TruyenHHH.com

[BHTT][EDIT] GIÚP TA VỖ VỖ - THẤT TIỂU HOÀNG THÚC

Chương 1

HARUTASHIRO

---

"Nhị vạn."

"Bát bính."

"Bính."

"Buông, đi."

Vu Chu duỗi tay lấy lá bài, tay phải đẩy và tay trái cẩn thận sắp xếp bát bính. Nàng liếc nhìn mọi người, nhanh chóng tính toán: "Đúng một màu, một tay lớn với tám phiên ở đỉnh cao, hai giang, một minh giang, một ám giang, mỗi nhà ba lá bài. Trả tiền đi."

"Chết tiệt, thua rồi."

"Vận khí gì thế?"

Các lá bài trên bàn đầy sự oán trách. Hỏa Oa lo lắng lắc cái hộp rỗng: "Không có tiền, thiếu."

"Chuyển khoản đi, không chơi nữa." Vu Chu nói.

"Chơi thắng rồi bỏ chạy à?" Hỏa Oa không tình nguyện móc điện thoại ra.

Vu Chu mở tài khoản, chăm chú nhìn khi cô nàng hoàn tất việc chuyển tiền, rồi bỏ điện thoại vào túi. Nàng đứng dậy, hướng về phía cửa: "Bát Bát đang tới kỳ động dục, không biết nó có thể kiểm soát bàng quang của mình không nữa. Mình cần phải về để kiểm tra."

Bát Bát là một con mèo nhỏ mà chị gái đã để nhờ ở nhà nàng để chăm sóc. Chị ấy đã đi Thâm Thành và nói rằng sẽ vắng mặt trong hai tuần, nhưng giờ đã gần ba tháng.

Con mèo nhỏ không được triệt sản và cần phải giao phối mỗi tháng một lần. Vì đây không phải là mèo của mình, Vu Chu không có ý định đưa nó đi phẫu thuật. Nàng chỉ có thể mở video trên mạng, làm theo hướng dẫn, và vụng về dùng tay vỗ nhẹ vào ... cái mông của con mèo.

Có giảm bớt vấn đề hay không thì khó mà nói, nhưng sau hai ba lần như vậy, ánh mắt của Bát Bát nhìn nàng tràn đầy tình cảm.

Vu Chu đeo khẩu trang, quan sát các bạn của nàng đi ra khỏi cửa. Hỏa Oa kéo cửa cuốn xuống với tiếng ồn ào như sấm sét, rồi dùng chân đạp một cái và cúi người để khóa cửa lại cho chắc chắn.

"Đợi một lát, khi nào mới có thể hẹn nhau nữa, đại tác gia?" Hỏa Oa ngậm cây kẹo que trong miệng, trông như đang ngậm một điếu thuốc.

"Tác gia cái gì." Vu Chu nói, nàng đưa tay vào túi và nhận ra mình đã quên gọi xe.

*Tác gia: nghĩa là tác giả.

Đã nghỉ việc ở nhà mấy tháng, dường như nàng đã mất đi một số kỹ năng sinh hoạt cơ bản. Giờ phút này, đứng ở đầu đường để gọi xe, nàng trông có vẻ hơi lúng túng.

Vu Chu không phải là nhà văn mà chỉ là một người viết văn. Nàng không nói được rõ sự khác biệt lớn giữa hai cách gọi này là gì, nhưng dù sao thì cũng có sự khác biệt.

Khi nàng thông báo rằng mình muốn từ chức để có thể viết toàn thời gian, cấp trên cũ liền nhìn nàng với vẻ kinh ngạc, lão điều chỉnh kính và hỏi: "Viết tiểu thuyết kiếm được nhiều tiền à?"

Nàng chỉ giữ im lặng và gật đầu.

Cấp trên cũ của nàng, với vẻ mặt như muốn nói rằng nàng còn nhiều điều phải học và với biểu cảm như đang tiếc nuối vì mất một tài năng trong công việc như nàng, đã tiễn nàng với sự lưu luyến.

Việc có kiếm được nhiều tiền từ viết tiểu thuyết hay không thì khó mà nói, nhưng nàng đã quên nói với cấp trên cũ rằng nàng không có hợp đồng.

Nàng không muốn tiếp tục làm nữa, chỉ đơn giản là như vậy thôi.

Lý do viết tiểu thuyết là để làm cho phần còn lại của cuộc đời nàng có vẻ có giá trị.

Sau một lúc suy nghĩ, xe đến. Quá trình chờ xe không quá nhàm chán, với trí tưởng tượng của nàng, nó đã được rèn luyện qua nghề viết, đã giữ cho nàng không cảm thấy buồn chán.

Nàng từ biệt bạn bè một cách dứt khoát và lên xe, dựa vào cửa sổ để cảm nhận cơn gió.

Tháng 8 và tháng 9 ở Giang Thành, năm ngoái trong không khí đều tràn ngập mùi vị của pháo đốt, nóng như sắp bốc cháy. Tuy nhiên, năm nay do mưa nhiều, mùi pháo ẩm ướt khiến không khí trở nên nặng nề và nhớp nháp hơn.

Vu Chu trở về khu chung cư dưới cơn gió ẩm ướt, mái tóc bị thổi đứng lên, trông nàng như một kẻ ngốc. Sau khi ra khỏi thang máy, nàng đã thử mở cửa sắt vài lần nhưng vẫn không mở được, đành phải chịu đựng mái tóc dựng đứng khi cố mở cửa.

Vân tay vẫn cần phải quét lần thứ hai, khóa cửa mới nhận diện được.

"Cửa đã mở." Giọng nữ máy móc bình thản thông báo.

Vu Chu đá đôi giày rơi xuống, thay dép lê ở sảnh, treo khẩu trang lên móc, nghĩ rằng lần sau có thể lại dùng.

Nàng vừa cởi áo khoác ngoài ra, vừa gọi: "Bát Bát."

Nhưng Bát Bát không giống như thường lệ sẽ chạy ra đón nàng về nhà.

Nàng ngẩng lên và thấy một cô gái ngồi trên ghế sofa.

"Chết tiệt," nàng lầm bầm, tay vẫn nắm chặt vạt áo, một tay kéo mạnh để kéo áo khoác ra khỏi đầu.

Giờ phút này, không nên mắng chửi người, nhưng chân nàng có phần mềm yếu; nếu không mắng chửi, sợ rằng phải quỳ xuống.

Cô gái kia ngồi nghiêm chỉnh trên một chiếc sofa bọc da sang trọng, với trang phục cổ đại và búi tóc cầu kỳ, ăn mặc giống như từ một triều đại xa xưa với chiếc váy dài đỏ sậm nhiều lớp. Hiện tại, cô gái đang nhìn Vu Chu với vẻ hoảng sợ.

Vu Chu bỗng dưng cảm thấy buồn cười.

"Ha ha ha ha ha!" Tiếng cười của nàng vang lên, dường như càng làm cho tình cảnh thêm kỳ quái. Nàng cũng không muốn như vậy, nhưng từ nhỏ đã thế rồi; khi chân co rút đau đớn đến cực điểm hoặc khi xem phim kinh dị sợ hãi tột độ, nàng thường cảm thấy muốn cười.

Có lẽ vì cười lên một cách huyên náo có thể giúp nàng giảm bớt nỗi sợ hãi.

Cô gái kia bị hoảng sợ, cổ hơi nghiêng về phía sau, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Nhìn nàng ta bây giờ, Vu Chu cảm thấy nàng ta càng giống như một bóng ma.

Vu Chu đặt tay lên ổ khóa, cảm ứng nhiều lần, đều không đúng vị trí hồng ngoại, vì vậy nàng siết chặt tay nắm cửa, hỏi cô gái trên sofa: "Cô là ai?"

Trong đầu nàng hiện tại cũng đang nhanh chóng phân tích: Người? Ma?

Không thể là ma, ma không xuất hiện với tính cách như vậy. Nàng đã viết nhiều về hiện tượng siêu nhiên, thường thì có một kiểu nhất định; hơn nữa, nàng ta trông cũng khá sợ hãi, từ trước đến nay chỉ nghe ma dọa người, chưa bao giờ nghe người dọa ma.

Nếu là người...

Nếu là người thì dễ xử lý hơn. Cô gái này còn thấp hơn nàng nửa cái đầu, đánh nhau với cô ta thì nàng không đến nỗi bị thiệt thòi.

Vì vậy, nàng cố gắng giữ bình tĩnh, mỉm cười nhẹ nhàng: "Cô có phải là vào nhầm nhà không?"

Cô gái nhìn nàng, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lượt, cuối cùng nhìn vào mắt nàng: "Có vẻ như, tôi đã vào nhầm."

Giọng nói rất dễ nghe, giống như giọng trong các bài hát cổ. Còn có chút phong cách cổ xưa, khiến cho cảm giác oi bức của đêm hè trở nên dễ chịu hơn.

Vu Chu vì thế từ tay nắm cửa chuyển sang cầm điện thoại, dùng giọng điệu hòa nhã để thương lượng: "Vậy, cô không trở về sao?"

Nàng bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng khác: Không chừng, cô gái này là người điên.

Vào nhầm nhà rồi còn ngồi lì trong nhà người ta, không có ý định rời đi.

Cô gái liếc nàng một cái, đôi mắt trong suốt cúi xuống, không nói gì.

Vu Chu không biểu lộ cảm xúc, đạp nhẹ xuống sàn, chân không còn mềm nữa. Nàng đi đến bên bàn ăn, kéo ghế ra và ngồi xuống: "Cô có gặp khó khăn gì không?"

"Có." Cô gái gật đầu.

"Gặp chuyện gì vậy?" Vu Chu nhíu mày, "Có phải bị đuổi ra khỏi nhà vì chơi cosplay không?"

Cô gái ngẩng đầu, rồi lắc đầu: "Không hiểu."

Vu Chu thở dài một hơi, xắn tay áo: "Cô có nóng không?"

"Nóng." Cô gái do dự đáp.

"Vậy mở điều hòa đi, tôi cũng thấy nóng."

"Điều... hòa?"

Vu Chu chỉ tay: "Cái đồ dài dài bên cạnh cô ấy, ừ, đúng rồi, cầm lên, nhìn vào cái nút màu vàng ở giữa, bấm vào, bíp —— thế là xong."

Nàng cảm thấy rất mệt, dựa vào ghế chờ gió mát, và tự hỏi tại sao lại phải lồng ghép âm thanh cho cái điều khiển từ xa đó.

Cô gái thì bị dọa đến mức run rẩy, cầm điều khiển từ xa mà không biết phải làm sao, đi tới đi lui vài lần, cảnh giác nhìn chằm chằm vào lỗ gió.

"Cô, cô biết phép thuật à?" Cô gái lấy hết can đảm, đôi mắt sáng lên.

"Phép thuật?"

"Cô biết hô mưa gọi gió?"

"Haha haha haha ha." Vu Chu lại cười lên, cười một lúc rồi dừng lại, "Đùa thôi. Cô mới là người biết phép thuật. Nói đi, sao cô lại đến nhà tôi?"

"Tôi đang chuẩn bị ngủ thì bên ngoài có sấm sét, mở mắt ra thì đã ở đây."

"Ồ," Vu Chu nhìn nàng ta với vẻ khó hiểu, "Bị sét đánh đến đây sao?"

"Cũng không phải..." Cô gái đáp, sét không đánh trúng cô, nhưng nhìn vẻ mặt có chút khó hiểu của Vu Chu, cô quyết định thừa nhận, "Cũng có thể hiểu như vậy."

"Nếu cô muốn."

"Tôi muốn?" Cô gái ngạc nhiên, "Tôi muốn gì?"

Vu Chu bị làm cho tức giận, "Cô có biết tôi hiện tại đang nghĩ gì không?"

"Không biết."

"Đang nghĩ đến việc gọi cảnh sát."

"Ôm," Cô gái hoảng loạn cắn môi, "Ôm chặt..."

*"抱,"姑娘皇失措地咬了咬唇,"......": này là câu văn đầy đủ của nguyên tác, mình không biết từ này dịch có đúng không, nhưng khi tra gg thì nó mang nghĩa là "ôm".

Vu Chu mất kiên nhẫn: "Cô ngày nào cũng toàn chơi trò đùa như vậy sao, chuyển sinh sang thế giới khác à."

"Tôi..." Cô gái lúng túng, có vẻ như sắp khóc.

Lời nói có hơi nặng nề, Vu Chu bình tĩnh lại, lặp lại câu chuyện từ đầu đến cuối: "Cô, nửa đêm xuất hiện ở nhà tôi, tôi không đuổi cô đi, đúng không? Điều đó chứng tỏ tôi là một người tốt bụng, ấm áp, khiêm tốn, chính trực. Có phải không?"

"...Đúng."

"Tôi thấy cô trông cũng khá ổn, nói chuyện rõ ràng, đầu óc không có vẻ có vấn đề. Nếu cô gặp khó khăn, thì cứ nói thẳng, đừng lòng vòng mãi thế này, làm sao chúng ta giải quyết được?"

"Tôi..."

"Cô không đi, tôi làm sao ngủ được?"

"Tôi..." Cô gái suy nghĩ một hồi, quyết tâm, từ từ nói: "Tôi tên là Hướng Vãn, sinh năm thứ 24 của Triều đại Tân Nguyên, năm nay 18 tuổi. Cha tôi là Hướng Dư, hiện là Tả Thừa tướng, mẹ tôi là Hướng Hoa, là con gái chính thức của công chúa Chiêu Hoa thời Cao Tông. Anh trai tôi là Hướng Phi, hiện đang giữ chức giám sát muối và Thừa tướng, vẫn chưa kết hôn, nhưng có..."

"Dừng lại."

Bắt đầu đọc gia phả rồi.

Vu Chu chống cằm bằng tay trái, cắn vào lớp da chết trên môi, im lặng một lúc lâu, rồi ngẩng đầu với giọng điệu khác: "Những gì cô nói, có thật không?"

"Có." Hướng Vãn gật đầu.

Vu Chu lấy điện thoại ra, mở giao diện gọi điện, bấm ba chữ số 1-1-0, không biểu cảm, đặt ngón tay trỏ lên nút gọi: "Có thật không?"

Hướng Vãn nhìn động tác của nàng một cách khó hiểu, hơi tò mò về cái món đồ trong tay nàng, nhưng chỉ là trong một chốc lát, rồi nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Thật."

Vu Chu xoay điện thoại trong tay, khóa màn hình.

Không gọi cảnh sát nữa, nàng không dám.

"Tân Nguyên là... triều đại nào vậy?"

"Triều đại Lý."

"À đúng đúng đúng, đã học trong sách giáo khoa cấp ba."

Hướng Vãn cảm thấy không thoải mái, cử động cổ.

"Vậy có nghĩa là, cô đã xuyên không?" Vu Chu cắn môi kết luận.

Viết tiểu thuyết thì có cái hay là vậy, hiểu biết rộng rãi.

"Xuyên không..."

"Là từ một không gian thời gian đến một không gian thời gian khác."

Trong tiểu thuyết xuyên không cũng không nói người từ cổ đại đến đây lại như một kẻ ngốc, cái gì cũng không hiểu.

"Vậy," Hướng Vãn nhìn quanh, sắc mặt vẫn tái mét, "Có thể vậy. Hiện tại là..."

"Năm 2022."

Cô gái bám vào tay vịn sofa, như bị sét đánh: "Vậy cha mẹ tôi..."

"Nếu không có bất ngờ gì, chắc là đã chết rồi."

Hướng Vãn ôm ngực, nắm lấy tay áo để lau nước mắt.

Vu Chu bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Lưng nàng cũng bắt đầu đau, nàng rất cần nằm xuống giường.

"Thế này đi, tối nay tôi không gọi cảnh sát nữa, cô cứ ở lại đây trước. Đi hết hành lang, rẽ phải là phòng ngủ phụ, chưa có giường, tự cô sắp xếp. Có một cách để kiểm tra xem cô nói có thật hay không, ngày mai theo tôi ra ngoài một chuyến."

Hướng Vãn chớp đôi mắt đầy nước, nghe nàng nói xong, mới nghẹn ngào hỏi: "Cách gì?"

"Cái trâm trên đầu cô, kêu lách cách, ngày mai cho tôi một cái, tôi sẽ đi chợ đồ cổ, xem nó có phải là cổ vật không. Ha ha ha." Nói đến cuối tự nhiên Vu Chu cười lên.

Không biết vì sao, chọc đúng điểm cười của cô ấy.

Hướng Vãn lau nước mũi nhìn nàng cười, cảm thấy trong lòng rất buồn. Nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác, cô ấy đơn độc không nơi nương tựa, chỉ có thể tùy theo ý nàng, vì vậy gật đầu đồng ý.

"Ơ," Vu Chu đứng dậy, "Bát Bát đâu rồi?"

Hướng Vãn hít một hơi, mới gặp nhau mà đã thân thiết như vậy sao?

*Hướng Vãn (向挽), từ  挽挽 phát âm là Wăn Wăn, còn Bát Bát (碗碗) cũng phát âm là Wăn Wăn. Hai từ này phát âm giống nhau, nên ở đây có thể hiểu theo cách của Hướng Vãn là Vu Chu đang gọi cô ấy là Vãn Vãn (tên thân mật của bạn bè chơi lâu với nhau), thực ra Vu Chu đang gọi Bát Bát.

"Ôi, là mèo của chị tôi, tên là Bát Bát. Bát trong Bát ăn cơm."

"À, nó thường xuyên cọ vào người tôi, tôi sợ quá, nên đã để nó vào trong tủ."

Vu Chu hoảng hốt: "Tủ nào?"

Hướng Vãn chỉ sang một bên.

"Đó là tủ tôi..." Để đồ quần áo. Không phải quần áo bình thường, mà là những bộ cần giặt khô để đi ra ngoài.

Vu Chu với vẻ mặt tái nhợt đi tới, mở tủ ra. Không có gì bất ngờ, những chiếc áo sơ mi và áo khoác đen vốn là phẳng phiu đã bị Bát Bát cọ vào, lông mèo bám đầy trên đó, không có bộ nào là không bị ảnh hưởng.

Nàng ôm Bát Bát ra ngoài, quay đầu nhẹ nhàng cười với Hướng Vãn.

"Sao, sao vậy?" Hướng Vãn tim đập nhanh hơn một nhịp.

"Không có gì." Vu Chu ôm mèo đi ngang qua cô, đi về phòng chính.

Khi cái trâm đó được bán, vẫn phải chia ít tiền cho nàng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com