TruyenHHH.com

[ BHTT ] EDIT: Dĩ Hạ Phạm Thượng

Chương 40: Xin lỗi

nohope88


Vệ Nam Phong không có biện pháp a.

Tuy trước đó không biết Quản Đồng là tỷ tỷ, thái độ nàng cứng rắn không phải giả nhưng kì thực luôn không khống chế được liên tục nhượng bộ vì nàng có mấy phần tương tự tỷ tỷ.

Bây giờ biết khả năng Quản Đồng là tỷ tỷ rất lớn, vì chưa nhận được câu trả lời từ chính miệng Quản Đồng nên nàng không muốn tự kết luận… Thế nhưng hiện giờ nàng đối với Quản Đồng càng không có sức chống cự.

Một lần đâm thủng sao?

Không thích hợp…

Rõ ràng Quản Đồng cố ý không thừa nhận thân phận.

Hồi tưởng chuyện cũ, vô số lần Vệ Nam Phong muốn đạp chết cái tên không tin vào chính mình.

Khi cẩn thận nhớ lại, rõ ràng tỷ tỷ có dấu hiệu muốn thẳng thắn nhưng nàng lại làm ra chuyện quá ngu xuẩn! Đánh gãy lời tỷ tỷ, còn tự cho là đúng nói ra những lời ngốc nghếch.

Mỗi khi nghĩ đến, Vệ Nam Phong đều cảm thấy lúng túng, ảo não không thôi, thật sự hy vọng thời gian quay lại, chắc chắn bản thân sẽ không bỏ mất cơ hội tốt. Chỉ tiếc, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, hiện giờ Quản Đồng không muốn tiếp nhận nàng, tuy Vệ Nam Phong không hiểu nhưng đành phải thuận theo tâm ý Quản Đồng, tình cờ dẫn dắt một chút, ước gì Quản Đồng tự mình đâm thủng lớp ngăn cách kia.

Có điều Quản Đồng giống hệt con cá chạch trơn bóng không cách nào bắt được.

Vệ Nam Phong nặng nề thở dài, một lúc sau lại thở dài lần nữa, Lâm Uẩn ở bên cạnh hiếu kỳ nhìn nàng: “Thánh Nhân có gì sầu lo?”

Vệ Nam Phong nhìn hai mắt Lâm Uẩn lóe sáng, trầm mặc một hồi mới nói: “Ứng cử viên binh độ đã định, chỉ đợi đại quân mở ra, nhưng vấn đề chỗ ở…”

Đây chính là nguyên nhân Vệ Nam Phong kéo Lâm Uẩn lại nói chuyện, tất nhiên Lâm Uẩn biết việc này, hơi sững sờ, không biết tại sao Vệ Nam Phong đề cập lại lần nữa.

Lâm Uẩn gãi đầu một cái, vừa xoay qua liền thấy Quản Đồng yên lặng mài mực, nhất thời hiểu rõ, nàng kéo khóe miệng, tiến đến bên tai Vệ Nam Phong nói nhỏ: “Thánh Nhân, mê sắc đẹp sẽ hỏng việc a…”

Thánh Nhân! Nhanh khống chế bản thân! Người phải làm một minh quân không phải hôn quân a!

Khi Lâm Uẩn đến gần lần nữa, thời điểm sắp dán đến, Vệ Nam Phong cũng giật giật khóe miệng, cấp tốc quét mắt nhìn Quản Đồng, vừa định né tránh thì Quản Đồng cười nói: “Tình cảm giữa Thánh Nhân và Lâm quốc sư thật tốt!”

“Tất nhiên, chúng ta là thanh mai trúc mã…” Lâm Uẩn cười trả lời, có điều nàng chưa nói xong, Quản Đồng lại cười híp mắt bồi thêm một câu.

“Ai cũng nói Ngày Xuân Yến kết thúc, các nữ tử thế gia Thần Đô trở về tay trắng là vì Lâm Quốc sự, vốn dĩ nô tỳ không tin, bây giờ xem ra, lời đồn đại tất có đạo lý, không có lửa làm sao có khói…”

Lần này không cần Vệ Nam Phong có phản ứng, Lâm Uẩn tức thời cách nàng xa một chút, nghiêm túc nói: “Thánh Nhân, bây giờ hành quân, binh khí, thức ăn, vải vóc đều xuất phát từ các cửa hàng trong dân gian, mà môn phiệt hoành hành, các chủ cửa hàng đại đa số đều xuất phát từ môn phiệt. Nếu môn phiệt thụ ý đề giới, quốc khố trống vắng, tiền tài quy về môn phiệt. Đây là bất hạnh của quốc gia.”

Những vấn đề này tất nhiên Vệ Nam Phong biết, Lâm Uẩn nói như vậy thực chất là để Quản Đồng đang dự thính nghe, để nàng hiểu rõ thời thế hiện giờ.

Vệ Nam Phong thấy Quản Đồng cụp mắt không nói, trong lòng ai oán, vội vàng chuyển đề tài hỏi: “Quản nương tử có ý kiến gì?”

Lâm Uẩn cả kinh, ngay cả Quảng Chi Tiên đứng cách đó không xa cũng phải ngẩng đầu đưa mắt nhìn Vệ Nam Phong.

Để Quản Đồng hiểu rõ cũng đúng, dù sao bây giờ nàng cũng là người bên cạnh Thánh Nhân, tất nhiều sẽ có cơ hội gặp các quan lại, phần nhiều là người tìm đến nàng thấy sang bắt quàng làm họ, nếu không rõ thời cuộc, không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, nếu vô ý để lộ gì đó, trái lại là tai họa.

Nhưng hỏi ý kiến lại là chuyện khác.

Vệ Nam Phong xưng tên chiêu hiền đãi sĩ, nhưng sĩ là sĩ, không phải nông cũng không phải thương, kẻ sĩ có học thức, thông hiểu thiên hạ, lòng dạ sơn hà.

Còn Quản Đồng? Mặc dù nàng từng đọc sách ở Nội Học Văn, cũng có mấy phần ý nghĩ nhưng nàng chưa từng được Học sĩ và Thánh Nhân thử thách, ngay cả được Vệ Nam Phong ưu ái, cũng tràn ngập tình sắc scandal quấn quanh người.

Người như vậy có tài cán gì? Khiến Thánh Nhân không ngại học hỏi kẻ dưới đây?

Nhưng Quản Đồng không hề hay biết. Xưa nay nàng bị Vệ Nam Phong hỏi này hỏi nọ quen rồi, lúc này âm thanh còn nhu hòa như thế, không khác lúc trước chút nào, bởi vậy nàng trả lời theo bản năng: “Không có hoàng thương và ruộng tốt sao?”

“Cái này đương nhiên có.”

Lâm Uẩn nhìn Vệ Nam Phong một chút, thấy nàng gật đầu ra hiệu, thế là mở miệng giải thích nghi hoặc: “Thiên tử giàu có tứ hải, tự nhiên nắm giữ ruộng tốt. Nhưng không cách nào cung cấp toàn quốc, thứ hai, những thứ này cũng là một phần phong thưởng.”

Đơn giản mà nói, tất cả đều sẵn sàng để chi, hoàng thân quốc thích càng sinh càng nhiều, vì để tránh cục điện phiên vương, nên hoàng thất chỉ có tên gọi danh nghĩa, nhưng không có binh quyền thực tế. Lại vì chế độ thế tập, mỗi đời đều muốn chia cắt quốc khố, hơn nữa chi tiêu trong cung rất nhiều, từ từ kéo quốc khố đi xuống.

Nên muốn tăng thu giảm chi, hoàng thương, thậm chí bán quan bán tước cũng mở nguyên một phần.

Từ lúc Vệ Nam Phong tiếp quản đế quốc đã bắt đầu tính, toàn bộ Đại Chu trải qua ba đời, tới lúc quốc khố trống rỗng thì còn rất xa.

Nhưng Phụ Hoàng Vệ Nam Phong lãng phí, hơn nữa Nhiếp Chính Vương trong bóng tối âm thầm đào rỗng, nên quốc khố thuộc dạng nghèo rớt mồng tơi, nếu không nhờ mười năm qua, Vệ Nam Phong chăm lo việc nước, cố gắng duy trì, e ngay cả quân lương cũng không thể cung cấp nổi.

Lâm Uẩn nghe Quản Đồng nói như thế, liền biết nàng là người có suy nghĩ, lập tức ung dung hơn nhiều, quả thật Thánh Nhân có mắt nhìn người, ngay cả người bình thường nhất trong Dịch Đình cũng bị đào lên, mang theo bên cạnh.

Nhưng vì sao Thánh Nhân tin tưởng Quản Đồng như vậy?

Nghĩ thế này không chỉ Lâm Uẩn mà ngay cả Quảng Chi Tiên cũng đồng thời nhìn lại.

“Nếu ta muốn cắt bớt thế lực môn phiệt, Quản nương tử có thượng sách gì?” Vệ Nam Phong lại hỏi.

“Cái này… Không có.” Quản Đồng cười, nàng nhận ra biến hóa trong mắt Lâm Uẩn, cũng phục hồi tinh thần lại, chê cười: “Thánh Nhân, nô tỳ vào cung không bao lâu, hơn nữa chỉ là nô tộc bình thường, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đẹp non sông, tầm mắt hạn hẹp, nhận thức thiển cận, tự không thể so bì với các đại thần trong triều, Thánh Nhân cao kiến.”

Sắc mặt Vệ Nam Phong tái xanh, nàng nhớ tỷ tỷ từng cùng nàng bàn luận tất cả mọi chuyện trên trời dưới biển, không nhịn được ai oán nhìn Quản Đồng.

Quản Đồng mặt kệ Vệ Nam Phong. Nàng cũng nhận ra hình như Vệ Nam Phong đang muốn thăm dò gì đó, có lẽ Vệ Nam Phong từ trong dấu vết nào đó đoán được một hai.

Quản Đồng cười híp mắt, kỳ thực trong lòng khá bất an.

Vệ Nam Phong cũng phát hiện nàng khác thường, thế còn người trong bóng tối thì sao? Có phải cũng thấy có gì không đúng? Quản Đồng nhớ lại nội dung tờ giấy kia, lời lẽ thân mật, nàng lo lắng không thôi.

Còn những lời A Miêu nói, thật sự khiến nàng phải cảnh giác, không bằng trước tiên lỡ đâm lao phải theo lao, thẳng thắn làm một thế thân hợp lệ, để người nọ tin tưởng, mới bàn tới việc khác.

Huống chi tình cờ còn phản đâm một hồi, nàng là người thù rất dai.

Vệ Nam Phong bất đắc dĩ, nàng nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Quản Đồng, đầu tiên hơi căng thẳng nhưng sau đó lại thả lỏng.

“Nếu ghét bỏ tầm mắt hạn hẹp, đúng thật có thể tìm ra cơ hội đào kênh du Quảng Lăng.” Vệ Nam Phong sờ sờ cằm, dáng vẻ Hôn Quân nói.

Lâm Uẩn lắc đầu, đào kênh Quảng Lăng, tiêu hao rất lớn a, quốc khố chống đỡ không nổi, chống đỡ không nổi.

Quản Đồng chớp mắt, kinh ngạc nói: “Đào kênh?”

“Đúng.” Vệ Nam Phong trả lời, bảo Lâm Uẩn mở bản đồ ra, chỉ vào một thủy đạo, nói với Quản Đồng: “Tuy là kênh đào, thật ra cũng chỉ là một thủy đạo. Mấy trăm năm trước, Trịnh công xây dựng hoa tiêu cừ, sau đó trăm năm xây dựng kênh đào chưa bao giờ ngừng, cho đến tiền triều, mới liên thông Nam Bắc, thủy lộ đan xen.”

Bản đồ cổ đại cùng với những gì Quản Đồng quen thuộc không giống lắm, một độ chính xác không tuyệt đối, hai là hoàn toàn khác với bản đồ mà nàng biết. Hiện đại chính là chỉ Bắc, trên Bắc dưới Nam, cổ đại là hướng dẫn, trên xuôi Nam Bắc.

Nhìn một lúc, Quản Đồng mới miễn cưỡng cho vào mắt, nàng tinh tế xem xét, phát hiện tuy rằng tên gọi địa lý không giống nhưng xu thế núi sông rất tương tự.

Mà kênh đào kia, theo trí nhớ trong sách lịch sử, phát hiện, đây không phải một dị thế giới Tùy Dạng đế, Đại Vạn Hà sao?

Quản Đồng trầm mặt chốc lát. Lại nhìn Vệ Nam Phong, thấp giọng: “Du kênh đào hao tốn tiền của, không thể làm.”

Lâm Uẩn yên lặng gật đầu. Nhìn đi, yêu phi còn hiểu lí lẽ hơn Thánh Nhân!

Vệ Nam Phong cúi đầu nhìn bản đồ, không nói lời nào.

Quản Đồng suy nghĩ thêm chốc lát, nói: “Nô tỳ thấy điểm cuối kênh đào là thủy lộ đan xen, cá gạo dồi dào. Không biết chỗ này…”

Vệ Nam Phong ngẩng đầu nhìn Quản Đồng, bên miệng nàng lộ ra nụ cười nhợt nhạt, tràn ngập tri kỷ, sung sướng hơn bình thường. Lúc nào tỷ tỷ cũng như thế, nhìn thấy một liền nghĩ được hai, vừa xem bản đồ lập tức biết mình muốn làm gì.

“Môn phiệt chiếm giữ phương Bắc, phương Nam thế nhược. Nếu muốn chia cách môn phiệt, cứng đối cứng sẽ lưỡng bại câu thương, đành phải tiêu đối phương trường, chậm rãi tách ra, mới là thượng sách. Trẫm muốn chuẩn bị kho lúa mới ở chỗ này.”

Quản Đồng thấy mắt Vệ Nam Phong tỏa sáng, nói chuyện trầm ổn, tự tin, quả thực rất muốn vỗ tay tán thưởng, nàng còn như vậy, đừng nói Lâm Uẩn và Quảng Chi Tiên ở bên cạnh.

“Nơi đây vô cùng quan trọng, từ xưa đã có người trồng trọt ở đây, thủy lộ đan xen, sản lượng phong phú. Nếu như muốn lấy Nam chế Bắc, cho dù kênh đào thông suốt, thì vẫn là một đại công trình.” Lâm Uẩn kích động xong, một lần nữa trầm tĩnh lại, nàng nhìn chằm chằm bản đồ một lúc, mới nói.

Quản Đồng thấy thế, biểu hiện khẽ nhúc nhích, vẫn nhịn không lên tiếng.

Lương thực ở cổ đại tiền lời cực thấp, một là vấn đề thời tiết, hai là kỹ thuật nông canh, phương thức hạn hẹp không có gì mới, tất cả không được phát triển. Nếu muốn vận chuyển Nam Bắc, lại dính tới vấn đề di chuyển…

Trước đó Quản Đồng muốn giúp Vệ Nam Phong, xem không ít thư tích, đa số thời gian đều trốn trong thư viện. Nhưng bây giờ nàng là một cung nữ tầm thường, trước đó mới nói vài câu đã khiến người khác chú ý, nên những thứ khác càng không thể nói.

Nếu tiếp tục, chuyện về thân phận, sợ giấy không gói được lửa. Người trong bóng tối kia mới là vấn đề cần được ưu tiên giải quyết.

Hoàng cung không phải nơi yên vui sung sướng.

Quản Đồng xem qua sách lịch sử, nàng biết cho dù là Đế Vương, cũng có lúc bị ép cung, bị hoạn quan bên cạnh phản, bị hạ độc, ghìm chặt cổ...

Nếu Vệ Nam Phong muốn cắt giảm môn phiệt, tất nhiên sẽ xảy ra xung đột, bên cạnh nàng đầy rẫy nguy hiểm, Quản Đồng không dảm tưởng tượng nếu bỏ mặc không quan tâm thì hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.

Thế giới này trở nên tốt hơn hoặc ngày càng tệ đi, kỳ thực không liên quan gì đến Quản Đồng, nhưng vì Vệ Nam Phong, chắc chắn không thể lùi bước.

Nghĩ như vậy, Quản Đồng liếc mắt nhìn Vệ Nam Phong, xin lỗi, hiện tại không phải thời điểm nhận nhau.

Hơn nữa, Quản Đồng cảm thấy đứa trẻ này cần phải yên tĩnh một chút, biểu hiện Hôn Quân vừa rồi không đạt a! Bây giờ chưa nhận nhau đã kém như thế, nếu nhận rồi làm sao giả vờ trước mặt người khác đây?

Mí mắt Vệ Nam Phong giật giật, luôn có một dự cảm xấu dâng lên.

-----------------------

Tác giả có lời muốn nói: Ta thật sự… Một chương cũng mộc có…

Phát sinh bị ép làm ra tiếng khóc

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com