[BHTT] - [Edit - HOÀN] Nhược Ly - Hiểu Mộng Sương Thiên
Chương 20: Cố nhân
Chương 20: Cố nhân
Nhược Ly tỉnh giấc, đã gần đến giờ Ngọ. Nàng nghe thấy tiếng nước mưa nhỏ giọt từ mái hiên. Đêm qua, mưa to gió lớn, một trận mưa giông qua đi khiến nhiệt độ giảm mạnh, không khí trở nên ẩm ướt và trong lành. Nàng xoa đôi mắt khô rát và đau nhức, chiếc gối dưới đầu đã ướt đẫm. Nhược Ly không nhớ mình đã khóc đêm qua, vì trong những ngày đau khổ tột cùng ở Trần Gia Trang, nàng từng nghĩ rằng mình đã khóc cạn hết nước mắt của cả đời này. Đúng là nước mắt bên gối hòa cùng giọt mưa ngoài thềm, từng giọt, từng giọt, biến thành ký ức đắng cay...Nhược Ly đứng dậy, mặc y phục chỉnh tề. Trên chiếc bàn nhỏ trong phòng khách đã có sẵn bữa sáng và một tô thuốc. Sương Sương lúc nào cũng chăm sóc nàng chu đáo tận tình. Dù giờ đây Nhược Ly có thể đi lại tự do và đã giết không biết bao nhiêu người, nhưng những chấn thương nội tạng nàng từng chịu dường như đã để lại di chứng. Chỉ cần vận khí quá sức hoặc cảm xúc dao động mạnh, ngực nàng lại đau nhói. Đại phu không tìm ra nguyên nhân, chỉ kê vài thang thuốc an thần điều khí và dặn nàng giữ tinh thần thoải mái.Dùng xong bữa sáng và uống hết tô thuốc, Nhược Ly chậm rãi bước ra khỏi phòng khách. Từ trên tầng hai nhìn xuống, nàng thấy quang cảnh bên dưới Phượng Nguyên Lâu nhộn nhịp, khách ra vào tấp nập. Phượng Nguyên Lâu ở Ký Châu vốn đã có chút tiếng tăm, từ khi Sương Sương đến giúp đỡ, nơi đây lại càng được quản lý gọn gàng, đâu ra đấy.Cữu cữu của Sương Sương, Triệu Phượng Nguyên, không có con nối dõi, nên đang muốn đào tạo nàng trở thành bà chủ kế nhiệm của tửu lâu. Nhược Ly nhìn Sương Sương bận rộn ở quầy, tiếp đãi khách hàng một cách khéo léo, ứng đối trôi chảy. Sương Sương vốn xuất thân chốn phố chợ, tính tình hiền hòa, dịu dàng, không chịu nổi sóng gió. Một cuộc sống yên ổn cả đời mới là điều tốt nhất dành cho nàng. Vậy mà giờ đây, Sương Sương lại sẵn sàng từ bỏ tất cả để cùng Nhược Ly trải qua những ngày tháng chạy trốn, lang bạt giang hồ, không nơi nương tựa.Nghĩ đến đây, mắt Nhược Ly bỗng trở nên cay cay, hốc mắt nàng dần ươn ướt...Sau cơn mưa, thời tiết trở nên quang đãng, Nhược Ly muốn ra ngoài dạo chơi. Nàng thay một bộ y phục vải thô, hóa trang thành nam nhân, nhân lúc Sương Sương không chú ý liền lẻn ra khỏi Phượng Nguyên Lâu.Trong thời chiến loạn, các cửa tiệm ven đường đều rất vắng vẻ, thương nhân và người bán hàng rong thưa thớt, không ai rao hàng hay mời chào như trước. Xe ngựa của công tử, quan lại cũng hiếm khi xuất hiện. Người đi đường đều cúi đầu, vội vã qua lại, lúc nào cũng mang vẻ cảnh giác.Đi mãi đến khi ánh nắng trưa rực rỡ xuyên qua tầng mây, Nhược Ly dừng chân trước một quán bán hoành thánh ven đường. Nàng ngồi xuống, tiểu nhị cười tươi như hoa hỏi: "Tiểu ca, muốn ăn gì?"Tiểu nhị trông có vẻ nhỏ tuổi hơn Nhược Ly, dáng người gầy guộc, khuôn mặt rụt rè, ngượng ngùng. "Cho ta hai tô hoành thánh, thêm giấm và cay!" Nhược Ly đáp.Nàng thấy ông lão làm hoành thánh nheo mắt nhìn mình, nụ cười của ông lão đầy vẻ mãn nguyện và an nhiên. Không lâu sau, hai tô hoành thánh nóng hổi được bưng lên bàn. Những chiếc tô sứ đã có vài vết nứt, nhưng hương vị món ăn khiến người ta cảm giác như trở lại một thời đã xa.Nhược Ly nhớ lần cuối cùng nàng ăn hoành thánh ở quán ven đường là bốn năm trước, trước khi Niệm Tâm Am gặp chuyện. Khi đó, nàng đã ăn ba tô ở một quán hoành thánh trong kinh thành, đến mức no căng không đi nổi. Bây giờ, nàng lại ngồi giữa phố phường chợ búa, như một con chim mỏi cánh từng bay vào hoàng cung, nay lại trở về nơi mình bắt đầu...Khi nàng đang ăn ngon lành, đột nhiên một đội quân đi qua. Vài viên tướng cưỡi trên những con chiến mã cao lớn, bụi đất tung mù mịt. Theo sau là những binh sĩ mặc giáp đầy đủ, chạy bộ nối gót. Nhược Ly vội xoay người, quay lưng lại với đội quân, rồi hỏi ông lão bán hoành thánh: "Đại gia, mấy ngày này có trận chiến nào không?"Ông lão có đôi mắt hiền từ, bộ râu trắng phơ, thở dài đáp: "Sáng nay ta nghe một vị khách nói, đêm qua ở Thiệu Sơn Quan có một trận đại chiến. Nghĩa Chính Đường đã rút về phía Nam, còn Đông Bình Vương đang cân nhắc xem có nên truy kích hay không... à mà giờ phải gọi là Hoàng Thượng rồi..."Câu nói cuối cùng khiến Nhược Ly siết chặt tay, lòng trào dâng căm phẫn, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nàng tiếp tục hỏi: "Giờ tình hình chính trị ở phương Bắc còn bất ổn, chắc sẽ không truy kích tiếp chứ?""Tiểu ca đây đúng là người sáng suốt," ông lão vuốt râu, nói, "Đông Bình Vương tính tình nóng nảy, ra tay tàn nhẫn. Lại thêm tể tướng Dương đại nhân châm dầu vào lửa, hy vọng hắn tiếp tục truy kích, một lần quét sạch loạn quân ở phương Nam...""Dương Tử Tiêu? Hắn vẫn làm tể tướng sao?" Nhược Ly kinh ngạc hỏi."Đúng vậy," ông lão gật đầu, "Đông Bình Vương đã tru di cửu tộc toàn bộ dư đảng của nữ đế, chỉ còn giữ lại Dương Tử Tiêu để sử dụng. Dương đại nhân buộc phải trung thành với hắn, nghe nói... cả mạng sống của gia đình ông ấy đều nằm trong tay Đông Bình Vương!""Ồ... ta hiểu rồi!" Nhược Ly mỉm cười đầy ẩn ý. Ánh mặt trời chiếu lên người nàng, tựa như một lớp áo lông vũ màu vàng rực rỡ. "Nếu ta là Dương đại nhân, cũng sẽ khuyên Đông Bình Vương truy kích một lần dứt điểm. Sớm tiêu diệt Nghĩa Chính Đường thì mới có thể củng cố giang sơn được!""Ha ha, phải, phải!" Ông lão bán hoành thánh cười lớn, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng. Nhưng ngay sau đó, ông phất tay nói: "Đừng bàn chuyện quốc sự nữa, đừng bàn quốc sự nữa!"Nhược Ly cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Sau khi ăn xong, nàng không tính tiền mà đưa hết số bạc vụn mang theo cho ông lão và tiểu nhị. Trong thời loạn lạc, chịu khổ nhất chính là bách tính."Ngươi chết ở đâu rồi hả!"Khi Nhược Ly quay trở lại Phượng Nguyên Lâu với bước chân nhẹ nhàng, điều đầu tiên chào đón nàng chính là một chiếc giẻ lau từ trên trời rơi xuống, đập thẳng vào mặt nàng.Nhược Ly nhặt chiếc giẻ lau lên, định nổi giận thì thấy gương mặt tức tối của Lăng Sương Sương tiến lại gần. Nàng tức đến mức sắc mặt tái nhợt."Sương Sương, ta...""Ngươi cái gì mà ngươi!" Sương Sương ngắt lời, nói như bắn liên thanh, "Ban đêm đi giết người còn biết che mặt, vậy mà ban ngày lại ngu ngốc đi dạo phố như thế sao? Ngươi không che kín cái gương mặt mà ai cũng nhận ra, cái mặt đẹp như tiên của ngươi, có phải muốn rước họa sát thân hay không?"Nghe Sương Sương mắng một tràng, Nhược Ly chỉ im lặng, nhưng ánh mắt sáng long lanh, hơi ướt, đầy vẻ xúc động. Nàng thật sự nhận ra Sương Sương lo lắng cho mình đến mức nào. Nhược Ly đỏ mặt đến tận cổ, gượng cười giải thích: "Ai cũng biết ta? Thật ra người dân thường gặp được ta rất ít... Trong thời buổi này, ai cũng tự lo cho mình, ai còn bận tâm đến người khác? Chỉ cần mình không nghi ngờ, trong lòng thản nhiên, sẽ chẳng ai phát hiện đâu!"Sương Sương nhìn nụ cười hiếm hoi trên mặt Nhược Ly, có phần sững sờ. Đã rất lâu rồi nàng không thấy Nhược Ly cười, nhưng nụ cười ấy vẫn rực rỡ như vậy, khiến nàng không khỏi rung động. Nhưng miệng nàng vẫn không buông tha: "Hừ! Ta mặc kệ! Ta phải phạt ngươi!""A... phạt gì?" Nhược Ly làm bộ ngây ngô hỏi."Phạt ngươi ngay bây giờ phải vào bếp giúp việc. Tối nay sau khi quán đóng cửa, lau sạch toàn bộ bàn ghế, rồi còn phải quét sạch cả sàn nhà, bao gồm cả cầu thang!""Ngươi coi ta như khổ sai sao!""Đúng thế... ta thấy ngươi quá nhàn rỗi, nên kiếm chút việc cho ngươi làm!" Nói xong, Lăng Sương Sương lập tức bày ra dáng vẻ của một bà chủ, kéo Nhược Ly hướng về phía bếp, như thể xách theo một con vịt chờ làm thịt.Đêm khuya thanh vắng, Phượng Nguyên Lâu đã đóng cửa.Lăng Sương Sương đứng trước quầy, trước mặt là những sổ sách kế toán được mở ra. Nàng thành thạo gõ bàn tính, vẻ mặt điềm tĩnh. Thế nhưng ánh mắt lại thi thoảng lén liếc nhìn Nhược Ly, người đang bị nàng ép làm việc vặt, rồi âm thầm mỉm cười, trong lòng đầy đắc ý.Nhược Ly lúc này mặc trang phục của tiểu nhị, đang cẩn thận lau chùi từng chiếc bàn. Trán nàng lấm tấm mồ hôi, gò má hơi lấm đen vì bị ám khói. Chiều nay, nàng phải làm việc trong bếp, nhưng do lâu ngày không xuống bếp, mọi thao tác đều lóng ngóng vụng về, khiến Sương Sương trêu chọc không ngớt.Nhược Ly ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt của Sương Sương. Nàng vội lấy tay che miệng, cúi đầu cười trộm. Nhược Ly chỉ biết lắc đầu bất lực, nhưng khóe môi cũng khẽ nhếch lên. Nghĩ lại những ngày còn ở Lạc Nguyệt Hiên, khi nàng là thân vương cao quý, Sương Sương luôn là người làm mọi việc cho nàng, chu đáo tận tình, chẳng bao giờ than phiền.Bây giờ, Nhược Ly thân bại danh liệt, sống đời lang bạt. Thân mẫu đã qua đời, Cơ Nguyệt sinh tử chưa rõ, chỉ còn mỗi Sương Sương luôn bên cạnh. Trong lòng nàng thầm nghĩ, dù phải làm trâu làm ngựa cho Sương Sương, nàng cũng cam tâm tình nguyện.Hai người mỗi người một việc, không ai nói lời nào, chỉ có tiếng bàn tính vang lên trong không gian tĩnh lặng. Đến khi trời khuya dần, phố xá bên ngoài đã chìm vào yên tĩnh. Nhược Ly đóng cửa tiệm, định đợi Sương Sương tính xong sổ sách rồi cùng lên lầu nghỉ ngơi.Nàng tựa vào ghế gỗ, khép mắt dưỡng thần. Nhưng tiếng bàn tính nhanh nhẹn bỗng dưng im bặt. Nhược Ly mở mắt ra, thấy Sương Sương đang ngó nghiêng xung quanh, nghiêng tai lắng nghe điều gì đó...Quả nhiên, bên ngoài phố, tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, mỗi lúc một gần. Sau đó, hai tiếng ngựa hí vang lên, xé toạc màn đêm yên tĩnh.Nhược Ly cảm thấy tim mình siết lại, vội đứng dậy. Đúng lúc này, một âm thanh gõ cửa kỳ lạ vang lên, "Cộc cộc cộc!"Tiếng gõ mạnh mẽ, vững chãi. Bên trong, Sương Sương và Nhược Ly đưa mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào, cả hai đều bất giác căng thẳng..."Khách quan, tiểu điếm... đã đóng cửa rồi!" Lăng Sương Sương cố gắng kiềm chế nhịp tim hỗn loạn, cất tiếng hỏi."Ta tìm Nhược Ly!"Một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ bên ngoài. Âm điệu bình thản nhưng không mang theo chút hơi ấm nào. Nhược Ly kinh ngạc đến mức nín thở, ánh mắt chăm chú dán vào bóng người mờ mờ bên ngoài cửa tiệm. Nàng cố gắng lục lọi trong ký ức xem mình có quen biết với giọng nói này hay không..."Ngươi là ai?" Nhược Ly cất tiếng, khẳng định bản thân không thể nhận ra giọng nói ấy, hoặc có lẽ đã quá lâu khiến nàng không nhớ được."Mở cửa là ngươi sẽ biết!" Người phụ nữ bên ngoài đáp lại.Nhược Ly chậm rãi bước về phía cửa, Lăng Sương Sương tiến đến gần, lén đưa cho nàng một con dao găm, được Nhược Ly giấu kín bên hông."Két—"Cánh cửa bật mở. Trước mặt Nhược Ly là một nữ tử toàn thân mặc hắc y, áo quần gọn gàng, ánh mắt lạnh lùng, đứng yên giữa màn đêm. Dáng vẻ nàng ấy phong trần, đôi mắt tràn đầy vẻ lãnh đạm, sâu thẳm như vực thẳm không đáy. Khuôn mặt tinh xảo với hàng mày cong, hàm răng trắng ngần, mái tóc đen như thác đổ buông xõa qua hai bên tai.Sau lưng nàng là một nam tử mang kiếm, đứng thẳng tắp như cọc gỗ. Đôi mắt sắc lạnh như ánh sao quét qua người Lăng Sương Sương đứng cạnh Nhược Ly, ánh nhìn mang theo sự dò xét.Nhược Ly sững người, tim như ngừng đập trong khoảnh khắc. Một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, vừa mơ hồ lại vừa rõ nét, tràn ngập tâm trí nàng. Dáng người và những đường nét của nữ tử này, ngay từ ánh nhìn đầu tiên, khiến nàng liên tưởng đến người mà nàng đã mất đi, người mà nàng luôn tìm kiếm—Cơ Nguyệt!"Ngươi là... Mộ Dung Thanh?!" Nhược Ly không kìm được, thốt lên kinh ngạc."Phải, Lâm Nhược Ly." Nữ tử kia đáp, giọng nói không chút gợn sóng.Hai năm trước, tại Tụ Tiên Lâu ở kinh thành, Nhược Ly từng bị ám sát bởi sát thủ Mộ Dung Thanh và Mộ Dung Phi dưới trướng Lâm Thì Thất. Tuy nhiên, sau khi thất bại, bọn họ lại thả nàng đi, từ đó không biết đã lưu lạc nơi nào. Giờ đây, hai người này bất ngờ xuất hiện tại Ký Châu, trong hoàn cảnh đầy bất ngờ như thế, là bạn hay thù?Nhược Ly khẽ hé miệng, nhưng mãi vẫn không thể thốt nên lời. Cuối cùng, nàng trấn tĩnh lại, ánh mắt kiên định, cất lời: "Ta không phải họ Lâm!"Lăng Sương Sương dẫn hai vị khách bí ẩn lên gian nhã phòng ở tầng hai của Phượng Nguyên Lâu, bốn người đối diện nhau ngồi xuống.Hai năm trước, trong sự kiện "Ly Nguyệt Chi Vũ," cả bốn người đã từng giao chiến kịch liệt, bất phân thắng bại. Giờ đây, thời thế đổi thay, họ lại trùng phùng tại Ký Châu. Lần này, dường như họ không đến để lấy mạng Nhược Ly, vậy mục đích của họ là gì?Sương Sương pha trà cho Mộ Dung Thanh và Mộ Dung Phi. Nhược Ly và Mộ Dung Thanh đối diện, ánh mắt giao nhau. Thanh vẫn giống hệt hai năm trước, trong đôi mắt thanh lãnh ấy dường như luôn ẩn giấu những suy tính không thể đọc được."Nói đi... làm sao các ngươi biết ta ở đây, tìm ta có việc gì?" Nhược Ly hỏi, giọng trầm."Chủ công luôn tìm ngươi." Mộ Dung Thanh trả lời, giọng điềm tĩnh, như thể đang thuyết phục một đứa trẻ bỏ nhà ra đi quay trở lại."Chủ công của ngươi là ai?""Ta từ trước đến nay chỉ có một chủ công, Lâm Thì Thất."Khi nghe Mộ Dung Thanh chính miệng nhắc đến cái tên đó, Nhược Ly khẽ thở ra một hơi dài. Trong đầu nàng hiện lên ký ức về ngày kinh thành thất thủ, khi nàng đến đại lao Bộ Hình để tìm người đàn ông được cho là cha ruột của mình.Hóa ra sau khi Nghĩa Chính Đường vào thành, Tần Sóc Phong đã cứu Lâm Thì Thất ra khỏi ngục. Tuy nhiên, Lâm Thì Thất đã ngăn Sóc Phong truy sát Nhược Ly, sau đó lại bị Sóc Phong giam lỏng. Khi quân đội của Nghĩa Chính Đường và Cơ Khang giao tranh ác liệt, Lâm Thì Thất bị giam ba ngày, rồi lợi dụng sơ hở của Sóc Phong, tự tìm cách trốn thoát.Lâm Thì Thất sau đó quay về quê nhà Kinh Dương, nơi vốn là căn cứ quyền lực lớn nhất của ông ta. Ở đây, Lâm Thì Thất vẫn còn hai lực lượng chủ chốt chưa bị Cơ Nguyệt triệt tiêu hoàn toàn:Xích Huyết Các: Một tổ chức sát thủ, do các chủ Mộ Dung Kỳ đứng đầu. Mộ Dung Kỳ là nghĩa phụ của Mộ Dung Thanh và Mộ Dung Phi, cũng là tâm phúc trung thành của Lâm Thì Thất suốt nhiều năm.Nghi Thường Viện: Bề ngoài là một kỹ viện ở Kinh Dương, nhưng thực chất là một cơ quan tình báo khổng lồ. Người phụ trách là một nữ nhân tên Ân Thừa Hoan, hiện đã ba mươi tuổi. Nàng theo Lâm Thì Thất từ năm mười lăm tuổi và luôn trung thành tuyệt đối.Sau sự cố của Cơ Nguyệt và Nhược Ly tại Hoàng Lăng Côn Sơn, Cơ Khang công bố ra bên ngoài rằng nữ đế đã băng hà, thân vương vì đau lòng mà tự vẫn. Lâm Thì Thất nghe tin thì vô cùng đau buồn. Khi chuyện Ma Địch Công Tử ám sát các thành viên của Nghĩa Chính Đường lan truyền, Lâm Thì Thất bắt đầu điều tra, và cuối cùng phát hiện ra Ma Địch Công Tử chính là Nhược Ly, đang ẩn náu tại Phượng Nguyên Lâu ở Ký Châu."Hắn làm sao điều tra được?" Nhược Ly chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát."Lâm Thì Thất đã khôi phục lại thế lực của mình... hoặc đúng hơn là thế lực ấy chưa từng bị tiêu diệt. Nhưng tại sao hắn lại cam chịu ở trong đại lao suốt hai năm?""Chủ công lúc đó đã dự đoán được rằng sự thống trị của Cơ Nguyệt đang lâm nguy. Nghĩa Chính Đường và Cơ Khang sớm muộn gì cũng đánh nhau đến lưỡng bại câu thương. Đợi đến lúc đó xuất sơn cũng chưa muộn. Còn việc hắn điều tra ra ngươi bằng cách nào, đó là chuyện của Nghi Thường Viện. Người của Xích Huyết Các chúng ta không được phép can thiệp." Mộ Dung Thanh trả lời."Lâm Thì Thất cũng muốn làm hoàng đế? Vậy hắn tìm ta làm gì? Muốn hại ta, hay chiêu mộ ta?""Làm sao có chuyện hại ngươi được? Ngươi là con gái ruột của chủ công. Hổ dữ không ăn thịt con. Chủ công vì chuyện của ngươi mà luôn đau đáu trong lòng. Hắn muốn ta và A Phi tìm được ngươi, lập tức khởi hành đến Nghi Thường Viện ở Kinh Dương gặp hắn. Hắn có thể tìm ra ngươi, Cơ Khang cũng có thể. Biết đâu Phượng Nguyên Lâu đã bị người theo dõi!" Mộ Dung Thanh sốt ruột nói, nhưng Nhược Ly lại tỏ vẻ chán ghét: "Ta không muốn gặp hắn. Hắn không phải cha ta! Thật ra ta và Nguyệt..."Nhược Ly định nói rằng nàng và Cơ Nguyệt từng hòa máu nhận thân, nhưng trái tim bỗng thắt lại, kịp thời nuốt lời nói vào trong. Lâm Thì Thất là người khó lường, nhưng nếu hắn một mực nhận định rằng Nhược Ly là con gái ruột của mình, thì ít nhất trong hoàn cảnh này, vẫn nên là an toàn."Cơ Nguyệt sinh tử chưa rõ... Điều ngươi khao khát nhất bây giờ chính là tìm nàng, đúng không? Nhưng ngươi đơn độc, tự thân còn khó bảo toàn, chẳng lẽ không muốn có được sự giúp đỡ từ chủ công sao?"Mộ Dung Phi, người nãy giờ im lặng, thốt lên một câu trúng ngay điểm yếu nhất trong lòng Nhược Ly. Nàng nhớ Cơ Nguyệt đến phát điên, không quan tâm thiên hạ sẽ thuộc về ai, cũng không màng mạng sống của mình bị kẻ nào dòm ngó. Nhược Ly chỉ muốn tìm được nàng, dù không thể bên nhau bạc đầu ở nhân gian, thì cũng sẽ cùng nhau nơi âm phủ, sinh tử không rời."Ta tự mình sẽ tìm nàng! Tại sao phải đến chỗ Lâm Thì Thất? Để tìm kiếm sự che chở sao?" Nhược Ly bất mãn nói."Chủ công không ép ngươi nhận hắn làm cha. Hắn chỉ hy vọng ngươi có thể sống an toàn. Nếu ngươi chưa chết, vậy thì khả năng lớn Cơ Nguyệt cũng chưa chết. Chủ công có thể sử dụng sức mạnh của Nghi Thường Viện để giúp ngươi tìm nàng." Mộ Dung Thanh kiên nhẫn giải thích. Ánh mắt nàng vẫn lãnh đạm, nhưng lại có phần hòa nhã, mang theo sự tôn trọng dành cho con gái của chủ công."Tìm được nàng thì sao? Lẽ nào muốn giúp nàng giành lại giang sơn? Nhưng điều đó chẳng phải mâu thuẫn với tham vọng của Lâm Thì Thất sao?"Nhược Ly cúi đầu trầm ngâm. Nếu Lâm Thì Thất biết rằng nàng còn muốn tìm Cơ Thiên Hạo, hắn sẽ phản ứng thế nào? Nàng dự liệu rằng, mối quan hệ "cha con" giữa nàng và Lâm Thì Thất, dù không thể xác định rõ, cũng có thể sẽ trở thành một sợi dây ràng buộc tinh tế, kìm hãm hành động của hắn ở mức độ nào đó.Nhược Ly quay sang nhìn Lăng Sương Sương, người chỉ đáp lại bằng ánh mắt kiên định: "Nhược Ly, ngươi cứ quyết định. Dù thế nào ta cũng sẽ theo ngươi!"Nhược Ly khẽ gật đầu, sau đó quay sang Mộ Dung Thanh: "Vậy... khi nào khởi hành?""Càng sớm càng tốt. Tốt nhất là tối nay!" Mộ Dung Thanh trả lời, ánh mắt không rời khỏi Nhược Ly.Thời gian quay trở lại một tháng trước...Hoàng Lăng Côn Sơn có một địa cung với hệ thống hang động ngầm, nơi một dòng sông ngầm chảy xuyên qua lòng núi, rồi tiếp tục xuôi xuống vùng thấp hơn, hợp lưu với một con suối trong vắt. Con suối này chảy về hướng tây, dẫn đến Trần Gia Trang, trong khi nhánh sông ngầm uốn lượn về hướng đông, đi qua những địa hình gập ghềnh cho đến khi đổ về thác Thanh Nhai Phi Bộc.Khi vào mùa khô, dòng thác tạm ngừng chảy, để lộ một hang động ẩn mình sau tấm rèm nước. Nếu leo qua được, bên trong là một thế giới khác biệt: cảnh núi non trùng điệp, nước biếc mênh mông tựa biển, mây vờn cô phong, rừng rậm rậm rạp.Đi sâu thêm vài dặm vào vùng thung lũng, đã thấy dấu vết của con người sinh sống. Giữa màn sương mù huyền ảo, hiện ra ba gian nhà gỗ nằm tách biệt với thế gian. Bên trong căn nhà chính, một gian phòng khuê các của tiểu thư được bài trí tinh tế, chiếc giường phủ rèm treo tua ngọc tinh xảo. Trong chiếc màn lụa ấm áp, một nữ tử đang tĩnh lặng nằm nghỉ ngơi. Tấm khăn lụa trắng phủ lên cơ thể nàng, khuôn mặt tái nhợt, nhưng giấc ngủ lại vô cùng êm đềm, tựa như không ai có thể đánh thức nàng khỏi giấc ngủ sâu này.Chủ nhân của căn nhà, Nam Cung Ánh Tuyết, đang ngồi lặng lẽ bên cạnh, thở dài đầy trầm tư...Nam Cung Ánh Tuyết, 24 tuổi, vốn là con gái duy nhất của gia tộc Nam Cung. Một năm trước, vì bị cha mẹ ép hôn, nàng quyết định rời nhà, chỉ mang theo một lão bộc và hai a hoàn, ẩn cư tại vùng núi sâu. Nàng đặt tên nơi này là "Minh U Cốc".Gia tộc Nam Cung là thương gia dược liệu lớn nhất cả nước, và Ánh Tuyết cũng tinh thông y thuật. Sau khi ẩn cư, nàng dốc lòng chế thuốc, biến khuôn viên nơi mình ở thành một vườn hoa kỳ lạ và thảo dược quý hiếm. Một tháng trước, trong lúc ra ngoài hái thuốc, nàng cứu được Cơ Nguyệt – người toàn thân đầy máu, đang trôi dạt trong dòng nước xiết trước thác nước.Suốt 20 ngày qua, Nam Cung Ánh Tuyết đã tận tâm chăm sóc và chữa trị cho Cơ Nguyệt, nhưng nàng ấy vẫn không tỉnh lại.Nam Cung Ánh Tuyết bước đến gần giường, dùng vài chiếc kim nhỏ châm vào các huyệt vị trên đầu của người đang nằm. Nàng cúi xuống, chăm chú nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mặt. Khi mới cứu được nàng, trong cơn hôn mê, nữ tử này thường lẩm bẩm: "Ly nhi... Long Mạch..."Nam Cung Ánh Tuyết từng ra khỏi cốc để dò hỏi, mới biết rằng ngày đó nữ đế và thân vương đã gặp chuyện tại hoàng lăng. Người nàng cứu không ai khác chính là nữ đế Cơ Nguyệt.Nàng từng là một nữ tử hoàn mỹ biết bao: dung nhan khuynh quốc khuynh thành, địa vị tôn quý nhất thiên hạ, cùng với một người yêu trung thành không đổi. Nhưng giờ đây, nàng chẳng còn gì, chỉ còn lại một cơ thể bệnh tật, mê man bất tỉnh, hơi thở yếu ớt như ngọn đèn trước gió...Nam Cung Ánh Tuyết đã dùng "Tỏa Hồn Thảo" để giúp nàng kéo dài sinh mệnh, đồng thời dùng kỳ hoa "Lục Nguyệt Tuyết" để bổ máu. Những vết thương do kiếm và trầy xước trên cơ thể đều đã được xử lý cẩn thận. Tuy nhiên, chân phải của nàng bị đá lớn đè trúng, gân cốt bị tổn thương nặng, lo sợ rằng sẽ để lại tàn tật..."Này, ngươi mau tỉnh lại đi!" Nam Cung Ánh Tuyết thở dài, chờ đợi một kỳ tích xảy ra...Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com