TruyenHHH.com

Bhtt Edit Hoan Sau Khi Chia Tay Dai Tieu Thu Nha Giau Nhat Chi Hoa Giap Tu

Ngày hôm sau là thứ Hai, Phương Du ngồi trong xe của Đàm Vân Thư đến bãi đỗ xe ngầm của công ty. Trước đây, cô còn lo tránh né một số điều, nhưng từ khi chuyện giữa cô và Đàm Vân Thư bị tiết lộ, cô đã trở nên thản nhiên hơn nhiều.

Vì vậy khi gặp đồng nghiệp ở cửa thang máy, cô rất bình tĩnh, cũng không để tâm đến những ánh mắt dò xét hay đánh giá.

Sau vụ việc liên quan đến Tiết Dịch, cô đã quen với những ánh mắt như vậy. Lần này ngược lại, cô chủ động hơn, chủ động cười chào hỏi với các đồng nghiệp.

Sau đó, cô sẽ thấy họ hơi gượng gạo gật đầu chào lại.

Cảnh tượng như vậy tiếp tục diễn ra cho đến khi Phương Du bước vào công ty.

Lần này cô đi công tác quá lâu, nếu không phải thường xuyên có báo cáo tiến độ từ phía Úc, có lẽ sẽ có người nghi ngờ rằng cô đã bị sa thải. Khi đi qua khu vực công cộng, có đồng nghiệp còn chủ động nói nhớ cô, và cô cũng đáp lại bằng một nụ cười như thường lệ.

Khi trở lại văn phòng đã lâu không tới, cô liền ra cửa sổ kiểm tra mấy chậu sen đá của mình. Trong suốt hơn hai tháng qua, Thẩm Ánh Chi đã giúp cô tưới nước cho chúng. Bây giờ, những chậu sen đá này vẫn phát triển tươi tốt và sum suê.

Ngoại trừ thời tiết ngoài cửa sổ ảm đạm hơn trước, từ mùa hè đã chuyển sang cuối thu, mọi thứ dường như không có thay đổi lớn.

Cuộc họp sáng vẫn phải diễn ra, cô vẫn phải làm báo cáo của mình.

Lần này ở Úc lâu như vậy, đối với cô cũng là một cơ hội học hỏi tốt. Khi làm báo cáo, cô trình bày rất đâu ra đó, trông có vẻ tự tin hơn trước đây.

Thẩm Ánh Chi ngồi ở ghế đầu, khuôn mặt nghiêm túc.

Cô ấy thỉnh thoảng đặt ra một vài câu hỏi mang tính xây dựng, và Phương Du đều có thể trả lời một cách trôi chảy.

Sau đó, Thẩm Ánh Chi sẽ nhướng mày, quét mắt qua những người khác trong phòng, như thể thiếu điều muốn dán lên mặt câu hỏi: "Ai còn dám nghi ngờ năng lực chuyên môn của Phương Du?" Một số người có chút chột dạ liền ngượng ngùng né tránh ánh mắt của cô.

Dự án này, Phương Du hoàn thành với mức độ rất cao, không ai có thể bắt bẻ được gì.

Tuy nhiên sau cuộc họp, Thẩm Ánh Chi liền gọi Phương Du vào văn phòng của mình.

"Chiều nay đội bên Úc sẽ đến, cô tiếp đãi họ một chút, ngày mai là cô có thể nghỉ phép rồi, thứ Ba tuần sau quay lại làm." Thẩm Ánh Chi xoay cây bút, cô nhìn Phương Du, nội tâm có chút phức tạp.

Sự phức tạp nằm ở chỗ trong số những người cô từng tuyển, bây giờ chỉ còn lại Phương Du là người duy nhất xuất sắc. Ban đầu Đàm Tụng cũng nằm trong danh sách, nhưng tiếc rằng trong vài năm qua, Đàm Tụng dần dần bị điều kiện mà chị họ đưa ra thấm nhuần và làm sa ngã. Dù bây giờ cô đã giành được vị trí này, nhưng Đàm Tụng đã sớm thay lòng.

Còn chuyên môn gây ra vụ việc vừa rồi.

Phương Du mím môi: "Cảm ơn Thẩm tổng."

"Sao?"

"Dù là sáu năm trước hay bây giờ," Phương Du nói nghiêm túc, "tôi đều rất cảm kích Thẩm tổng."

Thẩm Ánh Chi nhìn cô, nhất thời muốn nói điều gì đó nhưng lại như không thể nói nên lời. Cô làm sao mà ngờ lại trùng hợp như thế chứ? Hơn nữa, giữa hai người họ thật ra rất ít khi trò chuyện về chuyện cá nhân, khi giao tiếp cũng chỉ xoay quanh công việc, chỉ có hai ba lần mới nhắc đến Đàm Vân Thư.

Hiện tại, thái độ của Phương Du khiến Thẩm Ánh Chi có chút không quen. Hơn nữa, lúc mới biết về mối quan hệ giữa Phương Du và Đàm Vân Thư, cô còn từng nghĩ đến việc thay người.

Phải vài giây sau, Thẩm Ánh Chi mới nghĩ ra cách đáp lại: "Nếu muốn cảm ơn tôi thì sau này hãy cố gắng làm việc hơn nữa, tôi là một nhà tư bản độc ác đấy."

Phương Du mỉm cười: "Vâng."

"Về nghỉ ngơi đi, vất vả rồi."

Phương Du rời khỏi phòng tổng giám đốc, quay lại ngồi trong văn phòng của mình.

Đối với Thẩm Ánh Chi, thực ra có một khoảng thời gian Phương Du không biết nên cư xử thế nào, bởi vì mối quan hệ giữa Thẩm Ánh Chi và Đàm Vân Thư luôn hiện hữu. Nhưng bây giờ, cô đã dần dần tìm ra cách để họ có thể tương tác với nhau, đó là chỉ cần bàn về công việc, ít nói chuyện cá nhân.

Tuy nhiên, những lời cô nói trước mặt Thẩm Ánh Chi không phải là giả dối. Nếu không phải nhờ hành động thiện chí của Thẩm Ánh Chi sáu năm trước, cô thật sự không biết cuộc sống của mình hiện tại sẽ ra sao. Có thể là tệ hơn bây giờ, nhưng khó có thể tốt hơn. Cô cũng hiểu rõ rằng khi Thẩm Ánh Chi biết về mối quan hệ trong quá khứ giữa cô và Đàm Vân Thư, có lẽ đã có khoảnh khắc Thẩm Ánh Chi muốn từ bỏ cô.

Nhưng điều đó thì sao chứ? Bây giờ cô vẫn đang ngồi ở đây, làm việc tốt đẹp mà?

Nghĩ đến những điều này, Phương Du thở ra một hơi, rồi bắt đầu bận rộn với công việc của mình.

Nhưng đến trưa, cô không ăn trưa ở công ty của Tập đoàn Thẩm Thị mà đến căng-tin của Tập đoàn Quân Linh ở tòa nhà bên cạnh.

Tối hôm trước, Đàm Vân Thư lại cố tình trêu chọc hành hạ cô cho bằng được. Đến khi cô xin tha, Đàm Vân Thư mới mở miệng bảo cô đổi sang ăn trưa ở một căng-tin khác.

Trước 'tình thế' lúc đó, cô đành phải đồng ý.

Nhưng đồng ý là một chuyện, việc thật sự đến căng-tin của Tập đoàn Quân Linh lại là chuyện khác. Trong suốt thời gian đứng lấy khay và chọn món, dường như có vô số đôi mắt đang dõi theo cô. Cô có thể cảm nhận được từng ánh mắt tò mò hoặc khó tin, còn nhiều hơn cả buổi sáng khi ở công ty của mình.

Đàm Vân Thư đứng cạnh cô, gắp cho cô một miếng trái cây đặt vào góc trên của khay và nhắc nhở: "Ăn một ít trái cây sau bữa trưa cũng tốt mà, Phương tiểu thư."

"..." Phương Du nhịn.

Chỉ khi tách khỏi các nhân viên ở bên ngoài và bước vào nhà ăn dành riêng cho quản lý, nơi ít người hơn, cô mới cảm thấy thoải mái hơn.

Đàm Vân Thư chống một tay dưới cằm, vẻ mặt thản nhiên. Cô nghiêng đầu, hỏi bạn gái đang ngồi bên cạnh: "Thấy thức ăn thế nào?"

Phương Du nuốt miếng đồ ăn ngon trong miệng xuống. Cô không biết có phải vị giác của mình có vấn đề không nhưng cô cảm thấy đồ ăn ở căng-tin của Quân Linh ngon hơn một chút. Bây giờ nghe Đàm Vân Thư hỏi, cô cầm cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm rồi mới trả lời: "Cũng khá ngon."

"Chỉ cần Phương tiểu thư thích là được, sau này có thể thường xuyên đến."

Phương Du khẽ mỉm cười: "Để sau rồi tính."

Lúc mới ở bên nhau, cô cũng từng nghĩ nếu mối quan hệ giữa cô và Đàm Vân Thư bị phát hiện thì sẽ thế nào. Hồi còn học đại học, cô và Đàm Vân Thư luôn phải lén lút hôn nhau trong bóng tối. Giờ đây cả hai đã trưởng thành hơn, nhưng những điều cần đối mặt cũng nhiều hơn. Tuy nhiên với vấn đề này, cô thật sự chưa tìm được câu trả lời.

Bây giờ sau khi chuyện giữa hai người bị lộ ra, cô so với tưởng tượng lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Dù vẫn chưa hoàn toàn quen với những ánh mắt kia nhưng cô cũng không quá hoảng loạn.

Hơn nữa, yêu nhau dưới ánh mặt trời chẳng phải là điều cô từng ao ước hay sao?

Sau khi tự an ủi bản thân một hồi, Phương Du cảm thấy thoải mái hơn.

Cô vẫn là chính mình, không có được gì thêm nhờ Đàm Vân Thư, và cô vẫn đang giữ vững vị trí của mình trong công việc.

Tuy nhiên sau câu trả lời của cô, ánh mắt của Đàm Vân Thư lại cụp xuống.

"Sao thế?" Phương Du hỏi.

Đàm Vân Thư khẽ nhướng mắt lên, nói thật: "Ngày mai cậu phải về Liễu Thành." Cô ấy nở một nụ cười bất lực: "Lại là kiểu gặp nhau được một ngày rồi lại xa cách, đúng là đôi tình nhân tội nghiệp."

Phương Du đã lâu không gặp gia đình nên cô đã đặt kế hoạch về Liễu Thành từ trước. Thứ Ba cô về, thứ Sáu sẽ quay lại.

Thứ Bảy họ sẽ cùng nhau đón sinh nhật của Đàm Vân Thư.

"Lần này không có chênh lệch múi giờ, chỉ có bốn ngày thôi." Phương Du biết rằng sự an ủi của mình khá vụng về, nhưng cô cũng không thể nói gì khác, bởi vì sự chia xa là điều không thể thay đổi.

Đàm Vân Thư bật cười: "Cảm ơn cậu, nghĩ vậy khiến mình cảm thấy tốt hơn nhiều."

"Thật không?"

"Giả đấy."

"..." Phương Du nhìn quanh một lượt, rồi lén lút nắm lấy tay Đàm Vân Thư siết nhẹ, "Đừng buồn nữa mà. Đợi mình về chúng ta sẽ cùng đón sinh nhật của cậu, được không?"

***

Trưa thứ Ba, Phương Du về đến Liễu Thành. Cô đi thẳng đến tiệm "A Cần Điểm Tâm" và cùng Phương Cần lên xe về thị trấn.

Không biết có phải cô nghĩ nhiều quá không nhưng cô cảm thấy biểu cảm của Phương Cần khi gặp mình có gì đó không đúng. Mẹ không vui mừng như mọi khi, có chút lặng lẽ, khác hẳn với những lần gặp trước đây.

Vì không phải là dịp lễ, số người về thị trấn không nhiều, chiếc xe năm chỗ vẫn còn trống một chỗ.

Hai mẹ con không nói chuyện nhiều trên đường đi. Đàm Vân Thư đang bận rộn làm việc nên cũng không có tin nhắn nào gửi tới. Phương Du thỉnh thoảng chụp vài cảnh bên đường khi xe dừng lại và gửi qua cho cô ấy. Cứ chầm chậm như vậy, hai tiếng sau, họ đến thị trấn và đi thẳng đến bệnh viện.

Những thay đổi ở bệnh viện khiến Phương Du có chút ngạc nhiên. Tường đã được sơn lại, những chiếc ghế đã cũ hơn tuổi của cô cũng được thay thế, giường bệnh cũng vậy, được bổ sung nhiều chức năng, tiện lợi hơn.

Gần nửa năm rồi Phương Du mới gặp lại ông bà nội, cô không khỏi cảm thấy sống mũi cay cay.

Bà nội cô cố gắng chớp đôi mắt mờ đục, còn cố nhúc nhích môi để nói chuyện, nhưng cuối cùng chỉ phát ra những âm thanh khó nghe rõ.

Phương Du nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà, đôi tay giờ đây chỉ còn da bọc xương, gật đầu: "Bà ơi, con về rồi."

Phương Du cứ như tự hỏi rồi tự trả lời: "Sao ạ? Con gầy đi sao? Làm gì có, con vẫn nặng như trước thôi. Bà đừng lo, con sống rất tốt..."

Quy trình này cô cũng lặp lại với ông nội, nhưng không tránh khỏi việc nước mắt cứ trào ra như mưa.

Trên đường về, Phương Cần đã nói với cô rằng hai ông bà có lẽ không còn trụ được bao lâu nữa, các chức năng cơ thể ngày càng suy giảm. Hiện tại họ chỉ sống nhờ vào một hơi thở mỏng manh, có lẽ mọi chuyện sẽ xảy ra trong năm nay.

Nhưng năm nay chỉ còn lại hai tháng.

Không nên như thế này. Cô đã làm việc chăm chỉ, kiếm tiền để cuộc sống gia đình tốt hơn, nhưng sinh lão bệnh tử vẫn là điều cô không thể làm gì được. Thậm chí cô còn không nhớ rõ dáng vẻ rạng rỡ của ông bà khi gọi cô là "Tiểu Du, cháu gái ngoan" nữa.

Mọi thứ đều đã trở nên mờ nhạt. Cô chỉ nhớ mùi khó chịu ở bệnh viện thị trấn, và khuôn mặt già nua ngày càng yếu đi của họ trên giường bệnh.

Phương Du ở lại bệnh viện đến khi trời tối mới chuẩn bị cùng Phương Cần về quê.

Liễu Thành cuối thu lạnh lẽo, nhất là ở vùng quê nhiều núi. Cô không mặc đủ ấm nên khẽ run lên vì lạnh.

Phương Cần nhìn cô, muốn hỏi về chuyện giữa cô và Đàm Vân Thư nhưng không thể mở lời.

Tuy nhiên, khi vừa về đến nhà và gặp Phương Đức Minh cùng Kim Tú, thì điện thoại từ y tá của bệnh viện thị trấn gọi đến...

Hai ông bà đã qua đời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com