TruyenHHH.com

[BHTT - EDIT] Đừng ăn nữ nhi dấm!

90. Nhổ răng

AdachiSensei

......

Trong khoảng thời gian chờ đợi để tham gia hôn lễ của Cao Tư Thu, đã xảy ra một chuyện ngoài lề nho nhỏ.

Việc Mâu Chi Thanh bị đau răng thực ra là có nguyên nhân, nhưng đương nhiên không phải như cái ý nghĩ hoang đường của Mã Hưu, là bị củ cải sống làm mẻ răng, mà là nữ thần đã vinh quang mọc răng khôn!

Trước đây, Mã Hưu đã từng đọc được những bài viết khoa học phổ thông trong vòng bạn bè của Mâu Chi Thanh. Răng khôn tuy không liên quan nhiều đến chỉ số thông minh, nhưng nó lại là một "huy chương" của quá trình tiến hóa loài người. Giống như ruột thừa vậy, tuy đối với mọi người ngày nay đôi khi không những không có ích lợi gì mà còn mang lại gánh nặng, nhưng trong cơ thể tổ tiên loài người thì lại là một bộ phận không thể thiếu.

Gánh nặng này đã được thể hiện một cách hoàn hảo trên người Mâu Chi Thanh. Nướu răng sưng to, ăn không ngon miệng, đau đầu, sốt nhẹ, các triệu chứng cứ nối đuôi nhau kéo đến.

Hai ngày đầu Mâu Chi Thanh định cố gắng chịu đựng một chút, nhưng không ngờ viêm quanh răng khôn một khi đã phát tác thì lại ồ ạt, dữ dội.

Bây giờ lại thêm Mâu Duyệt, người cứ dăm bữa nửa tháng lại đến ăn chực, kết quả bỏ phiếu trong nhà là hai chọi một. Mâu Chi Thanh đành phải ngoan ngoãn đặt lịch hẹn ở phòng khám nha khoa.

Hôm nay, sau khi ăn cơm tối xong, Mã Hưu bận rộn trong bếp, còn Mâu Chi Thanh thì một tay ôm nửa bên má, cùng Mâu Duyệt chơi cờ nhảy.

Mâu Duyệt cầm quân cờ, lo lắng sốt ruột nói: "Chị dâu, hai ngày trước nên đi khám rồi, cái này sưng ngày càng lợi hại đó."

Mâu Duyệt gọi Mâu Chi Thanh là "chị dâu" vô cùng trôi chảy, tự nhiên.

Mâu Chi Thanh vì nướu răng khó chịu, nói chuyện cũng trở nên ngọng nghịu: "Không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy."

Mâu Duyệt cố nén cười, tuy có chút lỗi thời, nhưng bộ dạng nói ngọng của mẹ mình thật sự rất buồn cười!

Nhưng trong mắt một người nào đó, nữ thần với khuôn mặt sưng lên như một chú chuột hamster nhỏ lại đáng yêu vô cùng!!! Bất kỳ dáng vẻ nào, bất kỳ biểu cảm nào của Mâu Chi Thanh cũng đều có thể làm Lão Mã mê mẩn đến không thể cưỡng lại...

Mã Hưu bưng đĩa dưa Hami được chuẩn bị tỉ mỉ đi vào phòng khách, vừa xoay người đã đặt ngay đĩa trái cây vào lòng Mâu Duyệt, rồi nói một cách đầy chính nghĩa: "Không được chê cười chị dâu của em

Nhận được "hối lộ", Mâu Duyệt cười một cách vô cùng nịnh nọt: "Làm gì có chuyện đó, cười là vì em nhìn thấy món dưa Hami em thích nhất."

Đĩa trái cây này của Mã Hưu được cắt tỉa rất đặc biệt, những miếng dưa Hami đều được tạo hình gợn sóng, không biết có phải đã lén dùng khuôn gì đó không.

Mâu Duyệt trực tiếp dùng bàn tay chưa hề chạm vào quân cờ bốc một miếng cho vào miệng, thỏa mãn nói: "Ngọt quá đi."

"Không có nĩa à?" Mã Hưu phàn nàn.

"Dùng tay bốc trực tiếp mới ngọt."

"đây là cái kiểu ngụy biện gì vậy?"

"đều là sự thật mà, cơm nắm cũng là bốc tay mới thơm hơn đó!"

"......"

Mâu Chi Thanh ngồi một bên khẽ mỉm cười, thực ra nếu bỏ qua những hiểu lầm ban đầu có chút ái muội, thì hai mẹ con này trông vẫn rất ra dáng.

Mã Hưu tuy giọng nói vẫn như cũ, nhưng rõ ràng là tỏ ra chín chắn, ổn trọng hơn khi đối mặt với Mâu Duyệt. Còn Mâu Duyệt thì lại càng giống một cô em gái nhỏ tinh nghịch, lém lỉnh, không chịu sự quản giáo.

Mã Hưu lười đấu võ mồm với Mâu Duyệt, cô lựa chọn cùng vợ mình "đồng cam cộng khổ", cũng không hề động đến đĩa dưa Hami óng ánh, hấp dẫn kia. Cho nên vừa rồi cô cắt cũng không nhiều, hơn nửa quả còn lại vẫn đang được cất trong tủ lạnh. Điều kiện sống tốt rồi, cô cũng không muốn lãng phí một cách tùy tiện.

Cô hỏi Mâu Chi Thanh: "Ngày mai chị hẹn mấy giờ vậy?"

"Mười giờ rưỡi." Mâu Chi Thanh lời ít ý nhiều trả lời.

"Vậy buổi sáng em không đến công ty nữa, đợi chị nhổ răng xong rồi hãy nói."

"Không cần đâu."

"Đừng có nói mấy lời ma quỷ kiểu như không muốn làm lỡ công việc của em nữa." Mã Hưu dựng ngược lông mày lên, trông như một con mèo nhỏ đang xù lông.

Mâu Duyệt cũng ở bên cạnh hùa theo: "Đúng vậy đó chị dâu. Một mình đi sẽ có chút sợ hãi đó, Lão Mã ít nhiều gì cũng có chút tác dụng mà ha."

"Được rồi." Dưới ánh mắt như hổ rình mồi của hai người, Mâu Chi Thanh đành phải khuất phục.

Đối với chuyện nhổ răng này, nàng đặc biệt bình tĩnh.

Nàng thật sự không có bất kỳ cảm xúc sợ hãi hay lo lắng nào, về phương diện chịu đau, nàng có lẽ được coi là một người từng trải rồi.

Bao nhiêu năm đau đớn về mặt tâm lý nàng đều đã chịu đựng được, về mặt sinh lý thì lại càng không thành vấn đề. Chỉ là nếu Mã Hưu đi cùng... chỉ mong sẽ không giống như nàng tưởng tượng.

......

Lịch trình nhổ răng ngày hôm sau cũng đã chứng minh cho phán đoán của Mâu Chi Thanh về sức chịu đựng của mình ngày hôm trước.

Mâu Chi Thanh đương nhiên là có sự tự biết mình. Điều đáng sợ là, nàng cũng đã lường trước được phản ứng của Mã Hưu.

Sau khi vào phòng khám nha khoa, trước khi vào phòng tiểu phẫu, Mâu Chi Thanh đã khổ tâm khuyên nhủ, cố gắng chịu đựng cơn đau răng để thuyết phục Mã Hưu không cần phải đi theo vào. Nàng không cần người nhà đi cùng, đặc biệt lại còn là Mã Hưu, một người có khả năng đồng cảm đặc biệt mạnh mẽ.

Nhưng Mã Hưu nào phải là người mà Mâu Chi Thanh có thể khuyên được, cô mặt dày mày dạn đòi vào cùng, nhiều lần đảm bảo rằng mình sẽ chỉ lặng lẽ đứng nhìn ở bên cạnh, không hề làm ảnh hưởng đến ca tiểu phẫu.

Lời đã nói đến nước này, chẳng lẽ lại muốn tiếp tục giằng co với cô nàng này ở bên ngoài hay sao? Mâu Chi Thanh thở dài, ngầm đồng ý cho người nhà "mạnh mẽ" bất chấp ý muốn của bệnh nhân này đi cùng.

Ca tiểu phẫu bắt đầu rất thuận lợi, Mâu Chi Thanh làm theo lời dặn của nha sĩ, thực hiện một vài hạng mục kiểm tra, sau đó nằm lên ghế nhổ răng.

Nha sĩ tiếp nhận ca của nàng hôm nay là một bác sĩ lớn tuổi, giàu kinh nghiệm. Ông vừa nhìn thấy bệnh nhân là một cô gái trẻ như Mâu Chi Thanh, liền dịu dàng trấn an: "Đừng lo lắng, lát nữa trước khi nhổ sẽ gây tê cho cháu. Dù có cảm giác đau thì cũng chỉ một chút thôi."

Thực ra, vị nha sĩ già sau khi xem phim X-quang lúc nãy cũng có chút không lạc quan. Răng khôn của Mâu Chi Thanh chưa hoàn toàn trồi lên khỏi nướu, nhưng nó đã mọc lệch rõ ràng, cho nên mới gây ra cảm giác đau đớn dữ dội như vậy.

Việc nhổ răng của nàng còn phải thêm một bước so với người khác, đó là phải rạch một đường trên nướu của nàng rồi mới có thể lấy được chiếc răng khôn ra.

Mâu Chi Thanh mỉm cười với vị nha sĩ: "Không sao đâu ạ, cháu không sợ."

Cô bé này còn rất bình tĩnh nhỉ... Vị nha sĩ già kinh ngạc nhướng mày, vậy thì tốt quá rồi, điều này không nghi ngờ gì đã làm cho ông càng thêm mạnh dạn hơn khi thực hiện.

Ca tiểu phẫu răng khôn chính thức bắt đầu, một bên thì đang diễn ra vô cùng khẩn trương. Bên Mã Hưu cũng không hề nhàn rỗi, cô cắn chặt nắm tay, lẩm bẩm cầu nguyện với các vị thần linh.

Nếu như người không biết chuyện nhìn thấy, còn tưởng rằng vợ cô đang ở trong thời khắc sinh tử quan trọng, chỉ cần một chút sơ sẩy là sẽ gục ngã trên bàn mổ vậy...

Mã Hưu nhìn thấy vị nha sĩ già giơ lên hai chiếc dao nhỏ, sắc bén, tim cô đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Để giữ đúng lời hứa không phát ra tiếng động, tâm trạng Mã Hưu lên xuống theo từng động tác hạ dao của vị nha sĩ, thậm chí ngay cả nhịp điệu cắn vào nắm tay cũng trùng khớp.

Vị nha sĩ già thở ra một hơi, đặt dao xuống, chuẩn bị đổi sang dụng cụ khoan.

Mắt Mã Hưu rất tinh, cô chỉ liếc qua một cái đã nhìn thấy vết máu loang lổ dính trên lưỡi dao, trông vô cùng đáng sợ!!!

Như đứng đống lửa, như ngồi đống than, Mã Hưu thật sự không thể nào nhịn được nữa, cô bật phắt dậy khỏi ghế sofa, tiến lại gần Mâu Chi Thanh.

Tiểu phẫu đã làm được một nửa, trong miệng Mâu Chi Thanh đang rỉ máu...

Sợi dây thần kinh vốn đã yếu ớt, căng thẳng của Mã Hưu hoàn toàn đứt phựt, giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

"Bác sĩ ơi, bác nhẹ tay một chút! Chị ấy đau!" Mã Hưu hét lên, giọng mang theo tiếng khóc nức nở.

Làm nha sĩ nhiều năm như vậy, ông đã gặp qua vô số người nhà hoặc bệnh nhân dễ dàng hoảng sợ.

Vị nha sĩ già hiền từ cười cười: "Gây tê rồi sẽ không đau đâu."

"Chị ấy đau!"

Mã Hưu khăng khăng nói, cô đã sớm cẩn thận để ý thấy những đầu ngón tay trắng bệch của Mâu Chi Thanh đang nắm chặt lấy thành ghế nhổ răng.

"Chị ấy bây giờ không đau đâu." Giọng vị nha sĩ già vẫn rất dịu dàng.

"Chị ấy đau!!!"

Người nhà này sao cứ ngốc nghếch vậy chứ, vị nha sĩ già cố gắng nhẫn nhịn, tiếp tục giải thích: "Lúc thuốc tê hết tác dụng thì sẽ đau hơn, bây giờ sẽ không có cảm giác đau mạnh đâu."

"Vậy thì vẫn sẽ đau mà, bác nhẹ tay một chút đi!" Hốc mắt Mã Hưu ngấn đầy nước mắt.

Cho nên, vị nha sĩ già tuy trong lòng rất ngao ngán, nhổ răng chứ đâu phải mát xa, làm sao mà có nhẹ tay hay nặng tay được chứ... Nhưng ông vẫn không nỡ nặng lời trách mắng một người nhà đang vô cùng lo lắng. Ông không thể nào yêu cầu mỗi người bình thường đều phải có kiến thức y học về khoang miệng được, con người đối với những điều không biết thì luôn tràn đầy sợ hãi. Vị nha sĩ già suy bụng ta ra bụng người, tha thứ cho sự căng thẳng quá mức của Mã Hưu.

Ngược lại là Mâu Chi Thanh đã thay ông lên tiếng xua đuổi con ruồi nhỏ phiền phức này: "Mã Hưu, im miệng."

"Ư..." Nữ thần đã lên tiếng, Mã Hưu không thể không tuân theo, cô ngoan ngoãn ngồi lại xuống ghế sofa, mặc dù ánh mắt vẫn không rời khỏi khu vực tiểu phẫu một khắc nào, động tác cắn nắm tay cũng vẫn tiếp tục theo nhịp...

......

Một ca tiểu phẫu nhổ răng rõ ràng chỉ kéo dài một tiếng đồng hồ mà lại có cảm giác lề mề, lê thê.

Đợi đến khi Mâu Chi Thanh dìu Mã Hưu trở lại xe. Xin hãy chú ý! Cuối cùng lại là Mâu Chi Thanh vừa mới nhổ răng xong, người đang yếu ớt, phải dìu Mã Hưu, người còn yếu ớt hơn cả nàng vì sợ đến mức chân mềm nhũn, lên xe...

Mã Hưu dựa người vào chiếc ghế da ở vị trí lái xe mới bừng tỉnh nhận ra, sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cảm thấy hơi lành lạnh, Mã Hưu bật máy sưởi trong xe lên rồi thở một hơi.

Mâu Chi Thanh một tay ôm má, một tay lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho cô.

"Em vẫn ổn chứ?" Mâu Chi Thanh quan tâm hỏi, phản ứng của cô nàng này thậm chí còn vượt quá cả sự tưởng tượng của nàng.

Mặc dù biết rằng hễ là chuyện liên quan đến mình, Mã Hưu đều sẽ vô cùng căng thẳng, nhưng cái dáng vẻ "sống sót sau tai nạn" này của cô hiện tại, đều làm Mâu Chi Thanh nghi ngờ không biết có phải mình vừa rồi thật sự đã trải qua một trận "cửu tử nhất sinh" hay không.

"Vẫn ổn," Giọng Mã Hưu run run, "May mà có em đi cùng chị."

Mâu Chi Thanh ngao ngán nhếch một bên khóe miệng khỏe mạnh, vừa rồi nàng còn đang nghĩ sau này nếu có tình huống tương tự, tuyệt đối không thể nào mang Mã Hưu theo nữa.

Mã Hưu nhận lấy chiếc khăn giấy từ tay Mâu Chi Thanh, hít hít mùi mồ hôi trên lòng bàn tay mình, rồi ngay sau đó nắm lấy tay Mâu Chi Thanh: "Chị không nghe vị nha sĩ lúc nãy nói à, ca tiểu phẫu này của chị là ca khó nhất mà ông ấy từng làm từ trước đến nay đó!"

"Không có đâu, ông ấy nói là tương đối khó thôi." Mâu Chi Thanh cố gắng chịu đựng sự khó chịu do nướu răng sưng to, nói.

"Tương đối khó" và "khó nhất", cho dù không phải là một Mâu Chi Thanh nghiêm cẩn, thì người bình thường cũng sẽ không đặt chúng ngang hàng với nhau chứ?

??

"Là, phải không?" Mã Hưu không chắc chắn nói, "Vừa rồi đầu óc em trống rỗng, có thể là đã nghe nhầm rồi. Cái đó, chịvề nhà viết lại những lời dặn của bác sĩ ra nhé, em sợ em lại có gì đó hiểu sai nữa."

"Ừm." Mâu Chi Thanh gật đầu.

"Tay em..." Mâu Chi Thanh lúc này mới để ý thấy, trên mu bàn tay Mã Hưu chi chít những dấu răng đáng lo ngại, đủ thấy lúc cắn đã dùng sức mạnh đến mức nào.

"Là em tự cắn, không kìm chế được." Động tác rạch nướu Mâu Chi Thanh của vị nha sĩ, trong mắt Mã Hưu cứ như đang rạch vào tim cô vậy.

Mâu Chi Thanh nắm lấy tay cô, cẩn thận quan sát một lượt, dấu răng tuy sâu nhưng không bị trầy da, cũng coi như là vạn hạnh rồi.

"Đau không?"

"Không đau, em đâu có ngốc đến mức tự cắn mình đau chứ?"

Mâu Chi Thanh rất ngao ngán, cô nàng này rõ ràng là ngốc nghếch, nếu không ngốc thì sao lại chọn cách tự hành hạ bản thân như vậy chứ... Đợi ở bên ngoài không phải tốt hơn sao, cứ nhất quyết phải xông vào chịu tội...

......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com