TruyenHHH.com

Bhtt Edit Dot Tinh Ninh Vien

Khi Biên Tẫn từ phòng tắm trở về, thấy Thẩm Nghịch vẫn chưa ngủ, đang ngồi trước bàn làm việc gõ bàn phím rất nhanh.

Gõ một lúc thì dừng lại, dường như đang chờ đợi điều gì, vẻ mặt ngưng trọng.

Biên Tẫn vốn nghĩ tối nay có thể được nàng ôm ngủ, nhưng vừa vào phòng đã thấy nàng đang làm việc.

Vẻ mặt nghiêm túc mang theo một loại khí chất bất khả xâm phạm.

Biên Tẫn tự kiểm điểm lại, gần đây có quá nhiều tạp niệm không nên giữ trong lòng, vừa thân mật xong đã nghĩ đến chuyện tiếp theo, thật là hoang đường.

Nàng đi qua bên cạnh, không làm phiền Thẩm Nghịch.

Ngược lại Thẩm Nghịch gọi nàng trước.

"Sư tỷ, lại đây."

Vừa nãy Biên Tẫn còn đang nghĩ không nên làm phiền, nhưng bị một câu này khơi dậy, trong lòng chợt nhộn nhạo niềm vui, liền nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nghịch.

Thấy nàng dường như đang xâm nhập vào một hệ thống nào đó.

Thẩm Nghịch nói: "Đêm nay ta sao chép quyền hạn của Vĩnh Vương, đang thử xâm nhập vào vùng cấm của hệ thống Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao. Nếu thuận lợi thì có thể lấy được dữ liệu và theo dõi vùng cấm."

"Vĩnh Vương là máy móc sư cấp S, ngươi sao chép quyền hạn của nàng, liệu nàng có phát hiện ra không?"

"Có, nhưng không nhiều. Cho dù bị phát hiện cũng không sao. Nàng biết ta chỉ đang lợi dụng nàng, ghét ta cũng không hơn không kém."

Thẩm Nghịch dùng tay che miệng, ngáp một cái.

"Tối nay bị các quan chức mời rượu, nàng uống say rồi, giờ chắc đã gặp Chu công rồi. Muốn phát hiện quyền hạn của mình bị sử dụng, chắc cũng phải đến khi tỉnh rượu vào ngày mai. Tối nay ta phải tranh thủ thời gian đánh nhanh thắng nhanh."

Biên Tẫn biết những lời này Thẩm Nghịch cố ý nói cho mình nghe.

Tuy rằng hai người chưa từng nói chuyện trực tiếp về Lý Phiến, nhưng Thẩm Nghịch thông minh đã sớm đoán được nàng để ý điều gì, cho nên luôn quan tâm đến cảm xúc của nàng.

"Sư tỷ, ta đã trưởng thành rồi."

Những lời này luôn vang vọng trong lòng Biên Tẫn.

Thẩm Nghịch không chỉ trưởng thành về thể xác, mà còn từ một hài tử luôn cần người chăm sóc, biến thành một người trưởng thành tinh tế và chu đáo.

Biên Tẫn lặng lẽ nhìn sườn mặt Thẩm Nghịch, trong lòng có một cảm giác chua xót không quen thuộc đang lan tỏa.

Một cảm giác rất kỳ lạ, vừa chua xót vừa căng thẳng, nhưng lại khiến nàng thích thú.

Nữ nhân trẻ tuổi bên cạnh tỏa ra một sức hút khiến nàng muốn chủ động gần gũi.

Thẩm Nghịch đang bận rộn xâm nhập hệ thống Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao, Biên Tẫn không tiện làm phiền nàng lúc này, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh nàng.

Đồng thời cũng muốn tận mắt chứng kiến những thứ được cất giấu trong vùng cấm của Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao rốt cuộc là gì.

Có thật sự liên quan đến Hắc khối Rubik hay không.

Kết quả.

"Quyền hạn của Lý Phiến bị từ chối."

Kết quả này khiến cả Thẩm Nghịch và Biên Tẫn đều rất bất ngờ.

Thẩm Nghịch hít sâu một hơi, ngón tay gõ nhẹ lên môi dưới, nhìn lên trần nhà.

"Ngay cả quyền hạn của Thự trưởng Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao cũng bị từ chối......Vùng cấm này ngay cả Thự trưởng cũng không vào được sao?"

Biên Tẫn: "Vậy có nghĩa là những thứ trong vùng cấm, ngay cả Lý Phiến cũng không có tư cách tiếp xúc."

Thẩm Nghịch: "Vậy còn ai có tư cách?"

Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: "Lý Nhược Nguyên."

Chỉ sợ chỉ có Lý Nhược Nguyên mới có quyền hạn vào nơi này.

Thẩm Nghịch nhớ lại lúc trước khi nàng muốn vào Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao, Lý Nhược Nguyên còn tỏ vẻ rất khó xử trước mặt nàng, nói quyền hạn của Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao không được tùy tiện cấp cho người khác, nếu không muội muội nàng sẽ không vui.

Nói như thể chính mình là Hoàng đế mà còn phải xem sắc mặt của Vĩnh Vương.

Kết quả, vẫn là "Dưới trời này, chẳng lẽ không là đất của vua".

Thẩm Nghịch: "Sư tỷ, ngươi quen biết Lý Nhược Nguyên nhiều năm, ngươi nghĩ sao về con người Lý Nhược Nguyên?"

Biên Tẫn đã hai lần xuất chinh theo lệnh của Lý Nhược Nguyên, mối giao hảo giữa các nàng đã kéo dài hơn hai mươi năm.

Biên Tẫn nói: "Lý Nhược Nguyên tuy luôn mang vẻ ngoài ngây thơ như trẻ con, nhưng thủ đoạn chính trị lại biến hóa khôn lường, khi thì khoan dung ôn hòa, khi thì tàn nhẫn lão luyện. Đôi lúc khiến ta cảm thấy vô cùng xa lạ."

Thẩm Nghịch đáp lời: "Ngươi cũng cảm thấy nàng không giống một người thống nhất sao? Ta luôn quan sát nàng, và cảm giác Lý Nhược Nguyên mà chúng ta thấy chỉ là một vỏ bọc non nớt, tựa như một con rối, một biểu tượng được trưng ra trước mắt thiên hạ. Con rối ấy mang dáng vẻ của một đứa trẻ, trong mắt thế gian, trẻ con cần được chở che, ít mang tính công kích. Vẻ ngoài trẻ trung ấy có nhiệm vụ mê hoặc lòng người, còn phía sau nàng là một kẻ điều khiển, một người thực sự nắm giữ quyền lực tối cao của Đế quốc. Kẻ đó sở hữu năng lực vượt xa những gì chúng ta thấy ở Lý Nhược Nguyên. Đế quốc có thể vững mạnh đến ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ vào thủ đoạn cao minh của kẻ đó."

Biên Tẫn nhắc nhở: "Ta cũng từng có suy nghĩ đó, nhưng ta đã xem những đoạn video của Lý Nhược Nguyên trước khi nàng mắc chứng bệnh kỳ lạ, và nàng vẫn luôn như vậy."

Lời nhắc nhở của Biên Tẫn khiến Thẩm Nghịch rơi vào bế tắc, những suy nghĩ bị chặn lại.

"Vậy thì......"

Đang lúc cả hai chìm trong suy tư, từ ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân nặng nề, kèm theo tiếng kim loại cọ xát, đó là tiếng bước chân của hộ vệ.

Hộ vệ đứng ngoài cửa bẩm báo: "Hầu quân, phu nhân, có một nữ quan của Lệ Cảnh Môn đến cầu kiến Hầu quân."

Nữ quan của Lệ Cảnh Môn?

Vào giờ này?

Đã quá nửa đêm rồi, việc Lệ Cảnh Môn tìm đến chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

Biên Tẫn nói: "Ta đi cùng ngươi."

"Được."

Hai người khoác thêm áo ngoài rồi bước ra ngoài, hộ vệ theo sát phía sau.

Đến trước cửa, họ thấy Đậu Toàn Cơ đứng một mình dưới bậc thềm.

Lưỡi đao trong tay Đậu Toàn Cơ đã tuốt khỏi vỏ, ánh đèn dầu của phủ Tĩnh An hầu hắt lên lưỡi đao, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.

Thẩm Nghịch cảm thấy bất thường, hỏi Đậu Toàn Cơ: "Đậu nữ lang nửa đêm tìm đến, có chuyện gì khẩn cấp vậy?"

Đậu Toàn Cơ ngước mắt nhìn, trong ánh mắt sắc bén ẩn chứa sát ý.

Biên Tẫn lập tức giơ tay chắn trước người Thẩm Nghịch, cảnh giác nhìn chằm chằm Đậu Toàn Cơ.

Bất ngờ thay, Đậu Toàn Cơ lại hướng mũi đao về phía mình, chuôi đao hướng về phía Thẩm Nghịch đưa ra.

"Đêm khuya quấy rầy, xin thứ lỗi. Không có chuyện gì lớn, chỉ xin Tĩnh An hầu ban cho ta cái chết."

Thẩm Nghịch hơi nhíu mày, "Ta đã vất vả lắm mới chữa khỏi cho ngươi, vì sao ngươi lại muốn tự sát?"

Đậu Toàn Cơ đáp: "Ngươi không giết ta, ta sẽ phải giết ngươi. Nhưng ta biết ta không thể giết được ngươi, vậy nên cũng không cần phải động thủ nữa."

Thẩm Nghịch im lặng, không biết nói gì.

Câu trả lời lạc đề, rõ ràng là nàng đang có nỗi khổ khó nói.

Thẩm Nghịch đại khái cũng đoán được phần nào, có lẽ chuyện này liên quan đến những môn quy hà khắc, coi thường mạng người của Lệ Cảnh Môn.

Thẩm Nghịch nói: "Ta không thể giết một người không oán không thù với mình. Nếu ngươi có nỗi khổ trong lòng, hãy nói cho ta biết. Biết đâu ta có thể giúp ngươi nghĩ ra cách giải quyết."

Đậu Toàn Cơ nhắm mắt lại, siết chặt con dao trong tay, ánh mắt u ám dần trở nên sắc bén.

"Vậy thì xin đắc tội."

Thẩm Nghịch định nói thêm gì đó, nhưng Biên Tẫn đã chắn trước mặt nàng.

"Ngươi vào trong trước đi, để ta xử lý chuyện này."

Thẩm Nghịch ngập ngừng: "Nhưng mà......"

"Ta sẽ không để bằng hữu của ngươi phải chết."

Biên Tẫn đưa tay về phía sau, nắm lấy bàn tay Thẩm Nghịch, nhẹ nhàng vỗ về.

"Ngoan, vào trong đi."

Tim Thẩm Nghịch đập rộn ràng. Nàng tin tưởng tuyệt đối Biên Tẫn có thể xử lý mọi việc ổn thỏa. Cảm giác được Biên Tẫn che chở khiến nàng cảm thấy một niềm vui sướng ngọt ngào, như được nuông chiều.

Nhưng, tại sao Biên Tẫn lại muốn một mình gánh vác mọi chuyện?

Cánh cổng lớn khép lại, toàn bộ hộ vệ đều bị ngăn bên ngoài.

Sau này Thẩm Nghịch mới biết, cách xử lý của Biên Tẫn quá mức lạnh lùng, thậm chí tàn nhẫn.

Nàng không muốn Thẩm Nghịch phải tận mắt chứng kiến một mặt khác của mình.

.

Trong tẩm điện của Thiên tử ở Đại Minh Cung

Lý Nhược Nguyên ngồi trên ghế, đôi chân ngắn ngủn khua khua, thở dài: "Lý Cực vậy mà lại giết Tào Túc, còn muốn bí mật hối lộ Thẩm Nghịch. Nếu Thẩm Nghịch thực sự liên minh với nàng, hậu quả thật khó lường."

Hàn Phục đang chải tóc cho Lý Nhược Nguyên, lên tiếng: "Thần sẽ đi giết Lý Cực."

"Sao lúc nào cũng chỉ nghĩ đến giết chóc vậy? Hơn nữa dù là ngươi hay người của Lệ Cảnh Môn ra tay, nàng chắc chắn cũng sẽ biết là trẫm sai khiến." Lý Nhược Nguyên nhíu đôi mày thanh tú.

"Nàng dù sao cũng là muội muội của trẫm, mang trong mình dòng máu cùng với trẫm. Nếu nàng biết trẫm muốn giết nàng, nàng sẽ đau khổ biết bao."

Hàn Phục đáp: "Là vi thần lỡ lời."

"Ngươi lui xuống trước đi."

Hàn Phục hỏi: "Vậy bên phía An Vương thì......"

Lý Nhược Nguyên khẽ cười, một nụ cười gần như không thể nghe thấy: "Khí hậu giữa Mục Châu và Trường An khác biệt rất lớn, không biết nàng có thích ứng được không. Hơn nữa còn có Hắc khối Rubik đang gây loạn, nàng đến vào lúc này, thật không phải thời điểm thích hợp."

Hàn Phục đã theo Lý Nhược Nguyên hơn mười năm, đương nhiên hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của nàng.

Đó là mong muốn Lý Cực chết trong cuộc nổi loạn do Hắc khối Rubik gây ra.

Như vậy, danh tiếng nhân quân của Lý Nhược Nguyên sẽ không bị ảnh hưởng, mà An Vương cũng vĩnh viễn không thể mơ tưởng đến ngôi vị hoàng đế của nàng.

Chỉ là, hiện tại thành Trường An ngày đêm đều có hộ vệ tuần tra nghiêm ngặt, bất cứ dị thú nào xuất hiện đều bị tiêu diệt ngay lập tức. Bên cạnh Lý Cực lại có các võ vệ cao cường bảo vệ, muốn nàng chết dưới tay dị thú, không phải chuyện dễ dàng.

Huống hồ, dị thú làm sao có thể nghe theo lời nàng?

Hàn Phục là tâm phúc số một của Lý Nhược Nguyên, nhưng đôi khi những suy nghĩ sâu xa trong lòng Lý Nhược Nguyên, Hàn Phục người đã lăn lộn từ Tử Thành đến Trường An, cũng không thể đoán ra.

Hàn Phục rời đi, tẩm điện rộng lớn chỉ còn lại một mình Lý Nhược Nguyên.

Nàng vẫn ngồi trên ghế, hơi cúi đầu, như rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng hai mắt vẫn mở to.

Đèn dầu đã tắt hết, đại điện chìm trong bóng tối, nàng vẫn giữ nguyên tư thế, bất động.

Không biết bao lâu trôi qua, đồng tử của nàng đột nhiên có thần sắc trở lại, ngẩng đầu nhìn về phía không gian cách đó không xa.

Trong sâu thẳm của tẩm điện tối đen, có bóng dáng của một người trưởng thành.

Người đó đứng sừng sững trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào Lý Nhược Nguyên không biết bao lâu rồi.

Dù đã bao nhiêu lần bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, hô hấp của Lý Nhược Nguyên vẫn lập tức trở nên dồn dập.

Trong không gian tĩnh lặng đến cực điểm, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của Lý Nhược Nguyên.

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Lý Nhược Nguyên hỏi.

Người trong bóng tối không nói một lời, thu hồi ánh mắt, dường như hoàn toàn không hứng thú với việc đối thoại với Thiên tử của Đế quốc, chỉ hướng về phía ngoài cửa sổ lẩm bẩm.

"Cuối cùng ta vẫn phải mượn sức mạnh của ngươi."

Đó là giọng của một nữ nhân trưởng thành, trầm thấp, mang theo một chút ưu tư và tự giễu.

.

Ting ——

Ting ting ting ——

Tằng Khuynh Lạc đột ngột tỉnh giấc.

Sự rung động không phải từ đồng hồ điện tử, mà là từ thiết bị dò tìm Hắc khối Rubik trong cơ thể nàng.

Có dị thú, hơn nữa là một đàn dị thú.

Từ cấp Chúc Long đến Phượng Sí đều có.

Điều này thật bất thường đối với những dị thú vốn quen hành động đơn lẻ.

Tằng Khuynh Lạc lập tức kiểm tra và phát hiện đàn dị thú đang từ bốn phương tám hướng tụ tập về một địa điểm ở ngoại ô.

Hai canh giờ trước, Tằng Khuynh Lạc vừa mới tiêu diệt một con dị thú, vì quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi trên mái nhà.

Bị đánh thức đột ngột, toàn thân nàng đau nhức, nhưng sự bất thường này quá khó hiểu, Tằng Khuynh Lạc vừa uống dịch dinh dưỡng hiệu quả cao, vừa di chuyển đến nơi xảy ra sự việc.

Chưa đến nơi, nàng đã thấy máu tươi vương vãi khắp nơi, nội tạng văng tung tóe và những mảnh thi thể hỗn độn.

Tằng Khuynh Lạc nhặt một mảnh thi thể lên, đó là một cánh tay máy móc. Bên ngoài được bọc bởi một loại vật liệu đặc biệt.

Nàng rất quen thuộc với loại vật liệu này. Trước đây, Tiểu sư tỷ thường may y phục dạ hành cho nàng bằng chất liệu này. Nó có khả năng phản xạ ánh sáng cực tốt, giúp người mặc gần như tàng hình khi di chuyển vào ban đêm.

Ngoài thám tử ra, đó là trang phục phổ biến nhất của ám vệ.

Khắp nơi vương vãi những mảnh thi thể cụt tay chân, tất cả đều mặc cùng một loại trang phục.

Chắc chắn là để bảo vệ một nhân vật quan trọng, vô số ám vệ đã xuất hiện, và cuối cùng đều bỏ mạng thảm thương.

Do dị thú gây ra, nhưng việc thi thể bị xé nát đến mức mất cả thân mình và đầu là điều rất hiếm thấy. Dường như lũ dị thú vừa tấn công vừa ăn thịt.

Điều kỳ lạ là, tại sao không có tiếng chuông báo động nào vang lên?

Tuy vùng ngoại ô vắng người, nhưng theo lý thuyết, chỉ cần có dị thú xuất hiện, toàn bộ thành Trường An sẽ vang lên hệ thống cảnh báo tương ứng. Hệ thống định vị toàn cảnh không thể nào không phát hiện ra tình huống này.

Tiếng gầm rú của dị thú phía trước khiến ngực Tằng Khuynh Lạc thắt lại.

Nàng biết thiên phú của mình không cao, dù có đôi chân máy móc cấp S và nguồn năng lượng do Thẩm Nghịch chế tạo, cũng chưa chắc là đối thủ của cả đàn dị thú.

Nhưng nàng sống đến ngày hôm nay, chính là vì khoảnh khắc này.

Để ngăn chặn dị thú làm hại người vô tội.

Tằng Khuynh Lạc không chút do dự, hướng về phía phát ra tiếng gầm rú mà đi.

Vừa đi, nàng vừa thử kích hoạt hệ thống báo động, nhưng hệ thống đã mất hiệu lực.

Không kịp suy nghĩ liệu có phải hệ thống định vị toàn cảnh gặp vấn đề hay không, Tằng Khuynh Lạc tiếp tục lao về phía dị thú. Nàng nhận thấy số lượng dị thú đã giảm đi đáng kể. Khi đến nơi, chỉ còn lại một con dị thú cấp Chúc Long đang giằng co với một nữ nhân đầy thương tích.

Cùng với đó là máu chảy thành dòng, thi thể nằm la liệt.

Tằng Khuynh Lạc không vội vàng xông lên. Nàng tìm một vị trí cao có công sự che chắn, từ đó tấn công dị thú từ xa.

Nếu là cả đàn, hoặc là dị thú cấp Phượng Sí trở lên, Tằng Khuynh Lạc đơn độc chiến đấu chắc chắn không phải đối thủ.

Nhưng chỉ còn một con Chúc Long, nàng tự tin có thể chiến thắng.

Khoảng cách quá xa, không nhìn rõ mặt nữ nhân bị thương, Tằng Khuynh Lạc cẩn trọng trong từng phát bắn, không được làm người đó bị thương, nếu không chắc chắn sẽ bị bắn chết.

Bị tấn công, dị thú trở nên điên cuồng, nhanh chóng xác định vị trí của Tằng Khuynh Lạc trên mái nhà, lập tức lao về phía nàng.

Con dị thú này chuyên ăn thịt người và thú máy móc, sáu chân của nó chạy cực nhanh.

Nữ nhân bị thương hét lớn: "Chạy mau!"

Nghe giọng nói đó, tim Tằng Khuynh Lạc thắt lại, vậy mà lại là nàng ấy.

Tằng Khuynh Lạc giữ vững tư thế, không hề lùi bước. Trong suốt quá trình dị thú lao đến, nàng liên tục nổ súng, mỗi phát đều trúng đích.

Ngay khi dị thú điên cuồng nhào tới, Tằng Khuynh Lạc rút thanh trọng kiếm cao hơn cả người nàng, ánh sáng tím lóe lên. Nhát kiếm mà nàng khổ luyện ngày đêm đâm thẳng vào ngực dị thú, xé toạc nội hạch của nó.

Không có bí quyết nào cả, vị trí nội hạch của dị thú là kinh nghiệm mà nàng tích lũy được qua những trận chiến ngày đêm, một trực giác không thể diễn tả bằng lời.

Mất đi trung tâm, cơ thể dị thú nhanh chóng mềm nhũn, tiếng kêu thảm thiết biến thành một đống sắt vụn vặn vẹo, đổ gục bên cạnh Tằng Khuynh Lạc.

Tằng Khuynh Lạc thở dốc, phát hiện cổ mình bị cào một đường rớm máu.

Tay nàng hơi run.

Đây là lần đầu tiên nàng tự mình giết được một con dị thú cấp Chúc Long.

Nàng loạng choạng bước đến chỗ nữ nhân bị thương. Nữ nhân đó, vẫn bộ trang phục lộng lẫy từ buổi tiệc lần trước, xinh đẹp, quý phái và quyến rũ, giờ dính đầy những vết máu, trán cũng bị thương, máu chảy xuống cằm.

Người khác bị thương thì chỉ thấy thảm hại.

Nhưng người này bị thương lại càng tăng thêm vẻ đẹp của nàng, thật bất công.

Dù đang đau đến cắn chặt răng, nữ nhân đó vẫn cố gắng mỉm cười với Tằng Khuynh Lạc.

"Sao lại gặp nhau rồi," Bùi Tịch nói, miệng vết thương khiến nàng nói đứt quãng, thở hổn hển, "Chúng ta thật có duyên."

Nếu hai lần gặp trước là do Bùi Tịch chủ động xuất hiện, thì lần này là do Tằng Khuynh Lạc vô tình tìm thấy.

Nhìn Bùi Tịch trọng thương, bị dị thú tấn công, và nhiều ám vệ đã chết, có vẻ như nàng không cố ý dụ Tằng Khuynh Lạc đến đây.

Tằng Khuynh Lạc nhìn chiếc váy quý giá nhưng tả tơi của Bùi Tịch, lộ ra một mảng da thịt, mặt nàng thoáng chút ngượng ngùng, lập tức cởi áo khoác của mình choàng cho Bùi Tịch.

Bùi Tịch nắm lấy áo khoác của Tằng Khuynh Lạc, ánh mắt lấp lánh ý cười, nhìn nàng chăm chú, không nói gì.

"Ngươi có nhiều ám vệ như vậy sao?" Tằng Khuynh Lạc nhìn xung quanh.

"Đã nói rồi mà, tỷ tỷ ta muốn giết ta, không thể không phòng bị."

"Tại sao dị thú lại tấn công ngươi?"

"Ta không biết. Có lẽ vì ta lớn lên quá xinh đẹp."

Tằng Khuynh Lạc không muốn nói chuyện với nữ nhân ăn nói tùy tiện này nữa, định rời đi thì từ xa vọng lại tiếng của Nam Nha Thập Nhị Vệ đang tiến hành điều tra.

Bùi Tịch vẫn còn nằm trên đất, hơi thở yếu ớt.

"Nếu bị thủ vệ Trường An bắt được, chắc chắn sẽ bị đưa về nha môn thẩm vấn, ta không chịu nổi việc bị thẩm vấn. Hơn nữa đến lúc đó chắc chắn sẽ bị tỷ tỷ ta phát hiện......Khụ khụ... Ngươi có thể đưa ta đi được không? Ta nhất định sẽ báo đáp ngươi." Bùi Tịch vừa nói vừa ho ra máu.

Tằng Khuynh Lạc vốn không muốn dính líu đến người này, nhưng nhìn đôi mắt đẹp đẽ ướt át, vẻ mặt nhu nhược đáng thương của Bùi Tịch, như một đóa hoa xinh đẹp bị tàn phá.

Nếu thật sự phó mặc không màng, Tằng Khuynh Lạc sẽ hổ thẹn lương tâm.

Tằng Khuynh Lạc tiến lên bế Bùi Tịch lên, hỏi: "Đi đâu?"

Bùi Tịch vòng tay dài qua cổ Tằng Khuynh Lạc, ghé sát lại gần, cảm nhận chút nét thiếu nữ trẻ con còn sót lại trên khuôn mặt nàng.

"Đi theo ngươi."

Tằng Khuynh Lạc ôm Bùi Tịch trốn khỏi Nam Nha Thập Nhị Vệ, tìm một cỗ xe ngựa, hướng về phía Đế quốc khách điếm mà đi.

.

Sau nửa đêm, dưới thành Trường An chìm trong cơn mưa phùn kéo dài.

Tòa thành Bất Dạ này cũng bị màn mưa tưới cho mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Chỉ có ống khói cao ngút trời kia vẫn không ngừng nghỉ, nhả khói đen dày đặc vào màn đêm vốn đã tối đen, khiến bầu trời càng thêm u ám.

Lệ Cảnh Môn luôn có các nữ quan thay phiên nhau canh gác cổng.

Nữ quan trực ban nhìn thấy trong đêm tối có một bóng người chậm rãi tiến đến, tay còn kéo theo một vật nặng trĩu.

Nữ quan lập tức tỉnh táo, cầm chặt vũ khí, bước ra khỏi vọng gác, nhìn về phía bóng người kia.

Đó là một nữ nhân cao gầy. Nàng từng bước tiến về phía cổng lớn của Lệ Cảnh Môn, vật bị kéo theo cũng là một người, thậm chí còn mặc quan phục của Lệ Cảnh Môn.

Nữ quan nhận ra, đó là Đậu Toàn Cơ.

Sau lưng Đậu Toàn Cơ cắm chính là thanh đao của nàng, một nhát xuyên người. Đậu Toàn Cơ bị Biên Tẫn một tay kéo cổ áo, từng bước một kéo về phía Lệ Cảnh Môn.

Máu tươi chảy dài trên cả đoạn đường.

Biên Tẫn đến cổng lớn, ném Đậu Toàn Cơ xuống trước cửa.

Đậu Toàn Cơ hoàn toàn bất động. Nữ quan "Keng" một tiếng rút vũ khí, nhưng ngay khi nhìn vào đôi mắt của Biên Tẫn, một nỗi sợ hãi tột độ đã nghiền nát nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích.

Roi dài trong tay Biên Tẫn vung lên, xé toạc màn đêm mưa.

Nữ quan đau nhói ở màng tai, toàn thân run rẩy.

Biên Tẫn lạnh lùng nói: "Bảo Hàn Phục cút ra đây."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com