TruyenHHH.com

Bhtt Edit Gai Cam Cam Y Ve

"Cạch" - Ly rượu trong tay Tô Mộ Tuyết rơi xuống đất.

Sắc mặt của nàng từ hồng sang trắng, cuối cùng tái nhợt, thân thể run rẩy.

Trong thiên hạ, sao lại có người vừa vô lý vừa vô lễ như vậy cơ chứ!

Khi còn nhỏ, nàng đã được đính ước với Thanh Phong huynh, tương lai sẽ được gả cho huynh ấy.

Nam tử trong thiên hạ có hàng ngàn, hàng vạn người, chỉ duy nhất huynh ấy mới được thổ lộ tấm chân tình với nàng. Trong số vô số nam tử đó, nàng cũng chỉ có thể yêu thích duy nhất một người là Diệp Thanh Phong.

Vậy mà chỉ với lần đầu gặp mặt, Smith tiên sinh ngay trước mặt mọi người nói yêu thích nàng. Đây là hành vi làm trái với luân thường đạo lý, chuyện coi thường một nữ tử như nàng phải làm sao đây?

Tô Mộ Tuyết chưa bao giờ bị người khác xúc phạm như vậy, những ánh mắt xung quanh lại tụ tập về phía nàng, bọn họ kề vai nhau nói chuyện, lời nói càng lúc càng khó nghe.

Nàng nín thở, chịu đựng những lời bàn tán đó. Mím môi thật chặt để không phát ra tiếng, lúc này hốc mắt đã đỏ gầu, nước mắt đã tràn ra khoé mi.

Smith tiên sinh thấy nàng như vậy, hắn bối rối muốn lên tiếng nhưng Tô Mộ Tuyết dứt khoát vung tay áo, bất chấp lễ nghi, xoay người rời khỏi bàn tiệc.

Nàng mất bị sự bình tĩnh vốn có, bước đi lảo đảo, chỉ có một suy nghĩ trong đầu là phải nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Chưa đi được mấy bước, nàng nghe thấy có tiếng người đang đuổi theo sau mình.
Một nam nhân thân hình to lớn vươn hay tay sang hai bên ngăn nàng lại.

Không thể ngừng bước được, suýt chút nữa đâm vào lòng ngực người kia, cũng may có người nắm tay nàng lại, người đó đứng giữa nàng và nam nhân kia.

Smith tiên sinh muốn lên tiếng, Trầm Ly Ca giơ tay yêu cầu hắn đừng mở miệng.
Sau đó, quay lại nhìn Tô Mộ Tuyết, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng và đau lòng.

Nhìn thấy ánh mắt đó quan tâm đến mình, mọi phòng tuyến của nàng đều buông lỏng, sự nhục nhã ban nãy cũng vỡ oà, nước mắt cứ vậy mà dâng trào.

Lúc này, cảm thấy cổ tay phải của mình có chút đau, chợt nhận ra là Trầm Ly Ca đang nắm lấy. Nhận thấy hành động này không ổn, nàng muốn tránh khỏi cái tay đang nắm lấy mình thì bàn tay đó lại nắm chặt hơn.

Bàn tay đó nắm chặt hơn như thể là muốn truyền đạt chuyện gì, khiến nàng an tâm thêm vài phần.

Trầm Ly Ca nghiêm túc nhìn nàng: "Tô tiểu thư, kính xin tiểu thư đừng trách tội Smith tiên sinh. Văn hoá của chúng ta và bọn họ khác biệt. Tại Phiên Bang thì thích chính là thích, không cần phải che giấu, giống như chúng ta thích một bông hoa, một chiếc lá. Smith tiên sinh nói thích cô nương, tuyệt đối không phải là có ý mạo phạm tiểu thư, điều này chứng tỏ tiểu thư rất có giá trị,.. tiểu thư rất được..."

Sắc mặt Tô Mộ Tuyết đỏ bừng, nàng có tưởng Trầm Ly Ca muốn xin lỗi thay vị sứ thần kia, không nghĩ tới lại thấy hắn cầu tình, nàng gạt tay Trầm Ly Ca ra, cắn răng, nhịn khóc nói:" Kính nhờ ông chủ Trầm nói với sứ thần đại nhân xin ngài ấy tôn trọng tiểu nữ một chút. Tiểu nữ là người đã có hôn ước, không dám nhận tấm lòng của ngài, dĩ nhiên cũng không thể cùng người khác có quan hệ mờ ám như vậy."

Tô Mộ Tuyết thoáng thấy sắc mặt Trầm Ly Ca có một tia tức giận, trái tim nàng lại thắt lại.

Sắc mặt hắn vẫn nghiêm nghị nhưng thanh âm thì lớn hơn, vừa nói cho nàng nghe cũng vừa nói cho tất cả mọi người ở đây nghe:" Tô tiểu thư có quyền từ chối những người có lòng mến mộ mình, đồng thời tiểu thư cũng có quyền không yêu thích những người đó."

"Nhưng tiểu thư không có quyền đi quản những người đó có thích mình hay là không. Tình cảm của mỗi người đều tự do, cho dù tiểu thư có thành thân, sinh con cái, thì những người đó đều có thể thích tiểu thư."

Dứt lời, toàn bộ khán phòng đều dồn dập tiếng nói.

Tô Mộ Tuyết chỉ thấy tai mình ù ù, xung quanh nói gì đều không nghe rõ, trước mắt là một mảnh mờ nhạt, tim đập thình thịch, tại sao lời hắn nói lại kỳ lạ như vậy?

Trầm Ly Ca ý thức được mình nói lỡ lời, liền nhìn xung quanh thấy bọn họ đều cười vui vẻ, nhíu mi, trên mặt lại nở nụ cười, giơ tay quanh khán phòng, lớn tiếng nói:" Không tin, tiểu thư cứ hỏi thử một vị đang ngồi ở đây, có vị nào dám đứng ra nói không thích tiểu thư không?"

Mọi người nghe xong, ai nấy đều nhìn nhau, đều không lên tiếng.

"Bốp" - tiếng vang đánh vỡ sự im lặng.

Trầm Ly Ca nhận một cái tát.

Nếu như câu trước đó còn khiến nàng còn mơ hồ nghi ngờ nhưng câu sau lại rõ ràng hơn, khiến nàng cảm thấy sự nhục nhã sâu đậm.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tô Mộ Tuyết đẩy Trầm Ly Ca ra, hoảng sợ chạy trốn ra ngoài.

Chạy dọc theo hành lang với suy nghĩ hỗn loạn, nước mắt đầy mặt.

Ngọc Nhi nhìn thấy tiểu thư như vậy, không biết xảy ra chuyện gì, sắc mặt lộ lắng cũng chuyển sang màu trắng.

Đến khi về đến phủ, Tô Mộ Tuyết chạy nhanh về phòng mình đóng chặt cửa lại, cho dù là ai gõ cửa, ai gọi cửa cũng không mở.

Tô phu nhân lo sợ chuyện gì, luống cuống đi qua đi lại bên ngoài phòng nữ nhi, đến nỗi bật khóc:" Tuyết nhi, con đừng doạ doạ mẫu thân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Con có phải là muốn doạ chết nương hay không hả?

Tô Mộ Tuyết dựa lưng vào cửa, nghẹn ngào cầu xin: "Nương, con không sao, cầu xin người hãy để con yên tĩnh một mình. Con cầu xin người mà."

"Được, được, vậy nương để con yên tĩnh. Tuyết nhi, nếu con có chuyện gì muốn nói thì nhất định phải nói ra đừng để trong lòng biết không."

Tô phụ nhân không thể yên tâm khi nữ nhi của mình xảy ra chuyện nhưng thấy nữ nhi kiên trì như vậy cũng không muốn làm khó nữa. Phân phó một nha hoàn khác canh giữ bên ngoài, ra hiệu Ngọc nhi đến tiền sảnh nói chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Tô Mộ Tuyết không còn nghe thấy tiếng nói bên ngoài, lúc này nàng mới từ từ trượt xuống đất, ngồi xuống tựa vào cửa hai tay ôm lấy đầu gối, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, bật khóc nức nở.

Hôm nay, có quá nhiều việc xảy ra nàng cảm thấy nhục nhã, thất vọng, đau lòng, oán giận, hối hận, sâu sắc nhất lại là nỗi hoang mang vô cớ. Bởi vì không hiểu tại sao mình lại có nhiều cảm xúc như vậy. Phải chăng điều gì đã khiến nàng có những cảm xúc này. Càng suy nghĩ càng loạn, hiện giờ nàng không còn tâm tình nào để lo nghĩ nữa.

Không biết bắt đầu từ khi nào, trái tim này đã bắt đầu loạn nhịp, càng ngày càng khó kiểm soát?

Hóa ra, nàng cũng có một mặt yếu đuối, bất lực của mình, bản thân mình cũng không có kiên cường như vậy, có thể chống đỡ được gia nghiệp này lại có thể ngăn cản được bão táp mưa sa.

Sau sự việc hôm nay, nàng không còn dũng khí để đối mặt với những người ngoài kia nữa. Lúc này, chỉ hy vọng có một người để dựa vào, có thể thay mình che mưa chắn gió. Chỉ mong cuộc sống sau này thật đơn  giản, giúp phu quân dạy các con, chỉ cần gặp những người thân thuộc, cứ như vậy vui vẻ sống một cuộc sống bình dị.

Lời mẫu thân nói lúc đó có lẽ rất đúng. Thanh Phong, huynh nên trở về sớm một chút, hai người liền thành thân như vậy nàng mới nhanh chóng thoát khỏi những tháng ngày đau khổ này.

Khi đó, huynh ấy chính là chỗ dựa của mình, là người đáng tin cậy, mọi chuyện xảy ra đều do huynh ấy làm chủ, cho dù mưa gió cũng có thể che chắn, nếu có thể trở thành thê tử của Thanh Phong huynh thì sẽ không còn ai dám mạo phạm nàng như hôm nay.

Nhưng lời Trầm Ly Ca nói lại vang vảng bên tai:"... cho dù tiểu thư có thành thân, sinh con cái, thì những người đó đều có thể thích tiểu thư."

Tại sao những lời này lại khiến nàng sợ hãi? Tại sao nàng lại có cảm giác muốn chạy trốn mà trốn đâu cũng không thoát được chứ?

Mồ hôi đọng trên trán, nàng cắn môi, không biết vì sao hiện tại nàng đối với Trầm Ly Ca tràn ngập oán hận. Đúng rồi tất cả mọi chuyện là do hắn nếu không phải hắn thì nàng cũng không chịu nhục nhã như vậy.

Hắn nghĩ hắn là ai? Hắn dựa vào cái gì mà đứng trước mặt mọi người nói những lời trái luân thường đạo lý đó!

Nực cười làm sao? Nàng hy vọng hắn có thể giúp đỡ mình nhưng hắn lại đi giúp đỡ vị sứ thần người phiên bang kia!

Cảm nhận trái tim mình đang thắt lại. Những cảm xúc ai oán, hối hận, nhục nhã, đau khổ luân phiên thay đổi, cơ thể nàng có lúc nóng, có lúc lạnh, những suy nghĩ trong đầu rối như tơ vò.

Cuối cùng nàng mệt mỏi không muốn suy nghĩ nữa, không còn tâm trí để suy nghĩ nữa, đang lúc nhắm mắt, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, tiếng Ngọc Nhi truyền đến:" Tiểu thư, không xong rồi! Không xong rồi! Diệp phu nhân lại tới nữa."

Tiền sảnh Tô gia,

Tô Mộ Tuyết đi tới trước cửa với sắc mặt tái nhợt, nghe thấy nương đang nói chuyện với Diệp phu nhân:" Bà thông gia, có phải là hiểu lầm gì không? Tuyết Nhi nhà tôi sao lại có thể là nữ tử tùy tiện không có lễ giáo như vậy?

Diệp phu nhân lạnh nhạt lên tiếng: "Chuyện này đã truyền khắp thành Tô Châu này rồi! Lệnh thiên kim nhà bà, ngay tại Vạn Xuân Lâu cùng Trầm Ly Ca tay trong tay. còn cùng vị sứ thần kia quan hệ không rõ ràng. Nhân tiện cũng nghe nói vị sứ thần đó vô cùng thích lệnh ái, nói không chừng ngày mai đến cửa cầu thân cũng nên."

Càng nghe, cả người Tô Mộ Tuyết càng lạnh, toàn thân run lẩy bẩy, lời nói cũng không ấm như thường ngày:"Diệp phu nhân, có chuyện gì xin người cứ nói thẳng đi."

Diệp phu nhân nhìn sắc mặt nhợt nhạt của nàng, ngừng một chút:" Tô tiểu thư làm chuyện gì chẳng lẽ không nhớ sao. Lúc này đây, chuyện xảy ra ở Vạn Xuân Lâu đã lan ra khắp thành. Diệp gia chúng ta cũng là danh gia vọng tộc, há có thể chịu đựng được sự hổ thẹn đó. Ta đã trao đổi chuyện này với lão gia, Diệp gia ta không xứng với Tô Gia, mối hôn sự này không cần phải tiếp tục nữa."

Tô phu nhân chạy đến gần, vẻ mặt hoang mang:" Bà thông gia, hôn sự này không thể ..."

"Nương..."  - Tô Mộ Tuyết ngắt lời mẫu thân mình, sắc mặt nhợt nhạt kèm theo một tia đau khổ.

"Dưa hái xanh không ngọt, chúng ta đừng làm Diệp phu nhân phải khó xử. Thế nhưng tiểu nữ muốn đem lời này phải nói rõ, chuyện hủy bỏ hôn ước này không phải là Mộ Tuyết làm chuyện gì có lỗi với Diệp gia. Tô Mộ Tuyết xin thề với trời, từ trước đến giờ chưa bao giờ vượt quá luân thường. Kính xin Diệp phu nhân đừng đem tất cả trách nhiệm đổ lên người Tô gia ta."

Ngọc nhi tức giận, góp lời: "Muội biết bà ta muốn đem ngoại tôn gả cho Diệp công tử."

Diệp phu nhân vỗ bàn:"To gan! Ngươi nói bậy!"

Ngọc nhi không phục: " Trước khi lên kinh, Diệp công tử có nói với tiểu thư! Ngài thề với trời, trong cõi nhân sinh này, ngoại trừ tiểu thư thì sẽ không thành thân." 

Trong mắt Tô phu nhân phất lên một tia sáng:" Vậy..Ta nên chờ Thanh Phong trở về.."

"Không cần!" Diệp phu nhân cùng Tô Mộ Tuyết đồng thanh lên tiếng, Diệp phu nhân nhìn sang Tô Mộ Tuyết.

Nàng thỏa mái nói:" Từ xưa tới nay, quan hệ giữa bà bà (mẹ chồng) và tức phụ (con dâu) rất khó hòa thuận. Thanh Phong huynh lại là nhi tử có hiếu. Lời Diệp phu nhân nói hôm nay cho dù tương lai tiểu nữ có bước vào cửa Diệp gia chỉ sợ phu quân của mình bị kẹp ở giữa rơi vào tình thế khó xử."

Diệp phu nhân thấy  Tô Mộ Tuyết phân tích hợp lý, lại thấy được đứa nhỏ này lại thay con bà suy nghĩ, trong lòng giao động, tự nhiên lại có chút chần chờ.

Đúng lúc này, Lưu quản sự tiến vào thông báo: "Bẩm phu nhân, tiểu thư, ngoài cửa có hai vị khách, một người kỳ lạ gọi là sứ thần ở ngoại bang tới còn một người là ông chủ Trầm. Hai người đó xin cầu kiến."

Đúng là tào tháo mà, Ngọc nhi luống cuống cả lên.

Diệp phu nhân cười nhạt: "Tô phu nhân, bà thật có phúc khí nha, sinh được một nữ nhi tốt như vậy còn sợ không gả được sao, bên ngoài có rất nhiều nam nhân đang đứng xếp hàng đó. Nếu Thanh Phong nhà tôi mà thành thân phải lệnh ái chỉ sợ phải trông chừng ngày đêm để không bị đội nón xanh. Đây là thư từ hôn, hai nhà chúng ta từ nay cắt đứt quan hệ, không phải qua lại nữa."

Dứt lời, Diệp phu nhân liền rời khỏi tiền sảnh Tô gia, để mặc Tô phu nhân níu kéo.

Tô phu nhân khẩn trương, gập tay, dậm chân đi lòng vòng.

Lưu quản sự lặp lại câu vừa rồi: "Phu nhân, hai vị bên ngoài cửa kia..."

Tô phu nhân quát lớn: "Bảo bọn họ cút đi!" 

Bà cầm lá thư từ hôn lên chỉ vào mặt Tô Mộ Tuyết:" Cô nhìn xem, chuyện tốt của cô đó. Chỉ ra ngoài có hai lần, liền dẫn về một đám nam nhân tới cửa! Chuyện đồi bại phong tục này..."

Đang nói bà chợt ngừng lại, bởi sắc mặt nữ nhi trắng bệch, đứng không vững, lung lay sắp ngã.

Tô Mộ Tuyết đã sớm không còn nghe rõ lời mẫu thân nói, cảm thấy ngực mình đập mạnh, cổ họng vụt lên dịch vị, chảy ra khỏi miệng.

Nàng mơ hồ thấy mẫu thân đang hoảng sợ, trước mắt một mảnh đen tối, ngã về phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com