư đã lợi dụng sơ hở trong lời nói của cô để dỗ dành cô, khiến mối quan hệ của họ không kết thúc tại đó. Không những không kết thúc, Phương Du còn càng tin chắc rằng Đàm Vân Thư để ý và yêu thích mình, cuối cùng nhận được tấm thiệp mời đẹp đẽ đến mức khiến tầm nhìn của cô trở nên mờ mịt.Vậy nên, trong suốt những đêm dài ở Kinh Thành này, Phương Du đã không ít lần suy nghĩ rằng, nếu khi đó cô kiên định hơn một chút, không vì vẻ ngoài đáng thương của Đàm Vân Thư mà mềm lòng, thì có lẽ sau này cô đã không cảm thấy đau đớn đến thế.Đau đến mức cô nghĩ rằng sau ngần ấy năm, bản thân lẽ ra đã đủ buông bỏ. Cô cũng không ít lần tự nhủ với chính mình, rằng khi đối diện với Đàm Vân Thư, sự lạnh lùng của cô là điều đúng đắn.Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là "lẽ ra."Cô vẫn bị sự xuất hiện của Đàm Vân Thư làm cho đáy lòng vốn dĩ bình tĩnh như biển lặng lại gợn thành bọt sóng.Sau sáu năm rèn luyện ở vị trí trợ lý, cảm xúc của cô đã ổn định đến mức ngay cả khi đối mặt với tăng ca cũng không hề dao động, đồng nghiệp còn ngưỡng mộ vì điều đó. Nhưng Đàm Vân Thư lại dễ dàng khiến lòng cô xao động, như một nồi nước trên bếp, dần dần từ lạnh chuyển sang nóng, cho đến khi sôi sục.Nhưng nguyên nhân khiến nồi nước sôi lên là gì? Là vì cô vẫn còn yêu Đàm Vân Thư sao?Không phải.Chính mối tình này đã khiến cô không thể hoàn toàn tiến về phía trước. Cô dường như bị mắc kẹt trong ngày 9 tháng 6 năm 2018, bị một tảng đá đè xuống và chìm sâu dưới đáy biển, đến mức trong suốt sáu năm qua, cô không thể rung động vì bất kỳ ai khác.Kinh Thành rộng lớn như thế, các mối quan hệ xã hội của cô giờ đây không còn nhàm chán như trước. Cũng không phải chưa từng có những cô gái đáng yêu và xinh đẹp theo đuổi cô.Thế nhưng, khi đối diện với ánh mắt mong đợi của họ, điều duy nhất cô có thể làm là từ chối, dù thẳng thắn hay tế nhị, cũng không thể cho họ chút cơ hội nào. Cô không thể để bản thân ở bên cạnh ai đó mà mình không yêu.Dường như trái tim cô chỉ đập vì chức năng sinh học của cơ thể mà thôi.Cô ghét cảm giác này.Nhưng có lẽ không phải là không có cách để phá vỡ nó. Phương Du cảm thấy, chỉ cần hai chữ "xin lỗi" là đủ để cô có thể hoàn toàn chia tay với mối tình đó.Đó là điều Đàm Vân Thư nợ cô.Khi họ mới gặp lại, Đàm Vân Thư kiêu ngạo, tự cao, chẳng khác gì sáu năm trước. Phương Du không muốn có quá nhiều liên hệ với một Đàm Vân Thư như vậy. Nhưng gần đây, Đàm Vân Thư đã thay đổi, khi đối diện với cô, Đàm Vân Thư trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều. Phương Du nghĩ đó là do Đàm Vân Thư cuối cùng đã suy nghĩ thấu đáo.Vì vậy, khi Đàm Vân Thư đề nghị nói về "chuyện trước đây," cô đã không từ chối.Kết quả là, giống như sáu năm trước khi Đàm Vân Thư lợi dụng lời nói "không muốn tiếp tục" của cô để tránh mặt, lần này cũng vậy, Đàm Vân Thư chỉ lảng tránh vấn đề.Đúng là chỉ cần không phải là hiện tại, thì tất cả đều được tính là "trước đây."Nhưng cô không thể tiếp tục làm như không thấy nữa.Cô muốn nói rõ tất cả, mang "chuyện trước đây" của họ ra trước ánh sáng để giải quyết."Hay là..." Ánh mắt Phương Du chứa đựng chút châm biếm, cô hơi ngẩng đầu, giọng nói kéo dài, "Đàm đại tiểu thư đây cảm thấy không cần phải xin lỗi tôi? Là vậy sao?"Khẩu trang của Đàm Vân Thư bị Phương Du giữ trong tay, toàn bộ gương mặt của cô hiện ra trước mắt.Đã ba ngày trôi qua, tình trạng dị ứng trên mặt của cô đã cải thiện khá nhiều, chỉ còn một lớp ửng đỏ mờ mờ chưa hoàn toàn biến mất. Tuy nhiên, làn da trắng mịn quanh miệng vẫn tạo nên sự tương phản rõ rệt, khiến khuôn mặt trông có một đường ranh giới nổi bật.Cô nghe từng câu "Đàm đại tiểu thư" từ miệng Phương Du, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Phương Du ngay trước mặt mình, hơi thở của cô dần trở nên nhạt nhòa, như thể bị bóp nghẹt khiến cô cảm thấy khó thở.Hai chữ "xin lỗi" chỉ có thể được nói ra từ miệng của cô."Không, mình không nghĩ vậy." Đàm Vân Thư mở miệng, phủ nhận."Vậy cậu nghĩ thế nào? Hả?"Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Đàm Vân Thư có thể nhìn thấy rõ từng hàng mi, từng lỗ chân lông mịn màng của Phương Du, cũng gần đến mức cô có thể tìm thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Phương Du, nhưng hình ảnh ấy mờ nhạt, không còn rõ ràng như trước.Gió đêm không ngừng thổi qua, những sợi tóc của hai người bị gió khẽ vén lên rồi lại nhẹ nhàng buông xuống.Người đi đường lướt qua, nhưng vì nơi này khá kín đáo, không ai để mắt đến họ, không ai biết rằng hai người đang đứng đây, đang lôi kéo nhau vào những ký ức xa xăm không thể với tới."Phương Du," trong cổ họng Đàm Vân Thư đắng ngắt, "Tấm thiệp mời đó không phải là điều mà mình muốn đưa.""Có gì khác biệt không? Cậu có nỗi khổ của cậu, nhưng điều đó liên quan gì đến tôi?"Phương Du nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Nếu không có tấm thiệp đó, chẳng lẽ cậu sẽ ở bên tôi sao?""Không, sẽ không. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là trò tiêu khiển của cậu. Cậu muốn tìm tôi thì tìm, muốn phớt lờ thì phớt lờ. Nhưng giờ đây, đó không phải là trọng điểm, vì tôi đã vượt qua rồi. Đàm Vân Thư, cậu có ở bên tôi hay không, đối với tôi mà nói, chưa bao giờ quan trọng đến thế. Việc cậu khiến tôi thất vọng khi hy vọng về cậu tan biến cũng không còn quan trọng nữa. Mọi thứ về cậu đã không còn ý nghĩa gì cả. Sáu năm đủ để tôi xóa sạch tất cả.""Nếu thực sự có thể xóa sạch, vậy tại sao cậu lại đặt giới hạn là ngày 9 tháng 6?""Tôi muốn cậu nhớ rằng cậu còn nợ tôi một lời xin lỗi, Đàm Vân Thư." Phương Du nắm chặt chiếc khẩu trang trong tay, giọng nói của cô bắt đầu lạc đi, đôi mắt cũng đã đỏ hoe. "Cậu hiểu rõ hơn ai hết, nếu thật sự không muốn chúng ta trở thành người xa lạ, thì bước này không thể bỏ qua.""Phương Du." Đàm Vân Thư nhìn cô như vậy, do dự nâng tay lên, cố gắng chạm vào khuôn mặt cô.Phương Du nghiêng đầu né tránh, rồi lùi lại một chút, ánh mắt cảnh giác nhìn cô.Bàn tay của Đàm Vân Thư chạm vào không khí, rơi vào khoảng trống."Xin lỗi." Đàm Vân Thư hạ tay xuống, giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào."Cậu xin lỗi vì chuyện vừa rồi, hay vì quá khứ?""Vừa rồi."Đàm Vân Thư nhìn cô, chậm rãi nói: "Chuyện trước kia, nếu chỉ xin lỗi thì không đủ, mình...""Đủ rồi, Đàm Vân Thư, đừng nói những lời hoa mỹ nữa." Phương Du ngắt lời cô, thở ra một hơi dài. Cô biết không cần tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa. "Cái vẻ tự cho mình đúng của cậu khiến tôi cảm thấy khó chịu.""Tôi còn việc phải làm, nên đi trước đây."Phương Du nói xong, nhét lại chiếc khẩu trang vào tay Đàm Vân Thư, sau đó quay lưng bước đi.Cô đã không còn tâm trạng để đi tàu điện ngầm nữa, gọi xe có lẽ sẽ giúp cô nhanh chóng trở về ngôi nhà ấm cúng của mình.Vừa đi được vài bước, tiếng nói của Đàm Vân Thư từ phía sau vọng đến: "Phương Du, mình sợ rằng sau khi mình nói 'xin lỗi', giữa mình và cậu sẽ hoàn toàn chấm dứt.""Mình không muốn chúng ta chấm dứt."Đàm Vân Thư đuổi theo, đứng trước mặt Phương Du, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài xuống, đôi lông mi ướt đẫm. Trong màn đêm tĩnh lặng, cô khó có thể kiềm chế được cảm xúc của mình.Giọng cô nghẹn ngào: "Chỉ là... thật sự xin lỗi."Dù cô có cố lừa dối bản thân đến đâu, việc cô từng đùa giỡn với tình cảm của Phương Du là sự thật.Những lời bao biện như "mỗi người đều có nhu cầu riêng" chỉ là cái cớ cô tự dối lòng. Giữa cô và Phương Du, từ trước đến nay chưa bao giờ là ngang bằng.Giống như một chiếc bập bênh, cô luôn ở phía cao, còn Phương Du lại luôn áp sát mặt đất.Mãi đến sáu năm sau, chiếc bập bênh ấy mới thực sự cân bằng.Vừa nhìn bóng dáng thanh tao của Phương Du, Đàm Vân Thư chỉ cảm nhận được nỗi đau thấu xương.Rõ ràng là thời tiết giữa tháng Năm đang đẹp, nhưng cô lại thấy xung quanh như có tuyết rơi, mà tuyết này giống như dung nham, chạm vào là khiến cả người cô đau đớn, cho đến khi cô trở thành một cái vỏ trống rỗng.Phương Du không tiếp tục bước về phía trước, cô ngước mắt nhìn Đàm Vân Thư trước mặt.Bộ dạng của Đàm Vân Thư lúc này là điều mà cô chưa từng thấy. Trong mắt cô, Đàm Vân Thư luôn cao ngạo và thanh lịch, giống như con thiên nga trắng cao quý nhất trong câu chuyện cổ tích, dù đối diện với bất cứ điều gì cũng luôn điềm tĩnh.Nhưng lúc này, Đàm Vân Thư lại mắt ngấn lệ, khuôn mặt vốn dĩ vẫn chưa khỏi dị ứng lại vì nước mắt mà đỏ ửng hơn.Cuối cùng, Phương Du cũng nghe được lời xin lỗi muộn màng sau sáu năm của cô ấy, sức lực trong cơ thể cô như bị rút cạn trong khoảnh khắc này.Cô loạng choạng lùi lại một bước, sau khi đứng vững mới gượng cười nói: "Đàm Vân Thư, nếu lúc đầu cậu nói với tôi chỉ là đùa vui thôi, tôi nghĩ tôi cũng chưa chắc chơi không nổi.""Là mình chơi không nổi, Phương Du.""Mình sợ cậu sẽ trốn chạy, mình không muốn cậu bỏ đi."Phương Du hít một hơi, sau đó nói: "Muộn rồi, tôi phải về nhà đây." Cô lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy, đưa qua, "Khi nào nghĩ xong muốn tôi báo đáp cho cậu thế nào, thì nói tôi biết."Hàng mi nặng trĩu của Đàm Vân Thư khẽ rung, đáp lại một tiếng: "Được."Lại hỏi: "Vậy cậu có tha thứ cho mình không?""Không nói đến chuyện tha thứ hay không." Phương Du lại bước tiếp, nhẹ giọng đưa câu trả lời đến tai Đàm Vân Thư, "Đã không còn quan trọng nữa rồi."...Vài phút sau, Phương Du lên xe đặt qua ứng dụng.Cô ngồi ở ghế sau, đầu óc có chút đờ đẫn, hoặc cũng không hẳn là đờ đẫn, chỉ là giống như chiếc tivi bị hỏng, chỉ biết lặp đi lặp lại những gì đã trải qua tối nay với Đàm Vân Thư.Ánh mắt, lời nói, và cả những giọt nước mắt của Đàm Vân Thư...Phương Du chậm rãi nhắm mắt lại, để mặc cho những tia sáng chớp tắt chiếu lên đôi mí mắt mỏng, một lúc sau, một tiếng thở dài khẽ khàng từ cổ họng cô thoát ra.Hơn nửa tiếng sau, cô kéo thân thể mệt mỏi đứng trước cửa chống trộm.Tối nay Phù Sương và Đường Bán Tuyết đều bận, không có thời gian đến trung tâm thương mại Lâm Lý để xem Tiết Dịch hát. Giờ cuối cùng cũng rảnh rỗi, nhưng buổi biểu diễn đã kết thúc từ lâu, dù vậy cũng không ngăn được họ nói chuyện về sự kiện tối nay trong nhóm chat, thậm chí còn xem được một video quay cảnh Phương Du tặng hoa cho Tiết Dịch.Cả hai liền nhắn trong nhóm, hỏi Phương Du cảm giác khi tiếp xúc gần với Tiết Dịch ra sao.Nhưng Phương Du mãi vẫn không trả lời.Phù Sương chú ý động tĩnh ngoài cửa, nghe thấy tiếng mở cửa chống trộm, lập tức đi ra khỏi phòng mình.Cô định mở miệng hỏi Phương Du sao không trả lời tin nhắn trong nhóm, nhưng nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Phương Du, câu hỏi ấy liền nuốt trở lại, cuối cùng chỉ nói: "Nghỉ ngơi sớm đi, Tiểu Du.""Ừ, cậu cũng vậy."Phương Du mở cửa phòng mình, bật đèn lên, treo túi xách lên giá bên cạnh, vốn định cúi xuống thay giày, nhưng cuối cùng lại kiệt sức mà trượt xuống theo cánh cửa.Faye: Đọc chương này thương PD ghê...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com