[BHTT - EDIT] Đừng ăn nữ nhi dấm!
52. Video Tố Thỉnh
Cúp máy xong, Mã Hưu vội vàng gọi lại cho Mâu Chi Thanh."Đô—đô—đô—đô—"Thời gian chờ đợi lần này dài hơn bất kỳ lúc nào trước đây, ngay khi cô định từ bỏ, chuyển sang gửi tin nhắn WeChat, thì Mâu Chi Thanh đã bắt máy."Nữ thần! Chị có khoẻ không?" Mã Hưu gấp gáp hỏi ngay.Mới có người hỏi nàng bốn chữ tương tự, nhưng giờ đây nàng lại cắn chặt môi, khó mà kìm nén được cảm xúc đang trào dâng trong lòng."Ừm." Một tiếng đáp nhẹ như lông hồng, lại chạm đến nỗi đau mà Mã Hưu cảm nhận được từ Mâu Chi Thanh qua đường dây điện thoại."Chị sao thế?! Không khỏe ở đâu à?!" Mã Hưu chỉ cần nghe một chữ cũng có thể lột bỏ lớp ngụy trang của đối phương.Mã Hưu quá nhạy cảm rồi, chưa điều chỉnh lại được trạng thái tinh thần, Mâu Chi Thanh không dám nói nhiều. Nàng quả thực đang không khỏe, tai cứ ù đi liên tục không rõ nguyên nhân.Nói ra bây giờ cũng vô ích, cứ để Mã Hưu tiếp tục học tập và sống cuộc sống như cũ thì hơn. Mâu Chi Thanh ôm một tia hy vọng may mắn: có lẽ Mâu Cẩm Trình sẽ mãi mãi không tìm ra được Mã Hưu.Nhưng... tương lai của họ... Chẳng lẽ nàng sẽ bị giam cầm cả đời trong ngôi nhà cũ kỹ này sao? Hay là giống như Viên Ca, giả vờ khuất phục, để cầu lấy một tia sinh cơ? Kế hoãn binh chỉ là dời thời điểm xung đột đến cuối cùng, chứ không thể giải quyết được gốc rễ vấn đề. Tiền đồ phía trước mờ mịt, Mâu Chi Thanh chỉ có một niềm tin duy nhất: không đến bước đường cùng vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không để Mã Hưu bị liên lụy. Việc phá vỡ những cản trở từ phía gia đình là bài học bắt buộc mà nàng phải đối mặt, chứ không phải là của Mã Hưu."Chị lại bị bệnh, rồi giấu mọi người giống như lần trước đúng không?" Điện thoại im lặng một hồi, Mã Hưu đoán mò. "Ngay cả em cũng không nói?"Con gái giống hệt vợ, chuyện gì cũng giấu cô. Cô trông không đáng tin đến thế sao??? Họ đã là tình nhân dự bị rồi mà...Giọng nói đầy ai oán của Mã Hưu khiến lòng Mâu Chi Thanh chua xót. Lần này không phải là nàng không muốn dựa dẫm vào cô, mà là nàng muốn tự mình tu luyện, trở thành người đáng để cô dựa vào..."Chị không bị bệnh, chỉ là nhà có chút việc thôi." Một lần nói dối chưa đủ, nàng cố gắng điều chỉnh giọng nói trở lại bình thường.Biết Mâu Chi Thanh hay cậy mạnh, Mã Hưu truy hỏi: "Thật sự không nằm viện? Gọi video đi, để em xác nhận chị vẫn ổn.""Lời chị nói thiếu sức thuyết phục đến thế sao?" Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười quen thuộc.Mã Hưu yên tâm được một nửa, bắt đầu làm nũng: "Coi như em muốn nhân cơ hội này xem nhà chị đi! Người ta muốn xem mà ~~~~"Lời nói này ai nghe cũng nổi da gà, nhưng Mâu Chi Thanh lại rất hưởng thụ, nàng khẽ nhếch môi. Dù đang ở trong nghịch cảnh, giọng nói của đối phương vẫn giống như ánh nắng gắt giữa mùa đông giá lạnh: "Được."Nàng đúng là chiều chuộng cô thật! Đổi lại là người khác, nàng chắc chắn sẽ nghiêm khắc từ chối ngay lập tức.Mã Hưu vui vẻ đồng ý, mở giao diện gọi video lên, muốn nhìn thấy khuôn mặt thẹn thùng của tức phụ. Hai ngày không gặp, nhớ lắm rồi.Nhưng màn hình chỉ hiện lên hình ảnh chiếc tủ quần áo màu mận chín. Cô trừng mắt nhìn chiếc tủ, nhịn không được hỏi: "Màn hình của chị bị ngược à?""Không có, chẳng phải em muốn xem nhà chị sao?" Mâu Chi Thanh cố nén cười, ra vẻ làm đúng theo ý của Mã Hưu."Đó chỉ là cái cớ để được nhìn thấy chị thôi mà!" Mã Hưu yêu chết cái giọng điệu giả vờ hồ đồ này của nàng. Tiểu Mâu Duyệt phúc hắc y như mẹ, đúng là cùng một khuôn đúc ra."Nhưng chị lại tin cái cớ đó là thật." Mâu Chi Thanh không xuất hiện trên màn hình, chỉ quét camera quanh phòng cho cô xem.Nàng vốn ít khi tự chụp ảnh, cũng không thích lộ mặt trong các cuộc gọi video, Mã Hưu cảm thấy điều này cũng hợp lý.Là một người yêu giọng nói, chỉ cần được nghe giọng của nàng là cô đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.Mã Hưu giống như một chú chim ríu rít, hỏi cặn kẽ về nguồn gốc của từng món đồ trong phòng. Mâu Chi Thanh dung túng trả lời từng câu hỏi của cô, thỉnh thoảng còn trêu chọc vài câu, khiến Mã Hưu vừa tức vừa buồn cười.Tò mò về quá trình trưởng thành của Mâu Chi Thanh chỉ là một lý do, nhưng quan trọng hơn cả, cô không muốn cúp máy. Hy vọng chỉ là mình đa tâm thôi... Nàng thích giấu chuyện trong lòng, việc thăm dò tính cách nàng, ngược lại càng khiến nàng trở nên trong suốt trước mặt cô. Chắc chắn là có tâm sự, nên mới tỏ ra bất thường như vậy.Trước tình cảm chân thành, chẳng ai có thể ngụy trang một cách hoàn hảo.Mâu Chi Thanh không hề biết mình đã để lộ sơ hở, sau màn hình mà Mã Hưu không nhìn thấy, nàng mới dám để cho đôi mắt mình ánh lên muôn vàn sự không nỡ, ngập tràn nhu tình.. . . . .Tối hôm sau, Mâu Cẩm Trình và vợ dùng bữa tối trong một bầu không khí nặng nề. Ngoài trời mưa đã tạnh, quang đãng hơn, nhưng lòng người thì vẫn còn u ám.Khương Hữu Lan lo lắng cho con gái, bữa ăn hầu như không động đũa, bà gọi Phúc bá đang sắp xếp lại phòng khách: "Đồ ăn đưa cho Thanh Thanh hôm nay, con bé ăn chưa ạ?""Tiểu thư hai ngày nay không ăn gì cả, cũng chưa uống một giọt nước nào ạ." Phúc bá buồn bã đáp."Cứ thế này, nó định làm trò cho ta xem hay là chờ cậu Lục đến xem đây?!" Mâu Cẩm Trình ném mạnh đôi đũa xuống bàn, đứng dậy, chiếc ghế cọ vào sàn nhà tạo ra âm thanh chói tai, ông bực bội đi đến ghế sofa trong phòng khách."Con cái nó như vậy, thân thể là quan trọng nhất, chuyện khác từ từ hãy bàn. Hay là bảo Lục Phong đừng đến nữa? Cậu ấy đến vào giờ này, e là thêm dầu vào lửa, tôi lo Thanh Thanh không chịu nổi mất!" Khương Hữu Lan hoang mang lo sợ, bà chỉ yêu thương con gái mình, đâu cần phải sống chết vì đối phương như vậy. Sự quyết tuyệt của Mâu Chi Thanh, bà không thể nào hiểu nổi."Bà còn mặt mũi nói nữa à?! Xem bà dạy dỗ con gái thế nào kìa? Cứ chiều chuộng nó, khiến nó nghĩ rằng tuyệt thực là có thể làm chúng ta mềm lòng!" Mâu Cẩm Trình giận dữ nói. "Bà biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào mà. Lát nữa Lục Phong đến, dù có phải kéo đi nữa cũng phải lôi cái đứa không ra gì này ra ngoài!""Nhưng tinh thần con bé thế này, Lục Phong..." Khương Hữu Lan cầu tình thay con gái.Mệnh lệnh của Mâu Cẩm Trình ở Mâu gia không ai có thể xen vào được. Ông cười giận dữ: "Không chịu ăn à? Lục Phong là chủ nhiệm bác sĩ trẻ tuổi nhất của Bệnh viện Nhân dân số 2, dù nó có bị bệnh về thân thể hay tâm lý, để cậu ấy xem hết một lượt luôn!"Trong lúc hai người đang nói chuyện, Mâu Chi Thanh đã tập tễnh đi đến góc cầu thang lầu hai. Mấy ngày không ăn uống gì, cơ thể nàng đã suy yếu đến mức không giữ nổi thăng bằng, chỉ có thể dựa nửa người vào tay vịn cầu thang."Thanh Thanh!" Khương Hữu Lan vội vàng chạy lên đỡ lấy con gái. Bà không đành lòng nhìn sắc mặt con gái tái nhợt đến đáng sợ.Cánh tay nàng gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, vốn đã thuộc tạng người gầy, giờ lại bị giày vò đến mức không còn hình người."Gặp anh ta cũng chẳng thay đổi được gì đâu... Gặp anh ta cũng chẳng thay đổi được gì đâu..." Mâu Chi Thanh run rẩy bước xuống cầu thang, được mẹ đỡ lấy, miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu nói đó.Tinh thần và ý chí của nàng đã bị đẩy đến cực hạn, đầu óc trống rỗng, vô hồn hoàn thành kỳ vọng buồn cười của cha mẹ. Mâu Chi Thanh đã từng ngây thơ muốn dùng cách này để thể hiện quyết tâm của mình, không ai có thể thay đổi được nàng, nàng chỉ muốn người kia mà thôi.Trận giằng co này, ngay từ đầu nàng đã thua hơn một nửa, nhưng nàng không muốn giơ tay đầu hàng. Chừng nào nàng chưa buông lời từ bỏ, cha mẹ nàng sẽ còn tìm đủ mọi cách để kéo nàng về cái gọi là "quỹ đạo đúng đắn". Giờ đây nàng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu. Có lẽ một ngày nào đó họ sẽ mệt mỏi, chấp nhận đứa con gái thật sự của mình.Khương Hữu Lan đỡ nàng đến chiếc sofa đơn đối diện TV, vài bước chân ngắn ngủi mà Mâu Chi Thanh đã thở hổn hển."Nhìn cái bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của nó kìa! Đi trang điểm cho nó đi!" Mâu Cẩm Trình chỉ huy vợ mình."Ba muốn Lục Phong trở thành nửa kia tương lai của con, đúng không?" Mâu Chi Thanh nhàn nhạt mở miệng. "Vậy thì bất kể con có trở nên như thế nào, anh ta đều phải vui vẻ chấp nhận, đúng không?"Giọng nói nàng tuy suy yếu, nhưng lại không hề lùi bước."Thế này rồi mà còn nhanh mồm nhanh miệng! Tốt, tốt lắm! Dù sao thì ngoài chuyện đồng tính luyến ái ra, Mâu gia chúng ta vẫn còn ném được cái mặt này đi. Muốn gặp người ta trong bộ dạng này, tùy con thôi!" Mâu Cẩm Trình tức đến xanh cả mặt. Đợi Lục Phong đi rồi, sẽ xử lý cái đứa không ra gì này sau.Con gái ông còn tự tin cãi lại như vậy, là vì chưa biết ông đã rõ ràng chuyện giữa nàng và cô bé họa sĩ truyện tranh kia rồi.Mã Hưu đúng là có năng lực hơn ông nghĩ, nhưng đã hấp dẫn được con gái ông, chắc chắn không phải là kẻ vô dụng. Bây giờ không phải, chưa chắc sau này không phải. Cái ngành manga anime này đúng là tai họa mà! Một Mâu Tư Trình còn chưa đủ, bây giờ lại thêm một tiểu yêu tinh đến thông đồng với con gái ông.Ông không rành về ngành này, cũng không có mối quan hệ nào. Muốn hủy hoại Mã Hưu, e rằng phải nhờ đến lão gia tử trong nhà ra mặt. Dù không đến bước đường cùng vạn bất đắc dĩ, ông cũng không muốn để chuyện này đến tai phụ thân. Mâu Chi Thanh là đứa con gái duy nhất của ông, dù có ngỗ nghịch đến đâu, ông vẫn yêu quý nó.. . . . .Mười lăm phút sau, Lục Phong đúng hẹn đến thăm.Mâu gia, hắn đã từng đến vài lần lúc còn nhỏ, không khí nghiêm khắc ở đây khiến hắn không thích lắm. Nhưng cha chú hai nhà đã định sẵn, hắn chỉ đành mang quà đến thăm hỏi theo lễ nghĩa."Hiền chất dạo này vẫn ổn chứ?" Cả buổi tối mặt mày nặng nề, nhưng khi đối mặt với khách, Mâu Cẩm Trình vẫn cố nặn ra một nụ cười.Khương Hữu Lan cùng chồng hàn huyên với Lục Phong vài câu, bà luôn là một nữ chủ nhân khéo léo đảm đang.Lục Phong được gia giáo rất tốt, khiêm tốn lễ độ, phong thái đĩnh đạc, là người vãn bối mà Mâu Cẩm Trình coi trọng nhất. Hắn lại là người có chí tiến thủ, học hành thành đạt, tuổi còn trẻ đã có được vị trí vững chắc ở một bệnh viện lớn."Chi Thanh à, hồi nhỏ con hay đuổi theo Lục Phong ca ca chạy lắm mà, đúng không? Sao bây giờ lại tỏ ra xa lạ thế, không chào hỏi một tiếng à?" Mâu Cẩm Trình dẫn dắt chủ đề sang hai người trẻ tuổi.Nếu không phải đã quá mệt mỏi, Mâu Chi Thanh chỉ muốn bật cười. Lục Phong hơn nàng đến mười tuổi, số lần gặp mặt nhau đếm trên đầu ngón tay, lấy đâu ra mối quan hệ thân thiết như cha nàng nói chứ?"Chào anh." Không thể trách nàng lạnh nhạt được, nàng đã cố gắng hết sức để làm bộ rồi."Sắc mặt Chi Thanh có vẻ không tốt lắm," Lục Phong nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn thay đổi biểu cảm khác ngoài nụ cười lịch sự. "Không khỏe ở đâu à?"Đúng thời cơ rồi, Mâu Cẩm Trình tiếp lời: "Con bé ăn uống không vào, cháu xem giúp nó một chút.""Có được không?" Lục Phong không muốn tỏ ra đường đột, hắn hỏi ý kiến Mâu Chi Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com