TruyenHHH.com

Bhtt Edit Gai Cam Cam Y Ve

Đường đi càng dài, càng cảm thấy tẻ nhạt.

Từ khi rời khỏi quan lộ, đường đi càng lúc càng nghập nghềnh, xe ngựa rung lắc, khó làm được việc. Không có chuyện gì làm? Tô Mộ Tuyết bắt đầu hoài niệm chiếc cổ cầm và vài bức thêu trong Tô phủ.

Mỗi tối khi dừng lại nghỉ ngơi, nàng tìm các vật dụng để khâu vá, ngay cả Ngọc nhi cũng liên tục chê cười.

Không còn cách nào khác, nàng đành xoa các đốt ngón tay, than vãn:" Sư phụ từng nói:"Nếu không luyện tập thường xuyên thì tay nghề có thành thạo đến mấy cũng vô dụng, mấy ngày nay không luyện tập, e rằng những ngón tay này sẽ trở nên cứng ngắc."

Dọc đường đi, thú vui của mọi người chính truyện cũ được Trầm Ly Ca kể lại. Mỗi ngày, tiểu Quận chúa nhất quyết phải cưỡi ngựa cùng Trầm Ly Ca, quấn lấy hắn để nghe kể chuyện cho đỡ buồn chán.

Trầm Ly Ca luôn kể một số chuyện kỳ lạ, chẳng hạn như người ta bay lên trời như thế nào, người ta lặn xuống biển như thế nào, trên trời như thế nào hay dưới biển ra sao ... khiến tiểu Quận chúa kinh ngạc, Sở lão tứ và mọi người nghe cũng phải ngẩn ngơ.

Ngày nọ, Ngọc nhi  không thể nhịn được nữa, bất mãn cau mày : "Chẳng lẽ tiểu Quận chúa thầm thích Trầm Ly Ca? Tiểu thư người có nghe thấy không? Tiểu Quận chúa một câu Trầm đại ca, lại một câu Trầm ca ca, thật không có dáng vẻ của Quận chúa..."

TôMộ Tuyết đang chuyên tâm lắng nghe chuyện Trầm Ly Ca kể.

Nàng thích nghe giọng của hắn, từ tốn, nhẹ nhàng, không thô bạo như Sở lão tứ và những người khác. Vừa nghe hắn nói, vừa suy nghĩ đến biểu hiện khi hắn nói mà để quan tâm đến phản ứng của người nghe.

Nghe thấy lời giận dữ của Ngọc Nhi, nàng ngỡ ngàng, lặng lẽ ngồi nghe, đột ngột tiếng cười Quận chúa vang lên.

Đại não còn chưa suy nghĩ, nàng giật thót tim, cảm giác đau xót, tê dại, căng cứng rất khó diễn tả. Hồi lâu, nàng lên tiếng:" Đừng nói bậy, phải cẩn thận... đừng để người của Sở vương phủ nghe thấy."

Ngọc nhi sợ hãi, cũng không phát hiện sự khác lạ của tiểu thư.

Ngày hôm sau, tâm trạng Tô Mộ Tuyết vô cùng sa sút, nặng nề. Nàng biết đây là sai trái, việc này không nên xảy ra nhưng nhìn thấy Sở Vân Như càng vui vẻ, lòng nàng càng hỗn loạn.

Buổi chiều, tiểu Quận chúa chơi mệt không trở về xe ngựa của mình, bắt Ngọc nhi phải sang xe ngựa của Quận chúa ngồi với thị nữ của mình. Còn mình thì bước lên xe ngựa của Tô Mộ Tuyết.

"Thật ngột ngạt" - Tiểu Quận chúa vén toàn bộ rèm che trong xe lên.

Trầm Ly Ca và Sở lão tứ đang cưỡi ngựa, hai người đi hai bên, giống như đang đi mở đường, cũng giống như đang hộ tống. Tô Mộ Tuyết nhìn bóng lưng Trầm Ly Ca thất thần.

Hắn cưỡi ngựa không giống Sở lão tứ, nắm chặt dây cương, tình thế cấp thiết có thể thúc ngựa chạy nhanh. Dây cương nắm không chặt, bộ dáng nhàn nhã, tự tại.

"Tô tỷ tỷ, muội mệt, muốn nằm một lát." Sở Vân Như không ngại nằm xuống sàn xe, lăn qua lăn lại, lăn đến chân Tô Mộ Tuyết, tươi cười:"Tô tỷ tỷ, muội có thể mượn chân tỷ làm gối đầu một lát được không ?"

Tô Mộ Tuyết kinh ngạc, trông thấy gương mặt ngây thơ vô tội, nàng mềm lòng, mỉm cười, gật đầu.

Sở Vân Như nằm lên đùi nàng, điều chỉnh tư thế thoải mái, híp mắt hài lòng:" A.. Thật thoải mái.." Mở mắt cười với Tô Mộ Tuyết: "Tô tỷ tỷ, tỷ thật tốt!"

Nàng bất đắc dĩ không thể từ chối đứa nhỏ này, nụ cười của nàng có thêm một phần cưng chiều. Không biết vì sao, tiểu Quận chúa làm nàng nhớ đến Liễu cô nương, một tiểu Quận chúa ngây thơ hồn nhiên, một Liễu Tiêm Tiêm gợi cảm quyến rũ, đều có ma lực thu hút người khác.

Hai người vốn đang cười. Sở Vân Như xúc động nhìn nàng, đôi mắt đẫm nước mắt. Nàng không hiểu, chợt nghe thấy tiếng tiểu quận chúa khe khẽ: "Tô tỷ tỷ, tỷ thật tốt... Tỷ với Trầm đại ca so với đại ca muội đều rất tốt. Đại ca luôn lạnh như băng, vô cùng tàn nhẫn ..." Đến đây, giọng nói nghẹn ngào.  Sở Vân Như, chớp mắt, sợ nước mắt tràn ra, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Nàng đau lòng, lấy tay lau nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn, vẫn còn là một đứa trẻ. Cẩn thận vén tóc tiểu cô nương ra phía sau tai, nhẹ nhàng an ủi:"Vậy muội có thể xem ta như tỷ tỷ của muội".

Sở Vân Như ngồi dậy, tựa đầu vào ngực Tô Mộ Tuyết - "Dạ."

Tô Mộ Tuyết thấy người trong ngực đang khóc, nhẹ nhàng vuốt ve đầu, buồn bã ngẩng đầu, vô tình va phải ánh mắt Trầm Ly Ca. Ánh mắt ôn nhu, ân cần, an ủi nhìn nàng.

Tô Mộ Tuyết đỏ mặt, lúng túng cúi đầu, trong lòng có chút phiền muộn.

Lát sau, tâm tình Sở Vân Như dần khôi phục, vẫn hứng khởi như thường lệ: "Tô tỷ tỷ, nhân lúc rảnh rỗi, chi bằng cùng nhau hát được không?"

"Hả..." Tô Mộ Tuyết giật mình, nàng chưa bao giờ hát trước mặt người lạ.

Sở Vân Như xung phong trước: "Muội hát một bài của người Sở quốc."

"Thiên hữu bằng, bằng hữu sí,
Sơn hữu mộc, mộc hữu chi,
Thiếp tư quân, quân bất quy.
Thiên, địa, nhân, thuở nào còn vẹn nguyên?
Bằng hữu xà, an bắc minh,
Mộc hữu căn, thực Thiên Sơn,
Quân hữu tình, quy hà xứ?"

Giọng ca trong trẻo, nhẹ nhàng , thanh thoát, rất êm tai. Chỉ tiếc, tuổi nhỏ chưa nhìn thấu được tình ái, thiếu chút ý vị.

Tô Mộ Tuyết nhẩm lại lời bài hát, cảm thấy bi thương, câu từ rất hợp với tâm trạng nàng, bỗng chốc ngây ngốc.

Sở lão tứ lớn tiếng ca ngợi, Trầm Ly Ca nhẹ nhàng vỗ tay.

Một người trong đoàn lớn tiếng hét:"Thêm một bài nữa."

Sở Vân Như tươi cươui: "Đến lượt, Tô tỷ tỷ."

Tô Mộ Tuyết hoảng loạn, đang muốn từ chối, vẻ mặt Sở Vân Như sắp suy sụp, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng. Nàng khó xử nhìn sang hướng khác, trùng hợp nhìn thấy  dáng vẻ Trầm Ly Ca đang mong đợi.

Tim nàng đập thình thịch, cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Thôi được , vậy tỷ hát một bài 《 bài ca của người Việt 》."

Sở Vân Như vỗ tay. "Bốp, bốp.."

Tô Mộ Tuyết hắng giọng, nhẹ nhàng hát vang:
"Kim tịch hà tịch? Khiên chu trung lưu,
Kim nhật hà nhật? Đắc dữ vương tử đồng chu.
Mộng tu bị hảo, bất tý cấu si .
Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt, đắc tri vương tử.
Sơn hữu mộc mộc hữu chi, tâm duyệt quân quân bất tri."

Thanh âm của nàng không giống Sở Vân non nớt, có phần uyển chuyển, hàm súc, bản thân nàng đang hoà mình vào những câu ca.

Mỗi người nghe đều cảm thấy có những tâm sự riêng, trầm lặng không lên tiếng.

'Sơn hữu mộc mộc hữu chi, tâm duyệt quân quân bất tri. Quân bất tri?'

Đột nhiên nàng cảm thấy xúc động.

Sở Vân Như ngơ ngác nhìn nàng, lắp bắp hỏi: "Tô tỷ tỷ... Tỷ có người trong lòng, phải không?"

Tô Mộ Tuyết hoảng sợ, xấu hổ, lấy tay nhấn nhẹ vào trán tiểu Quận chúa:"Trẻ nhỏ, không nên đoán mò."

Sở Vân Như than thở: "Muội không phải trẻ nhỏ , muội sắp đến tuổi cập kê, đại ca bảo muội sắp phải xuất giá ... Chỉ là, muội sợ..." Thân thể tiểu quận chúa run cầm cập.

Tô Mộ Tuyết ôm sát tiểu Quận chúa, cảm giác đứa trẻ này cũng gặp cảnh ngộ như nàng. Thân là nữ nhi, ở nhà phải theo cha, lấy chồng phải theo chồng, có mấy người có thể nắm giữ vận mệnh của mình ? Cho dù là quận chúa cao quý thì cũng giống nàng, những nữ tử bình thường khác cũng đều mờ mịt, bất an.

"Đại ca của muội,  đối xử với muội rất nghiêm khắc sao?" Tô Mộ Tuyết nhẹ giọng hỏi, đều là nữ tử, lúc sinh thời phụ thân không kiến nàng sợ hãi đến như vậy.

Sở Vân Như gật đầu , bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì? bật dậy, hoảng loạn:" Không xong rồi.."

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Mộ Tuyết cũng khẩn trương.

Sở Vân Như vẻ mặt mếu máo, rưng rưng, sắp khóc: " Tần sư phụ yêu cầu muội luyện tập được mười hai thủ khúc, muội đã luyện tập được nhưng giờ lại quên mất rồi. Nếu bị đại ca phát hiện, nhất định sẽ trách phạt!"

Tô Mộ Tuyết trầm ngâm nói: "Mười hai thủ khúc, không khó, tỷ có thể dạy muội.."

"Tỷ có thể dạy muội?" Sở Vân Như quá đỗi
vui mừng.

Tô Mộ Tuyết nhíu mày: "Chỉ là trên đường đi vội vàng, tỷ không đem theo cổ cầm, khó lòng mà hướng dẫn được.."

"Muội có mang!" Sở Vân Như mừng rỡ, hướng người ra bên ngoài, hét lớn, "Người đâu, mau mang cổ cầm của ta qua đây!"

Lùi về sau, tiểu Quận chúa ngượng ngùng nói: "Muội để cổ cầm ở dưới đáy hòm."

Tô Mộ Tuyết nghe vậy không lên tiếng.

Lát sau, Sở lão tứ mang cổ cầm tới.

Tô Mộ Tuyết nhận lấy cổ cầm, kiểm tra toàn bộ thân đàn, vừa nhìn thì nhận ra ngay là đàn tốt. Thân đàn được làm từ gốc cây ngô đồng, gảy thử một dây, quả nhiên âm thanh tuyệt hảo. Nàng yêu thích không thôi, nàng điều chỉnh dây cổ cầm:" Trước tiên, tỷ cần phải chỉnh lại âm, tạm thời muội nghỉ ngơi, sau đó tỷ sẽ dạy muội đàn."

"Vậy bây giờ chúng ta liền nghỉ ngơi !" Tính khí quận chúa nổi lên, mặt mày hứng khởi, hướng về Sở lão tứ hô: "Lão Tứ, chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ."

"Tuân lệnh !" Sở lão tứ chỉ huy đoàn đội dừng lại nghỉ ngơi.

Tô Mộ Tuyết híp mắt, lắc đầu.

Ngừng xe, Sở Vân Như vui vẻ nhảy xuống, nắm tay Tô Mộ Tuyết đi tìm nơi thích hợp luyện cầm.

Lúc này, nàng mới phát hiện, đội ngũ đã đến thung lũng. Xung quanh đầy hoa Mộc Lan, đúng mùa hoa nở, hương thơm ngào ngạt, phong cảnh thanh nhã.

Bất giác tâm trạng vui vẻ, thoải mái. Nàng nhịn không được, cúi người, nhắm mắt lại cảm nhận mùi thơm của hoa Lan. Hoa thơm quyện với mùi bùn đất, dịu nhẹ thoang thoảng trong không khí khiến lòng người dễ chịu và mê mẩn.

Vào hạ, nàng đã đổi một bộ y phục mỏng, mặc bạch y càng thêm phần nhẹ nhàng, tà áo theo gió lay động, đứng giữa biển hoa, nàng giống như tiên tư không nhiễm khói lửa nhân gian.

Sở Vân Như nhìn đến ngây người, chờ  Tô Mộ Tuyết đứng thẳng lại, mới ngây ngốc nói rằng: "Tô tỷ tỷ, nếu muội là nam tử, nhất định lấy tỷ về làm thê tử."

"Hài tử ngốc." Tô Mộ Tuyết cưng chiều lắc đầu, ánh mắt không tự chủ liếc về một hướng khác.

Nàng cảm nhận được, từ khi xuống xe, ánh mắt của người kia dường như chưa rời khỏi nàng. Chỉ là ánh mắt đó vô cùng kìm nén mang theo sự lo lắng. Hắn bối rối cái gì? Chẳng lẽ ánh mắt đó có liên quan tới Quận chúa?

Nàng lắc đầu, không muốn bản thân mình chìm vào suy nghĩ liều lĩnh này. Nàng không thể, càng không nên nghĩ.

Hắn nói, hắn không thuộc về nơi này. Nàng phát hiện, nàng cũng dần dần tin tưởng hắn đến từ một thế giới khác, bởi vì không ai có thể miêu tả một thế giới không tồn tại mà sống động, chân thực như vậy. Nếu như cuối cùng hắn cùng rời khỏi nơi này, vậy mình cần gì phải ràng buộc hắn? Huống hố, cửa ải trước mắt, còn không biết có thể vượt qua được hay không.

Tô Mộ Tuyết âm thầm thở dài, từ khi nào nàng lại có lòng tham như vậy?

Sở Vân Như sai người trải thảm xuống đất, kéo Tô Mộ Tuyết ngồi xuống, tôn kính nhìn nàng: "Tô tỷ tỷ, tỷ muốn dạy muội khúc gì vậy?"

Tô Mộ Tuyết mỉm cười: "Muội thấy đó, khi chúng ta vừa đến thung lũng hoa Mộc Lan này, đúng lúc hoa Lan nở, chi bằng tỷ dạy muội khúc 《 y lan 》được không?"

Sở Vân Như liên tục gật đầu: "Được, được nha!"

"Khổng Tử lịch sính chư hầu, chư hầu mạt năng đảm nhận. Tự vệ phản lỗ, quá ẩn sơn
cốc, thấy hoa lan tươi tốt, bùi ngùi ngâm nga, Mộc Lan là vua của các loài hoa, nay nở rộ; cùng cỏ cây làm bạn, Tỷ như hiền giả gặp không đúng lúc, cũng giống như người nông cạn. Ngừng xe lại, tiếng cổ cầm trợ binh..." Tô Mộ Tuyết vừa chỉnh âm, vừa tóm tắt đơn giản khúc 《 y lan 》

Sở Vân Như cười cợt: "Khúc này so với tình cảnh của chúng ta thật phù hợp."

Tô Mộ Tuyết nhìn hoa Lan bên cạnh, mỉm cười : "Rất tốt, muội đàn lại một lần cho tỷ nghe."

Nói xong, ngón tay kẽ lay động , một khúc 《 y lan 》 chậm rãi vang lên.

Làn gió thổi qua, hương lan thoang thoảng, một nữ tử thanh nhã, một thiếu niên anh tuấn. Phong cảnh hữu tình, đẹp như tranh vẽ.

Mọi người nghe đến ngây dại, ánh nhìn cũng si mê.

Trong cơn mê, chợt nghe tiếng sáo vang lên,  âm thầm hợp tấu với tiếng đàn.

Mọi người quay đầu nhìn qua, phía xa xa có một người đang cưỡi ngựa. Một nam tử trẻ tuổi mặc thanh y ngồi trên lưng ngựa, hông đeo trường kiếm, tay cầm sáo và đang chuyên tâm thổi.

Tiếng sáo xa xa u buồn làm thủ khúc 《 y lan 》 càng thêm âm u.

Tô Mộ Tuyết khẽ nhíu mày, bình tâm, đẩy tiếng đàn trở nên trung hoà, làm giảm sự âm u kia.

Kết thúc thủ khúc, người nọ thu hồi cây sáo, cất cao giọng nói: "Tiếng đàn của cô nương rất thanh nhã, xin thụ giáo."

Tô Mộ Tuyết đứng dậy, khiêm tốn trả lời: "Công tử quá khen."

Sở Vân Như cũng đứng dậy, vẻ mặt kỳ lạ
nhìn chằm chằm người nọ, giống như nhận cái gì.

Người nọ liếc Sở Vân Như một cái, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó ôm quyền nói rằng: "Hôm nay nghe quân một khúc, tặng quân một lời. Nghe nói gần đây có nạn trộm cướp hoành hành, chi bằng các vị hãy thay đổi lộ tuyến."

Nói xong, liếc nhìn Sở Vân Như một cái , bát mã quay đầu lại, vừa đi vừa cao giọng ngâm nói: "Tập tập cốc phong, dĩ âm dĩ vũ. Chi tử vu quy, viễn tống vu dã. Hà bỉ thương thiên, bất đắc kỳ sở. Tiêu dao Cửu châu, vô sở định xứ. Thế nhân ám tế, bất tri hiền giả. Niên kỷ thệ mại, nhất thân tương lão. Thương bất phùng thì, ký lan tác thao..."

"Này..." Sở Vân Như giống như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên hô.

Nhưng này người cũng đã thúc ngựa đi xa .

Tô Mộ Tuyết kỳ lạ  mà nhìn Sở Vân Như: "Quận chúa người quen biết người kia sao?"

Sở Vân Như lắc đầu, nhưng vẻ mặt này rõ ràng là không chắc chắn. Khả năng tiểu quận chúa bị người khác làm nhiễu loạn tâm thần, không còn tâm tư học cầm, ra lệch cho Sở lão tứ tiếp tục lên đường, dĩ nhiên là muốn đuổi theo người kia.

"Ngừng lại ." Trầm Ly Ca ngăn cản mọi người: "Người đó có lẽ đang nhắc mở chúng ta phía trước có thổ phỉ? Chúng ta có nên thay đổi lộ tuyến?"

"Không được thay đổi lộ tuyến!" Sở Vân Như hét lên.

Trầm Ly Ca còn muốn nói điều gì, ánh mắt Tô Mộ Tuyết nhanh chóng ra hiệu ngăn lại.

Sở lão tứ cũng mở miệng nói: "Trầm chủ tiệm cứ yên tâm, mấy huynh đệ bọn ta đều được huấn luyện qua, đối phó với đám thổ phí này thì thừa sức."

Mấy người thị về đi theo cũng tỏ ra mười phần tin tưởng.

Trầm Ly Ca còn đang do dự, Sở Vân Như nhanh chóng ra lệnh: "Khởi hành!"

Trầm Ly Ca lùi về sau, rời xa xe ngựa, ánh mắt lo lắng nhìn theo Tô Mộ Tuyết, dường như có rất nhiều lời muốn nói.

Trong lòng nàng, khẽ lay động. Muội không mong nhiều hơn, chỉ cần có sự quan tâm của huynh là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com