[ BHTT ] EDIT: Dĩ Hạ Phạm Thượng
Chương 11: Thành thân
Quản Đồng cảm giác tam quan của nàng chịu đả kích rất lớn, khi tiến vào Nội Học Văn vẫn chưa hồi phục tinh thần, nhưng rất nhanh chuyện học hành, phụ trợ chiếm cứ toàn bộ tư tưởng nàng.Chủ yếu Nội Học Văn phụ trách dạy học cho những người ở ngoài phường điều phối tới, còn nhóm người thuộc dòng dõi thế gia đã có những hiểu biết nhất định, không cần phải dạy quá nhiều, chỉ cần máy móc qua loa là được. Nhưng người ngoại phường thành phần phức tạp, tuy cũng có người từng mang thân phận quan gia nhưng rốt cuộc cũng bị đưa tới đây, khó tránh nhiễm phải tục khí phong trần, vạn nhất quấy nhiễu quý nhân, hay xảy ra gièm pha gì sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.Việc này liên quan đến mặt mũi Thánh Nhân, không thể khinh thường.Vì ngăn chặn tình huống như vậy, Cung Chính cũng tiêu hao rất nhiều tâm tư, vốn dĩ những chuyện thế này không cần Cung Chính làm mà do chủ nhân hậu cung đưa ra mệnh lệnh điều phối, nhưng từ khi Hoàng phu của Vệ Nam Phong chết, Hậu vị vẫn luôn để trống. Nên sau này chuyện lớn chuyện nhỏ dần dần giao vào tay Cung Chính. Bây giờ cũng không ngoại lệ, nhưng chuyện gì nàng cũng phải đi xin chủ ý của Vệ Nam Phong, Vệ Nam Phong bất đắc dĩ giao cho người có quan hệ cá nhân tốt với nàng là Lâm Uẩn làm người chủ trì.“Vô cớ chết bất đắc kỳ tử, nghe nói vị Hoàng phu này từng rất nổi tiếng trong kinh là công tử ngọc thụ lâm phong.”Sau khi nghe giảng, học cung quy cả đêm, các cung nữ cầm đèn lồng, dựa theo ánh sáng về chỗ ở của mình. Các nàng tụ thành từng nhóm trò chuyện, nhỏ giọng bàn tán, tất cả đều rơi vào tai Quản Đồng, nàng cố ý đi ở trước để nghe mọi chuyện phía sau, quả nhiên, nghe đầy tai, làm nàng nhịn không được nghĩ về quá khứ.Khi đó Vệ Nam Phong vừa mới cập kê, mười lăm tuổi, ở trong mắt Quản Đồng thì nàng vẫn là nụ hoa chưa nẩy nở, là trẻ vị thành nên cần được che chở. Nhưng ở nơi này đã là người trưởng thành, có thể thành hôn thậm chí sinh con.“Tỷ tỷ, ngươi có hôn phu chưa?”Ngày hôm đó, Vệ Nam Phong mang theo tâm sự nặng nề hỏi Quản Đồng. Vệ Nam Phong sinh vào tháng 11, sau khi nàng cập kê, thời tiết cũng rét lạnh. Tuy trong mộng không phân biệt được nóng lạnh, nhưng có thể cảm nhận qua quần áo, Vệ Nam Phong mặc áo lông, vòng lông tơ ở cổ áo bao khuôn mặt nàng, khiến nàng trông nhỏ nhắn hơn, y hệt đứa trẻ, nhưng vốn dĩ nàng chính là đứa trẻ.“Hôn phu? À ý ngươi là chồng sắp cưới? Không có, ta vẫn còn trẻ.” Quản Đồng cười hì hì trả lời, nàng nhìn Vệ Nam Phong, đứa nhỏ từ từ lớn lên, bắt đầu có hứng thú với tình yêu nam nữ rồi sao? Bỗng nhiên Quản Đồng xúc động, vui mừng khi thấy nhóc con nhà mình trưởng thành.Vệ Nam Phong nhìn ánh mắt bỡn cợt của Quản Đồng, tai chậm rãi đỏ bừng, nàng ngẩng đầu nhìn nàng. Mặc dù đối phương lớn tuổi hơn, nhưng sức sống trên người rất mãnh liệt, ở thế giới của Vệ Nam Phong, bằng tuổi Quản Đồng thì hài tử cũng đã biết nói biết chạy, chỉ nói đến những cung nhân hầu hạ bên cạnh, phần lớn mỗi ngày mặt mày căng chặt, đắp lên mặt một đống soi phấn, nhìn giống hệt người nộm.Không có ai giống Quản Đồng, chừng đó tuổi nhưng vẫn hoạt bát tươi mới, đây là thần thái của người không cần lo lắng về cuộc sống, không cần phụ trách sinh hoạt của người khác mới có.Mặc dù tuổi Vệ Nam Phong không lớn, nhưng nàng cũng hiểu rõ đạo lý này.Tỷ tỷ là tiên nhân, thế giới của tiên nhân, tất nhiên vô ưu vô lự, không có những phiền não của phàm nhân.“Làm sao vậy? Ngươi muốn yêu đương?” Quản Đồng nói, cười hì hì, nàng không nhận ra ý tứ tiềm tàng của Vệ Nam Phong, ngược lại xoa tay hầm hồ còn cảm thấy nên phổ cập tri thức cho nàng về vấn đề này.Kỳ thật Vệ Nam Phong không hiểu lời Quản Đồng nói cho lắm, nhưng nhiều ít cũng đoán được chút ý tứ. Nàng lắc đầu: “Ta không muốn. Vậy khi nào tỷ tỷ thành thân?” Nàng nghĩ tỷ tỷ của nàng, hơn phân nửa cũng bị phụ mẫu đích thân chỉ hôn, không biết đối phương là người ra sao, nam hay nữ, tướng mạo như thế nào. Tưởng tượng có người có được tỷ tỷ, Vệ Nam Phong liền cảm thấy vừa hâm mộ vừa ghen ghét.“Ta sao?” Quản Đồng ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà. Đột nhiên nàng rủ mắt, nhìn Vệ Nam Phong cười: “Ta không vội, ta còn trẻ như vậy. Ít nhất phải sau ba mươi.”“Ba mươi!!!” Vệ Nam Phong kinh ngạc che miệng lại, cúi đầu tính tính, rồi nhăn mày: “Ở chỗ chúng ta, 30 tuổi có thể lên chức bà.”“Thật vậy chăng?” Quản Đồng kinh ngạc nói, lúc ấy nàng vẫn chưa nghĩ đến Vệ Nam Phong đã mười lăm, tới tuổi bàn chuyện thành thân, nghĩ rằng tiểu cô nương hỏi vì tò mò. Nàng sờ sờ đầu nhỏ của Vệ Nam Phong: “Nữ hài tử không thể thành thân quá sớm, thành thân sinh con quá sớm là tự mình nhốt bản thân vào một chỗ, cả ngày chỉ biết vây quanh trượng phu và hài tử. Thừa dịp bản thân còn trẻ, phải đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới, xem nhiều, trải qua nhiều, mới biết bản thân muốn cái gì, muốn phó thác cả đời cho một người như thế nào.”“Sự tình liên quan cả đời, không thể tạm chấp nhận.”Vệ Nam Phong trầm mặc, vùi đầu vào lồng ngực Quản Đồng, Quản Đồng vỗ vỗ sau lưng tiểu cô nương. Thời điểm nàng vẫn chưa bị bệnh, sinh hoạt thuận buồm xuôi gió, người nhà, bạn bè, đều ở bên cạnh, chỉ cảm thấy tiểu cô nương trong mộng đáng yêu ngoan ngoãn làm người đau lòng, nàng vẫn chưa mẫn cảm cùng cảnh giác như lúc này, mà tính cách thì đơn giản, thậm chí không phát hiện ý nghĩa chân chính ẩn sâu sau sự trầm mặc của Vệ Nam Phong. Nàng chỉ dựa vào kinh nghiệm sinh hoạt ít ỏi của mình để phỏng đoán tâm tư Vệ Nam Phong.Nghĩ đến đây, ánh mắt Quản Đồng trầm xuống, ngực ẩn ẩn đau, nếu nói đời trước nàng hối hận điều gì thì chính là chuyện này làm nàng hối hận nhất.Phải nửa năm sau, Quản Đồng mới biết Vệ Nam Phong muốn thành thân, một thiếu nữ mười lăm tuổi, làm con rối mười năm, phải gả cho một người chưa bao giờ gặp, một nam nhân chỉ tồn tại trong lời người khác. Nam nhân lớn hơn nàng mười tuổi, dù hắn được rất nhiều khen ngợi, thì điều này cũng không đúng, không nên.Chỉ tiếc ở chỗ này, những chuyện không thể tưởng tượng lại là chuyện đương nhiên.Đến nay Quản Đồng vẫn nhớ rõ dáng vẻ của Vệ Nam Phong khi nói tin tức này với nàng.Thiếu nữ ngồi đoan chính, bởi vì ban đêm, nàng chỉ mặc trung y, tóc mềm mại buống xuống vạt áo, vừa chạm mặt đất, màu đen nổi bật trên nền áo trắng, giống như trang giấy bị vẩy lên một mảnh mực lớn.
Nàng an tĩnh nhìn Quản Đồng, chỉ nói một câu: “Tỷ tỷ, ta đã nghị hôn, chuẩn bị thành thân.”Quản Đồng kinh ngạc nhìn Vệ Nam Phong.Thiếu nữ hơi ngẩng đầu, Vệ Nam Phong nhìn thẳng vào tròng mắt trầm tĩnh đến mức không có biểu tình của đối phương.“Ngươi…” Quản Đồng mở miệng thật lớn.“Ta cũng muốn giống như tỷ tỷ nói, trải qua nhiều chuyện mới lựa chọn cuộc đời của mình.” Thiếu nữ lại cúi đầu, tay nàng giấu trong áo nắm chặt đến trắng bệch, đau đớn từ trong xương thẩm thấu ra, ngấm vào tim nàng.“Nhưng ta không có cách nào, ta làm không được, không thể… Có cuộc sống sinh hoạt như tỷ tỷ nói.”Cuộc sống tự do tự tại, đẹp đẽ như vậy, Vệ Nam Phong nghĩ cũng không dám nghĩ, thậm chí ngay cả xuất cung cũng không có khả năng.Quản Đồng không biết nên nói gì, nàng nghe được ủy khuất trong lời Vệ Nam Phong, nhưng nàng không thể giống bình thường, ôm ấp, ôn nhu hống, đây không phải chuyện nhỏ.“Tỷ tỷ, ngươi… Có thể ôm ta một cái không?”Cuối cùng, thiếu nữ ngẩng đầu lên, nàng nhìn Quản Đồng, trong mắt đều là cầu xin. Rất lâu rồi Quản Đồng chưa từng thấy Vệ Nam Phong yếu đuối thế này, rõ ràng nàng bồi dưỡng tiểu cô nương này trở nên tự tin, thông minh, nàng nói với tiểu cô nương rất nhiều chuyện, hi vọng nàng trở thành một minh quân biết lắng nghe.Thậm chí nàng còn kể cho Vệ Nam Phong nghe chuyện Khang Hi mười sáu tuổi tiêu diệt Ngao Bái, nhưng tại sao? Nàng vẫn còn là con nít, vẫn chưa được hưởng thụ tiếng yêu thương và những tiếng hoan hô, đã phải thành thân?Quản Đồng ôm Vệ Nam Phong, tay nàng đang run lên, là Vệ Nam Phong nắm chặt tay nàng, cẩn thận từng li từng tí thổi thổi, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, không cần khổ sở. Mọi người ở đây… Đều như vậy. Vì vậy không cần lo lắng cho ta.”Nếu những người bên cạnh đều ngơ ngơ ngác ngác sống sót, có lẽ không ai cảm thấy có gì không bình thương. Nhưng hiện giờ lại biết có một lối sống khác, thì ra được quyền lựa chọn, hơn nữa còn rất nhiều, thì những chuyện đương nhiên trở nên trầm trọng, vừa đau vừa đắng.Vệ Nam Phong không nói suy nghĩ của mình cho Quản Đồng nghe.Nhưng Quản Đồng không phải người ngu, nước mắt nổi lên, che lấp mọi thứ trước mắt, tại sao lại có đứa bé vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện như vậy? Rõ ràng phải bất lực bàng hoàng, thống khổ cùng cực là tiếng lòng của thiếu nữ, ngược lại còn muốn an ủi nàng.Là một tỷ tỷ đã cho nàng được cái gì? Không cách nào bảo vệ nàng, thậm chí không biết phải an ủi thế nào, từng nói với nàng quá nhiều chuyện nhưng cuối cùng lại trở mắt nhìn nàng rơi vào bóng tối.“Ngươi còn có ta.” Quản Đồng nói với Vệ Nam Phong, dùng sức ôm chặt tiểu cô nương trước mặt, đây là lần đầu tiên học được cách che giấu tâm tình của mình.Vệ Nam Phong ở trong ngực Quản Đồng, tham lam hưởng thụ phần ấm áp tươi đẹp này: “Ta còn có tỷ tỷ.”Có điều chỉ là chuyện trong nháy mắt, cho dù là Quản Đồng hay Vệ Nam Phong đều là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com