TruyenHHH.com

[BHTT] [EDIT] [HOÀN] Nghịch Ái - Hoa Dã Li

Chương 9

Clitus_21

Chương 9: Hương thơm bạc hà.

Trên đường về, Lâm Vĩ Khang đã dần trở lại bình thường nhưng không còn hoạt bát hưng phấn như trước nữa, chỉ ủ rũ cúi gằm đầu lẽo đẽo theo sau Lâm Cẩm Vân.

Cô thỉnh thoảng quay đầu lại nói chuyện với hắn, dặn dò từng câu từng chữ về việc sau khi về nhà phải làm sao giấu giếm người lớn, phải giải thích thế nào về những dấu vết lạ trên người họ. Lâm Vĩ Khang không dám nhìn cô cũng chẳng muốn trả lời, chỉ thỉnh thoảng gật gật đầu tỏ vẻ mình đang nghe. Lâm Cẩm Vân cũng chẳng biết hắn nghe lọt được mấy phần, sắc mặt cô theo đó càng trở nên nặng nề, mày nhíu chặt.

Anh em hai người cứ thế ủ rũ về đến nhà.

Những người khác còn chưa về, trong nhà chỉ có một mình Tưởng Lan đang bận rộn.

Ngay khi hai người vừa bước vào cửa, Tưởng Lan đã nhận ra điều bất thường: một người vội vã chui ngay vào phòng mình, người kia còn hấp tấp hơn, vừa đặt chiếc rổ trong tay xuống góc tường đã hấp tấp chạy lên lầu mà chẳng thèm chào hỏi lấy một câu.

Quá kỳ lạ rồi.

Tưởng Lan đợi một lúc cũng không thấy Lâm Cẩm Vân xuống lầu, trong lòng càng thêm bất an, đang định lên lầu xem thì thấy Lâm Vĩ Khang từ trong phòng đi ra, ôm theo một chiếc quần, có vẻ như định vào nhà vệ sinh.

Ánh mắt Tưởng Lan vô thức dừng lại trên người hắn, lúc này mới nhận ra chiếc quần hắn mặc đã lấm lem một mảng lớn ngay cả đôi giày cũng bẩn không chịu nổi.

Cô ấy biết vì hôm nay mà Lâm Vĩ Khang đã háo hức mấy ngày liền, sáng nay còn đặc biệt chọn bộ đồ yêu thích nhất để mặc, nhất là đôi giày trắng dưới chân kia, nghe Quách Xuân Lan kể đôi này là món quà mà Lâm Cẩm Vân mua tặng sau khi lĩnh tháng lương đầu tiên. Hắn quý như báu vật, bình thường còn cất kỹ trong tủ chỉ khi ra ngoài hoặc nhà có khách mới lấy ra mang, vậy mà hôm nay đi một chuyến đã làm bẩn đến mức này.

Chẳng lẽ là vô ý bị ngã?

Trong lòng Tưởng Lan đầy nghi hoặc.

Đang suy nghĩ thì thấy Lâm Vĩ Khang từ nhà vệ sinh đi ra, quả nhiên đã thay một chiếc quần mới, giày cũng ôm trong tay.

Tưởng Lan tiến lại gần hỏi:
"Vĩ Khang, đói bụng không? Có cần em làm gì ăn không?"

Lâm Vĩ Khang ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, mím môi lắc đầu, lại cụp đầu lặng lẽ đi về phòng mình. Nhìn dáng vẻ ủ rũ này, Tưởng Lan không khỏi lo lắng, cô ấy suy nghĩ một chút rồi quyết định theo hắn vào phòng.

Lâm Vĩ Khang đặt chiếc quần và đôi giày bẩn lên ghế bên cạnh, Tưởng Lan thấy vậy bèn hỏi: "Giày bẩn rồi, để em giặt cho nhé?"

Lâm Vĩ Khang không đáp chỉ ôm đôi giày dơ nhìn một lúc, vẻ mặt ngậm ngùi, rồi đưa tới.

Tưởng Lan nhận lấy giày nhưng chưa vội đi, mỉm cười hỏi tiếp: "Sao giày lại bẩn vậy? Bị ngã lúc hái lá hả?"

Lâm Vĩ Khang vẫn không trả lời.

Không phải ngã thì là chuyện gì?

Tưởng Lan lại hỏi: "Hôm nay làm sao vậy? Sao lại không để ý tới em? Tối qua mình còn cùng đọc truyện tranh mà, quên rồi sao?"

Lâm Vĩ Khang lắc lắc đầu, muốn tỏ rằng mình không quên nhưng vẫn kiên quyết không chịu mở miệng.

"Có phải em làm anh buồn không? Hay là... A Vân làm anh buồn?"

"Không phải!"

Nghe nhắc đến em gái Lâm Vĩ Khang vội ngẩng đầu phủ nhận.

Tưởng Lan thấy phản ứng này trong lòng đã đoán được đôi chút, cười cười dỗ dành: "Vậy nhé, để em giặt giày giúp anh, nấu chè mè đen anh yêu thích đổi lại anh kể cho em nghe chuyện gì làm anh buồn, được không?"

Lời đề nghị này xem ra rất hấp dẫn, Lâm Vĩ Khang trầm ngâm một lát, cuối cùng như hạ quyết tâm lớn, đột ngột quay đầu đi chỗ khác, lí nhí nói: "A Vân không cho nói..."

Ồ, thì ra hai anh em có bí mật nhỏ.

Tưởng Lan vừa buồn cười vừa bất lực, đành ôm giày và quần ra sân sau giặt.

Vừa tới sân sau, cô ấy đã thấy Lâm Cẩm Vân đang cúi người giặt quần áo trước bể nước, nhìn kỹ, thì ra là bộ đồ cô mặc lúc sáng khi ra ngoài.

Ánh mắt Tưởng Lan quét qua bộ đồ cô đang mặc: một chiếc sơ mi dài tay màu trắng sữa, hai tay cài cúc kín mít.

Giữa ngày hè nắng gắt thế này, con gái sợ nắng mặc áo dài tay thì cũng bình thường nhưng ở nhà mà cũng cài kín cổ tay thì có phần kỳ lạ.

Trong lòng Tưởng Lan đầy nghi ngờ.

Cô ấy nhận ra Lâm Cẩm Vân vẫn chưa phát hiện sự có mặt của mình, liền cố ý khẽ hắng giọng.

Tiếng động này làm Lâm Cẩm Vân giật mình quay phắt lại, thấy là Tưởng Lan thì lại vội vàng quay đi.

Nhưng đã quá muộn, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó Tưởng Lan đã kịp thấy vết thương trên môi cô.

"Miệng sao vậy? Sao lại bị thương?"

"Ồ, không cẩn thận cắn trúng, không sao."

"Sáng lúc ra khỏi nhà còn bình thường mà..."

Lâm Cẩm Vân giả vờ thản nhiên: "Ha ha, tại em tham ăn, lúc trên đường về mua trứng trà ăn, ăn gấp quá nên cắn nhầm thôi."

Tưởng Lan cũng không vạch trần cô, so với việc truy hỏi cô ấy càng quan tâm đến vết thương kia hơn.

"Tôi có dầu bạc hà, bôi vào sẽ đỡ đau đỡ sưng, để tôi lấy cho em bôi nhé."

Nói xong không đợi Lâm Cẩm Vân phản ứng đã quay người vào nhà tìm thuốc.

Lâm Cẩm Vân ôm trán thở dài bất lực, linh cảm rằng chuyện này chắc khó mà giấu được.

Tưởng Lan rất nhanh đã lấy dầu bạc hà mang tới, cô ấy gọi một tiếng, định tự tay bôi thuốc cho Lâm Cẩm Vân. Không ngờ Lâm Cẩm Vân nghe thấy lại không có ý định quay lại, vẫn đứng quay lưng về phía cô ấy, tay thì đang ngâm quần áo trong nước, miệng nói:
"Cứ để đó đi, lát nữa em tự bôi."

Tưởng Lan nói:

"Hay là để tôi bôi cho, tay em đang ướt không tiện lắm."

"Lát em lau tay rồi bôi cũng được, chị để đó đi."

"Cứ để tôi bôi cho nhanh, khỏi phiền thế."

Lâm Cẩm Vân biết Tưởng Lan có lòng tốt, nếu cứ từ chối sẽ thành ra không biết điều. Nghĩ tới tránh cũng không xong, cô đành phải ngoan ngoãn xoay người lại, thầm cầu mong trên mặt mình đừng để lộ thêm dấu vết nào.

Tưởng Lan chăm chú quan sát cô vài giây, khoảnh khắc đó khiến Lâm Cẩm Vân gần như nín thở, mặt cứng đờ, ánh mắt nhìn thẳng, cứ như học sinh đang chờ bị phạt.

Tưởng Lan nhìn bộ dạng cứng nhắc như tượng của cô, thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Cô gái này ngày thường ít cười, nên trông có phần lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng nếu nhìn kỹ mới thấy ngũ quan của cô ấy rất thanh tú, dịu dàng.
Nhất là lúc này, đôi môi đỏ thắm, ánh mắt trong trẻo, hàm răng trắng đều tăm tắp, dung mạo vừa hiền hòa vừa rực rỡ, kết hợp với một lúm đồng tiền mờ mờ bên má trái, nhìn mà khiến lòng người xao xuyến.

Thật là đẹp mắt.

Ngay khoảnh khắc ấy, tim Lâm Cẩm Vân như đập loạn lên cô thậm chí còn ngỡ mình nghe nhầm: "Thình thịch, thình thịch, thình thịch."

Trong lúc Lâm Cẩm Vân còn đang ngẩn ngơ vì nhan sắc của Tưởng Lan, đối phương lại hoàn toàn không hay biết gì.

Tưởng Lan kiềm chế nụ cười, mở nắp hũ dầu bạc hà dùng ngón trỏ lấy một lớp mỏng, nhẹ nhàng tiến tới, dịu dàng chấm lên vết thương trên môi Lâm Cẩm Vân.

"Ưm..."

Cảm giác mát lạnh, thoang thoảng mùi bạc hà lập tức kéo Lâm Cẩm Vân trở về thực tại.

Cô theo bản năng lùi lại một bước nhưng dấu vết mát lạnh vẫn còn in trên môi, từng chút từng chút kích thích dây thần kinh cô, nhắc nhở cô vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Khuôn mặt Tưởng Lan đột nhiên kề sát, mùi bạc hà thơm mát, đầu ngón tay lạnh lẽo...

Nhịp tim của Linh Cẩm Vân càng lúc càng nhanh, từ "thình thịch, thình thịch" biến thành "thìnhthịchthìnhthịchthìnhthịch" như trống trận.

Má cô đỏ bừng lên, từ màu hồng nhạt chuyển thành màu máu, cô cúi gằm mặt, vừa ngượng ngùng vừa bối rối, vội vàng quay đi, nhanh tay thu dọn quần áo vừa giặt sạch rồi nhận lấy hũ dầu bạc hà từ tay Tưởng Lan, lắp bắp nói một câu:
"Em ... đi phơi quần áo."

Nói xong liền như chạy trốn, lướt qua người Tưởng Lan lao thẳng vào trong nhà.

Tưởng Lan nhìn theo bóng dáng vội vã của cô, đầy vẻ khó hiểu.

Lâm Cẩm Vân ôm quần áo đi ra sân trước.

Vừa thoát khỏi Tưởng Lan, cô mới thấy mình dễ thở hơn chút, bắt đầu thất thần phơi đồ. Tay thì như đang làm việc nhưng trong lòng thì sóng gió cuồn cuộn: Chuyện quái gì vậy? Cũng chẳng phải chưa từng thấy gái đẹp. Huống hồ ngày nào cũng gặp, lẽ ra phải miễn dịch rồi mới đúng chứ, sao lại bối rối đến vậy? Bình thường cùng nấu cơm còn hay đụng tay đụng chân, hôm nay chỉ chạm nhẹ môi thôi mà tim đã loạn thế kia? Đúng là kỳ lạ hết sức!

Lâm Cẩm Vân đang đấu tranh nội tâm, tay chân cũng lộn xộn mà không nhận ra.

Đúng lúc này, giọng nói the thé của Lưu Phượng vang lên từ trong sân:
"A Vân, đứng ngẩn ra đó làm gì vậy?"

Lâm Cẩm Vân giật nảy mình, hoàn hồn lại nhìn thì thấy quần áo mình vừa phơi còn nhỏ nước tong tong, trong khi tay lại ôm cả một đống đồ nửa khô nửa ướt của cả nhà, không biết đã đứng đờ ra từ bao giờ.

"Ơ... em đang thu quần áo."

"Thu cái gì? Mấy bộ đó sáng nay mới giặt, làm gì đã khô?"

Lâm Cẩm Vân sờ thử một món, thành thật đáp: "À, chưa khô."

"Chưa khô mà thu cái gì? Con nhỏ này, lú à?"

Lưu Phượng bật cười, vỗ nhẹ trán cô: "Còn không mau treo lại đi! Tuy là mùa hè nắng nóng nhưng cũng không nhanh khô đến vậy đây."

Nói xong, chị ta liền quay vào nhà, vừa lúc Quách Xuân Lan và Lâm Vĩ Kiện cũng lục tục bước vào sân.

Lâm Cẩm Vân vội treo lại quần áo, thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ:
Bởi vì trong lòng có bí mật nên mới dễ chột dạ, người ta chỉ nhìn thêm một cái cũng thấy căng thẳng, đó là phản ứng bình thường.

Cô tự cảm thấy lý do này rất thuyết phục, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, không dám nghĩ ngợi thêm, kéo tay áo xuống rồi vào nhà ăn cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com