Bhtt Edit Hoan Sau Khi Chia Tay Dai Tieu Thu Nha Giau Nhat Chi Hoa Giap Tu
Chênh lệch múi giờ chỉ hai tiếng nhưng khoảng cách lại gần mười nghìn cây số. Ban đầu cả hai đều có chút không quen, nhưng đều phải cố gắng thích nghi.Bởi vì những ngày như thế này còn rất dài, vẫn còn tới 20 ngày, và mới chỉ bắt đầu mà thôi.Công việc của Phương Du không nhẹ nhàng như cô tưởng. Sau khi thay đổi môi trường ngôn ngữ, cô mới nhận ra mình vẫn còn nhiều chỗ cần cải thiện. Mặc dù trước đây đã cùng Thẩm Ánh Chi giao tiếp với đối tác nước ngoài, nhưng khi so sánh với hiện tại cô cảm thấy khó khăn hơn nhiều, đặc biệt là nhiều thuật ngữ thương mại khiến cô có hơi cố sức. May mắn là tiến độ công việc không bị ảnh hưởng.Thẩm Ánh Chi là một người sếp đầy tham vọng, và nhiệm vụ trong chuyến công tác lần này cũng rất nặng nề.Tuy nhiên so với trong nước, ở đây thời gian tan làm sớm hơn, chỉ tầm năm giờ chiều. Nhưng Phương Du trở về khách sạn vẫn phải họp video với công ty trong nước để theo dõi các dự án trong nước. Với vai trò trợ lý tổng giám đốc, cô phải giám sát rất nhiều thứ.Bận rộn suốt cả tuần, đến thứ 6 Phương Du cùng các đồng nghiệp mới có chút thời gian để thở nên mọi người hẹn nhau đi dạo.Thời tiết ở Sydney lạnh hơn nhiều so với Kinh thành, Phương Du hơi sợ lạnh, mặc đều là bộ dành cho mùa thu.Trên đường phố, cô thấy không ít cửa hàng ẩm thực người Hoa, ở đây mấy ngày rồi, cô cảm thấy đồ ăn ở đây cũng không quá khó ăn như cô tưởng.Cô tiện thể chụp ảnh những cửa hàng này gửi cho Tề Vận xem.Tề Vận hỏi: 【Thật sự ra nước ngoài rồi sao?】Tề Vận: 【Ơ mà cái nhà "Vua tuyết" này là gì thế?】*Vua Tuyết: Snow King, cửa hàng thường được biết đến với các loại kem đá bào phủ lớp sốt trái cây tươi hoặc các nguyên liệu đa dạng như đậu đỏ, thạch, và sữa đặc, tạo nên những món tráng miệng mát lạnh và hấp dẫn. Cửa hàng này thường thu hút các thực khách yêu thích đồ ngọt và muốn trải nghiệm hương vị kem đá bào kiểu Đài Loan tại Sydney.Phương Du bật cười, trò chuyện đôi chút rồi tiếp tục đi dạo với đồng nghiệp.Khi đi ngang qua một cửa hàng trang sức, cô dừng lại. Thấy thế, các đồng nghiệp cũng dừng lại theo.Bên trong tủ kính trưng bày nhiều viên ngọc trai Úc trắng quý phái và thanh lịch, ánh sáng của chúng thật đẹp, giá cũng rất "đẹp."Một đồng nghiệp lên tiếng, hỏi: "Trợ lý Phương định mua à?""Ừ.""Tự mua cho mình à?" Một đồng nghiệp khác tò mò hỏi tiếp. Giữa Phương Du và họ vẫn có một khoảng cách vô hình, không dễ dàng phá vỡ.Phương Du nhìn viên ngọc trai to tròn trên mặt dây chuyền, trong đầu đã tưởng tượng ra dáng vẻ của Đàm Vân Thư khi đeo nó. Nghe đồng nghiệp hỏi, cô lắc đầu: "Không."Cô ngừng lại một chút, rồi nói: "Mua cho người yêu của tôi.""Ồ~~~"Nói xong, Phương Du bước vào cửa hàng.Không lâu sau cô xách hai túi đồ ra, tiếp tục đi dạo cùng đồng nghiệp. Hiếm khi có thời gian rảnh rỗi như vậy, cô cũng tranh thủ mua thêm quà lưu niệm cho bạn bè và gia đình.Mãi đến chín giờ tối, cô mới về đến khách sạn.Trong nước, Đàm Vân Thư đã tắm xong và vừa đắp mặt nạ.Dù khoảng cách xa xôi, may mắn là còn có video giúp họ vơi bớt nỗi nhớ.Nhưng Phương Du cũng muốn đi tắm trước. Sau khi gửi cho Đàm Vân Thư những bức ảnh và video chụp buổi tối, cô mới vào phòng tắm.Đàm Vân Thư lật xem những bức ảnh và video đó một cách hào hứng.Trước ống kính, Phương Du cười rất dịu dàng trí thức, làn gió biển nhẹ nhàng lướt qua mái tóc của cô. Trong bối cảnh hoàng hôn và biển cả, cô trông giống như một bức tranh sống động, khiến Đàm Vân Thư càng nhìn càng rung động.Phương Du khó tránh khỏi việc có ý muốn trả đũa Đàm Vân Thư hôm trước trêu cô bằng câu "tiếc là cậu hôn không đến" nên cô cố ý nhờ đồng nghiệp quay lại cảnh mình chỉ dùng một tay tháo kính, nụ cười trên gương mặt mang vẻ quyến rũ và trêu ghẹo.Đàm Vân Thư: "....."Tim cô giống như có người đang dùng lông vũ gãi liên tục, ngứa đến nỗi cô cứ lật đi lật lại xem mãi, cho đến khi gọi video với Phương Du vẫn chưa dịu bớt cảm giác ấy.Phương Du làm ra vẻ giống như chẳng biết gì, mỉm cười hỏi: "Sao thế? Nhìn cậu tức giận y như con cá nóc vậy.""Cậu phạm quy rồi, Phương Du." Đàm Vân Thư nói một cách nghiêm túc."Sao lại phạm quy?" Phương Du vừa hỏi vừa chỉnh lại kính, cô ở một mình trong phòng khách sạn, nằm dựa đầu vào giường, mỉm cười nhìn người yêu qua màn hình.Cổ họng của Đàm Vân Thư khẽ động, rồi cô buông ra một câu ngọt ngào không thể sến hơn được nữa: "Dễ thương đến phạm quy."Phương Du bật cười khúc khích, thẳng thừng đáp lại: "Muốn tháo kính của mình à?""Ừm."Phương Du đành nói: "Vậy... đợi mình về, mình sẽ cho cậu tháo thỏa thích nhé?"Ngụ ý của câu nói này cả hai đều hiểu rõ.Đàm Vân Thư xoay người nằm trên giường, một tay chống đầu, nhìn người yêu trên màn hình. Khóe môi cô khẽ nhếch lên, dường như câu nói kia đã làm dịu đi phần nào cảm giác nhớ nhung.Ngay sau đó, Phương Du nói tiếp: "Chiều nay tan làm xong, mình có đi dạo với đồng nghiệp, mua quà cho cậu rồi.""Quà gì thế?""Giờ chưa thể nói cho cậu được, đợi mình về sẽ biết."Nhưng còn tận nửa tháng nữa Phương Du mới về.Lông mi của Đàm Vân Thư khẽ rung, không tránh khỏi cảm giác buồn bã: "Ngày mai là Thất Tịch..."Rất nhiều ngày lễ hai người đều chưa có dịp cùng nhau trải qua. Bây giờ khi cuối cùng đã có thể yêu đương hẹn hò, lễ Thất Tịch đầu tiên lại ngay trước mắt, nhưng kết quả là...Kết quả là ở hai đất nước khác nhau."Không sao đâu, Đàm Vân Thư."Phương Du đưa tay lên, giả vờ như đang vỗ nhẹ đầu cô, an ủi: "Yêu xa vẫn là yêu mà, trước đây chưa từng như vậy, so sánh ra thì giờ cậu cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút đúng không?"Đàm Vân Thư nở nụ cười nhạt: "Đúng vậy, cảm ơn cậu."Cô thực sự rất muốn bay đến Úc nhưng không thể bỏ lại công việc, còn rất nhiều chuyện cần giải quyết ở công ty.Cô cũng biết rõ Phương Du sẽ không muốn cô qua đó.Phương Du sang đó để làm việc chứ không phải đi du lịch, cô phải rõ ràng điều này.Chỉ là cô không thể tránh khỏi có triệu chứng lo lắng vì phải xa cách, nhưng lại không muốn khiến Phương Du lo lắng, mỗi lần gọi video đều cố gắng đè nén cảm xúc xuống.Từ bao giờ cảm giác này bắt đầu nhỉ?Có lẽ từ sáu năm trước, khi cô mất đi Phương Du. Lúc quay về Khu 35 Tinh Hồ không thấy Phương Du, đến văn phòng nơi Phương Du thực tập cũng chẳng gặp được Phương Du...Biết bao nhiêu ngày đêm không thể gặp Phương Du, cảm giác kìm nén đó một lần nữa lại dâng lên trong ngực cô.Cô nhìn gương mặt của Phương Du trên màn hình, cố gắng dằn xuống nỗi bất an trong lòng.Sẽ không đâu, Phương Du chỉ là đi công tác dài ngày mà thôi.Cô ấy sẽ không lần nữa lại biến mất khỏi thế giới của mình.***Ngày Thất Tịch hằng năm đã đến như thường lệ, quảng cáo cả trực tuyến lẫn ngoài đời đều tràn ngập khắp nơi, chẳng thua kém gì ngày 20 tháng 5.Phương Du ở Úc, cảm thấy thoải mái hơn chút.Sáng thức dậy, cô nhắn tin cho Đàm Vân Thư – người vẫn còn say ngủ, chúc cô "Lễ Thất Tịch vui vẻ," rồi còn nhắn: 【Mình luôn thích và nhớ cậu mọi lúc mọi nơi.】Sau khi gửi tin nhắn xong, Phương Du cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng không có cách nào khác, yêu đương vốn dĩ là như vậy mà.Hôm nay là thứ bảy nên không có nhiệm vụ công việc nào. Thẩm Ánh Chi có bạn bè ở Úc nên Phương Du và mấy người kia cũng tự do sắp xếp lịch trình. Họ đi tham quan những địa điểm nổi tiếng của Sydney.Trên đường đi, đồng nghiệp tối qua mới biết Phương Du có người yêu, muốn tọc mạch hỏi han về chuyện tình cảm của cô nhưng đều bị cô khéo léo đánh lạc hướng, không tiết lộ thêm gì nhiều.Cả nhóm chơi đến tận chiều tà, khi Phương Du vừa về đến khách sạn thì nhận được cuộc gọi từ một số lạ.Bên kia là giọng nữ rất trầm và quyến rũ, mở lời: "Có phải Phương Du, Phương tiểu thư không?""Là tôi, xin chào, cho hỏi cô là...?""Tôi là nhân viên giao hàng bất đắc dĩ.""Giao hàng?""Không, cô đến sảnh khách sạn trước đi, tôi đang đợi ở đây.""Được rồi."Phương Du thay giày, thong thả bước xuống sảnh khách sạn. Trước mắt cô là một người phụ nữ mặc áo thun và quần soóc đi biển, làn da nâu rám nắng khỏe khoắn.Thấy Phương Du xuất hiện, ánh mắt người phụ nữ sáng lên, hỏi: "Cô là Phương Du?""Ừ, là tôi.""Đàm Vân Thư gọi tôi là A Thiều, cô cũng có thể gọi tôi như thế."Nghe thấy tên Đàm Vân Thư, Phương Du nhẹ nhõm đôi chút, cô mỉm cười nói: "A Thiều, chào cô, lần đầu gặp mặt.""Cái này cho cô." A Thiều đưa về phía Phương Du một chiếc túi, "Tôi đi đây."Phương Du nhìn logo trên chiếc túi, khẽ mím môi nói: "Cảm ơn.""Nào tôi về nước thì gặp lại."A Thiều đến vội đi cũng vội, sau khi nói câu đó cô cười hở tám chiếc răng trắng rồi quay lưng rời đi, như thể chưa từng đến.Phương Du cầm chiếc túi, cảm thấy có chút thất thần.Chiếc túi không lớn, trên đó in logo và tên thương hiệu.Vài năm qua, Phương Du cũng tích lũy được chút kiến thức, cô biết đây là thương hiệu đồng hồ danh tiếng.Đồng thời, đây cũng là thương hiệu mà cô chưa bao giờ nghĩ sẽ mua.Chiếc túi không nặng nhưng Phương Du cảm thấy nó thật nặng nề. Cô quay trở lại phòng, không vội mở túi ra ngay mà chỉ ngồi ngắm nó một lúc, rồi trầm ngâm.Vài phút sau, cô nhận được lời mời gọi video từ Đàm Vân Thư. Cô do dự trong chốc lát rồi nhấn chấp nhận."Nhận được quà chưa?" Đôi mắt Đàm Vân Thư sáng rỡ, giọng nói đầy phấn khích.Phương Du khẽ nhếch môi, không để bản thân làm cụt hứng: "Nhận rồi.""Vậy cậu có thích không?" Đàm Vân Thư chống tay lên cằm, chưa kịp để Phương Du trả lời đã nói tiếp: "A Thiều là bạn cũ của mình, cô ấy tình cờ có mặt ở Úc, mà hôm nay Thẩm Ánh Chi bận nên mình đã nhờ A Thiều làm 'công cụ người' mang quà đến cho cậu."Phương Du gật đầu: "Ừ, cô ấy có vẻ đẹp khỏe khoắn.""Thật sao? Đã lâu mình không gặp cô ấy rồi."Cổ tay của Phương Du thanh mảnh nhưng có lực, rất hợp khi đeo đồng hồ. Đàm Vân Thư đã chọn mãi mới quyết định lấy mẫu đồng hồ mặt xanh kinh điển của thương hiệu nổi tiếng kia.Còn về giá cả, đó không phải trong phạm vi mà cô cân nhắc.Tặng người yêu đồng hồ hàng chục triệu thì sao chứ?Phương Du liếc nhìn chiếc túi rồi lại nhìn vào đôi mắt của Đàm Vân Thư. Cảm giác nặng nề trong lòng cô lại trỗi dậy, như có lớp bùn đang đè nén ngực cô.Chiếc vòng ngọc trai Úc mà cô mua cho Đàm Vân Thư là mẫu đắt nhất, tính ra đã tiêu hết cả tháng lương của cô.Nhưng...Giống như chiếc trâm cài hình đám mây và chiếc trâm mà Đàm Vân Thư đã đeo vào ngày tốt nghiệp, hai cái thực sự không thể so sánh được.Cô từng nghĩ rằng câu "đây là cuộc sống của mình" mà cô đã nói trước đây đã rất rõ ràng rồi.Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ Đàm Vân Thư vẫn chưa hiểu hoàn toàn."Đàm Vân Thư..." Đôi môi của Phương Du khẽ mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra.Hôm nay là ngày lễ tình nhân đầu tiên của họ, dù là yêu xa nhưng tranh luận vào lúc này có vẻ không hay.Đàm Vân Thư vẫn giữ nụ cười trong mắt: "Hửm?""Không có gì, chỉ là chơi cả ngày rồi nên hơi mệt, tối nay chắc phải tắt video sớm thôi.""Được, cậu nghỉ ngơi thật tốt nhé. Chúng ta lại gần nhau thêm một ngày rồi đấy, Phương Du." Đàm Vân Thư nói xong thì dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Nhưng này, Phương Du, một lát nữa mình sẽ gửi cho cậu một video, nhớ đeo tai nghe vào khi xem nhé.""Video gì thế?""Xem rồi cậu sẽ biết."Phương Du đáp lại: "Ừm."Cái "một lát nữa" của Đàm Vân Thư chỉ mất vài phút. Cả hai vừa tắt video trò chuyện đã chuyển sang nhắn tin qua WeChat.Video mà Đàm Vân Thư gửi là một đoạn cô tự đệm đàn piano và hát.Phương Du sững lại trong giây lát, vội vàng lấy tai nghe ra đeo vào rồi mở video.Trong video, Đàm Vân Thư ngồi trước cây đàn piano, ngón tay mảnh khảnh của cô đặt trên những phím đen trắng. Mái tóc dài hơi xoăn buông xõa phía sau. Ánh mắt của cô dịu dàng, nhưng ẩn hiện sự khẩn trương rõ rệt.Cô nhìn vào máy quay và nói: "Chúc mừng lễ tình nhân, Phương Du.""Mình đã lén tập suốt mấy ngày, hy vọng cậu sẽ thích."Khi lời nói vừa dứt, đầu ngón tay Đàm Vân Thư bắt đầu ấn lên phím đàn, cô khẽ cất tiếng hát."Nếu như có thể, tôi muốn cùng em quay trở lại ngày đầu tiên đôi ta gặp gỡKhiến thời gian dừng lại nơi trận mưa ấyChỉ muốn ôm vào lòng những kỷ niệm khi ở bên cạnh emHôn lên hơi thở của emTrong chớp mắt, trong khoảnh khắc, lời đồng ý của em chính là mãi mãi, không hề thay đổiSợi chỉ đỏ xuyên qua những bí mật cất sâu trong vòng luân hồiTôi dùng hết vận may của mình Bởi vì chỉ có em khiến tôi quên đi nỗi sợ hãi trước vận mệnh ."*Trích bài hát Nếu Như Có Thể Của Vi Lễ An.
https://youtu.be/mTTexcCjznU
Khi hát đến đoạn cuối, đôi mắt của Đàm Vân Thư đã hơi đỏ, hiện ra rõ ràng dưới ống kính sắc nét.Vì chiếc micro đặt khá gần, nên mọi âm thanh của Đàm Vân Thư đều được ghi lại trọn vẹn. Cô không phải là một ca sĩ chuyên nghiệp như Tiết Dịch, kỹ thuật hát chưa hoàn hảo nhưng cảm xúc đã hòa vào trong đó, khiến ngay cả một người xa lạ nghe cũng có thể rung động.Cô đang hát về câu chuyện giữa cô và Phương Du.Chỉ cần nhìn video thôi, nước mắt cũng đã dâng đầy trong mắt Phương Du. Những cảm xúc ngổn ngang trong lòng cô như được xoa dịu phần nào nhờ video này.Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, Đàm Vân Thư một lần nữa nhìn vào máy quay, nhẹ giọng nói: "Phương Du, đây là ngày lễ tình nhân đầu tiên chúng ta trải qua, sau này sẽ còn nhiều ngày như vậy nữa.""Nhưng giữa chúng ta không cần ngày lễ để gán ghép thêm ý nghĩa đặc biệt nào, bởi vì không lúc nào mình ngừng yêu cậu."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com