Bhtt Edit Hoan Me Con Khong Muon Xem Mat Kivey Do Sinh
Lúc Trình Nhất Hân tắm rửa xong đi ra thì dì Thanh đã rời đi, còn mẹ cô thì ngồi đợi cô ở sofa.Cô giả vờ không thấy, nhắm mắt đi về phòng của mình.''Quay lại đây!" Mẹ Trình quát.Trình Nhất Hân run cầm cập xoay người lại: "Mẹ...""Tối hôm qua con làm gì rồi hả?" Mẹ Trình hỏi.Trình Nhất Hân lườm một cái, "Mẹ không biết sao!"Mẹ Trình cười lộ ra hàm răng, "Mẹ không biết."Trình Nhất Hân: "...""Không biết thì thôi!"Trình Nhất Hân đang bực mình đây này, bây giờ chỉ cần cô nhắm mắt lại liền nghĩ tới chuyện tối qua mình không biết xấu hổ mà rên rỉ dưới thân Trương Thanh Ngọc, còn chủ động phối hợp một cách đáng xấu hổ.Trời ơi! Sao mình có thể vô liêm sỉ như vậy chứ!"Con gái à." Mẹ Trình hóng chuyện."Con và Thanh Ngọc, ai là nam ai là nữ vậy?""Cái gì mà ai là nam ai là nữ! Mẹ, mẹ có thể đứng đắn một chút không! Nếu không phải tại mẹ lừa con về xem mắt thì con cũng đâu đến nỗi này!""Con bé này, nói gì thế hả.'' Mẹ Trình không vui."Con nhìn bộ dạng không có tiền đồ của mình đi! Không phải chỉ bị Thanh Ngọc ngủ thôi sao? Đến nỗi cái gì?! Như thùng thuốc nổ vậy, hở chút liền nổ. Mẹ còn không rõ con sao? Hồi cấp ba con dẫn con bé về ngủ, tưởng mẹ không biết à? Bây giờ con xấu hổ cái gì? Không phải người trẻ tụi con đều thoáng lắm sao?""Nhưng con quen em ấy chưa tới 72 tiếng!" Trình Nhất Hân nổi giận."Cho dù thoáng cũng không thể buông thả đến mức này được!"Mẹ Trình tỏ vẻ chẳng sao cả: "Cùng lắm thì con chịu trách nhiệm là được mà.""Trách nhiệm cái gì!!! Là em ấy ngủ với con! Em ất! Ngủ với con!!!"Trình Nhất Hân tức đến mức đấm người, hét một hơi hết cả câu rồi chẳng thèm để ý đến vẻ mặt của mẹ mình, quay đầu lại, trở về phòng, cuối cùng còn hung hăng đóng sầm cửa một cái.Về đến phòng Trình Nhất Hân vẫn còn tức. Nghĩ đến việc mình đang bực bội ở đây, còn cái người kia thì lại ngủ ngon lành trên lầu, trong lòng cô càng nghĩ càng thấy bất công. Thế nên khi Trương Thanh Ngọc đang mơ màng thì nhận được cuộc gọi của Trình Nhất Hân, nàng đơ người. Vừa bắt máy, Trình Nhất Hân đã nổi khùng, "Ngủ ngủ ngủ, suốt ngày chỉ biết ngủ! Trời sắp sập đến nơi mà em còn ngủ được à?!"Trương Thanh Ngọc chớp mắt, tỉnh cả người, đúng là bên cạnh không thấy bóng dáng của Trình Nhất Hân đâu cả. Trong điện thoại, Trình Nhất Hân vẫn còn đầy khí thế."Này này?! Em có nghe không đấy?! Nói gì đi?!"Trương Thanh Ngọc: "Ưm."Trình Nhất Hân: "..."Trình Nhất Hân ''cạch" một tiếng rõ to, cúp mày, mặt đen như than.Cúp máy rồi mà cơn giận vẫn chưa tiêu tan. Càng nghĩ càng uất ức. Mình cũng gần 30 rồi, giữ mình biết bao nhiêu năm, sống chuẩn mực nghiêm túc như vậy...Thế mà đi xem mắt lại để mất đời con gái ở đây?! Quá đáng! Mà đáng sợ nhất là...mình còn nửa đẩy nửa đưa, thậm chí về sau còn chủ động phối hợp nữa chứ...Trình Nhất Hân, tao cảm thấy danh dự của mày mất hết rồi.Cuộc đời này chắc không sống nổi nữa rồi. Mà nếu cứ tiếp tục ở đây, không biết chừng ngày nào đó sẽ bị Trương Thanh Ngọc, cái đồ giả bộ đoan trang ấy dụ dỗ mất!Càng nghĩ càng thấy lạnh gáy, Trình Nhất Hân lập tức lăn một vòng xuống giường, xách vali bắt đầu thu dọn đồ đạc. Dọn được nửa chừng, cô đột nhiên khựng lại: Khoan! Mình sợ cái gì?! Là em ấy ngủ với mình chứ mình có ngủ với em ấy đâu! Cái đồ giả nai đó nhân lúc mình say rượu dụ dỗ mình! Mình chạy cái gì chứ!"Nhất Hân à, Thanh Ngọc đến rồi..."Mẹ Trình chưa kịp gõ cửa đã đẩy vào, chưa nói hết câu thì đã thấy con gái mình xách vali, rõ là đang chuẩn bị bỏ trốn. Tức thì bà nổi cơn tam bành."Con nhỏ chết tiệt này! Mày lại định chạy trốn nữa à?! Tao nói cho mày biết, hôm nay mà dám chạy thì tao đánh gãy chân mày!"Vừa nói mẹ Trình vừa tháo dép, xắn tay áo chuẩn bị ra tay. Trình Nhất Hân hoảng hốt la hét ầm trời."Mẹ làm gì đấy! Á á đừng đánh vào mông của con!!!""Đánh chết mày, con nhỏ không biết điều này! Ngủ với người ta rồi muốn chạy! Mày bị thiếu não hả?!""Ê ê!! Mẹ! Là em ấy ngủ với con mà!!" Trính Nhất Hân vừa ôm mông vừa chạy loạn khắp nhà."Ui da, sao mẹ lại đánh con! Con có bỏ chạy đâu! Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi...""Không bỏ chạy? Không bỏ chạy thì dọn đồ làm gì?!" Mẹ Trình tức điên lên."Còn dám nói dối hả! Để xem hôm nay mẹ xử lý con thế nào!""Á---""Dì ơi?" Cuối cùng vẫn là Trương Thanh Ngọc ra mặt giải vây. Nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Trình Nhất Hân, Trương Thanh Ngọc đang pha trà trong phòng khách liền hoảng hốt bật dậy chạy vào phòng."Dì ơi đừng đừng đừng..." Trương Thanh Ngọc lập tức chặn mẹ Trình lại."Sao vậy dì?"Mẹ Trình rượt đánh Trình Nhất Hân khắp phòng nên cũng mệt gần chết. Trương Thanh Ngọc vừa cản lại, bà liền mượn cớ hạ hỏa."Con nhỏ chết tiệt này lại định bỏ trốn nữa!""Bỏ trốn?" Trương Thanh Ngọc ngẩn người, quay lại nhìn Trình Nhất Hân đang co rúm ở góc tường vì bị đánh."Con không trốn!" Trình Nhất Hân cũng nổi điên."Con có làm chuyện gì xấu xa đâu mà phải trốn?!""Vậy con dọn đồ làm gì?!" Mẹ Trình giận điên người.Cái con nhỏ này ngày nào cũng khiến bà lo sốt vó. Hai bên sắp gặp nhau bàn chuyện đính hôn mà nó lại muốn trốn! Không đánh cho một trận thì bà không tin vào đời nữa!Thấy mẹ Trình lại định nhào tới đánh người, Trương Thanh Ngọc vội kéo bà lại."Dì ơi dì ơi, Nhất Hân không có ý trốn đâu, chị ấy chỉ muốn dọn qua nhà con ở thôi! Đúng không Nhất Hân?""Thật à?" Mẹ Trình không tin.Trương Thanh Ngọc liên tục ra hiệu bằng mắt, Trình Nhất Hân thì mơ màng, "A...a?!""Con nói xem! Phải không?!" Mẹ Trình quát lên."À đúng đúng đúng! Con định chuyển qua nhà của Thanh Ngọc ở!" Thấy mẹ Trình lại sắp nổi cơn, cô hoảng hốt gật đầu nhận vơ."Hừm...'' Mẹ Trình cũng không ngốc. Hai người nói vậy thì bà cũng không truy cứu nữa, nhưng..."Con không thể dọn lên đó." Mẹ Trình đột nhiên nói."Ơ?" Trương Thanh Ngọc ngơ ra.Trình Nhất Hân thì mừng rỡ: "Thật ạ?!"Mẹ Trình quay sang Trương Thanh Ngọc, nhẹ nhàng nói: "Thanh Ngọc à, lưng Nhất Tâm bị yếu, ngày nào cũng phải leo lên lầu 5, dì sợ nó chịu không nổi. Hay là...con dọn xuống đây ở nha?"Con dâu mà thành con rể thì cũng phải giữ chặt, không thể để người ta dụ con gái mình đi được. Mẹ Trình tính toán rất rõ ràng, nhưng hai nhân vật chính thì đang bối rối.Trình Nhất Hân bối rối vì sao bỗng nhiên lại phải sống chung với cái người "giả đứng đắn" kia? Trương Thanh Ngọc thì bối rối vì sao hạnh phúc lại đến bất ngờ như cơn lốc xoáy thế này?Vậy nên hai người đồng thanh đáp."Không được!""Được ạ."Mẹ Trình trừng mắt nhìn Trình Nhất Hân, rồi quay sang cười với Trương Thanh Ngọc, dịu dàng như mẹ chồng hiền từ: "Thanh Ngọc à, hay nhân hôm nay trời đẹp, dọn đồ xuống luôn đi?!""Được ạ."Trình Nhất Hân nhìn ra ngoài thấy trời âm u: "..."Thời tiết này mà bảo là đẹp hả? Mẹ! Mẹ vì muốn có con dâu nên nối dối trắng trợn vậy luôn sao!"Mẹ Trình là người nóng tính, thấy Trương Thanh Ngọc đồng ý liền đòi đi dọn đồ ngay. Trương Thanh Ngọc thì lễ phép giả vờ khiêm tốn: "Chuyện này phải hỏi ý mẹ con nữa."Trình Nhất Hân ở bên cạnh gật đầu như giã tỏi.Mẹ Trình giận không chịu nổi, trừng mắt nhìn Trình Nhất Hân đầy thất vọng, rồi lại quay sang cười hiền hòa với Trương Thanh Ngọc."Hỏi gì nữa, dì với mẹ con thân thế cơ mà, chuyện này dì quyết là được. Mẹ con mà có hỏi thì cứ bảo dì nói."Giỡn à, nếu thật sự đi hỏi thì không chừng lại mất con gái thật. Còn cái con bé Trình Nhất Hân này! Đúng là không có tiền đồ, lúc quan trọng lại để người ta thịt mất rồi!Trương Thanh Ngọc thì không nghĩ xa như mẹ Trình. Nàng chỉ chờ lời này nên lập tức gật đầu đồng ý. Trình Nhất Hân thì sững sờ, cảm giác như mình là người vô hình, chuyện lớn thế mà chẳng ai buồn hỏi ý kiến của cô?"Ờm...cho hỏi...""Hỏi gì mà hỏi!" Mẹ Trình trừng mắt, nghiến răng."Suốt ngày gây chuyện! Còn không mau đi giúp Thanh Ngọc chuyển đồ!"Trình Nhất Hân: "?????"Trương Thanh Ngọc thì khéo léo, lập tức giải vây."Không sao đâu dì, đồ của con không nhiều, chỉ lên lầu xuống lầu thôi mà. Lưng Tiểu Hân không tốt, tối qua con cũng không để ý, cứ để chị ấy nghỉ ngơi đi ạ.""Tối qua không để ý---" Mẹ Trình rất giỏi bắt từ khóa, nhìn hai người, gật gù."Cũng đúng, tuổi trẻ mà, không biết giữ chừng mực. Được rồi, dì giúp con chuyển đồ, Nhất Hân ở nhà trông nhà."Trình Nhất Hân: "..."Cái gì mà "Tiểu Hân"? Trương Thanh Ngọc em không biết xấu hổ hả?! Tôi với em thân lắm hay sao, hở cái là "Tiểu Hân, Tiểu Hân" suốt! Còn cái câu "tối qua không để ý'' là sao nữa?! Không để ý cái gì?! Hả?! Là em chỉ để ý lên giường với tôi thôi chứ gì! Bây giờ mới thấy ấy náy à?!Khốn khiếp, cái đồ mặt dày vô sỉ!Cuộc sống mà, chẳng mấy khi được như ý. Dù Trình Nhất Hân có tức muốn chết thì Trương Thanh Ngọc vẫn mặt dày chuyển đồ xuống thật, còn trơ trẽn đem hết vào phòng cô. Nhìn căn phòng mình ở từ nhỏ đến lớn bỗng chốc xuất hiện dấu vết của người khác, Trình Nhất Hân chỉ thấy tuyệt vọng.Ba ngày, mới có ba ngày thôi! Cô đã hoàn thành chuyện mà các cặp đôi khác mất ba năm mới làm! Bây giờ còn đính hôn kết hôn luôn chứ! Mẹ! Con không muốn xem mắt!!! Có thể cho con tự do phát triển không?!?!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com