Bhtt Edit Hoan Dao Dinh Dong Nhan Xin Loi Em Nhat Dinh Phai Hanh Phuc
CHAP: 48
Sau khi trãi qua một chuỗi kiểm tra chi tiết, sức khỏe của Phương Tư Dao rất may không có xảy ra tình trạng khác thường, còn bản thân cô ấy cũng nhớ lại hình ảnh cô ấy ôm chị dâu ngày đó, nhưng li kỳ là cô ấy không có nhớ ra cô ấy rốt cuộc nói cái gì, chỉ là đơn thuần nhớ ra chuyện cô ấy có ôm Thư Vân Thanh sau đó thì ngất đi
Còn câu chuyện liên quan đến hai mươi mấy năm trước cô ấy vẫn là không có nhớ ra
Tư Dao nhận ra mấy ngày gần đây sắc mặt của Hiểu Đình có chút mệt mỏi và khó xem, mỗi khi hai người ở riêng với nhau, Hiểu Đình gần như đều muốn mở miệng nói với mình cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thấy được nụ cười bi thương của Hiểu Đình, cô ấy không biết nên làm sao là tốt, buổi chiều bầu trời trong xanh sau khi nhân lúc Hiểu Đình làm việc cô ấy ra ngoài phòng bệnh đi dạo
Phương Tư Dao khoác lên chiếc áo khoác mà Hiểu Đình chuẩn bị cho cô ấy, đứng ở trong hoa viên của bệnh viện ở chỗ cao nhìn về tất cả của thành phố, trong não của cô ấy mấy ngày này luôn hiện ra hình bóng của một ai đó, lại không biết là ai. Cô ấy kéo tay áo bên tay trái ra, có một vết sẹo dài hình như vết thương của dao, khoảng cách của tai nạn lần đó đã qua hơn hai mươi rồi, Phương Tư Dao luôn không tìm được kí ức bị mất đó của mình
Nhắm lấy đôi mắt, đón lấy gió mát đến làm thức tỉnh bộ não của bản thân "sao vậy......tự dưng nhớ đến chuyện này làm gì chứ? có phải.....ở bệnh viện ở đến bộ não có chút hư rồi không? he he......" cô ấy kéo tay áo lên rồi dựa ở lan can ngắm phong cảnh, bổng nhiên có một cánh tay vỗ lên vai của mình
Cô ấy xoay người lại thấy được một nụ cười nhợt nhạt nhìn mình
"Vân Thanh? chị không phải còn đang hôn mê sao? sao ra khỏi giường rồi sức khỏe của chị còn rất yếu đó? em đưa chị trở về phòng bệnh" cô ấy vốn dĩ muốn đỡ Thư Vân Thanh trở về phòng, không ngờ lại bị sự dịu dàng từ chối, Thư Vân Thanh nhẹ nhàng đẩy tay cô ấy ra, nhìn tay trái của Phương Tư Dao rồi thấp giọng "vết thương của tay trái còn đau phải không?" Tư Dao kinh ngạc nhìn cô ấy, nhất thời không nói lời nào
Tóc gió bay bay của Vân Thanh trong không khí trong lành, nụ cười xinh đẹp không che được sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt trong sáng pha trộn với nụ cười ấm áp, trong đầu Phương Tư Dao từ từ hiện ra một ít hình ảnh. Cô ấy đau lòng nhíu chặt mày, dựa vào lan can nhìn về Thư Vân Thanh, cô ấy luôn cảm thấy bản thân từng quen biết Thư Vân Thanh, Tư Dao nắm lấy cổ tay của Thư Vân Thanh tỉ mỉ mở miệng nói "Vân Thanh, nói cho em biết.......chị rốt cuộc che giấu chuyện gì? chúng ta nhất định từng gặp mặt có đúng không ? tại sao em không nhớ được chị?" trong chớp mắt ánh mắt trong sáng đó trở nên ảm đạm, Vân Thanh có chút đau buồn nói "chị cho rằng em phục hồi kí ức rồi chứ? không ngờ......." Thư Vân Thanh buông lỏng tay ra từ từ đem tay đặt lên chính giữa hai chân mày nhẹ nhàng ấn xuống
"Chị không có che giấu em cái gì, chỉ là một chút quá khứ đó thật sự không có gì để thăm dò nữa. Huống hồ, cho dù biết......bên cạnh em đã có Hiểu Đình rồi, bên cạnh chị......cũng có Tư Nặc, chỉ là liên quan đến đáp án ở trong lòng chị em mãi mãi cũng không cho được" Tư Dao nhìn theo Thư Vân Thanh, nụ cười bi ai nhợt nhạt để lòng của cô ấy không ngừng đau nhói, hình như cô ấy có lỗi với một người, một người đã từng yêu bản thân rất sâu nặng
Phương Tư Dao ở một bên nghe được giọng nói mê người của Thư Vân Thanh, một bên cố gắng giảm bớt đau đầu, cho đến sau khi Thư Vân Thanh chu đáo giúp bản thân xoa bóp, cuối cùng tình trạng có chuyển tốt một chút. Cô ấy thấy Thư Vân Thanh yếu ớt luôn cảm thấy không thể để cô ấy hứng gió như vậy nữa, vẫn là cưỡng ép đỡ cô ấy ngồi vào một nơi ít gió trong hoa viên
Thư Vân Thanh có chút yếu ớt dựa vào vai của Phương Tư Dao, nhắm đôi mắt hưởng thụ một ít mùi hương hoa lài trên người của Tư Dao, trong lúc Tư Dao muốn từ chối "có thể cho chị mượn dựa một chút không?" Phương Tư Dao thận trọng xem xét cơ thể của chị dâu rồi gật đầu đồng ý. Mấy ngày qua mệt mỏi và đau đớn để sức khỏe của Vân Thanh chịu không nổi, Thư Vân Thanh nhìn bên mặt của Phương Tư Dao, giữ lại cho bản thân một chút tư tâm
Nhưng Phương Tư Dao không có từ bỏ truy hỏi
"Vân Thanh, có thể nói cho em biết, giữa chúng ta có phải từng xảy ra chuyện gì không?" Thư Vân Thanh nhìn phong cảnh phía xa, trong mắt xuất hiện hai bóng dáng trẻ con, tiếng nói vui vẻ vang lên ở bên tai cô ấy, nhưng cô ấy lại không muốn phá hủy điểm cân bằng của bốn người họ, lần này trở về......không phải muốn hâm nóng lại giấc mộng xưa, nhưng mà Phương Tư Dao trong vô ý lộ ra sự ấm áp, không ngừng tàn phá trong lý trí của mình
Thư Vân Thanh đối mặt vấn đề của Phương Tư Dao, lựa chọn im lặng. Sau đó cô ấy lắc lắc đầu, tiếp tục dựa vào vai Phương Tư Dao, dự định để tất cả những thứ này đều giống như hòn đá rơi vào trong biển lớn, vô thanh vô tức bị lãng quên đi, giống như Phương Tư Dao quên đi cô ấy, không muốn xuất hiện ở trong kí ức của cô ấy nữa
Tịch dương tây hạ (mặt trời lặn xuống ở phía tây), Phương Tư Dao cũng như vậy để cô ấy dựa vào, Tư Dao không có muốn hỏi gì nhiều chỉ là muốn biết nhiều một chút về quá khứ, cô ấy vẫn cảm thấy Thư Vân Thanh và mình từng có qua cái gì đó, nhưng không hiểu tại sao cô ấy vẫn là muốn nói nhưng lại thôi, muốn nói nhưng lại thôi......chuyện này để cô ấy nhớ đến sự kì lạ của Hiểu Đình gần đây
Lúc này, Thư Vân Thanh nhìn theo Phương Tư Dao rồi cười nói "Tư Dao, bây giờ người em yêu nhất là Hiểu Đình sao?"
HẾT CHAP 48
Sau khi trãi qua một chuỗi kiểm tra chi tiết, sức khỏe của Phương Tư Dao rất may không có xảy ra tình trạng khác thường, còn bản thân cô ấy cũng nhớ lại hình ảnh cô ấy ôm chị dâu ngày đó, nhưng li kỳ là cô ấy không có nhớ ra cô ấy rốt cuộc nói cái gì, chỉ là đơn thuần nhớ ra chuyện cô ấy có ôm Thư Vân Thanh sau đó thì ngất đi
Còn câu chuyện liên quan đến hai mươi mấy năm trước cô ấy vẫn là không có nhớ ra
Tư Dao nhận ra mấy ngày gần đây sắc mặt của Hiểu Đình có chút mệt mỏi và khó xem, mỗi khi hai người ở riêng với nhau, Hiểu Đình gần như đều muốn mở miệng nói với mình cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thấy được nụ cười bi thương của Hiểu Đình, cô ấy không biết nên làm sao là tốt, buổi chiều bầu trời trong xanh sau khi nhân lúc Hiểu Đình làm việc cô ấy ra ngoài phòng bệnh đi dạo
Phương Tư Dao khoác lên chiếc áo khoác mà Hiểu Đình chuẩn bị cho cô ấy, đứng ở trong hoa viên của bệnh viện ở chỗ cao nhìn về tất cả của thành phố, trong não của cô ấy mấy ngày này luôn hiện ra hình bóng của một ai đó, lại không biết là ai. Cô ấy kéo tay áo bên tay trái ra, có một vết sẹo dài hình như vết thương của dao, khoảng cách của tai nạn lần đó đã qua hơn hai mươi rồi, Phương Tư Dao luôn không tìm được kí ức bị mất đó của mình
Nhắm lấy đôi mắt, đón lấy gió mát đến làm thức tỉnh bộ não của bản thân "sao vậy......tự dưng nhớ đến chuyện này làm gì chứ? có phải.....ở bệnh viện ở đến bộ não có chút hư rồi không? he he......" cô ấy kéo tay áo lên rồi dựa ở lan can ngắm phong cảnh, bổng nhiên có một cánh tay vỗ lên vai của mình
Cô ấy xoay người lại thấy được một nụ cười nhợt nhạt nhìn mình
"Vân Thanh? chị không phải còn đang hôn mê sao? sao ra khỏi giường rồi sức khỏe của chị còn rất yếu đó? em đưa chị trở về phòng bệnh" cô ấy vốn dĩ muốn đỡ Thư Vân Thanh trở về phòng, không ngờ lại bị sự dịu dàng từ chối, Thư Vân Thanh nhẹ nhàng đẩy tay cô ấy ra, nhìn tay trái của Phương Tư Dao rồi thấp giọng "vết thương của tay trái còn đau phải không?" Tư Dao kinh ngạc nhìn cô ấy, nhất thời không nói lời nào
Tóc gió bay bay của Vân Thanh trong không khí trong lành, nụ cười xinh đẹp không che được sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt trong sáng pha trộn với nụ cười ấm áp, trong đầu Phương Tư Dao từ từ hiện ra một ít hình ảnh. Cô ấy đau lòng nhíu chặt mày, dựa vào lan can nhìn về Thư Vân Thanh, cô ấy luôn cảm thấy bản thân từng quen biết Thư Vân Thanh, Tư Dao nắm lấy cổ tay của Thư Vân Thanh tỉ mỉ mở miệng nói "Vân Thanh, nói cho em biết.......chị rốt cuộc che giấu chuyện gì? chúng ta nhất định từng gặp mặt có đúng không ? tại sao em không nhớ được chị?" trong chớp mắt ánh mắt trong sáng đó trở nên ảm đạm, Vân Thanh có chút đau buồn nói "chị cho rằng em phục hồi kí ức rồi chứ? không ngờ......." Thư Vân Thanh buông lỏng tay ra từ từ đem tay đặt lên chính giữa hai chân mày nhẹ nhàng ấn xuống
"Chị không có che giấu em cái gì, chỉ là một chút quá khứ đó thật sự không có gì để thăm dò nữa. Huống hồ, cho dù biết......bên cạnh em đã có Hiểu Đình rồi, bên cạnh chị......cũng có Tư Nặc, chỉ là liên quan đến đáp án ở trong lòng chị em mãi mãi cũng không cho được" Tư Dao nhìn theo Thư Vân Thanh, nụ cười bi ai nhợt nhạt để lòng của cô ấy không ngừng đau nhói, hình như cô ấy có lỗi với một người, một người đã từng yêu bản thân rất sâu nặng
Phương Tư Dao ở một bên nghe được giọng nói mê người của Thư Vân Thanh, một bên cố gắng giảm bớt đau đầu, cho đến sau khi Thư Vân Thanh chu đáo giúp bản thân xoa bóp, cuối cùng tình trạng có chuyển tốt một chút. Cô ấy thấy Thư Vân Thanh yếu ớt luôn cảm thấy không thể để cô ấy hứng gió như vậy nữa, vẫn là cưỡng ép đỡ cô ấy ngồi vào một nơi ít gió trong hoa viên
Thư Vân Thanh có chút yếu ớt dựa vào vai của Phương Tư Dao, nhắm đôi mắt hưởng thụ một ít mùi hương hoa lài trên người của Tư Dao, trong lúc Tư Dao muốn từ chối "có thể cho chị mượn dựa một chút không?" Phương Tư Dao thận trọng xem xét cơ thể của chị dâu rồi gật đầu đồng ý. Mấy ngày qua mệt mỏi và đau đớn để sức khỏe của Vân Thanh chịu không nổi, Thư Vân Thanh nhìn bên mặt của Phương Tư Dao, giữ lại cho bản thân một chút tư tâm
Nhưng Phương Tư Dao không có từ bỏ truy hỏi
"Vân Thanh, có thể nói cho em biết, giữa chúng ta có phải từng xảy ra chuyện gì không?" Thư Vân Thanh nhìn phong cảnh phía xa, trong mắt xuất hiện hai bóng dáng trẻ con, tiếng nói vui vẻ vang lên ở bên tai cô ấy, nhưng cô ấy lại không muốn phá hủy điểm cân bằng của bốn người họ, lần này trở về......không phải muốn hâm nóng lại giấc mộng xưa, nhưng mà Phương Tư Dao trong vô ý lộ ra sự ấm áp, không ngừng tàn phá trong lý trí của mình
Thư Vân Thanh đối mặt vấn đề của Phương Tư Dao, lựa chọn im lặng. Sau đó cô ấy lắc lắc đầu, tiếp tục dựa vào vai Phương Tư Dao, dự định để tất cả những thứ này đều giống như hòn đá rơi vào trong biển lớn, vô thanh vô tức bị lãng quên đi, giống như Phương Tư Dao quên đi cô ấy, không muốn xuất hiện ở trong kí ức của cô ấy nữa
Tịch dương tây hạ (mặt trời lặn xuống ở phía tây), Phương Tư Dao cũng như vậy để cô ấy dựa vào, Tư Dao không có muốn hỏi gì nhiều chỉ là muốn biết nhiều một chút về quá khứ, cô ấy vẫn cảm thấy Thư Vân Thanh và mình từng có qua cái gì đó, nhưng không hiểu tại sao cô ấy vẫn là muốn nói nhưng lại thôi, muốn nói nhưng lại thôi......chuyện này để cô ấy nhớ đến sự kì lạ của Hiểu Đình gần đây
Lúc này, Thư Vân Thanh nhìn theo Phương Tư Dao rồi cười nói "Tư Dao, bây giờ người em yêu nhất là Hiểu Đình sao?"
HẾT CHAP 48
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com