Bhtt Edit Gai Cam Cam Y Ve
Bên trong xe ngựa rộng lớn, Tô Mộ Tuyết đăm chiêu suy nghĩ 'Lãnh thổ của nước Sở là do tiên hoàng ngự ban cho Sở vương. Từ một nước độc lập nhỏ ban đầu, nước Sở phát triển trở thành một đế chế rộng lớn và giàu mạnh. Trước đó, phụ thân cũng từng nói qua, lộ trình giao thương giữa thành Tô Châu và nước Sở có nhiều khó khăn, nên rất hiếm có thương nhân nước Sở đến đây kinh thương.'Đang chìm trong suy nghĩ thì đúng lúc xe ngựa dừng lại.Phía bên ngoài, truyền đến những tiếng vó ngựa "cộc..cộc..cộc", sau đó dừng lại xung quanh xe ngựaSau một lúc suy nghĩ, nàng vén rèm bên cạnh xe ngựa lên để lộ một khe hở nhỏ, nhìn thấy một nam nhân cường tráng cưỡi ngựa, hắn đang ngăn cản xe ngựa. Nhớ tới hai nam nhân tới phủ đón nàng, bọn họ và người này đều mặc y phục giống nhau, cả thân hình cũng cường tráng giống nhau.Nam nhân cưỡi ngựa nhỏ giọng nói: "Nhị ca, tam ca, chủ nhân ra lệnh thay đổi địa điểm, gặp tại Thái Hồ."."Sao vậy..." Một nam nhân đang do dự, đáp lại:" Vừa rồi chủ nhân có nói...""Đây là lệnh của chủ nhân!" Sau đó, ánh mắt có chút phòng ngừa nhìn về phía xe ngựa. Tô Mộ Tuyết nhanh chóng buông rèm xuống, mơ hồ nghe thấy một câu".. Vạn Xuân lâu rất nổi bật..""Là Đại Chủ Tử ý tứ." Người tới có chút kiêng dè mà liếc một cái xe ngựa, Tô Mộ Tuyết nhanh chóng buông mành, ẩn ẩn sau khi nghe được mặt một câu, "... Vạn phúc xuân quá khoa trương..."Đây không phải là bàn chuyện kinh doanh sao? Tại sao những người này lại bí ẩn như vậy?Tô Mộ Tuyết ngay lập tức trở nên lo lắng. Nàng quay lại nắm tay Ngọc nhi nói thầm:" "Ngọc nhi, muội mau tìm cớ để xuống xe, sau đó đến phủ nha tìm Trịnh đại nhân. Cứ nói... cứ nói là có một thương nhân nước Sở vào thành Tô Châu, có hành động đáng nghi, kính xin đại nhân phái quan binh đến Thái Hồ để điều tra,"Ban đầu, Ngọc nhi cũng cảm thấy kỳ lạ, giờ đây nhìn thấy sắc mặt nghiêm trang của tiểu thư, nàng không thể không lo lắng, bèn gật đầu.Tô Mộc Tuyết vỗ vào thành xe ngựa, chiếc rèm bên ngoài được vén lên, một người lên tiếng hỏi: "Tô tiểu thư, có chuyện gì vậy?"Nàng bình tĩnh nói: "Nha hoàn đi theo ta bị say sóng, không thể đi Thái Hồ được, làm phiền huynh đài cho muội ấy trở về phủ nghỉ ngơi."Nàng không che giấu chuyện đã nghe lén cuộc đối thoại giữa bọn họ, nói thẳng ra lại khiến bọn họ băn khoăn. Gã nam nhân này không thể tự ý quyết định, hắn nhìn sang người huynh đệ của mình.Tô Mộ Tuyết tiếp tục nói: "Chỉ là cùng nhau bàn chuyện làm ăn, một mình ta đi là được rồi."Nam nhân cưỡi ngựa kia chăm chú nhìn nàng, gật đầu:"Được."Ngọc nhi xuống xe ngựa, trong lòng lo lắng nhìn tiểu thư trong xe ngựa. Tô Mộ Tuyết mỉm cười nhìn lại. 'Nơi đây vẫn là trong thành, chắc là trên đường Ngọc nhi sẽ an toàn.' – Buông rèm xuống, xe ngựa từ từ di chuyển.Tô Mộ Tuyết hít một hơi, định thần lại, cẩn thận suy xét. Những người này được huấn luyện nghiêm khắc, hành xử có lễ nghi, không giống những hộ vệ bình thường, lại không giống những tên cường đạo (giặc cướp). Nếu đúng như lời Vân nương nói thì thương nhân nước Sở kia chính là người đã mua tơ lụa, tuyển tú nương tại Tô Châu. Hoặc là nói cách khác, người này đang muốn gầy dựng sản nghiệp của mình tại Tô Châu, lưu lại dấu vết của bản thân cho người khác biết, chắc là không làm chuyện gì đó xấu xa. Nhưng mà nhìn những hành vi mờ ám họ đang làm, chỉ e rằng đây không là một thương nhân bình thường.Trước khi đến Thái Hồ, Tô Mộ Tuyết đã đưa ra quyết định hành xử theo hoàn cảnh, tùy cơ ứng biến.Khi rèm che được vén lên, nàng không nghĩ tới, người đó mình sẽ là Trầm Ly Ca.Lần đầu tiên, nàng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và bất an của Trầm Ly Ca, có thể nhận ra được hắn đang sốt ruột chờ đợi. Trong khoảnh khắc nhìn thấy mình, hắn như được uống một viên thuốc an thần, sắc mặt căng thẳng đã bớt đi phần nào.'Không rõ vì sao, đáy lòng nàng cảm thấy ấm áp, cảm giác vui sướng bao trùm toàn bộ trái tim.' – Nàng xấu hổ, thu hồi tầm nhìn.Xe ngựa rất cao, tuy rằng có bậc thang, nhưng không có Dư nhi đỡ, bước xuống xe đối với nàng như là một thách thức to lớn. Nàng lấy tay nắm lấy mép váy, do dự đứng yên.Trầm Ly Ca nhanh chóng đưa tay ra, bàn tay trắng noãn, ngón tay thon dài, không giống với tay nam nhân bình thường. Không cho nàng tiếp tục suy nghĩ, Trầm Ly Ca nắm lấy tay phải nàng. Trái tim của nàng đập thình thịch. Tay hắn mềm mại, lành lạnh, lực tay vừa đủ, đỡ nàng bình an bước xuống đất.Hai bàn tay trắng trẻo, mềm mại, mảnh mai nhẹ nhàng đan xen hòa vào làm một. Trong nháy mắt, cùng nhau nắm chặt, rồi lại ăn ý buông ra. Hai người đều tự nhiên, không để lại dấu vết gì.Nhưng Tô Mộ Tuyết cảm nhận được trái tim mình đang đập rất nhanh, nàng cảm thấy có đau. Nàng nhớ đến những câu thơ trong sách đã từng đọc:" Chấp tử chi thủ..." (*)Tô Mộ Tuyết nắm tay phải lại, lòng bàn tay vẫn còn hơi ấm của người kia, như là được in dấu vào bên trong, lưu luyến không phai. Nàng lấy tay trái nhẹ nhàng nắm lấy tay phải.Lúc này, phía trước có ba nam nhân đi tới hành lễ:"Kính mời hai vị chủ tiệm vào bên trong."Tô Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng kinh ngạc, phía trước là một chiếc thuyết rất lớn, chạm khắc tinh xảo, cao hai tầng, có thể chứa được hơn trăm người.Tô Mộ Tuyết đi theo mọi người lên thuyền, lầu một đã bày mấy cái bàn, không chỉ có rượu và đồ ăn, còn có những ca kỹ múa hát, phi thường náo nhiệt.Một nam nhân lên tiếng với giọng nói áy náy:"Mong hai vị chủ tiệm thứ lỗi. Chủ nhân nhà ta vốn đã bao toàn bộ du thuyền này nhưng mà đến chậm một bước, nên là phải mời hai vị lên tầng trên."'Bao toàn bộ du thuyền? Tô Mộ Tuyết khẽ nhíu mày, bảo là bàn chuyện làm ăn, tại sao lại làm khoa trương đến vậy?' – Đang suy nghĩ, nàng chợt thấy một bóng người quen thuộc, quay lại nhìn kỹ, hóa ra là Tiền tam thiếu!Tiền Tam Thiếu đang nằm ngửa trên bàn, tay cầm ly rượu, hờ hững nhìn về phía các nàng. Tô Mộ Tuyết nhìn bóng lưng Trầm Ly Ca, Trầm Ly Ca đang nhíu mày nhìn Tiền Tam Thiếu."Hai vị mời lên trên ." – Người nam nhân kia lại thúc giục.Tô Mộ Tuyết không còn cách, thu hồi ánh mắt, đi lên lầu hai, trong lòng bỗng cảm thấy bất an 'Tiền tam thiếu xuất hiện ở đây chỉ là trùng hợp hay là vì mục đích khác?Nam tử đi nhanh lên phía trước mở cửa, nàng cảm nhận được Trầm Ly Ca bước tới cạnh mình, nói thầm:" Phải nhớ kỹ, cho dù là chuyện gì, kể cả là chuyện buôn bán cũng không được đồng ý!"Tô Mộ Tuyết một chút ngây ngẩn: 'Lời hắn nói có ý gì? Phải chăng đây là lời cảnh báo? Hay là một lời nhắc nhở?' . Nàng chưa kịp nhìn thấy sắc mặt Trầm Ly Ca, hắn đã đứng ở phía trước, ngăn chặn tầm nhìn của nàng.------------------------(*) Câu thơ trên trích trong bài thơ "Kích cổ 4Chấp tử chi thủ, dữ tử cộng trứ.Chấp tử chi thủ, dữ tử đồng miên.Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.Chấp tử chi thủ, phu phục hà cầu?Dịch nghĩa:Nắm tay người, bên nhau trọn kiếpNắm tay người, cùng người say giấc.Nắm tay người cho đến bạc đầu.Nắm tay người, đời này không còn mong gì hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com