Bhtt Edit Hoan Sau Khi Chia Tay Dai Tieu Thu Nha Giau Nhat Chi Hoa Giap Tu
Sau khi nghỉ hết phép năm, Phương Du điều chỉnh lại trạng thái và tiếp tục làm việc.Tính ra cô đã gần ba tháng không có mặt ở công ty nhiều, nhưng những tin đồn về cô thì chẳng hề thiếu. Điều mà mọi người bàn tán sôi nổi nhất vẫn là chuyện tình cảm giữa cô và Đàm Vân Thư. Trước đó, khi cô ở Úc rồi về lại nghỉ phép, đồng nghiệp không gặp được cô nên chỉ âm thầm tám chuyện.Giờ đây cô liên tục xuất hiện ở phòng trà, thậm chí có người bắt gặp Đàm Vân Thư đến đón cô tan làm, khiến mọi người cuối cùng cũng có cảm giác tin đồn này đã được xác thực.Hóa ra thật sự là một cốt truyện của tiểu thuyết bách hợp!Phương Du còn nghe từ Tề Vận - tay buôn dưa chuyên nghiệp rằng mọi người đều có những cái nhìn khác nhau về chuyện tình yêu của cô và Đàm Vân Thư. Đa số là những lời khen, nói rằng hai người rất xứng đôi. Tuy nhiên cũng có vài tin đồn như có người bảo trợ lý Phương trước đây là "chim hoàng yến" của Đàm tổng, rồi sau đó "chim hoàng yến" này bỏ trốn đi."Những người này giỏi biên quá." Phương Du vừa lên xe, kể lại phiên bản tin đồn đó cho Đàm Vân Thư, vừa nói vừa cười: "Nhưng kịch bản chim hoàng yến bỏ trốn này, thật ra khá thú vị ấy nhỉ."Đàm Vân Thư đồng ý: "Vậy tối nay mình sẽ diễn cái này, để xem có gì thú vị không."Phương Du vừa mới qua kỳ kinh nguyệt, gần đây cô liên tục bị ngủ.Phương Du chớp mắt, nhẹ nhàng véo eo Đàm Vân Thư một cái, khẽ hừ: "Không diễn.""Vậy phải làm sao thì cậu mới đồng ý?""Ờm... mốt rồi tính."Hôm nay là thứ sáu, đã qua ngày mùng 8 tháng 11.Thời tiết ở Kinh thành thay đổi rất rõ rệt, lạnh hơn nhiều so với khi cô mới trở về cách đây không lâu.Đường Bán Tuyết nhân dịp này đề nghị cùng đi ăn mừng, vì studio của cô ấy vừa có được một hợp đồng lớn, thu nhập rất đáng kể, nên cô ấy rủ vài người bạn đến ăn uống tiệc tùng.Đường phố có chút đông nghịt nên Phương Du và Đàm Vân Thư đến trễ vài phút, vừa cười vừa ngồi xuống bàn.Ngoài Phù Sương, những người bạn mà Đường Bán Tuyết mời Phương Du đều quen biết, cô lần lượt giới thiệu họ với Đàm Vân Thư, trong đó có một người tên là Khương Tiến.Khi nghe thấy tên này, Đàm Vân Thư nhướng mày, ánh mắt chạm vào Khương Tiến, rồi cô cười khẽ.Phương Du không để ý đến điều này, không khí buổi ăn rất vui vẻ, cô lo lắng Đàm Vân Thư sẽ cảm thấy không thoải mái vì có quá nhiều người lạ.Hai người ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng Phương Du gắp thức ăn và đưa khăn giấy cho Đàm Vân Thư, còn khi mọi người nói về một chủ đề nào đó, cô sẽ ghé sát tai Đàm Vân Thư để giải thích, giúp cô ấy hiểu lý do mọi người cười đùa. Sự quan tâm của Phương Du tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ.Phù Sương và Đường Bán Tuyết đã quen với cách hai người đối xử với nhau, vì họ từng cùng nhau ăn uống trước đây.Nhưng những người khác thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn đầy tò mò, vừa vì cặp đôi này rất đẹp, nhìn nhiều bổ nhiều, vừa vì Phương Du từng dự tiệc với họ trước đây nhưng chưa từng thấy cô như vậy. Hơn nữa, họ cũng biết chuyện Khương Tiến từng thích Phương Du, nên không khỏi thấy tình cảnh này thật thú vị.Khi Phương Du lần nữa gắp một miếng nấm vào bát Đàm Vân Thư, một người đàn ông ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc đồng hồ cô đeo: "Phương Du, chiếc đồng hồ trên tay cô...""Sao thế?" Phương Du ngẩng lên nhìn anh ta."Không có gì, chỉ là tôi nhớ nó rất đắt thôi, haha."Phương Du bình thản đáp: "Bạn gái tôi tặng." Cô mỉm cười, dễ dàng làm dịu đi chủ đề này, "27 tuổi, cuối cùng tôi cũng dựa vào thực lực để ăn bám rồi, mọi người đừng hâm mộ quá nha."Cả căn phòng vang lên tiếng cười.Đối với câu trả lời này Đàm Vân Thư cũng có chút ngoài ý muốn. Phương Du với bộ dáng "đúng vậy, là tôi đấy" cùng vẻ mặt rõ ràng còn có chút ngượng ngùng, lại đáng yêu đến mức làm cho trái tim Đàm Vân Thư đang ngồi bên cạnh mềm nhũn.Sau bữa ăn, mọi người cùng đến một quán bar gần đó. Hai người đang rất vui vẻ, bạn bè cũng chơi rất nhiệt tình, nên họ không từ chối uống rượu. Đàm Vân Thư đã gọi điện trước cho chú Viễn để nhờ chú ấy tối nay đến đón họ.Tửu lượng của cả hai đều không tệ, nhưng sau đó Đàm Vân Thư và Khương Tiến lại bắt đầu đua nhau. Cô cũng không rõ tại sao mình lại hành xử ấu trĩ như vậy, có lẽ là vì nhớ đến đêm đó thật vất vả mới gặp được Phương Du, bên cạnh cô ấy là người đàn ông này, khiến lòng cô không khỏi dậy sóng.Cứ như vậy, hậu quả là Đàm Vân Thư uống hơi nhiều, còn Phương Du thì khá hơn một chút.Mười giờ tối, cả hai chào tạm biệt bạn bè rồi lên xe.Chú Viễn lái xe rất êm, hai người ngồi ở ghế sau đầu tựa vào nhau.Đàm Vân Thư vô tình chạm vào một con thú bông, chợt nhớ ra một chuyện, cô nói với giọng không quá rõ ràng: "Trước đây mình đi Dung Thành là có việc muốn làm.""Việc gì vậy?" Phương Du nhắm mắt, giơ tay xoa huyệt thái dương."Mình đã ký hợp đồng nhận nuôi trọn đời một con gấu trúc giống cái ở cơ sở gấu trúc Dung Thành, mình đặt tên cho nó là 'Đối Đối,' nhưng nó vẫn chưa được ra mắt công chúng."Đầu óc Phương Du đang hơi lơ mơ, chậm rãi tiếp thu thông tin này, sau đó mới kinh ngạc: "Gì cơ?"Không phải chứ, bạn gái của cô trước đó đi Dung Thành là để nhận nuôi một con gấu trúc, còn đặt tên cho nó nữa.Đối với Phương Du, chuyện này thật quá đỗi xa lạ.Cô tưởng cùng lắm thì chỉ đến thăm cơ sở gấu trúc thôi, ai ngờ Đàm Vân Thư lại nhận nuôi trọn đời một con."Chúng ta nhận nuôi với danh nghĩa cá nhân, tên là Phương Phương Viên Viên... Ừm, ghép lại thành Viên Đối Phương (tròn đối vuông), này không phải gom đủ tên luôn à." Đàm Vân Thư thậm chí còn không dùng tên khách sạn Quân Linh, mà điền vào bốn chữ "Phương Phương Viên Viên."Phương Du quay đầu lại, nheo mắt nhìn gương mặt Đàm Vân Thư dưới ánh đèn đường lướt qua lúc sáng lúc tối chập chờn, rồi cô bật cười: "Ừm, mình biết rồi.""Vậy sau này khi nó được ra mắt, chúng ta cùng đi xem nhé."Đôi khi mọi chuyện nếu suy nghĩ kỹ thì cũng có thể rất đơn giản. Chẳng hạn như số tiền Đàm Vân Thư đã chi cho gấu trúc không chỉ có ý nghĩa với cô mà còn có ý nghĩa với gấu trúc."Dù không ra mắt cũng có thể đến xem, người nhận nuôi có thể thăm chúng trong khoảng thời gian chỉ định."Hai người cứ vậy vừa trò chuyện vừa đi về căn hộ.Thông thường vào cuối tuần, họ sẽ về căn hộ của Phương Du, nhưng vào các ngày trong tuần, họ vẫn ở lại khách sạn. Đàm Vân Thư còn đưa Phương Du đi ăn ở nhà hàng, và ý nghĩa của hành động đó rất rõ ràng, đến mức các nhân viên đều âm thầm nhớ kỹ gương mặt của vợ sếp.Tối nay, cả hai uống rượu và ngủ lại khách sạn.Sau khi tắm rửa, Phương Du lại ngồi trên bệ rửa mặt, giống như lần đầu họ hôn nhau sau khi gặp lại, tay cô đặt lên vai Đàm Vân Thư, cùng chia sẻ hương vị bạc hà thơm mát của kem đánh răng.Đàm Vân Thư nhắm chặt mắt, hơi thở gấp gáp, bàn tay dường như không thể kiểm soát được.Chẳng bao lâu sau, quần áo của cả hai từ phòng tắm đã được cởi ra và vương vãi đến phòng khách.Sau hơn một tuần chăm sóc, cơ thể Phương Du đã đầy đặn trở lại, Đàm Vân Thư đè cô xuống ghế sofa, ngón tay len lỏi vào bên trong lớp áo của Phương Du, rồi nắm chặt hơn.Ý thức của cô có chút mơ hồ nhưng cũng rất rõ ràng. Cô biết mình đang làm gì, nhưng dường như cũng chỉ đang hành động theo bản năng.Khi đầu cô cúi xuống, Phương Du giữ lấy mặt cô, tiếp tục nụ hôn ấy.Hai người hôn đến mức cả hai đều thiếu dưỡng khí, Phương Du mới buông cô ra và hỏi: "Còn điều gì chưa nói với mình không?""Không còn gì nữa...""Thật không?" Phương Du nuốt nước miếng, khó nhọc mở mắt, nhìn gương mặt ửng đỏ của Đàm Vân Thư, bất chợt hỏi: "Trong sáu năm qua, lúc nhớ mình cậu thường làm gì?"Đàm Vân Thư nghe vậy cau mày, suy nghĩ mấy giây rồi mới trả lời: "Sẽ đi tắm.""Tại sao lại đi tắm?""Vì nhớ cậu..." Đàm Vân Thư khó nhọc đáp, "Cơ thể mình rất nhớ cậu."Phương Du hôn nhẹ lên mặt cô, "Ừm," rồi lại nghe Đàm Vân Thư nói: "Còn nữa, sẽ uống rượu.""Tại sao lại uống rượu?""Vì nhớ cậu đến mức không ngủ được..." Đàm Vân Thư nhớ lại, mắt đã hơi ươn ướt, giọng đầy mùi rượu, "Mình rất nhớ cậu, nhớ đến mức đau thắt cả ngực.""Nhưng mình không gặp được cậu, cũng không tìm thấy cậu. Mình không biết cậu đi đâu. Quán điểm tâm của dì Phương không có cậu, Khu 35 Tinh Hồ cũng không thấy bóng dáng cậu, rồi tiệm trà sữa cậu làm thêm, văn phòng thực tập, gian hàng ở trung tâm thương mại Lâm Lý, lối thoát hiểm... thậm chí cả khách sạn mà chúng ta từng ở, cũng chẳng có cậu.""Phương Du, sau này đừng rời xa mình nữa được không? Đừng chia tay mình nữa được không? Mình sẽ không bao giờ đẩy cậu ra nữa. Mỗi lần chia ly với cậu, mình đều đau quá.""Lúc cậu đi công tác, mình cũng sợ hãi không gặp lại cậu nữa. Buổi tối mình sẽ lại không ngủ được, sợ hãi, bất an lo lắng. Mình giống như bị hội chứng rối loạn lo âu chia ly vậy."*Hội chứng rối loạn lo âu chia ly: Rối loạn lo âu chia ly thể hiện tình trạng tâm lý sợ hãi, thường xảy ra khi người trải qua nó phải đối mặt với việc tách xa hoặc chia ly với những người có quan hệ đặc biệt đối với họ"Mình không dám nói với cậu, vì lúc trước là do mình tự gây tội...""Phương Du... Phương Du..."Tác dụng của rượu khiến cảm xúc của Đàm Vân Thư càng thêm phóng đại. Nói đến đây, nước mắt cô tuôn rơi, cô vẫn kiên trì lặp lại: "Mình sẽ không buông tay cậu nữa đâu, Phương Du.""Cậu có thể đừng biến mất khỏi thế giới của mình nữa được không?"Nước mắt của Đàm Vân Thư thấm ướt cả gương mặt và vai Phương Du, giống như đêm mưa đó, hơi ấm từ nước mắt làm nóng da thịt cô.Càng nghe, Phương Du càng tỉnh táo, cũng càng thêm xót xa.Cô nâng tay lên lau nước mắt cho Đàm Vân Thư, giọng cũng mang theo chút nghẹn ngào: "Được, mình sẽ không biến mất nữa.""Thật không?""Thật."Phương Du nói xong, ngồi dậy kéo khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Đàm Vân Thư. Cô vẫn còn hơi say, bước đi có chút loạng choạng nên càng cẩn thận hơn bình thường, sợ dùng sức quá mạnh sẽ làm đau gương mặt của đại tiểu thư.Dần dần, Đàm Vân Thư ngừng khóc, cô mở đôi mắt ướt đẫm, nhìn Phương Du với ánh mắt dịu dàng.Phương Du lau xong, thấy thế liền hỏi: "Sao cậu cứ nhìn mình vậy?""Cậu có thể đến và yêu mình, thật sự là quá tốt, Phương Du."Phương Du cúi đầu, hôn lên mắt cô: "Có cậu đến bên mình và yêu mình, cũng thật tốt."Đàm Vân Thư khóc đến khô cả họng, cô đặt tay lên sau đầu Phương Du, kéo nụ hôn sâu thêm, như thể đang tìm kiếm nguồn nước. Nhưng dần dần, đó không còn chỉ là sự khát khao đơn giản. Cô bắt đầu từ từ cởi bỏ lớp áo của Phương Du, rồi cả chiếc quần vừa thay trong phòng tắm cũng bị cởi ra không còn mảnh vải.Mọi thứ dần trở nên hỗn loạn và hoang đường. Đầu và cổ của Phương Du đè lên gối ôm, khuỷa tay cô chống đỡ ở hai bên, cô cứ như vậy nghiêng người quỳ gối trên ghế sofa.Mà Đàm Vân Thư ở phía sau cô cúi người, một tay xoa cô, tay còn lại vuốt ve cô.Có lẽ vì Đàm Vân Thư tối nay khóc quá đáng thương, nên Phương Du mới đồng ý với yêu cầu này của cô.Chỉ là mấy ngày qua cô đến kỳ kinh nguyệt nên không làm gì, giờ bị Đàm Vân Thư trêu đùa vài cái thì có chút chịu không nổi.Đầu gối kê lên ghế sofa, chất liệu mềm mại khiến đầu gối không bị đau, nhưng điều này lại càng thuận tiện hơn cho Đàm Vân Thư ma sát vào cô.Cả hai đều biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, nên khi không thể tắm sau khi uống rượu, họ đã cẩn thận tắm rửa trước đó trong phòng.Đàm Vân Thư tựa hồ đã nghiện việc dùng miệng, sau đó cô còn tiến lên, khiến miệng và cằm đầy những dấu vết lấp lánh.Một lúc lâu sau Phương Du không chịu nổi nữa, run rẩy ngã xuống sofa.Cô vẫn còn chìm trong dư vị, nheo mắt mệt mỏi nhìn Đàm Vân Thư, chầm chậm đưa tay chạm vào phía dưới Đàm Vân Thư, ngón tay nhẹ nhàng câu lên.Cô nhìn phản ứng của Đàm Vân Thư, đuôi mắt ướt đẫm tình triều lại thêm chút hứng thú, cô dịu dàng nói: "Giờ thì có thể diễn rồi.""Diễn gì cơ?""Chiều nay không phải cậu muốn diễn cảnh chim hoàng yến bỏ trốn sao? Cậu đóng vai chú chim hoàng yến đó nhé?"Yết hầu của Đàm Vân Thư khẽ động, cô nghe Phương Du đã bắt đầu nhập vai với giọng điệu đầy kịch tính: "Cậu không thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình đâu, Đàm Viên Viên.""Lòng bàn tay" này là lòng bàn tay thật sự.Phương Du nảy ra chút ý muốn trả đũa, vì Đàm Vân Thư đã khiến cô thử qua tư thế này nên cô phải trả lại hết thảy. Đến mặt sau, Phương Du còn gọi cô là "chị," này đối với họ là cách xưng hô mới mẻ, dù rằng thực tế Đàm Vân Thư đúng là hơn cô hai mươi ngày tuổi thật.Gọi "chị" có vẻ cũng không có gì sai.Giọng của Phương Du đặc biệt quyến rũ, nghe qua khiến Đàm Vân Thư càng thêm nhạy cảm, dù sao thì phòng có cách âm tốt, cô không cần kiểm soát điều gì, chỉ sợ Phương Du không nghe rõ.Cô còn liên tục tỏ tình hết lần này đến lần khác, nói những lời âu yếm mãi mà không chán.Cuối cùng, đúng như dự đoán, cô không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Phương Du, thậm chí còn siết thật chặt, không cho Phương Du rời đi ngay lập tức.Phương Du cúi xuống nhìn sofa, chậm rãi nhận ra và nói: "Sofa cần giặt rồi."Đàm Vân Thư hơi mở mắt, "Ừm" một tiếng, cô vẫn còn rất say, đôi mắt nửa khép, trông đặc biệt quyến rũ.Vài giây sau, cô còn cười khúc khích hai tiếng, nghe có vẻ ngốc nghếch.Phương Du lại dùng đầu gối ấn vào cô, hơi hoang mang nhìn và hỏi: "Cười cái gì thế?""Mình nghĩ đến chuyện lúc tối, cậu nói cậu dựa vào thực lực để ăn bám."Đàm Vân Thư chống người ngồi dậy, khẽ vén tóc dài của Phương Du rồi ôm lấy gương mặt cô, nói: "Thật sự có thực lực, bé yêu à, cậu làm mình rất sướng."Phương Du liền hôn cô, bịt miệng cô lại.Lại còn dám dựa vào rượu để nói chuyện bậy bạ.Tuy rằng người này không cần uống rượu cũng có thể nói như thế, nhưng Phương Du vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.***Ngày 19 tháng 11 là thứ Ba, cũng là sinh nhật của Phương Du.Trước hai ngày cuối tuần cô đã mời bạn bè đi ăn, vì ngày làm việc mọi người đều mệt mỏi, làm vậy cũng tiện hơn.Nhưng sinh nhật năm nay sẽ có thu hoạch khác hẳn mọi năm, bởi vì có Đàm Vân Thư ở bên cạnh.Vừa đến lúc 0 giờ ngày 19, trên ngón áp út của cô đã được đeo một món gì đó lạnh lẽo.Cô vốn đã hơi buồn ngủ, nhưng đối diện là Đàm Vân Thư với ánh mắt đầy tình cảm, rồi lại thấy đôi môi xinh đẹp của Đàm Vân Thư khẽ mấp máy..."Phương Du, sinh nhật vui vẻ.""Chúc cậu luôn gặp may mắn, khỏe mạnh bình an, chặng đường còn lại trong cuộc đời sẽ tràn đầy niềm vui bất ngờ và ấm áp.""Cá nhỏ cứ bay lên, đừng sợ rơi xuống, mây nhỏ dù thế nào cũng sẽ đỡ lấy cậu."Faye: Không biết mình đọc truyện chưa đủ nhiều hay sao mà lần đầu đọc thấy có tư thế này. Đàm Vân Thư bạo ghê :))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com